Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trưa hè oi ả, Ninh Trăn vòm hai tay thành cái cầu nhỏ che trước trán ngăn bớt ánh mặt trời, chậm rãi bước về phía cổng trường.
Lớp học đã bị sử dụng làm phòng thi, cô không còn cách nào khác chỉ có thể đi về.
Đột nhiên có bóng râm phủ xuống cản lại những tia nắng gay gắt. Ninh Trăn ngẩng lên, một chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu, Lục Chấp giương ô đặt cô trong bóng mát còn mình đứng dưới ánh nắng chói chang, nghiêng đầu nhìn cô nhoẻn miệng cười.
“Ninh Trăn, tôi đẹp trai quá ư? Em nhìn đến mắt cũng quên chớp?”
“Lục Chấp.” Cô cất giọng nhẹ nhàng gọi anh, Lục Chấp nghe thấy tim mình mềm nhũn: “Ừ?”
“Sao anh không làm bài?”
“Làm xong rồi, đã nộp bài, so easy.” Anh phun ra một câu tiếng anh sứt sẹo, đuôi mắt Ninh Trăn cong lên như trăng non.
Dưới tán ô, cô dịu dàng mỉm cười, đôi mắt hạnh nhân to tròn sáng long lanh, dẫu chưa từng nhìn thấy gương mặt cô, nhưng anh cảm thấy thật con mẹ nó xinh đẹp mà.
Cái loại xinh đẹp mà từng giây từng phút đều khiến anh muốn phạm tội.
“Lục Chấp, anh lại đây.” Ninh Trăn nghĩ ngợi một thoáng, nghiêng nghiêng ô, để bóng râm của nó bao phủ hai người.
Lục Chấp ngoan ngoãn đi theo cô, đứng gần nhau dưới một tán ô, trái tim anh lắc lư chao đảo, thoang thoảng trong không khí là mùi hương hoa nhài dịu dàng trên người cô. Anh lẳng lặng hít thật sâu, hưng phấn đến từng tế bào đều nảy lên run rẩy.
Ninh Trăn dẫn anh đi đến bóng râm dưới gốc cây, nhìn Lục Chấp gấp ô lại.
“Anh quay lại phòng thi đi.” Cô biết không thể nào đi ra nhanh như vậy, dù là nộp bài sớm cũng phải mất một khoảng thời gian. Phòng thi của Lục Chấp nằm ngay dưới tầng một, nhất định là lúc cô từ lầu ba đi xuống anh đã nhìn thấy.
Lục Chấp đút một tay vào túi quần jean, nở nụ cười ngang tàng phóng túng.
“Em có ngốc không hả, đã nộp bài rồi.” Cho nên không thể nào quay vào được.
Ninh Trăn biết không có cách gì với anh, đành nhỏ giọng nói: “Vậy em về đây.”
“Ninh Trăn, em về còn tôi thì sao?”
Ninh Trăn cảm thấy câu hỏi này thật kì quặc, cô khẽ mở to hai mắt: “Anh cũng về đi.” Chứ không lẽ cứ đứng ngơ ngác ở đây?
“Em về nhà với bộ dạng thế này sao?” Lục Chấp nhíu mày: “Áo dính mực lem luốc một mảng lớn, vẻ mặt hốt hoảng, đi ngoài đường trăm phần trăm người ta quay lại nhìn đó bé con đáng yêu à.”
Anh lại lần nữa mở ô ra che trên đầu cô.
“Đi, đi đổi quần áo khác.”
Thật ra Ninh Trăn cũng đang rất lo lắng, công việc của Ninh Hải Viễn không nhất thiết phải đến công ty, ông thường ở nhà vẽ bản thiết kế, cô sợ trở về đúng lúc ông đang ở nhà, trông thấy dáng vẻ này của cô thế nào cũng sẽ vặn hỏi yêu cầu giải thích một phen.
Mực nước, gian lận, bị trừ toàn bộ số điểm bài thi, tâm trạng ngổn ngang rối bời, cô không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Cho dù phải giải thích, cũng hy vọng không phải bây giờ.
Lục Chấp bảo cô đi theo anh, cô ngập ngừng một thoáng rồi sải chân lẽo đẽo bước theo sau.
Thiếu niên dẫn cô đến một cửa hàng giải khát, bên trong có lắp máy điều hòa, mở cửa ra như bước vào một thế giới khác hoàn toàn đối lập với không khí nóng bức bên ngoài.
