Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
Chương 1: TƯƠNG TỊCH
Nước Sở Nguyên, năm Định Long thứ 16, hưng thịnh đến tột bậc.Hoàng thái tử Sở Định Long, lên ngôi hoàng đế từ năm 17 tuổi. Ngày hắn lên ngôi, cũng là ngày phụ hoàng hắn băng hà. Trong triều đình dấy lên tin hắn là kẻ mưu phản, giết hại tiên đế. Sau đó liền chia làm hai phe đối nghịch, nửa muốn phò trợ hắn, nửa muốn lật đổ hắn. Ở ngoài biên giới, phiến loạn nổi dậy, binh đao khói lửa liên miên. Hạn hán kéo dài hàng tháng trời, nạn đói liên tiếp nổ ra. Tiếng than oán của con dân thấu đến tận trời cao.
Bằng tài trí của mình, Sở Định Long quyết mở kho lương cứu đói. Sau đó thân chinh ra chiến trận, đã một tay dẹp hết phản loạn. Không ai ngờ vị hoàng đế trẻ người non dạ ấy, lại có thể nhanh chóng củng cố quyền vị đến vậy. Ninh gia quyền cao chức trọng liên tiếp phò trợ Sở Định Long, lại có thêm Cao thừa tướng tay nắm trọng binh ra sức giúp đỡ. Những kẻ có ý đồ lật đổ, đều bị hắn ra tay trừ khử. Ở mặt ngoài chúng triều thần quy thuận tôn hắn làm vua, nhưng bên trong là sóng ngầm từ từ trỗi dậy.Cũng từ đó, Sở Nguyên trở thành một đế quốc hùng mạnh, không kẻ thù nào dám bén mảng.
Hậu cung hơn ngàn giai nhân của hắn khiến nhiều kẻ không khỏi ghen tị. Thanh Quý Nhân kiều mị, diễm lệ. Phương Tần dịu dàng, ngọt ngào. Khương Phi thuần khiết tựa bạch mai. Lại có Ninh Quý Phi tài sắc vẹn toàn, còn có xuất thân hiên hách. Có thể nói, Sở Định Long hắn tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Khiến vạn kẻ không khỏi cảm thán.
Ít ai nhắc tới hoàng hậu của Sở Định Long. Ngày lễ đại hôn cách đây ba năm trước, Tương Tịch là trưởng công chúa của Định quốc, một thân phụng bào được ngồi trên kiệu lớn đưa đến Sở Nguyên. Tất cả được cử hành một cách trang trọng nhất, lễ vật hồi môn cũng thuộc dạng xa xỉ bậc nhất. Lúc nàng bước lên đài phong hậu và được trao cho phượng ấn, bên dưới có hàng trăm ánh mắt chĩa về phía nàng. Sau đó ngoài yến tiệc, lễ hội quan trọng và các buổi thỉnh an, thì hoàng hậu nàng không bước chân ra khỏi cửa cung. Ngay cả hoàng đế, cũng không thường xuyên đến thăm nàng, ngoại trừ yến hội hoặc lễ tết. Lúc dùng thiện, thái độ cũng lạnh nhạt, dùng xong liền nhanh chóng rời đi. Có nhiều kẻ đồn rằng, hoàng hậu nàng xấu đến dọa người, nếu không phải vì ban giao của Định quốc và Sở Nguyên, chắc chắn hoàng đế sẽ phế hậu.
Phượng Hoan Cung, bề ngoài xa hoa, lộng lẫy, bên trong lại âm u lạnh lẽo. Tiểu Ái trước khi rời đi, đã đốt một lò than hồng bên dưới chân giường. Nơi ở của Tương Tịch, mọi thứ đều được chúng nô tài thu vén chu toàn dù ân sủng của nàng không cao. Hậu cung là dựa vào ân sủng mà luận bàn địa vị, duy chỉ có vị trí chủ cung này thì dù không có nhiều ân sủng vẫn ngẩng cao đầu mà không sợ bị khinh rẻ.
