Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: TỊCH THIÊN BẠO BỆNH
Sở Định Long đã nằm trên giường hơn ba tháng, chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Công việc triều chính cũng từ đó mà đổ dồn lên vai Tương Tịch. Mỗi buổi sáng, nàng buông rèm nhiếp chính cùng triều thần, sau đó thì thay hắn duyệt tấu chương quan trọng. Lúc đầu, có vài lão thần kịch liệt phản đối cho một nữ nhân tham gia nghị chính. Nhưng sau khi nàng ra tay giải quyết nạn lũ lụt ở quận Kim Hồng, tìm ra cách giúp các nạn dân an cư thì mọi thứ cũng dần lắng xuống.
Cũng nhờ vậy, nàng thông qua Chung Quân biết được nhiều điều bí mật mà hắn giấu kín. Như Hi Xuân Các, bề ngoài Sở Định Long ở đằng sau lập ra là một thanh lâu, nhưng bên trong là nơi đào tạo những sát thủ làm việc cho hắn. Tương Tịch sau khi biết đã đến tận nơi, dùng mật bài để vào hầm bí mật của nơi đây. Những kỹ nhân của Hi Xuân Cát, ban ngày tiếp khách, đêm khuya thì luyện võ. Trong lòng nàng thầm nghĩ, lỡ kẻ nào đắc tội với Sở Định Long chắc chắn sẽ như Ninh Khang, bị người của Hi Xuân Cát hạ sát.
Chung Quân cũng nói cho nàng biết, lúc Ninh Khang làm phản, Sở Định Long cùng mẫu hậu nàng liên thủ bày ra kế để lão mắc bẫy. Tin bắt cóc là do hắn phao ra, còn mẫu hậu nàng được chính Chung Quân dẫn qua một đường khác mà trở về Định quốc. Sau khi nghe xong tin này, lòng nàng có chút áy náy. Nếu không phải lần đó nàng ra tay hụt, có thể đã hại chết hắn ở lều trại.
Nhưng điều làm nàng suy tư nhất, có lẽ là tin về gia tộc họ ngoại của hắn, Phương gia. Năm đó mẫu phi của hắn là phi tần của tiên đế, được muôn vàn sủng ái. Thêm nữa là Phương gia là gia tộc lão thần, có công dựng nước cùng các hoàng đế của Sở Nguyên, nên người phi tần này càng được yêu chiều. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, vào năm Sở Định Long vừa bảy tuổi, Phương gia lại mang danh tạo phản, chịu cảnh tru di cửu tộc. Nghe đến đó, sóng mũi Tương Tịch có chút cay cay. Tận mắt chứng kiến mẫu thân của mình cùng tất cả sinh mệnh của tộc ngoại chịu cảnh đầu rơi máu chảy, có bao nhiêu là kinh hãi và đau lòng.
Chung Quân cũng nói, từ ngày đó Sở Định Long trở nên lầm lì ít nói, luôn ở trong bộ dạng phòng thủ người khác. Đến ngày tiên đế băng hà, y nhìn thấy hắn một thân hắc bào đứng kề cạnh giường của tiên đế. Ánh mắt rực lửa hận nhìn ngài mà hét lên:"Phụ hoàng, đây chính là quả báo của người!"
Phương gia thực ra không hề tạo phản, mà là do một tay của tiên đế và Ninh Khang nhún vào. Năm đó, thế lực của gia tộc họ Phương quá đỗi lớn mạnh, hơn một nửa số đại binh là do họ nắm giữ. Ở tiền triều, cũng có đến vài chục người ở phe họ. Quyền lực có thể xem như ngang bằng, thậm chí là nhỉnh hơn cả tiên đế, khi Phương phi hạ sinh ra trưởng tử là Sở Định Long. Mặc dù là vậy, trên dưới Phương gia vẫn luôn giữ đúng trọng trách của kẻ bề tôi, không hề có mưu đồ soán ngôi. Thế nhưng, tiên đế luôn là người có lòng ngờ vực rất lớn, đặc biệt là sau khi nghe lời của Ninh Khang.
Chỉ trong một đêm, cả một gia tộc họ Phương trung lương ái quốc, bị tru di cửu tộc, không chừa một ai. Tất cả là vì một lá mật thư của thích khách hành thích tiên đế ngày mừng thọ. Phương phi cũng bị liên lụy, cho rằng nàng chính là kẻ đã tiếp tay cho người nhà tạo phản.