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ, nhìn họ nở nụ cười niềm nở: “Hai em muốn uống gì?”
Lục Chấp nhìn cô: “Em muốn uống gì?”
Ninh Trăn huơ huơ tay: “Không cần đâu, chúng ta ra ngoài đi.” Cô lơ đãng nhìn lướt qua bảng giá trên menu, mới sực nhớ tới cửa hàng giải khát có giá dành cho lão nhân gia thần tiên này. Kiếp trước Lục Chấp cũng đã từng đưa cô đến một lần, nhưng do thời gian lâu quá, cô hồ đồ đi vào rồi mới nhớ ra.
Một ly trà sữa hơn tám mươi đồng… cô có cảm giác mình đã lỡ sa chân vào hắc điếm, cho dù ba năm sau vật giá có tăng lên cũng không đến mức khủng khiếp như vậy.
(*Hắc điếm là từ cổ chỉ quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp.)
“Một cốc sữa.” Lục Chấp nhịp ngón tay trên mặt quầy: “Vị hoa nhài.”
“Vâng, xin chờ một lát.” Điều khiến cho cửa tiệm này trở nên độc đáo đó là vì có thể pha chế tất cả các loại trà sữa theo ý khách hàng, Lục Chấp không thích uống trà sữa, trong suy nghĩ của anh, sữa chính là sữa, trà chính là trà.
Anh thanh toán tiền, nhìn thấu trong lòng Ninh Trăn đang rối rắm bất an, đôi mắt đen láy của cô chớp rồi lại chớp, mang theo ý khẩn khoản năn nỉ.
Chỉ còn thiếu điều đem mấy chữ ‘Đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi, chúng ta đi ra ngoài đi’ viết lên mặt.
Chậc… sao đáng yêu thế này…
Anh không quản được tay mình, vô thức đưa lên xoa đầu cô.
“Em tới đó ngồi đi, đợi tôi trở lại.” Cũng không dám nhìn phản ứng của cô gái nhỏ nhà người ta, vội vàng đẩy cửa hấp tấp bước ra khỏi tiệm.
Ninh Trăn cầm cốc sữa trên tay, ngồi ở sofa nhỏ đợi Lục Chấp. Chiếc ô đen đứng dựa bên cạnh, ngoài trời nắng rực rỡ.
Sao đột nhiên thành ra thế này rồi… cô thoáng nản lòng, rất nhiều chuyện đích thực đã thay đổi, nhưng cho dù sửa giọng nói, đeo khẩu trang che kín mặt, nhưng hứng thú của anh đối với cô vẫn không hề giảm đi tí nào, thậm chí còn có chiều hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô rầu rĩ, chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay bưng lấy cằm.
Sao lại như vậy chứ?
Kiếp trước Lục Chấp nói: “Làm sao đây? Anh cứ nhất mực đối với em chính là vừa gặp đã yêu mà.” Chỉ một ánh mắt của em, em không cần làm gì, không cần nói gì, anh đã thất thủ rơi vào tay em.
Dẫu ngàn lần vạn lần lặp lại, cũng sẽ không thay đổi.
Lục Chấp xách một chiếc túi giấy trở lại.
Anh chạy về, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, hơi thở dồn dập. Một chuyến ra ngoài này, chỉ mất có tám phút.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên sofa đợi anh, đôi mắt to tròn trong suốt như hai hòn bi ve ngâm trong nước ngơ ngác đáng yêu.
Lục Chấp cười khẽ, không bỏ chạy sao. Anh còn tưởng phải chạy thêm một chuyến nữa để đuổi theo cô.
“Em thay quần áo đi, trên lầu có phòng thay đồ.”
Ninh Trăn đón lấy chiếc túi giấy trên tay anh, không thể tin được anh vừa mới chạy đi mua quần áo cho cô.
“Thất thần cái gì? Muốn tôi thay giúp em à?” Trong mắt Lục Chấp ánh lên nét trêu chọc, còn nghiêng người kề sát lại gần cô. Ninh Trăn đỏ mặt, ôm túi giấy co chân chạy lên lầu. Hiển nhiên cho những lời đó là thật.
Ninh Trăn đóng cửa phòng thay đồ lại, mở chiếc túi trên tay ra.
Một chiếc váy màu hồng phấn, nhìn qua chính là bị tùy tiện nhét đại vào.
Cô nhớ nơi này cách trung tâm mua sắm một quãng khá xa… Tốc độ của Lục Chấp…
Ninh Trăn lấy chiếc váy ra, mặt thộn đần.
