-
Chương 133
Tống Lương Ngọc cảm thấy khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mình là vào những năm tám mươi.
…
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thời đại những năm tám mươi cũng giống như cái tên Tống Lương Ngọc của anh, phong thái tao nhã như Ngọc công tử. Khi đi dạo trong khuôn viên trường anh thường hay nhận được thư tình của các cô bạn khác. Những lúc ấy anh sẽ kẹp thư tình trong cuốn sách, sau đó nói một tiếng cảm ơn với cô gái ấy, nho nhã lịch sự. Khi ấy Tống Lương Ngọc là một cậu trai, ôm ấp hoài bão và phía trước là một tương lai tươi sáng.
Sau khi học xong anh sẽ không lập tức trở về ký túc xá, mà sẽ đi đến nhà của người thầy Du Quốc Thái. Thầy Du làm nghiên cứu về nền kinh tế nên có rất nhiều tài liệu cần xem, nhưng tuổi tác ông ấy đã lớn, xem lâu mắt sẽ bị đau, nên Tống Lương Ngọc đọc xong số tài liệu đó rồi sẽ viết nội dung tổng quan ra cho ông ấy, cũng mượn cơ hội này để trao đổi sâu hơn với thầy giáo, học hỏi phát triển nhiều hơn từ thầy.
Vợ thầy bảo con gái của thầy là Du Thư Nam mang trà đến phòng sách. Phòng sách chật chội, Tống Lương Ngọc vốn luôn ngồi ở bàn chỗ cửa phòng sách đứng lên để cô bước qua. Có một ngày trước khi Du Thư Nam chuẩn bị rời khỏi phòng sách thì cầm bản thảo tổng quan của Tống Lương Ngọc lên xem, nét chữ của anh vừa có lực lại vừa đẹp, rất hiếm gặp. Trước giờ Du Thư Nam chỉ nói xin chào với anh, nhưng ngày đó lần đầu chính thức nói chuyện với anh, cô khen anh rằng: “Nét chữ của anh đẹp lắm.”
“Cảm ơn.” Tống Lương Ngọc vẫn nói câu cảm ơn đó, nhưng phía sau tai anh lại nóng phừng phừng.
Du Thư Nam thích cầm kỳ thi họa, thầy Du đã mời rất nhiều người bạn đến dạy cô. Cô rất ít nói, có thể ôm một quyển sách đọc rất lâu. Tống Lương Ngọc luôn có thể nhìn thấy cô đang đọc sách dưới gốc cây dưới sân trường. Trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cô cũng sẽ mặc váy dài và chơi piano trên sân khấu, màu trắng và xám của những năm tám mươi, vẻ đẹp của cô trên sân khấu như không có thật. Cũng có rất nhiều cậu bạn thích cô, nhưng cô chưa từng cười đáp lại. Mọi người đều nói, cô con gái thiên kim này của thầy Du không phải là người phàm, người bình thường không thể nào được cô đặt vào mắt.
Đó là những năm tám mươi, thời đại mà nam sinh nữ sinh khi nói chuyện đều đỏ mặt. Nhưng tiểu thư dòng dõi như Du Thư Nam lại có một người bạn thân là nam, Tống Lương Ngọc cũng từng tình cờ thấy họ cùng nhau ăn cơm ở trong căn tin trường, Du Thư Nam luôn mỉm cười và gắp thịt trên đĩa thức ăn cho anh ta. Tống Lương Ngọc tình cờ nghe thấy cô nói: “Ở nhà em cái gì cũng có hết, anh cứ ăn đi.”. Cậu bạn đó giống như một cây cổ thụ, cao ráo rắn rỏi và cường tráng, trên sân bóng rổ anh ta như một con hổ to lớn.
Vào một buổi tối nọ, sau khi nghe xong bản tổng quan, thầy Du đột nhiên hỏi Tống Lương Ngọc: “Con định khi nào kết hôn?”
“Con chưa gấp đâu thầy, con vẫn chưa có sự nghiệp riêng, kết hôn rồi, chưa chắc đã là chuyện tốt đối với nhà gái.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Du Quốc Thái gật gù, ông ấy rất thích người thanh niên trẻ này, anh tự cường và tiến bước vững vàng, trong lúc người khác đang đắm chìm vào tình yêu thì anh lại đắm chìm vào tri thức, dựa vào sự nỗ lực của bản thân để đạt được điều mình muốn, tuyệt đối không bao giờ dùng đến thủ đoạn, luôn ngay thẳng không bị thế sự làm phiền. Ít đi vài phần tình thú, nhưng cũng là một người đáng để tin tưởng giao phó.
