Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258
Trì Tiểu Trì ung dung nói lời khách sáo: “Tại sao huynh lại nghĩ như vậy?”
Nghiêm Nguyên Chiêu hơi nghiêm nghị: “Ngươi chớ xía vào Lục gia ta nghĩ như thế nào, Lục gia muốn biết suy nghĩ của ngươi.”
Trì Tiểu Trì không lên tiếng.
“Thời gia đến thế hệ này chỉ có một mình ngươi. Hai anh họ của ngươi, một người là nho sinh, người còn lại so với ngươi mà nói là tư chất bình thường cũng đã quá miễn cưỡng rồi.” Nghiêm Nguyên Chiêu nói, “Nếu ngươi có ý kia với gã người hầu thì vui đùa một chút là được, ngàn vạn lần đừng xem là thật.”
Nói tới đây, Nghiêm Nguyên Chiêu mới cảm thấy không thích hợp, chủ động đè lại bàn cờ.
Trì Tiểu Trì đang âm thầm sắp xếp lại mối quan hệ của các nhân vật, bởi vậy chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nghiêm Nguyên Chiêu.
Nghiêm Nguyên Chiêu cảnh giác nói: “Ngày xưa nếu ta nói như vậy thì ngươi nhất định sẽ lật bàn với ta. Hôm nay đổi tính rồi à?”
Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói: “Ván này ta sắp thắng, lật bàn làm gì?”
Nghiêm Nguyên Chiêu lập tức bị kích thích, nổi quạu: “Lục gia nhường ngươi trước, ngươi còn có thể thắng à?”
Trì Tiểu Trì: “…Xin hỏi ngài nhường khi nào?”
Nghiêm Nguyên Chiêu dõng dạc chỉ vào quân cờ hắn mới đặt xuống: “Chính là mới vừa rồi.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Cút ngay lập tức.
Chế độ quân chủ phong kiến đã vượt khỏi giới cờ vây.
Chơi ba ván, Nghiêm Nguyên Chiêu bị Trì Tiểu Trì giết không còn manh giáp.
Sắc trời đã tối, Nghiêm Nguyên Chiêu chưa hết thòm thèm, bị Thời tiểu tướng quân dùng lý do “Thần phải ngủ sớm, ngày mai tiên sinh có bài giảng buổi sáng” để nửa mời nửa ném hắn ra khỏi phủ Tướng quân.
Đợi ngồi lên xe ngựa, Nghiêm Nguyên Chiêu vẫn không chịu bỏ qua: “Nhìn thấy chưa, là ta nhường y mà.”
Cù Anh muốn nói lại thôi: “…Lục Hoàng tử.”
Nghiêm Nguyên Chiêu thăm dò xem bên trong lư hương đặt ở thùng xe ngựa đang đốt là loại nào: “Chuyện gì?”
“Cờ là cờ, rượu là rượu.” Cù Anh thấp giọng nói, “Cù Anh cả gan, ngài đừng quên mục đích ban đầu khi giao hảo với thiếu gia phủ Tướng quân là gì.”
Nghiêm Nguyên Chiêu đặt cái nắp bằng đồng hình cánh sen lại vị trí cũ, im lặng không nói.
Hắn đẩy ra rèm che kim tuyến vàng, hướng ra ngoài nhìn xung quanh.
Trước mắt hắn là tấm biển của phủ Tướng quân. Hào quang của “Trấn Nam Phủ Tướng Quân” trải qua bảy đời vẫn huy hoàng như trước.
“Hồng Phong Ý Thải” ở Tàng Thư Các, đình nghỉ mát “Ba Quang Vân Ảnh”, sảnh chính “Bao Trung”, hơn một nửa tấm biển trong phủ Tướng quân đều là phụ Hoàng của hắn đích thân viết, chính miệng ban xuống, vinh sủng cỡ nào.
Thế nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài, phủ Tướng quân tường gạch đã xám xịt, không còn lấp lánh huy hoàng, khiêm tốn mà giản dị, lẳng lặng đứng giữa vương đô rực rỡ sắc màu ở Vọng Thành.
Thời gia là người hầu cũng là pháo đài đời đời của Nghiêm gia, từ khi bắt đầu vẫn luôn như vậy, chỉ vì một chữ Trung.
Hắn thả xuống rèm che, cất giọng nói: “Đi thôi.”
Trì Tiểu Trì kết thúc cảnh quay, còn chưa kịp lấy hơi thì lại tới thêm một phiền phức không lớn cũng không nhỏ.
A Lăng nói: “Mời công tử rửa tay dùng bữa tối.”
