Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Đợt pháo hoa này kết thúc bằng một chùm pháo hoa đột ngột bùng nổ. Trời tối dần, sắp trả lại bóng đen cho màn đêm, mà người xem vẫn chưa hoàn hồn sau khi xem cảnh pháo nổ rực rỡ, khu khán đài yên lặng trong chốc lát.
Trong một hai giây đó, tiếng người không ồn ào nữa, người bên đầu kia điện thoại cũng không phản ứng ngay, không nói tiếng nào.
Dường như cả thế giới đều yên lặng.
Đột nhiên, lượt pháo đầu tiên của đợt tiếp theo xoay tròn lên bầu trời, nở trong đêm, tạo thành một bông hoa hình ngôi sao khổng lồ.
Tiếng vang lớn chấn động chân trời, phá vỡ bóng đêm, cũng phá vỡ bức tường ngăn trong lòng Cố Tầm.
Anh nhìn màn pháo hoa trên bầu trời, không đợi người bên đầu kia điện thoại trả lời, giật giật khóe mắt, “Cúp đây.”
Cố Tầm nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi áo khoác, quay đầu, thấy Lạc Đà đang chạy tới.
“Anh vừa đi vệ sinh ra đã không thấy cậu đâu rồi.”
Lạc Đà thở hổn hển trước mặt anh, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Cố Tầm lại quay về nơi xem pháo hoa, “Mẹ nó, anh tìm cậu cả một vòng, gọi điện thoại cho cậu không được, cuối cùng cậu lại về đây?”
Cố Tầm không thay đổi biểu cảm, vỗ vai Lạc Đà, chậm rãi đi về phía cửa ra, “Chờ chán quá, em đi dạo một vòng.”
Lạc Đà không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hơi mệt, bước đi còn nhanh hơn Cố Tầm. Hai người mau chóng ra khỏi công viên.
Bởi vì màn pháo hoa chưa kết thúc nên đường về cũng thông suốt. Lên cầu vượt, Lạc Đà kéo kính xe xuống cho gió lùa vào, lấy điện thoại gọi cho vợ.
Hai người bên nhau mười năm, không nói những câu sến súa, chỉ trò chuyện đơn giản mấy câu rồi cúp máy. Sau đó Lạc Đà mới mở vòng bạn bè ra xem thử. Mười mấy giây sau, anh ta đột nhiên đưa điện thoại ra trước mặt Cố Tầm.
“Móa! Cậu nhìn nè!”
Cố Tầm liếc nhìn màn hình, “Sao thế?”
“Có phải chỗ hồi nãy anh với cậu xem pháo hoa không?”
Lạc Đà kích động lắc điện thoại, “Bé Quai Chèo vừa ở gần chúng ta đấy!”
Chân mày Cố Tầm giật nhẹ, khóe miệng cong lên như có như không, thờ ơ “ừ” một tiếng.
“Ừ? Chỉ ừ thôi?”
Lạc Đà vỗ bắp đùi, hận rèn sắt không thành thép, quay đầu nhìn quanh, công viên đã khuất khỏi tầm mắt.
“Hầy, anh xem vòng bạn bè sớm chút là hai đứa đâu có bỏ lỡ cơ hội may mắn này rồi! Hây da! Lâm Tầm! Tiếc quá là tiếc!”
Tâm trạng của Cố Tầm không hề bị ảnh hưởng.
“Có gì đâu mà tiếc?” Bàn tay anh đặt trên vô lăng, nhìn về vầng sáng do hàng đèn phía trước tạo thành, thờ ơ nói, “Tương lai còn dài mà.”
“Cũng đúng, anh hơi hấp tấp.”
Lạc Đà sờ ót, nói, “Bây giờ người ta cũng không có thôi thúc muốn gặp cậu. Có câu thế nào nhỉ?”
Anh ta mất mấy giây để chọn lời, “À, khi người ta muốn thì thời điểm đó cuộc gặp gỡ mới có ý nghĩa.”