Chiếc váy này…
Dùng từ ngữ ba năm sau mà nói, Lục Chấp chính là điển hình thẩm mỹ trai thẳng mà. Váy màu hồng phấn, bên hông còn có cái túi nhỏ hình con vịt lủng lẳng.
(*Từ ‘trai thẳng’ được dịch trực tiếp từ tiếng Anh, có nghĩa là nam giới dị tính luyến ái, chính là người nam giới xác định thích nữ giới – thẩm mỹ trai thẳng: gu thẩm mỹ thấp)
Ninh Trăn cắn môi, thôi kệ, dù sao chiếc váy này vẫn tốt hơn nhiều so với áo đồng phục nhem nhuốc mực.
Cô thay váy xong, tóc cũng bị rối xòa, Ninh Trăn bèn gỡ ra buộc lại.
Mang theo vài phần thấp thỏm kéo mở cửa.
Lục Chấp không biết đã đi lên từ lúc nào, đang đứng tựa bên ngoài, trên tay kẹp điếu thuốc, mắt cụp xuống chẳng rõ đang nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng động, anh vô thức dụi tắt điếu thuốc trên tay.
Nghiêng đầu nhìn sang.
Ninh Trăn cảm thấy nét mặt Lục Chấp là lạ. Như cười mà như không cười.
Cô quẫn bách lí nhí trong miệng: “Sao vậy, khó coi lắm ư?” Tình huống này thật kì cục, không biết có phải do điều hòa lạnh quá không, cô thấy hai chân mình phát run.
Lục Chấp xoay đầu lại, hầu kết khẽ trượt.
“Không khó coi, đẹp lắm, đi nào.”
Lúc xuống lầu, nhân viên cửa hàng đang pha chế cà phê, ngước nhìn bọn họ, ánh mắt rơi trên người Ninh Trăn, mỉm cười tươi rói: “Em gái nhỏ đáng yêu quá.”
Ninh Trăn có phần xấu hổ, nhỏ tiếng nói cảm ơn.
“Hoan nghênh lần sau trở lại ~’ nhân viên cửa hàng cất giọng ngọt ngào chào tạm biệt.
Ninh Trăn nhủ thầm trong bụng, bây giờ coi như xong. Bộ quần áo này cộng thêm cốc sữa đã thành công khiến cô mắc nợ ở tuổi mười sáu.
Đẩy cửa ra, hơi nóng một lần nữa phả tới, chiếc ô trong tay Lục Chấp vững vàng che trên đỉnh đầu cô.
Ninh Trăn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
“Lục Chấp.”
“Ừm?” Anh nhìn sang.
“Chiếc ô của anh… ở đâu ra vậy?”
“Bên ngoài phòng thi, chẳng biết của ai.” Anh phơi nắng bao nhiêu cũng được, nhưng không thể để cô đứng dưới mặt trời gay gắt. Dù sao đám mọt sách kia còn phải làm bài rất lâu, cùng lắm thì dùng xong bảo Trần Đông Thụ trả lại.
Trông chờ thổ hào bá vương có cái gọi là lịch sự liêm sỉ là một hy vọng quá đỗi xa vời.
“Vậy anh nhớ trả lại nha.” Ninh Trăn thở dài.
“Được được được, anh biết rồi.”
“Cảm ơn anh Lục Chấp, vậy em về đây, quần áo và tiền sữa, ngày mai em sẽ trả lại cho anh.”
Lục Chấp nheo mắt.
Được lắm, bé con đáng yêu, thế này là muốn chạy à? Anh nhướn môi cười: “Không được, em phải trả ngay bây giờ.”
“…” Ninh Trăn có lục hết trong cặp cũng chỉ đủ tiền một cốc sữa. Cô cắn môi nhìn anh, thương lượng: “Thư thả một ngày được không?”
“Không được đâu bạn nhỏ, anh là người rộng rãi như thế ư!”
“Vậy, vậy anh đợi em về nhà lấy tiền.”
“Không.” Khóe môi anh ẩn hiện ý cười, ánh mắt chăm chăm dán trên người cô: “Tôi nói, bây giờ, ngay lúc này, ngay lập tức!”
Ninh Trăn bị đồ vô liêm sỉ này chọc cho tức phát khóc.
Ép mua ép bán còn phải lập tức trả nợ. Cô cắn răng, ngẩng đầu nhìn anh: “Hiện tại, em không có tiền.” Đánh chết cô cũng không đào ở đâu ra.
