Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711: Người băng
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
- Điểm kinh nghiệm, đạt được thông qua giết địch cùng làm nhiệm vụ...
- Giết địch... Làm nhiệm vụ..
Trong phòng, Đường Tăng nhíu mày suy tư:
- Trong này, dường như đã bao hàm lực lượng nhân quả...
Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du Trailer
Hai chữ “nhân quả”, liên quan đến quá nhiều quá rộng, có nhân mới có quả, có quả tất có nhân, hai chữ này liên quan đến quá khứ và tương lai, liên quan đến dòng chảy của vận mệnh, liên quan tới sáng tối của thời gian không gian.
Lĩnh hội như vậy, Đường Tăng mới biết được, Sáng Thế Kinh tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, mặc dù nhìn bề ngoài không hề có lực công kích, nhưng đồ vật mà nó sáng tạo ra lại vượt xa tưởng tượng.
Ví dụ như khi Hệ Thống còn hoạt động, Tiên Thiên Linh Bảo bên trong đạo cụ Thương Thành, thậm chí Hỗn Độn Linh Bảo, v.v.., đều do Hệ Thống sáng tạo ra, chỉ có điều muốn chúng xuất hiện trong thế giới hiện thực, cũng chính là đem chúng cụ thể hóa, cần dùng điểm kinh nghiệm tới đổi.
Cũng không phải do Hệ Thống cần điểm kinh nghiệm để làm gì, mà là điểm kinh nghiệm chính là sức mạnh để cụ thể hóa những đồ vật kia.
Sáng tạo, tuyệt đối không phải đơn giản giống như trong tưởng tượng, cũng không phải hoàn toàn là từ không mà sinh ra có, trong đó vẫn phải tuân thủ một loại cân bằng nào đó.
Nhưng loại cân bằng này, lại cũng không phải loại bảo toàn lấy vật đổi vật, mà là thông qua phương pháp đặc thù, khiến cho lực lượng nào đó từ hư vô hóa thành hiện thực.
- Quản lý? Anh ở bên trong à?
Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên, tiếng của Mẫn Thiệu từ ngoài cửa truyền vào.
Đường Tăng nhướng mày, dừng lĩnh hội, đi ra mở cửa, chỉ thấy Mẫn Thiệu cau mày đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ lo sợ bất an.
- Có việc gì?
Đường Tăng hỏi.
- Quản lý, ngài không sao chứ?
Mẫn Thiệu nhìn thấy Đường Tăng, lập tức thở phào nhẹ nhõm:
- À, ngài đã ở trong phòng hơn ba ngày, có muốn ăn chút gì đó hay không?
Đường Tăng sững sờ, lúc này mới nhớ tới, người phàm cần phải ăn cơm, hắn thậm chí đã quên ăn cơm, chủ yếu là đối với hắn hiện nay, chút năng lượng đạt được từ việc ăn cơm đã hoàn toàn không thể đem đến ảnh hưởng gì cho hắn, đến cảnh giới như hắn này, ăn cơm chẳng qua là thỏa mãn dục vọng ăn uống mà thôi.
Mình ở trong phòng vậy mà đã ba ngày, chả trách Mẫn Thiệu sẽ lo lắng.
- Không cần để ý đến tôi, tôi không đói, về sau không có việc gì đừng quấy rầy tôi.
Đường Tăng nói xong liền đóng cửa lại, tiếp tục lĩnh hội Sáng Thế Kinh, dù sao Trái Đất đã bắt đầu khôi phục, cho dù biểu hiện của hắn rất không bình thường, cũng không sao hết.
Mẫn Thiệu nghe vậy, cảm thấy vô cùng cổ quái lại giật mình, vị quản lý này vậy mà không đói? Điều này sao có thể?
- Lẽ nào quản lý mắc bệnh ung thư dạ dày không thể ăn cơm a? Có điều nhìn cũng không giống a, người mắc ung thư dạ dày không phải đều là đói đến khô quắt sao?
Mẫn Thiệu nghĩ mãi không ra, có điều Đường Tăng nói không cho phép quấy rầy, hắn cũng không dám tiếp tục quấy rầy, bèn đem chuyện này nói cho bà chủ.
...............................
- Cậu nói là, quản lý Đường Tằng trước giờ không ăn cơm? Ba ngày ba đêm, không uống một giọt nước?
Viên Tây nghe điện thoai Mẫn Thiệu gọi đến, nghe về những việc Đường Tăng đã làm trong khoảng thời gian này, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Người sao có thể không cần ăn cơm cơ chứ?
Cho dù là cao nhân trong truyền thuyết, cũng không thể không cần ăn cơm a?
