Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Bác sĩ tư vấn ngắm kỹ Phí Độ, có một chớp mắt, cô phát hiện trên mặt cậu trai trẻ tuổi này thoáng qua biểu cảm nổi nóng xen lẫn không thể đối đáp, khiến hắn trông trẻ trung tươi tắn hơn bình thường, điều này khiến cô hơi ngạc nhiên.
Phí Độ mấy năm trước được người ta giới thiệu đến chỗ cô Bạch, bác sĩ tư vấn cũ là sư đệ cô, chuyên về thanh thiếu niên có vấn đề, trước đó hắn từng đổi bao nhiêu bác sĩ tư vấn thì không thể biết được, có lẽ chính Phí Độ cũng chưa chắc nhớ nổi, thoạt nghe hắn quả thực là một kẻ cứng đầu khó giải quyết.
Giới thiệu bệnh nhân đến đây, sư đệ đương nhiên đã trao đổi trước với cô, điều đầu tiên cô phải nắm rõ, chính là vấn đề chủ yếu cậu bé này cần tư vấn là gì, và vì sao khiến cả quá trình không tiếp tục được.
“Kỳ thực em không biết cậu ta có vấn đề gì,” Sư đệ nói, “Cậu ta rất phối hợp, chị muốn cậu ta nói cái gì, cậu ta sẽ nói cái đó, em từng thử trò chuyện về những vấn đề như thời thơ ấu thiếu sự quan tâm, mẹ bất ngờ qua đời vân vân, mỗi một việc cậu ta đều không lảng tránh, thái độ vô cùng thành khẩn, thậm chí đôi khi chị không tiếp tục được chủ đề, cậu ta còn cực kỳ quan tâm mà dẫn dắt chị. Chị Bạch, chị hiểu rồi chứ?”
Cô Bạch lập tức hiểu được ý nằm ngoài lời của sư đệ – bệnh nhân không phối hợp.
Cô Bạch hành nghề mười mấy năm, từng gặp đủ kiểu người bệnh không phối hợp, có người lúc làm thang Likert đã bắt đầu bịa lung tung; có người bị gia đình ép tới, khăng khăng cho rằng mình không có vấn đề; còn có người tự nhận là rất hiểu, ngược lại trêu đùa bác sĩ tư vấn. Đây chính là một quá trình đấu trí đấu dũng.
Bác sĩ tư vấn không phải vạn năng, luôn gặp phải một số người do đủ các nguyên nhân mà đến cuối cùng cũng chẳng cách nào tạo thành mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau với bác sĩ tư vấn, cả quá trình tư vấn sau cùng sẽ thất bại. Những bệnh nhân này hoặc được giới thiệu cho người khác, hoặc dần dần từ bỏ tư vấn tâm lý, không đến nữa.
Phí Độ, không hề nghi ngờ, là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt.
Hắn thuộc về loại từ khi làm thang Likert đã bắt đầu bịa đặt, còn bịa không chê vào đâu được, trong quá trình nói chuyện cũng tương đối khéo miệng, rất ít lảng tránh, thoạt nhìn thậm chí tạo cảm giác hắn có sự cởi mở “không có việc gì không thể nói ra”. Lúc tuổi còn nhỏ hơn một chút hắn đã cực kỳ giỏi tự khống chế, đụng tới chủ đề rất nhạy cảm cũng không biểu hiện ra tính phòng ngự và tính công kích với bác sĩ tư vấn, tình cảm phản hồi trước sau luôn tương đối tích cực.
Vấn đề duy nhất chính là quá tích cực.
Người khỏe khoắn mạnh mẽ hơn, gặp phải nỗi đau cắt da cắt thịt cũng không thể trước sau luôn giữ vững sự bình tĩnh lý trí nội tâm – còn AI vĩ đại chỉ cần nạp điện là được, chẳng cần tư vấn tâm lý. (AI: Artificial Intelligence – trí tuệ nhân tạo)
Cô Bạch dùng vô số phương pháp cũng không thể xây dựng cách trao đổi tư tưởng hữu hiệu giữa bác sĩ với bệnh nhân, đành phải thẳng thắn thừa nhận: “Trình độ chuyên môn của cô chỉ thế này, có thể sẽ không giúp được em, nếu như em vẫn cho rằng mình cần trợ giúp, cô sẽ thử giới thiệu cho em bác sĩ tư vấn giỏi hơn.”
