Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-48
Chương 48: Phẫn nộ
Tần Di không biết làm thế nào để hình dung chuyện lần này, chuyện này đối với cô như một cơn ác mộng khủng khiếp.
Không có gì bất ngờ, lần này cô không xuống được giường.
Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, cô chỉ hơi xê dịch một chút cả người sẽ đau như bị xé rách. Không chỉ có thế, mà còn có những dấu hôn đen tím, máu ứ đọng.
Cô từ đầu tới cuối chỉ duy trì một tư thế, nằm ngửa trên giường, nước mắt nơi khóe mắt không ngừng, rơi xuống hai bên tai ẩm ướt rất không thoải mái.
Nghiêm Dịch Trạch từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía cô hút thuốc bên cửa sổ. Mùi khói dày đặc tràn ngập trong phòng khiến cô đặc biệt khó chịu, nhưng anh dường như hoàn toàn không biết, tiếp tục châm thuốc, rít thật sâu cho đến khi ngọn lửa sắp chạm tới đốt ngón tay mới tay hung hăng bóp tắt vào gạt tàn trên bệ cửa sổ, sau đó lại châm điếu khác…
Chỉ trong hơn nửa giờ, gạt tàn đã đầy tàn thuốc. Tần Di không biết anh đang nghĩ gì, càng không biết anh sẽ làm gì với cô sau khi hút xong. Bỏ qua cho cô, để cô nghỉ ngơi? Còn khả năng lớn hơn là tiếp tục hành hạ cô cho đến sáng.
Nghiêm Dịch Trạch dập tắt thuốc, lần này không tiếp tục châm chậm rãi xoay người lại, Tần Di nhìn chằm chằm vào anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phức tạp của anh đang đến gần.
Nghiêm Dịch Trạch cũng không nói lời nào, mà là chậm rãi đi tới bên cô, ngồi xuống chạm vào những vết máu ứ đọng, ánh mắt hiện lên một tia đau lòng. Môi khô khốc chậm rãi mấp máy, phun ra hai chữ, “Đau không?”
Tần Di lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, không nói gì, không phải cô không thể nói, mà cô không muốn để ý đến anh. Biến cô thành thế này, bây giờ lại hỏi câu vô nghĩa như vậy, quả thực khiến người ta buồn nôn.
Nghiêm Dịch Trạch chậm rãi tay giơ lên muốn chạm lên mặt cô, Tần Di muốn tránh cũng không thể tránh được, mở miệng gầm nhẹ, “Đừng đụng vào tôi!”
Tay anh dừng lại giữa không trung, đôi mắt anh loé lên nhìn cô chằm chằm hồi lâu chậm rãi đứng dậy
đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng mở rồi đóng cửa, Tần Di thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng rời đi.
Nhưng chỉ mấy phút, Nghiêm Dịch Trạch lại quay lại, trong tay cầm hòm thuốc, một lần nữa ngồi trở lại bên giường, mở hòm thuốc đau lòng giúp cô bôi thuốc, Tần Di phẫn nộ trừng anh gầm nhẹ, “Anh đừng giả vờ nữa! Cút đi!”
Tay anh khẽ run lên quay đầu phức tạp nhìn cô rồi tiếp tục động tác trong tay.
Tần Di chịu đựng cơn đau dữ dội rồi vặn vẹo cơ thể để tránh xa anh. Vừa nhúc nhích liền đau đến ứa mồ hôi lạnh nhưng vẫn là ráng chống đỡ muốn trốn xa.
Nghiêm Dịch Trạch một tay đè cô lại, nhíu mày lắc đầu, trong con ngươi tràn đầy sự đau lòng, “Ngoan ngoãn nằm đi đừng nhúc nhích!”
“Nghiêm Dịch Trạch anh không hiểu tiếng người sao? Cút đi, đừng chạm vào tôi!”
Tần Di ra sức giãy dụa, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, gắt gao cắn lên bờ môi trắng bệch không còn chút máu.
“Đừng cử động!” Giọng Nghiêm Dịch Trạch trầm xuống, sắc mặt lạnh lẽo, Tần Di lập tức gào lên, “Dựa vào đâu tôi phải nghe anh!”
