-
Chương 77
Editor: Trà Đá.
Đại học năm ba, các môn học cũng dần dần ít đi, một tuần chỉ có ba bốn ngày có tiết, cuộc sống Đường Nhân cũng thay đổi ít nhiều.
Trong trường thật sự rất tiện nghi, bất kể là nhà vệ sinh hay những phương diện khác đều vô cùng thoải mái, cũng không bị quấy rầy.
Trong trường tổ chức hoạt động dạy học từ thiện.
Mặc dù khoa thương mại không thuộc sư phạm, nhưng vẫn có thể tham gia dạy học từ thiện, hơn nữa đây cũng là một kiểu luyện tập, cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần thành tích không kém quá là được.
Đường Nhân cũng ghi danh tham gia.
Cô và Triệu Nhạc được phân đến một vùng được gọi là thôn Ngũ Nguyên, trường đại học cho phép hai cô được nghỉ nửa tháng, nói cách khác, bọn họ chỉ cần dạy học nửa tháng thôi.
Thành phố đương nhiên là phồn hoa, nhưng bên cạnh đó cũng có những thôn nghèo, mà những chỗ này mới chính là địa điểm để dạy học từ thiện.
Cô có tra trên mạng một chút, phát hiện ra thôn Ngũ Nguyên chỉ có người già và trẻ nhỏ chiếm đa số, thậm chí còn không rõ về tin tức xã hội, bên cạnh còn có hai thôn khác, nhưng chỉ có một trường học.
Có thể nói là vô cùng ít.
Triệu Nhạc vô tư nói: “Đường Nhân, cậu đã nói cho bác sĩ nhà cậu biết chưa? Hơn nửa tháng không được gặp nhau chắc cậu ta chết quá.”
Đường Nhân cười rộ, cả người dường như sáng rỡ, Triệu Nhạc đang ngẩn người nhìn cô, thì nghe Đường Nhân nói: “Cậu ấy sẽ chịu được mà.”
Triệu Nhạc đương nhiên biết Lục Trì sẽ chịu được thôi, chỉ là cô ta muốn trêu Đường Nhân.
Triệu Nhạc nói: “Bác sĩ nhà cậu không muốn cậu chịu khổ đâu, đến nông thôn nửa tháng chắc chắn không rảnh, không có wifi, có lẽ điện thoại còn không có tín hiệu đâu.”
Đường Nhân không lên tiếng, chỉ cười cười.
Ở phía trên, người phụ trách đang phổ biến công việc, sau khi kết thúc thì cô lập tức đi đến khoa y.
Bây giờ tám giờ tối, bên trong tòa nhà vẫn còn vài lớp đang học, nhưng phần lớn sinh viên đều tập trung ở phòng giải phẫu.
Thậm chí giáo sư vì muốn để sinh viên rèn luyện nên buổi tối lên phòng giải phẫu chỉ dạy thêm.
Chờ sau khi mọi người ra về hết, thì cô mới đi vào trong, Lục Trì đang thu dọn đồ đạc.
Cô đứng ở một bên, liếc nhìn mấy mô hình người ở phía trước, nói: “Lục Trì, em đi dạy tình nguyện nửa tháng, ngày mốt đi.”
Lục Trì dừng tay lại, xoay người nhìn người đối diện, đôi mắt đen nhánh có chút đang thăm dò cô.
Đường Nhân có chút chột dạ: “Thì hơn mười ngày thôi mà.”
Rốt cuộc Lục Trì thở dài: “Sao không nói sớm?”
Đường Nhân nghịch nghịch đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: “Sợ anh không vui.”
Lục Trì buông đồ đang cầm trên tay xuống, đi tới gần cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng nói: “Anh không sao mà.”
Đường Nhân cười nói: “Vậy coi như là anh đồng ý rồi nhé, mấy ngày em không có ở đây thì anh không được để những nữ sinh khác tiếp cận nghe chưa, không cho…”
Cô cứ tiếp tục nói líu lo, còn Lục Trì vẫn ngoan ngoãn lắng nghe.
Thời gian trôi qua, trong lòng hai người nóng như lửa đốt, càng đốt lửa càng lớn, cả cơ thể cảm giác như bị thiêu cháy, cực kỳ khó chiu.
Anh nhìn chằm chằm đôi môi đang nói không ngừng của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích, anh lập tức ép sát cô dựa vào cửa thủy tinh, rồi bắt đầu hôn cô.
Đường Nhân có chút giật mình, đôi môi hơi hé.
Lục Trì nhẹ nhàng liếm láp cánh môi mềm mại của cô, rồi sau đó tiến quân thần tốc, ngậm lấy đầu lưỡi ướt át của cô, nặng nề mút lấy, giống như đang trừng phạt hoặc đang giam cầm nó.
Trong phòng giải phẫu lạnh như băng chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng bước chân.