Cuộc trò chuyện đêm đó rất ngắn ngủi, Tống Lương Ngọc vốn không để tâm. Nhưng trôi qua mấy ngày, khi anh vào nhà thầy, nhìn thấy Du Thư Nam mắt đỏ hoe bước ra từ phòng sách. Cô thờ ơ nhìn Tống Lương Ngọc, giống như anh đã làm gì sai với cô.
Tống Lương Ngọc không biết đã xảy ra chuyện gì, đi vào bên trong nhìn thấy thầy Du tựa người vào ghế ngồi thụp xuống, nở nụ cười mơ hồ với anh: “Ngồi đi.”
Tống Lương Ngọc chỉ vào đống tài liệu: “Hôm nay không cần xem nữa hả thầy?”
“Nói chuyện trước được không?”
“Được ạ.”
Đến sau này anh cũng không thể nào quên được ngày hôm ấy, thầy Du nói anh và Du Thư Nam đã đến tuổi kết hôn, hỏi anh có đồng ý tìm hiểu với Du Thư Nam để tiến tới hôn nhân hay không, không biết ma xui quỷ khiến gì mà Tống Lương Ngọc lại đồng ý. Anh muốn từ chối, anh đã từng nhìn thấy Du Thư Nam và cậu bạn kia ở cùng nhau, biết rõ họ có tình ý, hơn nữa vào những năm tám mươi chuyện tình cảm cũng đã thoáng hơn rất nhiều. Nhưng thầy Du nói Du Thư Nam có một người bạn đã rời đi, cô rất đau lòng, thầy Du lo lúc này cô sẽ buông thả bản thân.
Tống Lương Ngọc đồng ý.
Chỉ có mình anh biết, Du Thư Nam trong trái tim anh giống như một bông hoa nhỏ đang trốn gió trong cơn mưa, anh muốn xây cho cô một căn phòng ấm áp.
Buổi hẹn hò đầu tiên của họ là ở trong thư viện của trường, hai người ngồi cạnh nhau mỗi người một quyển sách, thỉnh thoảng Tống Lương Ngọc nói chuyện với cô, hỏi cô thích ăn món gì. Du Thư Nam nhẹ nhàng đáp lại. Cứ vậy mà ngồi cả một buổi chiều, đến gần tối, Tống Lương Ngọc mời Du Thư Nam đi ăn cơm. Kế bên Xuân Đại có một nhà hàng quốc doanh, có thể gọi món xào, Tống Lương Ngọc gọi món mà Du Thư Nam nói là cô thích vào lúc chiều, hai người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, chỗ ngồi chật hẹp, chân hai người chạm vào nhau.
“Cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm.” Du Thư Nam cảm ơn anh: “Nhưng mà anh cũng vẫn còn đang đi học, làm vậy thì lãng phí quá.”
Tống Lương Ngọc rất thẳng thắn, nghiêm túc đáp lời cô: “Chỉ một bữa cơm có đáng là gì, tôi đi học có học bổng mà, hơn nữa bình thường tôi cũng dựa vào công việc phiên dịch để kiếm tiền. Gia cảnh tôi cũng tốt, ba là giám đốc công ty sản xuất bóng đèn, mẹ là giám đốc ngân hàng.” Không phải Tống Lương Ngọc khoe khoang, anh chỉ đang muốn nói rõ gia cảnh của mình, anh nghĩ, muốn tìm hiểu để tiến tới hôn nhân thì cần phải nói rõ hoàn cảnh gia đình mình với con gái nhà người ta.
Du Thư Nam nghe anh nói như vậy thì chau mày, sau đó khuôn mặt không biểu cảm, nói một câu: “Có tiền đúng là rất tốt.”
Từ trước đến nay Tống Lương Ngọc vốn chưa từng nói chuyện riêng với người con gái nào, nên không hiểu được câu nói “có tiền đúng là rất tốt” này thật ra là đang mỉa mai, mà lại nghĩ rằng Du Thư Nam đang khen ngợi mình, thế là tiếp tục nói: “Nhưng tôi không dựa dẫm vào gia đình, tôi sẽ tự mình nỗ lực. Mong em tin tôi, tôi có năng lực, cũng có tự tin mình làm được.”
Cuối cùng Du Thư Nam cũng ngước mắt lên nhìn anh, ánh nhìn đó không hiện rõ là thích hay là ghét, nhưng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Tống Lương Ngọc nghĩ, thì ra đây chính là hẹn hò yêu đương, khi nhìn vào ánh mắt của đối phương sẽ khiến anh sinh ra chút cảm giác sợ hãi.
