Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Chương 98
Hu hu hu, ông trời đang trêu đùa cô à?
Cậu của Lục Thanh Minh tỏ tình với cô, nhưng cô đã gả sai người rồi!
Hơn nữa bây giờ vết thương chồng chất, cô nào còn tâm tình để tiếp tục yêu đương nữa chứ.
“Tôi… Thật xin lỗi, anh Lương, tôi… Tôi chẳng qua là muốn là bạn của anh.”
“Cũng được, ít nhất cô có thể làm bạn của tôi.” Lương Duy Phong trong lòng ảm đạm, nhưng vẫn cười nói: “Không sao, hôm nay bày tỏ thế này cũng không ép cô phải tiếp nhận, chỉ là để muốn cô biết tôi có tâm ý muốn theo đuổi cô.
Khương Tuyết Nhu nhức đầu: “Nhưng tôi bây giờ đối với tình yêu không có hứng thú, tôi bây giờ chỉ muốn làm việc cho tốt.”
“Tôi có thể chờ cô, được rồi, ngồi xuống ăn trước đi đã.” Lương Duy Phong lịch thiệp kéo ghế ra cho cô.
Khương Tuyết Nhu không có biện pháp tránh né, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu chọn món ăn.
…
Ở phía ngã tư đường ngoài cửa sổ, có một chiếc Ferrari đang đậu chờ đèn xanh đèn đỏ.
Người ngồi ở ghế phụ lơ đãng nhìn xung quanh, con ngươi đen ngáy bỗng nhiên đọng lại ở một chỗ.
“Quẹo trái, tấp vào nhà hàng tây ở bên đường ăn cơm.
“Hả? Không được, chúng ta đã hẹn với bộ trưởng Kỷ để bàn về vụ án.” Hạ Văn Trì theo ánh mắt của anh nhìn sang, trong nháy mắt sáng tỏ, không trách nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống, hóa ra là ghen.
“Dừng”. Hoắc Anh Tuấn mắt lạnh như hàn băng ra lệnh.
Hạ Văn Trì không thể làm gì khác hơn là chấp nhận dừng xe trước nhà hàng.
Hai người xuất hiện ở cửa nhà hàng tây, cô tiếp tân cũng sững sốt một chút.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai thanh niên anh tuấn trẻ tuổi cùng nhau tới nhà hàng tây này, không lẽ hai người không phải là… Loại quan hệ đó chứ?
Phục vụ viên lộ vẻ mặt tiếc nuối, nhưng vẫn khách khí nói: “Hai vị muốn bàn cho tình nhân sao?”
Hạ Văn Trì chân lảo đảo một cái.
Thật là, danh tiếng trong sạch của anh ta lại bị hủy.
“Không cần.”Hoắc Anh Tuấn mặt không cảm xúc tiến thẳng vào chỗ của Khương Tuyết Nhu.
Đi càng gần lại càng có thể thấy rõ ràng, cô dám cùng người đàn ông khác đi ăn ở nhà hàng tây này.
Cô cũng chưa từng cùng anh đi ăn chung! Đáng chết, còn cười vui vẻ như vậy!
Hạ Văn Trì cả kinh nói: “Ai da, người kia không phải là tổng giám đốc Kim Tuệ Lương Duy Phong sao, trước vẫn còn muốn cậu tiếp nhận vụ án của công ty bọn họ đó nhỉ?”
“Thảo nào có mấy phần quen mắt” Hoắc Anh Tuấn trên mặt lạnh lẽo hơn.
Khó trách cô muốn ly dị, thì ra là đã tìm được nhà tốt.
Nhìn thấy bây giờ cô mặc một chiếc áo màu trà xanh ôm lấy vóc người lá lướt, làm nổi bật lên đường cong trên cơ thể, khiến người ta không nhịn được mà nghĩ ngợi đủ điều.
Hơn nữa hình như cô mới uốn tóc, khuôn mặt vốn xinh đẹp lại trở nên tinh tế sắc xảo hơn làm động lòng người.
Khương Tuyết Nhu đang cùng Lương Duy Phong bàn chuyện về công việc ở nước ngoài, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh tấn công tới.
Ngay sau đó, một bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn ăn, theo bàn tay nhìn lên, đập vào mắt là đồng hồ đeo tay trên cổ tay không biết rõ nhãn hiệu.
Mặc dù đơn giản khiêm tốn, nhưng là bởi vì cổ tay của chủ nhân quá mức đẹp, ngược lại lại tạo ra cảm giác một chiếc đồng hồ hạng sang.
Cô nhớ Hoắc Anh Tuấn cũng có một cái như y vậy…
Cái suy nghĩ này vừa mở thoảng qua, Hoắc Anh Tuấn đã kéo ghế ngồi xuống.
Trên người còn mặc một bộ âu phục sang trọng, bên trong phối hợp một lớp áo sơ mi trắng được thêu một bông hoa, hơn nữa cùng với đường nét anh tuấn, trông thật là hoàn mỹ.
Cái khí thế kiêu ngạo kia tản ra cứ như vậy mà chọc cho người đàn ông nho nhã như Lương Duy Phong càng thêm vě u ám.
Cô thật sự đã có thể biết được, tại sao Lâm Minh Kiều lại đem hai người nhận nhầm.
Quả thật khi hai người ở cùng một chỗ, phần lớn mọi người sẽ đưa mắt về Hoắc Anh Tuấn nhìn mãi không rời.
