Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
- Mẹ nó, tên này có phải bị bệnh không?
Không ít người bị giọng lớn của Vi Ân chấn khiến cho đầu óc ong ong, bịt lấy lỗ tai, sắc mặt lại không dám có chút bất kính.
- Phúc bá, chúng ta còn cạnh tranh sao?
Trong gian phòng đấu giá xa hoa ở lầu hai lúc trước, một tiểu nữ hài trên đầu cột lấy bím tóc nhỏ, khuôn mặt tròn ục ục, màu da hồng nhuận phơn phớt trắng nõn, thoạt nhìn chỉ có hơn mười tuổi đang nháy mắt nhìn qua một lão giả ở một bên.
Trên mặt lão giả này khe rãnh giao thoa, một đôi mắt lộ ra có chút đục ngầu, ánh mắt nhìn tiểu cô nương kia vừa thanh tịnh, lại có chút chờ mong, cúi đầu suy nghĩ chỉ chốc lát, lập tức cắn răng, làm ra thủ thế với thị vệ ở trước thoại đồng.
- 160 vạn!
Thị vệ kia lúc này lên tiếng nói.
Vi Ân vốn đang chờ mong nghe đấu giá sư tuyên bố kết quả, sau khi nghe được tên trong phòng xa hoa kia lại ra giá, lửa giận thoát cái bốc lên cao, đây chính là đại sự quan hệ đến hắn có thể khôi phục được thực lực hay không a!
- 200 vạn!
Vi Ân không hề nghĩ ngợi, lần nữa lên tiếng báo giá, lập tức nổi giận mắng trước thoại đồng:
- Con bà nó, gia hỏa nào giám tranh giành với lão tử ?!
Vi Ân gào thét lần này, thoáng cái liền chấn trụ mọi người trong toàn trường.
- Con bà nó, gia hỏa nào dám tranh giành với lão tử? !
Cái này. . . Lúc trước trong phòng Địa cấp thật sự truyền tới những lời này sao?
Tất cả quý tộc ở đây, thoáng cái đều ngây ngẩn cả người.
Trong đấu giá hội, có người cạnh tranh đó là chuyện rất bình thường, tuy rằng rất nhiều người thấy đối thủ cạnh tranh đều thẹn quá hoá giận, nhưng cho tới giờ cũng chưa thấy ai rống lên như vậy cả.
Cái này, cuối cùng phải cần bao nhiêu khí phách đây?
Hơn nữa quỷ dị hơn chính là, nói như vậy, vô luận thân phận người đấu giá có cao bao nhiêu, một khi tiến nhập phòng đấu giá, đó chính là mỗi người đều ngang hàng, có lẽ về mặt đãi ngộ có chỗ khác biệt, nhưng quy củ thủy chung chỉ có một, đó chính là người trả giá cao thì được, đối với một phòng bán đấu giá, đây là một quy củ tối trọng yếu nhất, cũng là quy củ không thể nào phá hư.
Nhưng hiện giờ, sau khi người trong phòng Địa cấp rống ra một câu như vậy, người của Áo Lợi Phất rõ ràng đều không có bất cứ tỏ vẻ nào, cuối cùng đây là tình huống gì đây?
Khí phách, thật sự là quá khí phách rồi.
Một rống này của Vi Ân, trực tiếp chấn cho cả phòng đấu giá đều lặng ngắt như tời, mà ngay đấu giá sư kia, cũng đứng trên đài, không biết nói gì cho phải, mà người trong phòng xa hoa lúc trước đấu giá với Vi Ân, cũng thoáng cái không một tiếng động.
Trong nội tâm lão giả được gọi là Phúc bá kia biết rõ, xem bộ dạng này, người trong phòng Địa cấp kia bắt buộc phải có được Quang Minh Chi Kiếm này rồi.
Mặc dù tiểu thư thoạt nhìn rất thích thanh Quang Minh Chi Kiếm kia, mà 200 vạn linh tệ cũng cũng không phải giá quá lớn, nhưng mình dù sao cũng chỉ là một quản gia trong gia tộc.
Nhân vật có thể ngồi trong phòng Địa cấp của Áo Lợi Phất đấu giá hội, tuyệt đối không phải bình thường, vì một thanh kiếm mà thay gia tộc đắc tội với một địch nhân như vậy, thật sự không đáng.
- Này, ta nói đấu giá sư kia, sao còn không hết bố kết quả.
Chứng kiến toàn trường một mảnh lặng im, đấu giá sư kia cũng sửng sờ trên đầu, Vi Ân trong nội tâm vô cùng lo lắng lần nữa rống lên.
- Ách, nếu không còn người đấu giá nữa, ta xin tuyên bố, vật phẩm đấu giá số 72 Quang Minh Chi Kiếm do vị tiên sinh này đoạt được.
