-
Chương 3: Bảo vệ (1)
Căn cứ vào địa chỉ trên hồ sơ, ba người dừng xe dưới một khu chung cư, nhấn chuông nhà số 602.
“Ai vậy?” Một giọng nữ.
“Chào cô, chúng cháu là bạn học của Thiếu Vân, có một số việc cần điều tra một chút.” La Bích nói.
“Thiếu Vân xảy ra chuyện gì sao?” Giọng người phụ nữ hơi căng thẳng.
“Không, không ạ, chúng cháu chỉ tới để tìm hiểu một chuyện về cô ấy.” Lý Hoài Nhân phản ứng chậm một nhịp tiếp lời, “Chúng cháu có thể đi lên nói tường tận với cô không?”
Do dự một lát, người phụ nữ cuối cùng vẫn mở cửa.
Khi ba người ngồi trong phòng khách, người phụ nữ có phần căng thẳng.
“Thiếu… Thiếu Vân làm sao?”
“Cô ạ, Thiếu Vân không có chuyện gì hết, cô ấy còn đang đi học, chúng cháu chỉ tới để tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của cô ấy.” La Bích cười một cái, “Cô có thể nói cho chúng cháu nghe một chút về chuyện trước kia của Thiếu Vân không ạ?”
Người phụ nữ có điểm không tình nguyện, “Tại sao phải tìm hiểu chuyện trước kia? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Con gái bà có thể là tội phạm giết người, bà cảm thấy có muốn nói hay không?” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Du Kinh vang lên bên tai, anh nhíu mày có chút khó chịu.
Người phụ nữ nghe mấy từ “tội phạm giết người” rõ ràng bị giật mình, “Sao… sao lại thế?”
Du Kinh ném cho Lý Hoài Nhân một ánh mắt, Lý Hoài Nhân lập tức hiểu ý, sơ lược giải thích vụ án này cho người phụ nữ.
“Không thể nào, từ nhỏ Thiếu Vân đã là một đứa bé yên lặng rất nghe lời, làm sao con bé có thể giết người được?”
“Cho nên cô à, bây giờ chúng cháu đang điều tra rõ vụ án này, nếu không tất cả mọi người sẽ bất an.”
Gia đình hiện nay của Lý Thiếu Vân là gia đình thứ hai của mẹ cô ấy. Sau khi Lý Thiếu Vân chào đời, bố ruột hờ hững, thường xuyên lấy tiền trong nhà đi hút thuốc phiện. Lý Thiếu Vân dần lớn lên, phải đi học, của cải trong nhà đã bị bố ruột phá hết, không có tiền hút thuốc phiện, mỗi khi lên cơn nghiện ông ta lại đánh Lý Thiếu Vân. Mẹ cô ra ngoài làm việc, đôi khi thấy trên người Lý Thiếu Vân có vết thương xanh tím mới biết con mình bị ngược đãi đã lâu, trong gia đình bắt đầu liên tục cãi vã. Sống trong khó khăn như vậy mấy năm, sau khi Lý Thiếu Vân tốt nghiệp tiểu học, cuối cùng cha mẹ cũng ly hôn. Một mình mẹ cô dẫn Lý Thiếu Vân đến thành phố khác sinh sống, cho tới khi gặp người chồng bây giờ mới được sống cuộc sống bậc trung. Nhưng hạnh phúc không được bao lâu, bố ruột của Lý Thiếu Vân lại tìm tới cửa đòi tiền, đe dọa nếu không đưa tiền sẽ thiêu rụi nhà bọn họ, còn túm lấy Lý Thiếu Vân quyền đấm cước đá, mẹ cô rất đau lòng nên cho tiền rồi đuổi tên vô lại kia đi.
“Sau đó, mấy ngày sau, thấy tin tức nói hắn… hắn đã bị người ta đâm nhiều dao cho tới chết ở phố đèn đỏ.” Người phụ nữ kể mà lòng còn sợ hãi. “Hiện giờ cuộc sống của chúng tôi rất tốt, không lý nào lại…” Người phụ nữ lo lắng nói.
