Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1578
Chương 1578
Hoắc Anh Tuấn cúi gằm mặt, ánh mắt đầy tội lỗi, nói trắng ra là tổn thương anh gây ra cho cô vẫn luôn ở đó, “Tuyết Nhu, hôm nay anh tức giận là vì sợ mất em. Em hãy nghĩ xem, nếu một ngày nào đó anh nói dối em, anh nói là đi ăn với đồng nghiệp nhưng em phát hiện ra sự thật là anh đi ăn với một cô gái trẻ mà em không quen biết. Em có cảm thấy khó chịu không?”
Khương Tuyết Nhu cắn môi nghĩ tới, cô quả thực sẽ không thoải mái.
“Xin lỗi, em sẽ không bao giờ ra ngoài gặp cậu ấy nữa.”
“Không cần đâu.” Hoắc Anh Tuấn sờ sờ đầu cô, đột nhiên nở nụ cười, “Không phải em đã nói em coi cậu ấy như em trai sao? Anh nên tin tưởng em một chút, chỉ là lần sau em đừng có nói dối anh.”
“Anh thật sự không quan tâm sao?” Khương Tuyết Nhu ngẩn người.
“Chỉ cậu ấy thôi, em không được gặp thêm tiểu thịt tươi nữa.” Hoắc Anh Tuấn khẽ nói, “Yên tâm, mặc dù anh đồng ý để em gặp cậu ấy nhưng anh sẽ không bao giờ một mình hẹn hò ăn uống với những cô gái trẻ khác.”
Khương Tuyết Nhu nghe xong cảm thấy động lòng, cô kiễng chân lên chủ động ôm cổ anh, hôn lên môi anh, ” Anh Tuấn, cám ơn anh, anh yên tâm đi, nhiều nhất là khi Thương Mỗ muốn mua nhà em sẽ giúp cậu ấy một chút. Ở Kinh Đô cậu ấy thật sự không rành cho lắm, nếu cậu ấy hẹn em ăn cơm, em sẽ gọi cho anh, nếu anh không đi em tuyệt đối sẽ không ăn cơm cùng cậu ấy.”
“Được.” Hoắc Anh Tuấn bị hôn như vậy giống như rót mật vào miệng.
Nếu không phải là nơi công cộng, anh rất muốn ôm cô vào lòng, hôn thật lâu, “Tuyết Nhu, em vừa nói là cậu ấy định mua nhà ở Kinh Đô?”
“Ừm, cậu ấy nói bố mẹ cậu ấy sẽ về nước định cư một thời gian.” Khương Tuyết Nhu nói.
“Em có biết gia đình cậu ấy làm nghề gì không?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.
“Cậu ấy nói cậu ấy mở ngân hàng, nhưng em không rõ lắm, dù sao cậu ấy vẫn còn trẻ như vậy.” Khương Tuyết Nhu suy nghĩ một chút, “Anh có một tấm thẻ đen, cậu ấy cũng có một tấm thẻ như vậy, có lẽ thân phận cậu ấy không tầm thường.”
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “Tuyết Nhu, có thể em không biết, thẻ đen của anh được phát hành ở nước L, trên thế giới này chỉ có năm mươi thẻ. Những người có được thẻ đen đó đều là những gia tộc lâu đời có uy tín của các quốc gia trên thế giới. Em nhìn xem trước đây tập đoàn Sở Minh Khôi đứng đầu Nguyệt Hàn nhưng Sở Minh Khôi không đủ tư cách có được nó, bởi vì thời gian thăng tiến của Sở gia quá ngắn.”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một hồi, “Ý của anh là Thương Mỗ được sinh ra trong một gia tộc lâu đời, gia tộc đó đã sừng sững phát triển trên trăm năm?”
“Có lẽ cũng không chỉ là kéo dài được trăm năm.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu cau mày “Nếu như cha mẹ cậu ấy định đến Nguyệt Hàn thì chắc chắn cha mẹ cậu ấy so với anh sẽ cao hơn. Gia tộc mạnh mẽ như vậy không biết vì sao lại đột nhiên đến Nguyệt Hàn, anh e rằng thị trường ở Kinh Đô sẽ lại có một phen không yên ổn.”
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lóe lên, “Đúng, anh đã hỏi anh ấy có phải người của Thương gia ở vịnh Niah không, có phải là anh đã nghe qua đến một dòng họ như vậy.”
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, trầm mặc suy nghĩ sâu xa, nghĩ tới Khương Tuyết Nhu đối với Thương Mỗ có một cảm giác thân thiết, quen thuộc, một người đối với người lạ lại có cảm giác này sao?
Chẳng lẽ Thương Mỗ này là người của Thương Gia?
Tại sao cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Hơn nữa lợi tình cờ gặp Khương Tuyết Nhu hết lần này đến lần khác.
