Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Cũng may mục đích của nàng tới nơi này chỉ là để có được một số kiến thức.
Rốt cuộc, mặc dù nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng vì ngày thường nguyên chủ không thường xuyên ra khỏi đại môn, chỉ muốn ở trong nhà. Do đó, kiến thức thật sự rất hạn chế, có thể nói là thiếu thốn đáng sợ.
Mà thời đại này, thư tịch (sách) vẫn chưa được phổ cập, thật vất vả lắm mới tìm thấy được mấy quyển, cố tình ký tự phía trên đều là chữ phồn thể, hàng dọc không nói, còn không có dấu chấm câu, khiến nàng vừa mới đọc được vài trang thì đã thấy đau cả đầu --
Đọc sách không bằng thực hành, tốt nhất nàng vẫn nên tự nhìn thấy bằng chính mắt mình.
"Tiểu huynh đệ quả nhiên rất hiếu học, tới, uống chén trà để xoá dịu cổ họng." Dung Triệt bắn ra nơi đầu ngón tay, một ly trà lập tức bay đến trong tầm tay Cố Tích Cửu --
Cố Tích Cửu giơ tay, ly trà vừa chuyển liền xoay tròn ở trong lòng bàn tay nàng: "Tạ Vương gia ban trà." Uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Dung Triệt bất chợt hơi lóe, vừa rồi hắn đã kín đáo sử dụng ba thành linh lực trong một ly trà kia, nếu như người không có linh lực ngang bằng với hắn căn bản sẽ không thể tiếp được. Tiểu hắc tử trước mắt này cư nhiên nhẹ nhàng bâng quơ tiếp nhận như vậy --
Càng kỳ dị hơn chính là, hắn cư nhiên không thể nhìn thấy, rốt cuộc hắn ta đã dùng linh lực tiếp được như thế nào.
Hắn không phải là người thích xen vào việc của người khác, cũng không phải là người lo lắng và thích ôm những chuyện bất công của người trong thiên hạ.
Hắn sở dĩ bỏ qua tôn quý mang theo Cố Tích Cửu tiến vào, là bởi vì vừa rồi hắn phát hiện ra, chiêu thức mà tiểu tử kia dùng để chống lại đồng tử trông cửa, phảng phất mơ hồ giống như chiêu thức mà Cố Tích Cửu đã từng sử dụng qua --
Hắn sinh lòng nghi ngờ, lúc này mới mang hắn ta tiến vào.
Vừa rồi hắn mượn cơ hội nắm tay muốn dò xét niệm lực của tiểu tử kia, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại tùy tay hất tay hắn ra, khiến hắn không thể kiểm tra sâu cạn của hắn ta......
Thuật dịch dung của Cố Tích Cửu thật sự quá cao thâm, đừng nói vết bớt kia đã hoàn toàn bị che dấu, ngay cả thân hình cũng hoàn toàn thay đổi.
Khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn với Cố Tích Cửu sau khi dịch dung, cho dù Dung Triệt cẩn thận quan sát đánh giá cũng không thể nào nhận ra --
Hắn ta rốt cuộc có phải là nàng hay không?
Dung Triệt lại rót một ly trà, một lần nữa lại bắn nó về phía nàng: "Đối với trà ngon trước mặt, phải từ từ thưởng thức. Ngươi một ngụm liền cạn như vậy, không thể nào thưởng thức nó được."
Màu xanh nhạt trong chén trà chậm rãi chuyển động ở trong không trung, nhưng bên trong không hề có chút gợn sóng, trên chén trà dường như được bao quanh bởi một luồng ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt. Lần này hắn đã dùng tới năm thành linh lực --
Ở Phi Tinh Quốc, có rất ít người có thể tiếp nhận những vật mà hắn bắn ra khi dùng đến năm thành linh lực, thậm chí là vị nhân tài mới xuất hiện Dung Ngôn cũng không thể tiếp được.