" Khụ...khụ...."- Thanh âm dịu dàng khẽ kêu lên, tay ngọc vuốt nhẹ lồng ngực mong làm dịu cơn ho. Tương Tịch cố giữ chiếc chăn bao phủ khắp cơ thể mình để không cho phong hàn nhiễm nặng hơn.
" Nương nương! Tiểu Ái đem chút trà gừng cho người."- Bên ngoài bức màn, một tiểu cung nữ nhỏ nhắn, quỳ dưới sàn nhà giá lạnh. Mùi thơm của gừng lan tỏa khiến Tương Tịch có chút dìu dịu nơi cổ họng.
" Vào đây"- Khẽ ngồi dậy, Tương Tịch vén bức rèm mỏng manh, phượng nhãn có chút mệt mỏi nhìn nữ tử dưới sàn. Người dưới sàn vội vã đứng dậy, bước lại gần nàng, hai tay vẫn cung kính dâng trà. Tương Tịch thở dài, nhướn người,lấy tay búng vào trán của nàng ấy:"Hôm nay học ở đâu mấy cái cung kính lễ nghi này?"
Tiểu Ái xoa xoa cái trán vừa bị búng, nở nụ cười nịnh nọt:"Hoàng hậu nương nương xinh đẹp ơi, nô tỳ chỉ là tuân thủ cung quy thôi mà"
"Hừm, tiểu nha đầu ngươi mà tuân thủ cung quy, có nước cả Sở Nguyên sẽ bị mưa đến nhấn chìm mất"- Ai đó bĩu môi, gương mặt tỏ vẻ không tin nổi. Tiểu Ái giả vờ như không nhìn thấy cái bĩu môi của nàng, lảng tránh tránh sang chuyện khác:"Nương nương, hôm nay huyết mai ở Ngự Hoa Viên đã nở, nghe nói là đẹp lắm"
Câu nói của nàng ấy khiến nàng chợt nhận ra, hình như đã sắp Tết rồi. Nàng ở trong cung đã là lần thứ ba huyết mai nở, vậy mà lần gặp phu quân của nàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ công chúa của nước Định, nàng bị ép phải rời xa quê nhà ,trở thành thê tử của hoàng đế của đất Sở. Đêm đại hôn, nàng và hắn cùng nói rõ, chỉ vì ban giao hai nước nên nước sông không phạm nước giếng. Sau này ngoại trừ cần thiết, thì không cần đến cung của nàng quá nhiều.
Vốn dĩ xuất thân của nàng là công chúa, từ nhỏ đã lớn lên òa hậu cung, còn không biết được ân sủng của hoàng đế là nhất thời, chỉ có quyền lực của phụng vị là có thể bảo toàn cho nàng cả đời. Còn nhớ ngày đó, lúc rời xa phụ hoàng và mẫu hậu, nàng khóc tới cạn cả lệ. Mẫu hậu nàng ôm nàng rất chặt, dặn dò nàng sang đất khách quê người nhớ sống thật tốt. Nhưng người nào biết, nàng không bao giờ ngưng khắc khoải, mong ước được trở về dù chỉ một lần.
" Tiểu Ái, bổn cung muốn ra ngoài"- Tương Tịch cười cười nhìn cung nữ bên cạnh mình. Thời gian nàng ở lại nước Sở này, chỉ có Tiểu Ái bầu bạn, suốt ngày huyên thuyên chọc cười nàng. Không như lũ nô tài khác, lúc ở trước mặt nàng thì cung kính, sau lưng lại khinh rẻ nàng bị thất sủng.
Tiểu Ái đi đến tủ, lấy một bộ xiêm y màu hồng nhạt và một cái áo khoác bằng lông cừu. Nàng ấy cứ nói liên tục hoa mai đẹp thế nào, tay thì hầu hạ nàng thay y phục, xong rồi còn bắt nàng trang điểm. Tương Tịch chỉ biết thở dài. Bình sinh nàng ghét phải bôi trét những thứ phấn son ấy trên mặt, quả thật rất không quen.