Tiếp tục chịu đựng nỗi đau muốn tránh xa anh, Nghiêm Dịch Trạch mắt điếc tai ngơ bóp tay cô rồi trừng cô, trong lòng Tần Di khẽ run rẩy, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, miếng bông thấm thuốc nhẹ nhàng di chuyển trên những vết bầm tím của cô.
Tần Di không muốn chấp nhận lòng tốt của anh, cô không cần ý tốt của anh, vừa muốn mở miệng Nghiêm Dịch Trạch đã lên tiếng trước, “Xin lỗi! Vừa rồi không nên đối xử với em như thế!”
Tần Di ngạc nhiên nhìn anh, không nghĩ anh sẽ mở miệng xin lỗi.
“Nghiêm Dịch Trạch, anh đến cùng muốn làm gì? Biến tôi thành thế này xin lỗi là xong sao? Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh! Bỏ tôi ra!”
Thấy Tần Di lại muốn giãy dụa, lập tức giữ cô lại, nhếch môi lắc đầu với cô, “Đừng cử động! Còn như thế sẽ làm em bị thươn”. “Tôi nói rồi, bỏ tôi ra!”
Thấy cô phẫn nỗ trừng mắt anh chần chừ một lúc gật đầu, “Được, anh có thể buông em ra! Nhưng em phải đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường không lộn xộn, để anh bôi thuốc cho em
“Sao tôi phải nghe anh?” Tần Di khóe miệng nhếch lên, khinh thường cười lạnh.
“Thế anh chỉ còn cách tiếp tục ôm eml” Trên mặt Nghiêm Dịch Trạch hiện lên một tia bất đắc dĩ cười khổ, miếng bông trong tay anh tiếp tục đi đến vết bầm tím trên người cô, động tác nhẹ nhàng và cần thận, như thể sợ làm tổn thương cô.
Nhìn người trước mắt với người vừa hành hạ cô như hai người khác nhau, Tần Di không muốn cùng anh thoả hiệp, càng không muốn đến gần anh.
“Được, tôi đáp ứng anh! Nhưng anh phải hứa sẽ không làm như thế nữal”
Nghiêm Dịch Trạch không nhịn được cười, nhìn người phụ nữ đang trừng anh, ra điều kiện với anh rồi chậm rãi gật đầu.
Tần Di cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của nằm xuống giường, nhắm mắt lại để Nghiêm Dịch Trạch bôi thuốc cho cô.
Thuốc bôi lên những vết bầm tím mát lạnh đau đớn cũng theo đó giảm bớt một chút, Tần Di mí mắt đánh nhau, nhưng vẫn ráng chống đỡ để không cho mình ngủ mất.
Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết bầm cuối cùng, mới kéo chăn mền nhẹ nhàng đắp lên người cô, rón rén thu thập hòm thuốc, đứng dậy ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tần Di nhìn thật lâu.
Thấy cô từ đầu đến cuối không nhúc nhích, cười khổ thở dài, “Đồ ngốc, rõ ràng biết anh yêu như thế, còn nói mấy câu kia để kịch thích anh?
Anh thật không muốn làm tổn thương em nhưng… anh thật sự không khống chế được bản thân mình!”
Nghe được những lời đó, Tần Di bỗng nhiên mở mắt ra quay đầu nhìn anh làm anh giật mình khẽ cau mày,
“Em không ngủ?”
“Tôi ngủ hay không mà anh còn không biết? Đừng tưởng là nói mấy lời đó thì tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì!” Tần Di cắn răng ánh mắt rất lạnh nhìn anh chằm chằm.
“Anh không dám hi vọng xa vời!” Nghiêm Dịch Trạch lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Mấy lời vừa rồi đều là thật lòng! Anh yêu em, không thì sẽ không bị em kích thích đến thế!”
Nghiêm Dịch Trạch cười, nhưng nụ cười của anh đầy cay đắng và hối tiệc.
Yêu tôi? Ha, Tần Di trong lòng cười lạnh, vừa muốn mở miệng anh đã mang hòm thuốc ra ngoài.
Tần Di ráng chống đỡ rất lâu cũng không thấy anh trở về, cuối cùng không đợi được, nặng nề thiếp đi.
