Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Khoang đầu xe thì không ai nghe thấy gì, vẫn vững vàng chạy tới điểm đến.
Có lẽ bị sốc bởi năm câu hỏi trí mạng liên tiếp trong điện thoại, sự yên lặng kỳ lạ kéo dài một lúc lâu, Đường Tín mới cười khan hai tiếng.
“Bạn trai em thú vị thật.”
Anh ta vừa nói xong, hai người ngồi trước đều kinh ngạc quay đầu, không thèm che giấu sự tò mò của mình.
“Thiên Linh có bạn trai hả?”
Nhạc Thiên Linh định vỗ trán, tay giơ lên lưng chừng rồi cứng đờ, đổi thành phất phất tay.
“Anh nhìn đường đi kìa.”
Bây giờ trong xe, ai cũng chờ cô trả lời, cô né không nổi, đành phải nở một nụ cười cứng đờ.
“Lát nữa mọi người không uống rượu đấy chứ? Em vẫn chưa có bằng lái đâu.”
Nhưng câu hỏi đánh trống lảng của cô không thể đập tan cơn tò mò muốn có được đáp án của mọi người.
“Bạn đại học hả?”
“Quê ở đâu? Điều kiện gia đình thế nào?”
“Có hình không cho bọn anh nhìn thử đi?”
Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ cảm thấy mười mấy phút lái xe lại trôi qua khó khăn đến thế.
“Là bạn học.”
“Người Giang Thành, điều kiện khá bình thường.”
“Ngoại hình chung chung, em không có hình ở đây.”
Cô vừa lừa bịp mọi người vừa lấy điện thoại ra, mở khung chat với Lâm Tầm, cắn răng nghiến lợi gõ mấy chữ.
Bánh Quai Chèo: Cậu chờ đó.
Buổi tụ tập ăn khuya đã trôi qua một nửa, cả bàn vẫn đề cập tới người “bạn trai” của Nhạc Thiên Linh. Mọi người bày tỏ sự ngạc nhiên với việc Nhạc Thiên Linh hẹn hò với một cậu bạn trai xấu xí, điều kiện gia đình tầm trung, năm nay hoa lài sao lại thích đi cắm bãi cứt trâu.
Chỉ có Đường Tín là vừa uống chút rượu vừa hỏi: “Vậy cậu ta có tốt với em không?”
Nhạc Thiên Linh đã hoàn toàn miễn dịch với câu hỏi của mọi người, bây giờ trong lòng cô chỉ tràn đầy oán khí với Lâm Tầm. Cô cười lạnh, bật thốt lên: “Tốt lắm luôn.”
“…”
Bốn người trên bàn dùng ánh mắt “Nhắc về chuyện yêu đương có vẻ em không vui vẻ mấy” để nhìn cô. Đường Tín cúi đầu cười, nói: “Cậu ta tốt với em là được.”
Một cô gái khác không vui, lập tức trả lời: “Tốt thì cũng có ích gì, phải hẹn hò với một người có điều kiện tốt, ít nhất cũng phải đẹp trai, tốt với cậu là điều kiện cần thiết phải có rồi, không thì tìm vú em chẳng phải đỡ lo hơn à?”
Nhạc Thiên Linh: “Cậu nói đúng, tớ về chia tay.”
“…”
Yêu đương thời đại học mà, vốn đã không đáng tin cậy lắm rồi. Chủ đề này kết thúc với thái độ cực kỳ bất hợp tác của Nhạc Thiên Linh, mọi người cũng nhắc tới đời sống tình cảm riêng của mình.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng đám người cũng đi về.
Vừa về tới nhà, Nhạc Thiên Linh vội vã chia tay, không kịp lên tiếng chào bố mẹ mà đã vọt thẳng vào phòng đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Lâm Tầm. Cuộc đầu tiên không bắt máy, cô lại gọi tiếp. Cứ gọi liên tiếp bốn cuộc nhưng không có ai nhận, Nhạc Thiên Linh lại gọi lần thứ năm.
Lúc đầu bên kia bắt máy, đột nhiên có người gõ cửa phòng. Nhạc Thiên Linh còn chưa kịp nói “mời vào” thì cửa đã bị đẩy ra, một giọng nói sắt bén đột nhiên truyền vào.
“Nghe nói con hẹn hò với một đứa vừa xấu xí vừa bất tài hả?!”
Tiếp theo đó, bố cô cũng chạy vào: “Nghe nói còn nghèo nữa?! Lại đối xử tệ với con?!”
“…”
Nhạc Thiên Linh cứng rắn quay đầu ra sau, quả như dự đoán, cô nhìn thấy hai khuôn mặt viết đầy chữ “hận rèn sắt không thành thép” của ông Nhạc Văn Bân và bà Cúc Vân Trân.
Không cần hỏi cũng biết là đám bạn kia đi ăn về kể cho bố mẹ họ, rồi các chú các dì lại nói cho bố mẹ Nhạc Thiên Linh biết. Tin tức bị xào nấu mấy lần, đến tai bố mẹ cô thì không biết biến thành hình dáng gì nữa.
Lúc mọi người tò mò, cô còn có thể dửng dưng, miệng lưỡi dẻo quẹo*, đến lúc bố mẹ tới chất vấn, Nhạc Thiên Linh không biết làm sao lừa bịp họ nữa.
*Nguyên văn 满嘴跑火车 – Bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy ý chỉ một người khéo ăn khéo nói, năng lực phản biện hùng hồn, có thể đổi trắng thay đen, đổi đen thành trắng, chết nói thành sống, tương tự như bên mình có câu “Cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo”. (theo
https://phiyennhuoclam2703.wordpress.com/)
Thấy cô á khẩu không trả lời được, Cúc Vân Trân nghĩ con gái đang thầm thừa nhận. Bà đau lòng đưa tay cấu vào tay chồng hai cái, “Ông nhìn kìa, nhìn đi kìa, lúc đầu tôi đã nói là nên cho con nó tham gia trại hè đông xuân gì đó nhiều hơn để mở mang kiến thức, để con gái sau này khỏi bị đám con trai ức hiếp lừa gạt. Ông ngại phiền không chịu, bây giờ thì nhìn thấy chưa?!”
Nhạc Văn Bân không muốn bị đổ thừa, lập tức phản bác: “Tại tôi sợ phiền? Tại con gái nhà mình không muốn đi, muốn ở nhà chơi game thôi. Nhắc tới thì cũng tại bà, tự dưng bà lại cưng chiều con, mua cho nó một cái laptop mắc như vậy, không thì con mình đã chẳng ngồi nhà chơi game suốt ngày, không biết mô tê gì rồi.”