Hai người họ nói chuyện qua lại với nhau, Tống Lương Ngọc đối xử với Du Thư Nam rất tử tế, nhưng cũng không vượt mức, anh rất tôn trọng cô. Trước lúc họ kết hôn chỉ nắm tay đúng một lần, là vào một ngày họ đi dạo, phía trước có một chiếc xe đạp chạy tới, Tống Lương Ngọc rất tự nhiên nắm lấy tay Du Thư Nam kéo qua rồi nhanh chóng đứng sang một bên để chắn xe, bàn tay của Du Thư Nam rất mềm mại, cô không làm việc nhà, cũng chưa từng chịu sự cực khổ nào, bàn tay nhỏ nằm trọn trong tay của Tống Lương Ngọc, mềm như không xương. Sau khi xe đi qua, Du Thư Nam khẽ dùng lực, tự rút tay mình ra rồi mỉm cười với Tống Lương Ngọc.
Du Thư Nam đã tốt nghiệp, nên bàn đến chuyện kết hôn rồi. Hai gia đình ngồi lại với nhau, ba mẹ Tống Lương Ngọc mang theo một hộp điểm tâm, một chiếc đồng hồ, một sổ tiết kiệm, vô cùng có tâm. Họ hỏi Du Thư Nam có yêu cầu gì không? Du Thư Nam nói: “Con không muốn làm lễ kết hôn, mệt lắm ạ.”
Vào thời đại này, chỉ có kết hôn lần hai mới không làm lễ kết hôn thôi, hai người đi đăng ký kết hôn, dọn về ngủ chung một giường thì đã tính là người một nhà. Nhưng Tống Lương Ngọc và Du Thư Nam đều là lần đầu kết hôn, mấy người phụ huynh nhìn nhau. Trước đó Du Quốc Thái không hề biết con gái mình sẽ đưa ra yêu cầu này, ông nhìn cô, nói một cách ân cần: “Đã là kết hôn thì luôn phải có nghi thức hôn lễ, náo nhiệt ăn mừng vui vẻ đối với các con cũng là chuyện tốt.”
“Con không làm.” Du Thư Nam dịu dàng đáp lại, đây là lần đầu tiên cô kiên quyết như vậy khi có mặt người ngoài. Dù chỉ là mấy chữ ít oi này cũng đủ để khiến người khác biết cô sẽ không thay đổi chủ ý. Cuối cùng họ đều nhìn sang Tống Lương Ngọc, anh gật đầu: “Được ạ, con cũng cảm thấy làm hôn lễ rất phiền phức.”
Tống Lương Ngọc thích Du Thư Nam, từ lúc cô cầm lấy bản thảo tổng quan của anh lên khen chữ anh đẹp là anh đã thích cô rồi. Anh cảm thấy thích cô thì nên để cô được như ý, hôn lễ không làm thì không làm, rất nhiều người ngoại quốc cũng đã không còn tổ chức hôn lễ nữa, họ đều đi du lịch rồi xem như là đã kết hôn.
Thế là hai người họ cứ thế kết hôn với nhau, đi làm đăng ký, Du Thư Nam chuyển đến ở cùng Tống Lương Ngọc.
Chỗ ở của Tống Lương Ngọc là nơi mà đơn vị của ba mẹ anh phân cho, các hộ gia đình ở chung tầng, mỗi ngày bước vào tầng đều ngửi thấy mùi nấu nướng ở nhà nhau. Ngày đầu tiên họ dọn về đó, vừa bước vào, Tống Lương Ngọc đã lấy trong túi ra chiếc khăn tay mà anh đã ngâm nước vệ sinh từ trước, Du Thư Nam chưa từng sống cực khổ, anh sợ cô sẽ chán ghét mùi hương này, Du Thư Nam cảm ơn anh rồi lại đẩy chiếc khăn tay về, đi theo sau lưng anh, bước qua lối hành lang dài. Thỉnh thoảng lại có một đứa bé chạy ra từ chiếc cửa bên cạnh, mọi nhà đều đang chuẩn bị ăn cơm, cũng có ông cụ bà cụ đập bàn la mắng con cháu.
Họ bước vào cửa, căn nhà đã được Tống Lương Ngọc dọn dẹp trang trí từ trước, có một chiếc tivi đen trắng, có một tủ quần áo lớn, một chiếc giường dài, kế bên chiếc giường còn có một bàn trang điểm nhỏ, trên bàn còn có một lọ dầu dưỡng da và một chiếc gương đồng, bên cạnh có một bàn đọc sách, trên bàn đọc sách có đặt một chậu hoa lan. Ở cửa có một cái chậu bằng sắt, có một cái giá để đun nước ấm, còn có đồ dùng nhà bếp.
