-
Chương 68
Editor: Trà Đá.
Giọng nói của Lục Trì rất nhỏ.
Lồng ngực anh đập mạnh, gò má Đường Nhân áp vào ngực anh cho nên cô nghe rõ từng tiếng, từng tiếng tim anh đập như mái chèo thuyền tiến thẳng vào nội tâm cô.
Đường Nhân lại hỏi: “Sao cậu đột nhiên…”
Đúng ra Lục Trì phải xấu hổ mới đúng, ngày xưa hai người chỉ dám lén lút hôn trộm, trước kia còn đứng ở chỗ cầu thang tối đen như mực nữa.
Hôm nay anh lại dám hôn cô trước mặt đông người như vậy, cô đột nhiên muốn khoe với bạn cùng phòng hi hi.
Anh khiến cô có cảm giác sảng khoái khó hiểu.
Lục Trì bị cô hỏi, anh lại quay trở lại như ngày thường, đột nhiên có chút mất tự nhiên, ánh mắt lơ đãng, nhỏ giọng nói: “…Phần thưởng đó.”
Hả, là phần thưởng sao.
Đường Nhân hình như phát giác ra được gì đó, không hỏi lại nữa, chỉ cười rồi hôn lên gò má anh một cái: “Tớ chơi hay không?”
Lục Trì nhẹ nhàng gật đầu. Cô chơi rất xuất sắc, khi đó cả khán đài reo hò như phát điên, hai người ngồi phía sau anh còn nhiệt tình giải thích, mở miệng câu nào cũng nói về cô.
Lục Trì đột nhiên cúi đầu, ánh mắt anh rơi trên hai cánh tay trần truồng của cô, có chút không thích.
“Đường Nhân, mau tới đây, lên lãnh thưởng nè!” Sau lưng truyền đến tiếng Trương Viện la lên.
Đường Nhân đứng thẳng người lên, ôm mặt anh nói: “Ngoan ngoãn chờ tớ, tớ đi một chút rồi hai đứa cùng về chung ha.”
Lục Trì gật đầu, sau khi đợi cô xoay người đi, anh mới tùy tiện tìm một ví trí để ngồi trên khán đài.
Vô số người có mặt ở sân vận đồng đều trợn mắt há miệng.
Học muội vừa ra sân khi nãy đã có bạn trai rồi á? Vừa chơi bóng rổ hay lại có bạn trai cao ráo soái ca như vậy, mới đầu năm học mà đã khiến người ta tức ngực rồi.
Nhất là khi hai người gần gũi nhau mới ban nãy, sau đó lại còn nói chuyện thì thầm to nhỏ, lại còn hôn môi… Nhìn như thế nào cũng thấy là thức ăn cho chó mà!
Có không ít nữ sinh véo bạn trai mình, thật sự là không có người nào dám làm vậy.
Khắp khán đài có hai người mặt mũi đầy lúng túng nhìn nhau.
Một người nói: “Trời ơi… Chính chủ ngồi ngay trước mặt bọn mình, nhất định là nghe thấy bọn mình bàn luận xôn xao, vậy mà cũng không trả lời lại lấy một câu…”
Một người khác nói: “Tớ lại còn nói là học muội nhỏ nhắn xinh xắn kia để ý Phương Minh Hòa… Hèn gì….”
Người bên cạnh gật đầu, đánh đối phương một cái: “Không chỉ một lần, mà cậu cứ nhắc đi nhắc lại nữa kia kìa.”
Người kia lặp lại: “Nhắc đi nhắc lại luôn hả.”
Người kia nhịn không được ôm mặt, nam sinh kia có phải có ý định làm thịt mình không, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn nam sinh kia một cái, may mắn là anh chưa động thủ.
Từ nay về sau phải ăn nói cẩn thận, thật đáng sợ, ai biết nói bậy sau lưng còn bị bạn trai người ta nghe được.
Phương Minh Hòa cũng sững sờ.