Cúc Vân Trân: “Con nó thích chơi game thì có lỗi gì? Một cái máy vi tính thôi mà, bao nhiêu là mắc? Chẳng lẽ để nó chạy ra tiệm net chơi suốt ngày. Cũng đâu phải nó đòi cái gì tôi cũng mua. Hôm trước nó đòi mua cái bàn phím gì gì đó tôi có cho đâu. Sẵn đây ông khai luôn đi, có phải ông im im mua cho nó rồi không?”
“Bà đừng có đổ oan cho tôi, tôi không có mua!” Từ trước tới giờ, không khi nào mà Nhạc Văn Bân có thể cãi lộn thắng vợ mình, ông không cân nhắc gì cả, nghĩ gì thì nói đó, “Mê game không sai nhưng mắt nhìn đàn ông thì sai rồi!”
Cúc Vân Trân cười lạnh ôm lấy hai cánh tay: “Cũng đành chịu, con giống tôi, không có mắt nhìn đàn ông!”
Nhạc Văn Bân: “Đang nói vụ con cái bà lôi tôi vào làm gì?”
Nhạc Thiên Linh đang suy nghĩ xem phải trả lời bố mẹ thế nào, không ngờ hai người họ lại làm rùm beng trước. Cô nghe không vô nữa, vội vàng cắt ngang bọn họ.
“Bố mẹ, hai người đừng cãi lộn nữa, nghe con giải thích đi.”
Cúc Vân Trân liếc một vòng, thấy Nhạc Thiên Linh đang cầm điện thoại gọi điện, nói: “Con có việc bận à? Vậy mẹ và bố ra ngoài trước, lát nữa rồi nói chuyện sau.”
Cửa phòng đóng lại, đôi tai được trả lại sự yên tĩnh.
Ánh mắt Nhạc Thiên Linh nhìn màn hình di động, phát hiện cuộc gọi đã kết nối được 56 giây.
“…”
Trán cô giật giật, chán nản hỏi: “Cậu nghe được từ khúc nào rồi?”
“Chắc là…”
Giọng nói bình thản của Lâm Tầm vang lên, “Từ lúc bố mẹ cậu nói tôi vừa xấu vừa nghèo lại đối xử tệ với cậu.”
Fine. Nhạc Thiên Linh giải quyết theo kiểu chuyện đã xảy ra rồi thì thôi kệ nó đi.
“Nếu cậu nghe thấy rồi vậy chúng ta ngửa bài luôn đi. Bố mẹ tôi không đồng ý, chúng ta chia tay đi.”
“Hay là cậu nghĩ kĩ lại đi?”
Lâm Tầm nghiêm túc nói, “Thật ra thì tôi không nghèo.”
Anh dừng lại, tông giọng trầm trầm mang theo ý cười, “Cũng rất đẹp trai.”
Giọng con trai trong trẻo dễ nghe, khi nói ra nghe có cảm giác thu hút khó hiểu. Đầu óc cô tự do bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng con người anh, bởi vì đã từng lộ đôi bàn tay nên nét phác họa cũng tương đối có khuôn.
Từ từ —— Nhạc Thiên Linh vỗ vào trán mình. Nghĩ gì vậy nè.
“Bây giờ cậu mở zhihu, search thử xem ‘nam sinh đẹp trai thế nào’, nhìn hình người ta rồi đánh giá xem mọi người bảo đẹp trai là thế nào.”
“…”
Nhạc Thiên Linh không thay đổi biểu cảm, nói tiếp: “Cậu đừng níu kéo, bây giờ trước mặt cậu chỉ có hai lựa chọn thôi, một là chia tay hai là ăn đấm.”
“Có lựa chọn khác không?”
“Có, ăn đấm trước rồi lại chia tay.”
“Cứ phải chia tay sao?” Giọng Lâm Tầm vẫn thờ ơ, còn theo kiểu thiếu âm cuối, “Hay là cậu nói cho tôi biết tôi làm sai chỗ nào đi, sau này tôi sẽ sửa.”
Nhạc Thiên Linh chỉ cười nhạt: “Không cần, kiếp sau rồi thay đổi.”
Đang nói, cửa phòng cô lại đột nhiên bị đẩy ra. Cô bất mãn cau mày, quay đầu nói: “Mẹ à, sao mẹ không gõ cửa?”
“Mẹ quên, lần sau sẽ gõ.”
Cúc Vân Trân nói lời xin lỗi không có thành ý, ánh mắt lại lướt qua màn hình cuộc gọi trên điện thoại của con gái. Nhạc Thiên Linh ngồi ngay ngắn chính trực, cũng không thèm giấu, cứ thoải mái cho bà nhìn.
Nhưng mà từ khoảng cách này thì bà cũng không nhìn thấy gì, chỉ loáng thoáng thấy được đó là avt mặc định của con trai, thế là bà bỏ thứ trong tay xuống, nói: “Chú Đường làm thịt tẩm bột rán, mẹ để đây cho con nha, lát nữa con nói chuyện điện thoại xong thì ra xem TV.”
“Oh được, con biết rồi.”
Cúc Vân Trân vừa quay người, Nhạc Thiên Linh lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hỏi, “Mẹ, ai bưng thịt qua vậy?”
“Đương nhiên là Đường Tín rồi, chứ không còn ai nữa?” Cúc Vân Trân lại liếc mắt nhìn điện thoại cô, “Con hỏi chi vậy?”
“Không có gì ạ… Mẹ ra ngoài trước đi, lát con ra.”
Cúc Vân Trân lại đi ra, Nhạc Thiên Linh khôi phục vẻ mặt không cảm xúc.
Cô định lên tiếng thì giọng của Lâm Tầm đã vang lên trước: “Đường Tín là cái người đó hả?”
Nhạc Thiên Linh ừ một cái không hề suy nghĩ. Ngay sau đó, cô nghe Lâm Tầm cười lạnh, rồi điện thoại lại rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Nhạc Thiên Linh gãi đầu: “Chắc là không đâu, anh ấy nói mình đang theo đuổi một người bạn học.”
Lúc nói ra câu này, Nhạc Thiên Linh cũng không tự tin lắm, nói chi là Lâm Tầm.
“Nếu cậu cảm thấy không phải thì tại sao còn hỏi ai đem qua?”
“…”
Sự cẩn thận bị một người bạn cách cả một cái mạng Internet vạch trần, Nhạc Thiên Linh thấy thẹn, im lặng một lúc mới nhớ ra được mục đích của cuộc gọi này là để hỏi tội. Cô vội vàng nâng cao tông giọng.
