Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Thời hạn ba tháng càng đến gần, Quân Thư Ảnh càng không thể khống chế cơn hoảng loạn. Y thừa nhận là mình sợ chết, cực kỳ sợ. Cho dù thế giới này có khiến y chán ghét đến thế nào thì y cũng hoàn toàn không muốn chết.
Phẫn Tình Châu không ở Mai gia, vậy thì ở đâu?
Lúc trước y còn có thể thong thả là vì y nghĩ mình biết Phẫn Tình Châu ở đâu, chỉ chờ y đến mang đi. Nhưng giờ, y đột nhiên không còn manh mối về nó, thời gian lại điên cuồng lao đi, cảm giác lo lắng bức người khi nước đã đến chân. Mùa hè với cái nắng chói chang khô nóng càng làm Quân Thư Ảnh luống cuống bất an.
Có lẽ còn vì những nguyên nhân khác nữa. Quân Thư Ảnh nâng phần bụng đã hiện ra rõ ràng, chau mày.
Y không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Y có thể cảm thấy sinh mệnh trong bụng mỗi khi nó duỗi tay duỗi chân hay cuộn tròn thân thể. Quái dị, nhưng lại chân thật dị thường.
Tiếng cánh cửa bị đẩy ra khẽ vang, Sở Phi Dương mang chén dược đến. Cước bộ của hắn vẫn chậm chạp, nhưng không còn khập khiễng như trước. Đây không phải lần đầu tiên Quân Thư Ảnh cảm thán sự thích ứng nhanh như quái vật của hắn.
Sở Phi Dương đi đến trước bàn đặt chén dược xuống, khi không nghe bất kỳ tiếng động hay lời lẽ nhạo báng nào của Quân Thư Ảnh, hắn khẽ nghiêng đầu cười hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Quân Thư Ảnh nhăn mặt nhăn mày đáp: “Nó luôn động.”
Sở Phi Dương sờ sờ chén dược, ngồi xuống bên cạnh bàn, cười nói: “Đó là vì tâm tình ngươi không tốt. Ngươi càng phiền não nó càng động. Ngươi bình tĩnh thì nó mới yên tĩnh lại.”
Quân Thư Ảnh nâng bụng, liếc Sở Phi Dương một cái, khinh thường nói: “Ra là Sở đại hiệp ngươi cũng có kinh nghiệm trong những chuyện này.”
“Là đại phu trong dược điếm nói. Mỗi lần đến lão hỏi han, không biết cũng khó. Dược đây, ngươi uống ngay đi.”
Quân Thư Ảnh tối mặt, oán hận nói: “Ta sớm muộn gì cũng giết lão già chết tiệt kia.”
Quân Thư Ảnh đi đến cạnh bàn bưng chén dược lên uống. Sở Phi Dương ngồi bên cạnh thản thiên đáp lại: “Nếu ngươi dám lạm sát kẻ vô tội, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi.”
Quân Thư Ảnh nhướn mắt, lạnh lùng nói: “Ta biết Sở đại hiệp. Cái mạng nhỏ của ta đang ở trong tay ngươi, ta sao dám làm chuyện xằng bậy.”“Vậy thì tốt rồi.” Sở Phi Dương gật đầu.
Quân Thư Ảnh một hơi uống hết chén dược đen đặc, rồi mạnh tay đặt chén lên bàn, vén tấm áo choàng rộng thùng thình ngồi đối diện Sở Phi Dương, nhìn hắn sờ soạng thu dọn chén dược.
“Sở Phi Dương, đại hiệp các ngươi đều nhàn rỗi như thế sao? Cứ chạy theo dạy giảng đạo bọn ta phải từ bỏ cái ác, cải tà quy chính sao?” Quân Thư Ảnh nói đến câu cuối khẽ nhếch miệng khinh thường.
“… Ngươi là ngươi đầu tiên.” Sở Phi Dương thản nhiên đáp, đem đôi mắt vô thần quét một vòng trên người Quân Thư Ảnh. Mặc dù đó là một đôi mắt vô thần, nhưng Quân Thư Ảnh có thể cảm nhận trong đó có một tia ý vị sâu sắc. Vốn y muốn nhạo báng châm chọc Sở Phi Dương một phen, nhưng không ngờ mình lại bị câu trả lời làm cho bất ngờ đến nỗi không thốt được lời nào.