Hu hu hu, ông trời đang trêu đùa cô à?
Cậu của Lục Thanh Minh tỏ tình với cô, nhưng cô đã gả sai người rồi!
Hơn nữa bây giờ vết thương chồng chất, cô nào còn tâm tình để tiếp tục yêu đương nữa chứ.
“Tôi… Thật xin lỗi, anh Lương, tôi… Tôi chẳng qua là muốn là bạn của anh.”
“Cũng được, ít nhất cô có thể làm bạn của tôi.” Lương Duy Phong trong lòng ảm đạm, nhưng vẫn cười nói: “Không sao, hôm nay bày tỏ thế này cũng không ép cô phải tiếp nhận, chỉ là để muốn cô biết tôi có tâm ý muốn theo đuổi cô.
Khương Tuyết Nhu nhức đầu: “Nhưng tôi bây giờ đối với tình yêu không có hứng thú, tôi bây giờ chỉ muốn làm việc cho tốt.”
“Tôi có thể chờ cô, được rồi, ngồi xuống ăn trước đi đã.” Lương Duy Phong lịch thiệp kéo ghế ra cho cô.
Khương Tuyết Nhu không có biện pháp tránh né, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu chọn món ăn.
…
Ở phía ngã tư đường ngoài cửa sổ, có một chiếc Ferrari đang đậu chờ đèn xanh đèn đỏ.
Người ngồi ở ghế phụ lơ đãng nhìn xung quanh, con ngươi đen ngáy bỗng nhiên đọng lại ở một chỗ.
“Quẹo trái, tấp vào nhà hàng tây ở bên đường ăn cơm.
“Hả? Không được, chúng ta đã hẹn với bộ trưởng Kỷ để bàn về vụ án.” Hạ Văn Trì theo ánh mắt của anh nhìn sang, trong nháy mắt sáng tỏ, không trách nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống, hóa ra là ghen.
“Dừng”. Hoắc Anh Tuấn mắt lạnh như hàn băng ra lệnh.
Hạ Văn Trì không thể làm gì khác hơn là chấp nhận dừng xe trước nhà hàng.
Hai người xuất hiện ở cửa nhà hàng tây, cô tiếp tân cũng sững sốt một chút.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai thanh niên anh tuấn trẻ tuổi cùng nhau tới nhà hàng tây này, không lẽ hai người không phải là… Loại quan hệ đó chứ?
Phục vụ viên lộ vẻ mặt tiếc nuối, nhưng vẫn khách khí nói: “Hai vị muốn bàn cho tình nhân sao?”
Hạ Văn Trì chân lảo đảo một cái.
Thật là, danh tiếng trong sạch của anh ta lại bị hủy.
“Không cần.”Hoắc Anh Tuấn mặt không cảm xúc tiến thẳng vào chỗ của Khương Tuyết Nhu.
Đi càng gần lại càng có thể thấy rõ ràng, cô dám cùng người đàn ông khác đi ăn ở nhà hàng tây này.
Cô cũng chưa từng cùng anh đi ăn chung! Đáng chết, còn cười vui vẻ như vậy!
Hạ Văn Trì cả kinh nói: “Ai da, người kia không phải là tổng giám đốc Kim Tuệ Lương Duy Phong sao, trước vẫn còn muốn cậu tiếp nhận vụ án của công ty bọn họ đó nhỉ?”
“Thảo nào có mấy phần quen mắt” Hoắc Anh Tuấn trên mặt lạnh lẽo hơn.
Khó trách cô muốn ly dị, thì ra là đã tìm được nhà tốt.
Nhìn thấy bây giờ cô mặc một chiếc áo màu trà xanh ôm lấy vóc người lá lướt, làm nổi bật lên đường cong trên cơ thể, khiến người ta không nhịn được mà nghĩ ngợi đủ điều.
Hơn nữa hình như cô mới uốn tóc, khuôn mặt vốn xinh đẹp lại trở nên tinh tế sắc xảo hơn làm động lòng người.
Khương Tuyết Nhu đang cùng Lương Duy Phong bàn chuyện về công việc ở nước ngoài, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh tấn công tới.
Ngay sau đó, một bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn ăn, theo bàn tay nhìn lên, đập vào mắt là đồng hồ đeo tay trên cổ tay không biết rõ nhãn hiệu.
Mặc dù đơn giản khiêm tốn, nhưng là bởi vì cổ tay của chủ nhân quá mức đẹp, ngược lại lại tạo ra cảm giác một chiếc đồng hồ hạng sang.
Cô nhớ Hoắc Anh Tuấn cũng có một cái như y vậy…
Cái suy nghĩ này vừa mở thoảng qua, Hoắc Anh Tuấn đã kéo ghế ngồi xuống.
Trên người còn mặc một bộ âu phục sang trọng, bên trong phối hợp một lớp áo sơ mi trắng được thêu một bông hoa, hơn nữa cùng với đường nét anh tuấn, trông thật là hoàn mỹ.
Cái khí thế kiêu ngạo kia tản ra cứ như vậy mà chọc cho người đàn ông nho nhã như Lương Duy Phong càng thêm vě u ám.
Cô thật sự đã có thể biết được, tại sao Lâm Minh Kiều lại đem hai người nhận nhầm.
Quả thật khi hai người ở cùng một chỗ, phần lớn mọi người sẽ đưa mắt về Hoắc Anh Tuấn nhìn mãi không rời.