-
Chương 8: Khiêu khích (2)
Cho nên anh là người duy nhất không ngạc nhiên khi hai người cùng xuất hiện, vừa chạy tới, đầu óc chưa kịp phản ứng muốn khoác tay lên vai La Bích. Bởi vì hai người là bạn chơi bóng đã lâu nên làm động tác này cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng người nào đó thấy Lý Hoài Nhân hưng phấn chạy tới, sắp đụng vào La Bích liền lấy vợt ra khỏi túi, chống cái tay còn chưa hạ xuống ra, tự nhiên đưa đồ cho La Bích, “Em ra kia ngồi trước đi.” Sau đó nói với người vừa chạy tới, “Cậu đấu với tôi một trận.”
Lý Hoài Nhân không biết nên vui hay nên sầu. Vui vì được chơi bóng với thần tượng, sầu vì… nghĩ tới hành động chưa qua đại não của mình, không biết mình chết có thảm lắm không… nhất là dưới tình hình thần tượng rất lợi hại.
Khi La Bích cầm đồ ngồi xuống, nhìn sang sân bóng, Du Kinh đã đánh một cúi ACE, Lý Hoài Nhân ngay cả mép bóng cũng không chạm tới. La Bích ở bên này vừa xem hăng say vừa ngồi chuẩn bị vận động, một cô gái mặc đồ chuyên nghiệp đi tới.
“Hi, mình tên Trình Đan Đan, chơi một ván không?” Nhìn như mời nhiệt tình thật ra mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.
Người kia chính là đóa hoa số một cục cảnh sát, cục cảnh sát vốn là nơi tăng nhiều cháo ít, dáng vẻ không tệ như Trình Đan Đan tự nhiên thành mỹ vị, bình thường đã quen được cảnh sát nam vây quanh, khi thực tập sinh Lý Hoài Nhân đến cả ngày lải nhải về thần tượng của mình, cô đã biết đến sự tồn tại của Du Kinh. Đây là thần tượng tuyệt đối trong thế giới của Lý Hoài Nhân, nhìn bức ảnh lạnh lùng cau mày phá án của anh, cô cảm thấy người đàn ông này nên là của mình. Sau đó, cuối cùng nghe Lý Hoài Nhân nói anh sắp về nước, cục trưởng còn đặc biệt tổ chức cho anh một phòng nghiên cứu tội phạm ở trong cục, cô vốn tưởng cơ hội tới, ai ngờ nghe nói… anh không thích ở gần phụ nữ. Vậy vì sao bây giờ lại dẫn một cô gái xuất hiện? Trực giác của phụ nữ nói cho Trình Đan Đan, không thể coi thường cô gái này.
La Bích cũng không nghĩ gì khác, trả lời một tiếng được rồi đi theo tới sân bóng bên cạnh.
Cởi áo gió mỏng bên ngoài, dáng người của La Bích thể hiện rõ dưới chiếc áo bó ba lỗ, vòng một đầy đặn, eo thon, đường cong xinh đẹp uốn lượn tới đôi chân dài. Khác với những cô gái làn da trắng nõn, La Bích thích thể thao nên có làn da màu nâu nhạt, càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Có mấy cảnh sát nam đi qua xem trận đấu nhìn thấy vậy không nhịn được đồng loạt huýt sáo, dường như La Bích đã quen rồi, không có phản ứng gì khác, nhìn Trình Đan Đan cũng có dáng người cao gầy ở đối diện, “Phát bóng đi.”
Lý Hoài Nhân ở sân bên cạnh bị ngược gần chết lại vẫn rất vui vẻ, cảm giác chơi bóng với đối thủ mạnh hơn mình rất thích. Nghe sân bên cạnh có tiếng huýt gió Lý Hoài Nhân đã biết đàn em cũng ra sân. Ừ, đây cũng là mục đích mà anh gọi hai người tới đây hôm nay, có kịch miễn phí sao lại không xem?
“Đại ca, La Bích ở bên kia kìa, chúng ta cũng nghỉ chút đi.” Nhìn người đàn ông đối diện còn chưa thở dốc, Lý Hoài Nhân chủ động bảo ngừng.