“Quân công tử an tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ lại đến quấy rầy ngươi.” Sở Phi Dương vừa cười nói vừa đi ra ngoài. Quân Thư Ảnh oán hận nhìn chằm chằm người đang rời đi, nâng bụng trở lại giường, nhíu mày thầm nguyền rủa. Quả nhiên sinh mệnh trong bụng y lại quẫy đạp dữ dội hơn.
Nhưng ngày hôm sau Sở Phi Dương không đến. Buổi sáng vẫn có tiếng gõ cửa khe khẽ, nhưng khi y mở cửa thì chỉ nhìn thấy khuôn mặt cười nịnh nọt của tiểu nhị.
Trong tay tiểu nhị là một giỏ thức ăn, không nhìn tới thân hình có chút bất thường của Quân Thư Ảnh gã cúi đầu khom lưng hành lễ, gương mặt đầy tươi cười nói: “Chào Quân công tử, tiểu nhân vội tới đưa cơm cho ngài đây. Vị Sở đại hiệp kia có phân phối tiểu nhân phải lo thức ăn cho ngài thật tốt.”
Quân Thư Ảnh cảm thấy đau đầu, y xoa xoa trán, nhíu mày hỏi: “Người họ Sở kia đâu?”
“Đã rời đi rồi.” Tiểu nhị nhanh chân lẹ tay sắp xếp đồ ăn lên bàn, nhẹ nhàng đáp.
“Đi rồi?” Quân Thư Ảnh nhất thời không biết phản ứng ra sao. “Đi đâu?”
Tiểu nhị ha hả cười nói: “Tiểu nhân nào biết chuyện của Sở đại hiệp. Sáng sớm hôm nay Sở đại hiệp đã rời đi rồi. Ngài dùng cơm đi, có gì cần cứ gọi tiểu nhân.”
Quân Thư Ảnh khoát tay ý bảo tiểu nhị lui ra. Tiểu nhị rời phòng, đóng cửa, bốn phía nhất thời yên tĩnh trở lại.
Phẫn Tình Châu không ở Mai gia, vậy thì ở đâu?
Lúc trước y còn có thể thong thả là vì y nghĩ mình biết Phẫn Tình Châu ở đâu, chỉ chờ y đến mang đi. Nhưng giờ, y đột nhiên không còn manh mối về nó, thời gian lại điên cuồng lao đi, cảm giác lo lắng bức người khi nước đã đến chân. Mùa hè với cái nắng chói chang khô nóng càng làm Quân Thư Ảnh luống cuống bất an.
Có lẽ còn vì những nguyên nhân khác nữa. Quân Thư Ảnh nâng phần bụng đã hiện ra rõ ràng, chau mày.
Y không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Y có thể cảm thấy sinh mệnh trong bụng mỗi khi nó duỗi tay duỗi chân hay cuộn tròn thân thể. Quái dị, nhưng lại chân thật dị thường.
Tiếng cánh cửa bị đẩy ra khẽ vang, Sở Phi Dương mang chén dược đến. Cước bộ của hắn vẫn chậm chạp, nhưng không còn khập khiễng như trước. Đây không phải lần đầu tiên Quân Thư Ảnh cảm thán sự thích ứng nhanh như quái vật của hắn.
Sở Phi Dương đi đến trước bàn đặt chén dược xuống, khi không nghe bất kỳ tiếng động hay lời lẽ nhạo báng nào của Quân Thư Ảnh, hắn khẽ nghiêng đầu cười hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Quân Thư Ảnh nhăn mặt nhăn mày đáp: “Nó luôn động.”
Sở Phi Dương sờ sờ chén dược, ngồi xuống bên cạnh bàn, cười nói: “Đó là vì tâm tình ngươi không tốt. Ngươi càng phiền não nó càng động. Ngươi bình tĩnh thì nó mới yên tĩnh lại.”