- Quản lý Đường có mua đồ ăn vặt hay không?
Viên Tây hỏi.
- Tuyệt đối không mua, đêm đó lúc quản lý trở về không mang theo gì cả, hơn nữa theo thiết bị giám sát hành lang tầng hai cho thấy, từ sau khi quản lý vào phòng cũng không đi ra ngoài.
Mẫn Thiệu giải thích nói:
- Vừa rồi lúc tôi đi tìm quản lý, nhìn trộm một chút trong phòng, cũng không thấy túi đồ ăn vặt hoặc là mì tôm, nhưng quản lý vẫn tinh thần sáng láng như cũ.
Viên Tây nghe vậy, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Một lúc lâu sau, Viên Tây mới nói:
- Chuyện của quản lý Đường Tằng, cậu không cần để ý đến, về sau hắn có gì cần, cậu tận lực thỏa mãn hắn, nếu như không thể, liền gọi điện thoại cho tôi.
- Vâng, bà chủ!
Mẫn Thiệu cung kính nói.
Đặt điện thoại di động xuống, trong lòng Viên Tây mãi không thể bình tĩnh, càng cảm thấy Đường Tằng này không đơn giản.
- Chẳng lẽ, Đường Tằng này, cũng là “tiến hóa giả” mấy ngày nay đang lưu truyền? nhưng mà những người kia sau khi tiến hóa không phải càng cần ăn cơm để bổ sung thêm năng lượng sao?
Viên Tây lẩm bẩm.
Trong ba ngày này, Trái Đất xảy ra thay đổi rất lớn, một vài nhân loại xuất hiện biến dị khó hiểu, có người đột nhiên sức lực dồi dào, có người đột nhiên có thể phóng lửa, hoặc là phóng lôi điện.
Thậm chí có người, tốc độ vận chuyển tư duy đột nhiên nhanh hơn gấp trăm lần, trở thành nghiên cứu sinh siêu cấp.
Càng thần kỳ là, hôm qua lưu truyền một chuyện, một người phụ nữ, vậy mà có thể khống chế từ xa máy móc đồ điện vận hành....
Có một vài nơi, xuất hiện sự việc động vật hoang dã bạo loạn, động vật trong vườn bách thú cũng bắt đầu trở nên không an phận, rất nhiều vườn bách thú mấy ngày nay đột nhiên tuyên bố cần được bảo vệ, lần lượt đóng cửa.
Có điều những sự việc này vừa mới xảy ra, lập tức liền bị quốc gia đem tin tức áp xuống, cho nên rất ít người biết những chuyện này.
Mà lấy thân phận của Viên Tây, đương nhiên biết được những chuyện này, cô mơ hồ cảm thấy, thế giới này sắp thay đổi.
- Ầm ầm...
Lúc này một tiếng sấm vang vọng bầu trời, nhưng mà bầu trời bên ngoài vô cùng quang đãng, không hề thấy mây đen.
- Reng reng reng...
Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, Viên Tây vừa được kết nối, trong điện thoại di động liền truyền đến tiếng nói rất vội vàng:
- Bà chủ ngài mau xem tin tức khu vực.
Viên Tây sững sờ, vội vàng mở Tivi LCD, chỉnh đến kênh Kinh Nam.
Hình ảnh vừa xuất hiện, liền là rất nhiều chim băng.
Viên Tây đang nghi hoặc, liền phát hiện ống kính chuyển hướng, phía xa có một người đàn ông toàn thân bốc lên khí trắng, hoảng sợ chạy khắp nơi, chạm vào ai người đó liền biến thành chim băng.
Mà ở phía sau, hai người đàn ông thường phục nhanh chóng đuổi theo, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.
- Chuyện gì vậy?
Viên Tây hỏi.
- Người bị đuổi kia chính là Viên Đào, trước đó đánh nhau với người khác tại Dạ Tổng Hội, đột nhiên toàn thân bốc khói trắng, làm đóng băng rất nhiều người, đưa tới sự chú ý của cấp trên.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nói của người đàn ông:
- Bà chủ, có muốn xuất thủ cứu Viên Đào hay không?
Viên Đào, là em trai của Viên Tây, năm nay hai mươi lăm tuổi, nhưng là một kẻ ăn chơi, cả ngày ăn chơi đàng điếm, cùng người khác tranh giành tình nhân.
Viên Tây chần chừ một lúc, nói:
- Người cấp trên hẳn là sẽ không quá đáng, trước nhìn một chút tình hình, có điều vẫn nên chào hỏi trước, đảm bảo tính mạng của Viên Đào.
- Vâng, bà chủ.
