Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Chương 52
Cái gì gọi là “lại”?
Khương Tuyết Nhu rất bực bội. Gần đây ngày nào cô cũng ở suốt trong nhà, coi nhà, nấu cơm, căn bản không đặt chân ra ngoài còn muốn gì nữa? “Chẳng qua là tôi cùng với một người bạn từ thời đại học ở nước ngoài đi ăn với nhau bữa cơm mà thôi.”
Hoắc Anh Tuấn ha ha hai tiếng: “Hóa ra là bạn học thời đại học. Lần trước không phải cô còn bị bạn cấp Hai bắt đến quán rượu còn gì!”
“Tóm lại, cứ như vậy đi.” Khương Tuyết Nhu không muốn bị tức chết, thẳng thừng cúp máy.
Nhìn thấy cô bị chọc tức đến phùng mang trợn máy như con cá nóc, ánh mắt Đường Hiếu hơi tiếc nuối: “Bạn trai mới hay là chồng the?”
Khương Tuyết Nhu khiếp sợ trợn to hai mắt: “Làm sao có thể, là… Bạn cùng phòng.”
Mặc dù trên giấy hôn thú là chồng, nhưng người ta căn bản không thừa nhận được không? Cho nên cô cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi.
Đường Hiểu khẽ nhếch khóe miệng, cong thành nụ cười: “Nghe cách nói chuyện của em cũng khá giống đấy.”
“Thế à?”
Khương Tuyết Nhu trong lòng đột đột nhiên giật một cái, không phải chứ? Bình thường cô và Hoắc Anh Tuấn cũng chẳng trao đổi như vậy. Nhưng có khi là vì do ở chung nên mới khiến cho người ta có ảo giác như kia.
Cô và Đường Hiếu đã lâu không gặp, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Một bữa cơm tối mà ăn đến chín giờ, Đường Hiếu mới đưa cô đến cửa Châu Khê.
“Sáng mai nhớ đến báo cáo. Ngày mai buổi sáng nhớ tới báo cáo, tôi ở khu dân cư Thủy Sinh gần đây có một căn biệt thự. Mai em qua đó thương lượng nhận phòng.”
“Được.”
Khương Tuyết Nhu vẫy vẫy tay với anh ta, đưa mắt nhìn theo chiếc Land Rover rời đi hẳn rồi mới xoay người.
Ngay lúc này lại thấy Hoắc Anh Tuấn mặc đồ bình thường đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn cô. hưng đúng dịp thấy Hoắc Anh Tuấn người mặc đồ hưu nhàn y đứng trên thang lầu lạnh lùng nhìn cô, Bunny tựa vào ngực anh lười biếng, mắt lim dim buồn ngủ.
“Bạn cô là đàn ông?”
Chân mày Hoắc Anh Tuấn chau vào kín đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Nghĩ đến việc tối nay anh phải ăn cơm canh khó nuốt, mà cô lại ăn ngon uống ngon ở bên ngoài cùng với người đàn ông khác, còn cười cười nói nói, trong lòng anh không biết thế nào lại nổi lên lửa giận.
“Đúng vậy, anh ấy là đàn anh thời đại học của tôi…”
Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời cô: “Khương Tuyết Nhu, tôi cảnh cáo cô, ban đầu là cô lựa chọn kết hôn cùng với tôi. Cứ cho là hôn nhân trên khế ước thì cũng phải biết một vừa hai phải cho tôi. Tôi không muốn bị cắm sừng trên đầu đầu.”
Nụ cười trên mặt Khương Tuyết Nhu cứng đờ: “Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Chẳng qua là tôi cùng với bạn mình ăn bữa cơm mà thôi. Chẳng lẽ trong mắt anh tôi là người tùy tiện như vậy à?”
“Ai mà biết được. Tôi với cô cũng chẳng quen biết được bao lâu.” Mỗi của Hoắc Anh Tuấn cong lên thành một nụ cười giễu cợt: “Còn nữa, mong cô nhớ cho, sau này đừng có tùy tiện ăn cơm bên ngoài. Đừng quên cô là bảo mẫu của Bunny. Dạ dày của nó bị cô làm cho có vấn đề nên cô phải chịu trách nhiệm.”