Trùng hợp lúc này xe ngừng ở ngã tư đường, di động của Cố Tầm đặt ở hộp chứa đồ đột nhiên rung lên, Wechat có tin nhắn.
Bánh Quai Chèo: Cậu chơi dare or true thua à?
Cố Tầm nhìn chằm chằm hàng chữ hồi lâu, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một đứa con gái đang bày ra khuôn mặt ngơ ngác nhìn điện thoại.
Nụ cười trên môi Cố Tầm lại sâu hơn chút, anh nghiêng đầu, nhanh chóng nhắn lại.
Chơi Gà Cũng Phạm Pháp Sao Sir: cậu cứ coi là vậy đi.
Cái gì là mà “coi như là vậy chứ”?
Nhạc Thiên Linh nhìn thấy câu trả lời, càng ngơ ngác hơn. Tự nhiên đêm hôm cậu ta gọi điện thoại tới, không nói câu nào, yên lặng cả buổi mới nói câu “năm mới vui vẻ”. Hành động không giống như bình thường chút nào.
Cô còn định hỏi nữa nhưng bây giờ mọi người đang tìm cách ra khỏi khu xem pháo hoa, chật chội không chịu được, không cẩn thận là sẽ bị đạp chân. Nhạc Thiên Linh đành bỏ điện thoại lại vào trong túi xách, tập trung đi bộ.
Hai người mất nửa tiếng mới đi ra khỏi công viên, trên đường về xe đông tới mức nước chảy không trôi, tiếng kèn thay nhau vang lên, chói tai.
Cũng may là hai người không định về trường, đã đặt chỗ ở khách sạn gần đó nên không la cà ngoài đường.
Tắm xong, Nhạc Thiên Linh nằm trên giường, còn nhớ chuyện Lâm Tầm gọi điện thoại. Cô cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Từ khi trưởng thành, thật ra Nhạc Thiên Linh có gặp không ít chuyện tương tự.
Cứ mỗi ngày lễ sẽ có con trai trong trường nhắn tin hoặc là gọi cho cô. Lúc còn nhỏ ngơ ngơ ngác ngác, trưởng thành rồi thì cũng biết nguyên nhân.
Chính vì vậy nên tối nay cô mới bối rối không có cách giải quyết. Cũng không biết… Lâm Tầm có giống những cậu con trai kia không?
“Ấn Tuyết.” Cô trở mình, lắc lắc vai bạn, “Hỏi mày chuyện này nè.”
Ấn Tuyết buồn ngủ vô cùng, mơ mơ màng màng “ừ” một tiếng.
“Nếu như mày có một người bạn trên mạng, cái loại mà chơi game chung rồi quen biết đó.” Cô chần chừ một lúc rồi lại nói tiếp, “Buổi tối gọi điện thoại chúc mày năm mới vui vẻ, thế nghĩa là sao?”
Ấn Tuyết nghiêng đầu, hơi trợn tròn mắt nhìn Nhạc Thiên Linh, uể oải nói: “Ừm… Chơi game chung à… Vậy hai người có gặp nhau ngoài đời chưa?”
Nhạc Thiên Linh: “Chưa.”
“…”
Ấn Tuyết hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, “Nhạc! Thiên! Linh!”
Nhạc Thiên Linh: “Hả?”
Ấn Tuyết: “Không lẽ người nào mà mày quen trên mạng, chưa hề gặp mặt cũng sẽ quỳ trước chân mày hả?!”
“…”
Nhạc Thiên Linh trầm mặc, cảm thấy hình như cũng có thể.
Hồi lâu không nghe Nhạc Thiên Linh trả lời, Ấn Tuyết nhìn cô: “Sao mày không nghĩ lại xem lúc chơi game mày thể hiện thế nào. Con gái người ta nũng nịu làm ra vẻ đáng yêu đương nhiên sẽ hấp dẫn con trai, nhưng mày thì sao?”