Sở Định Long lúc trở thành hoàng thái tử, đã bí mật sai Chung Quân điều tra, mới tỏ tường tất cả. Hắn tiếp cận Ninh Nghi, là thiên kim của Ninh Khang, nạp nàng ta làm thái tử phi. Sau đó mượn quyền lực của Ninh gia, từ từ thâu tóm lấy mọi quyền lực của tiên đế. Không chỉ vậy, hắn còn ra sức tiến hành nạp thêm các thê thiếp, đa phần đều là những công chúa nước lớn và cả những tiểu thư của các đại thần.
Tâm tư Tương Tịch khẽ chùng lại, có chút hỗn loạn. Thuở đầu, khi nàng trở thành hoàng hậu của hắn có thể cũng là vì lý do này. Quyền lực vốn dĩ là một thứ rất mê hoặc, huống hồ Sở Định Long còn xuất phát từ hận thù mà giành lấy. Nên việc hắn trước giờ vẫn là một minh quân, không lạm dụng quyền lực mà đắm chìm trong hưởng lạc, khiến nàng có chút bội phục.
Màn đêm đã phủ xuống hoàng cung, khắp nơi chỉ còn ánh trăng soi sáng. Hoa Nhĩ thắp thêm vài ngọn nến, sau đó còn mang lên cho Tương Tịch một tách trà hoa sen.
"Cạch!" - Nàng ấy nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, lại vô tình làm nàng giật mình mà tỉnh mộng, rơi cả tấu chương đang cầm trên tay xuống. Đã ba tháng nay, nàng chỉ ngủ vừa đủ hai canh giờ, toàn thân mệt mỏi rã rời. Ngay cả Tịch Thiên cũng giao cho các ma ma chăm sóc, gặp mặt cũng không tới năm lần. Nhưng Sở Định Long vẫn chưa tỉnh lại, nàng không được gục ngã. Hoa Nhĩ khẽ nhặt tấu chương lên đặt ở bàn, rồi lui về sau lưng nàng xoa bóp nhẹ nhàng:"Hoàng hậu nương nương, người vất vả như vậy, có phải nên nghỉ ngơi một chút không?"
"Kim Hồng bị lũ lụt trầm trọng, nạn dân còn đang khổ ải, hoàng thượng thì vẫn chưa tỉnh lại. Ngươi nói bổn cung làm sao nghỉ ngơi?" - Khẽ day hai bên thái dương, nàng thở dài một tiếng. Hoa Nhĩ cũng không dám nói gì nữa, im lặng mà xoa bóp vai cho nàng. Bên ngoài truyền đến tiếng của ma ma chăm sóc Tịch Thiên:"Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương!"
Thanh âm đó thập phần sợ hãi và gấp gáp, như đang có việc gì đó hệ trọng xảy ra. Nghĩ đến đó, Tương Tịch đứng bật dậy, chạy vội đến cửa. Khi cánh cửa cung vừa mở ra, đã nhìn thấy ma ma đó đang ôm lấy Tịch Thiên khóc ré lên. Nhưng tiếng khóc của nó, lại ngắt quãng, nhịp thở cũng yếu ớt vô lực. Toàn thân thì nổi đầy mẩn đỏ, có chỗ còn sưng lớn đến đáng sợ.
"Tịch Thiên bị gì thế này?" - Hai tay ngọc ôm lấy đứa con bé nhỏ của nàng vào lòng, thanh âm càng thập phần sợ hãi. Nhưng ngữ khí lại trở nên giận dữ khi nhìn sang ma ma đó:"Rốt cuộc các ngươi chăm sóc hoàng tử thế nào? Có phải các ngươi gan to bằng trời, dám lơ là không chăm sóc Tịch Thiên không?"
"Hoàng hậu nương nương minh xét, chúng nô tì có mười cái mạng cũng không dám." Ma ma đó kinh hãi mà dập đầu kêu oan. Từ trước đến nay, Tương Tịch luôn giữ phong thái chuẩn mực của hoàng hậu, ít khi biểu lộ thái độ ra ngoài. Lần này, nàng lại tức giận đến khiến người người kinh hãi, như muốn đem những kẻ trước mặt đồ sát.
