-
Chương 99
“Tống Thu Hàn, hoa của em nảy mầm rồi này!” Lâm Xuân Nhi khoác vội áo sơ mi của Tống Thu Hàn lên người, ngồi xổm dưới đất nhìn số hoa mình đã trồng. Tống Thu Hàn nghe tiếng thì đứng cạnh cô, cùng cô xem một lúc. Một đám mầm nhỏ từ dưới đất chui lên, giống như tóc mới mọc, lộ ra sự quật cường và ương ngạnh. Có dáng dấp của Lâm Xuân Nhi.
“Sau khi đi từ thiện về, chúng sẽ mọc rất cao.” Tống Thu Hàn dùng đầu ngón tay vuốt ve mầm nhỏ, thấy bên trong có chen mấy cây cỏ dại thì thò tay ra nhổ. Anh quay đầu qua nhìn Lâm Xuân Nhi đang tập trung tinh thần, thấp giọng nói: “Vừa rồi em sốt sắng thế.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Buổi chiều mệt quá nên ngủ trong văn phòng một lát, lúc ngủ lại mơ thấy anh.” Lâm Xuân Nhi vùi đầu vào giữa hai đầu gối: “Hơi nhớ anh.”
“Vậy à...” Tống Thu Hàn xoay Lâm Xuân Nhi về phía mình, nâng mặt cô lên. Ngày nào cô cũng làm việc tới tận khuya, mà lúc anh về tới nhà còn trễ hơn. Anh không nỡ để Lâm Xuân Nhi không được ngủ ngon nên luôn tự kiềm chế, thân trên thì ôm cô, nhưng thân d ưới thì lại cách xa ra, sợ cô cảm nhận được sự khác thường của mình, sau đấy lại làm khó bản thân để thỏa mãn anh: “Tối mấy hôm trước cũng có suy nghĩ như vậy hả?”
Lâm Xuân Nhi đưa hai ngón tay ra: “Từng có hai lần.”
“Tại sao em không nói với anh?”
“Sợ anh vất vả.”
Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng: “Em lo anh không đủ khỏe à?”
“Ít nhiều gì cũng có đôi chút. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, không còn đôi mươi nữa.” Lâm Xuân Nhi cố ý chọc tức anh.
Tống Thu Hàn nhíu mày: “Em xem thường ai đấy?” Anh ôm lấy Lâm Xuân Nhi, cô ở trong lòng anh khẽ thốt lên một tiếng. Tống Thu Hàn lại không để ý tới: “Đi thôi, bù lại mấy ngày trước.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lâm Xuân Nhi ghé sát vào cổ anh, bật cười thành tiếng, cũng không hề sợ hãi: “Em cũng có thể chiến tiếp.”
Tống Thu Hàn thích sự vô tư của cô, khẽ hôn lên mặt cô: “Hôm nay anh đảm bảo sẽ phục vụ tới khi em hài lòng thì thôi.”
“Cũng không cần cố quá đâu.” Lâm Xuân Nhi thổi khí vào tai anh: “Vừa rồi đã hài lòng lắm rồi.”
“Còn có thể hài lòng hơn nữa cơ, em cứ thử xem.” Ở trước mặt Lâm Xuân Nhi, Tống Thu Hàn buông xuống vẻ trưởng thành, lúc này trông anh không khác gì đứa trẻ vội vàng đòi ăn kẹo. Ga giường của anh lành lạnh, Lâm Xuân Nhi vùi vào chăn, anh tiến tới, cô nghênh đón, hiểu rõ lòng nhau, không hề tránh né dụ/c vọng của mình đối với Tống Thu Hàn.
Làm chuyện thân mật với Tống Thu Hàn thật sự rất tuyệt vời. Anh khi thì dịu dàng, khi thì điên cuồng, lúc nhanh lúc chậm, muôn hình vạn trạng, đều rất tốt. Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng hối hận, tranh luận với anh: “Chỉ thiếu hai lần thôi, bổ sung xong rồi.” Nhưng Tống Thu Hàn lắc đầu: “Anh vẫn chưa bổ sung xong.”
