Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Tiểu Dĩnh, huynh thật là yêu nghiệt
Mọi người sau khi viếng mộ đại vương gia xong thì mở một bàn thức ăn cùng nhau thưởng thức.
Cái bàn vô cùng dài, cỡ khoảng hai mươi mét. Hoàng thượng không có ăn riêng mà ngồi ngay đầu bàn. Nửa dãy bàn đầu bên trái là các vương gia cùng với thê tử và nhi tử ngồi, bên phải là hoàng hậu cùng với các hoàng tử, công chúa. Nửa bàn sau là dành trọn cho các phi tần.
Tiểu Điệp quét ánh mắt nhìn hết một lượt dãy bàn, Lý Hiền Vương là cửu hoàng thúc của Hoắc Dĩnh nên gia đình cũng tương đối đông, tầm cỡ trên dưới hai chục. Những vị vương gia khác thì cũng trên dưới mười người. Hoàng thượng nhân khẩu thì khỏi phải nói.
Tiểu Điệp lại nhìn đến vị trí của mình ngồi, ngoài nàng cùng Hoắc Dĩnh ra thì chỉ có Tố An cùng Tố Nguyệt đứng phía sau. Nhân khẩu chính xác là được hai người, tính ăn gian luôn hai nha hoàn là được bốn người. Thậm chí cho dù nàng có ăn gian thêm luôn bốn hộ vệ thì cũng chỉ có tám người.
Nhân khẩu của phủ Tam vương gia thật là ít ỏi a.
Những người ở đây, ngoài những người phủ Tam vương gia ra nàng hầu như không biết ai. Vì vậy nàng ngoan ngoãn ngồi đó im lặng mà ăn, mặc cho những người kia không ngừng nói phiếm cười hi hi ha ha.
Tiểu Điệp vừa ăn vừa nhàm chán đánh mắt một vòng, vô tình thấy được đám người chặn nàng bên bờ suối. Nàng khẽ nhếch môi một cái, tiếp tục ăn phần của mình. Hóa ra là phi tử của hoàng thượng. Các nàng dường như cũng thấy Tiểu Điệp, mắt mở to đầy sợ hãi vội đánh mặt quá hướng khác. Có người còn sợ đến nỗi chạy xuống phía cuối bàn để đổi chỗ.
Nhìn các nàng xem nàng như rắn rết sợ hãi mà chạy, Tiểu Điệp "ha" một tiếng đầy trào phúng.
"Tam hoàng huynh vừa thành thân, huynh hẳn nên uống một ly nhỉ?"
Câu này Tứ vương gia vừa nói ra, thành công kéo về sự chú ý của nàng.
Tiểu Điệp vừa ăn vừa ngồi quan sát Tứ vương gia. Người này dung mạo cũng không hẳn là xấu, chỉ có đều cặp mắt hắn hơi xếch lên, tạo cảm giác gian xảo.
Tiểu Điệp lại nhìn sang Hoắc Dĩnh, hắn cầm ly rượu chần chừ, dường như không muốn uống. Nàng lại nhìn một loạt những người kia, có thể thấy được họ đang cong môi lên cười.
Đây rõ ràng là đang ức hiếp Tiểu Dĩnh của nàng đi?
Tiểu Điệp hừ một tiếng, đoạt lấy ly rượu trong tay Hoắc Dĩnh, hướng Tứ vương gia nói: "Chàng ấy vừa mới bị thương nên không thể uống rượu, ta thay chàng ấy kính Tứ hoàng đệ một ly vậy." Nói rồi nàng trực tiếp cầm ly rượu uống xuống.
Chất lỏng cay xè chậm rải chảy xuống cổ họng nàng, vươn lại mùi thơm trên đầu lưỡi khiến cho đầu óc nàng cảm giác hơi choáng.
Những người cố ý gây khó dễ cho Hoắc Dĩnh bị hành động này của Tiểu Điệp làm cho ngây người. Nhưng rất nhanh lúc sau lại có một người lên tiếng, chuyển sự công kích từ Hoắc Dĩnh sang cho nàng. "Để chúc cho sau này cả hai sớm sinh quý tử, nên uống thêm một ly chứ nhỉ?"
"Nói phải."
Tiểu Điệp mỉm cười, nhanh chóng đổ rượu ra, trực tiếp đổ thêm một ly rượu nữa vào cổ họng. Mùi rượu thơm nồng khiến cho đầu óc nàng bắt đầu quay cuồng.
Rượu này mạnh hơn các loại rượu trước đây nàng uống.
Ý nghĩ vừa lóe lên thì lại có người khác lấy lý do để hướng nàng kính rượu. Tiểu Điệp vẫn như cũ, mỉm cười sau đó trực tiếp lấy ly rượu kia uống xuống.