Người đối diện cúp điện thoại.
Viên Tây và em trai Viên Đào cùng cha khác mẹ, vốn nên là Viên Đào kế thừa gia sản, chỉ có điều bản lĩnh của Viên Đào quá kém, mà bản lĩnh của chị gái Viên Tây lại vượt xa dự đoán của mọi người, cho nên xí nghiệp Viên thị liền rơi vào tay Viên Tây.
Điều này cũng khiến cho quan hệ của hai chị em ác liệt đến mức đóng băng, nhưng cho dù thế nào hai người cũng là chị em, Viên Tây sẽ không trơ mắt nhìn Viên Đào gặp nguy hiểm.
............................
Bầu không khí bên ngoài vô cùng quỷ dị, thần hồn nát thần tính, thậm chí có người tuyên bố ngày tận thế sắp tới, trên mạng cũng là ồn ào huyên náo.
Có điều tất cả những điều này đều không liên quan đến Đường Tăng.
Nhoáng một cái liền đã trôi qua một tháng, ngày này, Đường Tăng cuối cùng cũng bắt được một tia linh cảm sáng tạo.
Trong phòng, Đường Tăng tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa trong ngăn tủ, thi triển Sáng Tạo Chi Thuật, lập tức điều khiển xuất hiện một cái bóng nữa chồng lên nhau, mơ hồ nhìn lại, dường như là hai cái điều khiển chồng lên nhau.
Đường Tăng đang muốn tiếp tục, lúc này tiếng chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, chiếc bóng bên trên điều khiển lập tức biến mất.
- Chuyện gì?
Đường Tăng nghi hoặc nghe điện thoại, số điện thoại di động này là người của Quốc An đăng kí, những người biết số điện thoại di động của hắn vô cùng ít ỏi.
Nếu không có chuyện quan trọng, bình thường sẽ không có người gọi cuộc điện thoại này, mà chỉ cần chiếc điện thoại này vừa vang lên, đã nói lên rằng có chuyện lớn, cho nên Đường Tăng cũng rất kiên nhẫn.
- Đường Tằng, mau đến đường vành đai Giang Bắc.
Trong điện thoại, Bạch Lộ gấp gáp nói:
- Thôn Ma Khê, ở đây đã xảy ra chuyện, chúng tôi không giải quyết được.
Nguồn:
-----------------
- Điểm kinh nghiệm, đạt được thông qua giết địch cùng làm nhiệm vụ...
- Giết địch... Làm nhiệm vụ..
Trong phòng, Đường Tăng nhíu mày suy tư:
- Trong này, dường như đã bao hàm lực lượng nhân quả...
Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du Trailer
Hai chữ “nhân quả”, liên quan đến quá nhiều quá rộng, có nhân mới có quả, có quả tất có nhân, hai chữ này liên quan đến quá khứ và tương lai, liên quan đến dòng chảy của vận mệnh, liên quan tới sáng tối của thời gian không gian.
Lĩnh hội như vậy, Đường Tăng mới biết được, Sáng Thế Kinh tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, mặc dù nhìn bề ngoài không hề có lực công kích, nhưng đồ vật mà nó sáng tạo ra lại vượt xa tưởng tượng.
Ví dụ như khi Hệ Thống còn hoạt động, Tiên Thiên Linh Bảo bên trong đạo cụ Thương Thành, thậm chí Hỗn Độn Linh Bảo, v.v.., đều do Hệ Thống sáng tạo ra, chỉ có điều muốn chúng xuất hiện trong thế giới hiện thực, cũng chính là đem chúng cụ thể hóa, cần dùng điểm kinh nghiệm tới đổi.
Cũng không phải do Hệ Thống cần điểm kinh nghiệm để làm gì, mà là điểm kinh nghiệm chính là sức mạnh để cụ thể hóa những đồ vật kia.
Sáng tạo, tuyệt đối không phải đơn giản giống như trong tưởng tượng, cũng không phải hoàn toàn là từ không mà sinh ra có, trong đó vẫn phải tuân thủ một loại cân bằng nào đó.
Nhưng loại cân bằng này, lại cũng không phải loại bảo toàn lấy vật đổi vật, mà là thông qua phương pháp đặc thù, khiến cho lực lượng nào đó từ hư vô hóa thành hiện thực.
- Quản lý? Anh ở bên trong à?
Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên, tiếng của Mẫn Thiệu từ ngoài cửa truyền vào.
Đường Tăng nhướng mày, dừng lĩnh hội, đi ra mở cửa, chỉ thấy Mẫn Thiệu cau mày đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ lo sợ bất an.
- Có việc gì?