“Cậu im đi! Cậu cũng nghe thấy rồi đó, lát nữa tôi còn phải ra khai báo cho bố mẹ biết chuyện bạn trai là sao. Nói đi, cậu muốn chết như thế nào?”
“Chuyện này khó nói lắm à?”
Giọng của Lâm Tầm không có chút nào là áy náy, “Cứ nói đúng sự thật, tất cả đều là hiểu lầm.”
Nhạc Thiên Linh hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói rằng dĩ nhiên mình sẽ có gì nói đó, lại nghe thấy Lâm Tầm nói thêm: “Bảo với hai bác rằng bạn trai cậu không hề xấu, cũng không nghèo, lại còn rất tốt với cậu nữa.”
“…”
“Cút!”
Nhạc Thiên Linh cúp điện thoại, tự làm công tác tư tưởng trong đầu mình sau đó đẩy cửa ra.
Trong phòng khách, bố mẹ cô chia ra ngồi ở hai bên ghế sa lon, vừa thấy cô đi ra là cười đưa tay vỗ vỗ chỗ ở giữa. Có lúc cô không hiểu, tại sao bố mẹ mình cãi lộn chỉ sau đôi ba câu rồi sau đó lại làm lành nhanh như gió.
Cô chậm rãi đi tới, chưa đặt mông lên ghế sa lon thì Cúc Vân Trân đã không kịp chờ đợi mà mở miệng hỏi trước: “Linh Linh à, không phải bố mẹ phản đối con có bạn trai đâu, con cũng trưởng thành rồi mà. Nhưng sao con lại phải hẹn hò với một cậu trai không có bản lĩnh, không ưa nhìn mà lại còn đối xử không tốt với con vậy hả?”
“Nếu không phải mẹ của Đại Kim nói đây là do chính miệng con nói, thì có đánh chết mẹ cũng không tin mắt nhìn người của con kém vậy đâu.”
“Con nghĩ sao hả? Không phải là kiểu, cái kiểu mà… Trên mạng nói sao nhỉ, PUA*? Đúng vậy phải không?”
* PUA: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.
Nhạc Thiên Linh đang cúi đầu, lặng lẽ nghe mẹ mình nói chuyện, nghe bà hỏi như thế thì trả lời theo bản năng: “Vâng ạ.”
“Cái gì?!” Nhạc Văn Bân thiếu điều nhảy cẩng lên, “Cái thằng nhóc đó PUA con?!”
“Không, không phải ạ!”
Nhạc Thiên Linh khoát tay lia lịa, “Con chỉ đang trả lời câu hỏi của mẹ thôi! Cậu ấy không có PUA con!”
Nói xong, Nhạc Thiên Linh muốn tát mình một bạt tai, “Không đúng, gì mà PUA với không PUA chứ, vốn là con không có bạn trai!”
Phòng khách đột nhiên yên lặng.
Cúc Vân Trân và Nhạc Văn Bân đánh giá Nhạc Thiên Linh, cuối cùng mẹ cô lên tiếng trước.
“Linh Linh, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết. Nếu con giải thích rõ ràng thì bố mẹ cũng không phản đối, nhưng không được nói dối đâu.”
Nhạc Thiên Linh cạn lời nhìn trời cao, khóc không ra nước mắt. Thật ra cô không hề muốn nói chuyện về Đường Tín cho bố mẹ nghe, cô sợ hai người kể cho bố mẹ anh ấy. Nhưng việc đã đến nước này, cô không thể che giấu nữa.
Sau khi chọn lựa từ ngữ cẩn thận khai báo câu chuyện, Nhạc Thiên Linh sợ bố mẹ không tin, còn đưa cho hai người xem đoạn tin nhắn giữa cô và Lâm Tầm, lúc này hai ông bà mới hết nghi ngờ.
“Chuyện là vậy đó ạ, con không có bạn trai gì hết, chỉ diễn kịch thôi.”
Nói xong xuôi, mặc dù Nhạc Thiên Linh vẫn còn hoài nghi Đường Tín thích mình, nhưng để tránh gây thêm rắc rối, cô chắp hai tay, cầu xin bố mẹ, “Tất cả là hiểu lầm, chuyện của anh Đường Tín cũng thế. Tại con nghĩ sâu xa, người ta không có thích con, bố mẹ đừng bao giờ nói cho ai biết nha, nếu không sau này con không có mặt mũi đâu mà gặp người ta.”
Cúc Vân Trân và Nhạc Văn Bân không hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ sao cứ thích cua cua quẹo quẹo lắm thế, hai ông bà trố mắt gật đầu, bảo đảm sẽ không nói ai biết.
“Được rồi, bố mẹ biết rồi, con không hẹn hò với cậu con trai nào như thế thì tốt.”
Cúc Vân Trân vỗ bả vai cô, “Nhưng con cũng lớn rồi, nên tìm bạn trai thôi, hai mươi mốt tuổi rồi.”
Nhạc Thiên Linh bỉu môi: “Không gấp ạ, Bạch Xà hơn 1700 tuổi mới lập gia đình mà.”
“… Nhạc! Thiên! Linh!”
Nhạc Thiên Linh vội vàng nhảy cẩng lên thoát khỏi hiện trường: “Con đi tắm rồi ngủ đây!”
Mới ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không mệt người nhưng mệt lòng.
Nhưng sau khi tắm xong, nằm dài lên giường, cô mới phát hiện cả ngày nay mình không có suy nghĩ đến chuyện bạn gái của Cố Tầm, không thấy khó chịu. Lúc này lại nhớ ra, trong lòng cô lại bắt đầu phát hoảng.
Tâm tư con người thật kỳ lạ, chuyện không thể chịu nổi nhất là so sánh. Cô cứ nghĩ rằng Cố Tầm sẽ lạnh lùng với tất cả con gái, kết quả là người ta còn biết dành toàn bộ kỳ nghỉ Tết để ở bên cạnh một cô gái. So sánh mới thấy, cảm giác này còn khó chịu hơn khi bị anh ngó lơ và đối xử lạnh nhạt.
Nhạc Thiên Linh lăn qua lăn lại mấy lần mà vẫn không buồn ngủ, cô lấy tai nghe ra nghe nhạc luôn.
Tối nay Thanh An trăng thanh gió mát, vạn vật trong veo, ngay cả tiếng gió thổi qua lá rụng xào xạc cũng dịu êm khác thường.
Cách Thanh An không xa là Giang Thành lại bị mây mù bao trùm, mưa bị kìm lại cả ngày cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống, làm cái rét mùa đông trong thành phố càng lạnh lẽo hơn.