Không ngờ Phí Độ lại từ chối, và sau hơn một tháng trị liệu không hiệu quả, “kẻ ngốc lắm tiền” lại còn tăng gấp đôi phí tư vấn, mua hai tiếng cuối cùng mỗi tối thứ Tư thời gian làm việc của cô Bạch, mỗi lần đến hắn còn rất ngọt ngào tặng kèm một câu “chỗ cô làm em rất thoải mái, trợ giúp rất nhiều cho em” – nếu không phải cô Bạch tự thấy mình đáng tuổi mẹ tên nhóc đó, không khéo cũng phải tự đa tình hoài nghi tiểu hoa hoa công tử này đến để tán tỉnh mình.
Trong sinh hoạt thường ngày không có nhiều việc để tán gẫu, Phí Độ sẽ mượn một ít sách ở chỗ cô, tuần kế lại đến trả, sau đó trò chuyện một lúc với cô về những quyển sách hắn mượn đọc. Hắn giống như không phải đến tư vấn, mà là đến đây học nghiên cứu sinh vậy. Dần dần, cô phát hiện mặc dù hiệu quả rất ít, nhưng cách này đôi khi có thể khiến hắn hơi biểu lộ suy nghĩ chân thật, tuy rằng một khi bị hỏi lên đầu mình, hắn lại rất giảo hoạt né đi.
Hắn như một người sống trong tòa thành đóng kín, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, chỉ chừa một ô cửa sổ trong suốt, để hắn im lặng nhìn trộm người bên ngoài, phải cực kỳ yên tĩnh mới có thể khiến hắn cẩn thận đẩy hé cửa sổ ra một xíu.
Cô Bạch thận trọng đánh giá Phí Độ, hỏi hắn: “Bạn em à?”
“Một trò đùa dai lấy oán trả ơn.” Phí Độ khẽ nghiến răng, bỏ điện thoại vào túi áo, “Thôi em đi trước đây, tuần sau lại đến quấy rầy cô.”
Cô Bạch như thường lệ tiễn hắn ra cửa.
Phí Độ một tay vịn cửa, một tay phất hờ phía sau, ý bảo cô dừng bước, chợt nhớ đến điều gì, lại nói: “Đúng rồi, cô Bạch, tuần sau chắc sẽ là lần cuối cùng em đến đây, em cảm thấy nên báo trước một tiếng với cô thì tốt hơn, tiện cho cô đến lúc đó có thể dành thời gian cho người khác.”
Cô Bạch sửng sốt, vô thức hỏi: “Em cảm thấy vấn đề của mình đã giải quyết rồi? Về sau không cần đến nữa sao?”
Phí Độ gật đầu: “Vâng, gần đây em cảm thấy mình đã có thể dần dần bước ra khỏi chỗ cũ, cũng đang thử cách sống mới, rất cảm ơn cô nhiều năm qua đã giúp đỡ.”
Cô Bạch cười khổ: “Nhưng cô còn chưa biết ‘chỗ cũ’ của em là chỉ cái gì.”
“Em biết là đủ rồi,” Phí Độ cười, “Lần sau trò chuyện tiếp.”
Sáng sớm hôm sau, đợt hạn chế biển số toàn thành phố bị khắp nơi phàn nàn còn đang tiếp tục ở Yến Thành.
Một người lại cưỡi con xe đạp ghẻ kêu lọc cọc, bộ dạng như người giao cơm, ống quần còn dính mấy sợi lông mèo, lấy hình tượng này oan gia ngõ hẹp với tình địch lái xếp hộp sang trọng-
Người khác không biết, nhưng đội trưởng Lạc mặt dày quen rồi, tố chất tâm lý tương đối ổn định. Anh đạp con ngựa sắt ra khí thế của tàu sân bay, dùng “thắng chân” dừng xe ven đường, hất cằm bảo Phí Độ: “Ê đồ khoe của, lại đến tặng ấm áp cho các đồng chí đội cảnh sát giao thông à? Để lát anh kêu họ bán sỉ cho chú mày một xấp hóa đơn phạt VIP.”