Kì kèo một hồi, hai người mới có thể ra ngoài. Tiểu Ái hỏi nàng có muốn đi kiệu không, nàng lắc đầu, nắm tay nàng ấy đi dọc theo hành cung đến Ngự Hoa Viên. Lúc đến nơi thì bóng cũng đã ngả về chiều,mặt đất phủ đầy tuyết, ánh nắng cũng vương trên vai áo bé nhỏ của Tương Tịch. Tuyết trắng mai đỏ,tạo thành bức trang đẹp đến động lòng người.
" Nương Nương, người nhìn Tiểu Ái cao chưa nè?"- Tương Tịch xoay đầu thì thấy Tiểu Ái đang nhón chân, cố vươn lên một cành mai cao gần đó. Chỉ là do quá cao mà bị trượt chân té nhào xuống đất, nhìn bộ dạng rất giống như một tiểu miêu bị thương. Tương Tịch không nhịn được mà che miệng cười đến run lên.
" Thần thiếp Khương Bối, thỉnh an hoàng hậu nương nương"- Sau lưng nàng truyền đến thanh âm dịu ngọt. Tương Tịch xoay lưng liền phát hiện một nữ nhân dung mạo kiều diễm, trên người là thanh y đơn giản. Nụ cười thấp thoáng trên môi Tương Tịch có chút miễn cưỡng. Nàng chỉ là muốn ngắm hoa, không muốn gặp ai chút nào. Nhưng Khương Tần rất theo quy củ, tay ngọc đặt bên hông, nhún người hành lễ với nàng. Khẽ bước đến gần, Tương Tịch đỡ nàng ấy đứng dậy, dịu dàng nói: " Khương Tần không cần phải đa lễ như vậy."
" Hoàng hậu nương nương quả thật khiến thần thiếp nể phục." - Thanh âm Khương Tần tựa như một dòng suối róc rách, khiến lòng người trở nên dịu nhẹ. Nhưng câu từ trong câu nói ấy, lại chẳng hề dịu dàng như vậy.
Mày phượng Tương Tịch cau lại, sau đó liền dãn ra, hòa nhã hỏi:"Bản cung thì có gì để muội nể phục chứ?"
Khương Bối khẽ cười, bước từng bước đến bên một cành huyết mai, tay ngọc không nhanh không chậm hái một cánh hoa xuống. Phượng nhãn đầy ý vị nhìn Tương Tịch, rồi lại nhìn cánh hoa mềm mại kia:" Người nhìn xem những cánh hoa này, tựa như mỹ nhân trong hậu cung. Kẻ có ân sủng cao thì như bông hoa tỏa sắc, kẻ không có ân sủng thì như bông hoa úa tàn. Giữa muôn vạn thứ hỗn tạp ở hậu cung, thứ họ cầu vẫn là chút chân tình từ đế vương. Người từ đầu chí cuối đều không cần, cũng không màng tranh đấu nhưng vẫn ngẩng cao đầu. Không như thần thiếp..."
"Thứ đế vương yêu là quyền lực, chứ không phải mỹ nhân. Xuất thân của bản cung có thể đem lại thứ mà hoàng thượng yêu, nên đừng hỏi vì sao bản cung lại ngồi vững trên phượng vị." - Nghe đến đây, cánh môi Tương Tịch khẽ cong lên, tay ngọc khẽ chỉnh lại trâm ngọc bị lệch trên tóc, không nhanh không chậm đáp:"Phi tần trong cung này, không chỉ luận ân sủng, mà còn phải luận xuất thân. Thứ chân tình của đế vương, không phải chỉ như tuyết trên mặt đất, nhanh đến rồi nhanh tan?"
" Nhưng thứ nữ nhân trong hậu cung cần là ân sủng. Được sủng ái thì sẽ có được tất cả, còn không được sủng ái..." - Khương Bối cười khẽ, tay ngọc cầm cánh hoa mềm mại thả rơi xuống mặt tuyết. Sau đó liền dẫm lên nó không chút thương tiếc:" Sẽ như cánh hoa này, mặc người khác chà đạp."