Đêm nay, Tần Di bị những cơn ác mộng đánh thức vô số lần. Mỗi lần cô mở mắt ra, cô lại thấy khuôn mặt lo lắng của Nghiêm Dịch Trạch.
Bên tai cô là những lời quan tâm lo lắng hỏi thăm của Nghiêm Dịch Trạch, “Gặp ác mộng sao, đừng sợ,
anh ở đây! Ngủ đi!”
Tần Di không thèm để ý đến anh, tiếp tục nhắm mắt thiếp đi.
Lần cuối cùng mở mắt ra, trời đã sáng, lần này không nhìn thấy Nghiêm Dịch Trạch.
Nhìn đồng hồ thấy khoảng tám chín giờ, Nghiêm Dịch Trạch chắc đang ở công ty.
Anh trông cô cả đêm, chắc không thể ở đây mãi, dù sao hôm qua mới là ngày đầu tiên anh đi làm.
Tần Di muốn ngồi xuống, vừa mới động liền cảm thấy toàn thân đau nhức, chán nản lại nằm xuống bất đắc dĩ cười khổ.
Cô căn bản không thể cứ động, Nghiêm Dịch Trạch cũng không ở đây, một ngày ba bữa của cô phải giải quyết thế nào? Đói đành phải chịu đựng sao?
Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều do anh tạo nên khiến cô vô cùng tức giận.
Một lúc sau Tần Di nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân, lớn tiếng gọi, “Ai ở bên ngoài vào đi!”
Một người giúp việc đẩy cửa ra và bước vào, kính cẩn nói, “Cô chủ, cô tìm tôi?”
“Tôi đói rồi! Mang cho tôi chút đồ ăn”.
Nghiêm Dịch Trạch không ở đây, cô lại đi đứng bất tiện, cô đành phải tự tìm cách.
“Cái này…” Người giúp việc có chút khó xử Tần Di nhướng mày, “Sao thế?” “Cậu chủ phân phó, không cho…”
Người giúp việc còn chưa nói xong, Tần Di đã tức giận phất tay đuổi ra ngoài.
Nghiêm Dịch Trạch người này, còn bắt nạt cô thế này! Quá đáng quá rồi!
Tần Di tức giận nằm trên giường hừ lạnh, kết quả lúc này lại truyền tới tiếng mở cửa, Tần Di tưởng rằng người giúp việc vừa rồi tức giận nói, “Ra ngoài đi!”
“Sao lại nóng thế? Ai chọc giận em?”
Nghe thấy giọng của Nghiêm Dịch Trạch, Tần Di tốn sức ngóc đầu lên nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của anh liền nói, “Anh!”
“Anh sao?” Nghiêm Dịch Trạch sửng sốt một chút rồi cười, “Đói bụng không, anh đi lấy đồ ăn cho eml”
Mấy phút sau, Nghiêm Dịch Trạch bưng một cháo bát đậu đỏ, đặt nó lên đầu giường rồi đưa tay ra đỡ cô dậy.
“Nào, dậy ăn cháo!”
Trong lòng cô muốn kháng cự nhưng cô lúc này rất đói, trừng mắt liếc anh một cái, cần thận nâng cô dựa vào chiếc gối, rồi lại để một cái gối vào sau lưng cô.
Thấy Nghiêm Dịch Trạch cầm muỗng trong tay đưa sát đến miệng cô, “Không cần anh giúp, tôi tự ăn!”
Cô muốn giơ tay lên nhưng lại không thể cử động.
“Được rồi, đừng cậy mạnh! Ngoan ngoãn mở miệng ra, a…”
Anh hoàn toàn coi cô như một đứa nhỏ đến cơm cũng không thể tự ăn, nhìn thấy bát cháo thơm phức rồi nhìn sang khuôn mặt anh trong lòng khẽ động rồi chậm rãi mở miệng.
Một muỗng cháo đầy vừa đưa vào miệng cô, Tần Di nhất thời liền phun ra, thở hồng hộc, nhìn chằm chằm vào anh. “Sao thế? Không ngon sao?”
Thấy Tần Di không nói lời nào, Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, lại đưa thìa vào trong mồm, giây tiếp theo lại như điện giật phun hết ra, phản ứng y hệt Tần Di, hồng hộc hít thở.