Ly rượu vừa nuốt xuống, mùi rượu vẫn chưa tan lại có người khác lấy lý do để chuốc rượu nàng. Bao nhiêu lý do đều bị mấy người này lấy ra hết, ngay cả lý do "chúc mừng Tam hoàng huynh bị ngốc nên mới có thể cưới thê tử xinh đẹp như thế này" cũng bị đám người đó đem lấy ra nói.
Con mẹ nó, bị ngốc mà cũng chúc mừng vậy thì mấy lão lấy đá đập đầu mình cho ngu ngốc hết đi!.
Mặc dù trong lòng gào thét như vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn tươi cười nhận rượu, chậm rãi đem nó uống xuống.
Nhìn khuôn mặt nàng đỏ lừ, ánh mắt mơ màng, bọn người vương gia còn định chuốc rượu nàng thêm vì cảm giác sắp được nhìn trò hay, thì Tiểu Điệp bỗng đứng bật dậy phi thân đi mất.
Đến khi mọi người định thần lại thì Hoắc Dĩnh cũng bị nàng tóm đi, hơn nữa một bình rượu lớn cũng bị đem đi.
******...........******
Hoắc Dĩnh bị nàng túm đi thì vẻ mặt vô cùng ngơ ngác, hắn nhìn xung quanh thì thấy đây là một bãi cỏ rộng, gần với nơi họ ăn uống lúc nãy.
Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp khó hiểu hỏi: "Nhạc tỷ, sao chúng ta lại ở đây?"
Tiểu Điệp ôm trong người bình rượu vừa trộm được nghe Hoắc Dĩnh hỏi thì trừng mắt nhìn hắn, vô cùng bất mãn nói: "Ta không phải Nhạc tỷ, ta là Tiểu Điệp, có gọi cũng là Điệp tỷ."
Nói xong, nàng khui cái bình rượu ra tu một ngụm, bước chân xiêu vẹo sắp té.
Mấy tên vương gia khốn khiếp, mấy lão đó vậy mà không nể nàng là nữ nhi mà thẳng tay chuốc rượu nàng.
Hoắc Dĩnh thấy nàng tức giận thì ngoan ngoãn im miệng, làm một cái đuôi đi phía sau nàng.
Hai người cứ thế đi một đoạn.
Tiểu Điệp trong tay cầm vò rượu, ánh mắt nàng mơ màng, nàng bước đi nhưng liên tục chân này đá vào chân kia. Thân thể nàng không ngừng lắc lư như cây liễu trước gió, Hoắc Dĩnh thấy vậy vội giơ tay ra đỡ lấy, nàng thuận thế một tay túm lấy cổ áo hắn, một tay cầm vò rượu lảo đảo. Nàng dùng lực kéo cổ áo khiến cho đầu hắn bị cúi xuống gần mặt nàng.
Giữa hai người khoảng cách bất giác trở nên vô cùng gần, thậm chí có thể nghe thấy được hô hấp của đối phương. Nàng nhìn sâu trong mắt hắn dường như muốn xoáy sâu trong mắt Hoắc Dĩnh để tìm lấy hình bóng của mình. Nàng im lặng, hắn cũng im lặng. Nhất thời mùi rượu nhàn nhạt từ hơi thở của nàng hòa trong không khí, quấn quít lấy chóp mũi của hắn, khiến cho tim hắn không lý do mà đập nhanh hơn.
"Tiểu Dĩnh, ngươi thật giỏi." Nàng bất ngờ buông cổ áo hắn ra, tay vỗ mặt hắn một cái sau đó cười ngây ngốc.
Hoắc Dĩnh bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, thân thể trở nên cứng đờ.
Tiểu Điệp vẫn giữ nụ cươi ngây ngốc, nàng xoay người ngửa mặt lên trời nụ cười liền trở nên chua chát: "Trong những người ta gặp ngươi là giỏi nhất. Có thể khiến ta đau khổ, cũng có thể khiến ta đánh mất bản thân, ngươi là người đầu tiên. Tiểu Dĩnh, ngươi giỏi lắm."
Hắn giỏi sao?
Hoắc Dĩnh nhìn thân hình lảo đảo của nàng liền nhíu chặt chân mày.
Hắn không cho là như vậy.
Tiểu Điệp sau khi phán một câu khiến cho tâm trí Hoắc Dĩnh rối loạn thì lại bắt đầu ngây ngốc cười. Nàng vừa cười vừa kể, uống rượu sao đó lại cười. Nàng mặc cho thế giới xung quanh mình không ngừng chao đảo, chân nọ đá chân kia vui vẻ bước đi.
