Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Khi Sở Phi Dương buông Quân Thư Ảnh ra, cả hai đều thở hổn hển.
Sở Phi Dương gắt gao ngăn chặn Quân Thư Ảnh, lại tiếp tục một nụ hôn thật sâu. Quân Thư Ảnh quay mặt đi, hắn liền vùi mặt cổ y, đôi tay vòng qua người y càng siết chặt hơn.Không biết qua bao lâu, Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh. Gương mặt y tái nhợt, hàng mi khép hờ khẽ run.
“Quân Thư Ảnh, ta…” Sở Phi Dương lên tiếng, nhưng không biết phải nói tiếp thế nào. “Ta đối với ngươi… tuyệt không có ý bất kính.”
Quân Thư Ảnh nhíu mày, muốn đẩy Sở Phi Dương ra.
Sở Phi Dương hơi dùng sức áp chế không cho y giãy giụa, dựa sát vào thân thể hơi lạnh lẽo của y, nói: “Ta không tin ngươi không có cảm giác, Quân Thư Ảnh, ta dù quá phận ngươi cũng không chối từ ta, phải không?”
Quân Thư Ảnh không nói gì, Sở Phi Dương đưa tay vuốt ve gương mặt y, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau.
“Kỳ thật hiện tại ngươi cũng không chán ghét ta…” Sở Phi Dương đột nhiên cười khẽ, thấp giọng nói, cúi xuống hôn môi Quân Thư Ảnh. Cảm giác mềm mại lạnh lẽo như vậy, không biết là do hắn quá nóng hay là Quân Thư Ảnh quá lạnh.
Sở Phi Dương cẩn thận vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng tiến vào miệng y.
Quân Thư Ảnh cũng không đẩy hắn ra.
Sở Phi Dương bỗng cảm thấy như vậy cũng không khiến hắn hài lòng. Thời điểm này, hắn không thể xác định là Quân Thư Ảnh đã thật sự động tâm với mình, hay y làm vậy chỉ để đổi lấy sự trợ giúp của hắn.
“Ta không phải muốn ngươi báo đáp. Ngươi hiểu chứ?” Sở Phi Dương ghé vào tai y nói.
Quân Thư Ảnh quay đầu đi, muốn tránh hơi thở như có như không của Sở Phi Dương đang phả vào tai mình.
Sở Phi Dương thở dài, đứng dậy mặc lại y phục, nói: “Giường đều bị ướt cả rồi. Ta sẽ giúp ngươi thay chăn mới. Công lực ngươi vừa mới khôi phục, nên nghỉ ngơi một chút rồi hãy vận khí điều trị.” Nói xong hắn liền rời đi. Quân Thư Ảnh đưa tay vắt ngang trán, thở phào nhẹ nhõm.
———————
Quân Thư Ảnh nhanh chóng hồi phục công lực, chỉ trong nửa tháng y đã khôi phục được bảy tám phần. Sở Phi Dương mỗi ngày đều nhìn y luyện công, thỉnh thoảng lại chỉ điểm, nhờ vậy công lực Quân Thư Ảnh càng ngày càng tăng tiến, y càng bội phục Sở Phi Dương hơn. Võ công của hắn quả thực thâm sâu khôn lường, y phải thừa nhận đệ nhất thiên hạ quả thật chỉ có thể là Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương đã hứa là sẽ dạy võ công, Quân Thư Ảnh tất nhiên sẽ không khách khí. Sở Phi Dương cũng tận tâm tận lực truyền thụ võ công cho y. Hai người cũng không nhắc lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, có điều hành động của Sở Phi Dương càng lúc càng thân mật, nhưng Quân Thư Ảnh trầm mê võ nghệ, cũng không để ý đến chuyện này.
Khí trời càng lúc càng trở lạnh, Sở Phi Dương liền mua chút y phục mới cho Quân Thư Ảnh, Cao Phóng cùng tiểu hài tử. Hắn gọi mọi người vào sảnh chọn y phục. Cao Phóng vừa ôm tiểu hài tử vừa háo hức chọn lựa. Quân Thư Ảnh ngồi một bên, sắc mặt âm trầm, lơ đi ánh mắt chăm chú của tiểu hài tử dành cho mình.
Sở Phi Dương đến bế tiểu hài tử từ tay Cao Phóng, mang nó đến trước mặt Quân Thư Ảnh, nói: “Nội lực của ngươi cũng đã khôi phục rồi, ngươi cũng đừng nên hành động như có thâm thù đại hận gì với nó nữa. Tiểu hài tử này thật đáng yêu, đến giờ ta vẫn chưa thấy tiểu hài tử nào đáng yêu hơn đâu.”Sở Phi Dương ôm đến cho Quân Thư Ảnh xem. Tiểu hài tử trong lòng Sở Phi Dương vươn đôi tay béo tròn về phía Quân Thư Ảnh, đôi mắt đen láy nhìn y tha thiết, cái miệng vẫn chưa mọc răng chảy ra một ít nước dãi.