Đường Tăng hỏi.
- Quản lý, ngài không sao chứ?
Mẫn Thiệu nhìn thấy Đường Tăng, lập tức thở phào nhẹ nhõm:
- À, ngài đã ở trong phòng hơn ba ngày, có muốn ăn chút gì đó hay không?
Đường Tăng sững sờ, lúc này mới nhớ tới, người phàm cần phải ăn cơm, hắn thậm chí đã quên ăn cơm, chủ yếu là đối với hắn hiện nay, chút năng lượng đạt được từ việc ăn cơm đã hoàn toàn không thể đem đến ảnh hưởng gì cho hắn, đến cảnh giới như hắn này, ăn cơm chẳng qua là thỏa mãn dục vọng ăn uống mà thôi.
Mình ở trong phòng vậy mà đã ba ngày, chả trách Mẫn Thiệu sẽ lo lắng.
- Không cần để ý đến tôi, tôi không đói, về sau không có việc gì đừng quấy rầy tôi.
Đường Tăng nói xong liền đóng cửa lại, tiếp tục lĩnh hội Sáng Thế Kinh, dù sao Trái Đất đã bắt đầu khôi phục, cho dù biểu hiện của hắn rất không bình thường, cũng không sao hết.
Mẫn Thiệu nghe vậy, cảm thấy vô cùng cổ quái lại giật mình, vị quản lý này vậy mà không đói? Điều này sao có thể?
- Lẽ nào quản lý mắc bệnh ung thư dạ dày không thể ăn cơm a? Có điều nhìn cũng không giống a, người mắc ung thư dạ dày không phải đều là đói đến khô quắt sao?
Mẫn Thiệu nghĩ mãi không ra, có điều Đường Tăng nói không cho phép quấy rầy, hắn cũng không dám tiếp tục quấy rầy, bèn đem chuyện này nói cho bà chủ.
...............................
- Cậu nói là, quản lý Đường Tằng trước giờ không ăn cơm? Ba ngày ba đêm, không uống một giọt nước?
Viên Tây nghe điện thoai Mẫn Thiệu gọi đến, nghe về những việc Đường Tăng đã làm trong khoảng thời gian này, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Người sao có thể không cần ăn cơm cơ chứ?
Cho dù là cao nhân trong truyền thuyết, cũng không thể không cần ăn cơm a?
- Quản lý Đường có mua đồ ăn vặt hay không?
Viên Tây hỏi.
- Tuyệt đối không mua, đêm đó lúc quản lý trở về không mang theo gì cả, hơn nữa theo thiết bị giám sát hành lang tầng hai cho thấy, từ sau khi quản lý vào phòng cũng không đi ra ngoài.
Mẫn Thiệu giải thích nói:
- Vừa rồi lúc tôi đi tìm quản lý, nhìn trộm một chút trong phòng, cũng không thấy túi đồ ăn vặt hoặc là mì tôm, nhưng quản lý vẫn tinh thần sáng láng như cũ.
Viên Tây nghe vậy, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Một lúc lâu sau, Viên Tây mới nói:
- Chuyện của quản lý Đường Tằng, cậu không cần để ý đến, về sau hắn có gì cần, cậu tận lực thỏa mãn hắn, nếu như không thể, liền gọi điện thoại cho tôi.
- Vâng, bà chủ!
Mẫn Thiệu cung kính nói.
Đặt điện thoại di động xuống, trong lòng Viên Tây mãi không thể bình tĩnh, càng cảm thấy Đường Tằng này không đơn giản.
- Chẳng lẽ, Đường Tằng này, cũng là “tiến hóa giả” mấy ngày nay đang lưu truyền? nhưng mà những người kia sau khi tiến hóa không phải càng cần ăn cơm để bổ sung thêm năng lượng sao?
Viên Tây lẩm bẩm.
Trong ba ngày này, Trái Đất xảy ra thay đổi rất lớn, một vài nhân loại xuất hiện biến dị khó hiểu, có người đột nhiên sức lực dồi dào, có người đột nhiên có thể phóng lửa, hoặc là phóng lôi điện.
Thậm chí có người, tốc độ vận chuyển tư duy đột nhiên nhanh hơn gấp trăm lần, trở thành nghiên cứu sinh siêu cấp.
Càng thần kỳ là, hôm qua lưu truyền một chuyện, một người phụ nữ, vậy mà có thể khống chế từ xa máy móc đồ điện vận hành....
Có một vài nơi, xuất hiện sự việc động vật hoang dã bạo loạn, động vật trong vườn bách thú cũng bắt đầu trở nên không an phận, rất nhiều vườn bách thú mấy ngày nay đột nhiên tuyên bố cần được bảo vệ, lần lượt đóng cửa.