Thế giới chao đảo thì đã sao?
Từ khi nàng xuyên qua, thế giới của nàng vốn đã không còn như cũ, nàng cũng không còn là nàng như trước. Mất đi trí nhớ, yêu một ngốc tử, ngốc tử lại nhìn nàng mà gọi người khác. Thật thảm hại!
Hơn nữa nàng lại vì hắn thay hắn uống rượu. Nàng để mặc hắn cho đám người kia chuốc chết có phải hay rồi hay không?
Ít nhất nàng không phải khó chịu như hiện giờ, bụng cứ không ngừng cào lên.
Nghĩ đến độ thảm hại của bản thân, nàng lại nâng vò rượu lên nhấp một ngụm, cảm giác đầu óc quay cuồng Tiểu Điệp liền cười ha ha. Nàng lại tiếp tục trong cơn men say mà bộc lộ hết cảm xúc của bản thân mình.
Đối với một người tỉnh táo như Hoắc Dĩnh, lời nói của Tiểu Điệp quả thật rất lộn xộn, rất lung tung, nàng nói rất nhiều nhưng hắn lại không hiểu nàng đang nói gì. Mặc dù vậy, Hoắc Dĩnh cũng không chặn lại cái miệng không ngừng lải nhải của nàng. Thậm chí, hắn có phần chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng sắp té thì giơ tay ra đỡ lấy.
Mặc dù không hiểu nhưng hắn quả thật rất muốn hiểu lấy suy nghĩ của nàng.
So với ánh trăng bị lớp mây trên kia che lấy thì ánh mắt nàng càng thêm mờ ảo, thân thể chao đảo bất ngờ dừng lại. Nàng xoay người, bất thình lình giơ trảo lên bẹo má Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh bị kinh ngạc nhưng hắn ngoan ngoãn đứng yên để cho nàng nhéo lung tung trên mặt mình. Cảm giác mềm mại cùng âm ấm trên tay khiến Tiểu Điệp vô cùng hài lòng, nàng cười rộ lên giọng lèm bèm: "Tiểu Dĩnh, ngươi thật đáng ghét. Tại sao ngươi có thể đáng ghét đến như vậy?"
Hoắc Dĩnh bị nàng mắng không nói gì chỉ nhíu chân mày lại.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn nàng lại càng cười lớn hơn: "Tiểu Dĩnh, ngươi thật là yêu nghiệt a, cũng thật là đáng ghét a. Nhưng mà ta... vậy mà ta lại không thể ghét ngươi." Nàng tiếp tục cười, nhưng nụ cười cong lên phi thường kỳ dị.
Nàng là đang cười nhạo chính bản thân của mình.
Hoắc Dĩnh mặc cho nàng bẹo má mình, ngón tay hắn ôn nhu vuốt lấy lọn tóc bị nàng ngậm trong miệng, giọng dịu dàng nói: "Nhạc tỷ, người say rồi."
Say?
Ha, đúng vậy, nàng say rồi. Nàng không biết vì sao bản thân lại say hắn. Không phải hai người họ mới gặp đây thôi sao.
"Tiểu Dĩnh, ta say rồi, vì vậy chúng ta nên đi ngủ." Nói rồi nàng như cơn gió nắm lấy tay hắn mà kéo đi.
Vào đến phòng, nàng hung hăng đẩy Hoắc Dĩnh lên giường sau đó trèo lên, ngón tay mềm mại của nàng liên tục mơn trớn trên mặt hắn. Nàng nấc cục vài cái, trong ánh mắt mơ màng của dường như lén lóm lên một ngọn lửa nhỏ. Nàng dùng chất giọng dịu dàng nhất, êm dịu nhất hỏi hắn: "Tiểu Dĩnh, ngươi có thích ta không?"
Hoắc Dĩnh nhìn nàng thật thà đáp: "Thích." Phải nói là vô cùng thích.
Dường như không hài lòng với câu trả lời của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp bỉu môi giọng đầy bất mãn: "Ngươi nói dối."
"Ta không nói dối."
"Nhưng rõ ràng là ngươi đang nói dối." Tiểu Điệp phản bác lại, giọng nàng cao thêm vài phần. Không để Hoắc Dĩnh đáp lại nàng lại tiếp: "Rõ ràng trong mắt ngươi chỉ có Nhạc tỷ của ngươi, không phải ta."
"Nhạc tỷ chính là người." Hoắc Dĩnh mở miệng nhắc nhở.
