Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Tiết cuối cùng là Văn, cơn giận dữ của Linh Hoa từ giữa buổi vẫn chưa hết. Không mang giáo án theo, Linh Hoa tay không vào lớp, cả lũ biết ngay là không được yên rồi.
Suốt bốn mươi phút, Linh Hoa mắng từ trên xuống dưới bằng đủ thứ giọng trào phúng, mắng cho đến khi cả lớp thắt ruột thắt gan mới thôi. Mắng xong, có lẽ vẫn chưa hết giận, Linh Hoa quyết định phạt tất cả những ai tham gia vào sự việc lần này phải trực nhật nguyên một tháng. Hạ Mộng Ngư và Phạm Tiểu Kiều không đánh nhau cũng chẳng may mắn thoát tội, vẫn phải chịu phạt cùng.
Cứ như thế, mọi người bị sự đáng sợ của Linh Hoa át vía đến tận khi chuông hết giờ vang lên.
"Bắt đầu trực nhật từ hôm nay, các anh các chị thích phân công thế nào tôi kệ xác, miễn là thứ Hai tôi đến, lớp phải thật sạch sẽ cho tôi."
Nói xong câu đó, Linh Hoa liền lừ mắt bỏ đi.
Những người khác thì vui vẻ đón ngày cuối tuần, chỉ trừ những người phải ở lại trực nhật.
Cả đám ở lại lớp, túm tụm vào bàn bạc một phen, ai cũng cảm thấy tất cả cùng ở lại dọn dẹp thì không đáng.
"Ở đây có tổng cộng mười hai người, hay là chia ra hai người một, vừa đủ sáu buổi, đỡ cho tất cả ngày nào cũng phải ở lại."
Tất cả mọi người đồng ý phương án này.
"Thế hôm nay ai ở lại?", có người hỏi.
Hôm nay là thứ Sáu, mọi người đã học hành vất vả cả tuần, vừa rồi lại còn bị Linh Hoa mắng đến nửa buổi, ai mà không muốn chuồn lẹ? Càng đừng nói là lớp học sau ngày thứ Sáu bẩn như bãi rác, quét dọn mệt rũ xác, cho nên chẳng ai muốn ở lại ngày hôm nay cả.
Nhiệt huyết có thể cùng nhau chia, nhưng mồ hôi thì vẫn là đừng nên cùng nhau chảy.
Sau một lúc im lặng đến đáng xấu hổ, rốt cuộc cũng có người mở miệng.
"Tôi ở lại."
"Hôm nay để mình ở lại đi."
Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư gần như lên tiếng cùng một lúc.
Hai người liếc nhau, rồi một người vội cúi đầu, một người quay đi, gương mặt đều có vẻ xấu hổ.
Chẳng ai để ý đến sự xấu hổ của Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư, mọi người chỉ biết là có người chịu hi sinh thân mình, giải thoát cho họ mà thôi.
"Học thần, cậu là tốt nhất!"
"Sung ca thật nghĩa khí!"
"Thế thì giao cả lớp cho hai cậu nhé!"
"Bọn mình đi trước đây!"
Như là sợ Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đổi ý, trong nháy mắt, tất cả đã chạy hết ra khỏi lớp, đến cả Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy cũng biến mất hút. Trong phòng giờ chỉ còn lại Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung.
Trong thoáng chốc, cả căn phòng im phăng phắc, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư chằm chằm, trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt thì lại nóng rẫy, khiến tim Hạ Mộng Ngư đập thùm thụp, trán lấm tấm mồ hôi.
Hạ Mộng Ngư bỗng nhớ đến cảnh tượng họ đứng trong phòng học khối 11 hôm trước, khuôn mặt thoáng đỏ ửng. Cô định bụng cúi xuống tìm chổi, nhưng lại căng thẳng đến nỗi đập chân vào cạnh bàn, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã sấp mặt!
Từ Tử Sung giơ một tay ra đỡ Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư chống một tay lên bàn, một tay thì tóm lấy cánh tay Từ Tử Sung. Cô thầm thở phào một hơi, may mà cậu ấy đỡ được cô, không thì cô đã ngã chỏng gọng rồi.