" Hoa đến thì cũng sẽ chóng tàn, cũng như dung mạo nữ nhân vậy. Hoàng cung cũng chỉ là một cái lồng son bằng vàng thôi, giam giữ biết bao nhiêu đóa hoa xinh đẹp." - Câu nói cuối cùng của Tương Tịch vừa mông lung lai có chút bi thương. Phượng nhãn nàng buồn bã nhìn về phía những tầng mây mờ ảo bên trên, khẽ cười:" Chi bằng như mây kia, phiêu diêu tự tại."
Cung nữ cận thân của Khương Bối sau đó liền đến gần nói gì đó với nàng ấy, khiến thần sắc nàng ầy có chút thay đổi,nụ cười trên môi cũng chợt tắt. Tương Tịch nhìn thấy Khương Bối có chút kỳ lạ, liền muốn hỏi. Nhưng chưa kịp cất lời, nàng ấy đã xin phép cáo lui.
Nhìn bóng thanh y khuất dần dưới chiều tà, lòng Tương Tịch cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì, một chuyện kinh thiên động địa, khiến cả tiền triều lẫn hậu cung dậy sóng.
**************
Lúc nàng và Tiểu Ái về Phượng Hoan Cung, đã là tối mịch. Nhưng hôm nay Phượng Hoan Cung lại sáng đèn, sáng đến rực rỡ. Vốn dĩ trước nay Tương Tịch không thích xa hoa trong cung, ngay cả nến trong cung khi đốt cũng giảm hai ba phần. Lần này quả thật khiến hai người cứ ngỡ đi nhầm sang Vương Thanh Cung của Ninh Quý Phi. Chỉ đến lúc Tô công công đến hành lễ, Tương Tịch mới hoàn hồn:"Thỉnh an hoàng hậu nương nương! Mời người di giá vào trong, hoàng thượng đang đợi người."
Câu nói đó càng làm nàng chấn kinh thêm. Hoàng thượng đợi nàng? Có phải nàng đang nằm mơ không. Sở Định Long trước giờ ngoài khi có việc quan trọng, sẽ đến cung nàng. Lúc không gặp thì sẽ sai người báo lại để nàng đến Dưỡng Tâm Điện gặp hắn. Hôm nay nghe đến câu hắn đợi nàng, liền khiến lòng nàng có chút kinh sợ. Tiểu Ái thấy nàng đứng ngây ra, vội vã lay nàng:" Nương Nương! Mau đi thôi, hoàng thượng đang đợi người".
Tương Tịch vẫn chưa hoàn hồn, đôi chân cứ vô thức đi theo Tiểu Ái và Tô công công bước vào. Đến lúc hồi phục lại ý thức, mới biết mình đã ngồi ở bàn ăn tự lúc nào. Mà chưa kể, trước mặt nàng còn có một nam nhân mặc hắc bào. Gương mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng nhìn vào lại thấy như gặp phải yêu nghiệt. Nàng có chút không thoải mái, liền cúi thấp đầu xuống, phượng nhãn không dám nhìn thẳng vào hắn. Xung quanh hạ nhân như bị chìm vào nơi không có chút thanh âm nào, im lặng đến kì dị.
Sở Định Long nhìn nữ nhân trước mặt, lòng không khỏi cảm thấy nực cười. Nữ nhân này trong đêm đại hôn, lại dám nói rõ với hắn rằng không muốn thị tẩm, còn bảo vì ban giao hai nước nên mới ngồi trên phượng vị này. Thật là khiến hắn có chút cảm thấy nữ nhân của Định quốc này là muốn tính kế để mê hoặc hắn. Nào ngờ nàng quả thật không cầu sủng ái từ hắn, cả ngày ở Phượng Hoan Cung này an nhàn tự tại làm hoàng hậu. Nhưng vốn dĩ hậu cung của hắn có tới cả trăm ngàn phi tử, chỉ cần nàng làm tốt chức vị hoàng hậu của mình, hắn sẽ tôn trọng nàng. Vì ban giao của hai nước Định và Sở Nguyên.
Sở Định Long không để tâm đến nàng nữa, gắp thức ăn vào chén mình, bắt đầu thưởng thức. Nhìn thấy vậy, Tương Tịch mới dám động đũa. Bữa ăn vì vậy mà có chút gượng gạo đến khó chịu, làm cho đám nô tài cũng chỉ biết cúi đầu, không dám manh động.