Hai người lăn lộn qua nửa đêm mới nghỉ. Lâm Xuân Nhi không nhúc nhích được, mỗi một lỗ chân lông đều thấm đầy vui vẻ. Vất vả lắm cô mới được thở đều lại, cô tì cằm trên ngực Tống Thu Hàn, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy. Tống Thu Hàn dùng tay rẽ tóc cô, từ từ vuốt lại mái tóc bị mình làm rối. Tóc của Lâm Xuân Nhi cũng giống con người cô, có sức sống dồi dào, đen nhánh, rất dày, lúc hoa/n á/i tán loạn trên giường, khiến người ta mê hoặc. Tống Thu Hàn rất thích.
“Kiều Hạn Văn bị ung thư rồi, là ung thư tuyến giáp.” Bỗng nhiên Lâm Xuân Nhi nói: “Hôm nay anh ta tới nói chuyện đó với em, bảo em xem xét chiến lược truyền thông.”
“Đáng tiếc quá. Đã sắp xếp phẫu thuật chưa?”
“Bọn em còn một bộ phim ngắn chưa quay, còn một bộ thì cũng sắp đóng máy rồi, anh ta lại muốn đi chơi giải sầu, nói đợi làm xong hết sẽ phẫu thuật.” Lâm Xuân Nhi dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng trên người Tống Thu Hàn: “Tống Thu Hàn này.”
“Hả?”
“Chúng ta không thể thức khuya thêm nữa đâu.” Lâm Xuân Nhi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể tùy tiện phá hoại sức khỏe lúc còn trẻ, em sợ sau này chúng ta sẽ hối hận. Sau này mỗi đêm đều ngủ trước mười hai giờ được không? Chúng ta nghĩ cách, sẽ làm được thôi. Vừa có thể không thức đêm mà vừa có thể vui vẻ.”
“Em lo anh sẽ đột tử sao?”
“Ừ.”
“Công việc sẽ không làm anh đột tử đâu, nhưng là m tìn h với em thì có.” Tống Thu Hàn cười nói: “Tim đập nhanh quá, bị em làm tăng lên.”
Lâm Xuân Nhi đỏ mặt: “Vậy chúng ta đừng làm nữa.”
Tống Thu Hàn xoay người qua, đẩy Lâm Xuân Nhi lên gối, chống tay bên tai cô, môi dán vào môi cô: “Em nghe kỹ cho anh, nếu anh phải chết cũng nhất định sẽ chết trên người em.”
Tống Thu Hàn không thường xuyên thế này, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ nói ra một câu khiến người ta xấu hổ. Tim Lâm Xuân Nhi đập dồn dập, cô chống tay lên người anh: “Tống Thu Hàn, em mệt rồi.”
Tống Thu Hàn dùng chóp mũi cọ vào mũi cô, rồi lại há miệng cắn khẽ, đầu l.ưỡi ướ.t át vô tình quét qua chóp mũi cô, thể hiện sự cưng chiều từ tận đáy lòng. Tay anh che mắt cô lại: “Ngủ đi.”
Lâm Xuân Nhi ngủ rồi, anh ngẫm nghĩ một lát rồi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Kiều Hạn Văn: “Lâm Xuân Nhi nói với tôi rồi, anh không sao chứ?”
Kiều Hạn Văn không ngờ Tống Thu Hàn sẽ chủ động liên hệ với mình, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không chết được đâu.”
“Ừ, anh sống cho tốt vào, anh mà chết là Lâm Xuân Nhi sẽ đau lòng đấy.” Tống Thu Hàn rất thông minh, anh cũng cảm nhận được tâm tư của Kiều Hạn Văn dành cho Lâm Xuân Nhi, không phải chỉ là d/ục vọng bình thường giữa nam và nữ. Nhưng anh tin tưởng Lâm Xuân Nhi, dù cô không thích Kiều Hạn Văn nhưng vẫn xem anh ta là bạn.
