Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Hôn nhân từ duyên phận hay sự hiểu lầm ?
Hôm nay Minh Lâm bỗng âm thầm lấy ra một tờ giấy đã rất cũ và ố vàng rồi nhẹ nhàng nói với cô:
\- Him Lam! Đây là hôn ước của em!
Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh mình, cô không hiểu chuyện anh hai vừa nói mang ý nghĩa gì.
\- Hôn ước? Ý hai là sao ?
\- Em và đại thiếu gia nhà họ Kiều có hôn ước khi em tròn 1 tuổi!
Cách đây 6 năm Minh Lâm đã được ba mẹ kể về hôn ước của cô em gái mình. Họ chưa cho cô hay biết vì không muốn cô lo nghĩ mà tập trung học. Ba mẹ Minh Lâm nói với anh ấy về việc họ có linh cảm không hay nên nói hết với Lâm những chuyện cần dặn dò, không ngờ 2 năm sau họ đã ra đi mãi mãi trong một vụ tai nạn. Lâm kể hết tất cả những gì anh ấy biết về hôn ước của cô theo như ba mẹ đã kể và nhắn nhủ. Cô rất bất ngờ trước việc này, cô không ngờ mình đã được định sẵn hôn ước.
\- Sao trước giờ em không nghe ba mẹ nhắc đến ?
\- Vì họ không muốn làm em phải lo nghĩ!
\- Em phải lấy người đó thật sao hai ? \_ Cô nhìn Lâm bằng ánh mắt chẳng mấy hạnh phúc.
\- Ba mẹ dặn anh nếu chẳng may họ không còn khi em tốt nghiệp đại học thì anh nhất định phải thay họ thực hiện hôn ước giữa em và đại thiếu gia họ Kiều! \_ Lâm xoa đầu cô.
\- Nhưng...hôn nhân này vốn...không có tình yêu! \_ Cô trĩu mắt buồn bã.
\- Hai biết...nếu em thật sự cảm thấy không muốn kết hôn với người đó thì hai sẽ...gặp gia đình họ để hủy giao ước!
Cô nhìn người anh hai đã vì mình mà nhiều năm qua chịu biết bao khổ cực. Đã vậy anh ấy còn đang gánh chịu nỗi đau bị tình yêu phản bội, cô không thể vì cảm xúc cá nhân mà gây thêm phiền phức cho anh hai. Hơn nữa hôn ước này vốn do ba mẹ của cô định sẵn, từ nhỏ tới lớn cô luôn ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, bây giờ đây cô không muốn làm trái điều cha mẹ cô đã hứa hẹn lúc còn sống.
Cô nhìn anh hai trìu mến rồi nở nụ cười vui vẻ trên gương mặt xinh đẹp:
\- Em chỉ ngạc nhiên vì chuyện hôn ước thôi! Em sẽ kết hôn cùng người đó theo như hôn ước của cha mẹ.
\- Em nói thật không ? Hai không muốn em tự ngượng ép bản thân!\_ Lâm chăm chú nhìn em gái.
\- Em thật lòng tự nguyện mà! Hai yên tâm! \_ Cô cười hồn nhiên.
\- Vậy thì hai yên tâm rồi! Dù gả em đi hai sẽ rất buồn nhưng Kiều gia là một gia đình tốt cả về đạo đức lẫn gia cảnh. Anh hy vọng đại thiếu gia kia sẽ yêu thương và chăm sóc em của anh thật tốt! \_ Lâm ôm em gái của mình vào lòng.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Kiều lão gia và Kiều phu nhân đã chủ động liên lạc hẹn gặp mặt với Minh Lâm về chuyện hôn sự của hai gia đình. Họ đã nói chuyện rất thân tình và gần gũi với nhau, họ cũng thú nhận với chuyện của Phúc Hiên. Minh Lâm và cô cũng đã đồng ý theo sự sắp xếp của Kiều lão gia vì những điều họ nói hoàn toàn thuyết phục và rất hợp lý. Hai vợ chồng họ cứ tấm tắc khen vẻ đẹp thuần khiết mê mẩn người khác của cô. Họ thầm nghĩ cô rất xứng đôi với nhị thiếu gia Minh Nim nhà họ.
Hơn nửa tháng sau cuộc gặp mặt giữa anh em cô và vợ chồng Kiều lão gia thì hôn lễ của cô và Minh Nim đã được định ngày tổ chức nhưng cô chưa một lần gặp được anh với lý do anh rất bận công việc. Thật ra là anh không muốn đi gặp cô nên cứ lấy lý do bận việc mà nói với cha mẹ nhằm trốn tránh. 5 ngày trước khi lễ cưới diễn ra anh còn đặt vé máy bay đi nước ngoài để bình tĩnh lại mọi chuyện và điều quan trọng là anh đến đất nước Xingapo \- nơi mà Diễm Chi rất yêu thích và mong muốn đến. Anh đi đến đó với hy vọng cuối cùng là tìm được cô ta, nếu không tìm được thì sau khi kết hôn với cô, anh sẽ đòi lại món nợ cô đã khiến anh rời xa Diễm Chi, anh muốn cô sống không bằng chết.