Thấy anh như thế, Tần Di cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng tự nhủ: Cũng bị bỏng rồi chứ gì? Đáng đời!
Nghiêm Dịch Trạch thấy thế cũng cười theo, thấy anh cười ngây ngô, Tần Di thu lại nụ cười, “Cười cái gì mà cười!”
“Không có gì!” Nghiêm Dịch Trạch cũng nhanh chóng thu lại nụ cười, một lần nữa thổi nguội thìa cháo còn cẩn thận thử lại nhiệt độ rồi anh đưa nó lên miệng cô, “Ăn đi! Giờ không nóng nữa rồi”.
Ăn xong bát cháo đã hết nửa giờ, thấy anh còn muốn đi lấy thêm Tần Di lắc đầu nói, “Tôi ăn no rồi!”
“Ăn no thật sao? Hay ăn thêm một chút, đừng để đói bụng!”
Ánh mắt ân cần của anh nhìn mình làm Tần Di rất khó chịu, tức giận nói, “Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy được không?” “Ánh mắt gì?” “Đừng có giả ngu, anh biết!”
“Anh thật lòng quan tâm em!” Nghiêm Dịch Trạch mím môi nghiêm túc nói.
“Đừng như thế! Tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi! Anh ra ngoài đi!”
Tần Di nói xong nhắm mắt lại, Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày lại, một lần nữa đi tới, cúi người nói, “Để anh đỡ em nằm xuống “Như này được rồi!”
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh chốc nữa quay lại”.
Nghiêm Dịch Trạch nói xong muốn rời đi thì cô gọi lại nghi ngờ hỏi, “Anh không cần đi làm sao?”.
“Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh hôm nay là chăm sóc em! Chuyện khác không liên quan đến anh!” Nghiêm Dịch Trạch mỉm cười, khoe hàm răng trắng.
Tần Di nhíu mày nhìn anh không nói gì nữa chậm rãi nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, Nghiêm Dịch Trạch rón rén đẩy cửa đi vào, ngồi ở trước bàn trang điểm lằng lặng nhìn Tần Di, cho là cô đã ngủ thiếp đi, ai biết Tần Di căn bản không hề ngủ.
Nhạc chuông du dương của điện thoại di động vang lên, Tần Di mở mắt và quay lại nhìn vào điện thoại di động.
Cô đưa tay ra muốn lấy nó thì anh đã nhanh hơn một bước đi đến. “Là Tiết Vãn Tình!”
“Vãn Tình? Chết, tôi tối qua hẹn cô ấy liên hệ với bên cung cấp, chắc cô ấy tưởng tôi quên mất, mau đưa
điện thoại cho tôi!”
Tần Di biến sắc nhìn anh thì anh nhíu mày nói, “Em thế này sao có thể ra ngoài? Ngoan ngoãn nằm trên
giường đi!”
Nói xong, anh phớt lờ sự phản đối của cô cầm điện thoại ra ngoài.
Mấy phút sau, anh bước vào cười nói, “Không sao rồi!”
“Không sao rồi! Anh nói cái gì với cô ấy?” Tần Di nhíu mày hỏi thì thấy anh cười nói, “Cũng không nói gì, chỉ nói hai ngày nay thân thể em không thoải mái nên sẽ không ra ngoài! Được rồi, em nằm xuống đi”.
Nghiêm Dịch Trạch nói xong đặt điện thoại lên bàn cạnh giường rồi quay lại ngồi trước bàn trang điểm. Tần Di bây giờ cử động còn khó khăn, chỉ có thể dựa vào anh, một lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một tràng tiếng gõ cửa đánh thức cô, mở mắt thì nhìn thấy anh đang đi ra, Tần Di cũng không để ý đến anh, tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tiếng mở cửa rất nhanh vang lên rồi đoạn đối thoại của anh cùng La Kỳ vang lên bên tai cô. “Có chuyện gì?”
“Cậu chủ, cô Lăng Lâm muốn gặp anh!” “Tôi biết rồi! Cậu ở ngoài cửa trông coi, đợi chút nữa nếu cô chủ tỉnh lại thì giúp tôi chăm sóc cô ấy! Nếu như không tiện thì gọi người giúp việc đến”.
Tiếng đóng cửa vang lên, giọng nói của anh cũng dần biến mất sau cánh cửa.