Giọng Hoắc Dĩnh vô cùng thâm tình nhưng lọt vào tai Tiểu Điệp lại trở nên vô cùng chói tai. Nàng siết tay lại thành nắm đấm nhỏ uất ức nói: "Ngươi còn dám bảo là thích ta, đồ nói dối, ta là Tô Dã Điệp, ta không phải là Nhạc tỷ của ngươi."
"Nhưng người chính là Nhạc tỷ." Hắn kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.
"Không phải, ta là Tô Dã Điệp, Nhạc tỷ của ngươi chính là nữ nhân tên Lôi Nhạc kia đi? Ngươi chính là tên khốn kiếp."
Hắn mở miệng định nói gì đấy thì liền bị nàng lấy tay bịt miệng lại. Tiểu Điệp mượn dáng vẻ say rượu của mình không biết xấu hổ mà tuyên bố: "Ngươi toàn gạt người, ta không cho ngươi nói."
Môi Hoắc Dĩnh dưới lòng bàn tay Tiểu Điệp thoáng động đậy, nàng bá đạo lấy tay mình đè chặt hơn, kiên quyết không hắn nói. Môi Hoắc Dĩnh vì động tác của nàng mà không động đậy nữa.
Nàng không muốn hắn nói, hắn sẽ không nói.
Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Một lát sau, Tiểu Điệp lại mở miệng lên tiếng: "Tiểu Dĩnh, nếu ta ăn ngươi rồi có phải ngươi sẽ không rời khỏi ta hay không?"
Hoắc dĩnh không hiểu ý nghĩa chữ 'ăn' trong lời nàng nói là gì nhưng hắn lại hiểu câu 'ngươi sẽ không rời khỏi ta' của nàng.
Hắn tự nói với bản thân rằng, cho dù nàng có đuổi hắn, bỏ rơi hắn, hắn cũng nhất định sẽ chạy theo mà bám lấy.
Tiểu Điệp thấy Hoắc Dĩnh thần người thì liền buông tay ra, nàng cúi đầu xuống dùng môi mình phủ lấy môi hắn. Nụ hôn của nàng dạo đầu dịu dàng sau đó có chút bá đạo, dường như muốn cướp lấy hơi thở của đối phương. Nàng điên cuồng hôn, đến khi cảm giác hít thở không thông thì mới buông ra, nàng lưu luyến cắn lên môi hắn vài cái.
"Tiểu Dĩnh, ta ăn sạch ngươi, ngươi sẽ không hận ta chứ?"
Hận?
Cả đời này hắn chưa từng nghĩ sẽ dùng từ đó lên người nàng.
Không đợi Hoắc Dĩnh trả lời, nàng lại cúi đầu xuống ngấu nghiến hôn. Nàng hôn môi hắn, hôn chóp mũi hắn sau đó lại xuống hôn môi. Hoắc Dĩnh bị nàng cường bạo chỉ ngoan ngoãn nằm yên mặc cho nàng hành sự. Hắn cảm giác thân thể dưới sự đùa giỡn của nàng đang dần nóng lên, hắn có thể cảm nhận được phần dưới của hắn đang bắt đầu khó chịu.
Tiểu Điệp chậm rãi di chuyển từ trên mặt hắn xuống phía dưới, bàn tay nàng mạnh bạo kéo áo hắn xuống, làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc. Nàng thỏa mãn từ từ nhấm nháp xương quai xanh của hắn hắn, vẻ mặt như đang thưởng thức một bữa ăn ngon. Hơi thở của nàng cùng với hắn cũng càng trở nên dồn dập hơn. Nằm lên người Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp hận không thể nào một ngụm nuốt hắn vào ngay trong bụng mình.
Hoắc Dĩnh bị Tiểu Điệp dày vò thì không ngừng thở gấp, hắn nhắm mắt cảm nhận cảm giác lạ lẫm do người phía trên mang lại. Đang đến đoạn cao trào, cái đầu nhỏ trên người hắn đột nhiên dừng lại. Hoắc Dĩnh ngước mặt lên nhìn thì phát hiện người nào đó thật không có khí phách, đốt lửa trong người hắn xong hiện tại lại ngủ ngon lành.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Điệp đã ngủ say, môi nhỏ của nàng thỉnh thoảng nút chụt chụt trên người hắn thì không khỏi khổ sở. Người hắn rất nóng, phía dưới bụng cũng rất khó chịu, hắn thật sự không biết làm cách nào để xua đi cảm giác này.
Hoắc Dĩnh nhìn đỉnh đầu Tiểu Điệp thì không khỏi đáng thương nói: "Nhạc tỷ, ta thật khó chịu.'
Người nào đó mặc hắn than vãn vẫn ngủ say như chết. Hoắc Dĩnh không biết làm cách nào chỉ còn biết kéo chăn lên đắp cho nàng và hắn, đè nén cảm giác khó chịu trong người mà đi ngủ.
