Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Phức tạp
Buổi sáng hôm nay, trời nắng khá chói chang và in ỏi. Bầu trời dường như không có chút mây đen làm xoa dịu đi cơn giá lạnh của mùa đông. Cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng vì ở nhà chỉ có hai người, nên mọi việc như bữa sáng thì Dương Tuấn Kiên lúc nào cũng dậy sớm chuẩn bị vậy nên hôm nay cô muốn chính tay mình làm bữa sáng cho hắn.
Hắn thức dậy khá trễ vì phải thức khuya để giải quyết hết công việc cho kịp tiến hành dự án mới. Đến lúc hắn dậy thì cô đã không còn trên giường, hắn loay hoay rồi quyết định dậy. Hắn chuẩn bị vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống lầu. Hắn lại như vậy, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cô trong bếp là thứ khiến hắn không thể rời mắt. Hình dáng mảnh mai của cô khiến hắn càng suýt xoa, hắn nhìn cô mà liên tưởng đến người mẹ đã khuất của hắn rồi cho đến khi cô nhận ra hắn đang nhìn cô thì hắn mới mỉm cười, đi vào ghế ngồi và mỉm cười với cô nói:
- Một ngày tốt đẹp Tiểu Anh.
Nghe câu chúc của hắn mà tim cô như rỉ máu, chúc cô vui vẻ ư làm sao đây, làm sao để cô vui nổi trong khi hắn dấu cô bao nhiêu chuyện chỉ vì yêu cô quá nhiều mà cô lại cảm thấy như bố hắn nói đúng cô sinh ra là để có lỗi với hắn, cô nghĩ. Cô nhìn hắn một lúc lâu rồi cũng bưng chén cháo cùng với tất cả các loại đồ ăn kèm như kiểu hàn quốc, trang trí lên bàn rồi nhẹ nhàng đáp lại hắn với chất giọng được kìm nén nhất của Ngọc Anh:
- Anh cũng vậy Kiên.
- Anh mau ăn đi còn đi làm. Mà hôm nay em cũng phải về nhà một chuyến vì em có chuyện muốn nói với ba em.
- Chuyện gì mà nghiêm trọng tới mức phải về tận nhà, không thể nói chuyện qua điện thoại à? Em mà về thì khi nào sẽ trở lại?
Hắn đang hỏi cô là khi nào cô trở lại, chính cô còn không biết liệu cô có thể quay lại được hay không, liệu ba hắn có chịu chấp nhận cô nếu hắn yêu con gái kẻ thù giết mẹ mình hay không, cô dường như vẫn chưa có câu trả lời về việc này nên chỉ trả lời qua loa cho hắn:
- Không lâu, chỉ khoảng một ngày hoặc có thể sớm hơn nếu ba em không muốn em ở lại ăn cơm. Nếu ở lại em sẽ báo lại cho anh.
Hắn cũng không biết được rằng câu trả lời của cô có phần hơi bất thường, cứ thế mà vừa ăn vừa điềm tĩnh đáp lại cô:
- Được, anh chờ em về. Mà em biết không hôm nay trông em nhìn thật sự rất giống một người phự nữ đảm đang. Anh tin rằng sau này chúng ta sẽ có những đứa con mà em chính là mẹ nó và hai ta sẽ cùng nhau vun đắp gia đình này, thiệt sự mỗi lầm nhìn em trong bếp anh lại nghĩ về người mẹ năm đó của anh.
- Anh yêu bà ấy rất nhiều đúng không? Nhìn cách anh nói là em biết, em có thể gặp bà ấy Không?
- Bà ấy khó sinh, qua đời ngay khi sinh anh ra. Nếu có dịp anh sẽ dẫn em đến mộ bà ấy, coi như là ra mắt con dâu tươi lai đi.
Dương Tuấn Kiên cũng đã phải chuẩn bị tâm lí rất nhiều trong việc này và hắn quyết định là dù cho ba hắn có nói gì thì hắn vẫn sẽ yêu và cưới người cô gái này làm vợ, biến cô trở thành người phụ nữ bên cạnh hắn suốt đời. Nhưng cô thì khác, hắn nói đến đây làm cô ngưng ngón tay đang cầm đũa như ngưng lại, ánh mắt nhìn xuống bàn như đang nghẹn ngào muốn khóc nhưng rồi cô cũng cố gắng để mỉm cười, ngước lên nhìn hắn rồi nói:
- Được, anh ăn xong rồi thì chuẩn bị đi, em cũng phải chuẩn bị để về nhà.
- Vậy thôi, anh đi đây, nhớ hôm nay về sớm chứ đừng qua đêm ở nhà, anh sẽ rất cô đơn.