“Nó rất muốn thân cận với ngươi, ngươi ôm nó một chút đi.” Sở Phi Dương đưa tiểu hài tử vào ngực Quân Thư Ảnh, y chỉ có thể đỡ lấy, nhăn mặt nhăn mày miễn cưỡng ôm tiểu hài tử.
Tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Thư Ảnh, một bàn tay nắm vạt áo y, tay kia thì vươn lên như muốn chạm vào cằm y.
Cao Phóng chạy đến, cười nói: “Tiểu hài tử này cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện rồi. Tính ra nó cũng được mấy tháng rồi mà vẫn không có tên. Giáo chủ, ngươi đặt tên cho nó đi.”
Quân Thư Ảnh vừa nghe thấy liền lộ vẻ chán ghét, đưa tiểu hài tử lại cho Cao Phóng, nói: “Ta không đặt.”
Cao Phóng vội vàng bế lấy, nhẹ nhàng gỡ bàn tay tiểu hài tử còn nắm vạt áo Quân Thư Ảnh ra, quay sang nói với Sở Phi Dương: “Vậy Sở đại hiệp đặt tên đi.”
Nói về võ công thì được, chứ việc đặt tên, Sở Phi Dương quả thật không biết tí gì cả. Hắn nghĩ nghĩ, khó xử nói: “Tên dễ gọi thì dễ dưỡng, vậy… gọi là Thạch Đầu đi, cứng rắn ương ngạch.”
Cao Phóng vừa nghe liền thấy kỳ dị, cười không ngớt, nói: “Được được, tên rất hay. Tiểu Thạch Đầu, hài tử đáng thương, sau này cứ gọi ngươi là Tiểu Thạch Đầu vậy.”
Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, cười nói: “Ta biết tên này không dễ nghe. Sau này ngươi đặt lại một cái tên khác dễ nghe hơn đi.”
Quân Thư Ảnh quay đầu không trả lời. Sở Phi Dương tiến lên kéo y, nói: “Đi thôi, hôm nay ta dạy ngươi chút khinh công bộ pháp.”
Quân Thư Ảnh vừa nghe, hai mắt liền sáng lên theo hắn ra ngoài. Lần đầu cả hai giao thủ, y đã thán phục khinh công của Sở Phi Dương. Nay có cơ hội được học, đối với y thật không gì tốt bằng.
Sở Phi Dương niệm tâm pháp cho Quân Thư Ảnh nghe, đến khi y đã nắm vững, liền đưa y bay đến núi.
Hai người một trước một sau phi thân đi, Quân Thư Ảnh cố gắng cũng có thể đuổi kịp Sở Phi Dương. Tới chân núi hắn bất ngờ tăng tốc bay đi, Quân Thư Ảnh liền đuổi theo đến một vùng đất bằng phẳng.
Sở Phi Dương quay đầu lại cười cười, bỗng nhiên chạy tới ôm Quân Thư Ảnh, đưa y lên đỉnh một cây phong cách đó không xa. Cây phong cao lớn, trên đỉnh lại nhỏ hẹp chỉ đủ để hai người đứng. Gió núi phần phật, mây mù lượn lờ, đứng ở nơi cao như vậy có thể quan sát được phong cảnh hùng vĩ xung quanh.
“Ngươi thấy nơi này như thế nào? Từ nơi này nhìn xuống, tất thảy đều nhỏ bé, hồng trần thế tục cũng không còn vướng bận nữa.” Thanh âm Sở Phi Dương hòa vào gió núi càng thêm ôn nhu.
Khóe miệng Quân Thư Ảnh khẽ nhếch, y nói: “Không sai. Tiếc là khi rời khỏi nơi này, chúng ta lại trở về làm một con kiến, không thể mọc cánh thành tiên được.”
Sở Phi Dương không đáp lại, chỉ giữ cho Quân Thư Ảnh đứng vững. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Quân Thư Ảnh, ta không biết vì sao ngươi lại lạnh lùng như vậy. Nhưng ta… nguyện ý bên cạnh ngươi mãi mãi, ngươi có nguyện ý hay không?”Một lúc sau, Quân Thư Ảnh chỉ nói: “Chúng ta đi xuống đi.”
Sở Phi Dương nắm chặt tay, bất đắc dĩ than nhẹ, mang Quân Thư Ảnh bay trở về ngọn núi đối diện. Đến nơi, Quân Thư Ảnh liếc nhìn hắn một cái rồi thi triển khinh công trở về trước.