“Bà có chú ý tới thần thái thường ngày của con gái bà không?” Du Kinh đặt vấn đề, “Ví dụ như, thỉnh thoảng thay đổi sắc mặt rất nhanh, giống như biến thành một người khác, hoặc là có phải càng về sau khi bị đánh Lý Thiếu Vân đã không khóc không hô nữa?”
“Hình như, đúng là vậy.” Người phụ nữ nhớ lại vẻ mặt của con gái khi bị đánh, “Đôi khi con bé trở về phòng, không biết làm gì mà rất ồn ào, giống như hất hết sách vở xuống đất… cảm giác như đang tức giận. Tôi cũng từng hỏi con bé có phải ở trường học không thuận lợi hay không, con bé chỉ cúi đầu không nói gì.”
Trong lòng Du Kinh đã hiểu ra, La Bích dường như nghĩ tới điều gì cúi đầu trầm tư.
Lý Hoài Nhân thấy hai người này như vậy vội vàng nói cảm ơn tạm biệt, rời khỏi nhà Lý Thiếu Vân.
Sau khi lên xe, Du Kinh nói một câu, “Về trường học.”
La Bích không nhịn được hỏi anh, “Có phải anh đã sớm đoán ra cô ấy bị phân liệt nhân cách hay không? Cho nên mới cố ý đến khoa của chúng em mượn người…”
“Ừ.” Du Kinh uống một ngụm nước, “Vụ án trình độ thế này vốn là một vụ rất nhỏ, nhưng trong cục lại quá ỷ lại vào kết quả của máy móc, quan sát Lý Thiếu Vân vài ngày rồi lập tức đi vào ngõ cụt. Cho nên chuyện chúng ta phải làm bây giờ là…”
Du Kinh quay đầu liếc nhìn La Bích, “Dụ rắn khỏi hang.”
“Nói đúng hơn là, chúng ta phải dụ nhân cách giết người kia ra.”
“Ừ.” Đối với Lý Hoài Nhân Du Kinh chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.
Lý Hoài Nhân ở trong lòng nghiêm trọng mất cân bằng nghĩ, vì sao, vì sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn như thế!
“Tôi nói này, hai người làm thế nào xác định hung thủ là Lý Thiếu Vân?” Cậu bé Lý Hoài Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Em cũng muốn biết.” La Bích phụ họa một câu, cô học tâm lý nên có một loại trực giác mơ hồ, “Tuy theo trực giác cảm thấy là cô ấy nhưng em không có suy luận chính xác…”
Theo lý thuyết, dưới tình huống còn chưa thật sự bắt được hung thủ Du Kinh sẽ không chịu giải thích, phải chờ cục cảnh sát mở cuộc họp mới làm báo cáo, nhưng La Bích mới chỉ là một sinh viên, không có tư cách ngồi ở đó…
“Lý Hoài Nhân, cậu nghe một lần nhớ cho kỹ, làm báo cáo gửi về cục, lần sau tôi sẽ không đi họp.”
“Vâng.” Lý Hoài Nhân gật đầu, hận không thể là người đầu tiên biết quá trình suy luận hoàn chỉnh.
“Đầu tiên, cảm giác đầu tiên mà hiện trường cho hai người là gì?” Du Kinh ân cần giáo dục.
“Lộn xộn nhưng cũng sạch sẽ.” La Bích hồi tưởng về hiện trường mà mình vừa mới đọc được.
“Đúng, lộn xộn, chứng tỏ trong quá trình gây án tâm trạng của hung thủ tương đối kích động; sạch sẽ, chứng tỏ hung thủ hẳn là từng có kinh nghiệm gây án, cho nên tuổi của hung thủ sẽ không quá lớn, từ 20 đến 30 tuổi.” Du Kinh hỏi tiếp, “Điều gì khiến cho hung thủ đâm người bị hại xong còn tiếp tục sử dụng bạo lực?”