Cả tòa cao ốc chỉ có vài ngọn đèn còn ráng rực, nhìn giống như những đốm sáng lẻ tẻ trong đêm tối, khiến cho đêm mưa càng thêm ảm đạm.
Mỗi dịp xuân về đều có học sinh ở lại trường ăn tết, có khi để chinh phục các cuộc thử nghiệm, hoặc chuẩn bị cho các kỳ thi định kỳ. Có lẽ chỉ có một mình Cố Tầm ở lại là vì không muốn về nhà.
Vào ngày nghỉ, trường học yên lặng khác thường, gió cũng không thổi.
Cố Tầm tắm xong đi ra, ngồi xuống trước bàn, chuẩn bị gõ hai dòng mật mã thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó. Anh cầm điện thoại lên, gửi cho mẹ mình 50 nghìn tệ.
Điện thoại vừa mới đặt xuống thì tiếng chuông đã vang lên. Cố Tầm nhìn tên người gọi, ánh sáng phản chiếu từ đèn bàn vào trong đáy mắt bỗng mờ đi đôi chút, len chút cảm xúc phức tạp.
Anh bắt máy.
“Mẹ chưa ngủ à?”
Giọng người phụ nữ bên kia đầu dây rất nghiêm túc, “Tự nhiên con chuyển tiền cho mẹ làm gì?”
“Hết năm rồi.” Cố Tầm bình tĩnh nói, “Một chút tấm lòng của con.”
“Tấm lòng? Con đang khoe khoang rằng bây giờ mình kiếm ra nhiều tiền lắm hả?” Giọng bà hơi the thé, “Mẹ không thiếu nhiêu đó tiền, mẹ chỉ thiếu một đứa con trai phải làm chuyện nên làm thôi.”
Cố Tầm đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Anh nhắm rồi lại mở mắt, vứt điện thoại xuống bàn, bật loa, vừa nói vừa gõ bàn phím.
“Mẹ muốn làm gì với số tiền đó cũng được. Con viết luận văn tốt nghiệp đây, mẹ ngủ sớm đi.”
Điện thoại im lặng năm giây sau đó bị cúp máy. Nửa tiếng sau, Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, phát hiện đối phương chưa nhận tiền.
Anh nhìn chằm chằm màn hình, dòng code trước mắt biến thành một dãy ký tự và số không có chút ý nghĩa nào. Thế là Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, mở khung chat với Bánh Quai Chèo.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Bạn gái, ngủ chưa?
Cô trả lời rất nhanh, có vẻ cũng chưa ngủ.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Ai là bạn gái cậu?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Chúng ta đã thế này rồi, gọi bạn gái cho thân thiết không được à?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Sao cậu không gọi tôi bằng bố cho thân hơn?
Khóe miệng Cố Tầm cong lên, anh giơ tay khép laptop lại, đi ra ban công.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Có chuyện gì thì nói lẹ đi, tôi muốn đi ngủ.
Cố Tầm nhìn ánh đèn phía xa, suy nghĩ, không nhanh không chậm đánh chữ.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Giúp tôi suy nghĩ quà để tặng cho một người.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm:?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Còn mấy tháng nữa mới tới ngày của bố, không cần gấp.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir:?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: (#^. ^#)
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Quà phải tự lựa mới có thành ý!
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Nếu tôi biết con gái thích gì thì cần hỏi cậu à?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: À, ra là con gái.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Tặng quà cho crush hả?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir:.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Không phải.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy thì lựa gì nữa, tặng tiền là xong chuyện.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Đừng nói xàm nữa, mau lựa đi.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy ít nhất cậu cũng phải nói tôi biết cô ấy thích gì chứ!
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Thích trang điểm à?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Cũng không thích lắm.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy đồ trang sức linh tinh thì sao?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Chắc là không thích.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Cô gái này thật khác người.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Có lẽ vậy.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Cổ có thích chơi game không?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Thích lắm.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Oh! Vậy tôi biết rồi!
Cố Tầm cười, đang định hỏi cô biết cái gì thì lại thấy cô gửi một đường link.
Một tháng trước, Nhạc Thiên Linh nhìn thấy một bàn phím cơ hàng hiệu, nhãn hiệu đó chỉ vừa đạt tiêu chuẩn xúc cảm, nhưng sản phẩm mới có hệ thống đèn màu macaron nhìn hút mắt quá, lại đi với keycap tinh xảo. Người không ham hố gì với bàn phím như Nhạc Thiên Linh cũng thấy rung động.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hơi mắc.
Cô cũng không thiếu bàn phím cơ, lúc đó tiêu tiền hơi nhiều nên không mua. Không mua nhưng trong lòng hơi tiếc nuối, thế là cô tìm cơ hội xin dụ mẹ mua cho, cuối cùng không được.
Cái bàn phím kia vẫn còn bị nằm phủ bụi trong giỏ hàng, mới khi nãy lúc không ngủ được, cô còn bấm xem, chưa quyết định được là có mua hay không. Lúc Lâm Tầm hỏi, thứ đầu tiên cô nghĩ đến là cái bàn phím này.
Gửi link cho cậu ta xong, Nhạc Thiên Linh còn thổi phồng khiếu thẩm mỹ của mình.
Bánh Quai Chèo: Cậu nhờ tôi là chính xác rồi đó, không có cô gái nào thích chơi game mà không u mê cái bàn phím này cả.
Bánh Quai Chèo: Cậu cứ tặng đi, tôi đảm bảo, người ta không thích thì cứ coi đầu tôi là cái ghế để ngồi.
Hotboy Trường: ok
Bánh Quai Chèo: Vậy tôi đi ngủ đây.
Hotboy Trường: Đợi một lát.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Địa chỉ nhà và số điện thoại của cậu?
Bánh Quai Chèo: Làm gì?
Bánh Quai Chèo: Cậu muốn hẹn gặp ngoài đời hả?
Hotboy Trường: …
Hotboy Trường: Cậu không dám?
Nhạc Thiên Linh quăng ra cái địa chỉ liền.
Bánh Quai Chèo: Cậu dẫn theo mấy người để tôi chuẩn bị?
Hotboy Trường: Tôi dẫn bố mẹ mình tới nha?
Bánh Quai Chèo: Trend bây giờ là dẫn bố mẹ đi đánh nhau à?
Hotboy Trường: Im đi.
Hotboy Trường: Tôi vừa xem, mua hai cái thì cái thứ hai được giảm nửa giá.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Thôi thì tiện thế, tôi cũng tặng bạn gái mình một món quà năm mới.