Ngày diễn ra hôn lễ cũng là ngày anh vừa trở về nước. Anh trở về nước trước khi hôn lễ diễn ra chỉ 2 tiếng đồng hồ, Minh Lâm đã cảm thấy bức xúc và không hài lòng về cậu em rể này khi không hề đến gặp Him Lam trước đó. Nhưng cô khuyên anh trai, cô mong anh hãy thông cảm cho công việc và sự bận rộn của Minh Nim vì cô biết hôn ước này rất quan trọng đối với hai gia đình và mọi chuyện cũng đã sắp xếp đâu vào đấy nên không thể làm lớn mọi chuyện, như vậy đối với Châu gia chỉ có hại. Cô biết gia đình mình so với nhà họ Kiều quá nhỏ bé nên chỉ biết cam phận chịu đựng để không khiến cô và đặc biệt là anh hai vướng vào rắc rối khó xử.
Hôm nay trông cô thật xinh đẹp, bình thường cô vốn dĩ đã quá xinh đẹp nhưng đặc biệt hôm nay cô trở nên lộng lẫy và sắc sảo lạ thường. Người ta nói quả không sai, người con gái đẹp nhất là khi cô ấy khoác lên mình bộ váy cưới. Cô trở thành tâm điểm chú ý của hàng ngàn ánh mắt của quan khách có mặt tại lễ cưới.
Lần đầu bước vào lễ đường cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt của anh. Cô không ngờ vị hôn thuê của cô lại là một chàng trai đẹp tuyệt mỹ đến vậy. Cô trông anh có vẻ đã gặp ở đâu đó nhưng cô không thể nào nhớ ra được, cô chỉ cảm thấy gương mặt anh có chút ấn tượng về việc đã từng gặp nhưng không thể nhớ rõ. Đang cuốn tâm trí vào dòng suy nghĩ thì bỗng một cái siết tay đau đớn khiến cô như hoàn hồn nhìn về phía anh. Gương mặt anh lạnh lùng tựa như băng, đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn thẳng cha xứ đang đọc lời thề. Sau khi đọc xong, cha xứ hỏi anh, anh im lặng, im lặng một cách đáng sợ, đôi mắt không cảm xúc trước sự ngạc nhiên của toàn thể quan khách, phải mất gần 2 phút anh mới thốt ra câu: "\-Con đồng ý!", chỉ có 3 chữ ngắn gọn nhưng anh phải tốn một ít thời gian mới chịu mở miệng nói ra.
\- Him Lam! Đây là hôn ước của em!
Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh mình, cô không hiểu chuyện anh hai vừa nói mang ý nghĩa gì.
\- Hôn ước? Ý hai là sao ?
\- Em và đại thiếu gia nhà họ Kiều có hôn ước khi em tròn 1 tuổi!
Cách đây 6 năm Minh Lâm đã được ba mẹ kể về hôn ước của cô em gái mình. Họ chưa cho cô hay biết vì không muốn cô lo nghĩ mà tập trung học. Ba mẹ Minh Lâm nói với anh ấy về việc họ có linh cảm không hay nên nói hết với Lâm những chuyện cần dặn dò, không ngờ 2 năm sau họ đã ra đi mãi mãi trong một vụ tai nạn. Lâm kể hết tất cả những gì anh ấy biết về hôn ước của cô theo như ba mẹ đã kể và nhắn nhủ. Cô rất bất ngờ trước việc này, cô không ngờ mình đã được định sẵn hôn ước.
\- Sao trước giờ em không nghe ba mẹ nhắc đến ?
\- Vì họ không muốn làm em phải lo nghĩ!
\- Em phải lấy người đó thật sao hai ? \_ Cô nhìn Lâm bằng ánh mắt chẳng mấy hạnh phúc.
\- Ba mẹ dặn anh nếu chẳng may họ không còn khi em tốt nghiệp đại học thì anh nhất định phải thay họ thực hiện hôn ước giữa em và đại thiếu gia họ Kiều! \_ Lâm xoa đầu cô.
\- Nhưng...hôn nhân này vốn...không có tình yêu! \_ Cô trĩu mắt buồn bã.
\- Hai biết...nếu em thật sự cảm thấy không muốn kết hôn với người đó thì hai sẽ...gặp gia đình họ để hủy giao ước!
Cô nhìn người anh hai đã vì mình mà nhiều năm qua chịu biết bao khổ cực. Đã vậy anh ấy còn đang gánh chịu nỗi đau bị tình yêu phản bội, cô không thể vì cảm xúc cá nhân mà gây thêm phiền phức cho anh hai. Hơn nữa hôn ước này vốn do ba mẹ của cô định sẵn, từ nhỏ tới lớn cô luôn ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, bây giờ đây cô không muốn làm trái điều cha mẹ cô đã hứa hẹn lúc còn sống.
