Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Dạy dỗ
Fendy vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Ngải Tịch, nhưng cô ta càng phản kháng cô càng ấn mạnh cô ta xuống đĩa thức ăn hơn nữa. Sau một lát thấy cô ta đã thở hổn hển Ngải Tịch mới nắm tóc cô ta dậy rồi dựt đầu cô ta lên, Fendy khó khăn ho sặc sụa.
Ngải Tịch vẫn chưa buông tóc cô ta ra mà còn cười lạnh: " Thế nào, món tôi nấu ngon không? ".
Cả gương mặt Fendy dính đầy thức ăn và gia vị rắc lên, bộ dạng còn thê thảm hơn Ngải Tịch, nhìn Fendy lúc này chẳng khác nào một người ăn mày ra đường xin xỏ nhưng còn bị người ta chèn ép, cô ta muốn thoát khỏi Ngải Tịch nhưng sức lực lại không bằng cô, cái miệng độc mồm lại thốt lên chửi rủa: " Tiện nhân! Cô mau buông tôi ra! ".
" Á..Đau..buông! ".
Đang mắng đột nhiên Fendy lại la lớn hơn nữa, Ngải Tịch đã mạnh tay mà giựt thẳng đầu cô ta ra đằng sau, tóc cũng theo đó mà đứt từng sợi dài rơi xuống.
Ngải Tịch nhìn cô ta lạnh lùng rồi hừ một tiếng, cô ghét nhất ai dám chửi mình như vậy, cất giọng nghiến răng nghiến lợi mà đáp trả cô ta: " Tôi có tiện nhân thế nào cũng không bằng cô được Fendy à! Cô mắng tôi tại sao không lấy gương ra mà soi xem mình tốt ở điểm nào? Suốt ngày vơ vẩn bên cạnh Hắc Mộc Thần, đồ hạ lưu! À không, quá sai rồi. Tôi mắng cô như vậy còn quá nhẹ đấy, tất cả biệt hiệu dành cho loại phụ nữ xấu xa đều gắn mác lên hết người Fendy cô đấy! ".
Cô ta vừa bị tay Ngải Tịch nắm tóc giật mạnh, da đầu cũng theo đó mà như sắp bị xé ra, lại còn bị cô mắng tới tấp mà không thể thốt ra lời nào phản kháng lại, Fendy tức tối quơ tay quơ chân nhưng ngay lập tức bị Ngải Tịch dùng một tay chế ngự hai tay cô ta áp ra sau lưng, khiến Fendy rên lên thê thảm.
" Buông tôi ra Ngải Tịch! Đau..đau..".
Hai cánh tay cô ta bị Ngải Tịch kéo mạnh đến nổi sắp gãy làm đôi, Fendy càng la càng khiến máu nóng của Ngải Tịch sôi lên mà quật mạnh hơn nữa. Cô lạnh lùng cất ra từng chữ chứa rõ ràng sự uy hiếp trong đó: " Tôi và cô quen nhau cũng coi như là một cái duyên. Nhưng nếu Fendy cô không biết trời cao đất dày, cứ giả nai trước mặt Hắc Mộc Thần mà õng ẹo thì đừng hỏi tại sao răng cô lại gãy nhé! ".
Fendy cả một bụng tức giận vì hoàn cảnh bị Ngải Tịch đạp đổ dưới chân, cô ta tức tối nhưng lại không làm gì được Ngải Tịch, nghĩ rằng cô chỉ đe dọa nên cô ta không sợ hãi mà còn trơ trẽn đáp lại: " Hừ! Tôi giả nai bên cạnh Mộc Thần thì sao nào? Dù gì cô cũng bị anh ấy miệt thì rồi, ha ha, tôi nói cho cô biết nhé Ngải Tịch, cô làm nữ chủ nhân của căn biệt thự này hơi lâu rồi. Bây giờ đã đến lúc nên nhường lại vị trí đó cho tôi! Nếu cô không biết điều mà còn khư khư bên cạnh Mộc Thần thì tôi chắc chắn sẽ dùng đủ thủ đoạn để cướp lấy vị trí của cô! ".
Nghe lời mắng nhiếc đó của Fendy mà Ngải Tịch cười lạnh một tiếng, mấy câu hăm dọa đó có sức để cho cô sợ hãi à? Nếu cô ta đã nghĩ như vậy thì hoàn toàn sai rồi, không những Ngải Tịch không thèm bận tâm đến mà còn đáp trả lại Fendy đầy khí phách: " Trà xanh thì mãi mãi vẫn chỉ là trà xanh mà thôi, chứ làm sao từ một thê thiếp mà lên chính cung được? ".