“Bunny nó bây giờ không phải là không sao rồi hay sao? Tôi thấy nó ăn cũng mập ra thêm rồi đấy.” Khương Tuyết Nhu nghiến răng nghiến lợi. Nếu như không phải anh đã cứu cô hai lần thì chắc chắn cô sẽ cãi với anh một trận ra trò.
Thế mà trước đó cô còn thấy anh là người trong nóng ngoài lạnh. Cái miệng lưỡi cay nghiệt ác độc thế này, thật sự có thể khiến cho chút thiện cảm nhỏ nhoi trong lòng cũng bị dập tắt chẳng còn gì.
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt: “Đúng vậy, tại sao lại mập lên rồi? Cô hẳn phải tự kiểm điểm lại trách nhiệm của mình với Bunny dưới tư cách là một người bảo mẫu đi. Tôi để cô chăm sóc tốt cho nó, chứ không phải để cho cô nuôi nó mập lên…”
Té ra, Bunny háu ăn cũng được cho là lỗi của cô rồi.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị tức chết: “Được, vậy sau này tôi chỉ cho nó ăn một chút xíu, thế đã được chưa?”
“Vậy không được.” Chẳng may bị đói đến đau dạ dày thì biết thế nào đây? “Thế anh muốn như thế nào? Thật xin lỗi, tôi không phải là người có chuyên môn nuôi mèo.” Khương Tuyết Nhu tức giận nói.
“Chẳng lẽ tôi thì phải à? Cô tự suy nghĩ một chút đi. Để ý đến nó chút xíu. Không có việc gì thì có thể mang nó ra ngoài đi phơi nắng, tản bộ một chút. Đừng chỉ có ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn như thế.”
Hoắc Anh Tuấn nói xong liền ôm Bunny đi vào trong.
Khương Tuyết Nhu giơ nấm đấm về hướng bóng lưng của anh. Vốn còn đang muốn chia sẻ niềm vui tìm được việc làm, nhưng bây giờ một câu cô cũng không muốn nói với anh.
Về đến nhà, Khương Tuyết Nhu chuẩn bị trở về phòng lấy quần áo đi tắm, thì phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng.
“Tôi đói.”
Cô quay đầu, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, bày ra dáng vẻ chờ cơm.
Cái gì gọi là “lại”?
Khương Tuyết Nhu rất bực bội. Gần đây ngày nào cô cũng ở suốt trong nhà, coi nhà, nấu cơm, căn bản không đặt chân ra ngoài còn muốn gì nữa? “Chẳng qua là tôi cùng với một người bạn từ thời đại học ở nước ngoài đi ăn với nhau bữa cơm mà thôi.”
Hoắc Anh Tuấn ha ha hai tiếng: “Hóa ra là bạn học thời đại học. Lần trước không phải cô còn bị bạn cấp Hai bắt đến quán rượu còn gì!”
“Tóm lại, cứ như vậy đi.” Khương Tuyết Nhu không muốn bị tức chết, thẳng thừng cúp máy.
Nhìn thấy cô bị chọc tức đến phùng mang trợn máy như con cá nóc, ánh mắt Đường Hiếu hơi tiếc nuối: “Bạn trai mới hay là chồng the?”
Khương Tuyết Nhu khiếp sợ trợn to hai mắt: “Làm sao có thể, là… Bạn cùng phòng.”
Mặc dù trên giấy hôn thú là chồng, nhưng người ta căn bản không thừa nhận được không? Cho nên cô cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi.
Đường Hiểu khẽ nhếch khóe miệng, cong thành nụ cười: “Nghe cách nói chuyện của em cũng khá giống đấy.”
“Thế à?”
Khương Tuyết Nhu trong lòng đột đột nhiên giật một cái, không phải chứ? Bình thường cô và Hoắc Anh Tuấn cũng chẳng trao đổi như vậy. Nhưng có khi là vì do ở chung nên mới khiến cho người ta có ảo giác như kia.
Cô và Đường Hiếu đã lâu không gặp, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Một bữa cơm tối mà ăn đến chín giờ, Đường Hiếu mới đưa cô đến cửa Châu Khê.
“Sáng mai nhớ đến báo cáo. Ngày mai buổi sáng nhớ tới báo cáo, tôi ở khu dân cư Thủy Sinh gần đây có một căn biệt thự. Mai em qua đó thương lượng nhận phòng.”
“Được.”