Món ăn tối nay không tệ. Một phần súp cá hoa vàng, một phần cải trắng luộc, một phần mầm đậu lạp xưởng, một phần bún thịt chưng, một chén canh Tam Tiên, một bát mì vằn thắn nhỏ, nước súp cực tươi ngon, chỉ dùng thịt gà tươi và măng tươi hầm trong thời gian dài, vớt bọt bỏ đi, chỉ lấy phần nước trong veo.
Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn đồ ăn, nói: “Mỗi một món đưa cho tiên sinh một phần.”
A Lăng vừa gắp thức ăn cho cậu vừa nói: “Đã đưa sang. Thân thể tiên sinh hơi yếu, thịt hơi khó tiêu nên ăn ít một chút, còn đưa thêm một chung tổ yến.”
Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm tay của A Lăng.
A Lăng mang nước nóng đến, dùng khăn mặt thấm nước rồi vắt ráo, lau tay cho Trì Tiểu Trì: “Những gì công tử nhớ trong lòng thì Tử Lăng sẽ thay công tử làm tốt, xin công tử yên tâm.”
Trì Tiểu Trì bị lau tay đến mất cả khẩu vị, giương đũa ăn vài ngụm, cảm thấy có chút lãng phí, liền thản nhiên nói: “Ngươi cũng chưa ăn đúng không, cùng ăn đi.”
A Lăng nở nụ cười, tựa như đã quen với việc được nuông chiều như vậy: “Tạ công tử ban thưởng.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng mang đến bát đũa đã chuẩn bị sẵn, đứng dùng cơm.
…Xem ra Thời Đình Vân và A Lăng quả nhiên thân thiết hơn chút.
Ngược lại A Thư thì dài dòng hơn.
A Lăng tên là Chử Tử Lăng, A Thư xuất thân từ Bạch tộc Nam Cương, tên tiếng hán là Lý Nghiệp Thư, hiển nhiên đều là những người từng đọc sách, có thể thấy được phụ thân của Thời Đình Vân lúc chọn người cho y đều rất dụng tâm.
So với Lý Nghiệp Thư được Đường Tăng nhập thể, Chử Tử Lăng đối xử với mọi người càng lanh lợi và chu đáo hơn, bẩm sinh có một đôi mắt cười như hoa đào, không cần nói đã tươi ba phần, làm người ta vô cùng yêu thích nhưng lại không có nghĩa lỗ mãng.
Khi Trì Tiểu Trì sắp ăn xong bát mì vằn thắn thì A Lăng liền đúng lúc mà múc thêm, chân mày cong cong, vừa nhìn liền biết tâm tình không tệ.
Trì Tiểu Trì thật ôn hòa hỏi: “Cười cái gì?”
A Lăng thẳng thắn nói: “Thân thể của công tử chuyển biến tốt, trong lòng Tử Lăng vui mừng.”
Trì Tiểu Trì nhận bát mì vằn thắn: “Vừa rồi ngươi vừa mới đi đâu?”
“Công tử nhớ Tử Lăng như vậy, Tử Lăng chịu không nổi.” A Lăng cười nói, “Mà xin công tử tha cho Tử Lăng đi, nếu Tử Lăng ở bên cạnh thì Lục Hoàng tử nhất định sẽ ghi thêm mấy mối thù nữa cho xem.”
Trì Tiểu Trì ừ một tiếng, phân phó: “Thu dọn phòng ngủ chính, từ nay về sau Công tử sư sẽ ngủ lại ở phòng của ta.”
Điều này khiến A Lăng sững sờ một chút: “Công tử?”
Trì Tiểu Trì nói một cách đầy chính khí: “Gần đây phụ thân thường xuyên gửi thư về, thông báo sự tình ở biên cương, có rất nhiều chuyện ta phải thỉnh giáo tiên sinh. Phụ thân căn dặn phải trò chuyện nhiều với tiên sinh, cùng tiên sinh ngủ chung giường, tỏ vẻ tôn kính.”
“Vâng. Tử Lăng nhớ rồi.” A Lăng thuận thế đáp lại, “Nhưng mà Tử Lăng chỉ có một mình, thu dọn sẽ hơi chậm một chút, đợi ăn xong Tử Lăng điều vài người ở ngoại viên hỗ trợ thu dọn.”
“A Thư đâu?”
“Có lẽ công tử quên mất?” A Lăng nói, “Muội muội của A Thư làm người hầu cho gia trang của Kỳ viên ngoại ở ngoại thành, ngài cho phép A Thư ngày mười ba mỗi tháng đi ra ngoài thăm viếng nàng. Hôm nay vốn là ngày A Thư đi thăm người thân, nhưng vì chăm sóc cho ngài nên A Thư đi muộn mấy canh giờ. Trước khi đi hắn còn nghĩ đến công tử, bảo rằng muốn mua một chút hương liệu dưỡng thần của đội thương buôn Đột Quyết cho ngài sử dụng.”
