Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Quân Thư Ảnh chỉ đỡ một kiếm này đã thấy toàn thân chấn động, lòng bàn tay phải đau đớn tưởng chừng sắp gãy ra.
Thanh kiếm chắn trước người không thể ngăn được thế tới mãnh liệt sắc bén, kiếm khí cứ thế ập thẳng vào mặt Quân Thư Ảnh. Mái tóc dài bị kiếm khí thổi tung, một dòng máu nóng ấm xuất hiện trên gương mặt y.
Trong khoảnh khắc đó, vạn vật dường như chỉ còn là hư ảnh, chỉ có đôi mắt đen thẫm hiện ra rõ ràng trước mắt y.
Đôi mắt không chứa ý cười, chỉ còn sự khinh miệt, lạnh lùng cùng sát ý không hề kìm nén.
Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy cả tâm can y cũng bị thương tổn bởi một kiếm này.
Hóa ra khi đôi mắt kia không còn sự ôn nhu lại sắc bén như vậy, so với thanh kiếm trong tay hắn càng khiến người khác đau đớn hơn.
Y vẫn ngẩng đầu nhìn đôi mắt khiến tâm can y đau đớn, đôi mắt trong suốt, phải trái phân minh. Y không biết mình mong đợi điều gì từ ánh mắt đó, nhưng không phải là sự khinh miệt như thế này. Lòng đầy phiền muộn, y dốc hết lực, buộc Sở Phi Dương thối lui.
“Quân Thư Ảnh, đừng tưởng rằng ta dám nói mà không dám làm. Nếu chỉ lo phòng thủ ngươi chắc chắn sẽ chết.” Sở Phi Dương khẽ cười, lời nói còn chưa dứt đã phi thân đến trước mặt Quân Thư Ảnh.Quân Thư Ảnh xoay người, nhảy ra khỏi tầm kiếm của Sở Phi Dương. Sở Phi Dương không ngừng lại mà tiếp tục truy kích, chiêu thức sắc bén không muốn chừa cho Quân Thư Ảnh đường sống.
Tình thế này thật quen thuộc, lại xa xôi như chuyện đã xảy ra từ kiếp trước.
Nhưng kỳ thật cũng chỉ là chuyện của mấy tháng trước. Sở Phi Dương khi đó cũng như bây giờ, từng chiêu từng chiêu đều mang theo sát ý.
Nháy mắt, hắn trở thành một người xa lạ. Con người ôn nhu với y gần một năm nay, giờ khắc này tưởng như chỉ tồn tại trong mộng.
“Ngươi do dự cái gì? Ngươi không hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy phải không?” Giọng nói thản nhiên cùng sát khí bức người truyền đến. “Ta nghĩ trước kia ta đã sai rồi. Ta muốn nhận trách nhiệm, kỳ thật Quân giáo chủ đâu cần người khác lãnh nhận trách nhiệm này. Ta đã cho ngươi mọi thứ ngươi muốn, nhưng ngươi lòng tham không đáy. Ta muốn đối xử với ngươi thật tốt, để ngươi động lòng, ta yêu thương ngươi, muốn sưởi ấm trái tim ngươi, nhưng ta lại quên, ngươi vốn dĩ là một con độc xà.”
“Câm mồm!” Quân Thư Anh tức giận trước lời lẽ chua ngoa của Sở Phi Dương.
“Ngươi giỏi nhất điều gì? Vong ân phụ nghĩa phải không?” Sở Phi Dương không để ý, tiếp tục khinh miệt nói.
Quân Thư Ảnh nắm chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt ẩn hiện tia máu, tung đòn phản công, mỗi một kiếm đâm tới đều mang theo một tia kiếm khí.
Sở Phi Dương toàn lực ứng phó. Kiếm khí vờn quanh cả hai, cuồng phong nổi lên tứ phía. Những người đứng ngoài vô tình bị kiếm khí chạm vào toàn thân chấn động, phải dùng binh khí đỡ đòn mới tránh được thương tích.