Nước Sở Nguyên, năm Định Long thứ 16, hưng thịnh đến tột bậc.Hoàng thái tử Sở Định Long, lên ngôi hoàng đế từ năm 17 tuổi. Ngày hắn lên ngôi, cũng là ngày phụ hoàng hắn băng hà. Trong triều đình dấy lên tin hắn là kẻ mưu phản, giết hại tiên đế. Sau đó liền chia làm hai phe đối nghịch, nửa muốn phò trợ hắn, nửa muốn lật đổ hắn. Ở ngoài biên giới, phiến loạn nổi dậy, binh đao khói lửa liên miên. Hạn hán kéo dài hàng tháng trời, nạn đói liên tiếp nổ ra. Tiếng than oán của con dân thấu đến tận trời cao.
Bằng tài trí của mình, Sở Định Long quyết mở kho lương cứu đói. Sau đó thân chinh ra chiến trận, đã một tay dẹp hết phản loạn. Không ai ngờ vị hoàng đế trẻ người non dạ ấy, lại có thể nhanh chóng củng cố quyền vị đến vậy. Ninh gia quyền cao chức trọng liên tiếp phò trợ Sở Định Long, lại có thêm Cao thừa tướng tay nắm trọng binh ra sức giúp đỡ. Những kẻ có ý đồ lật đổ, đều bị hắn ra tay trừ khử. Ở mặt ngoài chúng triều thần quy thuận tôn hắn làm vua, nhưng bên trong là sóng ngầm từ từ trỗi dậy.Cũng từ đó, Sở Nguyên trở thành một đế quốc hùng mạnh, không kẻ thù nào dám bén mảng.
Hậu cung hơn ngàn giai nhân của hắn khiến nhiều kẻ không khỏi ghen tị. Thanh Quý Nhân kiều mị, diễm lệ. Phương Tần dịu dàng, ngọt ngào. Khương Phi thuần khiết tựa bạch mai. Lại có Ninh Quý Phi tài sắc vẹn toàn, còn có xuất thân hiên hách. Có thể nói, Sở Định Long hắn tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Khiến vạn kẻ không khỏi cảm thán.
Ít ai nhắc tới hoàng hậu của Sở Định Long. Ngày lễ đại hôn cách đây ba năm trước, Tương Tịch là trưởng công chúa của Định quốc, một thân phụng bào được ngồi trên kiệu lớn đưa đến Sở Nguyên. Tất cả được cử hành một cách trang trọng nhất, lễ vật hồi môn cũng thuộc dạng xa xỉ bậc nhất. Lúc nàng bước lên đài phong hậu và được trao cho phượng ấn, bên dưới có hàng trăm ánh mắt chĩa về phía nàng. Sau đó ngoài yến tiệc, lễ hội quan trọng và các buổi thỉnh an, thì hoàng hậu nàng không bước chân ra khỏi cửa cung. Ngay cả hoàng đế, cũng không thường xuyên đến thăm nàng, ngoại trừ yến hội hoặc lễ tết. Lúc dùng thiện, thái độ cũng lạnh nhạt, dùng xong liền nhanh chóng rời đi. Có nhiều kẻ đồn rằng, hoàng hậu nàng xấu đến dọa người, nếu không phải vì ban giao của Định quốc và Sở Nguyên, chắc chắn hoàng đế sẽ phế hậu.
Phượng Hoan Cung, bề ngoài xa hoa, lộng lẫy, bên trong lại âm u lạnh lẽo. Tiểu Ái trước khi rời đi, đã đốt một lò than hồng bên dưới chân giường. Nơi ở của Tương Tịch, mọi thứ đều được chúng nô tài thu vén chu toàn dù ân sủng của nàng không cao. Hậu cung là dựa vào ân sủng mà luận bàn địa vị, duy chỉ có vị trí chủ cung này thì dù không có nhiều ân sủng vẫn ngẩng cao đầu mà không sợ bị khinh rẻ.