- Anh cứ làm như mình là con nít á, xuống ngày đòi nếu không có em thì anh vẫn sống được trong suốt hai mưới mấy năm qua sao. Đúng là mồm mép.
- Được rồi mau đi đi không lại trễ làm đấy.
Chiếc xe Cadillac vừa ra khỏi cổng, thì hai chân cô khuỵ xuống, hai tay run rẩy không ngừng bấu vào đùi cô, đôi mắt ngẫn đầy lệ đang rơi xuống từng giọt tại thành một vũng nước đọng trên sàn nhà. Cô đã phải cố gắng kìm nén những giọt nước mắt lại bên trong người khi hắn nói về mẹ hắn, khi hắn nói hắn yêu mẹ mình mà chính mẹ hắn lại bị chính tay mẹ cô rắp tâm hãm hại mặc dù không hiểu rõ nhưng chỉ việc hắn là người năm đó cũng đã khiến cô đau đớn trong lòng, chỉ vì yêu cô mà hắn cải lại lời ba mình sống như kẻ tự kỷ không tiếp xúc với ai cả, điều đó làm cô cảm thấy bản thân mình dường mình là gáng nặng cho hắn trong khi bao nhiêu năm qua cô nghĩ chính mình mới bị tổn thương nhiều nhất nhưng không ngờ.
Cô khóc càng lúc cành lớn hơn cho đến khi cô không còn sức lực. Cô đứng dậy từng bước chân như khập khiễng mang đồ chuẩn bị ra khỏi nhà rồi bắt xe tới Chu gia.
Đến tối, cô về quay lại nhà hắn, cánh cổng càng mở rộng bấy nhiêu thì tim cô càng co thắt lại bấy nhiêu. Cô cứ đứng đờ đẫn ở đó mà ngắm ngôi nhà của hắn. Ngắm tới khi cô cảm thấy dù có đi đâu thì cô cũng không quên được nơi này. Cô bước vào mọi thứ như nghẹn lại, hắn thì đang nấu cơm, người còn đeo tạp dề khiến hắn cực kì lôi cuốn. Cô nhếch miệng cười chưa xót rồi tiến lại về phía hắn. Hắn cũng kịp quay lại để nhìn cô rồi lãnh đạm nói:
- Vừa đúng lúc, anh nấu cơm xong rồi, ngồi vào đi cùng nhau ăn cơm.
- Mình chia tay đi.
- Em nói gì cơ? Em có biết mình đang nói cái chuyện điên khùng gì không vậy?
Ánh mắt mong chờ câu trả lời của cô từ hắn, ánh mắt tròn xoe như viên ngọc, lúc này mọi thứ đối với hắn hầu như không có gì quan trọng hơn câu nói em nói đùa thôi của cô, hắn cực kì mong chờ và hy vọng cô đây chỉ là muốn giỡn thôi rồi hắn im lặng nhìn cô. Nhưng đáp lại ánh mắt ấy của hắn thì cô lại tuyệt tình đáp:
- Em không nói gì điên khùng cả, em nơi mình chia tay đi, bây giờ tôi đã hết hứng thú với anh rồi, coi như là giải thoát cho nhau vậy thôi.
- Hứng thú? Em đang nói là trước giờ việc em bên cạnh tôi chỉ coi như trò đùa ư? Vậy được nhưng trước khi cả hai được toại nguyện, tôi muốn hỏi em có bao giờ trong tim em có Dương Tuấn Kiên tôi không?
- Chưa từng.
- Vậy được, coi như tôi yêu em là một lầm lỗi. Còn bây giờ, em mau chóng ra khỏi đây.
Nghe hắn nói xong mặc dù tim đang rỉ máu rất muốn khóc nhưng lí trí lại phải bắt cô lạnh lùng, quả cảm lúc này. Cô từ từ mạnh mẽ bước ra khỏi nhà hắn nhưng cho đến khi ra khỏi cổng được một đoạn dài thì cô lại bật khóc thành tiếng thật to nhưng dường như không một ai ở đây có thể quan tâm đến cô rồi cô cứ thế mà khóc, khóc cho thật lớn làm cho lòng cô khuây khoả đi nỗi buồn này.
Cô trở về nhà hỏi bố về chuyện đó, lòng cô rất hi vong là không phải nhưng ông cũng không thể trả lời là mẹ cô có thiệt sự làm hay không nhưng việc năm đó mẹ Tuấn Kiên vì yêu ông mà bỏ rơi ba hắn là sự thật, điều này chẳng khác nào là sự sỉ nhục trong cô, mẹ hắn qua đời vì mẹ cô nhưng mẹ cô lại vì mẹ hắn và ba cô yêu nhau.