Tần Di không biết làm thế nào để hình dung chuyện lần này, chuyện này đối với cô như một cơn ác mộng khủng khiếp.
Không có gì bất ngờ, lần này cô không xuống được giường.
Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, cô chỉ hơi xê dịch một chút cả người sẽ đau như bị xé rách. Không chỉ có thế, mà còn có những dấu hôn đen tím, máu ứ đọng.
Cô từ đầu tới cuối chỉ duy trì một tư thế, nằm ngửa trên giường, nước mắt nơi khóe mắt không ngừng, rơi xuống hai bên tai ẩm ướt rất không thoải mái.
Nghiêm Dịch Trạch từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía cô hút thuốc bên cửa sổ. Mùi khói dày đặc tràn ngập trong phòng khiến cô đặc biệt khó chịu, nhưng anh dường như hoàn toàn không biết, tiếp tục châm thuốc, rít thật sâu cho đến khi ngọn lửa sắp chạm tới đốt ngón tay mới tay hung hăng bóp tắt vào gạt tàn trên bệ cửa sổ, sau đó lại châm điếu khác…
Chỉ trong hơn nửa giờ, gạt tàn đã đầy tàn thuốc. Tần Di không biết anh đang nghĩ gì, càng không biết anh sẽ làm gì với cô sau khi hút xong. Bỏ qua cho cô, để cô nghỉ ngơi? Còn khả năng lớn hơn là tiếp tục hành hạ cô cho đến sáng.
Nghiêm Dịch Trạch dập tắt thuốc, lần này không tiếp tục châm chậm rãi xoay người lại, Tần Di nhìn chằm chằm vào anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phức tạp của anh đang đến gần.
Nghiêm Dịch Trạch cũng không nói lời nào, mà là chậm rãi đi tới bên cô, ngồi xuống chạm vào những vết máu ứ đọng, ánh mắt hiện lên một tia đau lòng. Môi khô khốc chậm rãi mấp máy, phun ra hai chữ, “Đau không?”
Tần Di lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, không nói gì, không phải cô không thể nói, mà cô không muốn để ý đến anh. Biến cô thành thế này, bây giờ lại hỏi câu vô nghĩa như vậy, quả thực khiến người ta buồn nôn.
Nghiêm Dịch Trạch chậm rãi tay giơ lên muốn chạm lên mặt cô, Tần Di muốn tránh cũng không thể tránh được, mở miệng gầm nhẹ, “Đừng đụng vào tôi!”
Tay anh dừng lại giữa không trung, đôi mắt anh loé lên nhìn cô chằm chằm hồi lâu chậm rãi đứng dậy
đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng mở rồi đóng cửa, Tần Di thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng rời đi.
Nhưng chỉ mấy phút, Nghiêm Dịch Trạch lại quay lại, trong tay cầm hòm thuốc, một lần nữa ngồi trở lại bên giường, mở hòm thuốc đau lòng giúp cô bôi thuốc, Tần Di phẫn nộ trừng anh gầm nhẹ, “Anh đừng giả vờ nữa! Cút đi!”
Tay anh khẽ run lên quay đầu phức tạp nhìn cô rồi tiếp tục động tác trong tay.
Tần Di chịu đựng cơn đau dữ dội rồi vặn vẹo cơ thể để tránh xa anh. Vừa nhúc nhích liền đau đến ứa mồ hôi lạnh nhưng vẫn là ráng chống đỡ muốn trốn xa.
Nghiêm Dịch Trạch một tay đè cô lại, nhíu mày lắc đầu, trong con ngươi tràn đầy sự đau lòng, “Ngoan ngoãn nằm đi đừng nhúc nhích!”
“Nghiêm Dịch Trạch anh không hiểu tiếng người sao? Cút đi, đừng chạm vào tôi!”
Tần Di ra sức giãy dụa, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, gắt gao cắn lên bờ môi trắng bệch không còn chút máu.
“Đừng cử động!” Giọng Nghiêm Dịch Trạch trầm xuống, sắc mặt lạnh lẽo, Tần Di lập tức gào lên, “Dựa vào đâu tôi phải nghe anh!”