Thật ra nếu Lý Hoài Nhân không bảo ngừng Du Kinh cũng sẽ không đánh tiếp nữa, bởi anh nhìn thấy dáng đánh bóng gợi cảm của La Bích. Hình như không nên đưa cô ấy tới, Du Kinh vừa đi tới vừa nghĩ.
Hai người trình độ ngang nhau, La Bích đánh bóng rất có kỹ xảo, thân thể cũng linh hoạt, nhưng Trình Đan Đan là nữ cảnh sát, được huấn luyện ở trường cảnh sát nên phản ứng rất nhanh nhẹn. La Bích cảm thấy đánh rất sảng khoái, bởi đã một thời gian dài cô chưa được cầm vợt thỏa thích đổ mồ hôi trên sân bóng. Ngược lại, hoa khôi cảnh sát muốn chèn ép La Bích cảm thấy rất ấm ức, nóng vội.
Trận đầu tiên kết thúc, La Bích và Trình Đan Đan đánh 7 cục, La Bích thắng 7-5. Trình Đan Đan có điểm không phục, trong lòng nghèn nghẹn, cô gái này sao lại lợi hại vậy?
La Bích đi tới khu nghỉ ngơi, khi đang định lấy khăn và mước thì Du Kinh đã đưa cho cô, “Sao mặc ít vậy?”
“Anh xem hôm nay rất nóng mà…” La Bích chỉ chỉ mình. Du Kinh theo ngón tay cô nhìn tới, cảm thấy cô nàng này đến chảy mồ hôi cũng gợi cảm hơn người khác. Ánh mắt anh tối xuống, khoác khăn mặt lên vai cô, chặn đi một mảnh xuân sắc.
“Người đẹp, đúng là chân nhân bất lộ tướng, lợi hại đến mức hoa khôi cục cảnh sát chúng ta cũng đại bại. Lợi hại.” Anh chàng tự nhận đẹp trai nhất khoa trương giơ ngón tay cái.
“Có vui không?” Du Kinh không để ý tới anh chàng.
“Ừm, cũng vui, đã lâu em không đánh bóng, trước đây chỉ đánh mấy trận với đàn anh ở trường, sau khi anh ấy đi thực tập em lại học tiếp nên rất ít có cơ chơi bóng cùng nhau.”
“Sau này anh có thể chơi với em.”
“Anh chơi rất giỏi.”
“Anh tin em gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn.” Anh mỉm cười.
Anh chàng đẹp trai số một bên cạnh bị bỏ qua một cách nghiêm trọng, hoa khôi cảnh sát tới gần nghe được đoạn đối thoại này hoa cũng nát, người xung quanh thì nghĩ tin đồn Du Kinh lạnh nhạt với phụ nữ quả nhiên chỉ là đồn đại, nhìn xem hai người kia đang ấm áp thế nào kìa. Sau này bọn họ mới cảm động đến rơi nước mắt, vì sự xuất hiện của La Bích luôn cứu bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Tiếp đó, Lý Hoài Nhân đề nghị đánh theo cặp, “La Bích, anh với em một đội đi, đại ca thì cùng đội với Đan Đan.” Đề nghị rất không biết sống chết.
“Tôi cùng đội với Tiểu Trà.” Du Kinh nghĩ thêm một chút, “Đội các cậu tốt nhất chọn hai người đàn ông đi.” Anh nói một câu đầy ý tứ.
Hoa khôi cảnh sát vốn nghe nói có thể cùng đội với Du Kinh đang khó nén vẻ hưng phấn, nghe Du Kinh nói vậy lại u oán, đến câu tiếp theo thì trong lòng chỉ còn tro bụi.
Lần này anh chàng đẹp trai số một sảng khoái vào sân, nhưng vẫn có chút lo âu hỏi, “Hoài Nhân, liệu có…”
“Đừng lo lắng, trình độ của La Bích kém hơn anh một chút, nhưng cộng thêm đại thần…”
Cho nên, kết quả là hai anh chàng bị một nam một nữ ngược gần chết.