Cố Tích Cửu cau mày, tuy rằng nàng chưa hiểu lắm về các loại linh lực phát ra ánh sáng, nhưng nhìn xem tốc độ và tư thế của chén trà liền biết không hề dễ tiếp --
Nếu nàng đón đỡ, chắc chắn sẽ không thể tiếp được.
Đột nhiên nàng có một ý tưởng, dưới chân bước sai một nhịp, triển khai Lăng Ba Vi Bộ (凌波微步), nhẹ nhàng đón lấy chén trà bên cạnh, miệng nhỏ nhấp ở mặt trên chén trà, uống một ngụm: "Quả nhiên là trà ngon!"
Bước chân sai một bước, lại đuổi kịp tốc độ của chén trà, uống lên một ngụm thứ hai: "Hương vị ngọt ngào."
Thân hình lại chuyển một cái, uống lên một ngụm cuối cùng, giờ phút này thế tiến của cái chén lao về phía trước đã hết, Cố Tích Cửu thừa cơ lại bắn ra một lóng tay, rốt cuộc bắn cái chén kia bay trở về: "Đa tạ Vương gia."
Đôi mắt Dung Triệt sáng lên, tiếp được cái chén, khen ngợi: "Bộ Bộ pháp của tiểu huynh đệ thực sự là quỷ thần khó lường, tiểu Vương bội phục!"
Cố Tích Cửu nói: "Đa tạ vương gia khen ngợi." Bộ Bộ pháp này của nàng chính là đến từ một thế gia cổ võ, ngay cả khi không có nội lực cũng có thể thi triển, thật sự là một pháp môn chạy trốn rất tốt.
"Tiểu huynh đệ, công phu rất tốt! Không biết tiểu huynh đệ đến từ sư môn nào?" Một đôi mắt như ngập trong ánh trăng của Dung Triệt cô đọng lại ở trên người nàng.
Hắn rất tinh thông đối với võ học, rất hiểu biết về các môn công phu của các phái.
Người bình thường chỉ cần ra mấy chiêu là hắn có thể nhận ra đối phương thuộc sư môn nào, nhưng thân pháp của Cố Tích Cửu như vậy, từ trước tới nay hắn lại chưa từng thấy qua!
Rốt cuộc, mặc dù nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng vì ngày thường nguyên chủ không thường xuyên ra khỏi đại môn, chỉ muốn ở trong nhà. Do đó, kiến thức thật sự rất hạn chế, có thể nói là thiếu thốn đáng sợ.
Mà thời đại này, thư tịch (sách) vẫn chưa được phổ cập, thật vất vả lắm mới tìm thấy được mấy quyển, cố tình ký tự phía trên đều là chữ phồn thể, hàng dọc không nói, còn không có dấu chấm câu, khiến nàng vừa mới đọc được vài trang thì đã thấy đau cả đầu --
Đọc sách không bằng thực hành, tốt nhất nàng vẫn nên tự nhìn thấy bằng chính mắt mình.
"Tiểu huynh đệ quả nhiên rất hiếu học, tới, uống chén trà để xoá dịu cổ họng." Dung Triệt bắn ra nơi đầu ngón tay, một ly trà lập tức bay đến trong tầm tay Cố Tích Cửu --
Cố Tích Cửu giơ tay, ly trà vừa chuyển liền xoay tròn ở trong lòng bàn tay nàng: "Tạ Vương gia ban trà." Uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Dung Triệt bất chợt hơi lóe, vừa rồi hắn đã kín đáo sử dụng ba thành linh lực trong một ly trà kia, nếu như người không có linh lực ngang bằng với hắn căn bản sẽ không thể tiếp được. Tiểu hắc tử trước mắt này cư nhiên nhẹ nhàng bâng quơ tiếp nhận như vậy --
Càng kỳ dị hơn chính là, hắn cư nhiên không thể nhìn thấy, rốt cuộc hắn ta đã dùng linh lực tiếp được như thế nào.
Hắn không phải là người thích xen vào việc của người khác, cũng không phải là người lo lắng và thích ôm những chuyện bất công của người trong thiên hạ.