Hoắc Anh Tuấn cúi gằm mặt, ánh mắt đầy tội lỗi, nói trắng ra là tổn thương anh gây ra cho cô vẫn luôn ở đó, “Tuyết Nhu, hôm nay anh tức giận là vì sợ mất em. Em hãy nghĩ xem, nếu một ngày nào đó anh nói dối em, anh nói là đi ăn với đồng nghiệp nhưng em phát hiện ra sự thật là anh đi ăn với một cô gái trẻ mà em không quen biết. Em có cảm thấy khó chịu không?”
Khương Tuyết Nhu cắn môi nghĩ tới, cô quả thực sẽ không thoải mái.
“Xin lỗi, em sẽ không bao giờ ra ngoài gặp cậu ấy nữa.”
“Không cần đâu.” Hoắc Anh Tuấn sờ sờ đầu cô, đột nhiên nở nụ cười, “Không phải em đã nói em coi cậu ấy như em trai sao? Anh nên tin tưởng em một chút, chỉ là lần sau em đừng có nói dối anh.”
“Anh thật sự không quan tâm sao?” Khương Tuyết Nhu ngẩn người.
“Chỉ cậu ấy thôi, em không được gặp thêm tiểu thịt tươi nữa.” Hoắc Anh Tuấn khẽ nói, “Yên tâm, mặc dù anh đồng ý để em gặp cậu ấy nhưng anh sẽ không bao giờ một mình hẹn hò ăn uống với những cô gái trẻ khác.”
Khương Tuyết Nhu nghe xong cảm thấy động lòng, cô kiễng chân lên chủ động ôm cổ anh, hôn lên môi anh, ” Anh Tuấn, cám ơn anh, anh yên tâm đi, nhiều nhất là khi Thương Mỗ muốn mua nhà em sẽ giúp cậu ấy một chút. Ở Kinh Đô cậu ấy thật sự không rành cho lắm, nếu cậu ấy hẹn em ăn cơm, em sẽ gọi cho anh, nếu anh không đi em tuyệt đối sẽ không ăn cơm cùng cậu ấy.”
“Được.” Hoắc Anh Tuấn bị hôn như vậy giống như rót mật vào miệng.
Nếu không phải là nơi công cộng, anh rất muốn ôm cô vào lòng, hôn thật lâu, “Tuyết Nhu, em vừa nói là cậu ấy định mua nhà ở Kinh Đô?”
“Ừm, cậu ấy nói bố mẹ cậu ấy sẽ về nước định cư một thời gian.” Khương Tuyết Nhu nói.
“Em có biết gia đình cậu ấy làm nghề gì không?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.
“Cậu ấy nói cậu ấy mở ngân hàng, nhưng em không rõ lắm, dù sao cậu ấy vẫn còn trẻ như vậy.” Khương Tuyết Nhu suy nghĩ một chút, “Anh có một tấm thẻ đen, cậu ấy cũng có một tấm thẻ như vậy, có lẽ thân phận cậu ấy không tầm thường.”
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “Tuyết Nhu, có thể em không biết, thẻ đen của anh được phát hành ở nước L, trên thế giới này chỉ có năm mươi thẻ. Những người có được thẻ đen đó đều là những gia tộc lâu đời có uy tín của các quốc gia trên thế giới. Em nhìn xem trước đây tập đoàn Sở Minh Khôi đứng đầu Nguyệt Hàn nhưng Sở Minh Khôi không đủ tư cách có được nó, bởi vì thời gian thăng tiến của Sở gia quá ngắn.”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một hồi, “Ý của anh là Thương Mỗ được sinh ra trong một gia tộc lâu đời, gia tộc đó đã sừng sững phát triển trên trăm năm?”
“Có lẽ cũng không chỉ là kéo dài được trăm năm.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu cau mày “Nếu như cha mẹ cậu ấy định đến Nguyệt Hàn thì chắc chắn cha mẹ cậu ấy so với anh sẽ cao hơn. Gia tộc mạnh mẽ như vậy không biết vì sao lại đột nhiên đến Nguyệt Hàn, anh e rằng thị trường ở Kinh Đô sẽ lại có một phen không yên ổn.”
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lóe lên, “Đúng, anh đã hỏi anh ấy có phải người của Thương gia ở vịnh Niah không, có phải là anh đã nghe qua đến một dòng họ như vậy.”
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, trầm mặc suy nghĩ sâu xa, nghĩ tới Khương Tuyết Nhu đối với Thương Mỗ có một cảm giác thân thiết, quen thuộc, một người đối với người lạ lại có cảm giác này sao?
Chẳng lẽ Thương Mỗ này là người của Thương Gia?
Tại sao cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Hơn nữa lợi tình cờ gặp Khương Tuyết Nhu hết lần này đến lần khác.