Có lẽ bị sốc bởi năm câu hỏi trí mạng liên tiếp trong điện thoại, sự yên lặng kỳ lạ kéo dài một lúc lâu, Đường Tín mới cười khan hai tiếng.
“Bạn trai em thú vị thật.”
Anh ta vừa nói xong, hai người ngồi trước đều kinh ngạc quay đầu, không thèm che giấu sự tò mò của mình.
“Thiên Linh có bạn trai hả?”
Nhạc Thiên Linh định vỗ trán, tay giơ lên lưng chừng rồi cứng đờ, đổi thành phất phất tay.
“Anh nhìn đường đi kìa.”
Bây giờ trong xe, ai cũng chờ cô trả lời, cô né không nổi, đành phải nở một nụ cười cứng đờ.
“Lát nữa mọi người không uống rượu đấy chứ? Em vẫn chưa có bằng lái đâu.”
Nhưng câu hỏi đánh trống lảng của cô không thể đập tan cơn tò mò muốn có được đáp án của mọi người.
“Bạn đại học hả?”
“Quê ở đâu? Điều kiện gia đình thế nào?”
“Có hình không cho bọn anh nhìn thử đi?”
Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ cảm thấy mười mấy phút lái xe lại trôi qua khó khăn đến thế.
“Là bạn học.”
“Người Giang Thành, điều kiện khá bình thường.”
“Ngoại hình chung chung, em không có hình ở đây.”
Cô vừa lừa bịp mọi người vừa lấy điện thoại ra, mở khung chat với Lâm Tầm, cắn răng nghiến lợi gõ mấy chữ.
Bánh Quai Chèo: Cậu chờ đó.
Buổi tụ tập ăn khuya đã trôi qua một nửa, cả bàn vẫn đề cập tới người “bạn trai” của Nhạc Thiên Linh. Mọi người bày tỏ sự ngạc nhiên với việc Nhạc Thiên Linh hẹn hò với một cậu bạn trai xấu xí, điều kiện gia đình tầm trung, năm nay hoa lài sao lại thích đi cắm bãi cứt trâu.
Chỉ có Đường Tín là vừa uống chút rượu vừa hỏi: “Vậy cậu ta có tốt với em không?”
Nhạc Thiên Linh đã hoàn toàn miễn dịch với câu hỏi của mọi người, bây giờ trong lòng cô chỉ tràn đầy oán khí với Lâm Tầm. Cô cười lạnh, bật thốt lên: “Tốt lắm luôn.”
“…”
Bốn người trên bàn dùng ánh mắt “Nhắc về chuyện yêu đương có vẻ em không vui vẻ mấy” để nhìn cô. Đường Tín cúi đầu cười, nói: “Cậu ta tốt với em là được.”
Một cô gái khác không vui, lập tức trả lời: “Tốt thì cũng có ích gì, phải hẹn hò với một người có điều kiện tốt, ít nhất cũng phải đẹp trai, tốt với cậu là điều kiện cần thiết phải có rồi, không thì tìm vú em chẳng phải đỡ lo hơn à?”
Nhạc Thiên Linh: “Cậu nói đúng, tớ về chia tay.”
“…”
Yêu đương thời đại học mà, vốn đã không đáng tin cậy lắm rồi. Chủ đề này kết thúc với thái độ cực kỳ bất hợp tác của Nhạc Thiên Linh, mọi người cũng nhắc tới đời sống tình cảm riêng của mình.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng đám người cũng đi về.
Vừa về tới nhà, Nhạc Thiên Linh vội vã chia tay, không kịp lên tiếng chào bố mẹ mà đã vọt thẳng vào phòng đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Lâm Tầm. Cuộc đầu tiên không bắt máy, cô lại gọi tiếp. Cứ gọi liên tiếp bốn cuộc nhưng không có ai nhận, Nhạc Thiên Linh lại gọi lần thứ năm.
Lúc đầu bên kia bắt máy, đột nhiên có người gõ cửa phòng. Nhạc Thiên Linh còn chưa kịp nói “mời vào” thì cửa đã bị đẩy ra, một giọng nói sắt bén đột nhiên truyền vào.
“Nghe nói con hẹn hò với một đứa vừa xấu xí vừa bất tài hả?!”
Tiếp theo đó, bố cô cũng chạy vào: “Nghe nói còn nghèo nữa?! Lại đối xử tệ với con?!”
“…”
Nhạc Thiên Linh cứng rắn quay đầu ra sau, quả như dự đoán, cô nhìn thấy hai khuôn mặt viết đầy chữ “hận rèn sắt không thành thép” của ông Nhạc Văn Bân và bà Cúc Vân Trân.
Không cần hỏi cũng biết là đám bạn kia đi ăn về kể cho bố mẹ họ, rồi các chú các dì lại nói cho bố mẹ Nhạc Thiên Linh biết. Tin tức bị xào nấu mấy lần, đến tai bố mẹ cô thì không biết biến thành hình dáng gì nữa.
Lúc mọi người tò mò, cô còn có thể dửng dưng, miệng lưỡi dẻo quẹo*, đến lúc bố mẹ tới chất vấn, Nhạc Thiên Linh không biết làm sao lừa bịp họ nữa.
*Nguyên văn 满嘴跑火车 – Bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy ý chỉ một người khéo ăn khéo nói, năng lực phản biện hùng hồn, có thể đổi trắng thay đen, đổi đen thành trắng, chết nói thành sống, tương tự như bên mình có câu “Cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo”. (theo
https://phiyennhuoclam2703.wordpress.com/)
Thấy cô á khẩu không trả lời được, Cúc Vân Trân nghĩ con gái đang thầm thừa nhận. Bà đau lòng đưa tay cấu vào tay chồng hai cái, “Ông nhìn kìa, nhìn đi kìa, lúc đầu tôi đã nói là nên cho con nó tham gia trại hè đông xuân gì đó nhiều hơn để mở mang kiến thức, để con gái sau này khỏi bị đám con trai ức hiếp lừa gạt. Ông ngại phiền không chịu, bây giờ thì nhìn thấy chưa?!”
Nhạc Văn Bân không muốn bị đổ thừa, lập tức phản bác: “Tại tôi sợ phiền? Tại con gái nhà mình không muốn đi, muốn ở nhà chơi game thôi. Nhắc tới thì cũng tại bà, tự dưng bà lại cưng chiều con, mua cho nó một cái laptop mắc như vậy, không thì con mình đã chẳng ngồi nhà chơi game suốt ngày, không biết mô tê gì rồi.”