“Ai cần tiền của em.” Đôi đồng tử trong mắt anh đen láy, sâu thẳm như bóng đêm, ánh lên nét dịu dàng.
Ninh Trăn lui về sau một bước.
Lời nói đến khóe môi, Lục Chấp nuốt ngược trở lại.
“Đi chơi với tôi một lát được không, xem như em trả nợ.” Anh nói xong mới cảm thấy mấy lời này quá phóng túng, bèn ‘ừm ừm’ hắng giọng: “Chơi mấy ván trò chơi là được.”
Ninh Trăn không còn cách nào: “Dạ.”
Đến trước cửa tiệm internet, Lục Chấp chợt hối hận.
Chết tiệt… đưa cô đến cái gì internet…
Nơi quỷ quái này chướng khí mù mịt, anh liếc nhìn chiếc váy hồng phấn trên người cô, cổ tròn viền trắng, lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế, vòng eo thon nhỏ mềm mại, làn váy xòe phồng…
Ngoan ơi là ngoan.
“Đi sang khu bên cạnh.”
Bên cạnh là khu vui chơi giải trí dành cho thiếu nhi. Trung học phổ thông Tam Trung mọc tại khu vực sầm uất nhất của thành phố, bao bọc xung quanh là một loạt trung tâm thương mại với đủ các dịch vụ mua sắm, ẩm thực, rạp chiếu phim… không sót bất kỳ món nào.
Mấy thứ như tiệm internet số lần anh vào đếm không xuể, nhưng khu vui chơi giải trí dành cho trẻ em… là lần đầu tiên đến.
Trái lại dáng vẻ của Ninh Trăn vô cùng cao hứng, cô tò mò nhìn vào trong.
Máy đập chuột, bạt nhún trampoline, máy gắp thú…
Hồi nhỏ mẹ thường đưa cô đến những nơi thế này, sau này mẹ mất, cô không đến nữa.
Lục Chấp liếc nhìn cái máy đập chuột bên cạnh, tim rắc rắc nứt nẻ. Đây là cái quỷ gì vậy chứ.
Nhưng là chính mình dẫn người ta đến, anh giấu biệt vẻ mặt ghét bỏ: “Em có muốn chơi thử không?”
Ninh Trăn gật đầu.
Lục Chấp đổi mười xu, nhét một đồng vào khe, ánh đèn đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng bắt đầu chạy nhấp nháy, Ninh Trăn cầm cái búa nhỏ, trong lòng hồi hộp, dòm chằm chằm mười cái hang chuột trên máy.
“Mình nghĩ mình không đập trúng được.” Cô lẩm bẩm một mình.
Lục Chấp cong môi, mắt nhìn cô âu yếm.
Thoạt đầu, mấy con chuột chui lên rất chậm, nhưng càng về sau tốc độ càng nhanh, Ninh Trăn hoa cả mắt, càng lúc càng khẩn trương.
Sao lại nhanh thế chứ… a… không trúng, nó lại rụt xuống…
Ánh đèn lại nhấp nháy lần nữa, trong máy vang lên âm thanh trẻ con đáng yêu: “Ái chà bạn nhỏ ơi, bạn chậm quá rồi, cần phải cố gắng hơn nữa nhé ~”
Ninh Trăn lúng túng đưa mắt nhìn Lục Chấp.
Anh đột nhiên cúi người xuống, khẽ mỉm cười, hơi thở phả bên tai cô: “Bạn nhỏ, tôi hận không thể móc tim ra cho em ~”
Vành tai Ninh Trăn đỏ bừng: “Lục Chấp, anh…”
Lục Chấp cầm lấy cái búa nhỏ trên tay cô: “Tôi thử một lần, nếu như đập trúng toàn bộ, em đồng ý với tôi một điều kiện.”
Điều kiện không thể tùy tiện đồng ý, tuy Ninh Trăn cảm thấy anh không thể nào đập trúng hết tất cả được.
“Điều kiện gì cơ?”
“Em gỡ khẩu trang ra, thế nào? Em mà dám nói không, tôi sẽ giúp em tháo xuống ngay bây giờ.”
“…”
“Được rồi được rồi, em đứng dịch xa ra một chút, tôi bắt đầu đập đây.” Anh nhét vào lỗ một xu khác.
Ánh đèn sặc sỡ lại nhấp nháy.
