Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 36: Suy tư
Về phòng Thiên Ân chạy ào vô phòng tắm định xối cho hết cát dính trên người, rồi bỗng một ý nghĩ táo bạo nữa hiện lên trong đầu. Chạy vô phòng Bích Trâm rồi anh nói: "Chị ơi, em tắm nhờ phòng chị với, nhà tắm bên em bị hư vòi nước rồi."
Tất nhiên là anh phá nó hư rồi, kế hoạch mà. Bích Trâm không có trong phòng, chị đang ở trong nhà tắm rửa chân tay, nói vọng ra: "Vậy hả? Vậy em vô rửa đi."
Thế là Ân nhảy vô kỳ cọ chân tay, cầm lấy vòi hoa sen gội đầu, cứ tự nhiên như là chẳng có gì cả. Rồi anh tinh nghịch đưa vòi xối nước vào người chị Trâm làm chị giãy nảy đưa tay che lại. Hai chị em lại giỡn tiếp với nhau trong căn phòng chật hẹp. Ân cởi cái áo ba lỗ ra xối nước, nhờ Bích Trâm xối phía sau lưng cho hết cát, bàn tay chị nhẹ nhàng trượt lên lưng anh kỳ cọ, nhẹ nhàng và ấm áp.
Cái quần ướt sũng dính vào cơ thể làm hiện lên côn thịt cương lên một cục, Ân vẫn đứng im mặc cho chị Trâm xối nước, bàn tay chị nhiệt tình lướt đều khắp cơ thể, từ ngực rồi xuống bụng, người chị sững lại giây lát khi nhìn thấy côn thịt anh u lên một cục.
Sự ngại ngùng khiến chị bối rối đứng im, anh cầm lấy vòi nước giành quyền chủ động, xối vào hai cánh tay chị, xối vào hai chân chị rồi xối thẳng vào người chị, cái áo thun và cái váy trắng sũng nước rũ rượi in chặt vào người chị.
Một cái ôm của Thiên Ân khiến cho Bích Trâm ngỡ ngàng, hai cơ thể nóng hừng hực dính vào nhau, vòi nước trên cao vẫn xả xuống liên tục như làm nguội đi cơn nóng trong người cả hai. Côn thịt của Ân kề sát mu âm hộ của Bích Trâm, sự va chạm ấy khiến chị lùi người ra sau né tránh nhưng bị bàn tay anh đặt ngay eo ghìm lại rồi từ từ trượt xuống mông chị.
Thật sự là Thiên Ân cũng không thể tin là anh lại có thể táo bạo như vậy. Dám sờ mông Bích Trâm một cách công khai như thế. Chị và anh đứng một hồi lâu bất động, cả hai không nói một lời nào vì cả hai dường như đang chờ đợi một điều gì đó, một điều gì đó rất rõ ràng nhưng cũng rất mơ hồ, tay của anh vẫn đặt trên mông chị.
Người chị nóng một thì người anh nóng tới mười. Hơi nóng của Ân cứ thế lan tỏa sang người chị mãnh liệt. Bàn tay còn lại của anh nắm lấy tay chị siết chặt đưa vào vùng hạ bộ của mình, chị như biết được ý định ấy liền vội vã giật ra mạnh mẽ. Sự đoan chính của chị không phải dễ dàng hạ gục. Một chút e dè hiện lên trong anh làm anh không dám manh động nữa. Anh nhìn Bích Trâm, ánh mắt của chị liền tránh né vội vã. Đang nứng tợn nhưng Thiên Ân lại không dám manh động nên đành hôn vội lên tóc chị một cái rồi buông chị ra.
Anh nói: "Thôi chị tắm đi, em về phòng thay quần áo. Cảm ơn chị."
Bích Trâm: "… Ừ."
Bước đi về phòng mà nặng trĩu lòng, tự dưng Ân lại sợ cái sự nết na của chị, nếu anh làm liều thì có thể cũng sẽ đoạt được mục đích nhưng vậy thì có khác nào hạng phàm phu tục tử, nào có đáng gì so với công sức mà anh bỏ ra lâu nay, nào có xứng với một kẻ có học thức như mình.
Nếu chinh phục thì phải làm sao cho người ta cảm thấy thỏa mãn và chấp nhận, dù gì chị cũng là một người phụ nữ có gia đình, một người giáo viên có ăn học, một người vợ nết na, nếu bị cám dỗ thì cũng phải bị cám dỗ bởi một kẻ học thức và đầy quân tử. Có như vậy người ta mới dễ dàng chấp nhận, nếu không sẽ bị lương tâm dày xé, day dứt mãi không thôi. Ừ thì mỹ nhân muốn chết thì phải chết dưới côn thịt của một anh hùng xứng đáng!
Tắm xong, Thiên Ân xách ghế ra ban công ngồi hút thuốc, cơn gió chiều thổi nhẹ mát mẻ tâm hồn, làn khói thuốc mỏng manh yểu điệu rồi quyện vào trong gió. Mọi chuyện đều diễn ra như lúc anh vạch ra trong đầu nhưng sao giờ thấy chẳng có gì vui hết, hứng thú bỗng dưng tan biến như làn khói.