Tiếp tục chịu đựng nỗi đau muốn tránh xa anh, Nghiêm Dịch Trạch mắt điếc tai ngơ bóp tay cô rồi trừng cô, trong lòng Tần Di khẽ run rẩy, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, miếng bông thấm thuốc nhẹ nhàng di chuyển trên những vết bầm tím của cô.
Tần Di không muốn chấp nhận lòng tốt của anh, cô không cần ý tốt của anh, vừa muốn mở miệng Nghiêm Dịch Trạch đã lên tiếng trước, “Xin lỗi! Vừa rồi không nên đối xử với em như thế!”
Tần Di ngạc nhiên nhìn anh, không nghĩ anh sẽ mở miệng xin lỗi.
“Nghiêm Dịch Trạch, anh đến cùng muốn làm gì? Biến tôi thành thế này xin lỗi là xong sao? Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh! Bỏ tôi ra!”
Thấy Tần Di lại muốn giãy dụa, lập tức giữ cô lại, nhếch môi lắc đầu với cô, “Đừng cử động! Còn như thế sẽ làm em bị thươn”. “Tôi nói rồi, bỏ tôi ra!”
Thấy cô phẫn nỗ trừng mắt anh chần chừ một lúc gật đầu, “Được, anh có thể buông em ra! Nhưng em phải đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường không lộn xộn, để anh bôi thuốc cho em
“Sao tôi phải nghe anh?” Tần Di khóe miệng nhếch lên, khinh thường cười lạnh.
“Thế anh chỉ còn cách tiếp tục ôm eml” Trên mặt Nghiêm Dịch Trạch hiện lên một tia bất đắc dĩ cười khổ, miếng bông trong tay anh tiếp tục đi đến vết bầm tím trên người cô, động tác nhẹ nhàng và cần thận, như thể sợ làm tổn thương cô.
Nhìn người trước mắt với người vừa hành hạ cô như hai người khác nhau, Tần Di không muốn cùng anh thoả hiệp, càng không muốn đến gần anh.
“Được, tôi đáp ứng anh! Nhưng anh phải hứa sẽ không làm như thế nữal”
Nghiêm Dịch Trạch không nhịn được cười, nhìn người phụ nữ đang trừng anh, ra điều kiện với anh rồi chậm rãi gật đầu.
Tần Di cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của nằm xuống giường, nhắm mắt lại để Nghiêm Dịch Trạch bôi thuốc cho cô.
Thuốc bôi lên những vết bầm tím mát lạnh đau đớn cũng theo đó giảm bớt một chút, Tần Di mí mắt đánh nhau, nhưng vẫn ráng chống đỡ để không cho mình ngủ mất.
Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết bầm cuối cùng, mới kéo chăn mền nhẹ nhàng đắp lên người cô, rón rén thu thập hòm thuốc, đứng dậy ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tần Di nhìn thật lâu.
Thấy cô từ đầu đến cuối không nhúc nhích, cười khổ thở dài, “Đồ ngốc, rõ ràng biết anh yêu như thế, còn nói mấy câu kia để kịch thích anh?
Anh thật không muốn làm tổn thương em nhưng… anh thật sự không khống chế được bản thân mình!”
Nghe được những lời đó, Tần Di bỗng nhiên mở mắt ra quay đầu nhìn anh làm anh giật mình khẽ cau mày,
“Em không ngủ?”
“Tôi ngủ hay không mà anh còn không biết? Đừng tưởng là nói mấy lời đó thì tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì!” Tần Di cắn răng ánh mắt rất lạnh nhìn anh chằm chằm.
“Anh không dám hi vọng xa vời!” Nghiêm Dịch Trạch lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Mấy lời vừa rồi đều là thật lòng! Anh yêu em, không thì sẽ không bị em kích thích đến thế!”
Nghiêm Dịch Trạch cười, nhưng nụ cười của anh đầy cay đắng và hối tiệc.
Yêu tôi? Ha, Tần Di trong lòng cười lạnh, vừa muốn mở miệng anh đã mang hòm thuốc ra ngoài.
Tần Di ráng chống đỡ rất lâu cũng không thấy anh trở về, cuối cùng không đợi được, nặng nề thiếp đi.