La Bích tưởng tượng bản thân thành hung thủ kia, sau khi hung tàn giết chết một người còn tiếp tục sử dụng bạo lực…
“Thù hận.” La Bích nói, “Cô ấy hận người kia, sau khi giết cô ấy cảm thấy còn chưa hả giận cho nên dùng tới tay chân, nhưng cô ấy lại rất cẩn thận, không để lại bất cứ mảnh da hay sợi tóc nào ở hiện trường…” Cô chợt hiểu ra, “Chứng tỏ cô ấy đã chuẩn bị sẵn, ở hiện trường đeo bao tay gì đó nên mới không để lại dấu vết!”
“Bạo hành xác chết rõ ràng là vì thù hận, hẳn là quanh năm suốt tháng hung thủ đã bị người bị hại tổn thương, về phần tổn thương như thế nào, từ phương pháp hành hạ chân tay này có thể thấy khi còn sống người bị hại từng đối xử với hung thủ như vậy, nhưng hung thủ không đánh trả mà đợi đến cuối cùng, bộc phát trong lúc giết chết Đan Vân San.” Du Kinh nói tương đối nhanh, “Người như vậy trong cuộc sống bình thường là một sự tồn tại tầm thường, rất dễ bị bỏ qua, cho nên ở hiện trường mới bộc lộ loại cảm giác mãnh liệt như thế. Còn nữa, hai người không cảm thấy hiện trường thiếu cái gì sao?”
“Điện thoại!” La Bích chợt nghĩ ra, “Em luôn cảm thấy có điểm gì đó khác thường, theo lý mà nói Đan Vân San là con nhà giàu, hơn nữa ở thời buổi này điện thoại là vật bất li thân, nhưng trong số đồ dùng của Đan Vân San tìm thấy ở hiện trường lại không có điện thoại của cô ấy, là hung thủ đã lấy nó đi.”
“Hung thủ lấy điện thoại đi chứng tỏ trong điện thoại nhất định có tin tức gì đó không thể tiết lộ, hoặc là nói, từ điện thoại có thể tìm được cô ta. Như vậy, phải chăng có thể hiểu thành, đêm hôm đó Đan Vân San nhận được tin nhắn mới đi ra ngoài? Vậy tin nhắn của ai mới khiến Đan Vân San ăn mặc đẹp như thế để đi gặp?”
“Bạn trai.” Lý Hoài Nhân nói tiếp, “Nhưng đêm đó bạn trai cô ấy vốn không hẹn cô ấy, chứng minh có người giả mạo bạn trai cô ấy để gửi tin nhắn.”
“Vậy vì sao cô ta đi ra ngoài mà không hề hoài nghi? Nhất định là một người rất quen thuộc với cô ta, biết thói quen của cô ta, biết địa điểm bọn họ thường hẹn hò. Căn cứ vào tính cách của Đan Vân San, gần như không có bạn bè, như vậy chỉ có bạn cùng ký túc xá ngày đêm đối mặt là quen thuộc nhất. Kết hợp những phân tích và tư liệu bên trên, hai người nói xem, ai là người cuối cùng có hiềm nghi lớn nhất?”
“Nhưng bởi vì Lý Thiếu Vân thông qua kiểm tra phát hiện nói dối anh mới nghĩ tới cô ấy có một nhân cách khác, nhân cách chính không biết gì hết cho nên khi thẩm vấn mới có thể thuận lợi thông qua bài kiểm tra, tạo một sự vô tội giả tạo.” La Bích có cảm giác chợt hiểu thông suốt.