Trì Tiểu Trì không nói lời nào, âm thầm ghi nhớ một ít câu từ mấu chốt, dự định tối về giao lưu một chút với tiên sinh của mình.
Mà chờ đến buổi tối thì một thân chính khí của Trì Tiểu Trì toàn bộ bị triệt tiêu.
Công tử sư hành động bất tiện cho nên tất nhiên là Đại công tử phải tận tâm hầu hạ, bao gồm cả rửa mặt tắm rửa.
Thân thể này của Lâu Ảnh rất gầy, bởi vì thiếu phơi nắng nên da dẻ không hề hồng hào, hai chân vô lực, cần người ôm dìu thì mới có thể tắm rửa, thùng gỗ quá mức gò bó, bất tiện cho việc tắm rửa, cho nên hai người đến bể tắm nước nóng trong phủ.
Hình xăm trên mặt Lâu Ảnh không xem là thứ vinh quang, bình thường đều che lấp, không muốn người biết, bởi vậy Trì Tiểu Trì đặc biệt đuổi đi đám người hầu.
Những người trong phủ Tướng quân đều được dạy dỗ, hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, nhiều nhất cũng chỉ oán thầm trong bụng.
Vả lại Công tử sư bệnh tật triền miên, vừa sợ sáng vừa sợ lạnh, vì vậy mới ẩn cư nơi vắng vẻ, ngay cả buổi tối cũng đội mũ sa, e rằng tướng mạo có vấn đề nên mới không muốn người ta nhìn thấy.
Lâu Ảnh rất nhẹ cân, sau khi bế Lâu Ảnh vẫn còn mặc áo khoác tắm đặt vào trong nước, Trì Tiểu Trì cũng ngâm mình vào bể nước nóng, bị hơi nóng tỏa ra mùi lưu huỳnh phả vào mặt khiến cậu hơi có chút mơ màng.
Cậu dò hỏi Lâu Ảnh: “Nóng không?”
Lâu Ảnh ngồi một bên bể tắm, nhẹ nhàng lau hình xăm của mình: “Cũng được, chân không có cảm giác gì, chỉ có chút ngứa ngáy thôi.”
Trì Tiểu Trì lặng lẽ hít sâu, nỗ lực thuyết phục chính mình.
Chuyện này có là gì, chỉ là chuyện nhỏ.
Khi còn bé cậu còn cùng Lâu ca đi tắm ở nhà tắm công cộng, còn thử xem ai chịu nhiệt giỏi hơn ai, ở trong phòng xông hơi thiếu chút nữa bị mất nước sốc nhiệt, cuối cùng vẫn là Lâu ca phát hiện tình huống của cậu không ổn, anh chủ động nhận thua, bế cậu ra ngoài, mua đồ uống lạnh kề sát vào mặt giúp cậu hồi tỉnh, chờ cậu tỉnh lại, Lâu ca đỡ lấy gáy của cậu, một tay mở lon nước, cho cậu uống nước quýt ngọt.
Trì Tiểu Trì nghĩ đến mà lòng mềm nhũn, trong miệng thoang thoảng hương thơm của nước quýt, dũng khí cũng tăng lên không ít, chủ động tới gần anh, lau chân và chà lưng cho anh.
Trì Tiểu Trì chỉ sợ hai chân của anh không chăm sóc kỹ sẽ bị hoại tử, bèn nhấc chân của Lâu Ảnh lên, che lại chỗ quan trọng, tinh tế rửa sạch bắp đùi.
Da dẻ của Lâu Ảnh cực kỳ trắng, chà lau một chút là ửng đỏ, Trì Tiểu Trì tỉ mỉ chà lau, sợ làm đau anh nên kết quả lại biến thành sờ mó.
…Trong không khí tràn đầy hương lưu huỳnh không thể ép xuống được.
Lâu Ảnh khom người xuống, cắn răng nhẫn nhịn, siết chặt nắm tay, nhẹ giọng nói: “…Ừm. Được rồi.”
Trì Tiểu Trì cảm thấy mình làm cũng không tệ lắm, nghiêng đầu qua: “Rửa sạch nha?”
Lâu Ảnh nỗ lực chống một chân lên, chặn lại một phần tầm mắt của Trì Tiểu Trì: “Tạm thời không cần. Tôi tự tắm được, em cũng tắm một chút đi.”
Trì Tiểu Trì cũng có chút không dễ chịu, xoa khuôn mặt bị hơi nước làm cho ửng đỏ, lội sang bên cạnh, giữ một khoảng cách với Lâu Ảnh thì trong lòng mới yên tĩnh được một chút.