Ninh Trăn nhìn chằm chằm màn hình… cảm giác mình sắp xong đời rồi…
Máy đập chuột
Bạt nhún trampoline
Trưa hè oi ả, Ninh Trăn vòm hai tay thành cái cầu nhỏ che trước trán ngăn bớt ánh mặt trời, chậm rãi bước về phía cổng trường.
Lớp học đã bị sử dụng làm phòng thi, cô không còn cách nào khác chỉ có thể đi về.
Đột nhiên có bóng râm phủ xuống cản lại những tia nắng gay gắt. Ninh Trăn ngẩng lên, một chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu, Lục Chấp giương ô đặt cô trong bóng mát còn mình đứng dưới ánh nắng chói chang, nghiêng đầu nhìn cô nhoẻn miệng cười.
“Ninh Trăn, tôi đẹp trai quá ư? Em nhìn đến mắt cũng quên chớp?”
“Lục Chấp.” Cô cất giọng nhẹ nhàng gọi anh, Lục Chấp nghe thấy tim mình mềm nhũn: “Ừ?”
“Sao anh không làm bài?”
“Làm xong rồi, đã nộp bài, so easy.” Anh phun ra một câu tiếng anh sứt sẹo, đuôi mắt Ninh Trăn cong lên như trăng non.
Dưới tán ô, cô dịu dàng mỉm cười, đôi mắt hạnh nhân to tròn sáng long lanh, dẫu chưa từng nhìn thấy gương mặt cô, nhưng anh cảm thấy thật con mẹ nó xinh đẹp mà.
Cái loại xinh đẹp mà từng giây từng phút đều khiến anh muốn phạm tội.
“Lục Chấp, anh lại đây.” Ninh Trăn nghĩ ngợi một thoáng, nghiêng nghiêng ô, để bóng râm của nó bao phủ hai người.
Lục Chấp ngoan ngoãn đi theo cô, đứng gần nhau dưới một tán ô, trái tim anh lắc lư chao đảo, thoang thoảng trong không khí là mùi hương hoa nhài dịu dàng trên người cô. Anh lẳng lặng hít thật sâu, hưng phấn đến từng tế bào đều nảy lên run rẩy.
Ninh Trăn dẫn anh đi đến bóng râm dưới gốc cây, nhìn Lục Chấp gấp ô lại.
“Anh quay lại phòng thi đi.” Cô biết không thể nào đi ra nhanh như vậy, dù là nộp bài sớm cũng phải mất một khoảng thời gian. Phòng thi của Lục Chấp nằm ngay dưới tầng một, nhất định là lúc cô từ lầu ba đi xuống anh đã nhìn thấy.
Lục Chấp đút một tay vào túi quần jean, nở nụ cười ngang tàng phóng túng.
“Em có ngốc không hả, đã nộp bài rồi.” Cho nên không thể nào quay vào được.
Ninh Trăn biết không có cách gì với anh, đành nhỏ giọng nói: “Vậy em về đây.”
“Ninh Trăn, em về còn tôi thì sao?”
Ninh Trăn cảm thấy câu hỏi này thật kì quặc, cô khẽ mở to hai mắt: “Anh cũng về đi.” Chứ không lẽ cứ đứng ngơ ngác ở đây?
“Em về nhà với bộ dạng thế này sao?” Lục Chấp nhíu mày: “Áo dính mực lem luốc một mảng lớn, vẻ mặt hốt hoảng, đi ngoài đường trăm phần trăm người ta quay lại nhìn đó bé con đáng yêu à.”
Anh lại lần nữa mở ô ra che trên đầu cô.
“Đi, đi đổi quần áo khác.”
Thật ra Ninh Trăn cũng đang rất lo lắng, công việc của Ninh Hải Viễn không nhất thiết phải đến công ty, ông thường ở nhà vẽ bản thiết kế, cô sợ trở về đúng lúc ông đang ở nhà, trông thấy dáng vẻ này của cô thế nào cũng sẽ vặn hỏi yêu cầu giải thích một phen.
Mực nước, gian lận, bị trừ toàn bộ số điểm bài thi, tâm trạng ngổn ngang rối bời, cô không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Cho dù phải giải thích, cũng hy vọng không phải bây giờ.
Lục Chấp bảo cô đi theo anh, cô ngập ngừng một thoáng rồi sải chân lẽo đẽo bước theo sau.
Thiếu niên dẫn cô đến một cửa hàng giải khát, bên trong có lắp máy điều hòa, mở cửa ra như bước vào một thế giới khác hoàn toàn đối lập với không khí nóng bức bên ngoài.