Sở Phi Dương phi thân đến một khoảng sân trống trải. Quân Thư Ảnh đuổi sát phía sau, tung ra một đường kiếm ngang. Một kiếm này chứa toàn lực, sát khí phát ra như sóng nước trên mặt hồ bị khuấy động.
Sở Phi Dương né đòn. Nhìn quanh thấy vài người đang chiến đấu gần đó, Sở Phi Dương liền dùng chuôi kiếm mượn lực đẩy những người đó ra.
Khi người cuối cùng đã ra khỏi luồng kiếm khí của Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương thu hồi kiếm, nhìn Quân Thư Ảnh chăm chú.
“Đúng là bản tính không đổi.” Sở Phi Dương khua kiếm, đôi mày hơi nhíu lại.
Quân Thư Ảnh vẫn đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương cứu người.
Rõ ràng hai người họ cách nhau không xa, mà như thể y đang đứng bên đây bờ còn Sở Phi Dương cùng bọn người kia ở bên bờ đối diện.
Y nắm thanh kiếm thật chặt, mồ hôi lạnh dính ướt chuôi kiếm. Nhưng vẫn không rét lạnh bằng trái tim này, chất chứa bao nhiêu hận ý, phẫn nộ, bên tai lại văng vẳng lời nói vô tình của Sở Phi Dương.
Hắn dường như đã nói, Quân Thư Ảnh, ngươi có tư cách sao? Ngươi có tư cách sao?…
“Sở Phi Dương, ngươi khinh người quá đáng.” Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, nói từng chữ một.
Sở Phi Dương cười lạnh: “Ngươi cũng vậy.” Hắn vừa nói vừa tấn công. Quân Thư Ảnh đột nhiên chỉ nhìn thấy ánh kiếm đang hướng thẳng về phía mình.Khóe mắt cảm thấy cay nóng. Y chợt nghĩ, cứ như vậy mà buông xuôi. Để cho thanh kiếm kia đâm vào ngực mình, để cho tâm trạng rối bời cùng những tình cảm càng ngày càng khiến y không chịu đựng nổi theo dòng máu tươi chảy ra khỏi cơ thể, nhiễm hồng thanh kiếm của hắn cùng ánh mắt vô tình kia…
Thanh kiếm chắn trước người không thể ngăn được thế tới mãnh liệt sắc bén, kiếm khí cứ thế ập thẳng vào mặt Quân Thư Ảnh. Mái tóc dài bị kiếm khí thổi tung, một dòng máu nóng ấm xuất hiện trên gương mặt y.
Trong khoảnh khắc đó, vạn vật dường như chỉ còn là hư ảnh, chỉ có đôi mắt đen thẫm hiện ra rõ ràng trước mắt y.
Đôi mắt không chứa ý cười, chỉ còn sự khinh miệt, lạnh lùng cùng sát ý không hề kìm nén.
Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy cả tâm can y cũng bị thương tổn bởi một kiếm này.
Hóa ra khi đôi mắt kia không còn sự ôn nhu lại sắc bén như vậy, so với thanh kiếm trong tay hắn càng khiến người khác đau đớn hơn.
Y vẫn ngẩng đầu nhìn đôi mắt khiến tâm can y đau đớn, đôi mắt trong suốt, phải trái phân minh. Y không biết mình mong đợi điều gì từ ánh mắt đó, nhưng không phải là sự khinh miệt như thế này. Lòng đầy phiền muộn, y dốc hết lực, buộc Sở Phi Dương thối lui.
“Quân Thư Ảnh, đừng tưởng rằng ta dám nói mà không dám làm. Nếu chỉ lo phòng thủ ngươi chắc chắn sẽ chết.” Sở Phi Dương khẽ cười, lời nói còn chưa dứt đã phi thân đến trước mặt Quân Thư Ảnh.Quân Thư Ảnh xoay người, nhảy ra khỏi tầm kiếm của Sở Phi Dương. Sở Phi Dương không ngừng lại mà tiếp tục truy kích, chiêu thức sắc bén không muốn chừa cho Quân Thư Ảnh đường sống.
Tình thế này thật quen thuộc, lại xa xôi như chuyện đã xảy ra từ kiếp trước.