Mặc dù không gian nhỏ, nhưng đầy đủ đồ dùng. Tống Lương Ngọc đã dồn tâm huyết vào nó. Anh cảm thấy đã là nhà thì nên có dáng vẻ của nhà, có hơi người, dễ chịu một chút, lúc tan làm về đến nhà có thể an tâm mà nghỉ ngơi.
Hai người đứng trong căn nhà nhỏ mà cái gì cũng có đủ, Du Thư Nam không biết nên để mắt ở đâu, tất cả mọi thứ trong phòng đều khiến cô khó chịu. Tống Lương Ngọc có chút đau lòng, đứng trước mặt cô cũng không dám nắm tay, chỉ đứng nhìn cô.
“Thư Nam.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô mà không kèm họ: “Anh biết căn nhà này không tốt như ở nhà của em, anh cũng biết em không thoải mái, nhưng không sao, anh sẽ cố gắng, sẽ sớm mua một căn nhà mới tốt hơn, để chúng ta sống với nhau thật thoải mái, sẽ không để tương lai em chịu thiệt thòi.”
Du Thư Nam nhìn anh, ánh mắt cô thật sự rất lạnh lùng, Tống Lương Ngọc không biết phải phản ứng như thế nào với ánh nhìn đó. Anh quay đầu đi không biết nên làm thế nào, nhưng Du Thư Nam lại lặng lẽ tiến lên một bước, hai tay đặt lên mặt anh, môi áp lên má anh.
Tống Lương Ngọc chưa từng trải qua chuyện này, anh có chút hoảng loạn, anh nắm lấy bờ vai gầy của cô muốn đẩy ra, nhưng Du Thư Nam không chịu, đôi môi cô bắt đầu phá vỡ tuyến phòng ngự, phá vỡ ý chí của anh. Anh chẳng biết gì cả, nhưng Du Thư Nam biết. Tay cô từ từ tháo nút áo của anh ra, Tống Lương Ngọc cổ hủ, mỗi một nút áo trên áo dài trung quốc thời xưa của anh đều cài nút rất kỹ, Du Thư Nam cũng không vội, cô từ từ cởi từng nút áo của anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, mang theo chút đùa cợt: “Đây đều là thứ anh muốn mà, không phải sao Tống Lương Ngọc? Anh trăm phương ngàn kế không phải vì muốn thế này sao?”
Tống Lương Ngọc không hiểu ý của cô, anh muốn hỏi cô, nhưng tay của cô đang làm anh mất hết thần trí.
Tống Lương Ngọc nghĩ: “Cuối cùng cũng biết vì sao những cậu bạn kia không chịu tập trung học hành mà cứ chăm chăm tìm người yêu rồi, thì ra là vì chuyện này.” Anh có chút vui mừng, cảm thấy Du Thư Nam thật tốt.
Cuối cùng máu đàn ông trong anh cũng nổi lên, một khi được giác ngộ thì sẽ không còn kìm chế, Du Thư Nam cũng không cự tuyệt, nhắm mắt lại mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, trong đầu hiện lên vô số cảnh, chỉ là đều không phải cùng anh.
Chớp mắt đã qua ngày hôm sau, Tống Lương Ngọc muốn hỏi cô trăm phương ngàn kế nghĩa là gì, cô chậm rãi bước xuống giường rồi cầm lấy dụng cụ nhà bếp đi ra nhà bếp công cộng để nấu cơm cho anh.
Mọi người ở trong nhà bếp thấy một người phụ nữ xinh đẹp không tì vết bước vào, bỗng chốc đều sững sờ. Mãi cho đến khi người phụ nữ đó đứng trước bếp vặn mãi mà không bật được bếp, mọi người mới bừng tỉnh thì ra người này không biết nấu ăn. Có người tốt bụng muốn đến giúp đỡ nhưng Tống Lương Ngọc đã đi vào, kéo cô đứng sang một bên, nói với cô trước ánh mắt bao người: “Để anh làm cho.” Tống Lương Ngọc có gia cảnh tốt, nhưng cũng không phải kiểu công tử cái gì cũng không biết làm, anh mở bếp, vặn nhỏ lửa nấu cháo rồi thái rau. Anh đẹp trai, học hành giỏi, lại nỗ lực làm việc, ngay cả nấu cơm cũng rất ra dáng. Cho nên sáng hôm đó những người vợ khác đều về gây chiến với chồng họ vì cảm thấy chồng mình quá khác biệt với Tống Lương Ngọc.
Còn Du Thư Nam thì lại cảm thấy ngoại trừ người đàn ông đó thì tất cả những người đàn ông còn lại đều giống nhau, tốt hay xấu cô đều không cách nào đánh giá được.