“Mượn lời chúc của anh, tôi đảm bảo sẽ không để bạn gái anh chết vì tình bởi tôi đâu.”
“Anh cứ mơ đi. Đừng thức khuya nữa, ngủ sớm đi.”
“Ngủ đây.” Kiều Hạn Văn suy nghĩ rồi gửi thêm một tin: “Hôm khác đi uống rượu.”
“Được.”
...
Đoàn người tập trung ở Lan Châu.
Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn xuống máy bay, đứng ở sân bay chờ nhóm người Cáp Ngô Lặc đến đón tới Tân Cương. Xa xa nhìn thấy mấy người đàn ông Tân Cương đi đến, ai nấy đều hùng dũng phấn chấn, ăn mặc sang trọng. Cáp Ngô Lặc chạy tới chỗ Lâm Xuân Nhi, dang tay ra muốn ôm cô, nhưng lúc đến gần thấy Tống Thu Hàn đứng bên cạnh thì lập tức khựng lại, gượng gạo buông tay xuống. Lâm Xuân Nhi cười phá lên, nhìn Tống Thu Hàn: “Có thể ôm không?”
“Không quản được.” Hiển nhiên Tống Thu Hàn không ngại, lúc này Cáp Ngô Lặc mới lễ phép ôm Lâm Xuân Nhi: “Chị Xuân Nhi, em nhớ chị muốn chết. Đây là anh rể hả?”
“Anh rể gì....”
“Ừ.” Tống Thu Hàn cắt lời Lâm Xuân Nhi. Thằng nhóc Cáp Ngô Lặc này giỏi lắm, dùng từ khiến người ta ưng cái bụng. Anh rể, Tống Thu Hàn đọc thầm một lần, cảm thấy thích vô cùng: “Tống Thu Hàn.” Sau đó anh ta đưa tay chạm nắm đấm với Cáp Ngô Lặc coi như chào hỏi.
Phía sau còn có hai người đàn ông Tân Cương nữa, mọi người chào hỏi rồi lên xe mà Cáp Ngô Lặc chuẩn bị.
“Có xem lại phương án buổi phát trực tiếp không? Bốn giờ chiều sẽ có một cuộc họp toàn nhân viên, có lẽ phải đồng bộ với tất cả mọi người.” Lâm Xuân Nhi đề nghị, cô cũng không muốn ôn chuyện cũ mãi. Tống Thu Hàn ở bên cạnh kiểm tra lại hành trình, cũng không quấy rầy họ. Trước khi đi, công ty đã phê duyệt cho anh một khoản vốn đặc biệt, nhưng anh vẫn chưa nói với Lâm Xuân Nhi.
Khi đến khách sạn, mọi người đều xem xong phương án, nhóm người ở công ty chi nhánh Lan Châu đã được sắp xếp tiếp đãi ở khách sạn. Mặc dù số người tham gia hành trình từ thiện hằng năm không nhiều, nhưng đều là những người có mặt mũi trong lĩnh vực của mình, việc tiếp đãi không thể thiếu được. Lâm Xuân Nhi xem qua một lượt chương trình tiếp đãi, rồi lại xem bảng chia phòng, sau khi xác nhận các phòng đều không có vấn đề thì mới về phòng bỏ hành lý ra.
Tống Thu Hàn ở một phòng với chú Trương, Lâm Xuân Nhi ở cùng chị Lâm - CEO một công ty robot thông minh. Để tiết kiệm chi phí, cũng vì xúc tiến trao đổi nên chuyến đi từ thiện không sắp xếp phòng đơn.
“Cất hành lý xong thì gặp ở đại sảnh nhé?” Lâm Xuân Nhi hỏi Tống Thu Hàn.
“Được.”
Tống Thu Hàn tìm một chỗ ngồi ở quầy cà phê rồi bắt đầu vào họp.
Lâm Xuân Nhi ôm máy tính ngồi đối diện anh, cũng bắt đầu làm việc. Tống Thu Hàn họp hai cuộc họp, đọc dự báo ngành của tháng Năm rồi mới cất máy tính. Thấy chú Trương ngồi cách đó không xa nhìn bọn họ, anh nhanh chóng đứng lên chào hỏi: “Chú tới lúc nào vậy?”