Ấn Tuyết nâng cánh tay lên, ra vẻ như mình là Quan Công, bắt chước giọng nói của Nhạc Thiên Linh lúc chơi game.
“Người đâu! Đem súng bắn tỉa lên đây!”
“Chó má, hôm nay tao có chết cũng phải lôi cô em duy nhất trong team mấy người đi, phá không khí luôn! Hì hì!”
“Cái gì? Hai phát súng mà vẫn chưa giết được đứa cấp hai như mày à? Xem tao tố cáo đây!”
“Đồ ích kỷ! Để tao tung quyền cho mày trở về vui vẻ luôn!”
“…”
Trong khách sạn yên lặng không tiếng động. Nhạc Thiên Linh xoay mình đắp chăn.
“Ngủ ngon.”
Nhạc Thiên Linh ngủ một giấc đến mười giờ sáng ngày hôm sau.
Rèm cửa sổ khách sạn ngăn hoàn toàn ánh sáng bên ngoài, trong phòng chỉ có đèn giường sáng như màu hoàng hôn, lâu lâu lại có tiếng kèn đi đôi với tiếng thở của Ấn Tuyết.
Nhạc Thiên Linh xoay mình đưa lưng về phía Ấn Tuyết, lấy điện thoại ra. Đúng lúc mấy phút trước Lạc Đà và tiểu Mạch cũng tán gẫu trong group.
Lạc Đà: Bên Giang Thành này có món ăn sáng nào ổn ổn không?
Tiểu Mạch:?
Tiểu Mạch: Anh và Lâm Tầm ở chung mà?
Lạc Đà: Nói bậy, tối hôm qua anh với cậu ta mỗi người một ngã rồi, anh ở khách sạn.
Tiểu Mạch: Vậy hôm nay hai người định làm gì?
Lạc Đà: Không làm gì cả, buổi chiều anh còn phải đi xưởng đúc xem thử, buổi tối bay về.
Lạc Đà: Hây, tóc dài quá rồi, phải tỉa tót lại mới đi gặp người ta được.
Lạc Đà: Giang Thành chỗ nào cắt tóc đẹp không?
Lúc này Cố Tầm vừa chơi bóng rổ với Tưởng Tuấn Nam xong, hai người đang về ký túc xá. Anh lấy điện thoại ra thì thấy Lạc Đà hỏi, đang định trả lời thì màn hình đột nhiên có tin nhắn nhảy lên.
Bánh Quai Chèo: Chùa.
Lạc Đà: …
Tiểu Mạch: Ha ha ha ha ha ha ha
Cố Tầm nhìn thấy cũng cúi đầu, cười khẽ.
Tưởng Tuấn Nam liếc nhìn anh: “Mày cười gì vậy?”
“Không có gì.”
Cố Tầm không nhắn tin, cứ nhìn từng cái tin nhắn hiện lên trong group.
Lạc Đà: Em dậy rồi à?
Bánh Quai Chèo: Ừ.
Lạc Đà: Luyện ăn gà buổi sáng không?
Bánh Quai Chèo: Bây giờ không được đâu, bạn em còn đang ngủ.
Lạc Đà: Được rồi, vậy anh dậy đây.
Bánh Quai Chèo: Em cũng chuẩn bị ăn sáng.
Lạc Đà: Em định ăn gì?
Lạc Đà: Đề cử cho anh món nào ngon ngon đi. Hôm nay anh không ăn cơm trưa.
Bữa sáng à…
Bình thường Nhạc Thiên Linh ăn sáng tùy ý lắm, hay giải quyết bữa sáng ở cửa hàng tiện lợi.
Nhưng mà Lạc Đà đường xa tới đây, coi như bạn, mặc dù chỉ là bạn trên mạng thôi nhưng cô cũng muốn anh ta ăn ngon chơi vui ở đây. Thế là cô bắt đầu nhắn tin riêng cho những người bạn sống ở đây, hỏi họ xem có đề cử món nào không.