Một lúc sau, thân thể căng thẳng của Lâu Ảnh mới thả lỏng, thở ra một hơi, nghiêng mặt sang hỏi cậu: “Em nghi ngờ ai?”
Sau khi Trì Tiểu Trì thả lỏng tâm tình, cậu vẩy nước có chút hăng hái: “Tất cả đều có vấn đề.”
Bản tính của Nghiêm Nguyên Hành quá mức khép kín, cũng không khó đoán tâm tư nhưng không ai biết tâm tư lần này của hắn sẽ gây thành hậu quả thế nào.
Xuất thân của A Thư có chút khó xử, sẽ định kỳ đi ra ngoài, đáng giá để ý một chút.
Lâu Ảnh hỏi: “Còn A Lăng?”
Trì Tiểu Trì nói: “Đợi quan sát. Hắn luyện võ, trên tay có vết tích quấn băng vải, những thứ khác thì nhìn chưa ra, chỉ có thể biết rõ hắn quả thật được Thời Đình Vân cưng chiều.”
Cậu ngừng lại một chút: “Nghiêm Nguyên Chiêu…”
Dưới cái nhìn của cậu, bản thân Nghiêm Nguyên Chiêu không có vấn đề gì, nhưng hắn quá thân thiết với Thời Đình Vân, chẳng khác nào huynh đệ, không có khoảng cách, bản thân có chút kỳ lạ.
Lúc này Lâu Ảnh chuyển động.
Anh dùng một tay chống vào thành bể tắm, mượn nước để di chuyển, tiến đến trước người Trì Tiểu Trì, chuẩn xác quỳ giữa hai chân cậu, khiến cậu không có đường lui.
Trì Tiểu Trì cứng người,
Nhưng còn chưa kịp để tim của cậu đập loạn nhịp thì Lâu Ảnh đã nói: “Nghiêm Nguyên Chiêu.”
Anh dùng ngón tay trỏ đặt lên huyệt thái dương của Trì Tiểu Trì.
Đoạn đối thoại trong xe ngựa của Cù Anh và Nghiêm Nguyên Chiêu truyền vào trong tai cậu.
Lâu Ảnh giải thích đơn giản: “Tôi gặp hắn một lần, đã thả một vài thứ lên người hắn.”
Trong lòng hai người nghĩ đến chuyện chính sự, sau khi tắm rửa xong xuôi liền quay trở về phòng, trong lúc nói chuyện lại tập hợp tất cả thông tin hiện có.
Sau đó Trì Tiểu Trì bế Lâu Ảnh lên giường, thỏa đáng mà thu xếp chăn dày chèn ngay chính giữa, sau đó mới leo lên giường, thổi tắt hai cây nến, nằm xuống bên cạnh anh.
Vừa mới vào xuân không lâu, trời còn chút lạnh, vì cân nhắc cho thân thể của Lâu Ảnh nên cậu đặt thêm lò sưởi.
Trì Tiểu Trì hơi nóng, chỉ dùng chăn mỏng che trên eo, một tay gối sau gáy suy nghĩ.
Lâu Ảnh nằm gần sát cậu, nhìn đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối của cậu, anh nhẹ nhàng hỏi: “Nóng không?”
“Cũng không.”
“Nói cho em biết một chuyện?”
Trì Tiểu Trì tưởng rằng anh có phát hiện gì khác: “Nói đi.”
“Kỳ thật chân của tôi không phải mất cảm giác toàn bộ.” Lâu Ảnh nghiêng người sang, bổ sung, “…Chỗ bắp đùi.”
Trong đầu của Trì Tiểu Trì bị máu nhồi như vỡ tung.
Lâu Ảnh nói: “Nếu sau này có thể chăm sóc em, tôi sẽ chú ý điểm này.”
Đang nói chuyện, trong bóng tối bỗng có một bàn tay lạnh như băng dò ra khỏi chăn, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Trì Tiểu Trì, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Lòng bàn tay đang chảy mồ hôi,” Giọng nói mang theo tiếng cười ở bên tai khiến cả khuôn mặt như tê dại, “Nóng à?”
Trì Tiểu Trì không lên tiếng, nhét tay của Lâu Ảnh trở lại chăn, sau đó muốn rút ra nhưng cái tay kia lại nắm thật chặt, như không chịu buông tha cho cậu rời đi.
Trì Tiểu Trì mím môi một cái, cắn răng, đưa tay giao cho anh.
Ngón tay hơi đổ mồ hôi đan vào nhau.