“Một nhân cách sẽ không bị chia ra mà không có điều kiện, sự phát triển nhân cách cùng một nhịp thở với hoàn cảnh lớn lên của người đó, hơn nữa từ những lời mẹ Lý Thiếu Vân nói có thể biết vì sao có người dùng vũ lực với cô ta mà cô ta lại không phản kháng. Bởi vì khi còn bé, cô ta bị đánh hoàn toàn không có sức đánh trả, loại tâm lý này vẫn ở trong ý thức của cô ta. Lâu dài, nhân cách mang tính bảo vệ cũng bị chia ra.” Du Kinh uống một ngụm nước.
“Nói vậy, bố của Lý Thiếu Vân cũng bị cô ta…” Lý Hoài Nhân có phần khó tin, “Ba năm trước ông ta cũng bị người ta đâm chết, có điều ở thời điểm đó mà nói, một tên nghiện bị đâm chết ở phố đèn đỏ là chuyện thường ngày ở huyện. Rất nhiều người sẽ nghĩ, bởi không có tiền hút thuốc phiện nên vay nặng lãi, bị dân xã hội đen chém chết. Nhưng hiện giờ đã qua nhiều năm, chuyện năm đó lại không ai để ý, không có một chút chứng cứ nào, có tác dụng gì đâu?”
“Ít nhất chúng ta đã tìm được nguyên nhân dẫn đến nhân cách phân liệt của cô ấy, như vậy, bây giờ chúng ta phải khiến nhân cách mang tính bảo vệ của cô ấy xuất hiện là có thể chứng minh người giết chết Đan Vân San chính là cô ấy.” La Bích giải được mối mê hoặc trong lòng, nhẹ nhàng nói.
Du Kinh ý vị sâu xa nhìn La Bích một cái, La Bích bị người nhìn quen mà còn có phần không chịu nổi ánh mắt như thế, trái tim cũng rung lên, nét mặt lại cố làm ra vẻ bình tĩnh, chớp chớp đôi mắt mèo.
Không chớp mắt thì thôi, Du Kinh nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của cô như có ý mời gọi khiến trong lòng ngứa ngáy.
Thế này không bình thường, Du Kinh nghĩ thầm, cô gái này thật đáng sợ.
“Ai vậy?” Một giọng nữ.
“Chào cô, chúng cháu là bạn học của Thiếu Vân, có một số việc cần điều tra một chút.” La Bích nói.
“Thiếu Vân xảy ra chuyện gì sao?” Giọng người phụ nữ hơi căng thẳng.
“Không, không ạ, chúng cháu chỉ tới để tìm hiểu một chuyện về cô ấy.” Lý Hoài Nhân phản ứng chậm một nhịp tiếp lời, “Chúng cháu có thể đi lên nói tường tận với cô không?”
Do dự một lát, người phụ nữ cuối cùng vẫn mở cửa.
Khi ba người ngồi trong phòng khách, người phụ nữ có phần căng thẳng.
“Thiếu… Thiếu Vân làm sao?”
“Cô ạ, Thiếu Vân không có chuyện gì hết, cô ấy còn đang đi học, chúng cháu chỉ tới để tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của cô ấy.” La Bích cười một cái, “Cô có thể nói cho chúng cháu nghe một chút về chuyện trước kia của Thiếu Vân không ạ?”
Người phụ nữ có điểm không tình nguyện, “Tại sao phải tìm hiểu chuyện trước kia? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Con gái bà có thể là tội phạm giết người, bà cảm thấy có muốn nói hay không?” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Du Kinh vang lên bên tai, anh nhíu mày có chút khó chịu.
Người phụ nữ nghe mấy từ “tội phạm giết người” rõ ràng bị giật mình, “Sao… sao lại thế?”
Du Kinh ném cho Lý Hoài Nhân một ánh mắt, Lý Hoài Nhân lập tức hiểu ý, sơ lược giải thích vụ án này cho người phụ nữ.
“Không thể nào, từ nhỏ Thiếu Vân đã là một đứa bé yên lặng rất nghe lời, làm sao con bé có thể giết người được?”
