Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21 - Sa bẫy
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 21 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
Khương Cửu Sênh vừa dụi tắt thuốc thì Liễu Nhứ gọi điện đến. Cô bắt máy nhưng không lên tiếng, đầu bên kia rất ầm ĩ, sau đó, dường như Liễu Nhứ tìm nơi khác đỡồn hơn.
“Sênh Sênh.”
Giọng cô ta nghe rất mệt mỏi, xem ra cuộc sống của cô ta hai ngày qua không mấy suôn sẻ.
Khương Cửu Sênh lạnh nhạt hỏi: “Đã nhận được biên bản chấm dứt hợp đồng chưa?”
Ngay sau hôm việc Liễu Nhứ hãm hại cô bị phát hiện, Khương Cửu Sênh đã tìm luật sư soạn thảo văn bản chấm dứt hợp đồng. Nể tình làm việc lâu năm, lại do cô chủđộng chấm dứt hợp đồng nên cô chấp nhận trả cho cô ta mức bồi thường cao nhất.
Ở bên kia điện thoại, Liễu Nhứ chần chừ hồi lâu, cô ta than thở: “Sênh Sênh, chúng ta nói chuyện một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Khương Cửu Sênh quyết đoán đáp: “Được, ởđâu?”
“Club của Tần thị.”
Cô cúp máy, trợ lý Tiểu Kiều lái xe đưa Khương Cửu Sênh và Mạc Băng đến club của Tần thị. Khi họđến nơi thìđã bảy giờ, là lúc đường phố lên đèn rực rỡ, club ngợp trong cảnh xa hoa trụy lạc, cứ như một thành phố không bao giờ ngủ.
Khương Cửu Sênh trực tiếp đến gian phòng mà Liễu Nhứđã hẹn. Đây là gian phòng nằm trong khu vực V.I.P, rất ít người lui tới, cách xa khu vực ồn ào bên ngoài, lại có mấy phần yên ắng theo phong cách cổ kính.
Liễu Nhứđứng đợi ngoài cửa, cô ta mặc một bộ váy liền thân màu trắng, vô cùng duyên dáng yêu kiều, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời: “Sênh Sênh, côđến rồi.”
Khương Cửu Sênh gật đầu, chẳng đáp lời, chỉ mở cửa phòng V.I.P rồi bước vào: “Vào đi.”
Lạch cạch.
Cửa mở ra, Khương Cửu Sênh ngẩng phắt đầu, ánh mắt đông cứng: “Chuyện gìđây?”
Mạc Băng đẩy Liễu Nhứ ra, nhìn bên trong gian phòng một cái, sắc mặt lập tức sa sầm, cả một đám người. Đây đúng làđám người mặt người dạ thú luôn nghe lệnh thiếu gia nhà họ Giản.
Bên ngoài là một kẻ phản bội, bên trong là một đám cầm thú, vật họp theo loài.
Mạc Băng lạnh lùng liếc nhìn Liễu Nhứ: “Nói xem, chuyện này là sao?” Mạc Băng cười lạnh, “Cô Liễu từ lúc nào lại thành tay sai của cậu Hai nhà họ Giản thế kia?”
“Chị hiểu lầm rồi, lúc em chờ Sênh Sênh thì tình cờ gặp được Giản thiếu mà thôi.” Mặt cô ta không hề biến sắc, ngay cả chút bối rối cũng không có.
Lá gan không nhỏ, trình độ diễn xuất cũng rất khá.
Khương Cửu Sênh nhìn đám người ngồi trong phòng một vòng, rồi ánh mắt chuyển về gương mặt trang điểm tinh xảo của Liễu Nhứ. Cô cất bước đi đến, từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng điệu vẫn lười nhác như cũ: “Cô tưởng tôi ngu à?”
Mắt cô ta lập tức ửng đỏ: “Không phải đâu.”
Người trong phòng này mới là người đứng sau màn, còn Liễu Nhứ cùng lắm chỉđược xem là con rối ngoài khán đài mà thôi.
Khương Cửu Sênh lười nghe cô ta dối trá, đi thẳng vào phòng ngồi xuống sofa, thờơ hỏi: “Anh sai khiến cô ta hả?”
Trong phòng V.I.P mờảo, cậu Hai nhà họ Giản cầm ly rượu, dẫn theo một đám vệ sĩ, nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa bọc da xem kịch vui: “Ừ, là tôi.”
“Anh hứa cho cô ta thứ gì?”
“Không nhiều lắm, đầu tư cho cô ta một album mà thôi.”
Từ sau lần cô khiến Giản Thành Tông mất mặt, cậu Hai này vẫn ba lần bốn lượt gọi điện thoại quấy rầy Mạc Băng, đòi rút đầu tư, trở mặt. Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, không ngờ cậu Giản vẫn chưa chịu thôi. Xem ra, Liễu Nhứ cũng chỉđược xem là một chất xúc tác, “mởđường” cho Giản Thành Tông mà thôi.
Trước đây Khương Cửu Sênh luôn không thể hiểu nổi, vì sao Liễu Nhứ chưa rời khỏi The Nine màđã dám giở trò với cô, hóa ra làđã sớm tìm được đường lui.