Xương cứng nhưng lòng bàn tay đổ mồ hôi lại khiến nó trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Nghiêm Nguyên Chiêu hơi nghiêm nghị: “Ngươi chớ xía vào Lục gia ta nghĩ như thế nào, Lục gia muốn biết suy nghĩ của ngươi.”
Trì Tiểu Trì không lên tiếng.
“Thời gia đến thế hệ này chỉ có một mình ngươi. Hai anh họ của ngươi, một người là nho sinh, người còn lại so với ngươi mà nói là tư chất bình thường cũng đã quá miễn cưỡng rồi.” Nghiêm Nguyên Chiêu nói, “Nếu ngươi có ý kia với gã người hầu thì vui đùa một chút là được, ngàn vạn lần đừng xem là thật.”
Nói tới đây, Nghiêm Nguyên Chiêu mới cảm thấy không thích hợp, chủ động đè lại bàn cờ.
Trì Tiểu Trì đang âm thầm sắp xếp lại mối quan hệ của các nhân vật, bởi vậy chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nghiêm Nguyên Chiêu.
Nghiêm Nguyên Chiêu cảnh giác nói: “Ngày xưa nếu ta nói như vậy thì ngươi nhất định sẽ lật bàn với ta. Hôm nay đổi tính rồi à?”
Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói: “Ván này ta sắp thắng, lật bàn làm gì?”
Nghiêm Nguyên Chiêu lập tức bị kích thích, nổi quạu: “Lục gia nhường ngươi trước, ngươi còn có thể thắng à?”
Trì Tiểu Trì: “…Xin hỏi ngài nhường khi nào?”
Nghiêm Nguyên Chiêu dõng dạc chỉ vào quân cờ hắn mới đặt xuống: “Chính là mới vừa rồi.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Cút ngay lập tức.
Chế độ quân chủ phong kiến đã vượt khỏi giới cờ vây.
Chơi ba ván, Nghiêm Nguyên Chiêu bị Trì Tiểu Trì giết không còn manh giáp.
Sắc trời đã tối, Nghiêm Nguyên Chiêu chưa hết thòm thèm, bị Thời tiểu tướng quân dùng lý do “Thần phải ngủ sớm, ngày mai tiên sinh có bài giảng buổi sáng” để nửa mời nửa ném hắn ra khỏi phủ Tướng quân.
Đợi ngồi lên xe ngựa, Nghiêm Nguyên Chiêu vẫn không chịu bỏ qua: “Nhìn thấy chưa, là ta nhường y mà.”
Cù Anh muốn nói lại thôi: “…Lục Hoàng tử.”
Nghiêm Nguyên Chiêu thăm dò xem bên trong lư hương đặt ở thùng xe ngựa đang đốt là loại nào: “Chuyện gì?”
“Cờ là cờ, rượu là rượu.” Cù Anh thấp giọng nói, “Cù Anh cả gan, ngài đừng quên mục đích ban đầu khi giao hảo với thiếu gia phủ Tướng quân là gì.”
Nghiêm Nguyên Chiêu đặt cái nắp bằng đồng hình cánh sen lại vị trí cũ, im lặng không nói.
Hắn đẩy ra rèm che kim tuyến vàng, hướng ra ngoài nhìn xung quanh.
Trước mắt hắn là tấm biển của phủ Tướng quân. Hào quang của “Trấn Nam Phủ Tướng Quân” trải qua bảy đời vẫn huy hoàng như trước.
“Hồng Phong Ý Thải” ở Tàng Thư Các, đình nghỉ mát “Ba Quang Vân Ảnh”, sảnh chính “Bao Trung”, hơn một nửa tấm biển trong phủ Tướng quân đều là phụ Hoàng của hắn đích thân viết, chính miệng ban xuống, vinh sủng cỡ nào.
Thế nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài, phủ Tướng quân tường gạch đã xám xịt, không còn lấp lánh huy hoàng, khiêm tốn mà giản dị, lẳng lặng đứng giữa vương đô rực rỡ sắc màu ở Vọng Thành.
Thời gia là người hầu cũng là pháo đài đời đời của Nghiêm gia, từ khi bắt đầu vẫn luôn như vậy, chỉ vì một chữ Trung.
Hắn thả xuống rèm che, cất giọng nói: “Đi thôi.”
Trì Tiểu Trì kết thúc cảnh quay, còn chưa kịp lấy hơi thì lại tới thêm một phiền phức không lớn cũng không nhỏ.
A Lăng nói: “Mời công tử rửa tay dùng bữa tối.”