Mọi chuyện trong đầu cô cứ lập đi từng giai đoạn phức tạp giữa các mối quan hệ tay bà này và chính thứ đó khiến cho tình yêu của cả Ngọc Anh và Tuấn Kiên đều gặp khúc mắc vì cả hai chính là những đứa con của những mắt xích trong mối quan hệ tay ba năm xưa.
Hắn thức dậy khá trễ vì phải thức khuya để giải quyết hết công việc cho kịp tiến hành dự án mới. Đến lúc hắn dậy thì cô đã không còn trên giường, hắn loay hoay rồi quyết định dậy. Hắn chuẩn bị vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống lầu. Hắn lại như vậy, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cô trong bếp là thứ khiến hắn không thể rời mắt. Hình dáng mảnh mai của cô khiến hắn càng suýt xoa, hắn nhìn cô mà liên tưởng đến người mẹ đã khuất của hắn rồi cho đến khi cô nhận ra hắn đang nhìn cô thì hắn mới mỉm cười, đi vào ghế ngồi và mỉm cười với cô nói:
- Một ngày tốt đẹp Tiểu Anh.
Nghe câu chúc của hắn mà tim cô như rỉ máu, chúc cô vui vẻ ư làm sao đây, làm sao để cô vui nổi trong khi hắn dấu cô bao nhiêu chuyện chỉ vì yêu cô quá nhiều mà cô lại cảm thấy như bố hắn nói đúng cô sinh ra là để có lỗi với hắn, cô nghĩ. Cô nhìn hắn một lúc lâu rồi cũng bưng chén cháo cùng với tất cả các loại đồ ăn kèm như kiểu hàn quốc, trang trí lên bàn rồi nhẹ nhàng đáp lại hắn với chất giọng được kìm nén nhất của Ngọc Anh:
- Anh cũng vậy Kiên.
- Anh mau ăn đi còn đi làm. Mà hôm nay em cũng phải về nhà một chuyến vì em có chuyện muốn nói với ba em.
- Chuyện gì mà nghiêm trọng tới mức phải về tận nhà, không thể nói chuyện qua điện thoại à? Em mà về thì khi nào sẽ trở lại?
Hắn đang hỏi cô là khi nào cô trở lại, chính cô còn không biết liệu cô có thể quay lại được hay không, liệu ba hắn có chịu chấp nhận cô nếu hắn yêu con gái kẻ thù giết mẹ mình hay không, cô dường như vẫn chưa có câu trả lời về việc này nên chỉ trả lời qua loa cho hắn:
- Không lâu, chỉ khoảng một ngày hoặc có thể sớm hơn nếu ba em không muốn em ở lại ăn cơm. Nếu ở lại em sẽ báo lại cho anh.
Hắn cũng không biết được rằng câu trả lời của cô có phần hơi bất thường, cứ thế mà vừa ăn vừa điềm tĩnh đáp lại cô:
- Được, anh chờ em về. Mà em biết không hôm nay trông em nhìn thật sự rất giống một người phự nữ đảm đang. Anh tin rằng sau này chúng ta sẽ có những đứa con mà em chính là mẹ nó và hai ta sẽ cùng nhau vun đắp gia đình này, thiệt sự mỗi lầm nhìn em trong bếp anh lại nghĩ về người mẹ năm đó của anh.
- Anh yêu bà ấy rất nhiều đúng không? Nhìn cách anh nói là em biết, em có thể gặp bà ấy Không?
- Bà ấy khó sinh, qua đời ngay khi sinh anh ra. Nếu có dịp anh sẽ dẫn em đến mộ bà ấy, coi như là ra mắt con dâu tươi lai đi.
Dương Tuấn Kiên cũng đã phải chuẩn bị tâm lí rất nhiều trong việc này và hắn quyết định là dù cho ba hắn có nói gì thì hắn vẫn sẽ yêu và cưới người cô gái này làm vợ, biến cô trở thành người phụ nữ bên cạnh hắn suốt đời. Nhưng cô thì khác, hắn nói đến đây làm cô ngưng ngón tay đang cầm đũa như ngưng lại, ánh mắt nhìn xuống bàn như đang nghẹn ngào muốn khóc nhưng rồi cô cũng cố gắng để mỉm cười, ngước lên nhìn hắn rồi nói:
- Được, anh ăn xong rồi thì chuẩn bị đi, em cũng phải chuẩn bị để về nhà.
- Vậy thôi, anh đi đây, nhớ hôm nay về sớm chứ đừng qua đêm ở nhà, anh sẽ rất cô đơn.
- Anh cứ làm như mình là con nít á, xuống ngày đòi nếu không có em thì anh vẫn sống được trong suốt hai mưới mấy năm qua sao. Đúng là mồm mép.
- Được rồi mau đi đi không lại trễ làm đấy.