Lời Ngải Tịch cất ra đều là sự uy hiếp rõ ràng với Fendy, cô ta thật sự đã sai khi động nhầm người rồi, nếu như cô ta biết được Ngải Tịch đã từng ở trước mặt Hắc Mộc Thần mà dạy dỗ Mạn Kì Sa như thế nào chắc chắn Fendy sẽ không dam đụng tới cô, nhưng, khi cô ta bị Ngải Tịch dạy dỗ một trận thì biết được cũng đã quá muộn màng.
Cô ta thiết nghĩ Ngải Tịch là người phụ nữ yếu đuối nên Fendy muốn cho cô một bài học nhớ đời, nào ngờ lại bị Ngải Tịch dạy dỗ một trận, thật là đáng chết mà! Cô ta như vậy mà bị bàn tay của Ngải Tịch giật mạnh đầu xuống nếm thức ăn bằng cách dơ dáy nhất, còn bị cô giật tóc nữa, cả hai cánh tay cũng muốn gãy làm đôi.
Thật sự Fendy đã quá xem thường Ngải Tịch rồi, cô ta tức giận mà gầm lên: " Cô là cái thá gì mà ở đây mắng tôi là trà xanh? Cô chỉ là người phụ nữ vô dụng không được Mộc Thần yêu thương nữa nên mới ở đây làm người hầu cho anh ấy, cô lên mặt cái gì hả đổ hạ đẳng? ".
" Chát! ".
Tiếng da thịt giòn rụm vang lên chói tai, bạt tay của Ngải Tịch đáp mạnh xuống gò má Fendy như một tên lửa đang đáp xuống mặt đất đầy nộ khí, cô ta thét lên đau đớn rồi một tay ôm lấy bên mặt, mùi vị máu tươi lập tức lan tràn.
Đột nhiên cảm nhận được cái gì đó vừa gãy ra trong miệng, Fendy nhổ ra bàn tay thì là hai cái răng dính máu.
Cái tát kinh hoàng của Ngải Tịch đã khiến Fendy gãy hai cái răng!
Cô ta nhất thời nói không nên lời, bên gò má ửng đỏ với cả khóe môi còn rỉ máu.
Ngải Tịch thấy cô ta nhìn răng của mình đã bị cô đánh gãy ra thì không khỏi bật cười ha hả, đáng đời Fendy! Ai bảo lại vô cớ gây sự với cô làm cái quái gì chứ? Mấy trò nhỏ nhặt này Ngải Tịch búng tay một cái cũng đủ dạy dỗ cô ta một bài học rồi. Cô nhìn cô ta lạnh lẽo rồi cất lời không câu nệ: " Đây là cái giá cho việc cô dám đắc tội với Ngải Tịch tôi! Nếu không cho cô một bài học thì Fendy cô sẽ chẳng bao giờ biết nên động vào ai mà không nên động vào ai! ".
Nói rồi Ngải Tịch hiên ngang xoay người đi, Fendy phía sau khóc không thành tiếng, bàn tay siết chặt lại kéo Ngải Tịch muốn đánh trả, nhưng cô dường như đã đoán trước được bèn né sang một bên rồi đá chân Fendy khiến cô ta mất thăng bằng mà vấp ngả.
Lúc này miệng Ngải Tịch cười muốn tét quai hàm với cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Fendy té một cái liền thành công ngã vào thùng rác, cô ta vừa mới ăn mấy món của Ngải Tịch bằng cách nguyên thủy nhất nay lại ăn tiếp mùi vị của rác thải. Vô cùng hôi thối!
Ngải Tịch làm ra vẻ vô tội rồi dùng tay ấn mạnh đầu cô ta xuống lần nữa, để Fendy chạm đến mấy loại rác dơ bẩn nhất rồi giả vờ nói: " Ối xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu Fendy à, chỉ là tại cô nằm ở đây chắn đường quá đấy! ".
Fendy dùng hết sức ngồi dậy rồi lấy tay lau mạnh gương mà và miệng, nhổ nhổ ra vài cái, toàn mấy cái mùi oi thiu của đồ ăn và rác bẩn. Cô ta nghiến răng kèn kẹt nói: " Ngải Tịch cô đợi đấy! ". Nói rồi cô ta hớt ha hớt hải chạy ra ngoài với bộ dạng lôi thôi lết thết.