Món ăn tối nay không tệ. Một phần súp cá hoa vàng, một phần cải trắng luộc, một phần mầm đậu lạp xưởng, một phần bún thịt chưng, một chén canh Tam Tiên, một bát mì vằn thắn nhỏ, nước súp cực tươi ngon, chỉ dùng thịt gà tươi và măng tươi hầm trong thời gian dài, vớt bọt bỏ đi, chỉ lấy phần nước trong veo.
Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn đồ ăn, nói: “Mỗi một món đưa cho tiên sinh một phần.”
A Lăng vừa gắp thức ăn cho cậu vừa nói: “Đã đưa sang. Thân thể tiên sinh hơi yếu, thịt hơi khó tiêu nên ăn ít một chút, còn đưa thêm một chung tổ yến.”
Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm tay của A Lăng.
A Lăng mang nước nóng đến, dùng khăn mặt thấm nước rồi vắt ráo, lau tay cho Trì Tiểu Trì: “Những gì công tử nhớ trong lòng thì Tử Lăng sẽ thay công tử làm tốt, xin công tử yên tâm.”
Trì Tiểu Trì bị lau tay đến mất cả khẩu vị, giương đũa ăn vài ngụm, cảm thấy có chút lãng phí, liền thản nhiên nói: “Ngươi cũng chưa ăn đúng không, cùng ăn đi.”
A Lăng nở nụ cười, tựa như đã quen với việc được nuông chiều như vậy: “Tạ công tử ban thưởng.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng mang đến bát đũa đã chuẩn bị sẵn, đứng dùng cơm.
…Xem ra Thời Đình Vân và A Lăng quả nhiên thân thiết hơn chút.
Ngược lại A Thư thì dài dòng hơn.
A Lăng tên là Chử Tử Lăng, A Thư xuất thân từ Bạch tộc Nam Cương, tên tiếng hán là Lý Nghiệp Thư, hiển nhiên đều là những người từng đọc sách, có thể thấy được phụ thân của Thời Đình Vân lúc chọn người cho y đều rất dụng tâm.
So với Lý Nghiệp Thư được Đường Tăng nhập thể, Chử Tử Lăng đối xử với mọi người càng lanh lợi và chu đáo hơn, bẩm sinh có một đôi mắt cười như hoa đào, không cần nói đã tươi ba phần, làm người ta vô cùng yêu thích nhưng lại không có nghĩa lỗ mãng.
Khi Trì Tiểu Trì sắp ăn xong bát mì vằn thắn thì A Lăng liền đúng lúc mà múc thêm, chân mày cong cong, vừa nhìn liền biết tâm tình không tệ.
Trì Tiểu Trì thật ôn hòa hỏi: “Cười cái gì?”
A Lăng thẳng thắn nói: “Thân thể của công tử chuyển biến tốt, trong lòng Tử Lăng vui mừng.”
Trì Tiểu Trì nhận bát mì vằn thắn: “Vừa rồi ngươi vừa mới đi đâu?”
“Công tử nhớ Tử Lăng như vậy, Tử Lăng chịu không nổi.” A Lăng cười nói, “Mà xin công tử tha cho Tử Lăng đi, nếu Tử Lăng ở bên cạnh thì Lục Hoàng tử nhất định sẽ ghi thêm mấy mối thù nữa cho xem.”
Trì Tiểu Trì ừ một tiếng, phân phó: “Thu dọn phòng ngủ chính, từ nay về sau Công tử sư sẽ ngủ lại ở phòng của ta.”
Điều này khiến A Lăng sững sờ một chút: “Công tử?”
Trì Tiểu Trì nói một cách đầy chính khí: “Gần đây phụ thân thường xuyên gửi thư về, thông báo sự tình ở biên cương, có rất nhiều chuyện ta phải thỉnh giáo tiên sinh. Phụ thân căn dặn phải trò chuyện nhiều với tiên sinh, cùng tiên sinh ngủ chung giường, tỏ vẻ tôn kính.”
“Vâng. Tử Lăng nhớ rồi.” A Lăng thuận thế đáp lại, “Nhưng mà Tử Lăng chỉ có một mình, thu dọn sẽ hơi chậm một chút, đợi ăn xong Tử Lăng điều vài người ở ngoại viên hỗ trợ thu dọn.”
“A Thư đâu?”
“Có lẽ công tử quên mất?” A Lăng nói, “Muội muội của A Thư làm người hầu cho gia trang của Kỳ viên ngoại ở ngoại thành, ngài cho phép A Thư ngày mười ba mỗi tháng đi ra ngoài thăm viếng nàng. Hôm nay vốn là ngày A Thư đi thăm người thân, nhưng vì chăm sóc cho ngài nên A Thư đi muộn mấy canh giờ. Trước khi đi hắn còn nghĩ đến công tử, bảo rằng muốn mua một chút hương liệu dưỡng thần của đội thương buôn Đột Quyết cho ngài sử dụng.”
