Hậu cung, nơi thối nát nhất của thiên hạ. Bề ngoài xa hoa, mỹ lệ, bên trong lại đầy nhơ nhuốc.
Hoàng hậu hữu danh vô thực, trên tay là Phuợng ấn, nhưng quỳên lực lại ở trong tay Ninh Phi. Chưa đầy ba tháng, bị hảo tỷ muội hại đến bị phế, nhốt vào lãnh cung. Từ một hoàng hậu nhu nhược, biến thành một phế hậu tàn độc. Ân sủng của hoàng đế,chính là cách thoát thân khỏi lãnh cung lạnh lẽo. Phượng hoàng thành chim trĩ, chim trĩ lại thành phượng hoàng, phải chăng là số mệnh?
Hoàng đế cao cao tại thượng, muốn mưa được mưa,muốn nắng được nắng. Tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Nào ngờ nam nhân ấy, một ngày bi lụy vì nữ nhân mà hắn từng phế bỏ.