-
Phần 5 END
46. Ngoại truyện: Giang Yển (1)
Tôi đã từng rất ghen tị với những kẻ lăng nhăng.
Bởi vì chìm đắm sẽ là việc gây ch.ế.t người.
Ba tháng trước, tôi và Lâm Thanh Thanh nhận giấy đăng ký kết hôn trong bầu không khí ngọt ngào.
Ba tháng sau, chúng tôi chán nản đi nhận giấy chứng nhận ly hôn tại Cục dân chính.
Thế nhưng, làm sao tôi có thể buông tay chứ?
Tôi hối hận rồi.
Hối hận vì đã không cầu xin em.
Tôi không cần thứ gọi là tôn nghiêm tự tôn gì đấy nữa.
Nếu có thể khiến em đổi ý, dù tôi có phải hạ mình cầu xin, dù tôi có phải quỳ gối…tôi cũng sẽ làm.
Tôi không ép em phải cùng nhau ra nước ngoài.
Em muốn trở thành cảnh sát, tôi sẽ không làm vật cản trở em.
Nếu bạn yêu một ai đó, bạn sẽ yêu tất cả mọi thứ của họ.
Hơn nữa, đó là niềm tin và động lực của đời em.
Tôi quay lại và đuổi theo em.
Nhưng khi tôi định gọi em quay lại thì một người đàn ông từ trong góc tối đi ra, hỏi em: “Có giấy ly hôn chưa? Đi thôi, hãy bắt đầu một cuộc sống mới nào.”
Em gật đầu, bước lên chiếc xe đắt tiền của gã.
“Lâm Thanh Thanh…Lâm Thanh Thanh.” Tôi hét lên.
Có thể là gió quá lớn khiến em không nghe thấy, nên em mới không dừng lại mà quay đầu nhìn tôi.
Tôi chạy đuổi theo xe.
Vào một buổi chiều nhiều mây ấy, không một lời báo trước, trời bắt đầu mưa.
Hoá ra nước mưa lại có vị mặn chát, giống hệt như vị của nước mắt.
47. Ngoại truyện: Giang Yển (2)
Tôi và Lâm Thanh Thanh gặp lại nhau trong bệnh viện tâm thần hoàn toàn là một sự tình cờ.
Bất ngờ thật.
Chúng tôi đã không gặp nhau suốt 7 năm.
Vết sẹo của tôi chẳng thể chữa lành.
Em bị mất trí nhớ, sống an nhiên và vui vẻ.
Thật chẳng công bằng chút nào!
Tôi đến gặp viện trưởng Trương để lấy thông tin nhập viện của Lâm Thanh Thanh.
Tôi chỉ muốn biết vì sao em ấy lại bị bệnh.
Thế nhưng khi tôi nhìn thấy từ “ly hôn” trên tờ thông tin, tôi đã không thể lừa dối bản thân thêm được nữa.
Tôi cảm động.
“Tức cười ghê, bảy năm không gặp lại em lại biến thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng thế này.”
“Lâm Thanh Thanh, tôi đã nói rồi, em sẽ hối hận vì đã bỏ rơi tôi.”
“Hối hận rồi đúng không, đồ bệnh tâm thần…”
Tôi nghiêng đầu, hôn lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của em.
“Không sao cả. Em bị bệnh anh vẫn sẽ yêu em.”
Tôi đã mất tận 7 năm để quyết định có nên hận Lâm Thanh Thanh tiếp hay không.
Nhưng chỉ mất 7 giây để quyết định tiếp tục yêu em.
48. Ngoại truyện: Giang Yển (3)
Chạng vạng tối, tôi nói chuyện với viện trưởng Trương, hắn rất vui vẻ.
Vì tôi đã quyết định quyên góp 50 triệu cho bệnh viện.
Hắn nói chuyện khá vội vàng gấp gáp, vội vội vàng vàng lao vào nhà vệ sinh.
Chẳng mấy chốc, màn hình điện thoại trên bàn lóe lên.
Là một tin nhắn.
Màn hình được bật lên, tôi vô tình liếc qua, nhìn thấy một cái tên quen thuộc, tôi chợt giật mình sửng sốt.