Sở Phi Dương gắt gao ngăn chặn Quân Thư Ảnh, lại tiếp tục một nụ hôn thật sâu. Quân Thư Ảnh quay mặt đi, hắn liền vùi mặt cổ y, đôi tay vòng qua người y càng siết chặt hơn.Không biết qua bao lâu, Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh. Gương mặt y tái nhợt, hàng mi khép hờ khẽ run.
“Quân Thư Ảnh, ta…” Sở Phi Dương lên tiếng, nhưng không biết phải nói tiếp thế nào. “Ta đối với ngươi… tuyệt không có ý bất kính.”
Quân Thư Ảnh nhíu mày, muốn đẩy Sở Phi Dương ra.
Sở Phi Dương hơi dùng sức áp chế không cho y giãy giụa, dựa sát vào thân thể hơi lạnh lẽo của y, nói: “Ta không tin ngươi không có cảm giác, Quân Thư Ảnh, ta dù quá phận ngươi cũng không chối từ ta, phải không?”
Quân Thư Ảnh không nói gì, Sở Phi Dương đưa tay vuốt ve gương mặt y, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau.
“Kỳ thật hiện tại ngươi cũng không chán ghét ta…” Sở Phi Dương đột nhiên cười khẽ, thấp giọng nói, cúi xuống hôn môi Quân Thư Ảnh. Cảm giác mềm mại lạnh lẽo như vậy, không biết là do hắn quá nóng hay là Quân Thư Ảnh quá lạnh.
Sở Phi Dương cẩn thận vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng tiến vào miệng y.
Quân Thư Ảnh cũng không đẩy hắn ra.
Sở Phi Dương bỗng cảm thấy như vậy cũng không khiến hắn hài lòng. Thời điểm này, hắn không thể xác định là Quân Thư Ảnh đã thật sự động tâm với mình, hay y làm vậy chỉ để đổi lấy sự trợ giúp của hắn.
“Ta không phải muốn ngươi báo đáp. Ngươi hiểu chứ?” Sở Phi Dương ghé vào tai y nói.
Quân Thư Ảnh quay đầu đi, muốn tránh hơi thở như có như không của Sở Phi Dương đang phả vào tai mình.
Sở Phi Dương thở dài, đứng dậy mặc lại y phục, nói: “Giường đều bị ướt cả rồi. Ta sẽ giúp ngươi thay chăn mới. Công lực ngươi vừa mới khôi phục, nên nghỉ ngơi một chút rồi hãy vận khí điều trị.” Nói xong hắn liền rời đi. Quân Thư Ảnh đưa tay vắt ngang trán, thở phào nhẹ nhõm.
———————
Quân Thư Ảnh nhanh chóng hồi phục công lực, chỉ trong nửa tháng y đã khôi phục được bảy tám phần. Sở Phi Dương mỗi ngày đều nhìn y luyện công, thỉnh thoảng lại chỉ điểm, nhờ vậy công lực Quân Thư Ảnh càng ngày càng tăng tiến, y càng bội phục Sở Phi Dương hơn. Võ công của hắn quả thực thâm sâu khôn lường, y phải thừa nhận đệ nhất thiên hạ quả thật chỉ có thể là Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương đã hứa là sẽ dạy võ công, Quân Thư Ảnh tất nhiên sẽ không khách khí. Sở Phi Dương cũng tận tâm tận lực truyền thụ võ công cho y. Hai người cũng không nhắc lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, có điều hành động của Sở Phi Dương càng lúc càng thân mật, nhưng Quân Thư Ảnh trầm mê võ nghệ, cũng không để ý đến chuyện này.
Khí trời càng lúc càng trở lạnh, Sở Phi Dương liền mua chút y phục mới cho Quân Thư Ảnh, Cao Phóng cùng tiểu hài tử. Hắn gọi mọi người vào sảnh chọn y phục. Cao Phóng vừa ôm tiểu hài tử vừa háo hức chọn lựa. Quân Thư Ảnh ngồi một bên, sắc mặt âm trầm, lơ đi ánh mắt chăm chú của tiểu hài tử dành cho mình.
Sở Phi Dương đến bế tiểu hài tử từ tay Cao Phóng, mang nó đến trước mặt Quân Thư Ảnh, nói: “Nội lực của ngươi cũng đã khôi phục rồi, ngươi cũng đừng nên hành động như có thâm thù đại hận gì với nó nữa. Tiểu hài tử này thật đáng yêu, đến giờ ta vẫn chưa thấy tiểu hài tử nào đáng yêu hơn đâu.”Sở Phi Dương ôm đến cho Quân Thư Ảnh xem. Tiểu hài tử trong lòng Sở Phi Dương vươn đôi tay béo tròn về phía Quân Thư Ảnh, đôi mắt đen láy nhìn y tha thiết, cái miệng vẫn chưa mọc răng chảy ra một ít nước dãi.