Rốt cuộc anh ta cũng hiểu tại sao bản thân lại bị một người không quen biết ghét bỏ, nếu đặt anh ta vào tình huống lúc nãy, thì có lẽ anh ta đã đánh hai người kia một trận tơi bời rồi.
Đây là lần đầu tiên Phương Minh Hòa gặp một người có ham muốn chiếm hữu cao đến như vậy, lúc nãy rõ ràng thấy nam sinh kia còn liếc nhìn về phía này.
Phương Minh Hòa cười cười, đột nhiên cảm thấy nam sinh kia rất thú vị.
Anh ta đứng dậy đi về khu nghỉ ngơi đại học S, Lâm Lộ bị chấn thương, anh ta qua an ủi vài câu cũng là chuyện thường tình, nhân tiện hỏi Trương Viện một chút về người đồng đội mới kia.
Không có ý đồ gì xấu.
~
Trương Viện vẫy tay với Đường Nhân.
Lâm Lộ còn đang bóp bóp đầu gối, mặt mũi trêu đùa: “Úi trời đất ơi, tiểu cô nương về rồi, trước mặt mọi người mà to gan quá ha ha ha.”
Một đồng đội khác nói: “Nhìn mặt tớ đỏ lên hết rồi nè. Chao ôi, cứ như là xem phim thần tượng í.”
Các cô đều biết rõ hai người bọn họ quen nhau từ thời cao trung, chưa được bao lâu thì đã ở chung một chỗ, hơn nữa Lục Trì cũng thường xuyên đến đón Đường Nhân sau khi tập luyện xong, mặc dù mọi người chỉ được thấy bóng lưng anh.
Nhưng trình độ chăm bạn gái như vậy cũng khiến các cô ghen tỵ. Lâm Lộ tò mò: “Vừa nãy hai đứa nói chuyện gì vậy?”
Từ chỗ này cô ta thấy miệng Lục Trì động động, nhưng không rõ là nói gì.
Đường Nhân nhớ lại lời anh nói, trong lòng ngọt ngào đến cực điểm, nhướn mày nói: “Không nói cho các chị biết đâu.”
Các nữ sinh không chịu, duỗi tay cào cô. Trương Viện cười cắt đứt: “Chú ý hình tượng, đến lúc phát thưởng rồi.”
Phần thưởng lần này không phải là cúp, và đây cũng chỉ là trận đấu giao hữu, cho nên chỉ có phần thưởng từ nhà tài trợ.
Mỗi người đều có phần thưởng, đối với các nữ sinh thì cũng tạm được.
Hơn nữa hôm nay có nhiều người đến xem, cũng thuận tiện quảng cáo sản phẩm, đôi bên cùng có lợi.
Sau khi chụp ảnh chung, thì mọi người bắt đầu quay về phòng quần áo để chuẩn bị đi về.
“Trương Viện.” Đột nhiên có người kêu lên.
Trương Viện quay đầu lại, có chút khó hiểu: “Phương Minh Hòa, hôm nay cũng rảnh rỗi đến xem bọn tớ thi đấu sao?”
Ánh mắt Phương Minh Hòa dời từ người Đường Nhân sang, trong mắt chợt lóe qua tia kinh động, thong thả ung dung nói: “Ban nãy tớ thấy Lâm Lộ bị chấn thương, sang đây hỏi thăm một chút, không nghiêm trọng chứ?”
Lâm Lộ lắc đầu: “Không sao, về nghỉ ngơi là được.”
“Vậy là tốt rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, không được chủ quan.”
Phương Minh Hòa dặn dò, lại chuyển hướng sang Đường Nhân, “Đây là đồng đội mới à?”
Trương Viện giới thiệu: “Học muội Đường Nhân, kỹ thật rất tốt. Đường Nhân, đây là Phương Minh Hòa, đội trưởng đội bóng rổ nam đại học G.”
Đường Nhân khẽ mỉm cười: “Học trưởng Phương.”