“Cho nên cô à, bây giờ chúng cháu đang điều tra rõ vụ án này, nếu không tất cả mọi người sẽ bất an.”
Gia đình hiện nay của Lý Thiếu Vân là gia đình thứ hai của mẹ cô ấy. Sau khi Lý Thiếu Vân chào đời, bố ruột hờ hững, thường xuyên lấy tiền trong nhà đi hút thuốc phiện. Lý Thiếu Vân dần lớn lên, phải đi học, của cải trong nhà đã bị bố ruột phá hết, không có tiền hút thuốc phiện, mỗi khi lên cơn nghiện ông ta lại đánh Lý Thiếu Vân. Mẹ cô ra ngoài làm việc, đôi khi thấy trên người Lý Thiếu Vân có vết thương xanh tím mới biết con mình bị ngược đãi đã lâu, trong gia đình bắt đầu liên tục cãi vã. Sống trong khó khăn như vậy mấy năm, sau khi Lý Thiếu Vân tốt nghiệp tiểu học, cuối cùng cha mẹ cũng ly hôn. Một mình mẹ cô dẫn Lý Thiếu Vân đến thành phố khác sinh sống, cho tới khi gặp người chồng bây giờ mới được sống cuộc sống bậc trung. Nhưng hạnh phúc không được bao lâu, bố ruột của Lý Thiếu Vân lại tìm tới cửa đòi tiền, đe dọa nếu không đưa tiền sẽ thiêu rụi nhà bọn họ, còn túm lấy Lý Thiếu Vân quyền đấm cước đá, mẹ cô rất đau lòng nên cho tiền rồi đuổi tên vô lại kia đi.
“Sau đó, mấy ngày sau, thấy tin tức nói hắn… hắn đã bị người ta đâm nhiều dao cho tới chết ở phố đèn đỏ.” Người phụ nữ kể mà lòng còn sợ hãi. “Hiện giờ cuộc sống của chúng tôi rất tốt, không lý nào lại…” Người phụ nữ lo lắng nói.
“Bà có chú ý tới thần thái thường ngày của con gái bà không?” Du Kinh đặt vấn đề, “Ví dụ như, thỉnh thoảng thay đổi sắc mặt rất nhanh, giống như biến thành một người khác, hoặc là có phải càng về sau khi bị đánh Lý Thiếu Vân đã không khóc không hô nữa?”
“Hình như, đúng là vậy.” Người phụ nữ nhớ lại vẻ mặt của con gái khi bị đánh, “Đôi khi con bé trở về phòng, không biết làm gì mà rất ồn ào, giống như hất hết sách vở xuống đất… cảm giác như đang tức giận. Tôi cũng từng hỏi con bé có phải ở trường học không thuận lợi hay không, con bé chỉ cúi đầu không nói gì.”
Trong lòng Du Kinh đã hiểu ra, La Bích dường như nghĩ tới điều gì cúi đầu trầm tư.
Lý Hoài Nhân thấy hai người này như vậy vội vàng nói cảm ơn tạm biệt, rời khỏi nhà Lý Thiếu Vân.
Sau khi lên xe, Du Kinh nói một câu, “Về trường học.”
La Bích không nhịn được hỏi anh, “Có phải anh đã sớm đoán ra cô ấy bị phân liệt nhân cách hay không? Cho nên mới cố ý đến khoa của chúng em mượn người…”
“Ừ.” Du Kinh uống một ngụm nước, “Vụ án trình độ thế này vốn là một vụ rất nhỏ, nhưng trong cục lại quá ỷ lại vào kết quả của máy móc, quan sát Lý Thiếu Vân vài ngày rồi lập tức đi vào ngõ cụt. Cho nên chuyện chúng ta phải làm bây giờ là…”
Du Kinh quay đầu liếc nhìn La Bích, “Dụ rắn khỏi hang.”