…
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thời đại những năm tám mươi cũng giống như cái tên Tống Lương Ngọc của anh, phong thái tao nhã như Ngọc công tử. Khi đi dạo trong khuôn viên trường anh thường hay nhận được thư tình của các cô bạn khác. Những lúc ấy anh sẽ kẹp thư tình trong cuốn sách, sau đó nói một tiếng cảm ơn với cô gái ấy, nho nhã lịch sự. Khi ấy Tống Lương Ngọc là một cậu trai, ôm ấp hoài bão và phía trước là một tương lai tươi sáng.
Sau khi học xong anh sẽ không lập tức trở về ký túc xá, mà sẽ đi đến nhà của người thầy Du Quốc Thái. Thầy Du làm nghiên cứu về nền kinh tế nên có rất nhiều tài liệu cần xem, nhưng tuổi tác ông ấy đã lớn, xem lâu mắt sẽ bị đau, nên Tống Lương Ngọc đọc xong số tài liệu đó rồi sẽ viết nội dung tổng quan ra cho ông ấy, cũng mượn cơ hội này để trao đổi sâu hơn với thầy giáo, học hỏi phát triển nhiều hơn từ thầy.
Vợ thầy bảo con gái của thầy là Du Thư Nam mang trà đến phòng sách. Phòng sách chật chội, Tống Lương Ngọc vốn luôn ngồi ở bàn chỗ cửa phòng sách đứng lên để cô bước qua. Có một ngày trước khi Du Thư Nam chuẩn bị rời khỏi phòng sách thì cầm bản thảo tổng quan của Tống Lương Ngọc lên xem, nét chữ của anh vừa có lực lại vừa đẹp, rất hiếm gặp. Trước giờ Du Thư Nam chỉ nói xin chào với anh, nhưng ngày đó lần đầu chính thức nói chuyện với anh, cô khen anh rằng: “Nét chữ của anh đẹp lắm.”
“Cảm ơn.” Tống Lương Ngọc vẫn nói câu cảm ơn đó, nhưng phía sau tai anh lại nóng phừng phừng.
Du Thư Nam thích cầm kỳ thi họa, thầy Du đã mời rất nhiều người bạn đến dạy cô. Cô rất ít nói, có thể ôm một quyển sách đọc rất lâu. Tống Lương Ngọc luôn có thể nhìn thấy cô đang đọc sách dưới gốc cây dưới sân trường. Trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cô cũng sẽ mặc váy dài và chơi piano trên sân khấu, màu trắng và xám của những năm tám mươi, vẻ đẹp của cô trên sân khấu như không có thật. Cũng có rất nhiều cậu bạn thích cô, nhưng cô chưa từng cười đáp lại. Mọi người đều nói, cô con gái thiên kim này của thầy Du không phải là người phàm, người bình thường không thể nào được cô đặt vào mắt.
Đó là những năm tám mươi, thời đại mà nam sinh nữ sinh khi nói chuyện đều đỏ mặt. Nhưng tiểu thư dòng dõi như Du Thư Nam lại có một người bạn thân là nam, Tống Lương Ngọc cũng từng tình cờ thấy họ cùng nhau ăn cơm ở trong căn tin trường, Du Thư Nam luôn mỉm cười và gắp thịt trên đĩa thức ăn cho anh ta. Tống Lương Ngọc tình cờ nghe thấy cô nói: “Ở nhà em cái gì cũng có hết, anh cứ ăn đi.”. Cậu bạn đó giống như một cây cổ thụ, cao ráo rắn rỏi và cường tráng, trên sân bóng rổ anh ta như một con hổ to lớn.
Vào một buổi tối nọ, sau khi nghe xong bản tổng quan, thầy Du đột nhiên hỏi Tống Lương Ngọc: “Con định khi nào kết hôn?”
“Con chưa gấp đâu thầy, con vẫn chưa có sự nghiệp riêng, kết hôn rồi, chưa chắc đã là chuyện tốt đối với nhà gái.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Du Quốc Thái gật gù, ông ấy rất thích người thanh niên trẻ này, anh tự cường và tiến bước vững vàng, trong lúc người khác đang đắm chìm vào tình yêu thì anh lại đắm chìm vào tri thức, dựa vào sự nỗ lực của bản thân để đạt được điều mình muốn, tuyệt đối không bao giờ dùng đến thủ đoạn, luôn ngay thẳng không bị thế sự làm phiền. Ít đi vài phần tình thú, nhưng cũng là một người đáng để tin tưởng giao phó.