Mặc dù không cùng một trường, nhưng gọi một tiếng học trưởng cũng không vấn đề gì, cô không nghĩ là mối quen hệ giữa hai trường khá tốt, hai bên đều biết rõ lẫn nhau.
Phương Minh Hòa cười cười, khích lệ nói: "Học muội Đường Nhân chơi bóng rất tốt, tiếp tục phát huy, sau này nhất định sẽ tỏa sáng."
Đường Nhân ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
Điện thoại di động trong tay run lên một cái, cố nhìn xuống, là tin nhắn của Lục Trì.
Lục Lục Lục: Chờ lâu sốt ruột.
Một giây sau, anh lại nhắn biểu cảm khóc lóc.
Đường Nhân lén cười, nhắn gửi một biểu cảm qua cho anh, sau đó nói với Trương Viện: "Học tỷ, em đi trước."
Trương Viện trêu ghẹo: "Đi lẹ đi, không thôi người ta chờ lâu."
Đường Nhân cười cười với Phương Minh Hòa, rồi xoay đó xoay người chạy về phía phòng quần áo, di động lại rung lên.
Chắc chắn là Lục Trì thúc giục.
Đường Nhân biết vì sao, từ chỗ anh ngồi sẽ nhìn thấy tường tận chuyện xảy ra ở bên này, lại không thể đột nhiên đi qua quấy rầy, cho nên chỉ có thể dùng cách này.
Bình dấm chua này cũng quá lợi hại rồi.
Trương Viện và đồng đội còn đang nói chuyện với Phương Minh Hòa, Đường Nhân trực tiếp đi về phía khán đài.
Phương Minh Hòa đột nhiên kêu lên: "Đường Nhân, cho anh xin ID Wechat của em được không?"
Đường Nhân sửng sốt, xoay người nhìn anh ta, nói xin lỗi: "Xin lỗi, em có bạn trai rồi."
Phương Minh Hòa nói: "Không phải, chỉ là thảo luận chuyện bóng rổ thôi mà."
Đường Nhân có chút lúng túng.
"Đường Nhân em đi trước đi." Trương Viện chọc chọc Phương Minh Hòa, "Làm gì vậy, người ta có bạn trai rồi, trêu chọc các em gái cũng phải biết chọn đối tượng nha, đừng có ra tay với học muội của tớ. Nếu không thì đừng trách tớ nặng tay."
Phương Minh Hòa cũng biết trước mình sẽ bị từ chối, cho nên bày ra vẻ mặt bình thản: "Chỉ muốn trêu ghẹo một chút thôi, không có cũng không sao."
Mặc dù học muội này rất hợp khẩu vị anh ta, nhưng đáng tiếc là hoa đã có chủ.
Nghe vậy, Trương Viện trừng anh ta.
~
Sau khi phần phát thưởng kết thúc, mọi người trên khán đài bắt đầu rời đi.
"Nữ sinh mới vào đội chơi giỏi quá ha, xem đã thật chứ, chơi tiến công hay phòng thủ đều giỏi, chắc chắn đại học G cũng nghĩ như thế."
"Ha ha, tớ quay phim lại hết rồi, buổi tối cho mấy đứa bạn xem, đám nam sinh thế nào cũng cuống cuồng lên tìm Weibo nữ sinh kia cho mà xem."
"Đáng tiếc là hoa đã có chủ, dáng dấp còn... Ai da, chắc ế đến già quá. Trông nữ sinh đó xinh xắn như vậy, nếu không có người theo đuổi thì hơi bị lạ."
"Mà hôm nay Phương Minh Hòa trông soái quá ha, anh ấy ở phía dưới kia, muốn chạy xuống dưới xin Wechat quá à, dù sao người ta vẫn còn độc thân."
Tiếng nghị luận kèm theo tiếng bước chân, ồn ào hỗn loạn, nhưng vẫn không che lấp đi câu nói kia của Phương Minh Hòa.
Trong nháy mắt Lục Trì ngồi thẳng người, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Minh Hòa.