“Nó rất muốn thân cận với ngươi, ngươi ôm nó một chút đi.” Sở Phi Dương đưa tiểu hài tử vào ngực Quân Thư Ảnh, y chỉ có thể đỡ lấy, nhăn mặt nhăn mày miễn cưỡng ôm tiểu hài tử.
Tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Thư Ảnh, một bàn tay nắm vạt áo y, tay kia thì vươn lên như muốn chạm vào cằm y.
Cao Phóng chạy đến, cười nói: “Tiểu hài tử này cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện rồi. Tính ra nó cũng được mấy tháng rồi mà vẫn không có tên. Giáo chủ, ngươi đặt tên cho nó đi.”
Quân Thư Ảnh vừa nghe thấy liền lộ vẻ chán ghét, đưa tiểu hài tử lại cho Cao Phóng, nói: “Ta không đặt.”
Cao Phóng vội vàng bế lấy, nhẹ nhàng gỡ bàn tay tiểu hài tử còn nắm vạt áo Quân Thư Ảnh ra, quay sang nói với Sở Phi Dương: “Vậy Sở đại hiệp đặt tên đi.”
Nói về võ công thì được, chứ việc đặt tên, Sở Phi Dương quả thật không biết tí gì cả. Hắn nghĩ nghĩ, khó xử nói: “Tên dễ gọi thì dễ dưỡng, vậy… gọi là Thạch Đầu đi, cứng rắn ương ngạch.”
Cao Phóng vừa nghe liền thấy kỳ dị, cười không ngớt, nói: “Được được, tên rất hay. Tiểu Thạch Đầu, hài tử đáng thương, sau này cứ gọi ngươi là Tiểu Thạch Đầu vậy.”
Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, cười nói: “Ta biết tên này không dễ nghe. Sau này ngươi đặt lại một cái tên khác dễ nghe hơn đi.”
Quân Thư Ảnh quay đầu không trả lời. Sở Phi Dương tiến lên kéo y, nói: “Đi thôi, hôm nay ta dạy ngươi chút khinh công bộ pháp.”
Quân Thư Ảnh vừa nghe, hai mắt liền sáng lên theo hắn ra ngoài. Lần đầu cả hai giao thủ, y đã thán phục khinh công của Sở Phi Dương. Nay có cơ hội được học, đối với y thật không gì tốt bằng.
Sở Phi Dương niệm tâm pháp cho Quân Thư Ảnh nghe, đến khi y đã nắm vững, liền đưa y bay đến núi.
Hai người một trước một sau phi thân đi, Quân Thư Ảnh cố gắng cũng có thể đuổi kịp Sở Phi Dương. Tới chân núi hắn bất ngờ tăng tốc bay đi, Quân Thư Ảnh liền đuổi theo đến một vùng đất bằng phẳng.
Sở Phi Dương quay đầu lại cười cười, bỗng nhiên chạy tới ôm Quân Thư Ảnh, đưa y lên đỉnh một cây phong cách đó không xa. Cây phong cao lớn, trên đỉnh lại nhỏ hẹp chỉ đủ để hai người đứng. Gió núi phần phật, mây mù lượn lờ, đứng ở nơi cao như vậy có thể quan sát được phong cảnh hùng vĩ xung quanh.
“Ngươi thấy nơi này như thế nào? Từ nơi này nhìn xuống, tất thảy đều nhỏ bé, hồng trần thế tục cũng không còn vướng bận nữa.” Thanh âm Sở Phi Dương hòa vào gió núi càng thêm ôn nhu.
Khóe miệng Quân Thư Ảnh khẽ nhếch, y nói: “Không sai. Tiếc là khi rời khỏi nơi này, chúng ta lại trở về làm một con kiến, không thể mọc cánh thành tiên được.”
Sở Phi Dương không đáp lại, chỉ giữ cho Quân Thư Ảnh đứng vững. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Quân Thư Ảnh, ta không biết vì sao ngươi lại lạnh lùng như vậy. Nhưng ta… nguyện ý bên cạnh ngươi mãi mãi, ngươi có nguyện ý hay không?”Một lúc sau, Quân Thư Ảnh chỉ nói: “Chúng ta đi xuống đi.”
Sở Phi Dương nắm chặt tay, bất đắc dĩ than nhẹ, mang Quân Thư Ảnh bay trở về ngọn núi đối diện. Đến nơi, Quân Thư Ảnh liếc nhìn hắn một cái rồi thi triển khinh công trở về trước.