Trì Tiểu Trì không nói lời nào, âm thầm ghi nhớ một ít câu từ mấu chốt, dự định tối về giao lưu một chút với tiên sinh của mình.
Mà chờ đến buổi tối thì một thân chính khí của Trì Tiểu Trì toàn bộ bị triệt tiêu.
Công tử sư hành động bất tiện cho nên tất nhiên là Đại công tử phải tận tâm hầu hạ, bao gồm cả rửa mặt tắm rửa.
Thân thể này của Lâu Ảnh rất gầy, bởi vì thiếu phơi nắng nên da dẻ không hề hồng hào, hai chân vô lực, cần người ôm dìu thì mới có thể tắm rửa, thùng gỗ quá mức gò bó, bất tiện cho việc tắm rửa, cho nên hai người đến bể tắm nước nóng trong phủ.
Hình xăm trên mặt Lâu Ảnh không xem là thứ vinh quang, bình thường đều che lấp, không muốn người biết, bởi vậy Trì Tiểu Trì đặc biệt đuổi đi đám người hầu.
Những người trong phủ Tướng quân đều được dạy dỗ, hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, nhiều nhất cũng chỉ oán thầm trong bụng.
Vả lại Công tử sư bệnh tật triền miên, vừa sợ sáng vừa sợ lạnh, vì vậy mới ẩn cư nơi vắng vẻ, ngay cả buổi tối cũng đội mũ sa, e rằng tướng mạo có vấn đề nên mới không muốn người ta nhìn thấy.
Lâu Ảnh rất nhẹ cân, sau khi bế Lâu Ảnh vẫn còn mặc áo khoác tắm đặt vào trong nước, Trì Tiểu Trì cũng ngâm mình vào bể nước nóng, bị hơi nóng tỏa ra mùi lưu huỳnh phả vào mặt khiến cậu hơi có chút mơ màng.
Cậu dò hỏi Lâu Ảnh: “Nóng không?”
Lâu Ảnh ngồi một bên bể tắm, nhẹ nhàng lau hình xăm của mình: “Cũng được, chân không có cảm giác gì, chỉ có chút ngứa ngáy thôi.”
Trì Tiểu Trì lặng lẽ hít sâu, nỗ lực thuyết phục chính mình.
Chuyện này có là gì, chỉ là chuyện nhỏ.
Khi còn bé cậu còn cùng Lâu ca đi tắm ở nhà tắm công cộng, còn thử xem ai chịu nhiệt giỏi hơn ai, ở trong phòng xông hơi thiếu chút nữa bị mất nước sốc nhiệt, cuối cùng vẫn là Lâu ca phát hiện tình huống của cậu không ổn, anh chủ động nhận thua, bế cậu ra ngoài, mua đồ uống lạnh kề sát vào mặt giúp cậu hồi tỉnh, chờ cậu tỉnh lại, Lâu ca đỡ lấy gáy của cậu, một tay mở lon nước, cho cậu uống nước quýt ngọt.
Trì Tiểu Trì nghĩ đến mà lòng mềm nhũn, trong miệng thoang thoảng hương thơm của nước quýt, dũng khí cũng tăng lên không ít, chủ động tới gần anh, lau chân và chà lưng cho anh.
Trì Tiểu Trì chỉ sợ hai chân của anh không chăm sóc kỹ sẽ bị hoại tử, bèn nhấc chân của Lâu Ảnh lên, che lại chỗ quan trọng, tinh tế rửa sạch bắp đùi.
Da dẻ của Lâu Ảnh cực kỳ trắng, chà lau một chút là ửng đỏ, Trì Tiểu Trì tỉ mỉ chà lau, sợ làm đau anh nên kết quả lại biến thành sờ mó.
…Trong không khí tràn đầy hương lưu huỳnh không thể ép xuống được.
Lâu Ảnh khom người xuống, cắn răng nhẫn nhịn, siết chặt nắm tay, nhẹ giọng nói: “…Ừm. Được rồi.”
Trì Tiểu Trì cảm thấy mình làm cũng không tệ lắm, nghiêng đầu qua: “Rửa sạch nha?”
Lâu Ảnh nỗ lực chống một chân lên, chặn lại một phần tầm mắt của Trì Tiểu Trì: “Tạm thời không cần. Tôi tự tắm được, em cũng tắm một chút đi.”
Trì Tiểu Trì cũng có chút không dễ chịu, xoa khuôn mặt bị hơi nước làm cho ửng đỏ, lội sang bên cạnh, giữ một khoảng cách với Lâu Ảnh thì trong lòng mới yên tĩnh được một chút.