Chiếc xe Cadillac vừa ra khỏi cổng, thì hai chân cô khuỵ xuống, hai tay run rẩy không ngừng bấu vào đùi cô, đôi mắt ngẫn đầy lệ đang rơi xuống từng giọt tại thành một vũng nước đọng trên sàn nhà. Cô đã phải cố gắng kìm nén những giọt nước mắt lại bên trong người khi hắn nói về mẹ hắn, khi hắn nói hắn yêu mẹ mình mà chính mẹ hắn lại bị chính tay mẹ cô rắp tâm hãm hại mặc dù không hiểu rõ nhưng chỉ việc hắn là người năm đó cũng đã khiến cô đau đớn trong lòng, chỉ vì yêu cô mà hắn cải lại lời ba mình sống như kẻ tự kỷ không tiếp xúc với ai cả, điều đó làm cô cảm thấy bản thân mình dường mình là gáng nặng cho hắn trong khi bao nhiêu năm qua cô nghĩ chính mình mới bị tổn thương nhiều nhất nhưng không ngờ.
Cô khóc càng lúc cành lớn hơn cho đến khi cô không còn sức lực. Cô đứng dậy từng bước chân như khập khiễng mang đồ chuẩn bị ra khỏi nhà rồi bắt xe tới Chu gia.
Đến tối, cô về quay lại nhà hắn, cánh cổng càng mở rộng bấy nhiêu thì tim cô càng co thắt lại bấy nhiêu. Cô cứ đứng đờ đẫn ở đó mà ngắm ngôi nhà của hắn. Ngắm tới khi cô cảm thấy dù có đi đâu thì cô cũng không quên được nơi này. Cô bước vào mọi thứ như nghẹn lại, hắn thì đang nấu cơm, người còn đeo tạp dề khiến hắn cực kì lôi cuốn. Cô nhếch miệng cười chưa xót rồi tiến lại về phía hắn. Hắn cũng kịp quay lại để nhìn cô rồi lãnh đạm nói:
- Vừa đúng lúc, anh nấu cơm xong rồi, ngồi vào đi cùng nhau ăn cơm.
- Mình chia tay đi.
- Em nói gì cơ? Em có biết mình đang nói cái chuyện điên khùng gì không vậy?
Ánh mắt mong chờ câu trả lời của cô từ hắn, ánh mắt tròn xoe như viên ngọc, lúc này mọi thứ đối với hắn hầu như không có gì quan trọng hơn câu nói em nói đùa thôi của cô, hắn cực kì mong chờ và hy vọng cô đây chỉ là muốn giỡn thôi rồi hắn im lặng nhìn cô. Nhưng đáp lại ánh mắt ấy của hắn thì cô lại tuyệt tình đáp:
- Em không nói gì điên khùng cả, em nơi mình chia tay đi, bây giờ tôi đã hết hứng thú với anh rồi, coi như là giải thoát cho nhau vậy thôi.
- Hứng thú? Em đang nói là trước giờ việc em bên cạnh tôi chỉ coi như trò đùa ư? Vậy được nhưng trước khi cả hai được toại nguyện, tôi muốn hỏi em có bao giờ trong tim em có Dương Tuấn Kiên tôi không?
- Chưa từng.
- Vậy được, coi như tôi yêu em là một lầm lỗi. Còn bây giờ, em mau chóng ra khỏi đây.
Nghe hắn nói xong mặc dù tim đang rỉ máu rất muốn khóc nhưng lí trí lại phải bắt cô lạnh lùng, quả cảm lúc này. Cô từ từ mạnh mẽ bước ra khỏi nhà hắn nhưng cho đến khi ra khỏi cổng được một đoạn dài thì cô lại bật khóc thành tiếng thật to nhưng dường như không một ai ở đây có thể quan tâm đến cô rồi cô cứ thế mà khóc, khóc cho thật lớn làm cho lòng cô khuây khoả đi nỗi buồn này.
Cô trở về nhà hỏi bố về chuyện đó, lòng cô rất hi vong là không phải nhưng ông cũng không thể trả lời là mẹ cô có thiệt sự làm hay không nhưng việc năm đó mẹ Tuấn Kiên vì yêu ông mà bỏ rơi ba hắn là sự thật, điều này chẳng khác nào là sự sỉ nhục trong cô, mẹ hắn qua đời vì mẹ cô nhưng mẹ cô lại vì mẹ hắn và ba cô yêu nhau.
Mọi chuyện trong đầu cô cứ lập đi từng giai đoạn phức tạp giữa các mối quan hệ tay bà này và chính thứ đó khiến cho tình yêu của cả Ngọc Anh và Tuấn Kiên đều gặp khúc mắc vì cả hai chính là những đứa con của những mắt xích trong mối quan hệ tay ba năm xưa.