Cô nhìn anh hai trìu mến rồi nở nụ cười vui vẻ trên gương mặt xinh đẹp:
\- Em chỉ ngạc nhiên vì chuyện hôn ước thôi! Em sẽ kết hôn cùng người đó theo như hôn ước của cha mẹ.
\- Em nói thật không ? Hai không muốn em tự ngượng ép bản thân!\_ Lâm chăm chú nhìn em gái.
\- Em thật lòng tự nguyện mà! Hai yên tâm! \_ Cô cười hồn nhiên.
\- Vậy thì hai yên tâm rồi! Dù gả em đi hai sẽ rất buồn nhưng Kiều gia là một gia đình tốt cả về đạo đức lẫn gia cảnh. Anh hy vọng đại thiếu gia kia sẽ yêu thương và chăm sóc em của anh thật tốt! \_ Lâm ôm em gái của mình vào lòng.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Kiều lão gia và Kiều phu nhân đã chủ động liên lạc hẹn gặp mặt với Minh Lâm về chuyện hôn sự của hai gia đình. Họ đã nói chuyện rất thân tình và gần gũi với nhau, họ cũng thú nhận với chuyện của Phúc Hiên. Minh Lâm và cô cũng đã đồng ý theo sự sắp xếp của Kiều lão gia vì những điều họ nói hoàn toàn thuyết phục và rất hợp lý. Hai vợ chồng họ cứ tấm tắc khen vẻ đẹp thuần khiết mê mẩn người khác của cô. Họ thầm nghĩ cô rất xứng đôi với nhị thiếu gia Minh Nim nhà họ.
Hơn nửa tháng sau cuộc gặp mặt giữa anh em cô và vợ chồng Kiều lão gia thì hôn lễ của cô và Minh Nim đã được định ngày tổ chức nhưng cô chưa một lần gặp được anh với lý do anh rất bận công việc. Thật ra là anh không muốn đi gặp cô nên cứ lấy lý do bận việc mà nói với cha mẹ nhằm trốn tránh. 5 ngày trước khi lễ cưới diễn ra anh còn đặt vé máy bay đi nước ngoài để bình tĩnh lại mọi chuyện và điều quan trọng là anh đến đất nước Xingapo \- nơi mà Diễm Chi rất yêu thích và mong muốn đến. Anh đi đến đó với hy vọng cuối cùng là tìm được cô ta, nếu không tìm được thì sau khi kết hôn với cô, anh sẽ đòi lại món nợ cô đã khiến anh rời xa Diễm Chi, anh muốn cô sống không bằng chết.
Ngày diễn ra hôn lễ cũng là ngày anh vừa trở về nước. Anh trở về nước trước khi hôn lễ diễn ra chỉ 2 tiếng đồng hồ, Minh Lâm đã cảm thấy bức xúc và không hài lòng về cậu em rể này khi không hề đến gặp Him Lam trước đó. Nhưng cô khuyên anh trai, cô mong anh hãy thông cảm cho công việc và sự bận rộn của Minh Nim vì cô biết hôn ước này rất quan trọng đối với hai gia đình và mọi chuyện cũng đã sắp xếp đâu vào đấy nên không thể làm lớn mọi chuyện, như vậy đối với Châu gia chỉ có hại. Cô biết gia đình mình so với nhà họ Kiều quá nhỏ bé nên chỉ biết cam phận chịu đựng để không khiến cô và đặc biệt là anh hai vướng vào rắc rối khó xử.
Hôm nay trông cô thật xinh đẹp, bình thường cô vốn dĩ đã quá xinh đẹp nhưng đặc biệt hôm nay cô trở nên lộng lẫy và sắc sảo lạ thường. Người ta nói quả không sai, người con gái đẹp nhất là khi cô ấy khoác lên mình bộ váy cưới. Cô trở thành tâm điểm chú ý của hàng ngàn ánh mắt của quan khách có mặt tại lễ cưới.
Lần đầu bước vào lễ đường cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt của anh. Cô không ngờ vị hôn thuê của cô lại là một chàng trai đẹp tuyệt mỹ đến vậy. Cô trông anh có vẻ đã gặp ở đâu đó nhưng cô không thể nào nhớ ra được, cô chỉ cảm thấy gương mặt anh có chút ấn tượng về việc đã từng gặp nhưng không thể nhớ rõ. Đang cuốn tâm trí vào dòng suy nghĩ thì bỗng một cái siết tay đau đớn khiến cô như hoàn hồn nhìn về phía anh. Gương mặt anh lạnh lùng tựa như băng, đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn thẳng cha xứ đang đọc lời thề. Sau khi đọc xong, cha xứ hỏi anh, anh im lặng, im lặng một cách đáng sợ, đôi mắt không cảm xúc trước sự ngạc nhiên của toàn thể quan khách, phải mất gần 2 phút anh mới thốt ra câu: "\-Con đồng ý!", chỉ có 3 chữ ngắn gọn nhưng anh phải tốn một ít thời gian mới chịu mở miệng nói ra.