“Nói đúng hơn là, chúng ta phải dụ nhân cách giết người kia ra.”
“Ừ.” Đối với Lý Hoài Nhân Du Kinh chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.
Lý Hoài Nhân ở trong lòng nghiêm trọng mất cân bằng nghĩ, vì sao, vì sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn như thế!
“Tôi nói này, hai người làm thế nào xác định hung thủ là Lý Thiếu Vân?” Cậu bé Lý Hoài Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Em cũng muốn biết.” La Bích phụ họa một câu, cô học tâm lý nên có một loại trực giác mơ hồ, “Tuy theo trực giác cảm thấy là cô ấy nhưng em không có suy luận chính xác…”
Theo lý thuyết, dưới tình huống còn chưa thật sự bắt được hung thủ Du Kinh sẽ không chịu giải thích, phải chờ cục cảnh sát mở cuộc họp mới làm báo cáo, nhưng La Bích mới chỉ là một sinh viên, không có tư cách ngồi ở đó…
“Lý Hoài Nhân, cậu nghe một lần nhớ cho kỹ, làm báo cáo gửi về cục, lần sau tôi sẽ không đi họp.”
“Vâng.” Lý Hoài Nhân gật đầu, hận không thể là người đầu tiên biết quá trình suy luận hoàn chỉnh.
“Đầu tiên, cảm giác đầu tiên mà hiện trường cho hai người là gì?” Du Kinh ân cần giáo dục.
“Lộn xộn nhưng cũng sạch sẽ.” La Bích hồi tưởng về hiện trường mà mình vừa mới đọc được.
“Đúng, lộn xộn, chứng tỏ trong quá trình gây án tâm trạng của hung thủ tương đối kích động; sạch sẽ, chứng tỏ hung thủ hẳn là từng có kinh nghiệm gây án, cho nên tuổi của hung thủ sẽ không quá lớn, từ 20 đến 30 tuổi.” Du Kinh hỏi tiếp, “Điều gì khiến cho hung thủ đâm người bị hại xong còn tiếp tục sử dụng bạo lực?”
La Bích tưởng tượng bản thân thành hung thủ kia, sau khi hung tàn giết chết một người còn tiếp tục sử dụng bạo lực…
“Thù hận.” La Bích nói, “Cô ấy hận người kia, sau khi giết cô ấy cảm thấy còn chưa hả giận cho nên dùng tới tay chân, nhưng cô ấy lại rất cẩn thận, không để lại bất cứ mảnh da hay sợi tóc nào ở hiện trường…” Cô chợt hiểu ra, “Chứng tỏ cô ấy đã chuẩn bị sẵn, ở hiện trường đeo bao tay gì đó nên mới không để lại dấu vết!”
“Bạo hành xác chết rõ ràng là vì thù hận, hẳn là quanh năm suốt tháng hung thủ đã bị người bị hại tổn thương, về phần tổn thương như thế nào, từ phương pháp hành hạ chân tay này có thể thấy khi còn sống người bị hại từng đối xử với hung thủ như vậy, nhưng hung thủ không đánh trả mà đợi đến cuối cùng, bộc phát trong lúc giết chết Đan Vân San.” Du Kinh nói tương đối nhanh, “Người như vậy trong cuộc sống bình thường là một sự tồn tại tầm thường, rất dễ bị bỏ qua, cho nên ở hiện trường mới bộc lộ loại cảm giác mãnh liệt như thế. Còn nữa, hai người không cảm thấy hiện trường thiếu cái gì sao?”
“Điện thoại!” La Bích chợt nghĩ ra, “Em luôn cảm thấy có điểm gì đó khác thường, theo lý mà nói Đan Vân San là con nhà giàu, hơn nữa ở thời buổi này điện thoại là vật bất li thân, nhưng trong số đồ dùng của Đan Vân San tìm thấy ở hiện trường lại không có điện thoại của cô ấy, là hung thủ đã lấy nó đi.”
