Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Nghê Đa Hỉ
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sắc
- Sủng
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 59
- Nguồn
- lustaveland
- Lượt đọc
- 11,182
- Cập nhật
Thể loại: 1Vs1, Đô thị tình duyên, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt, Sắc, Sạch, Sủng,
Tổng chương: 59
Editor: [L.A]_Brandy
Designer: [L.A]_JianFei
Văn án:
Vốn là một cô gái sớm phải học cách trưởng thành, độc lập, tự mình gánh vác và chống đỡ mọi thứ, thế nhưng không hiểu sao Tần Hiển cứ muốn xông vào cuộc sống của Tô Kiều...
Cô không muốn, cô kháng cự, nhưng dường như sự dịu dàng của anh đã khiến con tim cô trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết...
Tám năm sau, Tần Hiển và Tô Kiều gặp lại nhau.
Cô thấy thân hình cao gầy kia trong bộ tây trang màu đen, dưới ánh đèn mù mờ của quán bar, bóng dáng kia dựa vào tường, kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt đen nhánh, nặng nề mà chăm chú nhìn cô.
Thật lâu sau, anh bỗng cười, “Tô Kiều, đem lão tử ngủ xong liền một chân đá văng, em cũng thật lợi hại.”
Tô Kiều: “...”
...........
Cô quyến luyến sự dịu dàng của anh, ham muốn sự trân trọng của anh với cô. Trên thế giới cô độc lẻ loi này, dường như chỉ có mình anh thương cô, thương vô điều kiện. Nhưng cuộc đời không phải câu chuyện cổ tích, mà cô cũng chẳng phải công chúa lọ lem có thể với tới hoàng tử. Cô buộc phải ra đi, bỏ lại anh điên cuồng tìm kiếm hình bóng cô.
Nhiều năm sau gặp lại, anh đã trưởng thành, vòng tay càng thêm vững chãi có thể bảo vệ cô chu toàn, nhưng vì sao cô lại không muốn trở về bên anh nữa?
Tổng chương: 59
Editor: [L.A]_Brandy
Designer: [L.A]_JianFei
Văn án:
Vốn là một cô gái sớm phải học cách trưởng thành, độc lập, tự mình gánh vác và chống đỡ mọi thứ, thế nhưng không hiểu sao Tần Hiển cứ muốn xông vào cuộc sống của Tô Kiều...
Cô không muốn, cô kháng cự, nhưng dường như sự dịu dàng của anh đã khiến con tim cô trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết...
Tám năm sau, Tần Hiển và Tô Kiều gặp lại nhau.
Cô thấy thân hình cao gầy kia trong bộ tây trang màu đen, dưới ánh đèn mù mờ của quán bar, bóng dáng kia dựa vào tường, kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt đen nhánh, nặng nề mà chăm chú nhìn cô.
Thật lâu sau, anh bỗng cười, “Tô Kiều, đem lão tử ngủ xong liền một chân đá văng, em cũng thật lợi hại.”
Tô Kiều: “...”
...........
Cô quyến luyến sự dịu dàng của anh, ham muốn sự trân trọng của anh với cô. Trên thế giới cô độc lẻ loi này, dường như chỉ có mình anh thương cô, thương vô điều kiện. Nhưng cuộc đời không phải câu chuyện cổ tích, mà cô cũng chẳng phải công chúa lọ lem có thể với tới hoàng tử. Cô buộc phải ra đi, bỏ lại anh điên cuồng tìm kiếm hình bóng cô.
Nhiều năm sau gặp lại, anh đã trưởng thành, vòng tay càng thêm vững chãi có thể bảo vệ cô chu toàn, nhưng vì sao cô lại không muốn trở về bên anh nữa?
Last edited:
Bình luận facebook