Hoa Nhĩ nhìn thấy nàng như vậy, cũng có chút kinh sợ. Nhưng sinh mạng hoàng tử quan trọng, nàng ấy liền khuyên can Tương Tịch:"Hoàng hậu nương nương, việc cần làm nhất là đi mời thái y. Chuyện hỏi tội để sau hãy bàn tới"
"Được, ngươi mau đi mời Phan thái y đến đây."- Ôm chặt lấy Tịch Thiên, nàng đi vào trong sai cung nữ mang đến một thau nước ấm. Lúc cởi chiếc khăn quấn lấy nó, tâm nàng như bị thắt chặt lại. Những mục mẩn đỏ lan khắp người, có chỗ còn chảy cả máu. Tịch Thiên dường như bị khó chịu, liên tục khóc nấc lên.
Cả Phượng Hoan Cung cũng một phen náo loạn. Đám ma ma sợ hãi mà đứng lùi về một góc. Lần này xem như cái mạng của họ sắp mất rồi. Hoàng hậu nương nương rất yêu thương hoàng tử, nếu lần này hoàng tử thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ cả nhà họ theo bồi táng cũng không đủ.
"Hạ thần tham kiến hoàng hậu nương nương." - Phan thái y bị Hoa Nhĩ kéo vào trong Phượng Hoan Cung. Ngay cả y phục còn mặc trái, giày thì xỏ ngược, cho thấy ông ta vô cùng khẩn trương. Lúc này, Tương Tịch cũng vội vàng xua tay miễn lễ:"Không cần đa lễ, mau xem Tịch Thiên rốt cuộc là bị chứng bệnh gì."
Phan thái y cũng không dám chậm trễ, liền mau chóng lại xem xét. Xung quanh ông là những cung nữ phụ giúp. Cả Phượng Hoan Cung rơi vào không khí khẩn trương, sợ hãi. Hoa Nhĩ dìu lấy Tương Tịch đang tưởng chừng như sắp ngã khụy, khẽ khàng kêu lên:"Nương nương..."
Nhưng đáp lại nàng ấy là cái xua tay tỏ ý không sao của nàng. Phượng nhãn nhìn về phía giường đặt Tịch Thiên, đau lòng khôn nguôi. Đứa nhỏ này, sinh ra suýt bị thích khách giết chết, thời khắc này lại bị bạo bệnh. Người làm mẫu thân như nàng, quả thật nên vứt đi mà.
Khẽ đưa phượng nhãn nhìn về phía các ma ma, cuồng nộ trong lòng nàng càng lớn dần lên. Tương Tịch không nhịn được, liền nắm lấy y phục của một người. Thanh âm nàng cơ hồ như muốn đem bà ta lăng trì, vang vọng khắp cung:"Nói, có phải các ngươi mưu hại Tịch Thiên mới làm nó ra nông nỗi như vậy?"
"Hoàng hậu nương nương minh xét. Chúng nô tỳ hôm qua vẫn còn thấy đại hoàng tử rất khỏe mạnh, đột nhiên đến sáng hôm nay thì phát bệnh.." - Đám ma ma bị sự kích động của nàng làm cho kinh sợ, qùy rạp xuống đất. Vị ma ma bị nàng tóm lấy, còn không ngừng thanh minh:"Hoàng tử là uống sữa của nô tỳ, là long tự của hoàng đế. Có cho nô tỳ trăm cái mạng, nô tỳ cũng không dám làm vậy."
Nghe đến đó, Tương Tịch ngã khụ xuống, khiến Hoa Nhĩ cũng có chút sợ hãi. Nàng ấy dìu nàng ngồi lên ghế, dâng cho nàng tách trà hoa sen. Nhưng thời khắc này, nàng làm gì còn tâm tư mà uống trà. Tay ngọc cầm lấy tách trà, tức giận mà đập xuống mặt đất, khiến nó vỡ thành những mảnh sắc nhọn.
Các cung nhân của Phượng Hoan Cung lúc này cũng chỉ biết qùy sụp xuống, không dám động đậy. Họ sợ chỉ cần một cử động nhỏ cũng khiến cho hoàng hậu đem họ ra trút giận. Trong đám nô tài ấy, một ánh mắt thỏa mãn nhìn lấy bộ dạng thảm thương của nàng.
Ái Châu nhếch nhẹ môi sau tấm khăn che mặt. Vốn dĩ nàng ta muốn đợi một thời gian nữa mới ra tay với Tịch Thiên, nào ngờ có kẻ đã không chờ được mà ra tay trước. Có phải hay không ông trời đã nghe thấy tâm ý nàng ta, khiến cho đôi phu phụ Sở Định Long và Tương Tịch chịu báo ứng? Chỉ cần như vậy, chắc chắn Ninh Nghi, quý phi của nàng ta ở dưới hoàng tuyền đã yên lòng mà nhắm mắt.