Cuộc trò chuyện đêm đó rất ngắn ngủi, Tống Lương Ngọc vốn không để tâm. Nhưng trôi qua mấy ngày, khi anh vào nhà thầy, nhìn thấy Du Thư Nam mắt đỏ hoe bước ra từ phòng sách. Cô thờ ơ nhìn Tống Lương Ngọc, giống như anh đã làm gì sai với cô.
Tống Lương Ngọc không biết đã xảy ra chuyện gì, đi vào bên trong nhìn thấy thầy Du tựa người vào ghế ngồi thụp xuống, nở nụ cười mơ hồ với anh: “Ngồi đi.”
Tống Lương Ngọc chỉ vào đống tài liệu: “Hôm nay không cần xem nữa hả thầy?”
“Nói chuyện trước được không?”
“Được ạ.”
Đến sau này anh cũng không thể nào quên được ngày hôm ấy, thầy Du nói anh và Du Thư Nam đã đến tuổi kết hôn, hỏi anh có đồng ý tìm hiểu với Du Thư Nam để tiến tới hôn nhân hay không, không biết ma xui quỷ khiến gì mà Tống Lương Ngọc lại đồng ý. Anh muốn từ chối, anh đã từng nhìn thấy Du Thư Nam và cậu bạn kia ở cùng nhau, biết rõ họ có tình ý, hơn nữa vào những năm tám mươi chuyện tình cảm cũng đã thoáng hơn rất nhiều. Nhưng thầy Du nói Du Thư Nam có một người bạn đã rời đi, cô rất đau lòng, thầy Du lo lúc này cô sẽ buông thả bản thân.
Tống Lương Ngọc đồng ý.
Chỉ có mình anh biết, Du Thư Nam trong trái tim anh giống như một bông hoa nhỏ đang trốn gió trong cơn mưa, anh muốn xây cho cô một căn phòng ấm áp.
Buổi hẹn hò đầu tiên của họ là ở trong thư viện của trường, hai người ngồi cạnh nhau mỗi người một quyển sách, thỉnh thoảng Tống Lương Ngọc nói chuyện với cô, hỏi cô thích ăn món gì. Du Thư Nam nhẹ nhàng đáp lại. Cứ vậy mà ngồi cả một buổi chiều, đến gần tối, Tống Lương Ngọc mời Du Thư Nam đi ăn cơm. Kế bên Xuân Đại có một nhà hàng quốc doanh, có thể gọi món xào, Tống Lương Ngọc gọi món mà Du Thư Nam nói là cô thích vào lúc chiều, hai người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, chỗ ngồi chật hẹp, chân hai người chạm vào nhau.
“Cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm.” Du Thư Nam cảm ơn anh: “Nhưng mà anh cũng vẫn còn đang đi học, làm vậy thì lãng phí quá.”
Tống Lương Ngọc rất thẳng thắn, nghiêm túc đáp lời cô: “Chỉ một bữa cơm có đáng là gì, tôi đi học có học bổng mà, hơn nữa bình thường tôi cũng dựa vào công việc phiên dịch để kiếm tiền. Gia cảnh tôi cũng tốt, ba là giám đốc công ty sản xuất bóng đèn, mẹ là giám đốc ngân hàng.” Không phải Tống Lương Ngọc khoe khoang, anh chỉ đang muốn nói rõ gia cảnh của mình, anh nghĩ, muốn tìm hiểu để tiến tới hôn nhân thì cần phải nói rõ hoàn cảnh gia đình mình với con gái nhà người ta.
Du Thư Nam nghe anh nói như vậy thì chau mày, sau đó khuôn mặt không biểu cảm, nói một câu: “Có tiền đúng là rất tốt.”
Từ trước đến nay Tống Lương Ngọc vốn chưa từng nói chuyện riêng với người con gái nào, nên không hiểu được câu nói “có tiền đúng là rất tốt” này thật ra là đang mỉa mai, mà lại nghĩ rằng Du Thư Nam đang khen ngợi mình, thế là tiếp tục nói: “Nhưng tôi không dựa dẫm vào gia đình, tôi sẽ tự mình nỗ lực. Mong em tin tôi, tôi có năng lực, cũng có tự tin mình làm được.”
Cuối cùng Du Thư Nam cũng ngước mắt lên nhìn anh, ánh nhìn đó không hiện rõ là thích hay là ghét, nhưng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Tống Lương Ngọc nghĩ, thì ra đây chính là hẹn hò yêu đương, khi nhìn vào ánh mắt của đối phương sẽ khiến anh sinh ra chút cảm giác sợ hãi.