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ, nhìn họ nở nụ cười niềm nở: “Hai em muốn uống gì?”
Lục Chấp nhìn cô: “Em muốn uống gì?”
Ninh Trăn huơ huơ tay: “Không cần đâu, chúng ta ra ngoài đi.” Cô lơ đãng nhìn lướt qua bảng giá trên menu, mới sực nhớ tới cửa hàng giải khát có giá dành cho lão nhân gia thần tiên này. Kiếp trước Lục Chấp cũng đã từng đưa cô đến một lần, nhưng do thời gian lâu quá, cô hồ đồ đi vào rồi mới nhớ ra.
Một ly trà sữa hơn tám mươi đồng… cô có cảm giác mình đã lỡ sa chân vào hắc điếm, cho dù ba năm sau vật giá có tăng lên cũng không đến mức khủng khiếp như vậy.
(*Hắc điếm là từ cổ chỉ quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp.)
“Một cốc sữa.” Lục Chấp nhịp ngón tay trên mặt quầy: “Vị hoa nhài.”
“Vâng, xin chờ một lát.” Điều khiến cho cửa tiệm này trở nên độc đáo đó là vì có thể pha chế tất cả các loại trà sữa theo ý khách hàng, Lục Chấp không thích uống trà sữa, trong suy nghĩ của anh, sữa chính là sữa, trà chính là trà.
Anh thanh toán tiền, nhìn thấu trong lòng Ninh Trăn đang rối rắm bất an, đôi mắt đen láy của cô chớp rồi lại chớp, mang theo ý khẩn khoản năn nỉ.
Chỉ còn thiếu điều đem mấy chữ ‘Đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi, chúng ta đi ra ngoài đi’ viết lên mặt.
Chậc… sao đáng yêu thế này…
Anh không quản được tay mình, vô thức đưa lên xoa đầu cô.
“Em tới đó ngồi đi, đợi tôi trở lại.” Cũng không dám nhìn phản ứng của cô gái nhỏ nhà người ta, vội vàng đẩy cửa hấp tấp bước ra khỏi tiệm.
Ninh Trăn cầm cốc sữa trên tay, ngồi ở sofa nhỏ đợi Lục Chấp. Chiếc ô đen đứng dựa bên cạnh, ngoài trời nắng rực rỡ.
Sao đột nhiên thành ra thế này rồi… cô thoáng nản lòng, rất nhiều chuyện đích thực đã thay đổi, nhưng cho dù sửa giọng nói, đeo khẩu trang che kín mặt, nhưng hứng thú của anh đối với cô vẫn không hề giảm đi tí nào, thậm chí còn có chiều hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô rầu rĩ, chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay bưng lấy cằm.
Sao lại như vậy chứ?
Kiếp trước Lục Chấp nói: “Làm sao đây? Anh cứ nhất mực đối với em chính là vừa gặp đã yêu mà.” Chỉ một ánh mắt của em, em không cần làm gì, không cần nói gì, anh đã thất thủ rơi vào tay em.
Dẫu ngàn lần vạn lần lặp lại, cũng sẽ không thay đổi.
Lục Chấp xách một chiếc túi giấy trở lại.
Anh chạy về, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, hơi thở dồn dập. Một chuyến ra ngoài này, chỉ mất có tám phút.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên sofa đợi anh, đôi mắt to tròn trong suốt như hai hòn bi ve ngâm trong nước ngơ ngác đáng yêu.
Lục Chấp cười khẽ, không bỏ chạy sao. Anh còn tưởng phải chạy thêm một chuyến nữa để đuổi theo cô.
“Em thay quần áo đi, trên lầu có phòng thay đồ.”
Ninh Trăn đón lấy chiếc túi giấy trên tay anh, không thể tin được anh vừa mới chạy đi mua quần áo cho cô.
“Thất thần cái gì? Muốn tôi thay giúp em à?” Trong mắt Lục Chấp ánh lên nét trêu chọc, còn nghiêng người kề sát lại gần cô. Ninh Trăn đỏ mặt, ôm túi giấy co chân chạy lên lầu. Hiển nhiên cho những lời đó là thật.
Ninh Trăn đóng cửa phòng thay đồ lại, mở chiếc túi trên tay ra.
Một chiếc váy màu hồng phấn, nhìn qua chính là bị tùy tiện nhét đại vào.
Cô nhớ nơi này cách trung tâm mua sắm một quãng khá xa… Tốc độ của Lục Chấp…
Ninh Trăn lấy chiếc váy ra, mặt thộn đần.