" Khụ...khụ...."- Thanh âm dịu dàng khẽ kêu lên, tay ngọc vuốt nhẹ lồng ngực mong làm dịu cơn ho. Tương Tịch cố giữ chiếc chăn bao phủ khắp cơ thể mình để không cho phong hàn nhiễm nặng hơn.
" Nương nương! Tiểu Ái đem chút trà gừng cho người."- Bên ngoài bức màn, một tiểu cung nữ nhỏ nhắn, quỳ dưới sàn nhà giá lạnh. Mùi thơm của gừng lan tỏa khiến Tương Tịch có chút dìu dịu nơi cổ họng.
" Vào đây"- Khẽ ngồi dậy, Tương Tịch vén bức rèm mỏng manh, phượng nhãn có chút mệt mỏi nhìn nữ tử dưới sàn. Người dưới sàn vội vã đứng dậy, bước lại gần nàng, hai tay vẫn cung kính dâng trà. Tương Tịch thở dài, nhướn người,lấy tay búng vào trán của nàng ấy:"Hôm nay học ở đâu mấy cái cung kính lễ nghi này?"
Tiểu Ái xoa xoa cái trán vừa bị búng, nở nụ cười nịnh nọt:"Hoàng hậu nương nương xinh đẹp ơi, nô tỳ chỉ là tuân thủ cung quy thôi mà"
"Hừm, tiểu nha đầu ngươi mà tuân thủ cung quy, có nước cả Sở Nguyên sẽ bị mưa đến nhấn chìm mất"- Ai đó bĩu môi, gương mặt tỏ vẻ không tin nổi. Tiểu Ái giả vờ như không nhìn thấy cái bĩu môi của nàng, lảng tránh tránh sang chuyện khác:"Nương nương, hôm nay huyết mai ở Ngự Hoa Viên đã nở, nghe nói là đẹp lắm"
Câu nói của nàng ấy khiến nàng chợt nhận ra, hình như đã sắp Tết rồi. Nàng ở trong cung đã là lần thứ ba huyết mai nở, vậy mà lần gặp phu quân của nàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ công chúa của nước Định, nàng bị ép phải rời xa quê nhà ,trở thành thê tử của hoàng đế của đất Sở. Đêm đại hôn, nàng và hắn cùng nói rõ, chỉ vì ban giao hai nước nên nước sông không phạm nước giếng. Sau này ngoại trừ cần thiết, thì không cần đến cung của nàng quá nhiều.
Vốn dĩ xuất thân của nàng là công chúa, từ nhỏ đã lớn lên òa hậu cung, còn không biết được ân sủng của hoàng đế là nhất thời, chỉ có quyền lực của phụng vị là có thể bảo toàn cho nàng cả đời. Còn nhớ ngày đó, lúc rời xa phụ hoàng và mẫu hậu, nàng khóc tới cạn cả lệ. Mẫu hậu nàng ôm nàng rất chặt, dặn dò nàng sang đất khách quê người nhớ sống thật tốt. Nhưng người nào biết, nàng không bao giờ ngưng khắc khoải, mong ước được trở về dù chỉ một lần.
" Tiểu Ái, bổn cung muốn ra ngoài"- Tương Tịch cười cười nhìn cung nữ bên cạnh mình. Thời gian nàng ở lại nước Sở này, chỉ có Tiểu Ái bầu bạn, suốt ngày huyên thuyên chọc cười nàng. Không như lũ nô tài khác, lúc ở trước mặt nàng thì cung kính, sau lưng lại khinh rẻ nàng bị thất sủng.
Tiểu Ái đi đến tủ, lấy một bộ xiêm y màu hồng nhạt và một cái áo khoác bằng lông cừu. Nàng ấy cứ nói liên tục hoa mai đẹp thế nào, tay thì hầu hạ nàng thay y phục, xong rồi còn bắt nàng trang điểm. Tương Tịch chỉ biết thở dài. Bình sinh nàng ghét phải bôi trét những thứ phấn son ấy trên mặt, quả thật rất không quen.