Cúc Vân Trân: “Con nó thích chơi game thì có lỗi gì? Một cái máy vi tính thôi mà, bao nhiêu là mắc? Chẳng lẽ để nó chạy ra tiệm net chơi suốt ngày. Cũng đâu phải nó đòi cái gì tôi cũng mua. Hôm trước nó đòi mua cái bàn phím gì gì đó tôi có cho đâu. Sẵn đây ông khai luôn đi, có phải ông im im mua cho nó rồi không?”
“Bà đừng có đổ oan cho tôi, tôi không có mua!” Từ trước tới giờ, không khi nào mà Nhạc Văn Bân có thể cãi lộn thắng vợ mình, ông không cân nhắc gì cả, nghĩ gì thì nói đó, “Mê game không sai nhưng mắt nhìn đàn ông thì sai rồi!”
Cúc Vân Trân cười lạnh ôm lấy hai cánh tay: “Cũng đành chịu, con giống tôi, không có mắt nhìn đàn ông!”
Nhạc Văn Bân: “Đang nói vụ con cái bà lôi tôi vào làm gì?”
Nhạc Thiên Linh đang suy nghĩ xem phải trả lời bố mẹ thế nào, không ngờ hai người họ lại làm rùm beng trước. Cô nghe không vô nữa, vội vàng cắt ngang bọn họ.
“Bố mẹ, hai người đừng cãi lộn nữa, nghe con giải thích đi.”
Cúc Vân Trân liếc một vòng, thấy Nhạc Thiên Linh đang cầm điện thoại gọi điện, nói: “Con có việc bận à? Vậy mẹ và bố ra ngoài trước, lát nữa rồi nói chuyện sau.”
Cửa phòng đóng lại, đôi tai được trả lại sự yên tĩnh.
Ánh mắt Nhạc Thiên Linh nhìn màn hình di động, phát hiện cuộc gọi đã kết nối được 56 giây.
“…”
Trán cô giật giật, chán nản hỏi: “Cậu nghe được từ khúc nào rồi?”
“Chắc là…”
Giọng nói bình thản của Lâm Tầm vang lên, “Từ lúc bố mẹ cậu nói tôi vừa xấu vừa nghèo lại đối xử tệ với cậu.”
Fine. Nhạc Thiên Linh giải quyết theo kiểu chuyện đã xảy ra rồi thì thôi kệ nó đi.
“Nếu cậu nghe thấy rồi vậy chúng ta ngửa bài luôn đi. Bố mẹ tôi không đồng ý, chúng ta chia tay đi.”
“Hay là cậu nghĩ kĩ lại đi?”
Lâm Tầm nghiêm túc nói, “Thật ra thì tôi không nghèo.”
Anh dừng lại, tông giọng trầm trầm mang theo ý cười, “Cũng rất đẹp trai.”
Giọng con trai trong trẻo dễ nghe, khi nói ra nghe có cảm giác thu hút khó hiểu. Đầu óc cô tự do bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng con người anh, bởi vì đã từng lộ đôi bàn tay nên nét phác họa cũng tương đối có khuôn.
Từ từ —— Nhạc Thiên Linh vỗ vào trán mình. Nghĩ gì vậy nè.
“Bây giờ cậu mở zhihu, search thử xem ‘nam sinh đẹp trai thế nào’, nhìn hình người ta rồi đánh giá xem mọi người bảo đẹp trai là thế nào.”
“…”
Nhạc Thiên Linh không thay đổi biểu cảm, nói tiếp: “Cậu đừng níu kéo, bây giờ trước mặt cậu chỉ có hai lựa chọn thôi, một là chia tay hai là ăn đấm.”
“Có lựa chọn khác không?”
“Có, ăn đấm trước rồi lại chia tay.”
“Cứ phải chia tay sao?” Giọng Lâm Tầm vẫn thờ ơ, còn theo kiểu thiếu âm cuối, “Hay là cậu nói cho tôi biết tôi làm sai chỗ nào đi, sau này tôi sẽ sửa.”
Nhạc Thiên Linh chỉ cười nhạt: “Không cần, kiếp sau rồi thay đổi.”
Đang nói, cửa phòng cô lại đột nhiên bị đẩy ra. Cô bất mãn cau mày, quay đầu nói: “Mẹ à, sao mẹ không gõ cửa?”
“Mẹ quên, lần sau sẽ gõ.”
Cúc Vân Trân nói lời xin lỗi không có thành ý, ánh mắt lại lướt qua màn hình cuộc gọi trên điện thoại của con gái. Nhạc Thiên Linh ngồi ngay ngắn chính trực, cũng không thèm giấu, cứ thoải mái cho bà nhìn.
Nhưng mà từ khoảng cách này thì bà cũng không nhìn thấy gì, chỉ loáng thoáng thấy được đó là avt mặc định của con trai, thế là bà bỏ thứ trong tay xuống, nói: “Chú Đường làm thịt tẩm bột rán, mẹ để đây cho con nha, lát nữa con nói chuyện điện thoại xong thì ra xem TV.”
“Oh được, con biết rồi.”
Cúc Vân Trân vừa quay người, Nhạc Thiên Linh lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hỏi, “Mẹ, ai bưng thịt qua vậy?”
“Đương nhiên là Đường Tín rồi, chứ không còn ai nữa?” Cúc Vân Trân lại liếc mắt nhìn điện thoại cô, “Con hỏi chi vậy?”
“Không có gì ạ… Mẹ ra ngoài trước đi, lát con ra.”
Cúc Vân Trân lại đi ra, Nhạc Thiên Linh khôi phục vẻ mặt không cảm xúc.
Cô định lên tiếng thì giọng của Lâm Tầm đã vang lên trước: “Đường Tín là cái người đó hả?”
Nhạc Thiên Linh ừ một cái không hề suy nghĩ. Ngay sau đó, cô nghe Lâm Tầm cười lạnh, rồi điện thoại lại rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Nhạc Thiên Linh gãi đầu: “Chắc là không đâu, anh ấy nói mình đang theo đuổi một người bạn học.”
Lúc nói ra câu này, Nhạc Thiên Linh cũng không tự tin lắm, nói chi là Lâm Tầm.
“Nếu cậu cảm thấy không phải thì tại sao còn hỏi ai đem qua?”
“…”
Sự cẩn thận bị một người bạn cách cả một cái mạng Internet vạch trần, Nhạc Thiên Linh thấy thẹn, im lặng một lúc mới nhớ ra được mục đích của cuộc gọi này là để hỏi tội. Cô vội vàng nâng cao tông giọng.