Chủ tịch Phí thong dong mở miệng trả đòn: “Đưa em gái của bạn đến phối hợp với cảnh sát điều tra cũng phải xơi hóa đơn phạt? Đội trưởng Lạc, quý cục thật là ‘cổng nha môn, mở chữ bát, có lý không tiền đừng vào’.”
Nói xong, hắn còn ngắm nghía cổng cục từ trên xuống dưới, bốn chữ “chậc, nghèo thấy ớn” sáng loáng trên khóe mắt đuôi mày.
Lạc Văn Chu nhìn ra sau hắn, thấy một đôi nam nữ thanh niên bước xuống xe, cô gái vành mắt đỏ hoe, nhìn kỹ thấy mặt mũi hơi giống Trương Đông Lai.
Lạc Văn Chu nghiêng người bước xuống “tàu sân bay kiểu nhị bát”: “Trương Đình?”
Trương Đông Lai có một cô em gái ruột tên là Trương Đình. Lạc Văn Chu không quen cô gái này lắm – dù sao thì con gái người ta có nề nếp, không như ông anh lì lợm, do đua xe trái phép mà từng bị nhốt trong đồn công an.
Trương Đình đang định trả lời, thanh niên bên cạnh đã kéo cô lại.
Người đó tiến lên một bước, đưa danh thiếp cho Lạc Văn Chu, tranh mở miệng trước Trương Đình: “Chào anh cảnh sát, tôi là luật sư, được mời phục vụ cho đương sự Trương Đông Lai, tôi muốn biết sơ qua về tình hình điều tra vụ án.”
Lạc Văn Chu cau mày, ánh mắt lướt qua mặt luật sư. Lúc anh không nói không cười, mặt mày có sự lãnh đạm ngạo mạn.
Lạc Văn Chu chưa cầm danh thiếp mà nhìn Phí Độ một cái trước. Phí Độ dựa cửa xe cúi đầu nghịch di động như việc chẳng liên quan đến mình. Lạc Văn Chu lại lướt qua luật sư, chuyển sang Trương Đình: “Chuyện mời luật sư, cô có nói với gia đình chưa? Chú cô có biết không?”
Trương Đình ngớ ra.
Lạc Văn Chu không đợi cô trả lời, một tay cầm danh thiếp của luật sư, ngoài cười trong không cười mà nói: “Đến thật kịp thời, còn chưa vượt qua 24 tiếng đâu.”
“Tình hình thế này, luật sư tham gia càng sớm càng tốt, đúng không?” Luật sư không cam chịu yếu thế đáp lại một nụ cười giả dối, “Chúng tôi là vì bảo vệ quyền lợi cơ bản của đương sự.”
Lúc này, đằng sau vang lên một tiếng chào yếu ớt: “Chào buổi sáng đội trưởng Lạc.”
Lạc Văn Chu quay đầu lại, trông thấy Tiêu Hải Dương ôm một tập hồ sơ đứng ngay cổng – hôm trước cậu ta được Đào Nhiên dẫn về cục, hôm nay lại còn rất tự giác, tự mình đến đây.
“Đúng lúc quá,” Vừa thấy cậu ta, Lạc Văn Chu liền nở nụ cười, giơ tay chỉ phía sau mà bảo luật sư, “Anh tìm ‘người phụ trách’ vụ án mà nói – là người đó, anh tới đi.”
Tiêu Hải Dương tự dưng bị Lạc Văn Chu ném một luật sư vào đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị luật sư quấn lấy hỏi nguyên một tràng, ngơ ngác nói: “Đội… đội phó Đào đâu?”
Lạc Văn Chu ung dung mỉm cười: “Nhà Đào Nhiên có chút việc nên hôm nay xin nghỉ rồi. Tiểu Tiêu, dù sao vụ án này bây giờ còn do các em phụ trách, em nói là rõ ràng nhất.”
Đuổi Tiêu Hải Dương và luật sư đi rồi, Lạc Văn Chu mới sầm mặt quay sang Phí Độ: “Đây là mấy ý?”