Đến khi trời đã tối đen, mọi người tắm xong đứng ở cửa bàn xem sẽ đi đâu liên hoan. Du Kinh khoanh tay dựa vào cửa xe vẫn nhìn chằm chằm lối ra, sự kiên cường của hoa khôi cảnh sát sụp đổ, xấu hổ tới gần Du Kinh, “Anh không đi ạ?”
Anh liếc cô ta một cái, “Không.”
La Bích trên đầu phủ khăn mặt, mặc một bộ đồ thể thao đi ra, Du Kinh đứng thẳng dậy, Lý Hoài Nhân tinh mắt đi tới hỏi, “La Bích, cùng đi ăn đi!”
Nhìn một lượt không thấy người quen, La Bích cũng nghiêm chỉnh từ chối.
“Vậy chúng ta đi ăn đi.” Du Kinh cầm túi đồ trên tay La Bích, bầu không khí giữa hai người nghiễm nhiên như một đôi tình nhân, Lý Hoài Nhân không dám xen vào.
“Xem ra có người ghét bỏ cảnh sát chúng ta nghèo hèn, ăn một bữa cơm cũng phải mời ba lần bốn lượt.” Giọng nói ghen tị của Trình Đan Đan vang lên phía sau.
Lý Hoài Nhân thầm kêu không xong, hai người kia đều không dễ chọc, tình hình này phải làm thế nào cho ổn bây giờ?
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.” La Bích lạnh mặt đáp lại. La Bích luôn tuân theo nguyên tắc “người không phạm mình, mình không phạm người”, lúc trước còn cảm thấy cô gái này là một đối thủ đánh bóng rất tốt, kết quả vì một người đàn ông mà trở nên chanh chua đến vậy, cô coi như mở rộng tầm mắt.
Du Kinh xoay người, không cảm xúc liếc qua Trình Đan Đan, “Không ngờ tố chất của cục cảnh sát bây giờ lại thấp như thế.” Dứt lời, anh dắt tay La Bích đi về chỗ đỗ xe.
Thật ra Trình Đan Đan vừa nói xong đã hối hận, lời cô nói luôn có người phụ họa, nay lại nói vậy trước mặt Du Kinh… Nghe lời Du Kinh nói, sắc mặt Trình Đan Đan trở nên cực kỳ khó coi.
Ở trên xe, Du Kinh xoa đầu La Bích, “Tiểu Trà?”
“Sao ạ?” La Bích quay đầu sang nhìn anh.
“Hai chúng ta đi ăn đi, có được không?” Du Kinh nhẹ nhàng hỏi.
“Không được đâu, vừa mới đồng ý với anh Hoài Nhân rồi.” La Bích nghĩ tới cô gái kia, “Xem ra đều tại anh gây họa.”
“Ừ, đều là lỗi của anh.” Anh dũng cảm thừa nhận trách nhiệm.
Cuối cùng, hai người vẫn đi liên hoan. Trình Đan Đan đứng ở cửa, hai người không thèm liếc nhìn, trực tiếp đi qua vào phòng.
Khi sắp ăn xong, có cảnh sát mở lời hỏi Du Kinh, “Du tiên sinh…”
“Du Kinh.” Người nào đó ngắt lời, hầu hết những người ngồi đây lớn tuổi hơn anh, người nào đó cảm thấy chịu không nổi.
“Du Kinh, lần trước cậu trở về bắt được một phạm nhân, làm sao cậu biết hắn ta chính là tên tội phạm hiếp dâm giết người?” Vấn đề này đã ở trong lòng những cảnh sát ngồi đây rất lâu rồi, nghe có người hỏi ra mọi người sáng mắt nhìn Du Kinh.
Rõ ràng Du Kinh không muốn nói, cúi đầu chậm rãi ăn cơm.
“Tội phạm hiếp dâm nào?” Nghe tới chuyện này La Bích cũng có hứng thú.