Sở Định Long đã nằm trên giường hơn ba tháng, chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Công việc triều chính cũng từ đó mà đổ dồn lên vai Tương Tịch. Mỗi buổi sáng, nàng buông rèm nhiếp chính cùng triều thần, sau đó thì thay hắn duyệt tấu chương quan trọng. Lúc đầu, có vài lão thần kịch liệt phản đối cho một nữ nhân tham gia nghị chính. Nhưng sau khi nàng ra tay giải quyết nạn lũ lụt ở quận Kim Hồng, tìm ra cách giúp các nạn dân an cư thì mọi thứ cũng dần lắng xuống.
Cũng nhờ vậy, nàng thông qua Chung Quân biết được nhiều điều bí mật mà hắn giấu kín. Như Hi Xuân Các, bề ngoài Sở Định Long ở đằng sau lập ra là một thanh lâu, nhưng bên trong là nơi đào tạo những sát thủ làm việc cho hắn. Tương Tịch sau khi biết đã đến tận nơi, dùng mật bài để vào hầm bí mật của nơi đây. Những kỹ nhân của Hi Xuân Cát, ban ngày tiếp khách, đêm khuya thì luyện võ. Trong lòng nàng thầm nghĩ, lỡ kẻ nào đắc tội với Sở Định Long chắc chắn sẽ như Ninh Khang, bị người của Hi Xuân Cát hạ sát.
Chung Quân cũng nói cho nàng biết, lúc Ninh Khang làm phản, Sở Định Long cùng mẫu hậu nàng liên thủ bày ra kế để lão mắc bẫy. Tin bắt cóc là do hắn phao ra, còn mẫu hậu nàng được chính Chung Quân dẫn qua một đường khác mà trở về Định quốc. Sau khi nghe xong tin này, lòng nàng có chút áy náy. Nếu không phải lần đó nàng ra tay hụt, có thể đã hại chết hắn ở lều trại.
Nhưng điều làm nàng suy tư nhất, có lẽ là tin về gia tộc họ ngoại của hắn, Phương gia. Năm đó mẫu phi của hắn là phi tần của tiên đế, được muôn vàn sủng ái. Thêm nữa là Phương gia là gia tộc lão thần, có công dựng nước cùng các hoàng đế của Sở Nguyên, nên người phi tần này càng được yêu chiều. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, vào năm Sở Định Long vừa bảy tuổi, Phương gia lại mang danh tạo phản, chịu cảnh tru di cửu tộc. Nghe đến đó, sóng mũi Tương Tịch có chút cay cay. Tận mắt chứng kiến mẫu thân của mình cùng tất cả sinh mệnh của tộc ngoại chịu cảnh đầu rơi máu chảy, có bao nhiêu là kinh hãi và đau lòng.
Chung Quân cũng nói, từ ngày đó Sở Định Long trở nên lầm lì ít nói, luôn ở trong bộ dạng phòng thủ người khác. Đến ngày tiên đế băng hà, y nhìn thấy hắn một thân hắc bào đứng kề cạnh giường của tiên đế. Ánh mắt rực lửa hận nhìn ngài mà hét lên:"Phụ hoàng, đây chính là quả báo của người!"
Phương gia thực ra không hề tạo phản, mà là do một tay của tiên đế và Ninh Khang nhún vào. Năm đó, thế lực của gia tộc họ Phương quá đỗi lớn mạnh, hơn một nửa số đại binh là do họ nắm giữ. Ở tiền triều, cũng có đến vài chục người ở phe họ. Quyền lực có thể xem như ngang bằng, thậm chí là nhỉnh hơn cả tiên đế, khi Phương phi hạ sinh ra trưởng tử là Sở Định Long. Mặc dù là vậy, trên dưới Phương gia vẫn luôn giữ đúng trọng trách của kẻ bề tôi, không hề có mưu đồ soán ngôi. Thế nhưng, tiên đế luôn là người có lòng ngờ vực rất lớn, đặc biệt là sau khi nghe lời của Ninh Khang.
Chỉ trong một đêm, cả một gia tộc họ Phương trung lương ái quốc, bị tru di cửu tộc, không chừa một ai. Tất cả là vì một lá mật thư của thích khách hành thích tiên đế ngày mừng thọ. Phương phi cũng bị liên lụy, cho rằng nàng chính là kẻ đã tiếp tay cho người nhà tạo phản.