Mấy phút sau.
Bánh Quai Chèo: [ chia sẻ liên kết ]
Bánh Quai Chèo: Bún gạo ở tiệm này ngon lắm, nhưng mà em không biết bên anh người ta có ship đồ ăn không.
Lạc Đà: Để anh coi thử.
Lạc Đà: Điểm đặc sắc của tiệm là rau thơm đó….
Lạc Đà: Mẹ ưi, anh không ăn rau thơm.
Bánh Quai Chèo: Anh không ăn rau thơm à?
Lạc Đà: …
Lạc Đà: Nói chắc em không tin, trong group ngoại trừ em thì mấy người còn lại không ai ăn rau thơm cả.
Lạc Đà: @ Hotboy Trường, cậu nói xem đúng không?
Cố Tầm định trả lời rằng “rau thơm là đồ con người ăn à?”, nhưng anh chưa gõ ra chữ nào thì Tưởng Tuấn Nam đột nhiên dùng cùi chỏ đụng anh.
“Trưa nay chúng ta ăn gì?”
Cố Tầm: “Gì cũng được.”
Tưởng Tuấn Nam nghe vậy, nặng nề than thở: “Gì cũng được gì cũng được, bây giờ hễ nghe ba chữ này là đầu tao căng ra!”
Cậu ta mở nắp nước suối, ực mạnh một hớp mới nói tiếp: “Tối hôm qua tao với bạn gái đi ăn, hỏi cổ ăn cái gì, cổ nói gì cũng được. Mày đoán xem kết quả thế nào?!”
Cố Tầm nhìn điện thoại, chỉ “ừ” một tiếng tỏ ý mình đang nghe.
“Tại vì không nhớ được sở thích của cổ nên tao bị mắng tồi tệ!”
Tưởng Tuấn Nam nhớ lại cảnh tượng hôm qua, còn cảm thấy sợ, “Trời má, tao nhớ cổ không ăn hành, kết quả cổ nói cổ chỉ không ăn hành khi ăn mì, còn ăn món nướng thì nhất định phải thêm hành. Còn tỏi nữa, tao nhớ rõ ràng cổ nói hàu nướng tỏi ngon lắm, gọi cho cổ mấy con, cuối cùng cổ nói cổ không ăn tỏi, ai mà nhớ được chứ!”
Tưởng Tuấn Nam vừa dứt lời, màn hình điện thoại lại nhảy lên hai tin nhắn.
Bánh Quai Chèo: Mấy người vậy là bỏ qua thú vui của đời người rồi!!!
Bánh Quai Chèo: Em còn cực kỳ thích rau thơm nữa đấy!!!
Cố Tầm nhướng chân mày, nghiêng đầu nhìn Tưởng Tuấn Nam, “Sau đó thì sao?”
“Có thể làm sao chứ? Tao nhận sai tại chỗ.”
Tưởng Tuấn Nam bất đắc dĩ bĩu môi, “Sau đó tối hôm qua, tao tốn cả tiếng ghi lại sở thích của cổ, sau này trước khi đi hẹn hò tao sẽ đọc nhẩm mười lần!”
“Vậy luôn cơ à?”
Cố Tầm khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lại nhìn vào điện thoại, thấy Nhạc Thiên Linh gửi thêm tin nhắn.
Bánh Quai Chèo: Nếu có ớt cộng rau thơm cắt nhỏ trong món ăn, vậy thì càng tuyệt, em có thể ăn một ngày ba bữa món này luôn!!!
Ánh mắt Cố Tầm thay đổi chớp nhoáng, trong lòng nhẹ rung động khó hiểu.
Sau đó, anh bấm vào trang cá nhân của cô, sửa chú thích bạn bè.
Đầu tiên Cố Tầm chỉ ghi ba chữ “ớt rau thơm” đơn giản sau tên WeChat.