Cái bàn vô cùng dài, cỡ khoảng hai mươi mét. Hoàng thượng không có ăn riêng mà ngồi ngay đầu bàn. Nửa dãy bàn đầu bên trái là các vương gia cùng với thê tử và nhi tử ngồi, bên phải là hoàng hậu cùng với các hoàng tử, công chúa. Nửa bàn sau là dành trọn cho các phi tần.
Tiểu Điệp quét ánh mắt nhìn hết một lượt dãy bàn, Lý Hiền Vương là cửu hoàng thúc của Hoắc Dĩnh nên gia đình cũng tương đối đông, tầm cỡ trên dưới hai chục. Những vị vương gia khác thì cũng trên dưới mười người. Hoàng thượng nhân khẩu thì khỏi phải nói.
Tiểu Điệp lại nhìn đến vị trí của mình ngồi, ngoài nàng cùng Hoắc Dĩnh ra thì chỉ có Tố An cùng Tố Nguyệt đứng phía sau. Nhân khẩu chính xác là được hai người, tính ăn gian luôn hai nha hoàn là được bốn người. Thậm chí cho dù nàng có ăn gian thêm luôn bốn hộ vệ thì cũng chỉ có tám người.
Nhân khẩu của phủ Tam vương gia thật là ít ỏi a.
Những người ở đây, ngoài những người phủ Tam vương gia ra nàng hầu như không biết ai. Vì vậy nàng ngoan ngoãn ngồi đó im lặng mà ăn, mặc cho những người kia không ngừng nói phiếm cười hi hi ha ha.
Tiểu Điệp vừa ăn vừa nhàm chán đánh mắt một vòng, vô tình thấy được đám người chặn nàng bên bờ suối. Nàng khẽ nhếch môi một cái, tiếp tục ăn phần của mình. Hóa ra là phi tử của hoàng thượng. Các nàng dường như cũng thấy Tiểu Điệp, mắt mở to đầy sợ hãi vội đánh mặt quá hướng khác. Có người còn sợ đến nỗi chạy xuống phía cuối bàn để đổi chỗ.
Nhìn các nàng xem nàng như rắn rết sợ hãi mà chạy, Tiểu Điệp "ha" một tiếng đầy trào phúng.
"Tam hoàng huynh vừa thành thân, huynh hẳn nên uống một ly nhỉ?"
Câu này Tứ vương gia vừa nói ra, thành công kéo về sự chú ý của nàng.
Tiểu Điệp vừa ăn vừa ngồi quan sát Tứ vương gia. Người này dung mạo cũng không hẳn là xấu, chỉ có đều cặp mắt hắn hơi xếch lên, tạo cảm giác gian xảo.
Tiểu Điệp lại nhìn sang Hoắc Dĩnh, hắn cầm ly rượu chần chừ, dường như không muốn uống. Nàng lại nhìn một loạt những người kia, có thể thấy được họ đang cong môi lên cười.
Đây rõ ràng là đang ức hiếp Tiểu Dĩnh của nàng đi?
Tiểu Điệp hừ một tiếng, đoạt lấy ly rượu trong tay Hoắc Dĩnh, hướng Tứ vương gia nói: "Chàng ấy vừa mới bị thương nên không thể uống rượu, ta thay chàng ấy kính Tứ hoàng đệ một ly vậy." Nói rồi nàng trực tiếp cầm ly rượu uống xuống.
Chất lỏng cay xè chậm rải chảy xuống cổ họng nàng, vươn lại mùi thơm trên đầu lưỡi khiến cho đầu óc nàng cảm giác hơi choáng.
Những người cố ý gây khó dễ cho Hoắc Dĩnh bị hành động này của Tiểu Điệp làm cho ngây người. Nhưng rất nhanh lúc sau lại có một người lên tiếng, chuyển sự công kích từ Hoắc Dĩnh sang cho nàng. "Để chúc cho sau này cả hai sớm sinh quý tử, nên uống thêm một ly chứ nhỉ?"
"Nói phải."
Tiểu Điệp mỉm cười, nhanh chóng đổ rượu ra, trực tiếp đổ thêm một ly rượu nữa vào cổ họng. Mùi rượu thơm nồng khiến cho đầu óc nàng bắt đầu quay cuồng.
Rượu này mạnh hơn các loại rượu trước đây nàng uống.
Ý nghĩ vừa lóe lên thì lại có người khác lấy lý do để hướng nàng kính rượu. Tiểu Điệp vẫn như cũ, mỉm cười sau đó trực tiếp lấy ly rượu kia uống xuống.
