Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Gần 10 năm về trước (7)
Vũ Duyệt cầm tiền đi một vòng trong thành phố, thấy nơi này rất lạ, cứ thấy con người ở đây có chút không thân thiện lắm.
- Thưa bác, có thể cho cháu biết đây là ở đây không ạ?
- Đây là thành phố F, ở phía Đông của đất nước.
" Ở tận đây cơ à. Xem ra là bị đưa đến nơi xa quá rồi "
- Cháu cảm ơn ạ.
Vũ Duyệt định đi tìm điện thoại công cộng để thử liên lạc về nhà, thế nhưng thành phố như thế này mà lại không có lấy một nơi có điện thoại công cộng.
Vũ Duyệt đi khắp nơi hỏi mượn nhưng không ai dám cho mượn.
" Không lẽ nhìn mình đáng sợ đến thế sao, vậy phải làm sao đây, chỗ này cách rất xa nơi mình ở, không thể đi bộ về được, hơn nữa mình trốn đi thì chắc chắn ông ta đã chặn xe rồi "
Vũ Duyệt cầm mấy tờ tiền trên tay, lòng hơi rối.
" Không đủ để mình sống mấy ngày cả, mà cũng có thể ông ta đang tới đây, phải làm sao đây "
Vũ Duyệt nghe thấy tiếng quát nạt lớn của ai đó ở đằng sau, cơ thể đột nhiên run rẩy.
" Nhắc cái gì hên thì chả bao giờ tới, còn chắc xui thì lúc nào cũng xảy ra hết "
Vũ Duyệt ba chân bốn cẳng chạy khỏi đó, bị bắt là xong đời.
" Xem ra mấy tên thuộc hạ đó có điện thoại rất xịn đó nhỉ "
Vũ Duyệt chạy ngang gian hàng lúc nãy, thuận tay chôm mấy cái phi tiêu bị rơi ở dưới đất.
" Lấy được điện thoại đó, mình sẽ được cứu "
- Có thấy một đứa nhóc nào đi vào thành phố này không?
- Không.
Ông ta đi tới đâu, giơ tấm ảnh ra hỏi ai cũng bảo là không, cũng không hiểu rõ lí do.
Vũ Duyệt đứng ở trong góc, tay cầm mấy cái phi tiêu, canh chuẩn ném về phía mấy tên thuộc hạ đứng ở đằng sau.
- Thưa ông chủ, có người phục kích chúng ta.
- Mau đi xem đi.
Cạch.
Điện thoại trên tay một người rớt xuống nhưng vì sợ bị la mắng nên không dám nhặt mà đi xem tình hình ở bên kia ngay.
Mấy tên thuộc hạ đứng ở sau đi qua bên kia, còn ông ta cùng mấy người phụ nữ kia thì vẫn xách mấy tấm ảnh của cô chia ra đi hỏi người dân.
Vũ Duyệt chạy nhanh nhặt chiếc điện thoại vẫn còn đang mở, chạy về phía rừng.
Cô bấm một dãy số, vừa chạy vừa đưa lên tai.
" Làm ơn bắt máy đi... "
Điện thoại của Vũ Kha ở trên bàn trong nhà đang reo lên, dì Lâm lúc đó đang ủ rũ trong phòng bếp nghe thấy liền đi ra bắt máy giúp.
- Alo?
- Anh hai, em đang ở thành phố F, anh mau mau tới đây đi.
Dì Lâm nghe giọng nói ở đầu dây bên kia có chút ngơ ngác.
- Con... là Vũ Duyệt sao?
- Vâng ạ, dì mau mau chuyển lời lại với nhà con đi, con không chắc mình tự do được bao lâu nữa đâu ạ.
Vũ Duyệt cúp điện thoại xuống rồi quăng đi, quả nhiên không lâu sau có mấy tên xuất hiện ở đằng sau.
- Quả nhiên là một đứa nhóc không hiểu chuyện mà.
Vũ Duyệt biết việc mình lấy điện thoại là chắc chắn sẽ bị phát hiện, nên lúc nãy đã bỏ của chạy lấy người.
Cô chạy một cách điên cuồng, vì không biết khi nào bị bắt, chỉ có thể câu giờ để anh mình tới đây sớm hơn.
" Từ chỗ hiện tại đến đây ít nhất cũng phải mấy giờ. Mình làm sao mà trốn được trong mấy giờ này đây "
Mấy chục phút còn có thể trốn được, mấy giờ thì tình hình có vẻ khá căng.
Ở Hạ Gia, dì Lâm ngay lập tức nói cho Vũ Kha tin tức đó, và anh nhanh chóng điều động đến thành phố F.
- Tụi bây phải nhanh chóng tìm được con nhỏ đó, chắc chắn là trong vài giờ tới sẽ có người đến đây. Công cuộc trả thù của ta tới đây còn chưa thể kết thúc đâu.
