-
Chương 7: Khiêu khích (1)
Giữa trưa ngày hôm sau, bố La Bích gõ cửa đúng lúc La Bích bày một loạt đồ ăn lên bàn.
“Con gái bảo bối của bố, để bố xem xem có lại đẹp lên nữa không nào…” Vừa vào nhà bố đã kéo La Bích ngắm nghía, tuyệt đối không giống một người đàn ông gần 50 tuổi.
La Bích lớn lên trong gia đình đơn thân, khi sinh cô mẹ vì khó sinh mà qua đời, từ khi chào đời đến nay La Bích luôn nhìn ảnh của mẹ mà lớn lên, còn bố – người đàn ông đã mất đi người vợ thương yêu, chưa bao giờ tỏ vẻ đau lòng trước mặt con. La Bích từng nghĩ hay là bố đã quên mẹ, nhưng sau khi cô hiểu chuyện, có một đêm khát nước, đứng dậy định tới phòng khách uống nước, phát hiện cửa phòng làm việc còn sáng đèn, cô định đẩy cửa ra thì nghe thấy giọng bố nghẹn ngào hàn huyên chuyện cũ và kể chuyện gần đây với tấm ảnh của mẹ.
La Bích từng hỏi bố có ý định tái hôn hay không, bố không trách La Bích, chỉ dùng giọng nói nặng nề nói một câu khiến La Bích khó có thể quên trong khi cô còn mơ hồ về chuyện tình cảm nam nữ, “Bé con, sau này, khi con gặp một người thương con, yêu con, con sẽ biết, có một số việc, một khi bắt đầu sẽ là cả đời.”
“Con không muốn rời xa bố, con muốn ở cùng bố.”
“Được, được, có con gái thế này bố còn mong gì nữa.” Bố cười híp mắt nói.
“Bố định ở đây mấy ngày?” La Bích kéo tay bố đi vào phòng bếp.
“Khoảng một tuần đi.” Bố nói, “Bố đặt khách sát rồi, lát nữa ăn cơm xong sẽ tới đó.”
“Vì sao không ở đây?”
“Bé con, công việc của bố đôi khi sẽ rất bận, sẽ làm ồn con. Còn nữa, con gái lớn rồi, phải cho con chút không gian riêng chứ. Chẳng may bố về đúng lúc con đang thân thiết với bạn trai thì có xấu hổ không?”
“Con có bạn trai bao giờ?” Cô trợn mắt.
“Aizz, bé con trưởng thành rồi, không chịu kể cho bố mọi chuyện nữa. Bố già rồi…”
“Bố–!”
“Được rồi, được rồi, không nói nữa. Bé con, bố nói này, con 23 rồi, lẽ nào không có chàng trai nào theo đuổi cô gái đáng yêu, xinh đẹp của bố sao?” Ông La kỳ quái hỏi, đương nhiên ông không biết con gái ông từ chối người khác là không nể mặt chút nào.
“Con không muốn sống xa bố.” La Bích dùng đũa chọc cơm trắng trong bát.
“Cô bé ngốc, bố làm sao có thể ở bên con cả đời được, gặp đúng người thì yêu thôi, con xem, năm đó bố vừa nhìn thấy mẹ con, mắt chạm mắt một cái là muốn đến nhà cầu hôn luôn.” Ông La nhớ lại chuyện quá khứ mà than thở, “Chuyện tình cảm ấy mà, khi cảm giác tới là con không cách nào cản nổi, con thấy có đúng không?”
“Ừm.” La Bích nhớ tới gương mặt người đàn ông kia, hơi thở có chút hỗn loạn.
“Cho nên, có bạn trai nhớ nói với bố nhé.” Nhìn vẻ mặt con gái yêu ở đối diện, ông La cảm thấy chuyện tốt sắp đến rồi. Đồng thời cũng có chút luyến tiếc, con gái ở ngay bên cạnh hơn hai mươi năm rồi lại sống với người đàn ông khác cả đời. Có điều, chính ông cũng không thể ở bên con gái bao lâu, có chàng trai tốt che chở con gái ông mới yên tâm.