Đêm nay, Tần Di bị những cơn ác mộng đánh thức vô số lần. Mỗi lần cô mở mắt ra, cô lại thấy khuôn mặt lo lắng của Nghiêm Dịch Trạch.
Bên tai cô là những lời quan tâm lo lắng hỏi thăm của Nghiêm Dịch Trạch, “Gặp ác mộng sao, đừng sợ,
anh ở đây! Ngủ đi!”
Tần Di không thèm để ý đến anh, tiếp tục nhắm mắt thiếp đi.
Lần cuối cùng mở mắt ra, trời đã sáng, lần này không nhìn thấy Nghiêm Dịch Trạch.
Nhìn đồng hồ thấy khoảng tám chín giờ, Nghiêm Dịch Trạch chắc đang ở công ty.
Anh trông cô cả đêm, chắc không thể ở đây mãi, dù sao hôm qua mới là ngày đầu tiên anh đi làm.
Tần Di muốn ngồi xuống, vừa mới động liền cảm thấy toàn thân đau nhức, chán nản lại nằm xuống bất đắc dĩ cười khổ.
Cô căn bản không thể cứ động, Nghiêm Dịch Trạch cũng không ở đây, một ngày ba bữa của cô phải giải quyết thế nào? Đói đành phải chịu đựng sao?
Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều do anh tạo nên khiến cô vô cùng tức giận.
Một lúc sau Tần Di nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân, lớn tiếng gọi, “Ai ở bên ngoài vào đi!”
Một người giúp việc đẩy cửa ra và bước vào, kính cẩn nói, “Cô chủ, cô tìm tôi?”
“Tôi đói rồi! Mang cho tôi chút đồ ăn”.
Nghiêm Dịch Trạch không ở đây, cô lại đi đứng bất tiện, cô đành phải tự tìm cách.
“Cái này…” Người giúp việc có chút khó xử Tần Di nhướng mày, “Sao thế?” “Cậu chủ phân phó, không cho…”
Người giúp việc còn chưa nói xong, Tần Di đã tức giận phất tay đuổi ra ngoài.
Nghiêm Dịch Trạch người này, còn bắt nạt cô thế này! Quá đáng quá rồi!
Tần Di tức giận nằm trên giường hừ lạnh, kết quả lúc này lại truyền tới tiếng mở cửa, Tần Di tưởng rằng người giúp việc vừa rồi tức giận nói, “Ra ngoài đi!”
“Sao lại nóng thế? Ai chọc giận em?”
Nghe thấy giọng của Nghiêm Dịch Trạch, Tần Di tốn sức ngóc đầu lên nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của anh liền nói, “Anh!”
“Anh sao?” Nghiêm Dịch Trạch sửng sốt một chút rồi cười, “Đói bụng không, anh đi lấy đồ ăn cho eml”
Mấy phút sau, Nghiêm Dịch Trạch bưng một cháo bát đậu đỏ, đặt nó lên đầu giường rồi đưa tay ra đỡ cô dậy.
“Nào, dậy ăn cháo!”
Trong lòng cô muốn kháng cự nhưng cô lúc này rất đói, trừng mắt liếc anh một cái, cần thận nâng cô dựa vào chiếc gối, rồi lại để một cái gối vào sau lưng cô.
Thấy Nghiêm Dịch Trạch cầm muỗng trong tay đưa sát đến miệng cô, “Không cần anh giúp, tôi tự ăn!”
Cô muốn giơ tay lên nhưng lại không thể cử động.
“Được rồi, đừng cậy mạnh! Ngoan ngoãn mở miệng ra, a…”
Anh hoàn toàn coi cô như một đứa nhỏ đến cơm cũng không thể tự ăn, nhìn thấy bát cháo thơm phức rồi nhìn sang khuôn mặt anh trong lòng khẽ động rồi chậm rãi mở miệng.
Một muỗng cháo đầy vừa đưa vào miệng cô, Tần Di nhất thời liền phun ra, thở hồng hộc, nhìn chằm chằm vào anh. “Sao thế? Không ngon sao?”
Thấy Tần Di không nói lời nào, Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, lại đưa thìa vào trong mồm, giây tiếp theo lại như điện giật phun hết ra, phản ứng y hệt Tần Di, hồng hộc hít thở.
Thấy anh như thế, Tần Di cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng tự nhủ: Cũng bị bỏng rồi chứ gì? Đáng đời!