Hạ Mộng Ngư định đứng thẳng dậy, lại phát hiện ra Từ Tử Sung không hề buông tay, cánh tay vẫn đặt trước bụng cô, còn mình thì đứng chắn sau lưng cô, lấy ngực làm điểm tựa, giữ cho cô đứng vững.
"Cảm ơn cậu..."
"Ừ."
"Có thể... buông ra rồi..."
Từ cổ đến tai Hạ Mộng Ngư đều đỏ ửng.
Bên tai bỗng truyền đến tiếng cười khẽ. Tiếng cười trầm thấp mà gợi cảm của Từ Tử Sung như ngọn pháo phả hơi nóng rực bên tai Hạ Mộng Ngư, lại như làn gió xuân mát thổi vào lòng cô đến ngứa ngáy.
"Thì ra cậu cũng biết ngại cơ đấy?", Từ Tử Sung nói.
"Thế mà lúc cởi giầy thì phóng khoáng thế."
Mẹ kiếp, Từ Tử Sung cố ý!
Đây rõ ràng là đang trả thù cô!
Hạ Mộng Ngư giãy giụa, liếc Từ Tử Sung một cái rồi bực bội nói: "Mình phải dọn dẹp, mau thả mình ra."
Từ Tử Sung nhếch môi cười, cậu buông tay ra, vẻ mặt đầy sung sướng.
Hạ Mộng Ngư không nhịn được phải liếc xéo một cái, vừa lấy chổi vừa hỏi: "Tẹo nữa về cậu có phải làm gì không?"
"Sao, muốn hẹn mình à?", Từ Tử Sung thoáng dừng lại rồi nói bằng giọng ngả ngớn hiếm thấy: "Được, hẹn đi."
"Mình muốn hẹn cậu đi ăn cơm!"
Từ Tử Sung nhướng mày, khóe miệng thoáng hiện ý cười trêu ghẹo, cậu nói: "Mình cũng có ý này, cậu thấy thế nào?"
Hạ Mộng Ngư hít sâu một hơi, không được giận, vất vả lắm mới dỗ được, không thể tức giận. Cô hắng giọng rồi giải thích: "Hôm nay bố mẹ mình ra ngoài xã giao với lãnh đạo, muộn mới về, nhà không nấu cơm, bảo mình tự giải quyết bữa tối, cho nên..."
Từ Tử Sung nhướng mày, chặn lời Hạ Mộng Ngư.
"À...", cậu nói, "Thì ra là cậu muốn hẹn mình về nhà..."
Từ Tử Sung dừng một chút rồi gật đầu, "Được."
Chó má.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy hôm nay Từ Tử Sung nói hơi bị nhiều câu ngả ngớn rồi đấy!
"Từ Tử Sung."
"Hả?"
Hạ Mộng Ngư nghiêm mặt, "Không phải là cậu đang trả thù mình đấy chứ?"
Từ Tử Sung nghiêng đầu khẽ cười một tiếng, khó có khi nào thấy cậu vui vẻ đến vậy.
"Quả nhiên là đang trả thù mình...", Hạ Mộng Ngư than thở, "Chẳng phải chỉ là cọ vào cậu có vài cái thôi sao? Gì mà để ý thế!"
"Không phải."
Từ Tử Sung giơ tay xoa đầu Hạ Mộng Ngư.
"Đồ ngốc, mình đang đáp lại cậu đấy."
Hạ Mộng Ngư lại đỏ mặt, Từ Tử Sung này thật là...
Mỗi giây mỗi phút đều mê hoặc cô, mỗi một câu nói đều như đánh thẳng vào linh hồn cô, quả thực là một tên hồ ly tinh!
"Thế... Lát nữa bọn mình ăn cơm cùng nhau được không?", Hạ Mộng Ngư nghĩ ngợi một lát rồi lại bổ sung: "Ăn ở ngoài! Không phải là đến nhà mình đâu!
"Mình biết.", Từ Tử Sung khẽ cười một tiếng: "Được, mình mời cậu."
"Được!"
Hạ Mộng Ngư kích động reo lên, sau đó vui vẻ đi lấy chổi quét dọn, trông rất có tinh thần. Cô vừa quét rác vừa nói: "Để mình làm, cậu phải làm gì thì làm đi, không cần làm cùng mình."
"Mình phải làm gì?", Từ Tử Sung hỏi.