Lý Hoài Nhân ở bên cảm thấy có hy vọng liền thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Du Kinh vừa về nước đã bắt được tên tội phạm đột nhập nhà riêng hiếp dâm phụ nữ rồi giết hại bọn họ cho đàn em nghe.
Nghe kể xong, La Bích cũng quay đầu nhìn Du Kinh.
“Muốn nghe à?” Thái độ không có vẻ lạnh nhạt như trước.
“Vâng.” Cô gật đầu như băm tỏi.
Lý Hoài Nhân không biết nên vui hay nên sầu. Vui vì được chơi bóng với thần tượng, sầu vì… nghĩ tới hành động chưa qua đại não của mình, không biết mình chết có thảm lắm không… nhất là dưới tình hình thần tượng rất lợi hại.
Khi La Bích cầm đồ ngồi xuống, nhìn sang sân bóng, Du Kinh đã đánh một cúi ACE, Lý Hoài Nhân ngay cả mép bóng cũng không chạm tới. La Bích ở bên này vừa xem hăng say vừa ngồi chuẩn bị vận động, một cô gái mặc đồ chuyên nghiệp đi tới.
“Hi, mình tên Trình Đan Đan, chơi một ván không?” Nhìn như mời nhiệt tình thật ra mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.
Người kia chính là đóa hoa số một cục cảnh sát, cục cảnh sát vốn là nơi tăng nhiều cháo ít, dáng vẻ không tệ như Trình Đan Đan tự nhiên thành mỹ vị, bình thường đã quen được cảnh sát nam vây quanh, khi thực tập sinh Lý Hoài Nhân đến cả ngày lải nhải về thần tượng của mình, cô đã biết đến sự tồn tại của Du Kinh. Đây là thần tượng tuyệt đối trong thế giới của Lý Hoài Nhân, nhìn bức ảnh lạnh lùng cau mày phá án của anh, cô cảm thấy người đàn ông này nên là của mình. Sau đó, cuối cùng nghe Lý Hoài Nhân nói anh sắp về nước, cục trưởng còn đặc biệt tổ chức cho anh một phòng nghiên cứu tội phạm ở trong cục, cô vốn tưởng cơ hội tới, ai ngờ nghe nói… anh không thích ở gần phụ nữ. Vậy vì sao bây giờ lại dẫn một cô gái xuất hiện? Trực giác của phụ nữ nói cho Trình Đan Đan, không thể coi thường cô gái này.
La Bích cũng không nghĩ gì khác, trả lời một tiếng được rồi đi theo tới sân bóng bên cạnh.
Cởi áo gió mỏng bên ngoài, dáng người của La Bích thể hiện rõ dưới chiếc áo bó ba lỗ, vòng một đầy đặn, eo thon, đường cong xinh đẹp uốn lượn tới đôi chân dài. Khác với những cô gái làn da trắng nõn, La Bích thích thể thao nên có làn da màu nâu nhạt, càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Có mấy cảnh sát nam đi qua xem trận đấu nhìn thấy vậy không nhịn được đồng loạt huýt sáo, dường như La Bích đã quen rồi, không có phản ứng gì khác, nhìn Trình Đan Đan cũng có dáng người cao gầy ở đối diện, “Phát bóng đi.”
Lý Hoài Nhân ở sân bên cạnh bị ngược gần chết lại vẫn rất vui vẻ, cảm giác chơi bóng với đối thủ mạnh hơn mình rất thích. Nghe sân bên cạnh có tiếng huýt gió Lý Hoài Nhân đã biết đàn em cũng ra sân. Ừ, đây cũng là mục đích mà anh gọi hai người tới đây hôm nay, có kịch miễn phí sao lại không xem?
“Đại ca, La Bích ở bên kia kìa, chúng ta cũng nghỉ chút đi.” Nhìn người đàn ông đối diện còn chưa thở dốc, Lý Hoài Nhân chủ động bảo ngừng.
Thật ra nếu Lý Hoài Nhân không bảo ngừng Du Kinh cũng sẽ không đánh tiếp nữa, bởi anh nhìn thấy dáng đánh bóng gợi cảm của La Bích. Hình như không nên đưa cô ấy tới, Du Kinh vừa đi tới vừa nghĩ.