Có điều những sự việc này vừa mới xảy ra, lập tức liền bị quốc gia đem tin tức áp xuống, cho nên rất ít người biết những chuyện này.
Mà lấy thân phận của Viên Tây, đương nhiên biết được những chuyện này, cô mơ hồ cảm thấy, thế giới này sắp thay đổi.
- Ầm ầm...
Lúc này một tiếng sấm vang vọng bầu trời, nhưng mà bầu trời bên ngoài vô cùng quang đãng, không hề thấy mây đen.
- Reng reng reng...
Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, Viên Tây vừa được kết nối, trong điện thoại di động liền truyền đến tiếng nói rất vội vàng:
- Bà chủ ngài mau xem tin tức khu vực.
Viên Tây sững sờ, vội vàng mở Tivi LCD, chỉnh đến kênh Kinh Nam.
Hình ảnh vừa xuất hiện, liền là rất nhiều chim băng.
Viên Tây đang nghi hoặc, liền phát hiện ống kính chuyển hướng, phía xa có một người đàn ông toàn thân bốc lên khí trắng, hoảng sợ chạy khắp nơi, chạm vào ai người đó liền biến thành chim băng.
Mà ở phía sau, hai người đàn ông thường phục nhanh chóng đuổi theo, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.
- Chuyện gì vậy?
Viên Tây hỏi.
- Người bị đuổi kia chính là Viên Đào, trước đó đánh nhau với người khác tại Dạ Tổng Hội, đột nhiên toàn thân bốc khói trắng, làm đóng băng rất nhiều người, đưa tới sự chú ý của cấp trên.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nói của người đàn ông:
- Bà chủ, có muốn xuất thủ cứu Viên Đào hay không?
Viên Đào, là em trai của Viên Tây, năm nay hai mươi lăm tuổi, nhưng là một kẻ ăn chơi, cả ngày ăn chơi đàng điếm, cùng người khác tranh giành tình nhân.
Viên Tây chần chừ một lúc, nói:
- Người cấp trên hẳn là sẽ không quá đáng, trước nhìn một chút tình hình, có điều vẫn nên chào hỏi trước, đảm bảo tính mạng của Viên Đào.
- Vâng, bà chủ.
Người đối diện cúp điện thoại.
Viên Tây và em trai Viên Đào cùng cha khác mẹ, vốn nên là Viên Đào kế thừa gia sản, chỉ có điều bản lĩnh của Viên Đào quá kém, mà bản lĩnh của chị gái Viên Tây lại vượt xa dự đoán của mọi người, cho nên xí nghiệp Viên thị liền rơi vào tay Viên Tây.
Điều này cũng khiến cho quan hệ của hai chị em ác liệt đến mức đóng băng, nhưng cho dù thế nào hai người cũng là chị em, Viên Tây sẽ không trơ mắt nhìn Viên Đào gặp nguy hiểm.
............................
Bầu không khí bên ngoài vô cùng quỷ dị, thần hồn nát thần tính, thậm chí có người tuyên bố ngày tận thế sắp tới, trên mạng cũng là ồn ào huyên náo.
Có điều tất cả những điều này đều không liên quan đến Đường Tăng.
Nhoáng một cái liền đã trôi qua một tháng, ngày này, Đường Tăng cuối cùng cũng bắt được một tia linh cảm sáng tạo.
Trong phòng, Đường Tăng tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa trong ngăn tủ, thi triển Sáng Tạo Chi Thuật, lập tức điều khiển xuất hiện một cái bóng nữa chồng lên nhau, mơ hồ nhìn lại, dường như là hai cái điều khiển chồng lên nhau.
Đường Tăng đang muốn tiếp tục, lúc này tiếng chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, chiếc bóng bên trên điều khiển lập tức biến mất.
- Chuyện gì?
Đường Tăng nghi hoặc nghe điện thoại, số điện thoại di động này là người của Quốc An đăng kí, những người biết số điện thoại di động của hắn vô cùng ít ỏi.
Nếu không có chuyện quan trọng, bình thường sẽ không có người gọi cuộc điện thoại này, mà chỉ cần chiếc điện thoại này vừa vang lên, đã nói lên rằng có chuyện lớn, cho nên Đường Tăng cũng rất kiên nhẫn.
- Đường Tằng, mau đến đường vành đai Giang Bắc.
Trong điện thoại, Bạch Lộ gấp gáp nói:
- Thôn Ma Khê, ở đây đã xảy ra chuyện, chúng tôi không giải quyết được.