Lúc xác nhận thay đổi, anh ngừng lại một chút. Ngay sau đó xóa toàn bộ nội dung. Đổi thành —— “Quỷ mê ăn ớt, rau thơm”.
Trong một hai giây đó, tiếng người không ồn ào nữa, người bên đầu kia điện thoại cũng không phản ứng ngay, không nói tiếng nào.
Dường như cả thế giới đều yên lặng.
Đột nhiên, lượt pháo đầu tiên của đợt tiếp theo xoay tròn lên bầu trời, nở trong đêm, tạo thành một bông hoa hình ngôi sao khổng lồ.
Tiếng vang lớn chấn động chân trời, phá vỡ bóng đêm, cũng phá vỡ bức tường ngăn trong lòng Cố Tầm.
Anh nhìn màn pháo hoa trên bầu trời, không đợi người bên đầu kia điện thoại trả lời, giật giật khóe mắt, “Cúp đây.”
Cố Tầm nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi áo khoác, quay đầu, thấy Lạc Đà đang chạy tới.
“Anh vừa đi vệ sinh ra đã không thấy cậu đâu rồi.”
Lạc Đà thở hổn hển trước mặt anh, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Cố Tầm lại quay về nơi xem pháo hoa, “Mẹ nó, anh tìm cậu cả một vòng, gọi điện thoại cho cậu không được, cuối cùng cậu lại về đây?”
Cố Tầm không thay đổi biểu cảm, vỗ vai Lạc Đà, chậm rãi đi về phía cửa ra, “Chờ chán quá, em đi dạo một vòng.”
Lạc Đà không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hơi mệt, bước đi còn nhanh hơn Cố Tầm. Hai người mau chóng ra khỏi công viên.
Bởi vì màn pháo hoa chưa kết thúc nên đường về cũng thông suốt. Lên cầu vượt, Lạc Đà kéo kính xe xuống cho gió lùa vào, lấy điện thoại gọi cho vợ.
Hai người bên nhau mười năm, không nói những câu sến súa, chỉ trò chuyện đơn giản mấy câu rồi cúp máy. Sau đó Lạc Đà mới mở vòng bạn bè ra xem thử. Mười mấy giây sau, anh ta đột nhiên đưa điện thoại ra trước mặt Cố Tầm.
“Móa! Cậu nhìn nè!”
Cố Tầm liếc nhìn màn hình, “Sao thế?”
“Có phải chỗ hồi nãy anh với cậu xem pháo hoa không?”
Lạc Đà kích động lắc điện thoại, “Bé Quai Chèo vừa ở gần chúng ta đấy!”
Chân mày Cố Tầm giật nhẹ, khóe miệng cong lên như có như không, thờ ơ “ừ” một tiếng.
“Ừ? Chỉ ừ thôi?”
Lạc Đà vỗ bắp đùi, hận rèn sắt không thành thép, quay đầu nhìn quanh, công viên đã khuất khỏi tầm mắt.
“Hầy, anh xem vòng bạn bè sớm chút là hai đứa đâu có bỏ lỡ cơ hội may mắn này rồi! Hây da! Lâm Tầm! Tiếc quá là tiếc!”
Tâm trạng của Cố Tầm không hề bị ảnh hưởng.
“Có gì đâu mà tiếc?” Bàn tay anh đặt trên vô lăng, nhìn về vầng sáng do hàng đèn phía trước tạo thành, thờ ơ nói, “Tương lai còn dài mà.”
“Cũng đúng, anh hơi hấp tấp.”
Lạc Đà sờ ót, nói, “Bây giờ người ta cũng không có thôi thúc muốn gặp cậu. Có câu thế nào nhỉ?”
Anh ta mất mấy giây để chọn lời, “À, khi người ta muốn thì thời điểm đó cuộc gặp gỡ mới có ý nghĩa.”
Trùng hợp lúc này xe ngừng ở ngã tư đường, di động của Cố Tầm đặt ở hộp chứa đồ đột nhiên rung lên, Wechat có tin nhắn.
