Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299: Dịu dàng (2)
Editor:Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo ngủ không yên giấc. Cô vẫn luôn nằm mơ thấy tình cảnh ba mẹ bị lũ cuốn đi thuở nhỏ cho đến sau này gặp gỡ Thẩm Lương Niên, rồi hành trình cô đến tận thành phố Giang Sơn.
Mười năm quá khứ như từng thước phim điện ảnh đặc sắc đã được cắt nối hoàn chỉnh, lần lượt lướt qua trong giấc mộng.
Có gian khổ, có sung sướng, có hạnh phúc… Chỉ là càng về sau, những gì lắng đọng lại chỉ có niềm đau thương vô tận… Sau đó, Cảnh Hảo Hảo lại mơ thấy Kiều Ôn Noãn kiêu ngạo khoác tay Thẩm Lương Niên đứng trước mặt mình, chế giễu mình, trong khi Thẩm Lương Niên chỉ thờ ơ đứng cạnh, không nói một lời.
Cảnh tượng dần thay đổi, cô ngồi trên xe, đạp chân ga hòng chạy trốn, nhưng không hiểu sao, có người nhào tới trước xe. Người đó bị cô tông phải, bay lên cao rồi ngã phịch xuống.
Cô sợ tới mức vội vàng xuống xe, thấy máu chảy lênh láng trên nền đất…
***
Vất vả lắm Lương Thần mới dẹp yên những suy nghĩ đen tối trong đầu mình, đang định đi ngủ, bỗng nghe người kề bên gối khẽ kêu.
Cô cứ ậm ờ không rõ, anh ghé sát vào cô thì nghe thấy cô bất an lẩm bẩm: "Máu… Máu…"
Nói một lúc, gương mặt cô đong đầy nước mắt. Lúc này, Lương Thần mới nhận ra cô đang mơ thấy ác mộng, vội lay khẽ thân thể cô: "Hảo Hảo! Hảo Hảo!"
***.
Trong giấc mơ, Cảnh Hảo Hảo cứng người, hồi lâu mới cất bước đến gần người đang nằm trong vũng máu kia. Cô không thấy rõ mặt người đó, chỉ đành khom lưng, vươn một ngón tay ra thử thăm dò hơi thở, phát hiện người đó đã tắt thở, cô sợ tới mức ngã ngồi ra đất.
Cô tông chết người rồi… Cô đã tông chết người rồi…
Cảnh Hảo Hảo lập tức đứng dậy, muốn gọi người giúp đỡ, nhưng trên đường lại không một bóng người. Cô chỉ có thể chạy không ngừng về phía trước để cầu cứu, nhưng chạy mãi vẫn chẳng thấy ai. Đúng lúc cô đang ở tận cùng tuyệt vọng, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi: "Hảo Hảo! Hảo Hảo!"
Cô ngơ ngác mở mắt ra, thấy gương mặt quen thuộc trước mắt mình, khẽ cau mày, mũi sụt sịt khẽ gọi: "Lương Thần."
Sau đó, cô chợt nhào vào lòng anh, ôm chầm lấy eo anh như đang giữ chặt chiếc phao cứu sinh, nức nở: "Tôi tông chết người rồi! Tôi tông chết người rồi! Anh mau cứu người đó giúp tôi đi, cứu người đó đi…"
Một tay anh ôm chặt cô vào lòng, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của cô: "Hảo Hảo, không sao đâu, không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi mà. Em nhìn xem, bây giờ chúng ta đang ở nhà mình cơ mà, làm gì có ai bị tông xe đâu?"
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Anh cầm điều khiển bật đèn treo pha lê trong phòng lên: "Em xem, iPad mà em thích chơi còn đang nằm ở trên sàn nhà kìa. Chỗ kia không phải là bộ quần áo em mặc sáng nay sao? Còn kia nữa, đó là hoa tươi mà mấy ngày trước dì Lâm hái trong vườn cho em."
Cảnh Hảo Hảo nhìn theo hướng chỉ của Lương Thần, thấy chung quanh vẫn là cảnh tượng quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương Thần cười khẽ ôm Cảnh Hảo Hảo nằm xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giọng nói êm dịu vang vọng trong phòng ngủ tĩnh lặng: "Chỉ là ác mộng thôi, không sao đâu, đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngủ đi!"