Đấu giá sư kia trùng điệp gõ búa gỗ lên bàn một cái, lập tức vụng trộm lấy tay áo lau mồ hôi lạnh dưới cằm.
Cái gì gọi là thân phận? Đây mới gọi là thân phận! Cái gì gọi là hung hăng càn quấy? Đây mới gọi là hung hăng càn quấy!
Tất cả quý tộc trong phòng đấu giá đều trợn mắt há hốc mồm nhìn qua phòng Chí Tôn Địa cấp, nhân vật có thể ở trước mặt quý tộc Áo Lan Đa vương quốc và các vương quốc xung quanh biến đấu giá hội cỡ lớn do Áo Lợi Phất thương hội cử hành trực tiếp trở thành chợ bán thức ăn tới gọi bán, bọn hắn sống tới giờ cũng chỉ mới trông thấy lần đầu.
Thật sự là do Vi Ân sau khi từ chỗ Kiệt Sâm biết được Hồn Ấn Chi Thạch kia hữu dụng với mình, vậy nên mới quá mức kích động như vậy, hơn nữa tên này vẫn chưa từng quên đi thân phận Đế Linh Sư của mình. Lần trước ăn cơm ở Bích Ba Hiên cũng rống to như vậy, tự nhiên sẽ không để ý đến cái nhìn của người khác rồi.
- Kiệt Sâm, ta giờ lấy Quang Minh Chi Kiếm kia tới, ngươi tranh thủ thời gian thay ta nhìn xem.
Trông thấy đấu giá sư gõ chùy xuống, Vi Ân ở trong phòng thấy rốt cục cũng đoạt đến Quang Minh Chi Kiếm đến tay nhịn không được cười ha hả, lập tức kéo cửa ghế lô lên xông ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Vi Ân biến mất ở cửa ra vào, Kiệt Sâm có chút im lặng lắc đầu:
- Vi Ân này, được rồi, do hắn đi thôi.
Ngay khi tất cả mọi người trong phòng vẫn còn rung động thì liền trông thấy cửa của phòng Địa cấp ở lầu hai bị mạnh mẽ mở ra, lập tức một bóng người vội vàng vọt ra từ trong đó, sau khi đạp đạp đạp chạy xuống lầu tháng, thoáng cái liền biến mất ở góc rẽ cửa thông đạo.
- Cái này. . .
Các quý tộc vừa rồi còn bị thân phận cao quý và khí thế hung hăng càn quấy của Vi Ân thuyết phục sau khi thấy Vi Ân liều lĩnh như thế, trên trán toàn bộ đều không tự chủ được toát ra trận trận mồ hôi lạnh.
- Khục khục, tốt rồi, hiện giờ chúng ta cạnh tranh vật phẩm đấu giá số 73. . .
Đấu giá sư lớn tiếng gõ cái bàn nói.
. . .
- Nhanh, kiện vật phẩm đấu giá số 72 vừa nãy là do ta đoạt được, nhanh lấy ra đây
Sau khi ra khỏi phòng đấu giá, Vi Ân liền vọt tới bàn nhận vật phẩm đấu giá, kêu lên với phục vụ viên trước quầy.
- Vị tiên sinh này, vật phẩm đấu giá số 72 vừa mới đấu giá chấm dứt, bây giờ vẫn đang ở hậu trưởng của trung tâm đấu giá, vật phẩm đấu giá phải chờ đến sau khi kết thúc mới có thể lấy được. . .
Phục vụ viên kiên nhẫn giải thích nói.
- Cái gì? Sau khi đấu giá kết thúc mới có thể nhận? Không được, ta muốn ngay bây giờ.
Vi Ân nghe xong sau khi đấu giá xong mới có thể nhận, thoáng cái lập tức nóng nảy.
- Ồ, Vi Ân?
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm, Vi Ân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ba Đốn đang dùng vẻ mặt nghi hoặc đi tới, hỏi phục vụ viên:
- Chuyện gì xảy ra?
- Ba Đốn đại nhân, là như thế này. . .
Phục vụ viên lúc này giải thích.
- Tốt rồi, ta đã biết, ngươi bảo người lấy kiện vật phẩm đấu giá số 72 kia ra đi!
Sau khi Ba Đốn hiểu rõ tình huống liền lên tiếng nói.
Phục vụ viên kia lúc này mới sau người đi hậu trường lấy đồ, sau một lát, Quang Minh Chi Kiếm lúc trước vẫn còn trong phòng đấu giá đã bị mang tới quầy hàng.
- BA Đốn, cảm ơn nhé!