Vũ Duyệt chạy lang thang trong rừng, chạy vấp gốc cây ngã sấp mặt.
- Thưa bác, có thể cho cháu biết đây là ở đây không ạ?
- Đây là thành phố F, ở phía Đông của đất nước.
" Ở tận đây cơ à. Xem ra là bị đưa đến nơi xa quá rồi "
- Cháu cảm ơn ạ.
Vũ Duyệt định đi tìm điện thoại công cộng để thử liên lạc về nhà, thế nhưng thành phố như thế này mà lại không có lấy một nơi có điện thoại công cộng.
Vũ Duyệt đi khắp nơi hỏi mượn nhưng không ai dám cho mượn.
" Không lẽ nhìn mình đáng sợ đến thế sao, vậy phải làm sao đây, chỗ này cách rất xa nơi mình ở, không thể đi bộ về được, hơn nữa mình trốn đi thì chắc chắn ông ta đã chặn xe rồi "
Vũ Duyệt cầm mấy tờ tiền trên tay, lòng hơi rối.
" Không đủ để mình sống mấy ngày cả, mà cũng có thể ông ta đang tới đây, phải làm sao đây "
Vũ Duyệt nghe thấy tiếng quát nạt lớn của ai đó ở đằng sau, cơ thể đột nhiên run rẩy.
" Nhắc cái gì hên thì chả bao giờ tới, còn chắc xui thì lúc nào cũng xảy ra hết "
Vũ Duyệt ba chân bốn cẳng chạy khỏi đó, bị bắt là xong đời.
" Xem ra mấy tên thuộc hạ đó có điện thoại rất xịn đó nhỉ "
Vũ Duyệt chạy ngang gian hàng lúc nãy, thuận tay chôm mấy cái phi tiêu bị rơi ở dưới đất.
" Lấy được điện thoại đó, mình sẽ được cứu "
- Có thấy một đứa nhóc nào đi vào thành phố này không?
- Không.
Ông ta đi tới đâu, giơ tấm ảnh ra hỏi ai cũng bảo là không, cũng không hiểu rõ lí do.
Vũ Duyệt đứng ở trong góc, tay cầm mấy cái phi tiêu, canh chuẩn ném về phía mấy tên thuộc hạ đứng ở đằng sau.
- Thưa ông chủ, có người phục kích chúng ta.
- Mau đi xem đi.
Cạch.
Điện thoại trên tay một người rớt xuống nhưng vì sợ bị la mắng nên không dám nhặt mà đi xem tình hình ở bên kia ngay.
Mấy tên thuộc hạ đứng ở sau đi qua bên kia, còn ông ta cùng mấy người phụ nữ kia thì vẫn xách mấy tấm ảnh của cô chia ra đi hỏi người dân.
Vũ Duyệt chạy nhanh nhặt chiếc điện thoại vẫn còn đang mở, chạy về phía rừng.
Cô bấm một dãy số, vừa chạy vừa đưa lên tai.
" Làm ơn bắt máy đi... "
Điện thoại của Vũ Kha ở trên bàn trong nhà đang reo lên, dì Lâm lúc đó đang ủ rũ trong phòng bếp nghe thấy liền đi ra bắt máy giúp.
- Alo?
- Anh hai, em đang ở thành phố F, anh mau mau tới đây đi.
Dì Lâm nghe giọng nói ở đầu dây bên kia có chút ngơ ngác.
- Con... là Vũ Duyệt sao?
- Vâng ạ, dì mau mau chuyển lời lại với nhà con đi, con không chắc mình tự do được bao lâu nữa đâu ạ.
Vũ Duyệt cúp điện thoại xuống rồi quăng đi, quả nhiên không lâu sau có mấy tên xuất hiện ở đằng sau.
- Quả nhiên là một đứa nhóc không hiểu chuyện mà.
Vũ Duyệt biết việc mình lấy điện thoại là chắc chắn sẽ bị phát hiện, nên lúc nãy đã bỏ của chạy lấy người.
Cô chạy một cách điên cuồng, vì không biết khi nào bị bắt, chỉ có thể câu giờ để anh mình tới đây sớm hơn.
" Từ chỗ hiện tại đến đây ít nhất cũng phải mấy giờ. Mình làm sao mà trốn được trong mấy giờ này đây "
Mấy chục phút còn có thể trốn được, mấy giờ thì tình hình có vẻ khá căng.
Ở Hạ Gia, dì Lâm ngay lập tức nói cho Vũ Kha tin tức đó, và anh nhanh chóng điều động đến thành phố F.
- Tụi bây phải nhanh chóng tìm được con nhỏ đó, chắc chắn là trong vài giờ tới sẽ có người đến đây. Công cuộc trả thù của ta tới đây còn chưa thể kết thúc đâu.
Vũ Duyệt chạy lang thang trong rừng, chạy vấp gốc cây ngã sấp mặt.