"Cậu không cần tập à?", Hạ Mộng Ngư hỏi lại.
"Không cần.", Từ Tử Sung nói: "Hôm nay mình trực nhật cùng cậu."
Lớp học sau ngày thứ Sáu là bẩn nhất, sau giờ giải lao buổi chiều, mọi người còn gọi thêm đồ ăn, vừa có rác, vừa có đồ ăn thừa, bẩn vô cùng, Hạ Mộng Ngư làm một mình thì không biết đến khi nào, chỉ sợ là sẽ mệt chết mất thôi.
"Không cần, không cần!", Hạ Mộng Ngư vội cướp lấy cái chổi của Từ Tử Sung: "Sao cậu có thể lãng phí thời gian vào việc này chứ, để mình làm là được, cậu tập đi."
Từ Tử Sung không nói lời nào.
"Cậu tập đi, không cần xen vào việc của mình.", Hạ Mộng Ngư tủm tỉm cười, "Mình quét nhanh lắm, không cần cậu hỗ trợ đâu!"
Từ Tử Sung sắp phải tham gia giải đấu quyền anh, đương nhiên phải tận dụng từng giây từng phút, không thể lãng phí thời gian vào chuyện vô vị này.
Cậu chịu trách nhiệm chiến đấu anh dũng bên ngoài, còn để cô giúp cậu làm việc hậu cần!
"Hạ Mộng Ngư."
"Hả?", Hạ Mộng Ngư mỉm cười, vừa quét dọn vừa thoải mái hỏi: "Sao thế?"
"Không phải là cậu muốn nhìn mình cởi áo đấy chứ?"
Lần đầu tiên Hạ Mộng Ngư có cảm giác không còn lời nào để nói. Cô dừng tay, cầm im cái chổi, vẻ mặt chết lặng, cứ thế nhìn Từ Tử Sung mà không nói được gì.
Từ Tử Sung nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Mộng Ngư thì không kiềm chế nổi nữa, cúi đầu khẽ cười thành tiếng, tâm tình có vẻ vô cùng thoải mái.
Hạ Mộng Ngư xác định trăm phần trăm, Từ Tử Sung đang trả thù cô!
"Mình quét rác giúp cậu.", Từ Tử Sung nhẹ giọng hẳn, cậu lấy cái chổi và nói: "Quét nhanh lên còn đi ăn, mình đói rồi."
Hạ Mộng Ngư ngẫm nghĩ, cũng phải, Từ Tử Sung chưa ăn gì nhiều, vậy nên cô lập tức tăng tốc. Trên mặt cô còn hiện lên vẻ thật sự nghiêm túc, mặc dù là quét dọn nhưng cũng rất tập trung.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung lại không nhịn được cười.
Con thỏ tinh này sao lại đáng yêu thế chứ.
Hai người ăn xong bữa tối cũng mới chỉ hơn sáu giờ chiều. Bình thường nếu có đi xã giao bên ngoài thì bố mẹ Hạ Mộng Ngư cũng phải sau chín giờ mới về, vì họ nhất định còn phải đưa lãnh đạo về nhà xong xuôi thì mới chịu về.
Hạ Mộng Ngư hỏi Từ Tử Sung sau đây muốn làm gì. Từ Tử Sung nhìn đồng hồ rồi nói: "Đến trung tâm đi, thứ Sáu nào mình cũng có giờ tập, sắp đến giờ rồi."
"Mình cũng muốn đi!", Hạ Mộng Ngư nói ra yêu cầu rồi lập tức cười hì hì với Từ Tử Sung, hơi kiễng chân, nhìn chăm chú vào mắt Tử Tử Sung, vẻ mặt đầy chờ mong, "Mình có thể đến xem cậu tập không? Được không? Được không? Được không?"
Thần sắc Từ Tử Sung đầy vẻ dịu dàng, cậu đáp không chút do dự: "Đương nhiên là được rồi."
"Yes!", Hạ Mộng Ngư kích động nói.
"Vui thế cơ à?", Từ Tử Sung ngừng một lát rồi nói: "Quả nhiên..."
"Quả nhiên gì cơ?"
"Quả nhiên cậu muốn nhìn mình cởi áo."
Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung thật là...
Càng ngày càng cợt nhả.