Ngải Tịch phía sau hừ lạnh rồi nhìn theo cô ta vẫy tay: " Tôi đợi xem mấy trò trẻ con của cô nhé! ".
Fendy tức tối nửa đêm chạy ra ngoài. Mọi chuyện đều do cô ta bày ra mà thôi, đến nửa đêm Hắc Mộc Thần vẫn chưa về thì lấy đâu ra dẫn cô ta đi ăn cơ chứ?
Cô ta định chọc tức Ngải Tịch mà thôi ai ngờ lại bị cô hạ nhục như vậy. Fendy nhất định phải tới trước mặt Hắc Mộc Thần mà giả vờ khóc lóc thảm thương để trả thù Ngải Tịch.
Fendy ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đột nhiên đang chạy tới cổng cô ta cảm thấy sau gáy mình bị một tay người đàn ông đánh vào, đầu óc Fendy lập tức chao đảo, trên đầu còn mấy ngôi sao đang xoay xoay vòng vòng, cô ta dần dần mất ý thức rồi ngất đi.
Đèn sáng của chiếc xe Bugatti La Voiture Noire chiếu vào người Fendy đang ngất xỉu nằm dưới đất. Chiếc xe có màu đen thú vị, bí ẩn và mạnh mẽ, thiết kế vành xe ấn tượng và hệ thống ống xả sáu ống.
Người đàn ông từ trong xe đưa ra cặp chân dài bước ra cao ngạo, sải bước đến xem Fendy đang nằm dưới đất thì hơi ngạc nhiên, dời ánh mắt sắc bén qua mấy vệ sĩ đang đứng chôn chân ở đấy, bọn họ cúi gằm mặt không dám nhìn anh, lại dời xuống cô ta ngất xỉu rồi cất giọng lạnh lùng: " Chuyện gì vậy? ".
Mấy tên vệ sĩ không người nào dám mở miệng vì sát khí u ám từ người Hắc Mộc Thần tỏa ra. Nhất thời lời nói đều nghẹn ở cổ họng.
Anh nhíu mày mất kiên nhẫn với họ, lần nữa cất giọng: " Nói! ".
Một tên vệ sĩ lấy hết dũng khí hít một hơi thật sâu rồi cung kính đáp lời anh, nhưng mặt vẫn cúi gằm không dám nhìn.
" Anh Hắc, lúc nãy bọn tôi đang giữ cổng, đột..đột nhiên thấy có một bóng chạy ra, bộ dạng không giống người. Đầu tóc rối bung che đi cả gương mặt, còn có mùi thối ở trên người, hơn nữa cô ta còn mặc váy trắng. Bọn..bọn tôi nghĩ là hồn ma nên mới lỡ tay đánh cô ta xem thử. Nhưng anh Hắc à, cũng, cũng không thể trách bọn tôi được. Là tại cô ta đột nhiên chạy ào ra còn có bộ dạng như hồn ma..".
Hắc Mộc Thần lắc lắc đầu ngao ngán với bọn họ, logic cũng thật là phong phú quá ấy chứ?
" Hồn ma mà lại có chân để chạy à? Các người chứa cái gì trong đầu vậy hả? ".
Nói rồi anh cúi xuống định bế Fendy lên, nhưng cái mùi hôi thối nồng nặc từ người cô ta hực lên mũi làm anh hơi sựng tay lại giữa không trung, nghĩ nghĩ gì đó rồi thằng lưng dậy quét ánh mắt vào bọn vệ sĩ, cất giọng nhàn nhạt: " Bế Fendy vào! ".
Bọn vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, rồi đứng chựng ở đó không dám tiến lên. Khoảng chừng vài giây một tên mới lắp bắp nói: " Anh Hắc..người..người cô ta có..có cái mùi nồng nặc, tôi..tôi không dám..".
" Nhanh lên! ". Hắc Mộc Thần lạnh lùng lướt ánh mắt sắc bén qua bọn họ rồi ra lệnh.
Một tên vệ sĩ bị ba tên còn lạ đẩy lên, anh ta gắng gượng từng bước đến bên cạnh Fendy, ai ngờ vừa chạm vào đột nhiên anh ta lại ói mửa rồi ngất xỉu luôn.