Ly rượu vừa nuốt xuống, mùi rượu vẫn chưa tan lại có người khác lấy lý do để chuốc rượu nàng. Bao nhiêu lý do đều bị mấy người này lấy ra hết, ngay cả lý do "chúc mừng Tam hoàng huynh bị ngốc nên mới có thể cưới thê tử xinh đẹp như thế này" cũng bị đám người đó đem lấy ra nói.
Con mẹ nó, bị ngốc mà cũng chúc mừng vậy thì mấy lão lấy đá đập đầu mình cho ngu ngốc hết đi!.
Mặc dù trong lòng gào thét như vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn tươi cười nhận rượu, chậm rãi đem nó uống xuống.
Nhìn khuôn mặt nàng đỏ lừ, ánh mắt mơ màng, bọn người vương gia còn định chuốc rượu nàng thêm vì cảm giác sắp được nhìn trò hay, thì Tiểu Điệp bỗng đứng bật dậy phi thân đi mất.
Đến khi mọi người định thần lại thì Hoắc Dĩnh cũng bị nàng tóm đi, hơn nữa một bình rượu lớn cũng bị đem đi.
******...........******
Hoắc Dĩnh bị nàng túm đi thì vẻ mặt vô cùng ngơ ngác, hắn nhìn xung quanh thì thấy đây là một bãi cỏ rộng, gần với nơi họ ăn uống lúc nãy.
Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp khó hiểu hỏi: "Nhạc tỷ, sao chúng ta lại ở đây?"
Tiểu Điệp ôm trong người bình rượu vừa trộm được nghe Hoắc Dĩnh hỏi thì trừng mắt nhìn hắn, vô cùng bất mãn nói: "Ta không phải Nhạc tỷ, ta là Tiểu Điệp, có gọi cũng là Điệp tỷ."
Nói xong, nàng khui cái bình rượu ra tu một ngụm, bước chân xiêu vẹo sắp té.
Mấy tên vương gia khốn khiếp, mấy lão đó vậy mà không nể nàng là nữ nhi mà thẳng tay chuốc rượu nàng.
Hoắc Dĩnh thấy nàng tức giận thì ngoan ngoãn im miệng, làm một cái đuôi đi phía sau nàng.
Hai người cứ thế đi một đoạn.
Tiểu Điệp trong tay cầm vò rượu, ánh mắt nàng mơ màng, nàng bước đi nhưng liên tục chân này đá vào chân kia. Thân thể nàng không ngừng lắc lư như cây liễu trước gió, Hoắc Dĩnh thấy vậy vội giơ tay ra đỡ lấy, nàng thuận thế một tay túm lấy cổ áo hắn, một tay cầm vò rượu lảo đảo. Nàng dùng lực kéo cổ áo khiến cho đầu hắn bị cúi xuống gần mặt nàng.
Giữa hai người khoảng cách bất giác trở nên vô cùng gần, thậm chí có thể nghe thấy được hô hấp của đối phương. Nàng nhìn sâu trong mắt hắn dường như muốn xoáy sâu trong mắt Hoắc Dĩnh để tìm lấy hình bóng của mình. Nàng im lặng, hắn cũng im lặng. Nhất thời mùi rượu nhàn nhạt từ hơi thở của nàng hòa trong không khí, quấn quít lấy chóp mũi của hắn, khiến cho tim hắn không lý do mà đập nhanh hơn.
"Tiểu Dĩnh, ngươi thật giỏi." Nàng bất ngờ buông cổ áo hắn ra, tay vỗ mặt hắn một cái sau đó cười ngây ngốc.
Hoắc Dĩnh bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, thân thể trở nên cứng đờ.
Tiểu Điệp vẫn giữ nụ cươi ngây ngốc, nàng xoay người ngửa mặt lên trời nụ cười liền trở nên chua chát: "Trong những người ta gặp ngươi là giỏi nhất. Có thể khiến ta đau khổ, cũng có thể khiến ta đánh mất bản thân, ngươi là người đầu tiên. Tiểu Dĩnh, ngươi giỏi lắm."
Hắn giỏi sao?
Hoắc Dĩnh nhìn thân hình lảo đảo của nàng liền nhíu chặt chân mày.
Hắn không cho là như vậy.
Tiểu Điệp sau khi phán một câu khiến cho tâm trí Hoắc Dĩnh rối loạn thì lại bắt đầu ngây ngốc cười. Nàng vừa cười vừa kể, uống rượu sao đó lại cười. Nàng mặc cho thế giới xung quanh mình không ngừng chao đảo, chân nọ đá chân kia vui vẻ bước đi.
Thế giới chao đảo thì đã sao?
