Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 131
Edit: Xiuxiu
Beta: Anhkp
Điều Lục Di Ninh thích nhất trên đời này đó là ăn.
Tần Dục muốn đưa Triệu Thái hậu đi dùng cơm, nàng đương nhiên cũng muốn đi cùng. Lục Di Ninh ôm hài tử nhảy từ trên xà nhà xuống, đi nhanh đến chỗ Tần Dục cùng Triệu Thái hậu.
Tần Thiên Tứ cực kỳ thích cảm giác nhảy từ chỗ cao xuống như thế này, vui sướng cười khanh khách, Triệu Thái hậu ngược lại bị dọa một phen thất kinh.
Nhưng mà, chuyện này cũng không tính là lần bị dọa nghiêm trọng.
Con dâu bà là Quốc sư, ngoài chuyện này ra thì còn chuyện gì có thể dọa bà nữa đây?
Triệu Thái hậu ngửa đầu ưỡn ngực, bỗng có cảm giác đánh đâu thắng đó. Bà thế nhưng chính là người từng dạy Quốc sư thêu thùa!
Nghĩ đến đây, Triệu Thái hậu có chút choáng váng, suýt chút nữa không cẩn thận liền ngã, may mắn có Lục Di Ninh giữ bà.
Triệu Thái hậu thở phào một hơi, sau đó nhìn nhìn Lục Di Ninh, cảm thấy đứa con dâu này nhìn chỗ nào cũng tốt cả.
Thế mà trước đây bà còn cảm thấy hài tử này ngốc... Nàng ngốc chỗ nào chứ, rõ ràng là cao thâm khó dò!
Một bữa cơm mà có rất nhiều người tới, ngoài Tần Dục, Lục Di Ninh, Triệu Thái hậu, Tần Thiên Tứ còn có Chiêu Dương công chúa Tần Lạc, Thục Thái phi cùng vợ chồng Tần Phủ.
Ở Kinh thành, chưa từng có chuyện nhiều người ngồi ăn chung với nhau như thế này, nam nữ đều sẽ tách ra ngồi riêng, cho nên thê tử Tần Tề cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Tây Bắc không giống Kinh thành, có vài lễ tiết đều cắt rồi." Tần Dục cười nói, cho người mang thức ăn lên, kể một vài chuyện thú vị hồi mới đến Tây Bắc.
“Hồi đó nơi này thực sự cái gì cũng thiếu, muốn ăn chút thịt gà thịt vịt cũng khó, Cấm vệ quân thì người nào người ấy đều thèm ăn, còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi tắm rửa chạy đi săn thú, kết quả vì không có kinh nghiệm săn bắn nên toàn tay không mà về, cả đám không được ăn thịt đâm ra gầy rộc cả người.."
Tần Tề nghe Tần Dục nói như vậy, càng thêm cảm thấy xấu hổ với hoài nghi của chính mình lúc trước, nhưng cũng có chút tò mò: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó? Lúc rời Kinh thành bọn họ không phải đều mang theo rất nhiều đồ sao? Không nói ai khác, chỉ riêng Kim Nham, dao mổ thôi mà tên gia hoả này mang theo những ba chiếc, còn lại đều là đao luyện kim, hắn lấy một cây trong số đó đổi lấy một con cừu của một tướng sĩ Tây Bắc về ăn, còn tặng người ta chút y phục để theo người ta học săn… Giờ hắn cũng đã là một tay săn rất cừ!” Tần Dục cười nói.
“Trước đó hắn không săn được con mồi nào?? Hắn lợi hại vậy mà...!" Tần Tề vẫn có chút hiểu biết về Kim Nham này.
“Con mồi trên trên thảo nguyên này không hề giống khu vực săn bắn của Hoàng gia.” Tần Dục nói: “Ở nơi này, muốn bắt thỏ cũng khó”
Tần Dục nói thêm một chút việc làm thế nào để làm bẫy săn thú, càng nói càng khơi dậy hứng thú của Tần Tề.
“Đại ca, đệ cũng muốn đi săn thú!” Tần Tề nói.
“Ăn no rồi đi.” Tần Dục cười nói: “Nếu đệ còn chưa chịu ăn, thì sẽ không còn gì cho đệ ăn nữa đâu."
Tần Tề lúc này mới nhìn lên bàn cơm, sau đó phát hiện...Trước mặt Hoàng tẩu đã xếp thành một đống xương!
Còn có hài tử nhà đại ca hắn, nhìn con con thế nhưng đã ăn một chén cơm đầy rồi!
“Đại tẩu ăn uống tốt thật…” Tần Tề cắn răng nói, từ khi bị Lục Di Ninh đánh, hắn vẫn không thích được tẩu tử này.
“Đúng vậy, tẩu tử đệ ăn uống tốt lắm, nhìn thôi cũng làm cho người ta thích, nào, Di Ninh, ăn nhiều một chút.” Triệu Thái Hậu cười tủm tỉm, để người hầu hạ bà dùng cơm gắp thức ăn cho Lục Di Ninh.