Kì kèo một hồi, hai người mới có thể ra ngoài. Tiểu Ái hỏi nàng có muốn đi kiệu không, nàng lắc đầu, nắm tay nàng ấy đi dọc theo hành cung đến Ngự Hoa Viên. Lúc đến nơi thì bóng cũng đã ngả về chiều,mặt đất phủ đầy tuyết, ánh nắng cũng vương trên vai áo bé nhỏ của Tương Tịch. Tuyết trắng mai đỏ,tạo thành bức trang đẹp đến động lòng người.
" Nương Nương, người nhìn Tiểu Ái cao chưa nè?"- Tương Tịch xoay đầu thì thấy Tiểu Ái đang nhón chân, cố vươn lên một cành mai cao gần đó. Chỉ là do quá cao mà bị trượt chân té nhào xuống đất, nhìn bộ dạng rất giống như một tiểu miêu bị thương. Tương Tịch không nhịn được mà che miệng cười đến run lên.
" Thần thiếp Khương Bối, thỉnh an hoàng hậu nương nương"- Sau lưng nàng truyền đến thanh âm dịu ngọt. Tương Tịch xoay lưng liền phát hiện một nữ nhân dung mạo kiều diễm, trên người là thanh y đơn giản. Nụ cười thấp thoáng trên môi Tương Tịch có chút miễn cưỡng. Nàng chỉ là muốn ngắm hoa, không muốn gặp ai chút nào. Nhưng Khương Tần rất theo quy củ, tay ngọc đặt bên hông, nhún người hành lễ với nàng. Khẽ bước đến gần, Tương Tịch đỡ nàng ấy đứng dậy, dịu dàng nói: " Khương Tần không cần phải đa lễ như vậy."
" Hoàng hậu nương nương quả thật khiến thần thiếp nể phục." - Thanh âm Khương Tần tựa như một dòng suối róc rách, khiến lòng người trở nên dịu nhẹ. Nhưng câu từ trong câu nói ấy, lại chẳng hề dịu dàng như vậy.
Mày phượng Tương Tịch cau lại, sau đó liền dãn ra, hòa nhã hỏi:"Bản cung thì có gì để muội nể phục chứ?"
Khương Bối khẽ cười, bước từng bước đến bên một cành huyết mai, tay ngọc không nhanh không chậm hái một cánh hoa xuống. Phượng nhãn đầy ý vị nhìn Tương Tịch, rồi lại nhìn cánh hoa mềm mại kia:" Người nhìn xem những cánh hoa này, tựa như mỹ nhân trong hậu cung. Kẻ có ân sủng cao thì như bông hoa tỏa sắc, kẻ không có ân sủng thì như bông hoa úa tàn. Giữa muôn vạn thứ hỗn tạp ở hậu cung, thứ họ cầu vẫn là chút chân tình từ đế vương. Người từ đầu chí cuối đều không cần, cũng không màng tranh đấu nhưng vẫn ngẩng cao đầu. Không như thần thiếp..."
"Thứ đế vương yêu là quyền lực, chứ không phải mỹ nhân. Xuất thân của bản cung có thể đem lại thứ mà hoàng thượng yêu, nên đừng hỏi vì sao bản cung lại ngồi vững trên phượng vị." - Nghe đến đây, cánh môi Tương Tịch khẽ cong lên, tay ngọc khẽ chỉnh lại trâm ngọc bị lệch trên tóc, không nhanh không chậm đáp:"Phi tần trong cung này, không chỉ luận ân sủng, mà còn phải luận xuất thân. Thứ chân tình của đế vương, không phải chỉ như tuyết trên mặt đất, nhanh đến rồi nhanh tan?"
" Nhưng thứ nữ nhân trong hậu cung cần là ân sủng. Được sủng ái thì sẽ có được tất cả, còn không được sủng ái..." - Khương Bối cười khẽ, tay ngọc cầm cánh hoa mềm mại thả rơi xuống mặt tuyết. Sau đó liền dẫm lên nó không chút thương tiếc:" Sẽ như cánh hoa này, mặc người khác chà đạp."
" Hoa đến thì cũng sẽ chóng tàn, cũng như dung mạo nữ nhân vậy. Hoàng cung cũng chỉ là một cái lồng son bằng vàng thôi, giam giữ biết bao nhiêu đóa hoa xinh đẹp." - Câu nói cuối cùng của Tương Tịch vừa mông lung lai có chút bi thương. Phượng nhãn nàng buồn bã nhìn về phía những tầng mây mờ ảo bên trên, khẽ cười:" Chi bằng như mây kia, phiêu diêu tự tại."