Sở Định Long lúc trở thành hoàng thái tử, đã bí mật sai Chung Quân điều tra, mới tỏ tường tất cả. Hắn tiếp cận Ninh Nghi, là thiên kim của Ninh Khang, nạp nàng ta làm thái tử phi. Sau đó mượn quyền lực của Ninh gia, từ từ thâu tóm lấy mọi quyền lực của tiên đế. Không chỉ vậy, hắn còn ra sức tiến hành nạp thêm các thê thiếp, đa phần đều là những công chúa nước lớn và cả những tiểu thư của các đại thần.
Tâm tư Tương Tịch khẽ chùng lại, có chút hỗn loạn. Thuở đầu, khi nàng trở thành hoàng hậu của hắn có thể cũng là vì lý do này. Quyền lực vốn dĩ là một thứ rất mê hoặc, huống hồ Sở Định Long còn xuất phát từ hận thù mà giành lấy. Nên việc hắn trước giờ vẫn là một minh quân, không lạm dụng quyền lực mà đắm chìm trong hưởng lạc, khiến nàng có chút bội phục.
Màn đêm đã phủ xuống hoàng cung, khắp nơi chỉ còn ánh trăng soi sáng. Hoa Nhĩ thắp thêm vài ngọn nến, sau đó còn mang lên cho Tương Tịch một tách trà hoa sen.
"Cạch!" - Nàng ấy nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, lại vô tình làm nàng giật mình mà tỉnh mộng, rơi cả tấu chương đang cầm trên tay xuống. Đã ba tháng nay, nàng chỉ ngủ vừa đủ hai canh giờ, toàn thân mệt mỏi rã rời. Ngay cả Tịch Thiên cũng giao cho các ma ma chăm sóc, gặp mặt cũng không tới năm lần. Nhưng Sở Định Long vẫn chưa tỉnh lại, nàng không được gục ngã. Hoa Nhĩ khẽ nhặt tấu chương lên đặt ở bàn, rồi lui về sau lưng nàng xoa bóp nhẹ nhàng:"Hoàng hậu nương nương, người vất vả như vậy, có phải nên nghỉ ngơi một chút không?"
"Kim Hồng bị lũ lụt trầm trọng, nạn dân còn đang khổ ải, hoàng thượng thì vẫn chưa tỉnh lại. Ngươi nói bổn cung làm sao nghỉ ngơi?" - Khẽ day hai bên thái dương, nàng thở dài một tiếng. Hoa Nhĩ cũng không dám nói gì nữa, im lặng mà xoa bóp vai cho nàng. Bên ngoài truyền đến tiếng của ma ma chăm sóc Tịch Thiên:"Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương!"
Thanh âm đó thập phần sợ hãi và gấp gáp, như đang có việc gì đó hệ trọng xảy ra. Nghĩ đến đó, Tương Tịch đứng bật dậy, chạy vội đến cửa. Khi cánh cửa cung vừa mở ra, đã nhìn thấy ma ma đó đang ôm lấy Tịch Thiên khóc ré lên. Nhưng tiếng khóc của nó, lại ngắt quãng, nhịp thở cũng yếu ớt vô lực. Toàn thân thì nổi đầy mẩn đỏ, có chỗ còn sưng lớn đến đáng sợ.
"Tịch Thiên bị gì thế này?" - Hai tay ngọc ôm lấy đứa con bé nhỏ của nàng vào lòng, thanh âm càng thập phần sợ hãi. Nhưng ngữ khí lại trở nên giận dữ khi nhìn sang ma ma đó:"Rốt cuộc các ngươi chăm sóc hoàng tử thế nào? Có phải các ngươi gan to bằng trời, dám lơ là không chăm sóc Tịch Thiên không?"
"Hoàng hậu nương nương minh xét, chúng nô tì có mười cái mạng cũng không dám." Ma ma đó kinh hãi mà dập đầu kêu oan. Từ trước đến nay, Tương Tịch luôn giữ phong thái chuẩn mực của hoàng hậu, ít khi biểu lộ thái độ ra ngoài. Lần này, nàng lại tức giận đến khiến người người kinh hãi, như muốn đem những kẻ trước mặt đồ sát.