Tần Tề thấy một màn như vậy, hai mắt đều trợn tròn.
Hắn ở chung với Triệu Thái Hậu không nhiều lắm, nhưng cũng biết vị này chú ý nhất chính là quy củ lễ nghi, trong buổi cung yến lần trước, hắn ăn có chút nhanh thôi đã bị bà cho nha hoàn bên người đến nhắc nhở hắn, thế nhưng hiện tại đến phiên Lục Di Ninh thì một câu quở trách cũng không có.
“Di Ninh, lần này đến mẫu hậu có mang theo mấy đầu bếp, để ta dặn bọn họ nấu đồ ăn ngon cho con, con muốn ăn cái gì?” Triệu Thái Hậu hỏi.
“Thịt.” Lục Di Ninh nói.
Thật là... một chút cũng không phù hợp với thân phận Quốc sư!
Nhưng mà… Quốc sư cũng nên tiêu sái như này a! Muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, cần gì quan tâm xem người khác nghĩ như thế nào!
Triệu Thái Hậu cũng không rảnh lo ăn cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Lục Di Ninh. Lục Di Ninh có chút không được tự nhiên, cuối cùng gắp một cái đùi gà cho Triệu Thái Hậu: “Mẫu hậu, người cũng ăn đi”
"Được, được!” Triệu Thái Hậu gật đầu, mà người bên cạnh bà thấy thế, lập tức thành thục dùng dao đũa xắt đùi gà thành từng miếng, đút cho bà.
Bữa cơm này, cả khách cả chủ đều ăn vô cùng vui vẻ. Thế nhưng mấy người Thục thái phi lại có điểm mờ mịt, đặc biệt là Thục thái phi. Bà còn tưởng rằng lúc ăn cơm, Triệu Thái Hậu sẽ làm khó Đoan Vương phi một chút, không nghĩ tới bà ta thế nhưng cái gì cũng chưa làm…
Thục thái phi thực kinh ngạc, những người khác cũng vậy, Tần Lạc vẫn luôn lo lắng mẫu thân mình sẽ làm khó tẩu tử, không nghĩ tới tình hình hiện tại khác hoàn toàn tưởng tượng của nàng.
Triệu Thái Hậu vừa tới, Tần Lạc tính toán bồi bà trò chuyện, được vài ngày, liền hỏi điều mà mình vẫn nghi hoặc: “Mẫu hậu, sao hôm nay người tốt với tẩu tử vậy?”
“Con không biết?” Triệu Thái Hậu hỏi.
“Biết cái gì?” Tần Lạc có chút nghi hoặc.
Xem ra nữ nhi cũng chẳng hay biết gì… Triệu Thái Hậu dùng ánh mắt "mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh" liếc nhìn nữ nhi một cái.
Tần Lạc hoàn toàn mờ mịt.
Ngày hôm sau, sau khi người Triệu gia dàn xếp ổn thoả rồi liền tới tìm Triệu Thái Hậu.
Lúc Triệu Thái Hậu đi qua liền theo chân đề cập đến việc muốn để nữ nhi Triệu gia gả cho Tần Dục làm trắc phi, việc này Triệu gia đã đồng ý, trước kia bọn họ vẫn luyến tiếc không muốn đem nữ nhi được chiều chuộng hết mực gả đi, hiện tại thì...
Tần Dục chân cũng đã khỏi, dù Tần Dục đã có Vương phi, có hài tử, nhưng làm trắc phi của hắn khẳng định sẽ hưởng một đời vinh hoa, trong khi đầu óc Lục Di Ninh còn không được tốt lắm, nữ nhi bọn họ nói không chừng còn có thể được Tần Dục sủng ái…
Người Triệu gia bắt đầu tính toán thiệt hơn.
Kết quả, Triệu Thái Hậu ban thưởng cho bọn họ rất nhiều nhưng lại không hề đề cập đến việc này.
“Nương nương, chuyện Trắc phi…” Tẩu tử Triệu Thái Hậu nhịn không được mở miệng hỏi.
“Việc này về sau khỏi cần nhắc lại nữa” Triệu Thái Hậu nói: “Dục Nhi chỉ chấp nhận Di Ninh,mà hài tử này ta cũng rất thích, ta không muốn nhúng tay vào chuyện của chúng nó."
Triệu Thái Hậu cự tuyệt nhà mẹ đẻ, còn tỏ vẻ nhất định sẽ cho nữ hài nhi nhà mẹ đẻ một mối hôn sự thật tốt, sau đó không nói thêm bất cứ thứ gì nữa. Tẩu tử Triệu Thái Hậu tuy có chút không muốn, nhưng bọn họ quen nghe theo Triệu Thái Hậu, ngược lại cũng không hề nhiều lời.
Mà từ lúc đó...
Chuyện Triệu Thái Hậu đối Đoan Vương phi cực kỳ vừa lòng trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tây Bắc, mà Thái Hậu cũng xác thực đối Đoan Vương phi tốt cực kỳ, lúc nào cũng chiều chuộng sủng ái nàng.