Chiếc váy này…
Dùng từ ngữ ba năm sau mà nói, Lục Chấp chính là điển hình thẩm mỹ trai thẳng mà. Váy màu hồng phấn, bên hông còn có cái túi nhỏ hình con vịt lủng lẳng.
(*Từ ‘trai thẳng’ được dịch trực tiếp từ tiếng Anh, có nghĩa là nam giới dị tính luyến ái, chính là người nam giới xác định thích nữ giới – thẩm mỹ trai thẳng: gu thẩm mỹ thấp)
Ninh Trăn cắn môi, thôi kệ, dù sao chiếc váy này vẫn tốt hơn nhiều so với áo đồng phục nhem nhuốc mực.
Cô thay váy xong, tóc cũng bị rối xòa, Ninh Trăn bèn gỡ ra buộc lại.
Mang theo vài phần thấp thỏm kéo mở cửa.
Lục Chấp không biết đã đi lên từ lúc nào, đang đứng tựa bên ngoài, trên tay kẹp điếu thuốc, mắt cụp xuống chẳng rõ đang nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng động, anh vô thức dụi tắt điếu thuốc trên tay.
Nghiêng đầu nhìn sang.
Ninh Trăn cảm thấy nét mặt Lục Chấp là lạ. Như cười mà như không cười.
Cô quẫn bách lí nhí trong miệng: “Sao vậy, khó coi lắm ư?” Tình huống này thật kì cục, không biết có phải do điều hòa lạnh quá không, cô thấy hai chân mình phát run.
Lục Chấp xoay đầu lại, hầu kết khẽ trượt.
“Không khó coi, đẹp lắm, đi nào.”
Lúc xuống lầu, nhân viên cửa hàng đang pha chế cà phê, ngước nhìn bọn họ, ánh mắt rơi trên người Ninh Trăn, mỉm cười tươi rói: “Em gái nhỏ đáng yêu quá.”
Ninh Trăn có phần xấu hổ, nhỏ tiếng nói cảm ơn.
“Hoan nghênh lần sau trở lại ~’ nhân viên cửa hàng cất giọng ngọt ngào chào tạm biệt.
Ninh Trăn nhủ thầm trong bụng, bây giờ coi như xong. Bộ quần áo này cộng thêm cốc sữa đã thành công khiến cô mắc nợ ở tuổi mười sáu.
Đẩy cửa ra, hơi nóng một lần nữa phả tới, chiếc ô trong tay Lục Chấp vững vàng che trên đỉnh đầu cô.
Ninh Trăn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
“Lục Chấp.”
“Ừm?” Anh nhìn sang.
“Chiếc ô của anh… ở đâu ra vậy?”
“Bên ngoài phòng thi, chẳng biết của ai.” Anh phơi nắng bao nhiêu cũng được, nhưng không thể để cô đứng dưới mặt trời gay gắt. Dù sao đám mọt sách kia còn phải làm bài rất lâu, cùng lắm thì dùng xong bảo Trần Đông Thụ trả lại.
Trông chờ thổ hào bá vương có cái gọi là lịch sự liêm sỉ là một hy vọng quá đỗi xa vời.
“Vậy anh nhớ trả lại nha.” Ninh Trăn thở dài.
“Được được được, anh biết rồi.”
“Cảm ơn anh Lục Chấp, vậy em về đây, quần áo và tiền sữa, ngày mai em sẽ trả lại cho anh.”
Lục Chấp nheo mắt.
Được lắm, bé con đáng yêu, thế này là muốn chạy à? Anh nhướn môi cười: “Không được, em phải trả ngay bây giờ.”
“…” Ninh Trăn có lục hết trong cặp cũng chỉ đủ tiền một cốc sữa. Cô cắn môi nhìn anh, thương lượng: “Thư thả một ngày được không?”
“Không được đâu bạn nhỏ, anh là người rộng rãi như thế ư!”
“Vậy, vậy anh đợi em về nhà lấy tiền.”
“Không.” Khóe môi anh ẩn hiện ý cười, ánh mắt chăm chăm dán trên người cô: “Tôi nói, bây giờ, ngay lúc này, ngay lập tức!”
Ninh Trăn bị đồ vô liêm sỉ này chọc cho tức phát khóc.
Ép mua ép bán còn phải lập tức trả nợ. Cô cắn răng, ngẩng đầu nhìn anh: “Hiện tại, em không có tiền.” Đánh chết cô cũng không đào ở đâu ra.