Hoa Nhĩ nhìn thấy nàng như vậy, cũng có chút kinh sợ. Nhưng sinh mạng hoàng tử quan trọng, nàng ấy liền khuyên can Tương Tịch:"Hoàng hậu nương nương, việc cần làm nhất là đi mời thái y. Chuyện hỏi tội để sau hãy bàn tới"
"Được, ngươi mau đi mời Phan thái y đến đây."- Ôm chặt lấy Tịch Thiên, nàng đi vào trong sai cung nữ mang đến một thau nước ấm. Lúc cởi chiếc khăn quấn lấy nó, tâm nàng như bị thắt chặt lại. Những mục mẩn đỏ lan khắp người, có chỗ còn chảy cả máu. Tịch Thiên dường như bị khó chịu, liên tục khóc nấc lên.
Cả Phượng Hoan Cung cũng một phen náo loạn. Đám ma ma sợ hãi mà đứng lùi về một góc. Lần này xem như cái mạng của họ sắp mất rồi. Hoàng hậu nương nương rất yêu thương hoàng tử, nếu lần này hoàng tử thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ cả nhà họ theo bồi táng cũng không đủ.
"Hạ thần tham kiến hoàng hậu nương nương." - Phan thái y bị Hoa Nhĩ kéo vào trong Phượng Hoan Cung. Ngay cả y phục còn mặc trái, giày thì xỏ ngược, cho thấy ông ta vô cùng khẩn trương. Lúc này, Tương Tịch cũng vội vàng xua tay miễn lễ:"Không cần đa lễ, mau xem Tịch Thiên rốt cuộc là bị chứng bệnh gì."
Phan thái y cũng không dám chậm trễ, liền mau chóng lại xem xét. Xung quanh ông là những cung nữ phụ giúp. Cả Phượng Hoan Cung rơi vào không khí khẩn trương, sợ hãi. Hoa Nhĩ dìu lấy Tương Tịch đang tưởng chừng như sắp ngã khụy, khẽ khàng kêu lên:"Nương nương..."
Nhưng đáp lại nàng ấy là cái xua tay tỏ ý không sao của nàng. Phượng nhãn nhìn về phía giường đặt Tịch Thiên, đau lòng khôn nguôi. Đứa nhỏ này, sinh ra suýt bị thích khách giết chết, thời khắc này lại bị bạo bệnh. Người làm mẫu thân như nàng, quả thật nên vứt đi mà.
Khẽ đưa phượng nhãn nhìn về phía các ma ma, cuồng nộ trong lòng nàng càng lớn dần lên. Tương Tịch không nhịn được, liền nắm lấy y phục của một người. Thanh âm nàng cơ hồ như muốn đem bà ta lăng trì, vang vọng khắp cung:"Nói, có phải các ngươi mưu hại Tịch Thiên mới làm nó ra nông nỗi như vậy?"
"Hoàng hậu nương nương minh xét. Chúng nô tỳ hôm qua vẫn còn thấy đại hoàng tử rất khỏe mạnh, đột nhiên đến sáng hôm nay thì phát bệnh.." - Đám ma ma bị sự kích động của nàng làm cho kinh sợ, qùy rạp xuống đất. Vị ma ma bị nàng tóm lấy, còn không ngừng thanh minh:"Hoàng tử là uống sữa của nô tỳ, là long tự của hoàng đế. Có cho nô tỳ trăm cái mạng, nô tỳ cũng không dám làm vậy."
Nghe đến đó, Tương Tịch ngã khụ xuống, khiến Hoa Nhĩ cũng có chút sợ hãi. Nàng ấy dìu nàng ngồi lên ghế, dâng cho nàng tách trà hoa sen. Nhưng thời khắc này, nàng làm gì còn tâm tư mà uống trà. Tay ngọc cầm lấy tách trà, tức giận mà đập xuống mặt đất, khiến nó vỡ thành những mảnh sắc nhọn.
Các cung nhân của Phượng Hoan Cung lúc này cũng chỉ biết qùy sụp xuống, không dám động đậy. Họ sợ chỉ cần một cử động nhỏ cũng khiến cho hoàng hậu đem họ ra trút giận. Trong đám nô tài ấy, một ánh mắt thỏa mãn nhìn lấy bộ dạng thảm thương của nàng.
Ái Châu nhếch nhẹ môi sau tấm khăn che mặt. Vốn dĩ nàng ta muốn đợi một thời gian nữa mới ra tay với Tịch Thiên, nào ngờ có kẻ đã không chờ được mà ra tay trước. Có phải hay không ông trời đã nghe thấy tâm ý nàng ta, khiến cho đôi phu phụ Sở Định Long và Tương Tịch chịu báo ứng? Chỉ cần như vậy, chắc chắn Ninh Nghi, quý phi của nàng ta ở dưới hoàng tuyền đã yên lòng mà nhắm mắt.