Bánh Quai Chèo: Cậu chơi dare or true thua à?
Cố Tầm nhìn chằm chằm hàng chữ hồi lâu, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một đứa con gái đang bày ra khuôn mặt ngơ ngác nhìn điện thoại.
Nụ cười trên môi Cố Tầm lại sâu hơn chút, anh nghiêng đầu, nhanh chóng nhắn lại.
Chơi Gà Cũng Phạm Pháp Sao Sir: cậu cứ coi là vậy đi.
Cái gì là mà “coi như là vậy chứ”?
Nhạc Thiên Linh nhìn thấy câu trả lời, càng ngơ ngác hơn. Tự nhiên đêm hôm cậu ta gọi điện thoại tới, không nói câu nào, yên lặng cả buổi mới nói câu “năm mới vui vẻ”. Hành động không giống như bình thường chút nào.
Cô còn định hỏi nữa nhưng bây giờ mọi người đang tìm cách ra khỏi khu xem pháo hoa, chật chội không chịu được, không cẩn thận là sẽ bị đạp chân. Nhạc Thiên Linh đành bỏ điện thoại lại vào trong túi xách, tập trung đi bộ.
Hai người mất nửa tiếng mới đi ra khỏi công viên, trên đường về xe đông tới mức nước chảy không trôi, tiếng kèn thay nhau vang lên, chói tai.
Cũng may là hai người không định về trường, đã đặt chỗ ở khách sạn gần đó nên không la cà ngoài đường.
Tắm xong, Nhạc Thiên Linh nằm trên giường, còn nhớ chuyện Lâm Tầm gọi điện thoại. Cô cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Từ khi trưởng thành, thật ra Nhạc Thiên Linh có gặp không ít chuyện tương tự.
Cứ mỗi ngày lễ sẽ có con trai trong trường nhắn tin hoặc là gọi cho cô. Lúc còn nhỏ ngơ ngơ ngác ngác, trưởng thành rồi thì cũng biết nguyên nhân.
Chính vì vậy nên tối nay cô mới bối rối không có cách giải quyết. Cũng không biết… Lâm Tầm có giống những cậu con trai kia không?
“Ấn Tuyết.” Cô trở mình, lắc lắc vai bạn, “Hỏi mày chuyện này nè.”
Ấn Tuyết buồn ngủ vô cùng, mơ mơ màng màng “ừ” một tiếng.
“Nếu như mày có một người bạn trên mạng, cái loại mà chơi game chung rồi quen biết đó.” Cô chần chừ một lúc rồi lại nói tiếp, “Buổi tối gọi điện thoại chúc mày năm mới vui vẻ, thế nghĩa là sao?”
Ấn Tuyết nghiêng đầu, hơi trợn tròn mắt nhìn Nhạc Thiên Linh, uể oải nói: “Ừm… Chơi game chung à… Vậy hai người có gặp nhau ngoài đời chưa?”
Nhạc Thiên Linh: “Chưa.”
“…”
Ấn Tuyết hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, “Nhạc! Thiên! Linh!”
Nhạc Thiên Linh: “Hả?”
Ấn Tuyết: “Không lẽ người nào mà mày quen trên mạng, chưa hề gặp mặt cũng sẽ quỳ trước chân mày hả?!”
“…”
Nhạc Thiên Linh trầm mặc, cảm thấy hình như cũng có thể.
Hồi lâu không nghe Nhạc Thiên Linh trả lời, Ấn Tuyết nhìn cô: “Sao mày không nghĩ lại xem lúc chơi game mày thể hiện thế nào. Con gái người ta nũng nịu làm ra vẻ đáng yêu đương nhiên sẽ hấp dẫn con trai, nhưng mày thì sao?”
Ấn Tuyết nâng cánh tay lên, ra vẻ như mình là Quan Công, bắt chước giọng nói của Nhạc Thiên Linh lúc chơi game.