Đối với việc này, Tần Dục cực kỳ hoan nghênh, song lúc đó hắn cũng đang phải bận rộn bắt đầu chỉnh đốn quân Tây Bắc.
"Đại ca, huynh có dự tính gì không?" Tần Tề hỏi.
"Phải xem tình hình trước đã." Tần Dục nói. Hắn tính xem trước một chút tình hình Kinh thành như thế nào.
Sau khi biết Kinh thành bị vây hãm, Tần Dục không vội tiến vào luôn là vì lúc đó quân Tây Bắc đang giao chiến với người Nhung, hơn nữa đoàn quân phản loạn đánh chiếm Kinh thành kia cũng rất có tiếng.
Đám quân phản loạn kia có năng lực xử trí Vương gia Đại Tần, có thể dọn dẹp lũ tham quan, không hề làm hại đến nhân dân trăm họ...
Vì lý do đó, Tần Dục ngược lại không hề lo lắng bọn chúng sau khi vào thành sẽ đại khai sát giới, nên cũng không có suy nghĩ ngăn cản bọn họ.
Đương nhiên, hắn cũng quả thực là vô lực ngăn cản.
Tần Dục phái đi rất nhiều người truyền tin tức, vì vậy rất nhanh liền biết không ít tin tức hiện tại của kinh thành.
Kinh thành.
Từ khi Tiêu Dao vương cùng Thái hậu rời khỏi Kinh thành, Tần Diễn cũng nóng ruột muốn rời đi, chỉ là đến cùng hắn không làm được giống như Tần Tề, từ bỏ gia sản mà đi.
Hắn muốn chạy thoát thân, nhưng còn muốn mang theo tất cả bảo bối của mình, ngay cả những đại thần võ tướng trong triều cũng muốn mang theo, để dù có đến nơi khác thì hắn vẫn là Hoàng đế.
Nếu không dẫn theo những người này... Hắn đến nơi xa lạ khác phải sống thế nào?
Tần Diễn muốn dẫn theo người, mang theo hết tất cả gia sản, thiếu một cái cũng phải trì hoãn mất mấy ngày, cũng trong mấy ngày này, có không ít người nghe phong phanh...
Bệ hạ muốn bỏ chạy!
Chuyện này trong Kinh thành chỉ cần người có chút quan hệ trên cơ bản đều biết, trong số họ chỉ cần là người có bản lĩnh liền có thể đi theo, điều quan trọng là đại đa số sẽ bị bỏ lại.
Song, ai sẽ tình nguyện ở lại đây?
Đại thần trong Kinh thành đương nhiên đều muốn đi theo, cuối cùng không thể tránh khỏi một đội ngũ càng lúc càng lớn, dù như thế vẫn phải có một số người nhất định phải ở lại để ngăn cản quân phản loạn.
"Dựa vào cái gì mà chúng ta phải liều mạng để bảo vệ những người kia được rời đi?"
"Nếu Bệ hạ cũng đi rồi, lúc những quân phản loạn kia đánh tới, chúng ta cản nổi không?"
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
...
Trong Kinh thành người người hoang mang, cũng đúng lúc này Tần Diễn phát hiện đội ngũ muốn rời đi quá lớn, sợ sẽ khiến phản quân chú ý tới, hạ lệnh cho rất nhiều người trong số đó không được phép đi theo.
Kiếp trước, Tần Dục dốc lòng dạy bảo Tần Diễn, dạy hắn rất nhiều đạo làm vua, người này vẫn không thể trở thành một quân vương, huống gì kiếp này hắn không có người chỉ dạy!
Tần Diễn chỉ một mực nghĩ đến an nguy của mình, chẳng hề quan tâm đến an nguy của người khác. Nếu đại thần trong triều trung thành tuyệt đối với hắn thì ngược lại không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt lại là... Tuyệt đại đa số đại thần trong triều đều không nguyện chết vì hắn. Thậm chí trong đó còn có một số người muốn dựa vào hắn để đổi lấy tiền đồ danh vọng.
Ngay sau khi Tần Diễn cắt bỏ lượng người đi theo mình, có người trong triều cấu kết với phản quân bên ngoài mở cửa thành.
Phản quân từ bên ngoài ồ ạt tiến vào, trực tiếp chiếm cứ kinh thành, cũng bắt được cả Tần Diễn đang muốn chạy trốn.
Tần Diễn cứ như vậy biến thành tù nhân, nhưng vận khí của hắn cũng không tệ, những phản quân này vì muốn mua chuộc lòng người, không nói đến chuyện giết hắn, ngược lại thậm chí còn phong hắn làm vương, phong làm Tần vương.
Chỉ là, mặc dù phản quân không giết hắn, nhưng cuộc sống vẫn bị rớt xuống ngàn trượng, thậm chí có mấy tên phản quân còn làm nhục hắn, mà những tên phản quân này đều là những người từng nhờ có hắn mà được hưởng thụ hết thảy.
Có được những tin tức này, Tần Dục thở dài một hơi, quân phản loạn kia đều là những người thông minh, đây cũng là chuyện tốt, Kinh thành chí ít cũng không diễn ra thảm cảnh trăm họ lầm than, bách tính phải phiêu bạt khắp nơi.