Đường Nhân đã đến bên cạnh anh, nhận lấy hộp sữa chua trong tay anh, hút lấy hút để: "Tí nữa đi ăn ở đâu đây?"
Chơi bóng xong đói quá, phải đi ăn gì đó bồi bổ.
Lục Trì hé miệng, suy nghĩ một chút, hỏi một cách tự nhiên: "Người kia là ai?" Anh chỉ tay về phía Phương Minh Hòa.
"À, là đội trưởng đội bóng rổ nam đại học G, Phương Minh Hòa, có quen biết với các học tỷ." Đường Nhân nói, "Đẹp trai ha."
Sau khi cô nói xong, đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng hồi âm từ anh.
Đường Nhân cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lục Trì đang nhìn cô, môi mỏng mím thành một đường, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Cô bỏ hộp sữa chua xuống, tiến tới sát nhỏ giọng hỏi: "Không vui hả?"
Chẳng lẽ câu Phương Minh Hòa nói lúc nãy lọt vào tai Lục Trì? Cũng có khả năng, dù sao anh ta nói lớn tiếng thế mà.
Lục Trì im lặng vài giây, cúi đầu đáp: "Ừ."
Trước mặt mọi người anh dùng hành động để chứng minh cô là của anh, có lẽ hành động của Phương Minh Hòa hồi nãy khiến anh không vui.
Cô nghiêm túc trả lời: "Tớ không cho anh ấy Wechat đâu."
Suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu: "Chỉ có một mình cậu biết Wechat của tớ thôi."
Đường Nhân tiếp tục: "Mấy người kia làm gì có ai loạt vào mắt tớ, tớ đã bị tiếng sét ái tình với cậu lúc cao trung rồi còn gì, vậy mà cậu vẫn không biết cậu đẹp trai đến mức nào sao?"
Lục Trì: "..."
Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải không ngừng của cô, nhịn khơng được cắt đứt: "Lỡ như có ai đó... Trông được hơn tớ thì sao?"
Đường Nhân sững sờ, sau đó đột nhiên cười: "Làm gì có ai, tối nào tớ cũng nằm mơ hôn cậu cả tỉ lần rồi đó."
Cô đặt ngón trỏ lên môi anh, ấn nhẹ.
Lục Trì chớp chớp hai mắt.
Không biết Lục Trì đang nghĩ gì, anh vô thức đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm ngón tay cô một cái.
Đường Nhân run người, thu tay lại, oán trách nói: "Bậy bạ hết sức. Cậu đã bao giờ nằm mơ hôn tớ chưa?"
Lúc còn ở cao trung, ngày nào Đường Nhân cũng nghĩ tới chuyện lột phắt cái áo sơ mi trắng của anh ra, rồi sau đó liếm liếm làn da anh.
Nghĩ lại thấy cực kỳ hưng phấn, hai mắt Đường Nhân nhìn chằm chằm nơi cổ anh, yết hầu theo động tác của anh mà khẽ di chuyển, trông cực kỳ gợi cảm.
Lục Trì đột nhiên im bặt.
Qua một lát anh mới mở miệng: "Bây giờ đi ăn tối thôi... Lần trước cậu bảo muốn đi ăn thịt nướng..."
Lời còn chưa nói hết thì anh bắt gặp thấy ánh nhìn sâu xa trong mắt Đường Nhân, hai bên tai lập tức đỏ ửng, sau đó lan dần sang hai bên má.
Lục Trì kéo kéo cổ áo, đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô.
Đường Nhân như tên ăn trộm ôm lấy cô anh, tiến sát bên tai anh, nói: "Có phải cậu đã từng mơ thấy tớ đúng không? Khó miêu tả lắm sao?"
Thân thể Lục Trì cứng đờ, anh không lên tiếng, yết hầu anh khẽ di chuyển.
Đường Nhân vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai đang ửng đỏ của anh, cô còn nhớ anh rất nhạy cảm.
Quả nhiên chưa đầy một giây, cả cơ thể Lục Trì run rẩy một cái.