Mấy tên vệ sĩ cũng muốn ói theo anh ta, Hắc Mộc Thần ư hự một tiếng rồi lạnh lùng nói: " Nếu các người đã xem Fendy là hồn ma vậy nên siêu độ đi! ".
Ngải Tịch vẫn chưa buông tóc cô ta ra mà còn cười lạnh: " Thế nào, món tôi nấu ngon không? ".
Cả gương mặt Fendy dính đầy thức ăn và gia vị rắc lên, bộ dạng còn thê thảm hơn Ngải Tịch, nhìn Fendy lúc này chẳng khác nào một người ăn mày ra đường xin xỏ nhưng còn bị người ta chèn ép, cô ta muốn thoát khỏi Ngải Tịch nhưng sức lực lại không bằng cô, cái miệng độc mồm lại thốt lên chửi rủa: " Tiện nhân! Cô mau buông tôi ra! ".
" Á..Đau..buông! ".
Đang mắng đột nhiên Fendy lại la lớn hơn nữa, Ngải Tịch đã mạnh tay mà giựt thẳng đầu cô ta ra đằng sau, tóc cũng theo đó mà đứt từng sợi dài rơi xuống.
Ngải Tịch nhìn cô ta lạnh lùng rồi hừ một tiếng, cô ghét nhất ai dám chửi mình như vậy, cất giọng nghiến răng nghiến lợi mà đáp trả cô ta: " Tôi có tiện nhân thế nào cũng không bằng cô được Fendy à! Cô mắng tôi tại sao không lấy gương ra mà soi xem mình tốt ở điểm nào? Suốt ngày vơ vẩn bên cạnh Hắc Mộc Thần, đồ hạ lưu! À không, quá sai rồi. Tôi mắng cô như vậy còn quá nhẹ đấy, tất cả biệt hiệu dành cho loại phụ nữ xấu xa đều gắn mác lên hết người Fendy cô đấy! ".
Cô ta vừa bị tay Ngải Tịch nắm tóc giật mạnh, da đầu cũng theo đó mà như sắp bị xé ra, lại còn bị cô mắng tới tấp mà không thể thốt ra lời nào phản kháng lại, Fendy tức tối quơ tay quơ chân nhưng ngay lập tức bị Ngải Tịch dùng một tay chế ngự hai tay cô ta áp ra sau lưng, khiến Fendy rên lên thê thảm.
" Buông tôi ra Ngải Tịch! Đau..đau..".
Hai cánh tay cô ta bị Ngải Tịch kéo mạnh đến nổi sắp gãy làm đôi, Fendy càng la càng khiến máu nóng của Ngải Tịch sôi lên mà quật mạnh hơn nữa. Cô lạnh lùng cất ra từng chữ chứa rõ ràng sự uy hiếp trong đó: " Tôi và cô quen nhau cũng coi như là một cái duyên. Nhưng nếu Fendy cô không biết trời cao đất dày, cứ giả nai trước mặt Hắc Mộc Thần mà õng ẹo thì đừng hỏi tại sao răng cô lại gãy nhé! ".
Fendy cả một bụng tức giận vì hoàn cảnh bị Ngải Tịch đạp đổ dưới chân, cô ta tức tối nhưng lại không làm gì được Ngải Tịch, nghĩ rằng cô chỉ đe dọa nên cô ta không sợ hãi mà còn trơ trẽn đáp lại: " Hừ! Tôi giả nai bên cạnh Mộc Thần thì sao nào? Dù gì cô cũng bị anh ấy miệt thì rồi, ha ha, tôi nói cho cô biết nhé Ngải Tịch, cô làm nữ chủ nhân của căn biệt thự này hơi lâu rồi. Bây giờ đã đến lúc nên nhường lại vị trí đó cho tôi! Nếu cô không biết điều mà còn khư khư bên cạnh Mộc Thần thì tôi chắc chắn sẽ dùng đủ thủ đoạn để cướp lấy vị trí của cô! ".
Nghe lời mắng nhiếc đó của Fendy mà Ngải Tịch cười lạnh một tiếng, mấy câu hăm dọa đó có sức để cho cô sợ hãi à? Nếu cô ta đã nghĩ như vậy thì hoàn toàn sai rồi, không những Ngải Tịch không thèm bận tâm đến mà còn đáp trả lại Fendy đầy khí phách: " Trà xanh thì mãi mãi vẫn chỉ là trà xanh mà thôi, chứ làm sao từ một thê thiếp mà lên chính cung được? ".