Chỉ là, rất nhanh Tần Dục liền biết mình nghĩ sai rồi.
Đám phản quân kia thông minh ở đâu chứ? Nếu thật sự là người thông minh thì kiếp trước đã phải có thành tựu rồi!
Lúc trước đại thần trong triều có nói đám phản quân kia đều là một đám ô hợp, đây là lời nói thật.
Mục tiêu trước đó là lật đổ Đại Tần, đám phiến quân kia cũng có thể toàn bộ xông lên, hơn nữa khi Đại Tần tan tác đó mở ra một đường đi, nhưng hiện tại thì Đại Tần đã bị đánh đổ rồi.
Tuy rằng Giang Nam vẫn chưa ổn định, Tây Bắc còn có Đoan Vương, nhưng đám phản quân này căn bản không biết tình hình Giang Nam với Tây Bắc.
Bọn hắn cho rằng đánh chiếm được Kinh thành là có thể gối cao đầu không lo.
Toàn bộ Đại Tần, Kinh thành là nơi giàu có nhất, lần này phản quân chỉ vây hãm chỉ có mấy ngày, bọn hắn cơ hồ không đánh mà ta thắng, đánh chiếm Kinh thành, tuy nói là giết một vài đại thần nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến đời sống bách tính.
Thế là, Kinh thành nhanh chóng phồn vinh trở lại, mà đám phản quân kia cũng bị cái phồn vinh này mê hoặc làm mờ mắt.
Bọn hắn tiến vào phủ đệ của đại thần trong triều, tìm nha hoàn hầu hạ, ăn đồ ăn ngon nhất, uống rượu ngon nhất, không lâu sau liền hoàn toàn trầm mê trong đó.
Đại thần trong triều cực kỳ e ngại bọn hắn, thậm chí có người dâng ra cả nữ nhi của mình cho chúng.
Từng vất vả dựa vào mấy mẫu ruộng khổ sở sinh tồn, nay đột nhiên được phong quan phong chức, có nhà lớn tường rào bao quanh, có thiên kim tiểu thư làm thê tử, có vô số người hầu hạ...
Đám phản quân này sao có thể không trầm mê?
Trên làm dưới theo, người phía trên chiếm đoạt nhà ở, nữ nhi của quan viên trong triều, người phía dưới bắt đầu cướp đoạt phòng ở, nữ nhi nhà bách tính...
Tần Dục vừa mới biết được những tin tốt từ Kinh thành, giờ lại nghe được tin tức như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Đám phản quân này!" Tần Tề cực kỳ tức giận: " Nếu Tần Diễn kia kiên trì thêm mấy ngày, đã có thể chờ được cứu viện, hắn ngược lại làm tốt lắm, thế mà vì mạng sống chính mình viết chiếu thư thoái vị..."
Hắn càng nói mặt càng đỏ phừng phừng vì phẫn nộ.Hắn cũng có tốt hơn Tần Diễn bao nhiêu đâu, hắn cũng chạy! Sắc mặt Tần Dục, cũng hết sức khó coi.
Đám phản quân kia không thị sát như người Nhung, nhưng cũng là tai họa đối với bách tính trong kinh thành.
"Chúng ta hồi kinh." Tần Dục nói.
Hắn vốn còn muốn để quân Tây Bắc nghỉ ngơi một chút, huấn luyện binh sĩ nhiều hơn nữa, còn có dự định khác nữa, nhưng xem ra bây giờ hắn nhất định phải mau chóng vào kinh mới được!
Phải nhanh chóng dẹp yên giang sơn này lại!
Tần Dục nói liền làm, sau khi có tính toán như vậy, điều đầu tiên làm là tập hợp quân Tây Bắc.
Động tĩnh của quân Tây Bắc lần này, Kinh thành bên kia không hề hay biết gì cả, ngược lại quân Tây Bắc bên này, ai cũng đều đã nắm rõ tình hình.
Triệu Thái hậu sau khi biết được tin tức liền lo lắng không thôi, bà thà rằng nhi tử của mình an phận ở một góc cũng không muốn hắn vì đại nghiệp mà mất mạng, sau khi Tần Dục hồi phục, lại càng muốn lập tức đi khuyên nhủ.
"Mẫu hậu, người yên tâm, lúc đó Quốc sư cũng cùng ta đến đến Kinh thành." Tần Dục nói.
"Quốc sư..." Triệu Thái hậu nhìn sang Lục Di Ninh bên cạnh, những ngày này sớm chiều ở chung cùng Lục Di Ninh, từ đầu cũng bởi vì thân phận Quốc sư của đối phương khiến bà phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng về sau...
Lục Di Ninh thật ra cũng không phải thần thông quảng đại, nàng có thể bảo vệ được nhi tử bà ư?
"Hoàng huynh, lúc đó Quốc sư cũng đến sao?" Tần Tề kinh hỉ vạn phần: "Có Quốc sư, tin tưởng chúng ta có thể đánh thắng ngay từ trận đầu!"