Vi Ân vỗ vỗ bả vai Ba Đốn, cầm kiếm trực tiếp đi vào trong phòng đấu giá, ngược lại khiến phục vụ viên ở một bên cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Không ít người bị giọng lớn của Vi Ân chấn khiến cho đầu óc ong ong, bịt lấy lỗ tai, sắc mặt lại không dám có chút bất kính.
- Phúc bá, chúng ta còn cạnh tranh sao?
Trong gian phòng đấu giá xa hoa ở lầu hai lúc trước, một tiểu nữ hài trên đầu cột lấy bím tóc nhỏ, khuôn mặt tròn ục ục, màu da hồng nhuận phơn phớt trắng nõn, thoạt nhìn chỉ có hơn mười tuổi đang nháy mắt nhìn qua một lão giả ở một bên.
Trên mặt lão giả này khe rãnh giao thoa, một đôi mắt lộ ra có chút đục ngầu, ánh mắt nhìn tiểu cô nương kia vừa thanh tịnh, lại có chút chờ mong, cúi đầu suy nghĩ chỉ chốc lát, lập tức cắn răng, làm ra thủ thế với thị vệ ở trước thoại đồng.
- 160 vạn!
Thị vệ kia lúc này lên tiếng nói.
Vi Ân vốn đang chờ mong nghe đấu giá sư tuyên bố kết quả, sau khi nghe được tên trong phòng xa hoa kia lại ra giá, lửa giận thoát cái bốc lên cao, đây chính là đại sự quan hệ đến hắn có thể khôi phục được thực lực hay không a!
- 200 vạn!
Vi Ân không hề nghĩ ngợi, lần nữa lên tiếng báo giá, lập tức nổi giận mắng trước thoại đồng:
- Con bà nó, gia hỏa nào giám tranh giành với lão tử ?!
Vi Ân gào thét lần này, thoáng cái liền chấn trụ mọi người trong toàn trường.
- Con bà nó, gia hỏa nào dám tranh giành với lão tử? !
Cái này. . . Lúc trước trong phòng Địa cấp thật sự truyền tới những lời này sao?
Tất cả quý tộc ở đây, thoáng cái đều ngây ngẩn cả người.
Trong đấu giá hội, có người cạnh tranh đó là chuyện rất bình thường, tuy rằng rất nhiều người thấy đối thủ cạnh tranh đều thẹn quá hoá giận, nhưng cho tới giờ cũng chưa thấy ai rống lên như vậy cả.
Cái này, cuối cùng phải cần bao nhiêu khí phách đây?
Hơn nữa quỷ dị hơn chính là, nói như vậy, vô luận thân phận người đấu giá có cao bao nhiêu, một khi tiến nhập phòng đấu giá, đó chính là mỗi người đều ngang hàng, có lẽ về mặt đãi ngộ có chỗ khác biệt, nhưng quy củ thủy chung chỉ có một, đó chính là người trả giá cao thì được, đối với một phòng bán đấu giá, đây là một quy củ tối trọng yếu nhất, cũng là quy củ không thể nào phá hư.
Nhưng hiện giờ, sau khi người trong phòng Địa cấp rống ra một câu như vậy, người của Áo Lợi Phất rõ ràng đều không có bất cứ tỏ vẻ nào, cuối cùng đây là tình huống gì đây?
Khí phách, thật sự là quá khí phách rồi.
Một rống này của Vi Ân, trực tiếp chấn cho cả phòng đấu giá đều lặng ngắt như tời, mà ngay đấu giá sư kia, cũng đứng trên đài, không biết nói gì cho phải, mà người trong phòng xa hoa lúc trước đấu giá với Vi Ân, cũng thoáng cái không một tiếng động.
Trong nội tâm lão giả được gọi là Phúc bá kia biết rõ, xem bộ dạng này, người trong phòng Địa cấp kia bắt buộc phải có được Quang Minh Chi Kiếm này rồi.
Mặc dù tiểu thư thoạt nhìn rất thích thanh Quang Minh Chi Kiếm kia, mà 200 vạn linh tệ cũng cũng không phải giá quá lớn, nhưng mình dù sao cũng chỉ là một quản gia trong gia tộc.
Nhân vật có thể ngồi trong phòng Địa cấp của Áo Lợi Phất đấu giá hội, tuyệt đối không phải bình thường, vì một thanh kiếm mà thay gia tộc đắc tội với một địch nhân như vậy, thật sự không đáng.
- Này, ta nói đấu giá sư kia, sao còn không hết bố kết quả.
Chứng kiến toàn trường một mảnh lặng im, đấu giá sư kia cũng sửng sờ trên đầu, Vi Ân trong nội tâm vô cùng lo lắng lần nữa rống lên.
- Ách, nếu không còn người đấu giá nữa, ta xin tuyên bố, vật phẩm đấu giá số 72 Quang Minh Chi Kiếm do vị tiên sinh này đoạt được.