Từ khi nàng xuyên qua, thế giới của nàng vốn đã không còn như cũ, nàng cũng không còn là nàng như trước. Mất đi trí nhớ, yêu một ngốc tử, ngốc tử lại nhìn nàng mà gọi người khác. Thật thảm hại!
Hơn nữa nàng lại vì hắn thay hắn uống rượu. Nàng để mặc hắn cho đám người kia chuốc chết có phải hay rồi hay không?
Ít nhất nàng không phải khó chịu như hiện giờ, bụng cứ không ngừng cào lên.
Nghĩ đến độ thảm hại của bản thân, nàng lại nâng vò rượu lên nhấp một ngụm, cảm giác đầu óc quay cuồng Tiểu Điệp liền cười ha ha. Nàng lại tiếp tục trong cơn men say mà bộc lộ hết cảm xúc của bản thân mình.
Đối với một người tỉnh táo như Hoắc Dĩnh, lời nói của Tiểu Điệp quả thật rất lộn xộn, rất lung tung, nàng nói rất nhiều nhưng hắn lại không hiểu nàng đang nói gì. Mặc dù vậy, Hoắc Dĩnh cũng không chặn lại cái miệng không ngừng lải nhải của nàng. Thậm chí, hắn có phần chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng sắp té thì giơ tay ra đỡ lấy.
Mặc dù không hiểu nhưng hắn quả thật rất muốn hiểu lấy suy nghĩ của nàng.
So với ánh trăng bị lớp mây trên kia che lấy thì ánh mắt nàng càng thêm mờ ảo, thân thể chao đảo bất ngờ dừng lại. Nàng xoay người, bất thình lình giơ trảo lên bẹo má Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh bị kinh ngạc nhưng hắn ngoan ngoãn đứng yên để cho nàng nhéo lung tung trên mặt mình. Cảm giác mềm mại cùng âm ấm trên tay khiến Tiểu Điệp vô cùng hài lòng, nàng cười rộ lên giọng lèm bèm: "Tiểu Dĩnh, ngươi thật đáng ghét. Tại sao ngươi có thể đáng ghét đến như vậy?"
Hoắc Dĩnh bị nàng mắng không nói gì chỉ nhíu chân mày lại.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn nàng lại càng cười lớn hơn: "Tiểu Dĩnh, ngươi thật là yêu nghiệt a, cũng thật là đáng ghét a. Nhưng mà ta... vậy mà ta lại không thể ghét ngươi." Nàng tiếp tục cười, nhưng nụ cười cong lên phi thường kỳ dị.
Nàng là đang cười nhạo chính bản thân của mình.
Hoắc Dĩnh mặc cho nàng bẹo má mình, ngón tay hắn ôn nhu vuốt lấy lọn tóc bị nàng ngậm trong miệng, giọng dịu dàng nói: "Nhạc tỷ, người say rồi."
Say?
Ha, đúng vậy, nàng say rồi. Nàng không biết vì sao bản thân lại say hắn. Không phải hai người họ mới gặp đây thôi sao.
"Tiểu Dĩnh, ta say rồi, vì vậy chúng ta nên đi ngủ." Nói rồi nàng như cơn gió nắm lấy tay hắn mà kéo đi.
Vào đến phòng, nàng hung hăng đẩy Hoắc Dĩnh lên giường sau đó trèo lên, ngón tay mềm mại của nàng liên tục mơn trớn trên mặt hắn. Nàng nấc cục vài cái, trong ánh mắt mơ màng của dường như lén lóm lên một ngọn lửa nhỏ. Nàng dùng chất giọng dịu dàng nhất, êm dịu nhất hỏi hắn: "Tiểu Dĩnh, ngươi có thích ta không?"
Hoắc Dĩnh nhìn nàng thật thà đáp: "Thích." Phải nói là vô cùng thích.
Dường như không hài lòng với câu trả lời của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp bỉu môi giọng đầy bất mãn: "Ngươi nói dối."
"Ta không nói dối."
"Nhưng rõ ràng là ngươi đang nói dối." Tiểu Điệp phản bác lại, giọng nàng cao thêm vài phần. Không để Hoắc Dĩnh đáp lại nàng lại tiếp: "Rõ ràng trong mắt ngươi chỉ có Nhạc tỷ của ngươi, không phải ta."
"Nhạc tỷ chính là người." Hoắc Dĩnh mở miệng nhắc nhở.
Giọng Hoắc Dĩnh vô cùng thâm tình nhưng lọt vào tai Tiểu Điệp lại trở nên vô cùng chói tai. Nàng siết tay lại thành nắm đấm nhỏ uất ức nói: "Ngươi còn dám bảo là thích ta, đồ nói dối, ta là Tô Dã Điệp, ta không phải là Nhạc tỷ của ngươi."
