-
Chương 26: Đừng giận nữa.
“Làm gì có ai tốt bằng anh, sao em lại có thể không thích anh được.” Cô sốt ruột phân bua, “Chỉ là em…”
“Chỉ là thế nào?”
Từ Tỉnh nhìn cô, hết sức kiên nhẫn chứ không hề hối thúc, hơi ấm cơ thể như tiếp thêm dũng khí cho cô.
Triệu Từ Thấm cụp mi.
Chỉ là cô không tự tin mình có thể xử lý tốt một mối quan hệ.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng thật là cô đã thất bại toàn tập với cuộc tình trước, ngoại trừ kết cục ly hôn ra thì biết bao cố gắng của cô cũng cũng hóa dã tràng xe cát, thậm chí còn chẳng ai hay biết.
Cô không rõ mình và anh có thể bên nhau được bao lâu, nếu đôi người đôi ngả thì liệu còn có thể đường hoàng nhìn mặt nhau như bây giờ hay không.
Tâm tư Triệu Từ Thấm gợn sóng.
Cô nghe Từ Tỉnh hỏi: “Thấm Thấm, còn nhớ hôm đó anh đã hỏi em, anh có thể thông báo với mọi người rằng anh đã là hoa có chủ không? Khi đó em không trả lời, nhưng hôm nay anh lại bảo em là ý trung nhân của anh, em có giận anh không?”
Cô không hiểu vì sao anh lại nhắc đến chuyện này, ngơ ngác lắc đầu.
“Bởi vì em cũng xem anh là ý trung nhân, chúng ta là người trong lòng nhau.” Khoé môi anh thấp thoáng nụ cười, anh cúi xuống đặt lên giữa trán cô nụ hôn ấm áp, “Nếu em không định thích người khác, vậy cả đời này anh chỉ thích mỗi mình em, thế thì hai ta cần gì phải băn khoăn?”
Từng lời từng chữ anh nói như chứa đựng ma thuật dần ủ ấm trái tim bất an của cô.
Triệu Từ Thấm toan lắc đầu thì chợt nghĩ đến chuyện gì đó, bèn giương mắt nhìn anh: “Trước kia anh từng thích người khác phải không?”
Vẻ mặt Từ Tỉnh trông cứ là lạ, anh cười khẽ, bàn tay thân mật dời dến vùng da sau gáy cô ấn nhẹ: “Em ghen rồi à?”
“Không mà,” Cơ thể Triệu Từ Thấm run se sẽ, “Nhưng anh cũng không được ngon ngọt để dỗ em đâu đấy.”
Từ Tỉnh đáp lời.
Anh nhìn vào mắt cô: “Là lỗi do anh, Thấm Thấm đừng giận anh nhé?”
Giọng điệu anh vừa êm ái vừa chân thành, có giận cách mấy cũng phải nguôi hơn nửa, huống chi Triệu Từ Thấm chưa từng có ý giận anh.
Từ Tỉnh gần như áp sát cô, “Nhưng mà lời anh nói không hẳn để dỗ em. Thích em là thật, quãng đời còn lại chỉ thích duy nhất mình em cũng là thật. Nếu một ngày nào đó em chán anh thì anh đành phải kiện em ra toà thôi.”
“Kiện tội gì?”
“Đương nhiên là tội trộm mất tim anh không chịu trả rồi.”
Hai má Triệu Từ Thấm hây hây.
Cô không biết vì sao người đàn ông này có thể nói như rót mật vào tai tỉnh bơ như vậy.
Hai người chuyện trò câu được câu chăng được một lúc thì Triệu Từ Thấm chợt nhớ tới đống quần áo còn chưa phơi xong, cô toan đứng dậy thì bị Từ Tỉnh ghì xuống.
Anh nói, “Em ngồi đi, cửa sổ không có hàng rào bảo vệ nên sau này phơi quần áo cứ để anh.”
Triệu Từ Thấm ngẩng cổ nhìn anh.
Đúng là anh có ưu thế ở phương diện này thật, tay chân anh dài, có thể dễ như bỡn móc quần áo ra bên ngoài.
Gợn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua bậu cửa.
Trong chậu chỉ còn lại sườn xám, quần lót lụa hôm nay vừa thay cùng một chiếc áo ngực của cô. Sau khi giũ phẳng treo trên giá phơi, hình dáng gò bồng cứ thế hiện ra. Từ Tỉnh phơi quần áo xong xuôi quay sang nhìn cô, trái cổ khẽ lăn lộn, anh bất ngờ hỏi: “Có đang mặc không?”
Áo ngực hồi ấy chủ yếu được dệt từ vải bông trắng, cũng không quá thoải mái nên Triệu Từ Thấm hiếm khi mặc đi ngủ.
Cô không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy nhưng vẫn thành thật đáp, “Không ạ.”
Vừa dứt lời, cô bỗng cảm giác được thứ gì đó đang trườn vào váy ngủ thăm dò. Ngón tay chai sần ân cần mơn trớn phần đùi non nhưng vẫn đứng đắn không dịch lên trên.
Chưa được bao lâu, giọng ai kia lại truyền tới, nhẹ như là thì thầm: “Vậy để anh kiểm tra thử xem?”