Vừa nói xong, điện thoại của La Bích đã đổ chuông.
Nhìn màn hình hiện chữ “Cá voi”, đêm hôm đó sau khi về nhà La Bích đã lưu lại từ nhật ký cuộc gọi. Thấy cái này La Bích bỗng nhiên căng thẳng, nhận cuộc gọi, “A lô, chào anh.”
“Tiểu Trà.” Giọng nói hơi khàn khàn của Du Kinh truyền tới từ điện thoại, “Buổi chiều đi đánh tennis chứ.” Là câu khẳng định.
Cô từ chối theo phản xạ, “Buổi chiều em phải ở cùng với bố em.”
Nhưng người đang ăn cơm ở đối diện không chịu phối hợp, “Bố cần con theo làm gì, có phải ông già lẩm cẩm đâu, bố còn có việc nữa đây này!”
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp, “Xem ra buổi chiều em rảnh.”
“Được rồi, cùng với ai, mấy giờ, ở đâu?” Trừng mắt với cha già đang cười trộm ở đối diện, La Bích bất đắc dĩ nói.
“Chỉ có vài người ở cục cảnh sát thôi, cậu đàn anh chậm tiêu của em cũng đi, ba rưỡi anh tới đón em.” Vẫn là câu khẳng định.
“À…” Không còn lời nào chống đỡ.
“Ăn cơm ngon miệng nhé, à, đúng rồi, nhớ phải nhớ anh.” Điện thoại ngắt.
Nhớ ~ Nhớ cái đầu anh ấy, tối hôm qua mới gặp xong, buổi chiều chẳng phải lại gặp đấy thôi. La Bích cực lực phủ nhận thật ra cô cũng hơi nhớ anh.
“Bé con à ~~”
“Ngậm.”
Cơm nước xong, hai người nói chuyện một lúc rồi ông La phải đi họp.
Đi tới cửa còn không quên căn dặn, “Có người phù hợp nhớ phải nói cho bố biết đấy nhé.”
“Được rồi, được rồi, bố mau đi đi.”
Ngủ trưa dậy, La Bích nhìn ngoài trời vẫn còn nóng đến đổ mồ hôi, cô mặc một bộ đồ lót vận động, bên ngoài mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, ngoài cùng mặc một chiếc áo thể thao cộc tay, cộng thêm một chiếc vây ngắn tennis để tiện vận động. Đi giày chơi bóng chuyên nghiệp, chọn một chiếc vợt trong phòng làm việc, cô nhìn đồng hồ treo tường, vừa đúng giờ.
Khi đeo túi xuống lầu đã thấy bóng người cao lớn đứng dựa vào chiếc xe thể thao nghịch điện thoại.
Ừm, đổi xe rồi. Lamborghini hai cửa. Quá phá sản. Quá bảnh chọe.
Cô đi tới hỏi, “Vì sao đột nhiên đổi xe?”
“Bởi vì nó chỉ có hai chỗ ngồi.” Du Kinh nói một cách đương nhiên.
Rõ ràng cũng chẳng có gì mà mặt La Bích bỗng hơi nóng lên. Ừm, thời tiết gần đây quả là quá nóng.
Du Kinh nhìn cô gái trước mặt, toàn thân đồ thể thao, váy ngắn, nhìn chân có vẻ càng dài, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên mặt đầy hơi thở thanh xuân.
“Anh không chơi à?” Cô nhìn người nào đó vẫn mặc một bộ đồ thường, nói.
“Đến đấy rồi thay, lên xe trước đi.” Nói xong anh đi tới mở cửa xe ghế phụ lái.
Bọn họ thuê sân tại một câu lạc bộ thể thao lớn ở ngoại ô, khi Du Kinh và La Bích thay quần áo xong đi tới sân bóng thì đã hơn bốn giờ, từ xa La Bích nhìn thấy Lý Hoài Nhân đang dùng hết sức phát bóng.