Nghiêm Dịch Trạch thấy thế cũng cười theo, thấy anh cười ngây ngô, Tần Di thu lại nụ cười, “Cười cái gì mà cười!”
“Không có gì!” Nghiêm Dịch Trạch cũng nhanh chóng thu lại nụ cười, một lần nữa thổi nguội thìa cháo còn cẩn thận thử lại nhiệt độ rồi anh đưa nó lên miệng cô, “Ăn đi! Giờ không nóng nữa rồi”.
Ăn xong bát cháo đã hết nửa giờ, thấy anh còn muốn đi lấy thêm Tần Di lắc đầu nói, “Tôi ăn no rồi!”
“Ăn no thật sao? Hay ăn thêm một chút, đừng để đói bụng!”
Ánh mắt ân cần của anh nhìn mình làm Tần Di rất khó chịu, tức giận nói, “Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy được không?” “Ánh mắt gì?” “Đừng có giả ngu, anh biết!”
“Anh thật lòng quan tâm em!” Nghiêm Dịch Trạch mím môi nghiêm túc nói.
“Đừng như thế! Tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi! Anh ra ngoài đi!”
Tần Di nói xong nhắm mắt lại, Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày lại, một lần nữa đi tới, cúi người nói, “Để anh đỡ em nằm xuống “Như này được rồi!”
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh chốc nữa quay lại”.
Nghiêm Dịch Trạch nói xong muốn rời đi thì cô gọi lại nghi ngờ hỏi, “Anh không cần đi làm sao?”.
“Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh hôm nay là chăm sóc em! Chuyện khác không liên quan đến anh!” Nghiêm Dịch Trạch mỉm cười, khoe hàm răng trắng.
Tần Di nhíu mày nhìn anh không nói gì nữa chậm rãi nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, Nghiêm Dịch Trạch rón rén đẩy cửa đi vào, ngồi ở trước bàn trang điểm lằng lặng nhìn Tần Di, cho là cô đã ngủ thiếp đi, ai biết Tần Di căn bản không hề ngủ.
Nhạc chuông du dương của điện thoại di động vang lên, Tần Di mở mắt và quay lại nhìn vào điện thoại di động.
Cô đưa tay ra muốn lấy nó thì anh đã nhanh hơn một bước đi đến. “Là Tiết Vãn Tình!”
“Vãn Tình? Chết, tôi tối qua hẹn cô ấy liên hệ với bên cung cấp, chắc cô ấy tưởng tôi quên mất, mau đưa
điện thoại cho tôi!”
Tần Di biến sắc nhìn anh thì anh nhíu mày nói, “Em thế này sao có thể ra ngoài? Ngoan ngoãn nằm trên
giường đi!”
Nói xong, anh phớt lờ sự phản đối của cô cầm điện thoại ra ngoài.
Mấy phút sau, anh bước vào cười nói, “Không sao rồi!”
“Không sao rồi! Anh nói cái gì với cô ấy?” Tần Di nhíu mày hỏi thì thấy anh cười nói, “Cũng không nói gì, chỉ nói hai ngày nay thân thể em không thoải mái nên sẽ không ra ngoài! Được rồi, em nằm xuống đi”.
Nghiêm Dịch Trạch nói xong đặt điện thoại lên bàn cạnh giường rồi quay lại ngồi trước bàn trang điểm. Tần Di bây giờ cử động còn khó khăn, chỉ có thể dựa vào anh, một lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một tràng tiếng gõ cửa đánh thức cô, mở mắt thì nhìn thấy anh đang đi ra, Tần Di cũng không để ý đến anh, tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tiếng mở cửa rất nhanh vang lên rồi đoạn đối thoại của anh cùng La Kỳ vang lên bên tai cô. “Có chuyện gì?”
“Cậu chủ, cô Lăng Lâm muốn gặp anh!” “Tôi biết rồi! Cậu ở ngoài cửa trông coi, đợi chút nữa nếu cô chủ tỉnh lại thì giúp tôi chăm sóc cô ấy! Nếu như không tiện thì gọi người giúp việc đến”.
Tiếng đóng cửa vang lên, giọng nói của anh cũng dần biến mất sau cánh cửa.