Đúng là cá mè một lứa!
Khương Cửu Sênh nhếch môi, cười lạnh: “Hóa ra giá trị của tôi chỉ bằng tiền đầu tư một album thôi sao?” Cô quay đầu lại nhìn Liễu Nhứ, “Cô chưa xem biên bản chấm dứt hợp đồng à? Số tiền bồi thường tôi trả cho cô còn hơn chừng đấy.”
Liễu Nhứ tái mặt, hết nhìn Giản Thành Tông lại nhìn sang Khương Cửu Sênh, há miệng định nói gìđó.
Song Khương Cửu Sênh chậm rãi lên tiếng trước: “Tôi không thích thù dai, nhưng nếu tôi thù rồi, thì sẽ bất chấp thủđoạn đấy.” Cô dừng một lúc, “Tôi sẽ cho soạn lại hợp đồng, là do cô vi phạm trước, không đặt lợi ích của ban nhạc lên hàng đầu, cho nên người phải bồi thường là cô mới đúng, tôi sẽ không bớt cho côđồng nào đâu.”
Ban đầu, thành viên ban nhạc đều gia nhập The Nine theo hình thức ký hợp đồng dịch vụ, hợp đồng do luật sư của Thiên Vũ soạn thảo, Vũ Văn Xung Phong lại là một tên gian thương chính hiệu, gần như tất cảđiều khoản trong hợp đồng đều có lợi cho Khương Cửu Sênh, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là một con số trên trời.
Rốt cuộc khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhứ không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa: “Sênh Sênh…”
“Chị Mạc Băng, đưa cô ta ra ngoài.”
Đây chính là sự nhân từ cuối cùng của cô.
Mạc Băng nhìn ra ngoài cửa, mày hơi nhíu lại: “Còn em thì sao?” Ngoài cửa quả nhiên có người đứng trông chừng. Tên khốn Giản Thành Tông này, dám giở tròđồi bại như vậy.
“Có lẽ em chưa đi được đâu.” Khương Cửu Sênh thong thả nói, gác một chân lên bàn, dùng một chiếc đũa gỗ vấn hết tóc ra sau gáy, tôn lên gương mặt tinh xảo sắc nét, cười nói: “Tôi nói đúng không, cậu Giản?”
****************************
Không làm gì cả chính là con đường tốt nhất. Thứ nhiều nhất trong giới giải trí này chính là bí mật, không có năng lực có thể bù lại bằng việc nắm bí mật người khác trong tay. Có ai chê lợi thế mình nhiều quá bao giờ.
Không làm gì cả chính là con đường tốt nhất. Thứ nhiều nhất trong giới giải trí này chính là bí mật, không có năng lực có thể bù lại bằng việc nắm bí mật người khác trong tay. Có ai chê lợi thế mình nhiều quá bao giờ.
Khương Cửu Sênh vừa dụi tắt thuốc thì Liễu Nhứ gọi điện đến. Cô bắt máy nhưng không lên tiếng, đầu bên kia rất ầm ĩ, sau đó, dường như Liễu Nhứ tìm nơi khác đỡồn hơn.
“Sênh Sênh.”
Giọng cô ta nghe rất mệt mỏi, xem ra cuộc sống của cô ta hai ngày qua không mấy suôn sẻ.
Khương Cửu Sênh lạnh nhạt hỏi: “Đã nhận được biên bản chấm dứt hợp đồng chưa?”
Ngay sau hôm việc Liễu Nhứ hãm hại cô bị phát hiện, Khương Cửu Sênh đã tìm luật sư soạn thảo văn bản chấm dứt hợp đồng. Nể tình làm việc lâu năm, lại do cô chủđộng chấm dứt hợp đồng nên cô chấp nhận trả cho cô ta mức bồi thường cao nhất.
Ở bên kia điện thoại, Liễu Nhứ chần chừ hồi lâu, cô ta than thở: “Sênh Sênh, chúng ta nói chuyện một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Khương Cửu Sênh quyết đoán đáp: “Được, ởđâu?”
“Club của Tần thị.”
Cô cúp máy, trợ lý Tiểu Kiều lái xe đưa Khương Cửu Sênh và Mạc Băng đến club của Tần thị. Khi họđến nơi thìđã bảy giờ, là lúc đường phố lên đèn rực rỡ, club ngợp trong cảnh xa hoa trụy lạc, cứ như một thành phố không bao giờ ngủ.
Khương Cửu Sênh trực tiếp đến gian phòng mà Liễu Nhứđã hẹn. Đây là gian phòng nằm trong khu vực V.I.P, rất ít người lui tới, cách xa khu vực ồn ào bên ngoài, lại có mấy phần yên ắng theo phong cách cổ kính.
Liễu Nhứđứng đợi ngoài cửa, cô ta mặc một bộ váy liền thân màu trắng, vô cùng duyên dáng yêu kiều, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời: “Sênh Sênh, côđến rồi.”
Khương Cửu Sênh gật đầu, chẳng đáp lời, chỉ mở cửa phòng V.I.P rồi bước vào: “Vào đi.”