“Người đâu! Đem súng bắn tỉa lên đây!”
“Chó má, hôm nay tao có chết cũng phải lôi cô em duy nhất trong team mấy người đi, phá không khí luôn! Hì hì!”
“Cái gì? Hai phát súng mà vẫn chưa giết được đứa cấp hai như mày à? Xem tao tố cáo đây!”
“Đồ ích kỷ! Để tao tung quyền cho mày trở về vui vẻ luôn!”
“…”
Trong khách sạn yên lặng không tiếng động. Nhạc Thiên Linh xoay mình đắp chăn.
“Ngủ ngon.”
Nhạc Thiên Linh ngủ một giấc đến mười giờ sáng ngày hôm sau.
Rèm cửa sổ khách sạn ngăn hoàn toàn ánh sáng bên ngoài, trong phòng chỉ có đèn giường sáng như màu hoàng hôn, lâu lâu lại có tiếng kèn đi đôi với tiếng thở của Ấn Tuyết.
Nhạc Thiên Linh xoay mình đưa lưng về phía Ấn Tuyết, lấy điện thoại ra. Đúng lúc mấy phút trước Lạc Đà và tiểu Mạch cũng tán gẫu trong group.
Lạc Đà: Bên Giang Thành này có món ăn sáng nào ổn ổn không?
Tiểu Mạch:?
Tiểu Mạch: Anh và Lâm Tầm ở chung mà?
Lạc Đà: Nói bậy, tối hôm qua anh với cậu ta mỗi người một ngã rồi, anh ở khách sạn.
Tiểu Mạch: Vậy hôm nay hai người định làm gì?
Lạc Đà: Không làm gì cả, buổi chiều anh còn phải đi xưởng đúc xem thử, buổi tối bay về.
Lạc Đà: Hây, tóc dài quá rồi, phải tỉa tót lại mới đi gặp người ta được.
Lạc Đà: Giang Thành chỗ nào cắt tóc đẹp không?
Lúc này Cố Tầm vừa chơi bóng rổ với Tưởng Tuấn Nam xong, hai người đang về ký túc xá. Anh lấy điện thoại ra thì thấy Lạc Đà hỏi, đang định trả lời thì màn hình đột nhiên có tin nhắn nhảy lên.
Bánh Quai Chèo: Chùa.
Lạc Đà: …
Tiểu Mạch: Ha ha ha ha ha ha ha
Cố Tầm nhìn thấy cũng cúi đầu, cười khẽ.
Tưởng Tuấn Nam liếc nhìn anh: “Mày cười gì vậy?”
“Không có gì.”
Cố Tầm không nhắn tin, cứ nhìn từng cái tin nhắn hiện lên trong group.
Lạc Đà: Em dậy rồi à?
Bánh Quai Chèo: Ừ.
Lạc Đà: Luyện ăn gà buổi sáng không?
Bánh Quai Chèo: Bây giờ không được đâu, bạn em còn đang ngủ.
Lạc Đà: Được rồi, vậy anh dậy đây.
Bánh Quai Chèo: Em cũng chuẩn bị ăn sáng.
Lạc Đà: Em định ăn gì?
Lạc Đà: Đề cử cho anh món nào ngon ngon đi. Hôm nay anh không ăn cơm trưa.
Bữa sáng à…
Bình thường Nhạc Thiên Linh ăn sáng tùy ý lắm, hay giải quyết bữa sáng ở cửa hàng tiện lợi.
Nhưng mà Lạc Đà đường xa tới đây, coi như bạn, mặc dù chỉ là bạn trên mạng thôi nhưng cô cũng muốn anh ta ăn ngon chơi vui ở đây. Thế là cô bắt đầu nhắn tin riêng cho những người bạn sống ở đây, hỏi họ xem có đề cử món nào không.
Mấy phút sau.