Lý Hoài Nhân và La Bích từng là linh hồn của câu lạc bộ tennis đại học Q, là nhân tài kiệt xuất trong cả nam lẫn nữ. Tuy Lý Hoài Nhân phản ứng hơi chậm chạp ở một số chuyện nhưng khi đánh bóng anh thật sự như biến thành một người khác. Nhìn cái vẻ nghiêm túc kia kìa, chậc chậc.
Hai người đến đương nhiên dẫn tới sự rúng động rất lớn, chưa nói tới Du Kinh rất ít khi tham gia hoạt động thế này, chỉ cô gái đứng bên cạnh đã đủ khiến người ta ngạc nhiên.
“Hi, người đẹp!” Có người tới gần, người này tự xưng là anh chàng đẹp trai nhất cục cảnh sát, đấy là trước khi Du Kinh tới.
Du Kinh lơ đãng liếc mắt nhìn anh chàng thấp hơn anh nửa cái đầu trước mặt, trong lòng cười lạnh một tiếng, dám dòm ngó người của anh, được lắm.
“La Bích!” Người nào đó vốn đang chơi bóng cười gian chạy tới, trong lòng vô cùng sùng bái chính mình, bởi vì cảnh tượng lúc này làm anh nhớ tới sáng nay, khi anh bất chấp nguy hiểm tính mạng để thay mặt các bông hoa của cục cảnh sát mời người nào đó đi đánh bóng.
Chín giờ sáng, Lý Hoài Nhân đã nghĩ trước kịch bản, gọi điện thoại.
“Nói.” Khi máy thông, đập vào mặt rất lạnh lùng.
“Đại ca, buổi chiều mọi người đi chơi tennis, anh có tới không?” Đè bàn tay do căng thẳng mà hơi run run, Lý Hoài Nhân lấy dũng khí.
“Không.” Người nào đó không muốn lãng phí nước bọt.
Lý Hoài Nhân làm như không nghe thấy, tự nhiên nói, “Trước đây La Bích là tay bóng số một câu lạc bộ tennis đấy, đã lâu em không được đánh bóng với cô ấy, tư thế đó đúng là người gặp người thích, xe gặp xe dừng…”
“Mấy giờ, ở đâu.” Người nào đó tưởng tượng hình ảnh kia trong đầu, quyết định thật nhanh.
“Con gái bảo bối của bố, để bố xem xem có lại đẹp lên nữa không nào…” Vừa vào nhà bố đã kéo La Bích ngắm nghía, tuyệt đối không giống một người đàn ông gần 50 tuổi.
La Bích lớn lên trong gia đình đơn thân, khi sinh cô mẹ vì khó sinh mà qua đời, từ khi chào đời đến nay La Bích luôn nhìn ảnh của mẹ mà lớn lên, còn bố – người đàn ông đã mất đi người vợ thương yêu, chưa bao giờ tỏ vẻ đau lòng trước mặt con. La Bích từng nghĩ hay là bố đã quên mẹ, nhưng sau khi cô hiểu chuyện, có một đêm khát nước, đứng dậy định tới phòng khách uống nước, phát hiện cửa phòng làm việc còn sáng đèn, cô định đẩy cửa ra thì nghe thấy giọng bố nghẹn ngào hàn huyên chuyện cũ và kể chuyện gần đây với tấm ảnh của mẹ.
La Bích từng hỏi bố có ý định tái hôn hay không, bố không trách La Bích, chỉ dùng giọng nói nặng nề nói một câu khiến La Bích khó có thể quên trong khi cô còn mơ hồ về chuyện tình cảm nam nữ, “Bé con, sau này, khi con gặp một người thương con, yêu con, con sẽ biết, có một số việc, một khi bắt đầu sẽ là cả đời.”
“Con không muốn rời xa bố, con muốn ở cùng bố.”
“Được, được, có con gái thế này bố còn mong gì nữa.” Bố cười híp mắt nói.
“Bố định ở đây mấy ngày?” La Bích kéo tay bố đi vào phòng bếp.
“Khoảng một tuần đi.” Bố nói, “Bố đặt khách sát rồi, lát nữa ăn cơm xong sẽ tới đó.”
“Vì sao không ở đây?”