Khương Tuyết Nhu vẫy vẫy tay với anh ta, đưa mắt nhìn theo chiếc Land Rover rời đi hẳn rồi mới xoay người.
Ngay lúc này lại thấy Hoắc Anh Tuấn mặc đồ bình thường đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn cô. hưng đúng dịp thấy Hoắc Anh Tuấn người mặc đồ hưu nhàn y đứng trên thang lầu lạnh lùng nhìn cô, Bunny tựa vào ngực anh lười biếng, mắt lim dim buồn ngủ.
“Bạn cô là đàn ông?”
Chân mày Hoắc Anh Tuấn chau vào kín đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Nghĩ đến việc tối nay anh phải ăn cơm canh khó nuốt, mà cô lại ăn ngon uống ngon ở bên ngoài cùng với người đàn ông khác, còn cười cười nói nói, trong lòng anh không biết thế nào lại nổi lên lửa giận.
“Đúng vậy, anh ấy là đàn anh thời đại học của tôi…”
Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời cô: “Khương Tuyết Nhu, tôi cảnh cáo cô, ban đầu là cô lựa chọn kết hôn cùng với tôi. Cứ cho là hôn nhân trên khế ước thì cũng phải biết một vừa hai phải cho tôi. Tôi không muốn bị cắm sừng trên đầu đầu.”
Nụ cười trên mặt Khương Tuyết Nhu cứng đờ: “Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Chẳng qua là tôi cùng với bạn mình ăn bữa cơm mà thôi. Chẳng lẽ trong mắt anh tôi là người tùy tiện như vậy à?”
“Ai mà biết được. Tôi với cô cũng chẳng quen biết được bao lâu.” Mỗi của Hoắc Anh Tuấn cong lên thành một nụ cười giễu cợt: “Còn nữa, mong cô nhớ cho, sau này đừng có tùy tiện ăn cơm bên ngoài. Đừng quên cô là bảo mẫu của Bunny. Dạ dày của nó bị cô làm cho có vấn đề nên cô phải chịu trách nhiệm.”
“Bunny nó bây giờ không phải là không sao rồi hay sao? Tôi thấy nó ăn cũng mập ra thêm rồi đấy.” Khương Tuyết Nhu nghiến răng nghiến lợi. Nếu như không phải anh đã cứu cô hai lần thì chắc chắn cô sẽ cãi với anh một trận ra trò.
Thế mà trước đó cô còn thấy anh là người trong nóng ngoài lạnh. Cái miệng lưỡi cay nghiệt ác độc thế này, thật sự có thể khiến cho chút thiện cảm nhỏ nhoi trong lòng cũng bị dập tắt chẳng còn gì.
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt: “Đúng vậy, tại sao lại mập lên rồi? Cô hẳn phải tự kiểm điểm lại trách nhiệm của mình với Bunny dưới tư cách là một người bảo mẫu đi. Tôi để cô chăm sóc tốt cho nó, chứ không phải để cho cô nuôi nó mập lên…”
Té ra, Bunny háu ăn cũng được cho là lỗi của cô rồi.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị tức chết: “Được, vậy sau này tôi chỉ cho nó ăn một chút xíu, thế đã được chưa?”
“Vậy không được.” Chẳng may bị đói đến đau dạ dày thì biết thế nào đây? “Thế anh muốn như thế nào? Thật xin lỗi, tôi không phải là người có chuyên môn nuôi mèo.” Khương Tuyết Nhu tức giận nói.
“Chẳng lẽ tôi thì phải à? Cô tự suy nghĩ một chút đi. Để ý đến nó chút xíu. Không có việc gì thì có thể mang nó ra ngoài đi phơi nắng, tản bộ một chút. Đừng chỉ có ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn như thế.”
Hoắc Anh Tuấn nói xong liền ôm Bunny đi vào trong.
Khương Tuyết Nhu giơ nấm đấm về hướng bóng lưng của anh. Vốn còn đang muốn chia sẻ niềm vui tìm được việc làm, nhưng bây giờ một câu cô cũng không muốn nói với anh.
Về đến nhà, Khương Tuyết Nhu chuẩn bị trở về phòng lấy quần áo đi tắm, thì phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng.
“Tôi đói.”
Cô quay đầu, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, bày ra dáng vẻ chờ cơm.