Quân Thư Ảnh nâng bụng, liếc Sở Phi Dương một cái, khinh thường nói: “Ra là Sở đại hiệp ngươi cũng có kinh nghiệm trong những chuyện này.”
“Là đại phu trong dược điếm nói. Mỗi lần đến lão hỏi han, không biết cũng khó. Dược đây, ngươi uống ngay đi.”
Quân Thư Ảnh tối mặt, oán hận nói: “Ta sớm muộn gì cũng giết lão già chết tiệt kia.”
Quân Thư Ảnh đi đến cạnh bàn bưng chén dược lên uống. Sở Phi Dương ngồi bên cạnh thản thiên đáp lại: “Nếu ngươi dám lạm sát kẻ vô tội, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi.”
Quân Thư Ảnh nhướn mắt, lạnh lùng nói: “Ta biết Sở đại hiệp. Cái mạng nhỏ của ta đang ở trong tay ngươi, ta sao dám làm chuyện xằng bậy.”“Vậy thì tốt rồi.” Sở Phi Dương gật đầu.
Quân Thư Ảnh một hơi uống hết chén dược đen đặc, rồi mạnh tay đặt chén lên bàn, vén tấm áo choàng rộng thùng thình ngồi đối diện Sở Phi Dương, nhìn hắn sờ soạng thu dọn chén dược.
“Sở Phi Dương, đại hiệp các ngươi đều nhàn rỗi như thế sao? Cứ chạy theo dạy giảng đạo bọn ta phải từ bỏ cái ác, cải tà quy chính sao?” Quân Thư Ảnh nói đến câu cuối khẽ nhếch miệng khinh thường.
“… Ngươi là ngươi đầu tiên.” Sở Phi Dương thản nhiên đáp, đem đôi mắt vô thần quét một vòng trên người Quân Thư Ảnh. Mặc dù đó là một đôi mắt vô thần, nhưng Quân Thư Ảnh có thể cảm nhận trong đó có một tia ý vị sâu sắc. Vốn y muốn nhạo báng châm chọc Sở Phi Dương một phen, nhưng không ngờ mình lại bị câu trả lời làm cho bất ngờ đến nỗi không thốt được lời nào.
“Quân công tử an tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ lại đến quấy rầy ngươi.” Sở Phi Dương vừa cười nói vừa đi ra ngoài. Quân Thư Ảnh oán hận nhìn chằm chằm người đang rời đi, nâng bụng trở lại giường, nhíu mày thầm nguyền rủa. Quả nhiên sinh mệnh trong bụng y lại quẫy đạp dữ dội hơn.
Nhưng ngày hôm sau Sở Phi Dương không đến. Buổi sáng vẫn có tiếng gõ cửa khe khẽ, nhưng khi y mở cửa thì chỉ nhìn thấy khuôn mặt cười nịnh nọt của tiểu nhị.
Trong tay tiểu nhị là một giỏ thức ăn, không nhìn tới thân hình có chút bất thường của Quân Thư Ảnh gã cúi đầu khom lưng hành lễ, gương mặt đầy tươi cười nói: “Chào Quân công tử, tiểu nhân vội tới đưa cơm cho ngài đây. Vị Sở đại hiệp kia có phân phối tiểu nhân phải lo thức ăn cho ngài thật tốt.”
Quân Thư Ảnh cảm thấy đau đầu, y xoa xoa trán, nhíu mày hỏi: “Người họ Sở kia đâu?”
“Đã rời đi rồi.” Tiểu nhị nhanh chân lẹ tay sắp xếp đồ ăn lên bàn, nhẹ nhàng đáp.
“Đi rồi?” Quân Thư Ảnh nhất thời không biết phản ứng ra sao. “Đi đâu?”
Tiểu nhị ha hả cười nói: “Tiểu nhân nào biết chuyện của Sở đại hiệp. Sáng sớm hôm nay Sở đại hiệp đã rời đi rồi. Ngài dùng cơm đi, có gì cần cứ gọi tiểu nhân.”
Quân Thư Ảnh khoát tay ý bảo tiểu nhị lui ra. Tiểu nhị rời phòng, đóng cửa, bốn phía nhất thời yên tĩnh trở lại.