Lời Ngải Tịch cất ra đều là sự uy hiếp rõ ràng với Fendy, cô ta thật sự đã sai khi động nhầm người rồi, nếu như cô ta biết được Ngải Tịch đã từng ở trước mặt Hắc Mộc Thần mà dạy dỗ Mạn Kì Sa như thế nào chắc chắn Fendy sẽ không dam đụng tới cô, nhưng, khi cô ta bị Ngải Tịch dạy dỗ một trận thì biết được cũng đã quá muộn màng.
Cô ta thiết nghĩ Ngải Tịch là người phụ nữ yếu đuối nên Fendy muốn cho cô một bài học nhớ đời, nào ngờ lại bị Ngải Tịch dạy dỗ một trận, thật là đáng chết mà! Cô ta như vậy mà bị bàn tay của Ngải Tịch giật mạnh đầu xuống nếm thức ăn bằng cách dơ dáy nhất, còn bị cô giật tóc nữa, cả hai cánh tay cũng muốn gãy làm đôi.
Thật sự Fendy đã quá xem thường Ngải Tịch rồi, cô ta tức giận mà gầm lên: " Cô là cái thá gì mà ở đây mắng tôi là trà xanh? Cô chỉ là người phụ nữ vô dụng không được Mộc Thần yêu thương nữa nên mới ở đây làm người hầu cho anh ấy, cô lên mặt cái gì hả đổ hạ đẳng? ".
" Chát! ".
Tiếng da thịt giòn rụm vang lên chói tai, bạt tay của Ngải Tịch đáp mạnh xuống gò má Fendy như một tên lửa đang đáp xuống mặt đất đầy nộ khí, cô ta thét lên đau đớn rồi một tay ôm lấy bên mặt, mùi vị máu tươi lập tức lan tràn.
Đột nhiên cảm nhận được cái gì đó vừa gãy ra trong miệng, Fendy nhổ ra bàn tay thì là hai cái răng dính máu.
Cái tát kinh hoàng của Ngải Tịch đã khiến Fendy gãy hai cái răng!
Cô ta nhất thời nói không nên lời, bên gò má ửng đỏ với cả khóe môi còn rỉ máu.
Ngải Tịch thấy cô ta nhìn răng của mình đã bị cô đánh gãy ra thì không khỏi bật cười ha hả, đáng đời Fendy! Ai bảo lại vô cớ gây sự với cô làm cái quái gì chứ? Mấy trò nhỏ nhặt này Ngải Tịch búng tay một cái cũng đủ dạy dỗ cô ta một bài học rồi. Cô nhìn cô ta lạnh lẽo rồi cất lời không câu nệ: " Đây là cái giá cho việc cô dám đắc tội với Ngải Tịch tôi! Nếu không cho cô một bài học thì Fendy cô sẽ chẳng bao giờ biết nên động vào ai mà không nên động vào ai! ".
Nói rồi Ngải Tịch hiên ngang xoay người đi, Fendy phía sau khóc không thành tiếng, bàn tay siết chặt lại kéo Ngải Tịch muốn đánh trả, nhưng cô dường như đã đoán trước được bèn né sang một bên rồi đá chân Fendy khiến cô ta mất thăng bằng mà vấp ngả.
Lúc này miệng Ngải Tịch cười muốn tét quai hàm với cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Fendy té một cái liền thành công ngã vào thùng rác, cô ta vừa mới ăn mấy món của Ngải Tịch bằng cách nguyên thủy nhất nay lại ăn tiếp mùi vị của rác thải. Vô cùng hôi thối!
Ngải Tịch làm ra vẻ vô tội rồi dùng tay ấn mạnh đầu cô ta xuống lần nữa, để Fendy chạm đến mấy loại rác dơ bẩn nhất rồi giả vờ nói: " Ối xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu Fendy à, chỉ là tại cô nằm ở đây chắn đường quá đấy! ".
Fendy dùng hết sức ngồi dậy rồi lấy tay lau mạnh gương mà và miệng, nhổ nhổ ra vài cái, toàn mấy cái mùi oi thiu của đồ ăn và rác bẩn. Cô ta nghiến răng kèn kẹt nói: " Ngải Tịch cô đợi đấy! ". Nói rồi cô ta hớt ha hớt hải chạy ra ngoài với bộ dạng lôi thôi lết thết.