“Lâm Thanh Thanh là cảnh sát mật, tìm cách gi.ết ch.ết cô ta.”
Khi viện trưởng Trương đi ra, tôi cố tình cho hắn thấy tôi đang nói chuyện điện thoại bên ngoài ban công.
Đêm đó, tôi nhốt Lâm Thanh Thanh trong phòng.
Tôi không dám nói gì, sợ phá hỏng kế hoạch và nhiệm vụ của em.
Nhưng đêm đó, Lục Minh đã mang ba vệ sĩ canh gác bên ngoài bệnh viện tâm thần Montenegro cả đêm.
49. Ngoại truyện: Giang Yển (4)
Tôi đã nghĩ, sau chuyện này, tôi sẽ được biết về chân tướng theo phiên bản lãng mạn việc “Lâm Thanh Thanh bỏ rơi tôi chỉ là bất đắc dĩ”
Nhưng không.
Lâm đội, người vừa lập công một cách xuất sắc lại thờ ơ, lạnh nhạt khách sáo với tôi:
“Cảm ơn.”
“Bệnh của anh không nặng lắm, chỉ cần điều trị tử tế là sẽ khỏi.”
“Giang tiên sinh, tạm biệt.”
Bạn thấy đấy, tình yêu thì làm gì có công bằng?
Đó là lý do vì sao em có thể cầm d.ao đâ.m nát bét trái tim tôi hết lần này đến lần khác.
“Lâm Thanh Thanh, nói cho tôi biết, tôi là trò đùa của em ư?”
“Có lẽ vậy.” Em nói.
Tôi phải rời đi thôi.
Nếu không, tôi chắc chắn sẽ ch.ết dần ch.ết mòn ở cái thành phố này.
Thế nhưng khi tôi đến sân bay thì Lý Sâm đã chặn tôi lại.
Tôi không thèm quan tâm tới gã.
Cái kẻ đã cướp đi người tôi yêu.
“Từ đầu đến cuối, Lâm Thanh Thanh chỉ yêu một người tên là Giang Yển.”
Con m.ẹ nó.
Gã này vậy mà dám trợn mắt nói dối.
Nếu mày dám lừa tao, mày nhất định sẽ ch.ết thảm ở nơi hoang vu không một bóng người.
Ồ, còn nữa, sinh con trai mà thằng nhóc không có lỗ đeet!
“Ba năm trước ở Paris, anh đi dự tiệc tối với người đẹp tóc vàng nào đấy. Cô ta đeo chiếc nhẫn kim cương lóa mắt trên ngón áp út bên tay phải, còn anh thì đeo chiếc nhẫn khảm đá quý trên ngón áp út tay trái. Vậy nên cô ấy tưởng anh đã kết hôn rồi!”
“Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc.”
“Khóc xấu ơi là xấu.”
“Câm miệng lại đồ xấu xa.”
Thanh Thanh nhà tôi là Bạch Liên tiên tử vừa lương thiện vừa đáng yêu lại xinh đẹp.
Là Bạch Liên tiên tử lấp la lấp lánh.
Kỹ năng diễn xuất cũng thuộc dạng đỉnh cao.
50. Ngoại truyện: Đám cưới (1)
Bảy năm của tôi và Giang Yển quả thật là một trải nghiệm đau đớn khó quên.
Tôi lăn lộn trong làn đạn nguy hiểm.
Mà trái tim anh ấy cũng bị tôi chọc thủng mấy lỗ.
Rõ ràng tôi nên xin lỗi anh ấy, nhưng Giang Yển lại an ủi tôi rằng hãy xem mọi thứ như lễ rửa tội cho tình yêu nhiều năm đầy thăng trầm của chúng tôi.
Tình cảm chân thành, dù đớn đau bao nhiêu cũng chẳng thể buông tay.
Tôi đã vậy.
Anh ấy lại càng như thế.
Thế nhưng rõ ràng Giang Yển vẫn không có cảm giác an toàn.
Ngày thứ hai sau khi làm hoà, chúng tôi đến Cục dân chính tái hôn.
Tôi thầm nghĩ, ông chủ đã quen sống ở biệt thự lớn vậy mà giờ lại chịu chui rúc trong căn nhà nhỏ của tôi.