“Đến một lúc rồi, không đành lòng quấy rầy thanh niên các cháu làm việc.” Chú Trương ngồi xuống chỗ họ, Tống Thu Hàn gọi cho ông ấy một ly trà: “Cháu nhớ chú thích uống trà.”
Mới gặp một lần đã nhớ sở thích của mình, chú Trương rất thích cậu thanh niên này: “Cảm ơn cháu.”
Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng ngẩng đầu lên khỏi máy tính, nói với chú Trương: “Cháu đang kiếm tiền cho chú đây, chú tự chăm sóc bản thân đi nhé.”
Chú Trương phá lên cười, nghiêng người về phía trước: “Vất vả cho cháu rồi.” Ông ấy chọc cô, thấy cô bĩu môi thì quay đầu nói với Tống Thu Hàn: “Thấy không? Không thân thiện gì hết. Khen hay chê gì cũng không được.”
“Phải đấy ạ.” Tống Thu Hàn gật đầu đồng ý, làm như không thấy Lâm Xuân Nhi đang trừng mắt nhìn mình.
“Lần này có rất nhiều người mà bình thường không gặp được tới đây, đều đã nghỉ hưu trong vinh quang, sức khỏe không tốt bằng mấy năm trước, hai cháu dẫn đoàn không dễ đâu.” Chú Trương nói với họ: “Lương Thần cũng có thể trợ giúp, nhưng nửa đêm cậu ấy mới đến, hôm qua cậu ấy mới cho gốm ra lò.”
“Cháu thấy tin nhắn trong nhóm rồi, anh ấy sẽ tới kịp.”
“Cháu vừa đảm nhiệm vị trí mới, đi xa lâu ngày như vậy có ổn không?”
“Đã sắp xếp xong công việc rồi ạ. Hơn nữa hoạt động này có liên quan rất lớn tới một chiến lược tương lai của công ty, hội đồng quản trị hết lòng ủng hộ. Cháu đã xin công ty một khoản vốn đặc biệt để ủng hộ cho hoạt động lần này, ngày mai sẽ chia ra rồi đưa vào sổ sách.”
“Sau khi đi từ thiện về, chúng sẽ mọc rất cao.” Tống Thu Hàn dùng đầu ngón tay vuốt ve mầm nhỏ, thấy bên trong có chen mấy cây cỏ dại thì thò tay ra nhổ. Anh quay đầu qua nhìn Lâm Xuân Nhi đang tập trung tinh thần, thấp giọng nói: “Vừa rồi em sốt sắng thế.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Buổi chiều mệt quá nên ngủ trong văn phòng một lát, lúc ngủ lại mơ thấy anh.” Lâm Xuân Nhi vùi đầu vào giữa hai đầu gối: “Hơi nhớ anh.”
“Vậy à...” Tống Thu Hàn xoay Lâm Xuân Nhi về phía mình, nâng mặt cô lên. Ngày nào cô cũng làm việc tới tận khuya, mà lúc anh về tới nhà còn trễ hơn. Anh không nỡ để Lâm Xuân Nhi không được ngủ ngon nên luôn tự kiềm chế, thân trên thì ôm cô, nhưng thân d ưới thì lại cách xa ra, sợ cô cảm nhận được sự khác thường của mình, sau đấy lại làm khó bản thân để thỏa mãn anh: “Tối mấy hôm trước cũng có suy nghĩ như vậy hả?”
Lâm Xuân Nhi đưa hai ngón tay ra: “Từng có hai lần.”
“Tại sao em không nói với anh?”
“Sợ anh vất vả.”
Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng: “Em lo anh không đủ khỏe à?”
“Ít nhiều gì cũng có đôi chút. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, không còn đôi mươi nữa.” Lâm Xuân Nhi cố ý chọc tức anh.