Bánh Quai Chèo: [ chia sẻ liên kết ]
Bánh Quai Chèo: Bún gạo ở tiệm này ngon lắm, nhưng mà em không biết bên anh người ta có ship đồ ăn không.
Lạc Đà: Để anh coi thử.
Lạc Đà: Điểm đặc sắc của tiệm là rau thơm đó….
Lạc Đà: Mẹ ưi, anh không ăn rau thơm.
Bánh Quai Chèo: Anh không ăn rau thơm à?
Lạc Đà: …
Lạc Đà: Nói chắc em không tin, trong group ngoại trừ em thì mấy người còn lại không ai ăn rau thơm cả.
Lạc Đà: @ Hotboy Trường, cậu nói xem đúng không?
Cố Tầm định trả lời rằng “rau thơm là đồ con người ăn à?”, nhưng anh chưa gõ ra chữ nào thì Tưởng Tuấn Nam đột nhiên dùng cùi chỏ đụng anh.
“Trưa nay chúng ta ăn gì?”
Cố Tầm: “Gì cũng được.”
Tưởng Tuấn Nam nghe vậy, nặng nề than thở: “Gì cũng được gì cũng được, bây giờ hễ nghe ba chữ này là đầu tao căng ra!”
Cậu ta mở nắp nước suối, ực mạnh một hớp mới nói tiếp: “Tối hôm qua tao với bạn gái đi ăn, hỏi cổ ăn cái gì, cổ nói gì cũng được. Mày đoán xem kết quả thế nào?!”
Cố Tầm nhìn điện thoại, chỉ “ừ” một tiếng tỏ ý mình đang nghe.
“Tại vì không nhớ được sở thích của cổ nên tao bị mắng tồi tệ!”
Tưởng Tuấn Nam nhớ lại cảnh tượng hôm qua, còn cảm thấy sợ, “Trời má, tao nhớ cổ không ăn hành, kết quả cổ nói cổ chỉ không ăn hành khi ăn mì, còn ăn món nướng thì nhất định phải thêm hành. Còn tỏi nữa, tao nhớ rõ ràng cổ nói hàu nướng tỏi ngon lắm, gọi cho cổ mấy con, cuối cùng cổ nói cổ không ăn tỏi, ai mà nhớ được chứ!”
Tưởng Tuấn Nam vừa dứt lời, màn hình điện thoại lại nhảy lên hai tin nhắn.
Bánh Quai Chèo: Mấy người vậy là bỏ qua thú vui của đời người rồi!!!
Bánh Quai Chèo: Em còn cực kỳ thích rau thơm nữa đấy!!!
Cố Tầm nhướng chân mày, nghiêng đầu nhìn Tưởng Tuấn Nam, “Sau đó thì sao?”
“Có thể làm sao chứ? Tao nhận sai tại chỗ.”
Tưởng Tuấn Nam bất đắc dĩ bĩu môi, “Sau đó tối hôm qua, tao tốn cả tiếng ghi lại sở thích của cổ, sau này trước khi đi hẹn hò tao sẽ đọc nhẩm mười lần!”
“Vậy luôn cơ à?”
Cố Tầm khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lại nhìn vào điện thoại, thấy Nhạc Thiên Linh gửi thêm tin nhắn.
Bánh Quai Chèo: Nếu có ớt cộng rau thơm cắt nhỏ trong món ăn, vậy thì càng tuyệt, em có thể ăn một ngày ba bữa món này luôn!!!
Ánh mắt Cố Tầm thay đổi chớp nhoáng, trong lòng nhẹ rung động khó hiểu.
Sau đó, anh bấm vào trang cá nhân của cô, sửa chú thích bạn bè.
Đầu tiên Cố Tầm chỉ ghi ba chữ “ớt rau thơm” đơn giản sau tên WeChat.
Lúc xác nhận thay đổi, anh ngừng lại một chút. Ngay sau đó xóa toàn bộ nội dung. Đổi thành —— “Quỷ mê ăn ớt, rau thơm”.