Một lúc sau, thân thể căng thẳng của Lâu Ảnh mới thả lỏng, thở ra một hơi, nghiêng mặt sang hỏi cậu: “Em nghi ngờ ai?”
Sau khi Trì Tiểu Trì thả lỏng tâm tình, cậu vẩy nước có chút hăng hái: “Tất cả đều có vấn đề.”
Bản tính của Nghiêm Nguyên Hành quá mức khép kín, cũng không khó đoán tâm tư nhưng không ai biết tâm tư lần này của hắn sẽ gây thành hậu quả thế nào.
Xuất thân của A Thư có chút khó xử, sẽ định kỳ đi ra ngoài, đáng giá để ý một chút.
Lâu Ảnh hỏi: “Còn A Lăng?”
Trì Tiểu Trì nói: “Đợi quan sát. Hắn luyện võ, trên tay có vết tích quấn băng vải, những thứ khác thì nhìn chưa ra, chỉ có thể biết rõ hắn quả thật được Thời Đình Vân cưng chiều.”
Cậu ngừng lại một chút: “Nghiêm Nguyên Chiêu…”
Dưới cái nhìn của cậu, bản thân Nghiêm Nguyên Chiêu không có vấn đề gì, nhưng hắn quá thân thiết với Thời Đình Vân, chẳng khác nào huynh đệ, không có khoảng cách, bản thân có chút kỳ lạ.
Lúc này Lâu Ảnh chuyển động.
Anh dùng một tay chống vào thành bể tắm, mượn nước để di chuyển, tiến đến trước người Trì Tiểu Trì, chuẩn xác quỳ giữa hai chân cậu, khiến cậu không có đường lui.
Trì Tiểu Trì cứng người,
Nhưng còn chưa kịp để tim của cậu đập loạn nhịp thì Lâu Ảnh đã nói: “Nghiêm Nguyên Chiêu.”
Anh dùng ngón tay trỏ đặt lên huyệt thái dương của Trì Tiểu Trì.
Đoạn đối thoại trong xe ngựa của Cù Anh và Nghiêm Nguyên Chiêu truyền vào trong tai cậu.
Lâu Ảnh giải thích đơn giản: “Tôi gặp hắn một lần, đã thả một vài thứ lên người hắn.”
Trong lòng hai người nghĩ đến chuyện chính sự, sau khi tắm rửa xong xuôi liền quay trở về phòng, trong lúc nói chuyện lại tập hợp tất cả thông tin hiện có.
Sau đó Trì Tiểu Trì bế Lâu Ảnh lên giường, thỏa đáng mà thu xếp chăn dày chèn ngay chính giữa, sau đó mới leo lên giường, thổi tắt hai cây nến, nằm xuống bên cạnh anh.
Vừa mới vào xuân không lâu, trời còn chút lạnh, vì cân nhắc cho thân thể của Lâu Ảnh nên cậu đặt thêm lò sưởi.
Trì Tiểu Trì hơi nóng, chỉ dùng chăn mỏng che trên eo, một tay gối sau gáy suy nghĩ.
Lâu Ảnh nằm gần sát cậu, nhìn đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối của cậu, anh nhẹ nhàng hỏi: “Nóng không?”
“Cũng không.”
“Nói cho em biết một chuyện?”
Trì Tiểu Trì tưởng rằng anh có phát hiện gì khác: “Nói đi.”
“Kỳ thật chân của tôi không phải mất cảm giác toàn bộ.” Lâu Ảnh nghiêng người sang, bổ sung, “…Chỗ bắp đùi.”
Trong đầu của Trì Tiểu Trì bị máu nhồi như vỡ tung.
Lâu Ảnh nói: “Nếu sau này có thể chăm sóc em, tôi sẽ chú ý điểm này.”
Đang nói chuyện, trong bóng tối bỗng có một bàn tay lạnh như băng dò ra khỏi chăn, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Trì Tiểu Trì, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Lòng bàn tay đang chảy mồ hôi,” Giọng nói mang theo tiếng cười ở bên tai khiến cả khuôn mặt như tê dại, “Nóng à?”
Trì Tiểu Trì không lên tiếng, nhét tay của Lâu Ảnh trở lại chăn, sau đó muốn rút ra nhưng cái tay kia lại nắm thật chặt, như không chịu buông tha cho cậu rời đi.
Trì Tiểu Trì mím môi một cái, cắn răng, đưa tay giao cho anh.
Ngón tay hơi đổ mồ hôi đan vào nhau.
Xương cứng nhưng lòng bàn tay đổ mồ hôi lại khiến nó trở nên mềm mại hơn rất nhiều.