Hai người trình độ ngang nhau, La Bích đánh bóng rất có kỹ xảo, thân thể cũng linh hoạt, nhưng Trình Đan Đan là nữ cảnh sát, được huấn luyện ở trường cảnh sát nên phản ứng rất nhanh nhẹn. La Bích cảm thấy đánh rất sảng khoái, bởi đã một thời gian dài cô chưa được cầm vợt thỏa thích đổ mồ hôi trên sân bóng. Ngược lại, hoa khôi cảnh sát muốn chèn ép La Bích cảm thấy rất ấm ức, nóng vội.
Trận đầu tiên kết thúc, La Bích và Trình Đan Đan đánh 7 cục, La Bích thắng 7-5. Trình Đan Đan có điểm không phục, trong lòng nghèn nghẹn, cô gái này sao lại lợi hại vậy?
La Bích đi tới khu nghỉ ngơi, khi đang định lấy khăn và mước thì Du Kinh đã đưa cho cô, “Sao mặc ít vậy?”
“Anh xem hôm nay rất nóng mà…” La Bích chỉ chỉ mình. Du Kinh theo ngón tay cô nhìn tới, cảm thấy cô nàng này đến chảy mồ hôi cũng gợi cảm hơn người khác. Ánh mắt anh tối xuống, khoác khăn mặt lên vai cô, chặn đi một mảnh xuân sắc.
“Người đẹp, đúng là chân nhân bất lộ tướng, lợi hại đến mức hoa khôi cục cảnh sát chúng ta cũng đại bại. Lợi hại.” Anh chàng tự nhận đẹp trai nhất khoa trương giơ ngón tay cái.
“Có vui không?” Du Kinh không để ý tới anh chàng.
“Ừm, cũng vui, đã lâu em không đánh bóng, trước đây chỉ đánh mấy trận với đàn anh ở trường, sau khi anh ấy đi thực tập em lại học tiếp nên rất ít có cơ chơi bóng cùng nhau.”
“Sau này anh có thể chơi với em.”
“Anh chơi rất giỏi.”
“Anh tin em gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn.” Anh mỉm cười.
Anh chàng đẹp trai số một bên cạnh bị bỏ qua một cách nghiêm trọng, hoa khôi cảnh sát tới gần nghe được đoạn đối thoại này hoa cũng nát, người xung quanh thì nghĩ tin đồn Du Kinh lạnh nhạt với phụ nữ quả nhiên chỉ là đồn đại, nhìn xem hai người kia đang ấm áp thế nào kìa. Sau này bọn họ mới cảm động đến rơi nước mắt, vì sự xuất hiện của La Bích luôn cứu bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Tiếp đó, Lý Hoài Nhân đề nghị đánh theo cặp, “La Bích, anh với em một đội đi, đại ca thì cùng đội với Đan Đan.” Đề nghị rất không biết sống chết.
“Tôi cùng đội với Tiểu Trà.” Du Kinh nghĩ thêm một chút, “Đội các cậu tốt nhất chọn hai người đàn ông đi.” Anh nói một câu đầy ý tứ.
Hoa khôi cảnh sát vốn nghe nói có thể cùng đội với Du Kinh đang khó nén vẻ hưng phấn, nghe Du Kinh nói vậy lại u oán, đến câu tiếp theo thì trong lòng chỉ còn tro bụi.
Lần này anh chàng đẹp trai số một sảng khoái vào sân, nhưng vẫn có chút lo âu hỏi, “Hoài Nhân, liệu có…”
“Đừng lo lắng, trình độ của La Bích kém hơn anh một chút, nhưng cộng thêm đại thần…”
Cho nên, kết quả là hai anh chàng bị một nam một nữ ngược gần chết.
Đến khi trời đã tối đen, mọi người tắm xong đứng ở cửa bàn xem sẽ đi đâu liên hoan. Du Kinh khoanh tay dựa vào cửa xe vẫn nhìn chằm chằm lối ra, sự kiên cường của hoa khôi cảnh sát sụp đổ, xấu hổ tới gần Du Kinh, “Anh không đi ạ?”