Cảnh Hảo Hảo ngủ không yên giấc. Cô vẫn luôn nằm mơ thấy tình cảnh ba mẹ bị lũ cuốn đi thuở nhỏ cho đến sau này gặp gỡ Thẩm Lương Niên, rồi hành trình cô đến tận thành phố Giang Sơn.
Mười năm quá khứ như từng thước phim điện ảnh đặc sắc đã được cắt nối hoàn chỉnh, lần lượt lướt qua trong giấc mộng.
Có gian khổ, có sung sướng, có hạnh phúc… Chỉ là càng về sau, những gì lắng đọng lại chỉ có niềm đau thương vô tận… Sau đó, Cảnh Hảo Hảo lại mơ thấy Kiều Ôn Noãn kiêu ngạo khoác tay Thẩm Lương Niên đứng trước mặt mình, chế giễu mình, trong khi Thẩm Lương Niên chỉ thờ ơ đứng cạnh, không nói một lời.
Cảnh tượng dần thay đổi, cô ngồi trên xe, đạp chân ga hòng chạy trốn, nhưng không hiểu sao, có người nhào tới trước xe. Người đó bị cô tông phải, bay lên cao rồi ngã phịch xuống.
Cô sợ tới mức vội vàng xuống xe, thấy máu chảy lênh láng trên nền đất…
***
Vất vả lắm Lương Thần mới dẹp yên những suy nghĩ đen tối trong đầu mình, đang định đi ngủ, bỗng nghe người kề bên gối khẽ kêu.
Cô cứ ậm ờ không rõ, anh ghé sát vào cô thì nghe thấy cô bất an lẩm bẩm: "Máu… Máu…"
Nói một lúc, gương mặt cô đong đầy nước mắt. Lúc này, Lương Thần mới nhận ra cô đang mơ thấy ác mộng, vội lay khẽ thân thể cô: "Hảo Hảo! Hảo Hảo!"
***.
Trong giấc mơ, Cảnh Hảo Hảo cứng người, hồi lâu mới cất bước đến gần người đang nằm trong vũng máu kia. Cô không thấy rõ mặt người đó, chỉ đành khom lưng, vươn một ngón tay ra thử thăm dò hơi thở, phát hiện người đó đã tắt thở, cô sợ tới mức ngã ngồi ra đất.
Cô tông chết người rồi… Cô đã tông chết người rồi…
Cảnh Hảo Hảo lập tức đứng dậy, muốn gọi người giúp đỡ, nhưng trên đường lại không một bóng người. Cô chỉ có thể chạy không ngừng về phía trước để cầu cứu, nhưng chạy mãi vẫn chẳng thấy ai. Đúng lúc cô đang ở tận cùng tuyệt vọng, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi: "Hảo Hảo! Hảo Hảo!"
Cô ngơ ngác mở mắt ra, thấy gương mặt quen thuộc trước mắt mình, khẽ cau mày, mũi sụt sịt khẽ gọi: "Lương Thần."
Sau đó, cô chợt nhào vào lòng anh, ôm chầm lấy eo anh như đang giữ chặt chiếc phao cứu sinh, nức nở: "Tôi tông chết người rồi! Tôi tông chết người rồi! Anh mau cứu người đó giúp tôi đi, cứu người đó đi…"
Một tay anh ôm chặt cô vào lòng, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của cô: "Hảo Hảo, không sao đâu, không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi mà. Em nhìn xem, bây giờ chúng ta đang ở nhà mình cơ mà, làm gì có ai bị tông xe đâu?"
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Anh cầm điều khiển bật đèn treo pha lê trong phòng lên: "Em xem, iPad mà em thích chơi còn đang nằm ở trên sàn nhà kìa. Chỗ kia không phải là bộ quần áo em mặc sáng nay sao? Còn kia nữa, đó là hoa tươi mà mấy ngày trước dì Lâm hái trong vườn cho em."
Cảnh Hảo Hảo nhìn theo hướng chỉ của Lương Thần, thấy chung quanh vẫn là cảnh tượng quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương Thần cười khẽ ôm Cảnh Hảo Hảo nằm xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giọng nói êm dịu vang vọng trong phòng ngủ tĩnh lặng: "Chỉ là ác mộng thôi, không sao đâu, đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngủ đi!"