“Hung thủ lấy điện thoại đi chứng tỏ trong điện thoại nhất định có tin tức gì đó không thể tiết lộ, hoặc là nói, từ điện thoại có thể tìm được cô ta. Như vậy, phải chăng có thể hiểu thành, đêm hôm đó Đan Vân San nhận được tin nhắn mới đi ra ngoài? Vậy tin nhắn của ai mới khiến Đan Vân San ăn mặc đẹp như thế để đi gặp?”
“Bạn trai.” Lý Hoài Nhân nói tiếp, “Nhưng đêm đó bạn trai cô ấy vốn không hẹn cô ấy, chứng minh có người giả mạo bạn trai cô ấy để gửi tin nhắn.”
“Vậy vì sao cô ta đi ra ngoài mà không hề hoài nghi? Nhất định là một người rất quen thuộc với cô ta, biết thói quen của cô ta, biết địa điểm bọn họ thường hẹn hò. Căn cứ vào tính cách của Đan Vân San, gần như không có bạn bè, như vậy chỉ có bạn cùng ký túc xá ngày đêm đối mặt là quen thuộc nhất. Kết hợp những phân tích và tư liệu bên trên, hai người nói xem, ai là người cuối cùng có hiềm nghi lớn nhất?”
“Nhưng bởi vì Lý Thiếu Vân thông qua kiểm tra phát hiện nói dối anh mới nghĩ tới cô ấy có một nhân cách khác, nhân cách chính không biết gì hết cho nên khi thẩm vấn mới có thể thuận lợi thông qua bài kiểm tra, tạo một sự vô tội giả tạo.” La Bích có cảm giác chợt hiểu thông suốt.
“Một nhân cách sẽ không bị chia ra mà không có điều kiện, sự phát triển nhân cách cùng một nhịp thở với hoàn cảnh lớn lên của người đó, hơn nữa từ những lời mẹ Lý Thiếu Vân nói có thể biết vì sao có người dùng vũ lực với cô ta mà cô ta lại không phản kháng. Bởi vì khi còn bé, cô ta bị đánh hoàn toàn không có sức đánh trả, loại tâm lý này vẫn ở trong ý thức của cô ta. Lâu dài, nhân cách mang tính bảo vệ cũng bị chia ra.” Du Kinh uống một ngụm nước.
“Nói vậy, bố của Lý Thiếu Vân cũng bị cô ta…” Lý Hoài Nhân có phần khó tin, “Ba năm trước ông ta cũng bị người ta đâm chết, có điều ở thời điểm đó mà nói, một tên nghiện bị đâm chết ở phố đèn đỏ là chuyện thường ngày ở huyện. Rất nhiều người sẽ nghĩ, bởi không có tiền hút thuốc phiện nên vay nặng lãi, bị dân xã hội đen chém chết. Nhưng hiện giờ đã qua nhiều năm, chuyện năm đó lại không ai để ý, không có một chút chứng cứ nào, có tác dụng gì đâu?”
“Ít nhất chúng ta đã tìm được nguyên nhân dẫn đến nhân cách phân liệt của cô ấy, như vậy, bây giờ chúng ta phải khiến nhân cách mang tính bảo vệ của cô ấy xuất hiện là có thể chứng minh người giết chết Đan Vân San chính là cô ấy.” La Bích giải được mối mê hoặc trong lòng, nhẹ nhàng nói.
Du Kinh ý vị sâu xa nhìn La Bích một cái, La Bích bị người nhìn quen mà còn có phần không chịu nổi ánh mắt như thế, trái tim cũng rung lên, nét mặt lại cố làm ra vẻ bình tĩnh, chớp chớp đôi mắt mèo.
Không chớp mắt thì thôi, Du Kinh nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của cô như có ý mời gọi khiến trong lòng ngứa ngáy.
Thế này không bình thường, Du Kinh nghĩ thầm, cô gái này thật đáng sợ.