Nhưng kỳ thật cũng chỉ là chuyện của mấy tháng trước. Sở Phi Dương khi đó cũng như bây giờ, từng chiêu từng chiêu đều mang theo sát ý.
Nháy mắt, hắn trở thành một người xa lạ. Con người ôn nhu với y gần một năm nay, giờ khắc này tưởng như chỉ tồn tại trong mộng.
“Ngươi do dự cái gì? Ngươi không hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy phải không?” Giọng nói thản nhiên cùng sát khí bức người truyền đến. “Ta nghĩ trước kia ta đã sai rồi. Ta muốn nhận trách nhiệm, kỳ thật Quân giáo chủ đâu cần người khác lãnh nhận trách nhiệm này. Ta đã cho ngươi mọi thứ ngươi muốn, nhưng ngươi lòng tham không đáy. Ta muốn đối xử với ngươi thật tốt, để ngươi động lòng, ta yêu thương ngươi, muốn sưởi ấm trái tim ngươi, nhưng ta lại quên, ngươi vốn dĩ là một con độc xà.”
“Câm mồm!” Quân Thư Anh tức giận trước lời lẽ chua ngoa của Sở Phi Dương.
“Ngươi giỏi nhất điều gì? Vong ân phụ nghĩa phải không?” Sở Phi Dương không để ý, tiếp tục khinh miệt nói.
Quân Thư Ảnh nắm chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt ẩn hiện tia máu, tung đòn phản công, mỗi một kiếm đâm tới đều mang theo một tia kiếm khí.
Sở Phi Dương toàn lực ứng phó. Kiếm khí vờn quanh cả hai, cuồng phong nổi lên tứ phía. Những người đứng ngoài vô tình bị kiếm khí chạm vào toàn thân chấn động, phải dùng binh khí đỡ đòn mới tránh được thương tích.
Sở Phi Dương phi thân đến một khoảng sân trống trải. Quân Thư Ảnh đuổi sát phía sau, tung ra một đường kiếm ngang. Một kiếm này chứa toàn lực, sát khí phát ra như sóng nước trên mặt hồ bị khuấy động.
Sở Phi Dương né đòn. Nhìn quanh thấy vài người đang chiến đấu gần đó, Sở Phi Dương liền dùng chuôi kiếm mượn lực đẩy những người đó ra.
Khi người cuối cùng đã ra khỏi luồng kiếm khí của Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương thu hồi kiếm, nhìn Quân Thư Ảnh chăm chú.
“Đúng là bản tính không đổi.” Sở Phi Dương khua kiếm, đôi mày hơi nhíu lại.
Quân Thư Ảnh vẫn đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương cứu người.
Rõ ràng hai người họ cách nhau không xa, mà như thể y đang đứng bên đây bờ còn Sở Phi Dương cùng bọn người kia ở bên bờ đối diện.
Y nắm thanh kiếm thật chặt, mồ hôi lạnh dính ướt chuôi kiếm. Nhưng vẫn không rét lạnh bằng trái tim này, chất chứa bao nhiêu hận ý, phẫn nộ, bên tai lại văng vẳng lời nói vô tình của Sở Phi Dương.
Hắn dường như đã nói, Quân Thư Ảnh, ngươi có tư cách sao? Ngươi có tư cách sao?…
“Sở Phi Dương, ngươi khinh người quá đáng.” Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, nói từng chữ một.
Sở Phi Dương cười lạnh: “Ngươi cũng vậy.” Hắn vừa nói vừa tấn công. Quân Thư Ảnh đột nhiên chỉ nhìn thấy ánh kiếm đang hướng thẳng về phía mình.Khóe mắt cảm thấy cay nóng. Y chợt nghĩ, cứ như vậy mà buông xuôi. Để cho thanh kiếm kia đâm vào ngực mình, để cho tâm trạng rối bời cùng những tình cảm càng ngày càng khiến y không chịu đựng nổi theo dòng máu tươi chảy ra khỏi cơ thể, nhiễm hồng thanh kiếm của hắn cùng ánh mắt vô tình kia…