Beta: Anhkp
Điều Lục Di Ninh thích nhất trên đời này đó là ăn.
Tần Dục muốn đưa Triệu Thái hậu đi dùng cơm, nàng đương nhiên cũng muốn đi cùng. Lục Di Ninh ôm hài tử nhảy từ trên xà nhà xuống, đi nhanh đến chỗ Tần Dục cùng Triệu Thái hậu.
Tần Thiên Tứ cực kỳ thích cảm giác nhảy từ chỗ cao xuống như thế này, vui sướng cười khanh khách, Triệu Thái hậu ngược lại bị dọa một phen thất kinh.
Nhưng mà, chuyện này cũng không tính là lần bị dọa nghiêm trọng.
Con dâu bà là Quốc sư, ngoài chuyện này ra thì còn chuyện gì có thể dọa bà nữa đây?
Triệu Thái hậu ngửa đầu ưỡn ngực, bỗng có cảm giác đánh đâu thắng đó. Bà thế nhưng chính là người từng dạy Quốc sư thêu thùa!
Nghĩ đến đây, Triệu Thái hậu có chút choáng váng, suýt chút nữa không cẩn thận liền ngã, may mắn có Lục Di Ninh giữ bà.
Triệu Thái hậu thở phào một hơi, sau đó nhìn nhìn Lục Di Ninh, cảm thấy đứa con dâu này nhìn chỗ nào cũng tốt cả.
Thế mà trước đây bà còn cảm thấy hài tử này ngốc... Nàng ngốc chỗ nào chứ, rõ ràng là cao thâm khó dò!
Một bữa cơm mà có rất nhiều người tới, ngoài Tần Dục, Lục Di Ninh, Triệu Thái hậu, Tần Thiên Tứ còn có Chiêu Dương công chúa Tần Lạc, Thục Thái phi cùng vợ chồng Tần Phủ.
Ở Kinh thành, chưa từng có chuyện nhiều người ngồi ăn chung với nhau như thế này, nam nữ đều sẽ tách ra ngồi riêng, cho nên thê tử Tần Tề cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Tây Bắc không giống Kinh thành, có vài lễ tiết đều cắt rồi." Tần Dục cười nói, cho người mang thức ăn lên, kể một vài chuyện thú vị hồi mới đến Tây Bắc.
“Hồi đó nơi này thực sự cái gì cũng thiếu, muốn ăn chút thịt gà thịt vịt cũng khó, Cấm vệ quân thì người nào người ấy đều thèm ăn, còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi tắm rửa chạy đi săn thú, kết quả vì không có kinh nghiệm săn bắn nên toàn tay không mà về, cả đám không được ăn thịt đâm ra gầy rộc cả người.."
Tần Tề nghe Tần Dục nói như vậy, càng thêm cảm thấy xấu hổ với hoài nghi của chính mình lúc trước, nhưng cũng có chút tò mò: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó? Lúc rời Kinh thành bọn họ không phải đều mang theo rất nhiều đồ sao? Không nói ai khác, chỉ riêng Kim Nham, dao mổ thôi mà tên gia hoả này mang theo những ba chiếc, còn lại đều là đao luyện kim, hắn lấy một cây trong số đó đổi lấy một con cừu của một tướng sĩ Tây Bắc về ăn, còn tặng người ta chút y phục để theo người ta học săn… Giờ hắn cũng đã là một tay săn rất cừ!” Tần Dục cười nói.
“Trước đó hắn không săn được con mồi nào?? Hắn lợi hại vậy mà...!" Tần Tề vẫn có chút hiểu biết về Kim Nham này.
“Con mồi trên trên thảo nguyên này không hề giống khu vực săn bắn của Hoàng gia.” Tần Dục nói: “Ở nơi này, muốn bắt thỏ cũng khó”
Tần Dục nói thêm một chút việc làm thế nào để làm bẫy săn thú, càng nói càng khơi dậy hứng thú của Tần Tề.
“Đại ca, đệ cũng muốn đi săn thú!” Tần Tề nói.
“Ăn no rồi đi.” Tần Dục cười nói: “Nếu đệ còn chưa chịu ăn, thì sẽ không còn gì cho đệ ăn nữa đâu."
Tần Tề lúc này mới nhìn lên bàn cơm, sau đó phát hiện...Trước mặt Hoàng tẩu đã xếp thành một đống xương!
Còn có hài tử nhà đại ca hắn, nhìn con con thế nhưng đã ăn một chén cơm đầy rồi!
“Đại tẩu ăn uống tốt thật…” Tần Tề cắn răng nói, từ khi bị Lục Di Ninh đánh, hắn vẫn không thích được tẩu tử này.
“Đúng vậy, tẩu tử đệ ăn uống tốt lắm, nhìn thôi cũng làm cho người ta thích, nào, Di Ninh, ăn nhiều một chút.” Triệu Thái Hậu cười tủm tỉm, để người hầu hạ bà dùng cơm gắp thức ăn cho Lục Di Ninh.
Tần Tề thấy một màn như vậy, hai mắt đều trợn tròn.