Tống Thu Hàn nhíu mày: “Em xem thường ai đấy?” Anh ôm lấy Lâm Xuân Nhi, cô ở trong lòng anh khẽ thốt lên một tiếng. Tống Thu Hàn lại không để ý tới: “Đi thôi, bù lại mấy ngày trước.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lâm Xuân Nhi ghé sát vào cổ anh, bật cười thành tiếng, cũng không hề sợ hãi: “Em cũng có thể chiến tiếp.”
Tống Thu Hàn thích sự vô tư của cô, khẽ hôn lên mặt cô: “Hôm nay anh đảm bảo sẽ phục vụ tới khi em hài lòng thì thôi.”
“Cũng không cần cố quá đâu.” Lâm Xuân Nhi thổi khí vào tai anh: “Vừa rồi đã hài lòng lắm rồi.”
“Còn có thể hài lòng hơn nữa cơ, em cứ thử xem.” Ở trước mặt Lâm Xuân Nhi, Tống Thu Hàn buông xuống vẻ trưởng thành, lúc này trông anh không khác gì đứa trẻ vội vàng đòi ăn kẹo. Ga giường của anh lành lạnh, Lâm Xuân Nhi vùi vào chăn, anh tiến tới, cô nghênh đón, hiểu rõ lòng nhau, không hề tránh né dụ/c vọng của mình đối với Tống Thu Hàn.
Làm chuyện thân mật với Tống Thu Hàn thật sự rất tuyệt vời. Anh khi thì dịu dàng, khi thì điên cuồng, lúc nhanh lúc chậm, muôn hình vạn trạng, đều rất tốt. Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng hối hận, tranh luận với anh: “Chỉ thiếu hai lần thôi, bổ sung xong rồi.” Nhưng Tống Thu Hàn lắc đầu: “Anh vẫn chưa bổ sung xong.”
Hai người lăn lộn qua nửa đêm mới nghỉ. Lâm Xuân Nhi không nhúc nhích được, mỗi một lỗ chân lông đều thấm đầy vui vẻ. Vất vả lắm cô mới được thở đều lại, cô tì cằm trên ngực Tống Thu Hàn, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy. Tống Thu Hàn dùng tay rẽ tóc cô, từ từ vuốt lại mái tóc bị mình làm rối. Tóc của Lâm Xuân Nhi cũng giống con người cô, có sức sống dồi dào, đen nhánh, rất dày, lúc hoa/n á/i tán loạn trên giường, khiến người ta mê hoặc. Tống Thu Hàn rất thích.
“Kiều Hạn Văn bị ung thư rồi, là ung thư tuyến giáp.” Bỗng nhiên Lâm Xuân Nhi nói: “Hôm nay anh ta tới nói chuyện đó với em, bảo em xem xét chiến lược truyền thông.”
“Đáng tiếc quá. Đã sắp xếp phẫu thuật chưa?”
“Bọn em còn một bộ phim ngắn chưa quay, còn một bộ thì cũng sắp đóng máy rồi, anh ta lại muốn đi chơi giải sầu, nói đợi làm xong hết sẽ phẫu thuật.” Lâm Xuân Nhi dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng trên người Tống Thu Hàn: “Tống Thu Hàn này.”
“Hả?”
“Chúng ta không thể thức khuya thêm nữa đâu.” Lâm Xuân Nhi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể tùy tiện phá hoại sức khỏe lúc còn trẻ, em sợ sau này chúng ta sẽ hối hận. Sau này mỗi đêm đều ngủ trước mười hai giờ được không? Chúng ta nghĩ cách, sẽ làm được thôi. Vừa có thể không thức đêm mà vừa có thể vui vẻ.”
“Em lo anh sẽ đột tử sao?”
“Ừ.”
“Công việc sẽ không làm anh đột tử đâu, nhưng là m tìn h với em thì có.” Tống Thu Hàn cười nói: “Tim đập nhanh quá, bị em làm tăng lên.”
Lâm Xuân Nhi đỏ mặt: “Vậy chúng ta đừng làm nữa.”