Chẳng phải anh muốn chị sao? Chẳng phải chị là niềm khao khát của anh sao? Nhưng mà dường như đó đâu phải là anh. Chợt nhận ra rằng lâu nay anh bị cơn dục vọng kiểm soát nhằm đạt cái mưu đồ đen tối. Cái tuổi mới lớn làm anh dễ dàng hứng thú với tất cả mà hay bỏ quên những giá trị bên mình sẵn có rồi đến khi mất đi mới nhận ra giá trị của nó. Thường là như thế, cuộc sống mà.
Chị Trâm giờ như cá nằm trong bể, mà anh là người đi câu, cái bể nhỏ như vậy thì cái chuyện cắn câu chỉ là sớm muộn. Anh hài lòng với suy tính của mình nhưng cũng thấy thật tiểu nhân và tự hứa rằng chị sẽ là “Diễm cuối” trong cuộc đời mình, sẽ không lao vào các cuộc tình khác nữa.
Đúng, anh nên như vậy vì Trinh, một người yêu tuyệt vời và sẽ là một người vợ lý tưởng. Và rằng sẽ chẳng có ai khác nữa đủ sức hấp dẫn anh như Bích Trâm, vậy nên chị sẽ là bến tàu cuối trong chuyến phiêu lưu tình ái của cuộc đời anh. Quyết tâm đã đặt ra như vậy còn được hay không thì tùy duyên vậy.
Đang trầm mặc thì có tiếng nói đưa Ân về thực tại: "Làm gì mà ngồi thừ ra suy nghĩ về nước Mỹ vậy?"
Anh giật mình quay lại thì thấy Bích Trâm đã tắm xong bước vào phòng anh rồi. Chị mặc cái áo quây ngực màu đen với cái váy ngắn, nhìn rất tươi trẻ khỏe khoắn. Anh đang chìm lắng cảm xúc thì bị cái thân hình đầy sức sống của chị quấy nhiễu gợi lên cơn dục vọng, mẹ kiếp, cây muốn lặng mà sao gió cứ làm phiền.
Anh đáp: "Em ra đây ngồi ngắm cảnh cho mát tí. Cũng chẳng biết làm gì."
Bích Trâm: "Sao không bật TV xem cho vui."
Ân: "Hồi giờ em ít xem TV lắm."
Bích Trâm: "Ừ, cũng gần tối rồi, chị em mình ngồi xíu rồi đi kiếm gì ăn."
Ân: "Ok."
Tất nhiên là anh phá nó hư rồi, kế hoạch mà. Bích Trâm không có trong phòng, chị đang ở trong nhà tắm rửa chân tay, nói vọng ra: "Vậy hả? Vậy em vô rửa đi."
Thế là Ân nhảy vô kỳ cọ chân tay, cầm lấy vòi hoa sen gội đầu, cứ tự nhiên như là chẳng có gì cả. Rồi anh tinh nghịch đưa vòi xối nước vào người chị Trâm làm chị giãy nảy đưa tay che lại. Hai chị em lại giỡn tiếp với nhau trong căn phòng chật hẹp. Ân cởi cái áo ba lỗ ra xối nước, nhờ Bích Trâm xối phía sau lưng cho hết cát, bàn tay chị nhẹ nhàng trượt lên lưng anh kỳ cọ, nhẹ nhàng và ấm áp.
Cái quần ướt sũng dính vào cơ thể làm hiện lên côn thịt cương lên một cục, Ân vẫn đứng im mặc cho chị Trâm xối nước, bàn tay chị nhiệt tình lướt đều khắp cơ thể, từ ngực rồi xuống bụng, người chị sững lại giây lát khi nhìn thấy côn thịt anh u lên một cục.
Sự ngại ngùng khiến chị bối rối đứng im, anh cầm lấy vòi nước giành quyền chủ động, xối vào hai cánh tay chị, xối vào hai chân chị rồi xối thẳng vào người chị, cái áo thun và cái váy trắng sũng nước rũ rượi in chặt vào người chị.
Một cái ôm của Thiên Ân khiến cho Bích Trâm ngỡ ngàng, hai cơ thể nóng hừng hực dính vào nhau, vòi nước trên cao vẫn xả xuống liên tục như làm nguội đi cơn nóng trong người cả hai. Côn thịt của Ân kề sát mu âm hộ của Bích Trâm, sự va chạm ấy khiến chị lùi người ra sau né tránh nhưng bị bàn tay anh đặt ngay eo ghìm lại rồi từ từ trượt xuống mông chị.