Hai người họ nói chuyện qua lại với nhau, Tống Lương Ngọc đối xử với Du Thư Nam rất tử tế, nhưng cũng không vượt mức, anh rất tôn trọng cô. Trước lúc họ kết hôn chỉ nắm tay đúng một lần, là vào một ngày họ đi dạo, phía trước có một chiếc xe đạp chạy tới, Tống Lương Ngọc rất tự nhiên nắm lấy tay Du Thư Nam kéo qua rồi nhanh chóng đứng sang một bên để chắn xe, bàn tay của Du Thư Nam rất mềm mại, cô không làm việc nhà, cũng chưa từng chịu sự cực khổ nào, bàn tay nhỏ nằm trọn trong tay của Tống Lương Ngọc, mềm như không xương. Sau khi xe đi qua, Du Thư Nam khẽ dùng lực, tự rút tay mình ra rồi mỉm cười với Tống Lương Ngọc.
Du Thư Nam đã tốt nghiệp, nên bàn đến chuyện kết hôn rồi. Hai gia đình ngồi lại với nhau, ba mẹ Tống Lương Ngọc mang theo một hộp điểm tâm, một chiếc đồng hồ, một sổ tiết kiệm, vô cùng có tâm. Họ hỏi Du Thư Nam có yêu cầu gì không? Du Thư Nam nói: “Con không muốn làm lễ kết hôn, mệt lắm ạ.”
Vào thời đại này, chỉ có kết hôn lần hai mới không làm lễ kết hôn thôi, hai người đi đăng ký kết hôn, dọn về ngủ chung một giường thì đã tính là người một nhà. Nhưng Tống Lương Ngọc và Du Thư Nam đều là lần đầu kết hôn, mấy người phụ huynh nhìn nhau. Trước đó Du Quốc Thái không hề biết con gái mình sẽ đưa ra yêu cầu này, ông nhìn cô, nói một cách ân cần: “Đã là kết hôn thì luôn phải có nghi thức hôn lễ, náo nhiệt ăn mừng vui vẻ đối với các con cũng là chuyện tốt.”
“Con không làm.” Du Thư Nam dịu dàng đáp lại, đây là lần đầu tiên cô kiên quyết như vậy khi có mặt người ngoài. Dù chỉ là mấy chữ ít oi này cũng đủ để khiến người khác biết cô sẽ không thay đổi chủ ý. Cuối cùng họ đều nhìn sang Tống Lương Ngọc, anh gật đầu: “Được ạ, con cũng cảm thấy làm hôn lễ rất phiền phức.”
Tống Lương Ngọc thích Du Thư Nam, từ lúc cô cầm lấy bản thảo tổng quan của anh lên khen chữ anh đẹp là anh đã thích cô rồi. Anh cảm thấy thích cô thì nên để cô được như ý, hôn lễ không làm thì không làm, rất nhiều người ngoại quốc cũng đã không còn tổ chức hôn lễ nữa, họ đều đi du lịch rồi xem như là đã kết hôn.
Thế là hai người họ cứ thế kết hôn với nhau, đi làm đăng ký, Du Thư Nam chuyển đến ở cùng Tống Lương Ngọc.
Chỗ ở của Tống Lương Ngọc là nơi mà đơn vị của ba mẹ anh phân cho, các hộ gia đình ở chung tầng, mỗi ngày bước vào tầng đều ngửi thấy mùi nấu nướng ở nhà nhau. Ngày đầu tiên họ dọn về đó, vừa bước vào, Tống Lương Ngọc đã lấy trong túi ra chiếc khăn tay mà anh đã ngâm nước vệ sinh từ trước, Du Thư Nam chưa từng sống cực khổ, anh sợ cô sẽ chán ghét mùi hương này, Du Thư Nam cảm ơn anh rồi lại đẩy chiếc khăn tay về, đi theo sau lưng anh, bước qua lối hành lang dài. Thỉnh thoảng lại có một đứa bé chạy ra từ chiếc cửa bên cạnh, mọi nhà đều đang chuẩn bị ăn cơm, cũng có ông cụ bà cụ đập bàn la mắng con cháu.
Họ bước vào cửa, căn nhà đã được Tống Lương Ngọc dọn dẹp trang trí từ trước, có một chiếc tivi đen trắng, có một tủ quần áo lớn, một chiếc giường dài, kế bên chiếc giường còn có một bàn trang điểm nhỏ, trên bàn còn có một lọ dầu dưỡng da và một chiếc gương đồng, bên cạnh có một bàn đọc sách, trên bàn đọc sách có đặt một chậu hoa lan. Ở cửa có một cái chậu bằng sắt, có một cái giá để đun nước ấm, còn có đồ dùng nhà bếp.