Tống Thu Hàn xoay người qua, đẩy Lâm Xuân Nhi lên gối, chống tay bên tai cô, môi dán vào môi cô: “Em nghe kỹ cho anh, nếu anh phải chết cũng nhất định sẽ chết trên người em.”
Tống Thu Hàn không thường xuyên thế này, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ nói ra một câu khiến người ta xấu hổ. Tim Lâm Xuân Nhi đập dồn dập, cô chống tay lên người anh: “Tống Thu Hàn, em mệt rồi.”
Tống Thu Hàn dùng chóp mũi cọ vào mũi cô, rồi lại há miệng cắn khẽ, đầu l.ưỡi ướ.t át vô tình quét qua chóp mũi cô, thể hiện sự cưng chiều từ tận đáy lòng. Tay anh che mắt cô lại: “Ngủ đi.”
Lâm Xuân Nhi ngủ rồi, anh ngẫm nghĩ một lát rồi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Kiều Hạn Văn: “Lâm Xuân Nhi nói với tôi rồi, anh không sao chứ?”
Kiều Hạn Văn không ngờ Tống Thu Hàn sẽ chủ động liên hệ với mình, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không chết được đâu.”
“Ừ, anh sống cho tốt vào, anh mà chết là Lâm Xuân Nhi sẽ đau lòng đấy.” Tống Thu Hàn rất thông minh, anh cũng cảm nhận được tâm tư của Kiều Hạn Văn dành cho Lâm Xuân Nhi, không phải chỉ là d/ục vọng bình thường giữa nam và nữ. Nhưng anh tin tưởng Lâm Xuân Nhi, dù cô không thích Kiều Hạn Văn nhưng vẫn xem anh ta là bạn.
“Mượn lời chúc của anh, tôi đảm bảo sẽ không để bạn gái anh chết vì tình bởi tôi đâu.”
“Anh cứ mơ đi. Đừng thức khuya nữa, ngủ sớm đi.”
“Ngủ đây.” Kiều Hạn Văn suy nghĩ rồi gửi thêm một tin: “Hôm khác đi uống rượu.”
“Được.”
...
Đoàn người tập trung ở Lan Châu.
Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn xuống máy bay, đứng ở sân bay chờ nhóm người Cáp Ngô Lặc đến đón tới Tân Cương. Xa xa nhìn thấy mấy người đàn ông Tân Cương đi đến, ai nấy đều hùng dũng phấn chấn, ăn mặc sang trọng. Cáp Ngô Lặc chạy tới chỗ Lâm Xuân Nhi, dang tay ra muốn ôm cô, nhưng lúc đến gần thấy Tống Thu Hàn đứng bên cạnh thì lập tức khựng lại, gượng gạo buông tay xuống. Lâm Xuân Nhi cười phá lên, nhìn Tống Thu Hàn: “Có thể ôm không?”
“Không quản được.” Hiển nhiên Tống Thu Hàn không ngại, lúc này Cáp Ngô Lặc mới lễ phép ôm Lâm Xuân Nhi: “Chị Xuân Nhi, em nhớ chị muốn chết. Đây là anh rể hả?”
“Anh rể gì....”
“Ừ.” Tống Thu Hàn cắt lời Lâm Xuân Nhi. Thằng nhóc Cáp Ngô Lặc này giỏi lắm, dùng từ khiến người ta ưng cái bụng. Anh rể, Tống Thu Hàn đọc thầm một lần, cảm thấy thích vô cùng: “Tống Thu Hàn.” Sau đó anh ta đưa tay chạm nắm đấm với Cáp Ngô Lặc coi như chào hỏi.
Phía sau còn có hai người đàn ông Tân Cương nữa, mọi người chào hỏi rồi lên xe mà Cáp Ngô Lặc chuẩn bị.