Đấu giá sư kia trùng điệp gõ búa gỗ lên bàn một cái, lập tức vụng trộm lấy tay áo lau mồ hôi lạnh dưới cằm.
Cái gì gọi là thân phận? Đây mới gọi là thân phận! Cái gì gọi là hung hăng càn quấy? Đây mới gọi là hung hăng càn quấy!
Tất cả quý tộc trong phòng đấu giá đều trợn mắt há hốc mồm nhìn qua phòng Chí Tôn Địa cấp, nhân vật có thể ở trước mặt quý tộc Áo Lan Đa vương quốc và các vương quốc xung quanh biến đấu giá hội cỡ lớn do Áo Lợi Phất thương hội cử hành trực tiếp trở thành chợ bán thức ăn tới gọi bán, bọn hắn sống tới giờ cũng chỉ mới trông thấy lần đầu.
Thật sự là do Vi Ân sau khi từ chỗ Kiệt Sâm biết được Hồn Ấn Chi Thạch kia hữu dụng với mình, vậy nên mới quá mức kích động như vậy, hơn nữa tên này vẫn chưa từng quên đi thân phận Đế Linh Sư của mình. Lần trước ăn cơm ở Bích Ba Hiên cũng rống to như vậy, tự nhiên sẽ không để ý đến cái nhìn của người khác rồi.
- Kiệt Sâm, ta giờ lấy Quang Minh Chi Kiếm kia tới, ngươi tranh thủ thời gian thay ta nhìn xem.
Trông thấy đấu giá sư gõ chùy xuống, Vi Ân ở trong phòng thấy rốt cục cũng đoạt đến Quang Minh Chi Kiếm đến tay nhịn không được cười ha hả, lập tức kéo cửa ghế lô lên xông ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Vi Ân biến mất ở cửa ra vào, Kiệt Sâm có chút im lặng lắc đầu:
- Vi Ân này, được rồi, do hắn đi thôi.
Ngay khi tất cả mọi người trong phòng vẫn còn rung động thì liền trông thấy cửa của phòng Địa cấp ở lầu hai bị mạnh mẽ mở ra, lập tức một bóng người vội vàng vọt ra từ trong đó, sau khi đạp đạp đạp chạy xuống lầu tháng, thoáng cái liền biến mất ở góc rẽ cửa thông đạo.
- Cái này. . .
Các quý tộc vừa rồi còn bị thân phận cao quý và khí thế hung hăng càn quấy của Vi Ân thuyết phục sau khi thấy Vi Ân liều lĩnh như thế, trên trán toàn bộ đều không tự chủ được toát ra trận trận mồ hôi lạnh.
- Khục khục, tốt rồi, hiện giờ chúng ta cạnh tranh vật phẩm đấu giá số 73. . .
Đấu giá sư lớn tiếng gõ cái bàn nói.
. . .
- Nhanh, kiện vật phẩm đấu giá số 72 vừa nãy là do ta đoạt được, nhanh lấy ra đây
Sau khi ra khỏi phòng đấu giá, Vi Ân liền vọt tới bàn nhận vật phẩm đấu giá, kêu lên với phục vụ viên trước quầy.
- Vị tiên sinh này, vật phẩm đấu giá số 72 vừa mới đấu giá chấm dứt, bây giờ vẫn đang ở hậu trưởng của trung tâm đấu giá, vật phẩm đấu giá phải chờ đến sau khi kết thúc mới có thể lấy được. . .
Phục vụ viên kiên nhẫn giải thích nói.
- Cái gì? Sau khi đấu giá kết thúc mới có thể nhận? Không được, ta muốn ngay bây giờ.
Vi Ân nghe xong sau khi đấu giá xong mới có thể nhận, thoáng cái lập tức nóng nảy.
- Ồ, Vi Ân?
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm, Vi Ân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ba Đốn đang dùng vẻ mặt nghi hoặc đi tới, hỏi phục vụ viên:
- Chuyện gì xảy ra?
- Ba Đốn đại nhân, là như thế này. . .
Phục vụ viên lúc này giải thích.
- Tốt rồi, ta đã biết, ngươi bảo người lấy kiện vật phẩm đấu giá số 72 kia ra đi!
Sau khi Ba Đốn hiểu rõ tình huống liền lên tiếng nói.
Phục vụ viên kia lúc này mới sau người đi hậu trường lấy đồ, sau một lát, Quang Minh Chi Kiếm lúc trước vẫn còn trong phòng đấu giá đã bị mang tới quầy hàng.
- BA Đốn, cảm ơn nhé!
Vi Ân vỗ vỗ bả vai Ba Đốn, cầm kiếm trực tiếp đi vào trong phòng đấu giá, ngược lại khiến phục vụ viên ở một bên cả kinh trợn mắt há hốc mồm.