Hắn ở chung với Triệu Thái Hậu không nhiều lắm, nhưng cũng biết vị này chú ý nhất chính là quy củ lễ nghi, trong buổi cung yến lần trước, hắn ăn có chút nhanh thôi đã bị bà cho nha hoàn bên người đến nhắc nhở hắn, thế nhưng hiện tại đến phiên Lục Di Ninh thì một câu quở trách cũng không có.
“Di Ninh, lần này đến mẫu hậu có mang theo mấy đầu bếp, để ta dặn bọn họ nấu đồ ăn ngon cho con, con muốn ăn cái gì?” Triệu Thái Hậu hỏi.
“Thịt.” Lục Di Ninh nói.
Thật là... một chút cũng không phù hợp với thân phận Quốc sư!
Nhưng mà… Quốc sư cũng nên tiêu sái như này a! Muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, cần gì quan tâm xem người khác nghĩ như thế nào!
Triệu Thái Hậu cũng không rảnh lo ăn cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Lục Di Ninh. Lục Di Ninh có chút không được tự nhiên, cuối cùng gắp một cái đùi gà cho Triệu Thái Hậu: “Mẫu hậu, người cũng ăn đi”
"Được, được!” Triệu Thái Hậu gật đầu, mà người bên cạnh bà thấy thế, lập tức thành thục dùng dao đũa xắt đùi gà thành từng miếng, đút cho bà.
Bữa cơm này, cả khách cả chủ đều ăn vô cùng vui vẻ. Thế nhưng mấy người Thục thái phi lại có điểm mờ mịt, đặc biệt là Thục thái phi. Bà còn tưởng rằng lúc ăn cơm, Triệu Thái Hậu sẽ làm khó Đoan Vương phi một chút, không nghĩ tới bà ta thế nhưng cái gì cũng chưa làm…
Thục thái phi thực kinh ngạc, những người khác cũng vậy, Tần Lạc vẫn luôn lo lắng mẫu thân mình sẽ làm khó tẩu tử, không nghĩ tới tình hình hiện tại khác hoàn toàn tưởng tượng của nàng.
Triệu Thái Hậu vừa tới, Tần Lạc tính toán bồi bà trò chuyện, được vài ngày, liền hỏi điều mà mình vẫn nghi hoặc: “Mẫu hậu, sao hôm nay người tốt với tẩu tử vậy?”
“Con không biết?” Triệu Thái Hậu hỏi.
“Biết cái gì?” Tần Lạc có chút nghi hoặc.
Xem ra nữ nhi cũng chẳng hay biết gì… Triệu Thái Hậu dùng ánh mắt "mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh" liếc nhìn nữ nhi một cái.
Tần Lạc hoàn toàn mờ mịt.
Ngày hôm sau, sau khi người Triệu gia dàn xếp ổn thoả rồi liền tới tìm Triệu Thái Hậu.
Lúc Triệu Thái Hậu đi qua liền theo chân đề cập đến việc muốn để nữ nhi Triệu gia gả cho Tần Dục làm trắc phi, việc này Triệu gia đã đồng ý, trước kia bọn họ vẫn luyến tiếc không muốn đem nữ nhi được chiều chuộng hết mực gả đi, hiện tại thì...
Tần Dục chân cũng đã khỏi, dù Tần Dục đã có Vương phi, có hài tử, nhưng làm trắc phi của hắn khẳng định sẽ hưởng một đời vinh hoa, trong khi đầu óc Lục Di Ninh còn không được tốt lắm, nữ nhi bọn họ nói không chừng còn có thể được Tần Dục sủng ái…
Người Triệu gia bắt đầu tính toán thiệt hơn.
Kết quả, Triệu Thái Hậu ban thưởng cho bọn họ rất nhiều nhưng lại không hề đề cập đến việc này.
“Nương nương, chuyện Trắc phi…” Tẩu tử Triệu Thái Hậu nhịn không được mở miệng hỏi.
“Việc này về sau khỏi cần nhắc lại nữa” Triệu Thái Hậu nói: “Dục Nhi chỉ chấp nhận Di Ninh,mà hài tử này ta cũng rất thích, ta không muốn nhúng tay vào chuyện của chúng nó."
Triệu Thái Hậu cự tuyệt nhà mẹ đẻ, còn tỏ vẻ nhất định sẽ cho nữ hài nhi nhà mẹ đẻ một mối hôn sự thật tốt, sau đó không nói thêm bất cứ thứ gì nữa. Tẩu tử Triệu Thái Hậu tuy có chút không muốn, nhưng bọn họ quen nghe theo Triệu Thái Hậu, ngược lại cũng không hề nhiều lời.
Mà từ lúc đó...
Chuyện Triệu Thái Hậu đối Đoan Vương phi cực kỳ vừa lòng trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tây Bắc, mà Thái Hậu cũng xác thực đối Đoan Vương phi tốt cực kỳ, lúc nào cũng chiều chuộng sủng ái nàng.