Thật sự là Thiên Ân cũng không thể tin là anh lại có thể táo bạo như vậy. Dám sờ mông Bích Trâm một cách công khai như thế. Chị và anh đứng một hồi lâu bất động, cả hai không nói một lời nào vì cả hai dường như đang chờ đợi một điều gì đó, một điều gì đó rất rõ ràng nhưng cũng rất mơ hồ, tay của anh vẫn đặt trên mông chị.
Người chị nóng một thì người anh nóng tới mười. Hơi nóng của Ân cứ thế lan tỏa sang người chị mãnh liệt. Bàn tay còn lại của anh nắm lấy tay chị siết chặt đưa vào vùng hạ bộ của mình, chị như biết được ý định ấy liền vội vã giật ra mạnh mẽ. Sự đoan chính của chị không phải dễ dàng hạ gục. Một chút e dè hiện lên trong anh làm anh không dám manh động nữa. Anh nhìn Bích Trâm, ánh mắt của chị liền tránh né vội vã. Đang nứng tợn nhưng Thiên Ân lại không dám manh động nên đành hôn vội lên tóc chị một cái rồi buông chị ra.
Anh nói: "Thôi chị tắm đi, em về phòng thay quần áo. Cảm ơn chị."
Bích Trâm: "… Ừ."
Bước đi về phòng mà nặng trĩu lòng, tự dưng Ân lại sợ cái sự nết na của chị, nếu anh làm liều thì có thể cũng sẽ đoạt được mục đích nhưng vậy thì có khác nào hạng phàm phu tục tử, nào có đáng gì so với công sức mà anh bỏ ra lâu nay, nào có xứng với một kẻ có học thức như mình.
Nếu chinh phục thì phải làm sao cho người ta cảm thấy thỏa mãn và chấp nhận, dù gì chị cũng là một người phụ nữ có gia đình, một người giáo viên có ăn học, một người vợ nết na, nếu bị cám dỗ thì cũng phải bị cám dỗ bởi một kẻ học thức và đầy quân tử. Có như vậy người ta mới dễ dàng chấp nhận, nếu không sẽ bị lương tâm dày xé, day dứt mãi không thôi. Ừ thì mỹ nhân muốn chết thì phải chết dưới côn thịt của một anh hùng xứng đáng!
Tắm xong, Thiên Ân xách ghế ra ban công ngồi hút thuốc, cơn gió chiều thổi nhẹ mát mẻ tâm hồn, làn khói thuốc mỏng manh yểu điệu rồi quyện vào trong gió. Mọi chuyện đều diễn ra như lúc anh vạch ra trong đầu nhưng sao giờ thấy chẳng có gì vui hết, hứng thú bỗng dưng tan biến như làn khói.
Chẳng phải anh muốn chị sao? Chẳng phải chị là niềm khao khát của anh sao? Nhưng mà dường như đó đâu phải là anh. Chợt nhận ra rằng lâu nay anh bị cơn dục vọng kiểm soát nhằm đạt cái mưu đồ đen tối. Cái tuổi mới lớn làm anh dễ dàng hứng thú với tất cả mà hay bỏ quên những giá trị bên mình sẵn có rồi đến khi mất đi mới nhận ra giá trị của nó. Thường là như thế, cuộc sống mà.
Chị Trâm giờ như cá nằm trong bể, mà anh là người đi câu, cái bể nhỏ như vậy thì cái chuyện cắn câu chỉ là sớm muộn. Anh hài lòng với suy tính của mình nhưng cũng thấy thật tiểu nhân và tự hứa rằng chị sẽ là “Diễm cuối” trong cuộc đời mình, sẽ không lao vào các cuộc tình khác nữa.
Đúng, anh nên như vậy vì Trinh, một người yêu tuyệt vời và sẽ là một người vợ lý tưởng. Và rằng sẽ chẳng có ai khác nữa đủ sức hấp dẫn anh như Bích Trâm, vậy nên chị sẽ là bến tàu cuối trong chuyến phiêu lưu tình ái của cuộc đời anh. Quyết tâm đã đặt ra như vậy còn được hay không thì tùy duyên vậy.
Đang trầm mặc thì có tiếng nói đưa Ân về thực tại: "Làm gì mà ngồi thừ ra suy nghĩ về nước Mỹ vậy?"
Anh giật mình quay lại thì thấy Bích Trâm đã tắm xong bước vào phòng anh rồi. Chị mặc cái áo quây ngực màu đen với cái váy ngắn, nhìn rất tươi trẻ khỏe khoắn. Anh đang chìm lắng cảm xúc thì bị cái thân hình đầy sức sống của chị quấy nhiễu gợi lên cơn dục vọng, mẹ kiếp, cây muốn lặng mà sao gió cứ làm phiền.
Anh đáp: "Em ra đây ngồi ngắm cảnh cho mát tí. Cũng chẳng biết làm gì."
Bích Trâm: "Sao không bật TV xem cho vui."
Ân: "Hồi giờ em ít xem TV lắm."
Bích Trâm: "Ừ, cũng gần tối rồi, chị em mình ngồi xíu rồi đi kiếm gì ăn."
Ân: "Ok."