Cung nữ cận thân của Khương Bối sau đó liền đến gần nói gì đó với nàng ấy, khiến thần sắc nàng ầy có chút thay đổi,nụ cười trên môi cũng chợt tắt. Tương Tịch nhìn thấy Khương Bối có chút kỳ lạ, liền muốn hỏi. Nhưng chưa kịp cất lời, nàng ấy đã xin phép cáo lui.
Nhìn bóng thanh y khuất dần dưới chiều tà, lòng Tương Tịch cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì, một chuyện kinh thiên động địa, khiến cả tiền triều lẫn hậu cung dậy sóng.
**************
Lúc nàng và Tiểu Ái về Phượng Hoan Cung, đã là tối mịch. Nhưng hôm nay Phượng Hoan Cung lại sáng đèn, sáng đến rực rỡ. Vốn dĩ trước nay Tương Tịch không thích xa hoa trong cung, ngay cả nến trong cung khi đốt cũng giảm hai ba phần. Lần này quả thật khiến hai người cứ ngỡ đi nhầm sang Vương Thanh Cung của Ninh Quý Phi. Chỉ đến lúc Tô công công đến hành lễ, Tương Tịch mới hoàn hồn:"Thỉnh an hoàng hậu nương nương! Mời người di giá vào trong, hoàng thượng đang đợi người."
Câu nói đó càng làm nàng chấn kinh thêm. Hoàng thượng đợi nàng? Có phải nàng đang nằm mơ không. Sở Định Long trước giờ ngoài khi có việc quan trọng, sẽ đến cung nàng. Lúc không gặp thì sẽ sai người báo lại để nàng đến Dưỡng Tâm Điện gặp hắn. Hôm nay nghe đến câu hắn đợi nàng, liền khiến lòng nàng có chút kinh sợ. Tiểu Ái thấy nàng đứng ngây ra, vội vã lay nàng:" Nương Nương! Mau đi thôi, hoàng thượng đang đợi người".
Tương Tịch vẫn chưa hoàn hồn, đôi chân cứ vô thức đi theo Tiểu Ái và Tô công công bước vào. Đến lúc hồi phục lại ý thức, mới biết mình đã ngồi ở bàn ăn tự lúc nào. Mà chưa kể, trước mặt nàng còn có một nam nhân mặc hắc bào. Gương mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng nhìn vào lại thấy như gặp phải yêu nghiệt. Nàng có chút không thoải mái, liền cúi thấp đầu xuống, phượng nhãn không dám nhìn thẳng vào hắn. Xung quanh hạ nhân như bị chìm vào nơi không có chút thanh âm nào, im lặng đến kì dị.
Sở Định Long nhìn nữ nhân trước mặt, lòng không khỏi cảm thấy nực cười. Nữ nhân này trong đêm đại hôn, lại dám nói rõ với hắn rằng không muốn thị tẩm, còn bảo vì ban giao hai nước nên mới ngồi trên phượng vị này. Thật là khiến hắn có chút cảm thấy nữ nhân của Định quốc này là muốn tính kế để mê hoặc hắn. Nào ngờ nàng quả thật không cầu sủng ái từ hắn, cả ngày ở Phượng Hoan Cung này an nhàn tự tại làm hoàng hậu. Nhưng vốn dĩ hậu cung của hắn có tới cả trăm ngàn phi tử, chỉ cần nàng làm tốt chức vị hoàng hậu của mình, hắn sẽ tôn trọng nàng. Vì ban giao của hai nước Định và Sở Nguyên.
Sở Định Long không để tâm đến nàng nữa, gắp thức ăn vào chén mình, bắt đầu thưởng thức. Nhìn thấy vậy, Tương Tịch mới dám động đũa. Bữa ăn vì vậy mà có chút gượng gạo đến khó chịu, làm cho đám nô tài cũng chỉ biết cúi đầu, không dám manh động.