Đối với việc này, Tần Dục cực kỳ hoan nghênh, song lúc đó hắn cũng đang phải bận rộn bắt đầu chỉnh đốn quân Tây Bắc.
"Đại ca, huynh có dự tính gì không?" Tần Tề hỏi.
"Phải xem tình hình trước đã." Tần Dục nói. Hắn tính xem trước một chút tình hình Kinh thành như thế nào.
Sau khi biết Kinh thành bị vây hãm, Tần Dục không vội tiến vào luôn là vì lúc đó quân Tây Bắc đang giao chiến với người Nhung, hơn nữa đoàn quân phản loạn đánh chiếm Kinh thành kia cũng rất có tiếng.
Đám quân phản loạn kia có năng lực xử trí Vương gia Đại Tần, có thể dọn dẹp lũ tham quan, không hề làm hại đến nhân dân trăm họ...
Vì lý do đó, Tần Dục ngược lại không hề lo lắng bọn chúng sau khi vào thành sẽ đại khai sát giới, nên cũng không có suy nghĩ ngăn cản bọn họ.
Đương nhiên, hắn cũng quả thực là vô lực ngăn cản.
Tần Dục phái đi rất nhiều người truyền tin tức, vì vậy rất nhanh liền biết không ít tin tức hiện tại của kinh thành.
Kinh thành.
Từ khi Tiêu Dao vương cùng Thái hậu rời khỏi Kinh thành, Tần Diễn cũng nóng ruột muốn rời đi, chỉ là đến cùng hắn không làm được giống như Tần Tề, từ bỏ gia sản mà đi.
Hắn muốn chạy thoát thân, nhưng còn muốn mang theo tất cả bảo bối của mình, ngay cả những đại thần võ tướng trong triều cũng muốn mang theo, để dù có đến nơi khác thì hắn vẫn là Hoàng đế.
Nếu không dẫn theo những người này... Hắn đến nơi xa lạ khác phải sống thế nào?
Tần Diễn muốn dẫn theo người, mang theo hết tất cả gia sản, thiếu một cái cũng phải trì hoãn mất mấy ngày, cũng trong mấy ngày này, có không ít người nghe phong phanh...
Bệ hạ muốn bỏ chạy!
Chuyện này trong Kinh thành chỉ cần người có chút quan hệ trên cơ bản đều biết, trong số họ chỉ cần là người có bản lĩnh liền có thể đi theo, điều quan trọng là đại đa số sẽ bị bỏ lại.
Song, ai sẽ tình nguyện ở lại đây?
Đại thần trong Kinh thành đương nhiên đều muốn đi theo, cuối cùng không thể tránh khỏi một đội ngũ càng lúc càng lớn, dù như thế vẫn phải có một số người nhất định phải ở lại để ngăn cản quân phản loạn.
"Dựa vào cái gì mà chúng ta phải liều mạng để bảo vệ những người kia được rời đi?"
"Nếu Bệ hạ cũng đi rồi, lúc những quân phản loạn kia đánh tới, chúng ta cản nổi không?"
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
...
Trong Kinh thành người người hoang mang, cũng đúng lúc này Tần Diễn phát hiện đội ngũ muốn rời đi quá lớn, sợ sẽ khiến phản quân chú ý tới, hạ lệnh cho rất nhiều người trong số đó không được phép đi theo.
Kiếp trước, Tần Dục dốc lòng dạy bảo Tần Diễn, dạy hắn rất nhiều đạo làm vua, người này vẫn không thể trở thành một quân vương, huống gì kiếp này hắn không có người chỉ dạy!
Tần Diễn chỉ một mực nghĩ đến an nguy của mình, chẳng hề quan tâm đến an nguy của người khác. Nếu đại thần trong triều trung thành tuyệt đối với hắn thì ngược lại không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt lại là... Tuyệt đại đa số đại thần trong triều đều không nguyện chết vì hắn. Thậm chí trong đó còn có một số người muốn dựa vào hắn để đổi lấy tiền đồ danh vọng.
Ngay sau khi Tần Diễn cắt bỏ lượng người đi theo mình, có người trong triều cấu kết với phản quân bên ngoài mở cửa thành.
Phản quân từ bên ngoài ồ ạt tiến vào, trực tiếp chiếm cứ kinh thành, cũng bắt được cả Tần Diễn đang muốn chạy trốn.
Tần Diễn cứ như vậy biến thành tù nhân, nhưng vận khí của hắn cũng không tệ, những phản quân này vì muốn mua chuộc lòng người, không nói đến chuyện giết hắn, ngược lại thậm chí còn phong hắn làm vương, phong làm Tần vương.
Chỉ là, mặc dù phản quân không giết hắn, nhưng cuộc sống vẫn bị rớt xuống ngàn trượng, thậm chí có mấy tên phản quân còn làm nhục hắn, mà những tên phản quân này đều là những người từng nhờ có hắn mà được hưởng thụ hết thảy.
Có được những tin tức này, Tần Dục thở dài một hơi, quân phản loạn kia đều là những người thông minh, đây cũng là chuyện tốt, Kinh thành chí ít cũng không diễn ra thảm cảnh trăm họ lầm than, bách tính phải phiêu bạt khắp nơi.
