Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Giang Thanh kiềm nén lại cảm xúc trong lòng mình, cố làm chậm lại nhịp trong lòng ngực này. Và thời gian kia, ngưng lại đi một chút thôi, để còn kịp thời gian ngắm nhìn kĩ hơn người đó, người làm trái tim này xao xuyến đến dại khờ. Không gian cũng có thể ngưng lại, để khung cảnh này được lưu lại mãi như thế, chỉ là cùng sánh bước với nhau trên một con đường tấp nập người qua lại nhưng cứ như thể là chỉ có hai người.
Cậu ấy lạnh nhạt cũng được, cậu ấy không nói chuyện cũng được, cậu ấy không quan tâm tới người bên cạnh cũng được, nhưng để người bên cạnh đây thay luôn cả phần của cậu ấy quan tâm đến cả hai, hoặc là dành tất cả cho cậu ấy. Những thứ tình cảm chân thật, ngọt ngào dành riêng cho cậu ấy thôi. Nguyện kề vai sánh bước mà không cần biết cậu ấy như thế nào!
Đôi khi thất vọng một chút còn tốt hơn là trở nên vô hình vô cấu. Ít ra cậu ấy cũng có những khoảng khắc nhỏ nhoi để ý đến người con gái bên cạnh, còn lo cho cô ấy lạnh, và còn......
- Này coi chừng!
Nhanh như chớp, Giang Thanh nằm trong vòng tay của Phúc hấc vào phía trong đường khi một chiếc moto đi tốc độ nhanh lại lạng lách như đã bị chất cồn kiểm soát chỉ còn một chút là tông thẳng vào Giang Thanh. Tai cũng chỉ mới nghe thoáng qua tiếng của Phúc, não chưa kịp phân tích thì toàn thân bị xiết lấy, hấc mạnh sang một bên. Ánh mắt bỗng gần nhau hơn, cả khoảng cách giữa hai trái tim cũng thế. Phúc đang nhìn thẳng vào Giang Thanh, Giang Thanh cũng đang nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Từ không hiểu gì, đã trở nên vô cùng sâu sắc. Cậu ấy đã cứu mình! Cậu ấy quan tâm đến mình, thật sự là quan tâm đến mình. Giang Thanh cười khẽ, hạnh phúc.
Nhận thức được vẻ kì lạ sau nụ cười đó, Phúc dần thả tay. Chỉ vừa mới được cảm nhận chút hơi ấm, bản thân cảm thấy không đủ, đã thế được nước làm tới. Phúc thả lỏng thì Giang Thanh lại ôm chầm lấy, xiết chặt. Phúc hơi bất ngờ, não lại đúng lúc ngừng hoạt động, thường ngày thì nhanh nhạy lắm. Bây giờ lại...
Cảm giác này... Rất quen. Thân hình cũng tương đương, phong cách cũng trùng hợp, cả hơi ấm, mùi hương cũng giống như nhau. Là cô ấy? Không phải! Không phải! Không giống gì cả. Nhầm rồi! Giang Thanh thấy Phúc lại chẳng có phản ứng càng lợi dụng lấn đến, chiếm hữu lấy hơi ấm đó.
Định hồn lại, Phúc đẩy Giang Thanh ra, dùng ánh mắt kì lạ, khó chịu, lạnh tanh nhìn Giang Thanh. Giang Thanh bị xô ra, mang cảm xúc không hài lòng, hơi cau mày. Phúc nhìn Giang Thanh càng lúc càng thể hiện lên sự tức giận, lại không nói gì quay mặt bỏ đi. Mình vừa thấy cậu ấy thể hiện thêm cảm xúc tức giận? Cậu ấy tức giận?...
Giang Thanh nghiêng mặt sang nhìn dáng người cao dần khuất trong dòng người. Thờ dài... Mọi thứ chấm dứt bởi một hơi thở đượm nỗi muộn phiền. Bản thân đã cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn là thực hiện một điều ngu ngốc!
Ngồi lên xe, bốn cái bánh dần chuyển động, chạy trên con đường khá vắng vẻ sát vách núi và biển, ánh đèn đường thưa thớt mờ ảo chiếu rọi một chút ánh sáng yếu ớt xuống mặt biển. Không gian thay đổi nhanh chóng, chạy ra đến quốc lộ, xe cộ đông hơn một chút, tiếng sóng biển giảm dần chẳng ồ ạt ồ ạt xô vào bờ, nhỏ dần vài hầu như tan biến. Chạy tầm bốn năm cây số đã nhập vào vùng ngoại ô thành phố. Hàng quán hiện ra nhiều hơn, nhộn nhịp hơn. Vào sâu lòng thành phố, ánh đèn đường dần san sát nhau, xe chạy tấp nập. Không nói chuyện với ai, không có suy nghĩ gì trong đầu, thân thể nhẹ tênh đến lạ thường.