Hắn sở dĩ bỏ qua tôn quý mang theo Cố Tích Cửu tiến vào, là bởi vì vừa rồi hắn phát hiện ra, chiêu thức mà tiểu tử kia dùng để chống lại đồng tử trông cửa, phảng phất mơ hồ giống như chiêu thức mà Cố Tích Cửu đã từng sử dụng qua --
Hắn sinh lòng nghi ngờ, lúc này mới mang hắn ta tiến vào.
Vừa rồi hắn mượn cơ hội nắm tay muốn dò xét niệm lực của tiểu tử kia, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại tùy tay hất tay hắn ra, khiến hắn không thể kiểm tra sâu cạn của hắn ta......
Thuật dịch dung của Cố Tích Cửu thật sự quá cao thâm, đừng nói vết bớt kia đã hoàn toàn bị che dấu, ngay cả thân hình cũng hoàn toàn thay đổi.
Khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn với Cố Tích Cửu sau khi dịch dung, cho dù Dung Triệt cẩn thận quan sát đánh giá cũng không thể nào nhận ra --
Hắn ta rốt cuộc có phải là nàng hay không?
Dung Triệt lại rót một ly trà, một lần nữa lại bắn nó về phía nàng: "Đối với trà ngon trước mặt, phải từ từ thưởng thức. Ngươi một ngụm liền cạn như vậy, không thể nào thưởng thức nó được."
Màu xanh nhạt trong chén trà chậm rãi chuyển động ở trong không trung, nhưng bên trong không hề có chút gợn sóng, trên chén trà dường như được bao quanh bởi một luồng ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt. Lần này hắn đã dùng tới năm thành linh lực --
Ở Phi Tinh Quốc, có rất ít người có thể tiếp nhận những vật mà hắn bắn ra khi dùng đến năm thành linh lực, thậm chí là vị nhân tài mới xuất hiện Dung Ngôn cũng không thể tiếp được.
Cố Tích Cửu cau mày, tuy rằng nàng chưa hiểu lắm về các loại linh lực phát ra ánh sáng, nhưng nhìn xem tốc độ và tư thế của chén trà liền biết không hề dễ tiếp --
Nếu nàng đón đỡ, chắc chắn sẽ không thể tiếp được.
Đột nhiên nàng có một ý tưởng, dưới chân bước sai một nhịp, triển khai Lăng Ba Vi Bộ (凌波微步), nhẹ nhàng đón lấy chén trà bên cạnh, miệng nhỏ nhấp ở mặt trên chén trà, uống một ngụm: "Quả nhiên là trà ngon!"
Bước chân sai một bước, lại đuổi kịp tốc độ của chén trà, uống lên một ngụm thứ hai: "Hương vị ngọt ngào."
Thân hình lại chuyển một cái, uống lên một ngụm cuối cùng, giờ phút này thế tiến của cái chén lao về phía trước đã hết, Cố Tích Cửu thừa cơ lại bắn ra một lóng tay, rốt cuộc bắn cái chén kia bay trở về: "Đa tạ Vương gia."
Đôi mắt Dung Triệt sáng lên, tiếp được cái chén, khen ngợi: "Bộ Bộ pháp của tiểu huynh đệ thực sự là quỷ thần khó lường, tiểu Vương bội phục!"
Cố Tích Cửu nói: "Đa tạ vương gia khen ngợi." Bộ Bộ pháp này của nàng chính là đến từ một thế gia cổ võ, ngay cả khi không có nội lực cũng có thể thi triển, thật sự là một pháp môn chạy trốn rất tốt.
"Tiểu huynh đệ, công phu rất tốt! Không biết tiểu huynh đệ đến từ sư môn nào?" Một đôi mắt như ngập trong ánh trăng của Dung Triệt cô đọng lại ở trên người nàng.
Hắn rất tinh thông đối với võ học, rất hiểu biết về các môn công phu của các phái.
Người bình thường chỉ cần ra mấy chiêu là hắn có thể nhận ra đối phương thuộc sư môn nào, nhưng thân pháp của Cố Tích Cửu như vậy, từ trước tới nay hắn lại chưa từng thấy qua!