Mặc dù không gian nhỏ, nhưng đầy đủ đồ dùng. Tống Lương Ngọc đã dồn tâm huyết vào nó. Anh cảm thấy đã là nhà thì nên có dáng vẻ của nhà, có hơi người, dễ chịu một chút, lúc tan làm về đến nhà có thể an tâm mà nghỉ ngơi.
Hai người đứng trong căn nhà nhỏ mà cái gì cũng có đủ, Du Thư Nam không biết nên để mắt ở đâu, tất cả mọi thứ trong phòng đều khiến cô khó chịu. Tống Lương Ngọc có chút đau lòng, đứng trước mặt cô cũng không dám nắm tay, chỉ đứng nhìn cô.
“Thư Nam.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô mà không kèm họ: “Anh biết căn nhà này không tốt như ở nhà của em, anh cũng biết em không thoải mái, nhưng không sao, anh sẽ cố gắng, sẽ sớm mua một căn nhà mới tốt hơn, để chúng ta sống với nhau thật thoải mái, sẽ không để tương lai em chịu thiệt thòi.”
Du Thư Nam nhìn anh, ánh mắt cô thật sự rất lạnh lùng, Tống Lương Ngọc không biết phải phản ứng như thế nào với ánh nhìn đó. Anh quay đầu đi không biết nên làm thế nào, nhưng Du Thư Nam lại lặng lẽ tiến lên một bước, hai tay đặt lên mặt anh, môi áp lên má anh.
Tống Lương Ngọc chưa từng trải qua chuyện này, anh có chút hoảng loạn, anh nắm lấy bờ vai gầy của cô muốn đẩy ra, nhưng Du Thư Nam không chịu, đôi môi cô bắt đầu phá vỡ tuyến phòng ngự, phá vỡ ý chí của anh. Anh chẳng biết gì cả, nhưng Du Thư Nam biết. Tay cô từ từ tháo nút áo của anh ra, Tống Lương Ngọc cổ hủ, mỗi một nút áo trên áo dài trung quốc thời xưa của anh đều cài nút rất kỹ, Du Thư Nam cũng không vội, cô từ từ cởi từng nút áo của anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, mang theo chút đùa cợt: “Đây đều là thứ anh muốn mà, không phải sao Tống Lương Ngọc? Anh trăm phương ngàn kế không phải vì muốn thế này sao?”
Tống Lương Ngọc không hiểu ý của cô, anh muốn hỏi cô, nhưng tay của cô đang làm anh mất hết thần trí.
Tống Lương Ngọc nghĩ: “Cuối cùng cũng biết vì sao những cậu bạn kia không chịu tập trung học hành mà cứ chăm chăm tìm người yêu rồi, thì ra là vì chuyện này.” Anh có chút vui mừng, cảm thấy Du Thư Nam thật tốt.
Cuối cùng máu đàn ông trong anh cũng nổi lên, một khi được giác ngộ thì sẽ không còn kìm chế, Du Thư Nam cũng không cự tuyệt, nhắm mắt lại mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, trong đầu hiện lên vô số cảnh, chỉ là đều không phải cùng anh.
Chớp mắt đã qua ngày hôm sau, Tống Lương Ngọc muốn hỏi cô trăm phương ngàn kế nghĩa là gì, cô chậm rãi bước xuống giường rồi cầm lấy dụng cụ nhà bếp đi ra nhà bếp công cộng để nấu cơm cho anh.
Mọi người ở trong nhà bếp thấy một người phụ nữ xinh đẹp không tì vết bước vào, bỗng chốc đều sững sờ. Mãi cho đến khi người phụ nữ đó đứng trước bếp vặn mãi mà không bật được bếp, mọi người mới bừng tỉnh thì ra người này không biết nấu ăn. Có người tốt bụng muốn đến giúp đỡ nhưng Tống Lương Ngọc đã đi vào, kéo cô đứng sang một bên, nói với cô trước ánh mắt bao người: “Để anh làm cho.” Tống Lương Ngọc có gia cảnh tốt, nhưng cũng không phải kiểu công tử cái gì cũng không biết làm, anh mở bếp, vặn nhỏ lửa nấu cháo rồi thái rau. Anh đẹp trai, học hành giỏi, lại nỗ lực làm việc, ngay cả nấu cơm cũng rất ra dáng. Cho nên sáng hôm đó những người vợ khác đều về gây chiến với chồng họ vì cảm thấy chồng mình quá khác biệt với Tống Lương Ngọc.
Còn Du Thư Nam thì lại cảm thấy ngoại trừ người đàn ông đó thì tất cả những người đàn ông còn lại đều giống nhau, tốt hay xấu cô đều không cách nào đánh giá được.