Phí Độ nhướng mày: “Không biết nha, tôi chỉ là một tài xế ‘chưa đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn’ tiện đường đưa họ tới đây thôi.”
Lạc Văn Chu lườm hắn, ánh mắt đảo qua Trương Đình lo lắng bên cạnh, lấy di động ra, chạm vài cái, mở một tấm ảnh Hà Trung Nghĩa: “Tôi nói ngắn gọn, cô có gặp người này bao giờ chưa?”
Trương Đình bất ngờ chưa kịp chuẩn bị gặp một khuôn mặt người, sợ quá rụt lại, trốn ra sau lưng Phí Độ theo bản năng.
Phí Độ giơ tay chặn cổ tay Lạc Văn Chu: “Anh có thể khách sáo một chút với con gái không?”
“Trương Đình,” Lạc Văn Chu nhìn thẳng Trương Đình, giọng nói nhẹ mà nghiêm khắc, “Người này đêm hôm trước đã bị giết, anh trai cô hiện đang bị tình nghi, đây là vụ án liên quan đến mạng người, mỗi một câu làm chứng của cô đều rất quan trọng, cô trốn sau lưng người không liên quan là muốn làm gì?”
Trương Đình run rẩy nắm tay áo Phí Độ.
“Không sao,” Phí Độ hơi khom lưng, ghé vào tai cô nói, “Đình Đình, em cứ nói thật đi, đội trưởng Lạc và anh có ý kiến giống nhau, đều cho rằng anh trai em không thể dính dáng đến việc này.”
Chắc là do nhận được sự an ủi từ hắn, Trương Đình chần chừ chốc lát rồi cầm chiếc điện thoại trên tay Lạc Văn Chu, cả buổi chưa bình tĩnh lại, cắn sắp trụi móng tay ngón cái mới do dự gật đầu: “Ảnh chụp hơi khác… nhưng hẳn đã gặp, em thực tập ở trung tâm thương mại, có một hôm xuống lầu mua trà sữa, đụng phải một người kỳ lạ.”
Cô chỉ tấm ảnh trên di động của Lạc Văn Chu: “Chính là người này, anh ta kéo em lại, hỏi có phải em biết một người tên là ‘Phùng Niên Ca’ hay không.”
Phí Độ mấy năm trước được người ta giới thiệu đến chỗ cô Bạch, bác sĩ tư vấn cũ là sư đệ cô, chuyên về thanh thiếu niên có vấn đề, trước đó hắn từng đổi bao nhiêu bác sĩ tư vấn thì không thể biết được, có lẽ chính Phí Độ cũng chưa chắc nhớ nổi, thoạt nghe hắn quả thực là một kẻ cứng đầu khó giải quyết.
Giới thiệu bệnh nhân đến đây, sư đệ đương nhiên đã trao đổi trước với cô, điều đầu tiên cô phải nắm rõ, chính là vấn đề chủ yếu cậu bé này cần tư vấn là gì, và vì sao khiến cả quá trình không tiếp tục được.
“Kỳ thực em không biết cậu ta có vấn đề gì,” Sư đệ nói, “Cậu ta rất phối hợp, chị muốn cậu ta nói cái gì, cậu ta sẽ nói cái đó, em từng thử trò chuyện về những vấn đề như thời thơ ấu thiếu sự quan tâm, mẹ bất ngờ qua đời vân vân, mỗi một việc cậu ta đều không lảng tránh, thái độ vô cùng thành khẩn, thậm chí đôi khi chị không tiếp tục được chủ đề, cậu ta còn cực kỳ quan tâm mà dẫn dắt chị. Chị Bạch, chị hiểu rồi chứ?”
Cô Bạch lập tức hiểu được ý nằm ngoài lời của sư đệ – bệnh nhân không phối hợp.
Cô Bạch hành nghề mười mấy năm, từng gặp đủ kiểu người bệnh không phối hợp, có người lúc làm thang Likert đã bắt đầu bịa lung tung; có người bị gia đình ép tới, khăng khăng cho rằng mình không có vấn đề; còn có người tự nhận là rất hiểu, ngược lại trêu đùa bác sĩ tư vấn. Đây chính là một quá trình đấu trí đấu dũng.