“Cậu im đi! Cậu cũng nghe thấy rồi đó, lát nữa tôi còn phải ra khai báo cho bố mẹ biết chuyện bạn trai là sao. Nói đi, cậu muốn chết như thế nào?”
“Chuyện này khó nói lắm à?”
Giọng của Lâm Tầm không có chút nào là áy náy, “Cứ nói đúng sự thật, tất cả đều là hiểu lầm.”
Nhạc Thiên Linh hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói rằng dĩ nhiên mình sẽ có gì nói đó, lại nghe thấy Lâm Tầm nói thêm: “Bảo với hai bác rằng bạn trai cậu không hề xấu, cũng không nghèo, lại còn rất tốt với cậu nữa.”
“…”
“Cút!”
Nhạc Thiên Linh cúp điện thoại, tự làm công tác tư tưởng trong đầu mình sau đó đẩy cửa ra.
Trong phòng khách, bố mẹ cô chia ra ngồi ở hai bên ghế sa lon, vừa thấy cô đi ra là cười đưa tay vỗ vỗ chỗ ở giữa. Có lúc cô không hiểu, tại sao bố mẹ mình cãi lộn chỉ sau đôi ba câu rồi sau đó lại làm lành nhanh như gió.
Cô chậm rãi đi tới, chưa đặt mông lên ghế sa lon thì Cúc Vân Trân đã không kịp chờ đợi mà mở miệng hỏi trước: “Linh Linh à, không phải bố mẹ phản đối con có bạn trai đâu, con cũng trưởng thành rồi mà. Nhưng sao con lại phải hẹn hò với một cậu trai không có bản lĩnh, không ưa nhìn mà lại còn đối xử không tốt với con vậy hả?”
“Nếu không phải mẹ của Đại Kim nói đây là do chính miệng con nói, thì có đánh chết mẹ cũng không tin mắt nhìn người của con kém vậy đâu.”
“Con nghĩ sao hả? Không phải là kiểu, cái kiểu mà… Trên mạng nói sao nhỉ, PUA*? Đúng vậy phải không?”
* PUA: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.
Nhạc Thiên Linh đang cúi đầu, lặng lẽ nghe mẹ mình nói chuyện, nghe bà hỏi như thế thì trả lời theo bản năng: “Vâng ạ.”
“Cái gì?!” Nhạc Văn Bân thiếu điều nhảy cẩng lên, “Cái thằng nhóc đó PUA con?!”
“Không, không phải ạ!”
Nhạc Thiên Linh khoát tay lia lịa, “Con chỉ đang trả lời câu hỏi của mẹ thôi! Cậu ấy không có PUA con!”
Nói xong, Nhạc Thiên Linh muốn tát mình một bạt tai, “Không đúng, gì mà PUA với không PUA chứ, vốn là con không có bạn trai!”
Phòng khách đột nhiên yên lặng.
Cúc Vân Trân và Nhạc Văn Bân đánh giá Nhạc Thiên Linh, cuối cùng mẹ cô lên tiếng trước.
“Linh Linh, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết. Nếu con giải thích rõ ràng thì bố mẹ cũng không phản đối, nhưng không được nói dối đâu.”
Nhạc Thiên Linh cạn lời nhìn trời cao, khóc không ra nước mắt. Thật ra cô không hề muốn nói chuyện về Đường Tín cho bố mẹ nghe, cô sợ hai người kể cho bố mẹ anh ấy. Nhưng việc đã đến nước này, cô không thể che giấu nữa.
Sau khi chọn lựa từ ngữ cẩn thận khai báo câu chuyện, Nhạc Thiên Linh sợ bố mẹ không tin, còn đưa cho hai người xem đoạn tin nhắn giữa cô và Lâm Tầm, lúc này hai ông bà mới hết nghi ngờ.
“Chuyện là vậy đó ạ, con không có bạn trai gì hết, chỉ diễn kịch thôi.”
Nói xong xuôi, mặc dù Nhạc Thiên Linh vẫn còn hoài nghi Đường Tín thích mình, nhưng để tránh gây thêm rắc rối, cô chắp hai tay, cầu xin bố mẹ, “Tất cả là hiểu lầm, chuyện của anh Đường Tín cũng thế. Tại con nghĩ sâu xa, người ta không có thích con, bố mẹ đừng bao giờ nói cho ai biết nha, nếu không sau này con không có mặt mũi đâu mà gặp người ta.”
Cúc Vân Trân và Nhạc Văn Bân không hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ sao cứ thích cua cua quẹo quẹo lắm thế, hai ông bà trố mắt gật đầu, bảo đảm sẽ không nói ai biết.
“Được rồi, bố mẹ biết rồi, con không hẹn hò với cậu con trai nào như thế thì tốt.”
Cúc Vân Trân vỗ bả vai cô, “Nhưng con cũng lớn rồi, nên tìm bạn trai thôi, hai mươi mốt tuổi rồi.”
Nhạc Thiên Linh bỉu môi: “Không gấp ạ, Bạch Xà hơn 1700 tuổi mới lập gia đình mà.”
“… Nhạc! Thiên! Linh!”
Nhạc Thiên Linh vội vàng nhảy cẩng lên thoát khỏi hiện trường: “Con đi tắm rồi ngủ đây!”
Mới ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không mệt người nhưng mệt lòng.
Nhưng sau khi tắm xong, nằm dài lên giường, cô mới phát hiện cả ngày nay mình không có suy nghĩ đến chuyện bạn gái của Cố Tầm, không thấy khó chịu. Lúc này lại nhớ ra, trong lòng cô lại bắt đầu phát hoảng.
Tâm tư con người thật kỳ lạ, chuyện không thể chịu nổi nhất là so sánh. Cô cứ nghĩ rằng Cố Tầm sẽ lạnh lùng với tất cả con gái, kết quả là người ta còn biết dành toàn bộ kỳ nghỉ Tết để ở bên cạnh một cô gái. So sánh mới thấy, cảm giác này còn khó chịu hơn khi bị anh ngó lơ và đối xử lạnh nhạt.
Nhạc Thiên Linh lăn qua lăn lại mấy lần mà vẫn không buồn ngủ, cô lấy tai nghe ra nghe nhạc luôn.
Tối nay Thanh An trăng thanh gió mát, vạn vật trong veo, ngay cả tiếng gió thổi qua lá rụng xào xạc cũng dịu êm khác thường.
Cách Thanh An không xa là Giang Thành lại bị mây mù bao trùm, mưa bị kìm lại cả ngày cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống, làm cái rét mùa đông trong thành phố càng lạnh lẽo hơn.