"Nhưng người chính là Nhạc tỷ." Hắn kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.
"Không phải, ta là Tô Dã Điệp, Nhạc tỷ của ngươi chính là nữ nhân tên Lôi Nhạc kia đi? Ngươi chính là tên khốn kiếp."
Hắn mở miệng định nói gì đấy thì liền bị nàng lấy tay bịt miệng lại. Tiểu Điệp mượn dáng vẻ say rượu của mình không biết xấu hổ mà tuyên bố: "Ngươi toàn gạt người, ta không cho ngươi nói."
Môi Hoắc Dĩnh dưới lòng bàn tay Tiểu Điệp thoáng động đậy, nàng bá đạo lấy tay mình đè chặt hơn, kiên quyết không hắn nói. Môi Hoắc Dĩnh vì động tác của nàng mà không động đậy nữa.
Nàng không muốn hắn nói, hắn sẽ không nói.
Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Một lát sau, Tiểu Điệp lại mở miệng lên tiếng: "Tiểu Dĩnh, nếu ta ăn ngươi rồi có phải ngươi sẽ không rời khỏi ta hay không?"
Hoắc dĩnh không hiểu ý nghĩa chữ 'ăn' trong lời nàng nói là gì nhưng hắn lại hiểu câu 'ngươi sẽ không rời khỏi ta' của nàng.
Hắn tự nói với bản thân rằng, cho dù nàng có đuổi hắn, bỏ rơi hắn, hắn cũng nhất định sẽ chạy theo mà bám lấy.
Tiểu Điệp thấy Hoắc Dĩnh thần người thì liền buông tay ra, nàng cúi đầu xuống dùng môi mình phủ lấy môi hắn. Nụ hôn của nàng dạo đầu dịu dàng sau đó có chút bá đạo, dường như muốn cướp lấy hơi thở của đối phương. Nàng điên cuồng hôn, đến khi cảm giác hít thở không thông thì mới buông ra, nàng lưu luyến cắn lên môi hắn vài cái.
"Tiểu Dĩnh, ta ăn sạch ngươi, ngươi sẽ không hận ta chứ?"
Hận?
Cả đời này hắn chưa từng nghĩ sẽ dùng từ đó lên người nàng.
Không đợi Hoắc Dĩnh trả lời, nàng lại cúi đầu xuống ngấu nghiến hôn. Nàng hôn môi hắn, hôn chóp mũi hắn sau đó lại xuống hôn môi. Hoắc Dĩnh bị nàng cường bạo chỉ ngoan ngoãn nằm yên mặc cho nàng hành sự. Hắn cảm giác thân thể dưới sự đùa giỡn của nàng đang dần nóng lên, hắn có thể cảm nhận được phần dưới của hắn đang bắt đầu khó chịu.
Tiểu Điệp chậm rãi di chuyển từ trên mặt hắn xuống phía dưới, bàn tay nàng mạnh bạo kéo áo hắn xuống, làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc. Nàng thỏa mãn từ từ nhấm nháp xương quai xanh của hắn hắn, vẻ mặt như đang thưởng thức một bữa ăn ngon. Hơi thở của nàng cùng với hắn cũng càng trở nên dồn dập hơn. Nằm lên người Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp hận không thể nào một ngụm nuốt hắn vào ngay trong bụng mình.
Hoắc Dĩnh bị Tiểu Điệp dày vò thì không ngừng thở gấp, hắn nhắm mắt cảm nhận cảm giác lạ lẫm do người phía trên mang lại. Đang đến đoạn cao trào, cái đầu nhỏ trên người hắn đột nhiên dừng lại. Hoắc Dĩnh ngước mặt lên nhìn thì phát hiện người nào đó thật không có khí phách, đốt lửa trong người hắn xong hiện tại lại ngủ ngon lành.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Điệp đã ngủ say, môi nhỏ của nàng thỉnh thoảng nút chụt chụt trên người hắn thì không khỏi khổ sở. Người hắn rất nóng, phía dưới bụng cũng rất khó chịu, hắn thật sự không biết làm cách nào để xua đi cảm giác này.
Hoắc Dĩnh nhìn đỉnh đầu Tiểu Điệp thì không khỏi đáng thương nói: "Nhạc tỷ, ta thật khó chịu.'
Người nào đó mặc hắn than vãn vẫn ngủ say như chết. Hoắc Dĩnh không biết làm cách nào chỉ còn biết kéo chăn lên đắp cho nàng và hắn, đè nén cảm giác khó chịu trong người mà đi ngủ.