Lạch cạch.
Cửa mở ra, Khương Cửu Sênh ngẩng phắt đầu, ánh mắt đông cứng: “Chuyện gìđây?”
Mạc Băng đẩy Liễu Nhứ ra, nhìn bên trong gian phòng một cái, sắc mặt lập tức sa sầm, cả một đám người. Đây đúng làđám người mặt người dạ thú luôn nghe lệnh thiếu gia nhà họ Giản.
Bên ngoài là một kẻ phản bội, bên trong là một đám cầm thú, vật họp theo loài.
Mạc Băng lạnh lùng liếc nhìn Liễu Nhứ: “Nói xem, chuyện này là sao?” Mạc Băng cười lạnh, “Cô Liễu từ lúc nào lại thành tay sai của cậu Hai nhà họ Giản thế kia?”
“Chị hiểu lầm rồi, lúc em chờ Sênh Sênh thì tình cờ gặp được Giản thiếu mà thôi.” Mặt cô ta không hề biến sắc, ngay cả chút bối rối cũng không có.
Lá gan không nhỏ, trình độ diễn xuất cũng rất khá.
Khương Cửu Sênh nhìn đám người ngồi trong phòng một vòng, rồi ánh mắt chuyển về gương mặt trang điểm tinh xảo của Liễu Nhứ. Cô cất bước đi đến, từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng điệu vẫn lười nhác như cũ: “Cô tưởng tôi ngu à?”
Mắt cô ta lập tức ửng đỏ: “Không phải đâu.”
Người trong phòng này mới là người đứng sau màn, còn Liễu Nhứ cùng lắm chỉđược xem là con rối ngoài khán đài mà thôi.
Khương Cửu Sênh lười nghe cô ta dối trá, đi thẳng vào phòng ngồi xuống sofa, thờơ hỏi: “Anh sai khiến cô ta hả?”
Trong phòng V.I.P mờảo, cậu Hai nhà họ Giản cầm ly rượu, dẫn theo một đám vệ sĩ, nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa bọc da xem kịch vui: “Ừ, là tôi.”
“Anh hứa cho cô ta thứ gì?”
“Không nhiều lắm, đầu tư cho cô ta một album mà thôi.”
Từ sau lần cô khiến Giản Thành Tông mất mặt, cậu Hai này vẫn ba lần bốn lượt gọi điện thoại quấy rầy Mạc Băng, đòi rút đầu tư, trở mặt. Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, không ngờ cậu Giản vẫn chưa chịu thôi. Xem ra, Liễu Nhứ cũng chỉđược xem là một chất xúc tác, “mởđường” cho Giản Thành Tông mà thôi.
Trước đây Khương Cửu Sênh luôn không thể hiểu nổi, vì sao Liễu Nhứ chưa rời khỏi The Nine màđã dám giở trò với cô, hóa ra làđã sớm tìm được đường lui.
Đúng là cá mè một lứa!
Khương Cửu Sênh nhếch môi, cười lạnh: “Hóa ra giá trị của tôi chỉ bằng tiền đầu tư một album thôi sao?” Cô quay đầu lại nhìn Liễu Nhứ, “Cô chưa xem biên bản chấm dứt hợp đồng à? Số tiền bồi thường tôi trả cho cô còn hơn chừng đấy.”
Liễu Nhứ tái mặt, hết nhìn Giản Thành Tông lại nhìn sang Khương Cửu Sênh, há miệng định nói gìđó.
Song Khương Cửu Sênh chậm rãi lên tiếng trước: “Tôi không thích thù dai, nhưng nếu tôi thù rồi, thì sẽ bất chấp thủđoạn đấy.” Cô dừng một lúc, “Tôi sẽ cho soạn lại hợp đồng, là do cô vi phạm trước, không đặt lợi ích của ban nhạc lên hàng đầu, cho nên người phải bồi thường là cô mới đúng, tôi sẽ không bớt cho côđồng nào đâu.”
Ban đầu, thành viên ban nhạc đều gia nhập The Nine theo hình thức ký hợp đồng dịch vụ, hợp đồng do luật sư của Thiên Vũ soạn thảo, Vũ Văn Xung Phong lại là một tên gian thương chính hiệu, gần như tất cảđiều khoản trong hợp đồng đều có lợi cho Khương Cửu Sênh, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là một con số trên trời.
Rốt cuộc khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhứ không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa: “Sênh Sênh…”
“Chị Mạc Băng, đưa cô ta ra ngoài.”
Đây chính là sự nhân từ cuối cùng của cô.
Mạc Băng nhìn ra ngoài cửa, mày hơi nhíu lại: “Còn em thì sao?” Ngoài cửa quả nhiên có người đứng trông chừng. Tên khốn Giản Thành Tông này, dám giở tròđồi bại như vậy.
“Có lẽ em chưa đi được đâu.” Khương Cửu Sênh thong thả nói, gác một chân lên bàn, dùng một chiếc đũa gỗ vấn hết tóc ra sau gáy, tôn lên gương mặt tinh xảo sắc nét, cười nói: “Tôi nói đúng không, cậu Giản?”