Cả tòa cao ốc chỉ có vài ngọn đèn còn ráng rực, nhìn giống như những đốm sáng lẻ tẻ trong đêm tối, khiến cho đêm mưa càng thêm ảm đạm.
Mỗi dịp xuân về đều có học sinh ở lại trường ăn tết, có khi để chinh phục các cuộc thử nghiệm, hoặc chuẩn bị cho các kỳ thi định kỳ. Có lẽ chỉ có một mình Cố Tầm ở lại là vì không muốn về nhà.
Vào ngày nghỉ, trường học yên lặng khác thường, gió cũng không thổi.
Cố Tầm tắm xong đi ra, ngồi xuống trước bàn, chuẩn bị gõ hai dòng mật mã thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó. Anh cầm điện thoại lên, gửi cho mẹ mình 50 nghìn tệ.
Điện thoại vừa mới đặt xuống thì tiếng chuông đã vang lên. Cố Tầm nhìn tên người gọi, ánh sáng phản chiếu từ đèn bàn vào trong đáy mắt bỗng mờ đi đôi chút, len chút cảm xúc phức tạp.
Anh bắt máy.
“Mẹ chưa ngủ à?”
Giọng người phụ nữ bên kia đầu dây rất nghiêm túc, “Tự nhiên con chuyển tiền cho mẹ làm gì?”
“Hết năm rồi.” Cố Tầm bình tĩnh nói, “Một chút tấm lòng của con.”
“Tấm lòng? Con đang khoe khoang rằng bây giờ mình kiếm ra nhiều tiền lắm hả?” Giọng bà hơi the thé, “Mẹ không thiếu nhiêu đó tiền, mẹ chỉ thiếu một đứa con trai phải làm chuyện nên làm thôi.”
Cố Tầm đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Anh nhắm rồi lại mở mắt, vứt điện thoại xuống bàn, bật loa, vừa nói vừa gõ bàn phím.
“Mẹ muốn làm gì với số tiền đó cũng được. Con viết luận văn tốt nghiệp đây, mẹ ngủ sớm đi.”
Điện thoại im lặng năm giây sau đó bị cúp máy. Nửa tiếng sau, Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, phát hiện đối phương chưa nhận tiền.
Anh nhìn chằm chằm màn hình, dòng code trước mắt biến thành một dãy ký tự và số không có chút ý nghĩa nào. Thế là Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, mở khung chat với Bánh Quai Chèo.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Bạn gái, ngủ chưa?
Cô trả lời rất nhanh, có vẻ cũng chưa ngủ.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Ai là bạn gái cậu?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Chúng ta đã thế này rồi, gọi bạn gái cho thân thiết không được à?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Sao cậu không gọi tôi bằng bố cho thân hơn?
Khóe miệng Cố Tầm cong lên, anh giơ tay khép laptop lại, đi ra ban công.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Có chuyện gì thì nói lẹ đi, tôi muốn đi ngủ.
Cố Tầm nhìn ánh đèn phía xa, suy nghĩ, không nhanh không chậm đánh chữ.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Giúp tôi suy nghĩ quà để tặng cho một người.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm:?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Còn mấy tháng nữa mới tới ngày của bố, không cần gấp.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir:?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: (#^. ^#)
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Quà phải tự lựa mới có thành ý!
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Nếu tôi biết con gái thích gì thì cần hỏi cậu à?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: À, ra là con gái.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Tặng quà cho crush hả?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir:.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Không phải.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy thì lựa gì nữa, tặng tiền là xong chuyện.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Đừng nói xàm nữa, mau lựa đi.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy ít nhất cậu cũng phải nói tôi biết cô ấy thích gì chứ!
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Thích trang điểm à?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Cũng không thích lắm.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy đồ trang sức linh tinh thì sao?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Chắc là không thích.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Cô gái này thật khác người.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Có lẽ vậy.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Cổ có thích chơi game không?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Thích lắm.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Oh! Vậy tôi biết rồi!
Cố Tầm cười, đang định hỏi cô biết cái gì thì lại thấy cô gửi một đường link.
Một tháng trước, Nhạc Thiên Linh nhìn thấy một bàn phím cơ hàng hiệu, nhãn hiệu đó chỉ vừa đạt tiêu chuẩn xúc cảm, nhưng sản phẩm mới có hệ thống đèn màu macaron nhìn hút mắt quá, lại đi với keycap tinh xảo. Người không ham hố gì với bàn phím như Nhạc Thiên Linh cũng thấy rung động.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hơi mắc.
Cô cũng không thiếu bàn phím cơ, lúc đó tiêu tiền hơi nhiều nên không mua. Không mua nhưng trong lòng hơi tiếc nuối, thế là cô tìm cơ hội xin dụ mẹ mua cho, cuối cùng không được.
Cái bàn phím kia vẫn còn bị nằm phủ bụi trong giỏ hàng, mới khi nãy lúc không ngủ được, cô còn bấm xem, chưa quyết định được là có mua hay không. Lúc Lâm Tầm hỏi, thứ đầu tiên cô nghĩ đến là cái bàn phím này.
Gửi link cho cậu ta xong, Nhạc Thiên Linh còn thổi phồng khiếu thẩm mỹ của mình.
Bánh Quai Chèo: Cậu nhờ tôi là chính xác rồi đó, không có cô gái nào thích chơi game mà không u mê cái bàn phím này cả.
Bánh Quai Chèo: Cậu cứ tặng đi, tôi đảm bảo, người ta không thích thì cứ coi đầu tôi là cái ghế để ngồi.
Hotboy Trường: ok
Bánh Quai Chèo: Vậy tôi đi ngủ đây.
Hotboy Trường: Đợi một lát.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Địa chỉ nhà và số điện thoại của cậu?
Bánh Quai Chèo: Làm gì?
Bánh Quai Chèo: Cậu muốn hẹn gặp ngoài đời hả?
Hotboy Trường: …
Hotboy Trường: Cậu không dám?
Nhạc Thiên Linh quăng ra cái địa chỉ liền.
Bánh Quai Chèo: Cậu dẫn theo mấy người để tôi chuẩn bị?
Hotboy Trường: Tôi dẫn bố mẹ mình tới nha?
Bánh Quai Chèo: Trend bây giờ là dẫn bố mẹ đi đánh nhau à?
Hotboy Trường: Im đi.
Hotboy Trường: Tôi vừa xem, mua hai cái thì cái thứ hai được giảm nửa giá.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Thôi thì tiện thế, tôi cũng tặng bạn gái mình một món quà năm mới.