Tuy nhiên, Giang Yển lại nhất quyết không chịu rời đi.
Lôi kéo tôi cùng nhau sống trong căn nhà nhỏ xíu của tôi.
Giang Yển nói, hoà thượng chạy được nhưng miếu không chạy được(*).
(*) chạy được hoà thượng nhưng không chạy được miếu: ý chỉ việc trốn được một lần nhưng không thể trốn được mãi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt
Anh ấy nói, anh ấy sợ, sợ một ngày tỉnh dậy, nhận ra tất cả chỉ là giấc mộng Trang Chu (*)
(*) giấc mộng Trang Chu: ý nói là giấc mộng đẹp và ngắn ngủi, không có thật.
Hôm ấy, tôi ôm lấy khuôn mặt Giang Yển, hôn lên đôi môi gợi cảm ch.ết người kia.
Nụ hôn mạnh mẽ khiến môi anh ấy rách toạc.
Tôi hỏi Giang Yển: “Có đau không?”
Anh ấy chỉ cười, im lặng ném tôi lên ghế sopha.
Lúc này tôi mới nhận ra, đây là con sói đói bụng 7 năm rồi.
Nửa năm sau, chứng tự làm hại mình của Giang Yển được chữa khỏi.
Chúng tôi đã có một đám cưới linh đình.
Tôi yên tâm làm một cô dâu xinh đẹp như hoa vì mọi thứ đã có Giang Yển sắp xếp hết.
Cha mẹ anh đều tái hôn cả nên quan hệ của anh và cha mẹ không quá thân thiết.
Dù họ được mời đến đám cưới, nhưng họ lại không quen tôi và cũng giữ thái độ lịch sự xa cách với Giang Yển.
Gia đình tôi rất có cảm tình với Giang Yển.
Lần đầu tiên mẹ tôi nhìn thấy anh ấy là trong đám cưới, bà nắm lấy tay anh, đau khổ nói: “Quả thật khó khăn cho đứa nhỏ này mà, Lâm Thanh Thanh thật sự là một đứa… Không biết tại sao lúc trước lại lừa gạt được đứa trẻ vừa đẹp trai, vừa si tình như thế này mà giữa đường còn bội tình bạc nghĩa(*) nữa chứ.”
(*) bội tình bạc nghĩa: có những hành vi xử tệ, phụ lại công ơn, tình nghĩa của người thân đối với mình.
“A Yển, về sau con bé dám bắt nạt con, con cứ nói với mẹ, mẹ tự mình xử lý đứa con gái già đầu mà chưa lớn này.”
Vâng, đúng chuẩn mẹ ruột tôi đấy.
Giang Yển nắm tay tôi: “Cảm ơn mẹ, nhưng mà không cần đâu ạ, về sau cô ấy mà bắt nạt con thì con sẽ tự mình “xử lý” cô ấy.”
51. Ngoại truyện: Đám cưới (2)
Tháng thứ hai sau hôn lễ, tôi mang thai.
Đối tượng đầu tiên được Giang Yển thông báo lại là Lý Sâm.
Tôi ngồi đó, dấu chấm hỏi bay đầy đầu.
Tại sao chứ?
“Lý Sâm, ông muốn làm cha nuôi không?”
Khi ấy Lý Sâm chưa kịp phản ứng, còn tưởng Giang Yển đang ám chỉ hắn, sửng sốt một chút rồi bắt đầu mắng:
“Cha nuôi cái đầu ông! Tôi không phải cái loại người như thế!” (*)
(*): chắc anh Sâm tưởng anh Yển khịa anh muốn làm sugar daddy)
“Cha nuôi thật mà! Tiên tử nhà tôi mang thai, nhà tôi chuẩn bị có tiên đồng (*).”
(*) tiên đồng : con của thần tiên
“Ha ha ha… được, được, ông quả thật là anh em tốt của tôi! Chức cha nuôi này tôi nhất định nhận rồi.”
Giang Yển: “Vậy thì nhớ chuẩn bị lì xì thật lớn đấy nhé.”
“Ông có còn là con người không vậy?”