Chỉ là, rất nhanh Tần Dục liền biết mình nghĩ sai rồi.
Đám phản quân kia thông minh ở đâu chứ? Nếu thật sự là người thông minh thì kiếp trước đã phải có thành tựu rồi!
Lúc trước đại thần trong triều có nói đám phản quân kia đều là một đám ô hợp, đây là lời nói thật.
Mục tiêu trước đó là lật đổ Đại Tần, đám phiến quân kia cũng có thể toàn bộ xông lên, hơn nữa khi Đại Tần tan tác đó mở ra một đường đi, nhưng hiện tại thì Đại Tần đã bị đánh đổ rồi.
Tuy rằng Giang Nam vẫn chưa ổn định, Tây Bắc còn có Đoan Vương, nhưng đám phản quân này căn bản không biết tình hình Giang Nam với Tây Bắc.
Bọn hắn cho rằng đánh chiếm được Kinh thành là có thể gối cao đầu không lo.
Toàn bộ Đại Tần, Kinh thành là nơi giàu có nhất, lần này phản quân chỉ vây hãm chỉ có mấy ngày, bọn hắn cơ hồ không đánh mà ta thắng, đánh chiếm Kinh thành, tuy nói là giết một vài đại thần nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến đời sống bách tính.
Thế là, Kinh thành nhanh chóng phồn vinh trở lại, mà đám phản quân kia cũng bị cái phồn vinh này mê hoặc làm mờ mắt.
Bọn hắn tiến vào phủ đệ của đại thần trong triều, tìm nha hoàn hầu hạ, ăn đồ ăn ngon nhất, uống rượu ngon nhất, không lâu sau liền hoàn toàn trầm mê trong đó.
Đại thần trong triều cực kỳ e ngại bọn hắn, thậm chí có người dâng ra cả nữ nhi của mình cho chúng.
Từng vất vả dựa vào mấy mẫu ruộng khổ sở sinh tồn, nay đột nhiên được phong quan phong chức, có nhà lớn tường rào bao quanh, có thiên kim tiểu thư làm thê tử, có vô số người hầu hạ...
Đám phản quân này sao có thể không trầm mê?
Trên làm dưới theo, người phía trên chiếm đoạt nhà ở, nữ nhi của quan viên trong triều, người phía dưới bắt đầu cướp đoạt phòng ở, nữ nhi nhà bách tính...
Tần Dục vừa mới biết được những tin tốt từ Kinh thành, giờ lại nghe được tin tức như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Đám phản quân này!" Tần Tề cực kỳ tức giận: " Nếu Tần Diễn kia kiên trì thêm mấy ngày, đã có thể chờ được cứu viện, hắn ngược lại làm tốt lắm, thế mà vì mạng sống chính mình viết chiếu thư thoái vị..."
Hắn càng nói mặt càng đỏ phừng phừng vì phẫn nộ.Hắn cũng có tốt hơn Tần Diễn bao nhiêu đâu, hắn cũng chạy! Sắc mặt Tần Dục, cũng hết sức khó coi.
Đám phản quân kia không thị sát như người Nhung, nhưng cũng là tai họa đối với bách tính trong kinh thành.
"Chúng ta hồi kinh." Tần Dục nói.
Hắn vốn còn muốn để quân Tây Bắc nghỉ ngơi một chút, huấn luyện binh sĩ nhiều hơn nữa, còn có dự định khác nữa, nhưng xem ra bây giờ hắn nhất định phải mau chóng vào kinh mới được!
Phải nhanh chóng dẹp yên giang sơn này lại!
Tần Dục nói liền làm, sau khi có tính toán như vậy, điều đầu tiên làm là tập hợp quân Tây Bắc.
Động tĩnh của quân Tây Bắc lần này, Kinh thành bên kia không hề hay biết gì cả, ngược lại quân Tây Bắc bên này, ai cũng đều đã nắm rõ tình hình.
Triệu Thái hậu sau khi biết được tin tức liền lo lắng không thôi, bà thà rằng nhi tử của mình an phận ở một góc cũng không muốn hắn vì đại nghiệp mà mất mạng, sau khi Tần Dục hồi phục, lại càng muốn lập tức đi khuyên nhủ.
"Mẫu hậu, người yên tâm, lúc đó Quốc sư cũng cùng ta đến đến Kinh thành." Tần Dục nói.
"Quốc sư..." Triệu Thái hậu nhìn sang Lục Di Ninh bên cạnh, những ngày này sớm chiều ở chung cùng Lục Di Ninh, từ đầu cũng bởi vì thân phận Quốc sư của đối phương khiến bà phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng về sau...
Lục Di Ninh thật ra cũng không phải thần thông quảng đại, nàng có thể bảo vệ được nhi tử bà ư?
"Hoàng huynh, lúc đó Quốc sư cũng đến sao?" Tần Tề kinh hỉ vạn phần: "Có Quốc sư, tin tưởng chúng ta có thể đánh thắng ngay từ trận đầu!"