“Bé con, công việc của bố đôi khi sẽ rất bận, sẽ làm ồn con. Còn nữa, con gái lớn rồi, phải cho con chút không gian riêng chứ. Chẳng may bố về đúng lúc con đang thân thiết với bạn trai thì có xấu hổ không?”
“Con có bạn trai bao giờ?” Cô trợn mắt.
“Aizz, bé con trưởng thành rồi, không chịu kể cho bố mọi chuyện nữa. Bố già rồi…”
“Bố–!”
“Được rồi, được rồi, không nói nữa. Bé con, bố nói này, con 23 rồi, lẽ nào không có chàng trai nào theo đuổi cô gái đáng yêu, xinh đẹp của bố sao?” Ông La kỳ quái hỏi, đương nhiên ông không biết con gái ông từ chối người khác là không nể mặt chút nào.
“Con không muốn sống xa bố.” La Bích dùng đũa chọc cơm trắng trong bát.
“Cô bé ngốc, bố làm sao có thể ở bên con cả đời được, gặp đúng người thì yêu thôi, con xem, năm đó bố vừa nhìn thấy mẹ con, mắt chạm mắt một cái là muốn đến nhà cầu hôn luôn.” Ông La nhớ lại chuyện quá khứ mà than thở, “Chuyện tình cảm ấy mà, khi cảm giác tới là con không cách nào cản nổi, con thấy có đúng không?”
“Ừm.” La Bích nhớ tới gương mặt người đàn ông kia, hơi thở có chút hỗn loạn.
“Cho nên, có bạn trai nhớ nói với bố nhé.” Nhìn vẻ mặt con gái yêu ở đối diện, ông La cảm thấy chuyện tốt sắp đến rồi. Đồng thời cũng có chút luyến tiếc, con gái ở ngay bên cạnh hơn hai mươi năm rồi lại sống với người đàn ông khác cả đời. Có điều, chính ông cũng không thể ở bên con gái bao lâu, có chàng trai tốt che chở con gái ông mới yên tâm.
Vừa nói xong, điện thoại của La Bích đã đổ chuông.
Nhìn màn hình hiện chữ “Cá voi”, đêm hôm đó sau khi về nhà La Bích đã lưu lại từ nhật ký cuộc gọi. Thấy cái này La Bích bỗng nhiên căng thẳng, nhận cuộc gọi, “A lô, chào anh.”
“Tiểu Trà.” Giọng nói hơi khàn khàn của Du Kinh truyền tới từ điện thoại, “Buổi chiều đi đánh tennis chứ.” Là câu khẳng định.
Cô từ chối theo phản xạ, “Buổi chiều em phải ở cùng với bố em.”
Nhưng người đang ăn cơm ở đối diện không chịu phối hợp, “Bố cần con theo làm gì, có phải ông già lẩm cẩm đâu, bố còn có việc nữa đây này!”
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp, “Xem ra buổi chiều em rảnh.”
“Được rồi, cùng với ai, mấy giờ, ở đâu?” Trừng mắt với cha già đang cười trộm ở đối diện, La Bích bất đắc dĩ nói.
“Chỉ có vài người ở cục cảnh sát thôi, cậu đàn anh chậm tiêu của em cũng đi, ba rưỡi anh tới đón em.” Vẫn là câu khẳng định.
“À…” Không còn lời nào chống đỡ.
“Ăn cơm ngon miệng nhé, à, đúng rồi, nhớ phải nhớ anh.” Điện thoại ngắt.
Nhớ ~ Nhớ cái đầu anh ấy, tối hôm qua mới gặp xong, buổi chiều chẳng phải lại gặp đấy thôi. La Bích cực lực phủ nhận thật ra cô cũng hơi nhớ anh.
“Bé con à ~~”
“Ngậm.”
Cơm nước xong, hai người nói chuyện một lúc rồi ông La phải đi họp.
Đi tới cửa còn không quên căn dặn, “Có người phù hợp nhớ phải nói cho bố biết đấy nhé.”
“Được rồi, được rồi, bố mau đi đi.”