Bác sĩ tư vấn không phải vạn năng, luôn gặp phải một số người do đủ các nguyên nhân mà đến cuối cùng cũng chẳng cách nào tạo thành mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau với bác sĩ tư vấn, cả quá trình tư vấn sau cùng sẽ thất bại. Những bệnh nhân này hoặc được giới thiệu cho người khác, hoặc dần dần từ bỏ tư vấn tâm lý, không đến nữa.
Phí Độ, không hề nghi ngờ, là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt.
Hắn thuộc về loại từ khi làm thang Likert đã bắt đầu bịa đặt, còn bịa không chê vào đâu được, trong quá trình nói chuyện cũng tương đối khéo miệng, rất ít lảng tránh, thoạt nhìn thậm chí tạo cảm giác hắn có sự cởi mở “không có việc gì không thể nói ra”. Lúc tuổi còn nhỏ hơn một chút hắn đã cực kỳ giỏi tự khống chế, đụng tới chủ đề rất nhạy cảm cũng không biểu hiện ra tính phòng ngự và tính công kích với bác sĩ tư vấn, tình cảm phản hồi trước sau luôn tương đối tích cực.
Vấn đề duy nhất chính là quá tích cực.
Người khỏe khoắn mạnh mẽ hơn, gặp phải nỗi đau cắt da cắt thịt cũng không thể trước sau luôn giữ vững sự bình tĩnh lý trí nội tâm – còn AI vĩ đại chỉ cần nạp điện là được, chẳng cần tư vấn tâm lý. (AI: Artificial Intelligence – trí tuệ nhân tạo)
Cô Bạch dùng vô số phương pháp cũng không thể xây dựng cách trao đổi tư tưởng hữu hiệu giữa bác sĩ với bệnh nhân, đành phải thẳng thắn thừa nhận: “Trình độ chuyên môn của cô chỉ thế này, có thể sẽ không giúp được em, nếu như em vẫn cho rằng mình cần trợ giúp, cô sẽ thử giới thiệu cho em bác sĩ tư vấn giỏi hơn.”
Không ngờ Phí Độ lại từ chối, và sau hơn một tháng trị liệu không hiệu quả, “kẻ ngốc lắm tiền” lại còn tăng gấp đôi phí tư vấn, mua hai tiếng cuối cùng mỗi tối thứ Tư thời gian làm việc của cô Bạch, mỗi lần đến hắn còn rất ngọt ngào tặng kèm một câu “chỗ cô làm em rất thoải mái, trợ giúp rất nhiều cho em” – nếu không phải cô Bạch tự thấy mình đáng tuổi mẹ tên nhóc đó, không khéo cũng phải tự đa tình hoài nghi tiểu hoa hoa công tử này đến để tán tỉnh mình.
Trong sinh hoạt thường ngày không có nhiều việc để tán gẫu, Phí Độ sẽ mượn một ít sách ở chỗ cô, tuần kế lại đến trả, sau đó trò chuyện một lúc với cô về những quyển sách hắn mượn đọc. Hắn giống như không phải đến tư vấn, mà là đến đây học nghiên cứu sinh vậy. Dần dần, cô phát hiện mặc dù hiệu quả rất ít, nhưng cách này đôi khi có thể khiến hắn hơi biểu lộ suy nghĩ chân thật, tuy rằng một khi bị hỏi lên đầu mình, hắn lại rất giảo hoạt né đi.
Hắn như một người sống trong tòa thành đóng kín, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, chỉ chừa một ô cửa sổ trong suốt, để hắn im lặng nhìn trộm người bên ngoài, phải cực kỳ yên tĩnh mới có thể khiến hắn cẩn thận đẩy hé cửa sổ ra một xíu.
Cô Bạch thận trọng đánh giá Phí Độ, hỏi hắn: “Bạn em à?”
“Một trò đùa dai lấy oán trả ơn.” Phí Độ khẽ nghiến răng, bỏ điện thoại vào túi áo, “Thôi em đi trước đây, tuần sau lại đến quấy rầy cô.”
Cô Bạch như thường lệ tiễn hắn ra cửa.