Cô ấy không phải cô ấy! Họ chỉ tình cờ giống nhau... và bản thân chỉ vô tình nhớ đến người con gái đó phát ngốc thôi! Từng sải chân đi nhanh và dứt khoác, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ chẳng để ý gì ngoài việc đi thẳng. Chiếc taxi chở người mà cứ luẩn quẩn trong đầu vô tình lướt qua...
END CHAP
Cậu ấy lạnh nhạt cũng được, cậu ấy không nói chuyện cũng được, cậu ấy không quan tâm tới người bên cạnh cũng được, nhưng để người bên cạnh đây thay luôn cả phần của cậu ấy quan tâm đến cả hai, hoặc là dành tất cả cho cậu ấy. Những thứ tình cảm chân thật, ngọt ngào dành riêng cho cậu ấy thôi. Nguyện kề vai sánh bước mà không cần biết cậu ấy như thế nào!
Đôi khi thất vọng một chút còn tốt hơn là trở nên vô hình vô cấu. Ít ra cậu ấy cũng có những khoảng khắc nhỏ nhoi để ý đến người con gái bên cạnh, còn lo cho cô ấy lạnh, và còn......
- Này coi chừng!
Nhanh như chớp, Giang Thanh nằm trong vòng tay của Phúc hấc vào phía trong đường khi một chiếc moto đi tốc độ nhanh lại lạng lách như đã bị chất cồn kiểm soát chỉ còn một chút là tông thẳng vào Giang Thanh. Tai cũng chỉ mới nghe thoáng qua tiếng của Phúc, não chưa kịp phân tích thì toàn thân bị xiết lấy, hấc mạnh sang một bên. Ánh mắt bỗng gần nhau hơn, cả khoảng cách giữa hai trái tim cũng thế. Phúc đang nhìn thẳng vào Giang Thanh, Giang Thanh cũng đang nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Từ không hiểu gì, đã trở nên vô cùng sâu sắc. Cậu ấy đã cứu mình! Cậu ấy quan tâm đến mình, thật sự là quan tâm đến mình. Giang Thanh cười khẽ, hạnh phúc.
Nhận thức được vẻ kì lạ sau nụ cười đó, Phúc dần thả tay. Chỉ vừa mới được cảm nhận chút hơi ấm, bản thân cảm thấy không đủ, đã thế được nước làm tới. Phúc thả lỏng thì Giang Thanh lại ôm chầm lấy, xiết chặt. Phúc hơi bất ngờ, não lại đúng lúc ngừng hoạt động, thường ngày thì nhanh nhạy lắm. Bây giờ lại...
Cảm giác này... Rất quen. Thân hình cũng tương đương, phong cách cũng trùng hợp, cả hơi ấm, mùi hương cũng giống như nhau. Là cô ấy? Không phải! Không phải! Không giống gì cả. Nhầm rồi! Giang Thanh thấy Phúc lại chẳng có phản ứng càng lợi dụng lấn đến, chiếm hữu lấy hơi ấm đó.
Định hồn lại, Phúc đẩy Giang Thanh ra, dùng ánh mắt kì lạ, khó chịu, lạnh tanh nhìn Giang Thanh. Giang Thanh bị xô ra, mang cảm xúc không hài lòng, hơi cau mày. Phúc nhìn Giang Thanh càng lúc càng thể hiện lên sự tức giận, lại không nói gì quay mặt bỏ đi. Mình vừa thấy cậu ấy thể hiện thêm cảm xúc tức giận? Cậu ấy tức giận?...
Giang Thanh nghiêng mặt sang nhìn dáng người cao dần khuất trong dòng người. Thờ dài... Mọi thứ chấm dứt bởi một hơi thở đượm nỗi muộn phiền. Bản thân đã cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn là thực hiện một điều ngu ngốc!
Ngồi lên xe, bốn cái bánh dần chuyển động, chạy trên con đường khá vắng vẻ sát vách núi và biển, ánh đèn đường thưa thớt mờ ảo chiếu rọi một chút ánh sáng yếu ớt xuống mặt biển. Không gian thay đổi nhanh chóng, chạy ra đến quốc lộ, xe cộ đông hơn một chút, tiếng sóng biển giảm dần chẳng ồ ạt ồ ạt xô vào bờ, nhỏ dần vài hầu như tan biến. Chạy tầm bốn năm cây số đã nhập vào vùng ngoại ô thành phố. Hàng quán hiện ra nhiều hơn, nhộn nhịp hơn. Vào sâu lòng thành phố, ánh đèn đường dần san sát nhau, xe chạy tấp nập. Không nói chuyện với ai, không có suy nghĩ gì trong đầu, thân thể nhẹ tênh đến lạ thường.
Cô ấy không phải cô ấy! Họ chỉ tình cờ giống nhau... và bản thân chỉ vô tình nhớ đến người con gái đó phát ngốc thôi! Từng sải chân đi nhanh và dứt khoác, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ chẳng để ý gì ngoài việc đi thẳng. Chiếc taxi chở người mà cứ luẩn quẩn trong đầu vô tình lướt qua...
END CHAP