Anh liếc cô ta một cái, “Không.”
La Bích trên đầu phủ khăn mặt, mặc một bộ đồ thể thao đi ra, Du Kinh đứng thẳng dậy, Lý Hoài Nhân tinh mắt đi tới hỏi, “La Bích, cùng đi ăn đi!”
Nhìn một lượt không thấy người quen, La Bích cũng nghiêm chỉnh từ chối.
“Vậy chúng ta đi ăn đi.” Du Kinh cầm túi đồ trên tay La Bích, bầu không khí giữa hai người nghiễm nhiên như một đôi tình nhân, Lý Hoài Nhân không dám xen vào.
“Xem ra có người ghét bỏ cảnh sát chúng ta nghèo hèn, ăn một bữa cơm cũng phải mời ba lần bốn lượt.” Giọng nói ghen tị của Trình Đan Đan vang lên phía sau.
Lý Hoài Nhân thầm kêu không xong, hai người kia đều không dễ chọc, tình hình này phải làm thế nào cho ổn bây giờ?
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.” La Bích lạnh mặt đáp lại. La Bích luôn tuân theo nguyên tắc “người không phạm mình, mình không phạm người”, lúc trước còn cảm thấy cô gái này là một đối thủ đánh bóng rất tốt, kết quả vì một người đàn ông mà trở nên chanh chua đến vậy, cô coi như mở rộng tầm mắt.
Du Kinh xoay người, không cảm xúc liếc qua Trình Đan Đan, “Không ngờ tố chất của cục cảnh sát bây giờ lại thấp như thế.” Dứt lời, anh dắt tay La Bích đi về chỗ đỗ xe.
Thật ra Trình Đan Đan vừa nói xong đã hối hận, lời cô nói luôn có người phụ họa, nay lại nói vậy trước mặt Du Kinh… Nghe lời Du Kinh nói, sắc mặt Trình Đan Đan trở nên cực kỳ khó coi.
Ở trên xe, Du Kinh xoa đầu La Bích, “Tiểu Trà?”
“Sao ạ?” La Bích quay đầu sang nhìn anh.
“Hai chúng ta đi ăn đi, có được không?” Du Kinh nhẹ nhàng hỏi.
“Không được đâu, vừa mới đồng ý với anh Hoài Nhân rồi.” La Bích nghĩ tới cô gái kia, “Xem ra đều tại anh gây họa.”
“Ừ, đều là lỗi của anh.” Anh dũng cảm thừa nhận trách nhiệm.
Cuối cùng, hai người vẫn đi liên hoan. Trình Đan Đan đứng ở cửa, hai người không thèm liếc nhìn, trực tiếp đi qua vào phòng.
Khi sắp ăn xong, có cảnh sát mở lời hỏi Du Kinh, “Du tiên sinh…”
“Du Kinh.” Người nào đó ngắt lời, hầu hết những người ngồi đây lớn tuổi hơn anh, người nào đó cảm thấy chịu không nổi.
“Du Kinh, lần trước cậu trở về bắt được một phạm nhân, làm sao cậu biết hắn ta chính là tên tội phạm hiếp dâm giết người?” Vấn đề này đã ở trong lòng những cảnh sát ngồi đây rất lâu rồi, nghe có người hỏi ra mọi người sáng mắt nhìn Du Kinh.
Rõ ràng Du Kinh không muốn nói, cúi đầu chậm rãi ăn cơm.
“Tội phạm hiếp dâm nào?” Nghe tới chuyện này La Bích cũng có hứng thú.
Lý Hoài Nhân ở bên cảm thấy có hy vọng liền thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Du Kinh vừa về nước đã bắt được tên tội phạm đột nhập nhà riêng hiếp dâm phụ nữ rồi giết hại bọn họ cho đàn em nghe.
Nghe kể xong, La Bích cũng quay đầu nhìn Du Kinh.
“Muốn nghe à?” Thái độ không có vẻ lạnh nhạt như trước.
“Vâng.” Cô gật đầu như băm tỏi.