Phí Độ một tay vịn cửa, một tay phất hờ phía sau, ý bảo cô dừng bước, chợt nhớ đến điều gì, lại nói: “Đúng rồi, cô Bạch, tuần sau chắc sẽ là lần cuối cùng em đến đây, em cảm thấy nên báo trước một tiếng với cô thì tốt hơn, tiện cho cô đến lúc đó có thể dành thời gian cho người khác.”
Cô Bạch sửng sốt, vô thức hỏi: “Em cảm thấy vấn đề của mình đã giải quyết rồi? Về sau không cần đến nữa sao?”
Phí Độ gật đầu: “Vâng, gần đây em cảm thấy mình đã có thể dần dần bước ra khỏi chỗ cũ, cũng đang thử cách sống mới, rất cảm ơn cô nhiều năm qua đã giúp đỡ.”
Cô Bạch cười khổ: “Nhưng cô còn chưa biết ‘chỗ cũ’ của em là chỉ cái gì.”
“Em biết là đủ rồi,” Phí Độ cười, “Lần sau trò chuyện tiếp.”
Sáng sớm hôm sau, đợt hạn chế biển số toàn thành phố bị khắp nơi phàn nàn còn đang tiếp tục ở Yến Thành.
Một người lại cưỡi con xe đạp ghẻ kêu lọc cọc, bộ dạng như người giao cơm, ống quần còn dính mấy sợi lông mèo, lấy hình tượng này oan gia ngõ hẹp với tình địch lái xếp hộp sang trọng-
Người khác không biết, nhưng đội trưởng Lạc mặt dày quen rồi, tố chất tâm lý tương đối ổn định. Anh đạp con ngựa sắt ra khí thế của tàu sân bay, dùng “thắng chân” dừng xe ven đường, hất cằm bảo Phí Độ: “Ê đồ khoe của, lại đến tặng ấm áp cho các đồng chí đội cảnh sát giao thông à? Để lát anh kêu họ bán sỉ cho chú mày một xấp hóa đơn phạt VIP.”
Chủ tịch Phí thong dong mở miệng trả đòn: “Đưa em gái của bạn đến phối hợp với cảnh sát điều tra cũng phải xơi hóa đơn phạt? Đội trưởng Lạc, quý cục thật là ‘cổng nha môn, mở chữ bát, có lý không tiền đừng vào’.”
Nói xong, hắn còn ngắm nghía cổng cục từ trên xuống dưới, bốn chữ “chậc, nghèo thấy ớn” sáng loáng trên khóe mắt đuôi mày.
Lạc Văn Chu nhìn ra sau hắn, thấy một đôi nam nữ thanh niên bước xuống xe, cô gái vành mắt đỏ hoe, nhìn kỹ thấy mặt mũi hơi giống Trương Đông Lai.
Lạc Văn Chu nghiêng người bước xuống “tàu sân bay kiểu nhị bát”: “Trương Đình?”
Trương Đông Lai có một cô em gái ruột tên là Trương Đình. Lạc Văn Chu không quen cô gái này lắm – dù sao thì con gái người ta có nề nếp, không như ông anh lì lợm, do đua xe trái phép mà từng bị nhốt trong đồn công an.
Trương Đình đang định trả lời, thanh niên bên cạnh đã kéo cô lại.
Người đó tiến lên một bước, đưa danh thiếp cho Lạc Văn Chu, tranh mở miệng trước Trương Đình: “Chào anh cảnh sát, tôi là luật sư, được mời phục vụ cho đương sự Trương Đông Lai, tôi muốn biết sơ qua về tình hình điều tra vụ án.”
Lạc Văn Chu cau mày, ánh mắt lướt qua mặt luật sư. Lúc anh không nói không cười, mặt mày có sự lãnh đạm ngạo mạn.
Lạc Văn Chu chưa cầm danh thiếp mà nhìn Phí Độ một cái trước. Phí Độ dựa cửa xe cúi đầu nghịch di động như việc chẳng liên quan đến mình. Lạc Văn Chu lại lướt qua luật sư, chuyển sang Trương Đình: “Chuyện mời luật sư, cô có nói với gia đình chưa? Chú cô có biết không?”