“Có xem lại phương án buổi phát trực tiếp không? Bốn giờ chiều sẽ có một cuộc họp toàn nhân viên, có lẽ phải đồng bộ với tất cả mọi người.” Lâm Xuân Nhi đề nghị, cô cũng không muốn ôn chuyện cũ mãi. Tống Thu Hàn ở bên cạnh kiểm tra lại hành trình, cũng không quấy rầy họ. Trước khi đi, công ty đã phê duyệt cho anh một khoản vốn đặc biệt, nhưng anh vẫn chưa nói với Lâm Xuân Nhi.
Khi đến khách sạn, mọi người đều xem xong phương án, nhóm người ở công ty chi nhánh Lan Châu đã được sắp xếp tiếp đãi ở khách sạn. Mặc dù số người tham gia hành trình từ thiện hằng năm không nhiều, nhưng đều là những người có mặt mũi trong lĩnh vực của mình, việc tiếp đãi không thể thiếu được. Lâm Xuân Nhi xem qua một lượt chương trình tiếp đãi, rồi lại xem bảng chia phòng, sau khi xác nhận các phòng đều không có vấn đề thì mới về phòng bỏ hành lý ra.
Tống Thu Hàn ở một phòng với chú Trương, Lâm Xuân Nhi ở cùng chị Lâm - CEO một công ty robot thông minh. Để tiết kiệm chi phí, cũng vì xúc tiến trao đổi nên chuyến đi từ thiện không sắp xếp phòng đơn.
“Cất hành lý xong thì gặp ở đại sảnh nhé?” Lâm Xuân Nhi hỏi Tống Thu Hàn.
“Được.”
Tống Thu Hàn tìm một chỗ ngồi ở quầy cà phê rồi bắt đầu vào họp.
Lâm Xuân Nhi ôm máy tính ngồi đối diện anh, cũng bắt đầu làm việc. Tống Thu Hàn họp hai cuộc họp, đọc dự báo ngành của tháng Năm rồi mới cất máy tính. Thấy chú Trương ngồi cách đó không xa nhìn bọn họ, anh nhanh chóng đứng lên chào hỏi: “Chú tới lúc nào vậy?”
“Đến một lúc rồi, không đành lòng quấy rầy thanh niên các cháu làm việc.” Chú Trương ngồi xuống chỗ họ, Tống Thu Hàn gọi cho ông ấy một ly trà: “Cháu nhớ chú thích uống trà.”
Mới gặp một lần đã nhớ sở thích của mình, chú Trương rất thích cậu thanh niên này: “Cảm ơn cháu.”
Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng ngẩng đầu lên khỏi máy tính, nói với chú Trương: “Cháu đang kiếm tiền cho chú đây, chú tự chăm sóc bản thân đi nhé.”
Chú Trương phá lên cười, nghiêng người về phía trước: “Vất vả cho cháu rồi.” Ông ấy chọc cô, thấy cô bĩu môi thì quay đầu nói với Tống Thu Hàn: “Thấy không? Không thân thiện gì hết. Khen hay chê gì cũng không được.”
“Phải đấy ạ.” Tống Thu Hàn gật đầu đồng ý, làm như không thấy Lâm Xuân Nhi đang trừng mắt nhìn mình.
“Lần này có rất nhiều người mà bình thường không gặp được tới đây, đều đã nghỉ hưu trong vinh quang, sức khỏe không tốt bằng mấy năm trước, hai cháu dẫn đoàn không dễ đâu.” Chú Trương nói với họ: “Lương Thần cũng có thể trợ giúp, nhưng nửa đêm cậu ấy mới đến, hôm qua cậu ấy mới cho gốm ra lò.”
“Cháu thấy tin nhắn trong nhóm rồi, anh ấy sẽ tới kịp.”
“Cháu vừa đảm nhiệm vị trí mới, đi xa lâu ngày như vậy có ổn không?”
“Đã sắp xếp xong công việc rồi ạ. Hơn nữa hoạt động này có liên quan rất lớn tới một chiến lược tương lai của công ty, hội đồng quản trị hết lòng ủng hộ. Cháu đã xin công ty một khoản vốn đặc biệt để ủng hộ cho hoạt động lần này, ngày mai sẽ chia ra rồi đưa vào sổ sách.”