“Ai cần tiền của em.” Đôi đồng tử trong mắt anh đen láy, sâu thẳm như bóng đêm, ánh lên nét dịu dàng.
Ninh Trăn lui về sau một bước.
Lời nói đến khóe môi, Lục Chấp nuốt ngược trở lại.
“Đi chơi với tôi một lát được không, xem như em trả nợ.” Anh nói xong mới cảm thấy mấy lời này quá phóng túng, bèn ‘ừm ừm’ hắng giọng: “Chơi mấy ván trò chơi là được.”
Ninh Trăn không còn cách nào: “Dạ.”
Đến trước cửa tiệm internet, Lục Chấp chợt hối hận.
Chết tiệt… đưa cô đến cái gì internet…
Nơi quỷ quái này chướng khí mù mịt, anh liếc nhìn chiếc váy hồng phấn trên người cô, cổ tròn viền trắng, lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế, vòng eo thon nhỏ mềm mại, làn váy xòe phồng…
Ngoan ơi là ngoan.
“Đi sang khu bên cạnh.”
Bên cạnh là khu vui chơi giải trí dành cho thiếu nhi. Trung học phổ thông Tam Trung mọc tại khu vực sầm uất nhất của thành phố, bao bọc xung quanh là một loạt trung tâm thương mại với đủ các dịch vụ mua sắm, ẩm thực, rạp chiếu phim… không sót bất kỳ món nào.
Mấy thứ như tiệm internet số lần anh vào đếm không xuể, nhưng khu vui chơi giải trí dành cho trẻ em… là lần đầu tiên đến.
Trái lại dáng vẻ của Ninh Trăn vô cùng cao hứng, cô tò mò nhìn vào trong.
Máy đập chuột, bạt nhún trampoline, máy gắp thú…
Hồi nhỏ mẹ thường đưa cô đến những nơi thế này, sau này mẹ mất, cô không đến nữa.
Lục Chấp liếc nhìn cái máy đập chuột bên cạnh, tim rắc rắc nứt nẻ. Đây là cái quỷ gì vậy chứ.
Nhưng là chính mình dẫn người ta đến, anh giấu biệt vẻ mặt ghét bỏ: “Em có muốn chơi thử không?”
Ninh Trăn gật đầu.
Lục Chấp đổi mười xu, nhét một đồng vào khe, ánh đèn đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng bắt đầu chạy nhấp nháy, Ninh Trăn cầm cái búa nhỏ, trong lòng hồi hộp, dòm chằm chằm mười cái hang chuột trên máy.
“Mình nghĩ mình không đập trúng được.” Cô lẩm bẩm một mình.
Lục Chấp cong môi, mắt nhìn cô âu yếm.
Thoạt đầu, mấy con chuột chui lên rất chậm, nhưng càng về sau tốc độ càng nhanh, Ninh Trăn hoa cả mắt, càng lúc càng khẩn trương.
Sao lại nhanh thế chứ… a… không trúng, nó lại rụt xuống…
Ánh đèn lại nhấp nháy lần nữa, trong máy vang lên âm thanh trẻ con đáng yêu: “Ái chà bạn nhỏ ơi, bạn chậm quá rồi, cần phải cố gắng hơn nữa nhé ~”
Ninh Trăn lúng túng đưa mắt nhìn Lục Chấp.
Anh đột nhiên cúi người xuống, khẽ mỉm cười, hơi thở phả bên tai cô: “Bạn nhỏ, tôi hận không thể móc tim ra cho em ~”
Vành tai Ninh Trăn đỏ bừng: “Lục Chấp, anh…”
Lục Chấp cầm lấy cái búa nhỏ trên tay cô: “Tôi thử một lần, nếu như đập trúng toàn bộ, em đồng ý với tôi một điều kiện.”
Điều kiện không thể tùy tiện đồng ý, tuy Ninh Trăn cảm thấy anh không thể nào đập trúng hết tất cả được.
“Điều kiện gì cơ?”
“Em gỡ khẩu trang ra, thế nào? Em mà dám nói không, tôi sẽ giúp em tháo xuống ngay bây giờ.”
“…”
“Được rồi được rồi, em đứng dịch xa ra một chút, tôi bắt đầu đập đây.” Anh nhét vào lỗ một xu khác.
Ánh đèn sặc sỡ lại nhấp nháy.
Ninh Trăn nhìn chằm chằm màn hình… cảm giác mình sắp xong đời rồi…
Máy đập chuột