Ngủ trưa dậy, La Bích nhìn ngoài trời vẫn còn nóng đến đổ mồ hôi, cô mặc một bộ đồ lót vận động, bên ngoài mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, ngoài cùng mặc một chiếc áo thể thao cộc tay, cộng thêm một chiếc vây ngắn tennis để tiện vận động. Đi giày chơi bóng chuyên nghiệp, chọn một chiếc vợt trong phòng làm việc, cô nhìn đồng hồ treo tường, vừa đúng giờ.
Khi đeo túi xuống lầu đã thấy bóng người cao lớn đứng dựa vào chiếc xe thể thao nghịch điện thoại.
Ừm, đổi xe rồi. Lamborghini hai cửa. Quá phá sản. Quá bảnh chọe.
Cô đi tới hỏi, “Vì sao đột nhiên đổi xe?”
“Bởi vì nó chỉ có hai chỗ ngồi.” Du Kinh nói một cách đương nhiên.
Rõ ràng cũng chẳng có gì mà mặt La Bích bỗng hơi nóng lên. Ừm, thời tiết gần đây quả là quá nóng.
Du Kinh nhìn cô gái trước mặt, toàn thân đồ thể thao, váy ngắn, nhìn chân có vẻ càng dài, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên mặt đầy hơi thở thanh xuân.
“Anh không chơi à?” Cô nhìn người nào đó vẫn mặc một bộ đồ thường, nói.
“Đến đấy rồi thay, lên xe trước đi.” Nói xong anh đi tới mở cửa xe ghế phụ lái.
Bọn họ thuê sân tại một câu lạc bộ thể thao lớn ở ngoại ô, khi Du Kinh và La Bích thay quần áo xong đi tới sân bóng thì đã hơn bốn giờ, từ xa La Bích nhìn thấy Lý Hoài Nhân đang dùng hết sức phát bóng.
Lý Hoài Nhân và La Bích từng là linh hồn của câu lạc bộ tennis đại học Q, là nhân tài kiệt xuất trong cả nam lẫn nữ. Tuy Lý Hoài Nhân phản ứng hơi chậm chạp ở một số chuyện nhưng khi đánh bóng anh thật sự như biến thành một người khác. Nhìn cái vẻ nghiêm túc kia kìa, chậc chậc.
Hai người đến đương nhiên dẫn tới sự rúng động rất lớn, chưa nói tới Du Kinh rất ít khi tham gia hoạt động thế này, chỉ cô gái đứng bên cạnh đã đủ khiến người ta ngạc nhiên.
“Hi, người đẹp!” Có người tới gần, người này tự xưng là anh chàng đẹp trai nhất cục cảnh sát, đấy là trước khi Du Kinh tới.
Du Kinh lơ đãng liếc mắt nhìn anh chàng thấp hơn anh nửa cái đầu trước mặt, trong lòng cười lạnh một tiếng, dám dòm ngó người của anh, được lắm.
“La Bích!” Người nào đó vốn đang chơi bóng cười gian chạy tới, trong lòng vô cùng sùng bái chính mình, bởi vì cảnh tượng lúc này làm anh nhớ tới sáng nay, khi anh bất chấp nguy hiểm tính mạng để thay mặt các bông hoa của cục cảnh sát mời người nào đó đi đánh bóng.
Chín giờ sáng, Lý Hoài Nhân đã nghĩ trước kịch bản, gọi điện thoại.
“Nói.” Khi máy thông, đập vào mặt rất lạnh lùng.
“Đại ca, buổi chiều mọi người đi chơi tennis, anh có tới không?” Đè bàn tay do căng thẳng mà hơi run run, Lý Hoài Nhân lấy dũng khí.
“Không.” Người nào đó không muốn lãng phí nước bọt.
Lý Hoài Nhân làm như không nghe thấy, tự nhiên nói, “Trước đây La Bích là tay bóng số một câu lạc bộ tennis đấy, đã lâu em không được đánh bóng với cô ấy, tư thế đó đúng là người gặp người thích, xe gặp xe dừng…”
“Mấy giờ, ở đâu.” Người nào đó tưởng tượng hình ảnh kia trong đầu, quyết định thật nhanh.