Ngải Tịch phía sau hừ lạnh rồi nhìn theo cô ta vẫy tay: " Tôi đợi xem mấy trò trẻ con của cô nhé! ".
Fendy tức tối nửa đêm chạy ra ngoài. Mọi chuyện đều do cô ta bày ra mà thôi, đến nửa đêm Hắc Mộc Thần vẫn chưa về thì lấy đâu ra dẫn cô ta đi ăn cơ chứ?
Cô ta định chọc tức Ngải Tịch mà thôi ai ngờ lại bị cô hạ nhục như vậy. Fendy nhất định phải tới trước mặt Hắc Mộc Thần mà giả vờ khóc lóc thảm thương để trả thù Ngải Tịch.
Fendy ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đột nhiên đang chạy tới cổng cô ta cảm thấy sau gáy mình bị một tay người đàn ông đánh vào, đầu óc Fendy lập tức chao đảo, trên đầu còn mấy ngôi sao đang xoay xoay vòng vòng, cô ta dần dần mất ý thức rồi ngất đi.
Đèn sáng của chiếc xe Bugatti La Voiture Noire chiếu vào người Fendy đang ngất xỉu nằm dưới đất. Chiếc xe có màu đen thú vị, bí ẩn và mạnh mẽ, thiết kế vành xe ấn tượng và hệ thống ống xả sáu ống.
Người đàn ông từ trong xe đưa ra cặp chân dài bước ra cao ngạo, sải bước đến xem Fendy đang nằm dưới đất thì hơi ngạc nhiên, dời ánh mắt sắc bén qua mấy vệ sĩ đang đứng chôn chân ở đấy, bọn họ cúi gằm mặt không dám nhìn anh, lại dời xuống cô ta ngất xỉu rồi cất giọng lạnh lùng: " Chuyện gì vậy? ".
Mấy tên vệ sĩ không người nào dám mở miệng vì sát khí u ám từ người Hắc Mộc Thần tỏa ra. Nhất thời lời nói đều nghẹn ở cổ họng.
Anh nhíu mày mất kiên nhẫn với họ, lần nữa cất giọng: " Nói! ".
Một tên vệ sĩ lấy hết dũng khí hít một hơi thật sâu rồi cung kính đáp lời anh, nhưng mặt vẫn cúi gằm không dám nhìn.
" Anh Hắc, lúc nãy bọn tôi đang giữ cổng, đột..đột nhiên thấy có một bóng chạy ra, bộ dạng không giống người. Đầu tóc rối bung che đi cả gương mặt, còn có mùi thối ở trên người, hơn nữa cô ta còn mặc váy trắng. Bọn..bọn tôi nghĩ là hồn ma nên mới lỡ tay đánh cô ta xem thử. Nhưng anh Hắc à, cũng, cũng không thể trách bọn tôi được. Là tại cô ta đột nhiên chạy ào ra còn có bộ dạng như hồn ma..".
Hắc Mộc Thần lắc lắc đầu ngao ngán với bọn họ, logic cũng thật là phong phú quá ấy chứ?
" Hồn ma mà lại có chân để chạy à? Các người chứa cái gì trong đầu vậy hả? ".
Nói rồi anh cúi xuống định bế Fendy lên, nhưng cái mùi hôi thối nồng nặc từ người cô ta hực lên mũi làm anh hơi sựng tay lại giữa không trung, nghĩ nghĩ gì đó rồi thằng lưng dậy quét ánh mắt vào bọn vệ sĩ, cất giọng nhàn nhạt: " Bế Fendy vào! ".
Bọn vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, rồi đứng chựng ở đó không dám tiến lên. Khoảng chừng vài giây một tên mới lắp bắp nói: " Anh Hắc..người..người cô ta có..có cái mùi nồng nặc, tôi..tôi không dám..".
" Nhanh lên! ". Hắc Mộc Thần lạnh lùng lướt ánh mắt sắc bén qua bọn họ rồi ra lệnh.
Một tên vệ sĩ bị ba tên còn lạ đẩy lên, anh ta gắng gượng từng bước đến bên cạnh Fendy, ai ngờ vừa chạm vào đột nhiên anh ta lại ói mửa rồi ngất xỉu luôn.
Mấy tên vệ sĩ cũng muốn ói theo anh ta, Hắc Mộc Thần ư hự một tiếng rồi lạnh lùng nói: " Nếu các người đã xem Fendy là hồn ma vậy nên siêu độ đi! ".