Trương Đình ngớ ra.
Lạc Văn Chu không đợi cô trả lời, một tay cầm danh thiếp của luật sư, ngoài cười trong không cười mà nói: “Đến thật kịp thời, còn chưa vượt qua 24 tiếng đâu.”
“Tình hình thế này, luật sư tham gia càng sớm càng tốt, đúng không?” Luật sư không cam chịu yếu thế đáp lại một nụ cười giả dối, “Chúng tôi là vì bảo vệ quyền lợi cơ bản của đương sự.”
Lúc này, đằng sau vang lên một tiếng chào yếu ớt: “Chào buổi sáng đội trưởng Lạc.”
Lạc Văn Chu quay đầu lại, trông thấy Tiêu Hải Dương ôm một tập hồ sơ đứng ngay cổng – hôm trước cậu ta được Đào Nhiên dẫn về cục, hôm nay lại còn rất tự giác, tự mình đến đây.
“Đúng lúc quá,” Vừa thấy cậu ta, Lạc Văn Chu liền nở nụ cười, giơ tay chỉ phía sau mà bảo luật sư, “Anh tìm ‘người phụ trách’ vụ án mà nói – là người đó, anh tới đi.”
Tiêu Hải Dương tự dưng bị Lạc Văn Chu ném một luật sư vào đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị luật sư quấn lấy hỏi nguyên một tràng, ngơ ngác nói: “Đội… đội phó Đào đâu?”
Lạc Văn Chu ung dung mỉm cười: “Nhà Đào Nhiên có chút việc nên hôm nay xin nghỉ rồi. Tiểu Tiêu, dù sao vụ án này bây giờ còn do các em phụ trách, em nói là rõ ràng nhất.”
Đuổi Tiêu Hải Dương và luật sư đi rồi, Lạc Văn Chu mới sầm mặt quay sang Phí Độ: “Đây là mấy ý?”
Phí Độ nhướng mày: “Không biết nha, tôi chỉ là một tài xế ‘chưa đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn’ tiện đường đưa họ tới đây thôi.”
Lạc Văn Chu lườm hắn, ánh mắt đảo qua Trương Đình lo lắng bên cạnh, lấy di động ra, chạm vài cái, mở một tấm ảnh Hà Trung Nghĩa: “Tôi nói ngắn gọn, cô có gặp người này bao giờ chưa?”
Trương Đình bất ngờ chưa kịp chuẩn bị gặp một khuôn mặt người, sợ quá rụt lại, trốn ra sau lưng Phí Độ theo bản năng.
Phí Độ giơ tay chặn cổ tay Lạc Văn Chu: “Anh có thể khách sáo một chút với con gái không?”
“Trương Đình,” Lạc Văn Chu nhìn thẳng Trương Đình, giọng nói nhẹ mà nghiêm khắc, “Người này đêm hôm trước đã bị giết, anh trai cô hiện đang bị tình nghi, đây là vụ án liên quan đến mạng người, mỗi một câu làm chứng của cô đều rất quan trọng, cô trốn sau lưng người không liên quan là muốn làm gì?”
Trương Đình run rẩy nắm tay áo Phí Độ.
“Không sao,” Phí Độ hơi khom lưng, ghé vào tai cô nói, “Đình Đình, em cứ nói thật đi, đội trưởng Lạc và anh có ý kiến giống nhau, đều cho rằng anh trai em không thể dính dáng đến việc này.”
Chắc là do nhận được sự an ủi từ hắn, Trương Đình chần chừ chốc lát rồi cầm chiếc điện thoại trên tay Lạc Văn Chu, cả buổi chưa bình tĩnh lại, cắn sắp trụi móng tay ngón cái mới do dự gật đầu: “Ảnh chụp hơi khác… nhưng hẳn đã gặp, em thực tập ở trung tâm thương mại, có một hôm xuống lầu mua trà sữa, đụng phải một người kỳ lạ.”
Cô chỉ tấm ảnh trên di động của Lạc Văn Chu: “Chính là người này, anh ta kéo em lại, hỏi có phải em biết một người tên là ‘Phùng Niên Ca’ hay không.”