Đường Nhân nhịn không được dựa vào người Lục Trì.
Trời nóng nên Đường Nhân chỉ mặc đồ khá mỏng, trong phòng giải phẫu mở điều hòa rất thấp, khiến cô hơi lạnh một chút.
Còn cơ thể Lục Trì lại rất ấm áp.
Dần dần, cô mơ hồ cảm thấy có vật gì đó cứng cứng chỉa vào bụng mình, cô nhẹ nhàng ép sát vào người anh, mơn trớn cánh môi anh.
Phía sau bọn họ là các tiêu bản.
Hô hấp Lục Trì tăng lên, anh đặt đầu cô lên bả vai mình, trầm giọng nói: “Lần sau không được như vậy nữa.”
Anh sẽ rất lo lắng.
Đường Nhân dựa trên bả vai anh, giọng nói buồn buồn: “Ừ.”
Sau một lát, Lục Trì đẩy cô ra, sắc mặt anh khẽ đỏ lên, anh đi thẳng ra khỏi phòng giải phẫu.
Đường Nhân bị anh chọc cười, mới vừa rồi còn mạnh bạo thế mà giờ đã đỏ mặt rồi, da mặt mỏng muốn chết.
Trên đường trở về, Lục Trì trở nên ít nói hơn.
~
Ngày lên đường trời râm mát, khiến không ít người thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ trách mướn xe bus, có ba sinh viên đến thôn Ngũ Nguyên, hai nữ sinh là Đường Nhân và Triệu Nhạc, còn có một nam sinh khoa sư phạm tiếng anh, vóc người cao lớn, tên là Mã Cao.
Xe lái một mạch từ thành phố đến vùng ngoại ô, đi gần một tiếng thì xe cũng dừng lại.
Triệu Nhạc nằm bên cửa sổ rên: “Má ơi, lần đầu tiên đi đường xóc nảy đến vậy luôn á, dạ dày cứ muốn ói.”
Sắc mặt Đường Nhân cũng không tệ, nói: “Đã nói với cậu là nhớ mang theo ô mai chua rồi mà không nghe.”
Trước kia cô đã từng về quê nội, mặc dù đường bên đó cũng gồ ghề, nhưng không tệ đến mức như đường này.
Triệu Nhạc đau khổ nói: “Tớ đâu nghĩ là đến mức này đâu, cũng may là đến rồi.”
Sắc mặt Mã Cao trắng bệch, im lặng không lên tiếng, vừa xuống xe đã chạy vội qua bên góc đường ói.
Người trong thôn rất vui khi nghe có sinh viên tình nguyện xuống dạy học, cho dù là dạy cái gì thì đối với người dân trong thôn cũng rất quý hóa rồi.
Đường Nhân và Triệu Nhạc xuống xe, thì thấy một đám con nít và người cao tuổi đứng trước cổng thôn, trên gương mặt ai cũng nở nụ cười tươi rói, khiến các cô cảm thấy bớt mệt mỏi.
Bọn nhỏ trông thật nhỏ con, mặc quần áo tươm tất, nhưng trông đã cũ, ánh mắt đứa nào cũng đen láy sáng bóng, tinh thần ban đầu rất tốt.
Trưởng thôn ra đón tiếp, chuẩn bị một bữa cơm mời các sinh viên.
Đối với người trong thôn thì bữa ăn này được coi là khá sang trọng, đối với các sinh viên thì mặc dù vệ sinh có chút kém, nhưng cũng tiếp nhận một cách vui vẻ, hơn nữa mọi người trong thôn đã làm tốt nhất có thể rồi.
Lúc xế chiều, các sinh viên tới trường học thăm thú một chút.
Trường học được xây dựng tương đối khang trang, cái gì cần có cũng có, chỉ là điều kiện chênh lệch quá lớn so với trường trong nội thành.
Ngày thứ hai chính thức lên lớp. Đường Nhân dạy tiếng anh lớp năm, cô rất xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, bọn nhỏ trong lớp cũng thích cô, nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
Mười ngày sống trong thôn trôi qua nhanh chóng, Đường Nhân cảm thấy bản thân đã thích nghi được với thôn trang nhỏ này rồi.
Tín hiệu không tốt, thỉnh thoảng cũng tốt được một chút, phía con dốc nhỏ ngoài cổng thôn có tín hiệu tốt nhất, mặc dù nói là tốt nhất nhưng vẫn kém, có thể gởi tin nhắn đi được là đã mừng rồi.
Chạng vạng ngày thứ mười hai, cô theo thường lệ lại lên con dốc ngồi.
Triệu Nhạc bưng ly nước, đi tới nói: “Lại nhắn tin cho bác sĩ nhà cậu nữa hả, nè, nước.”
Đường Nhân nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn, chiều hôm nay nghe nói Mã Cao dọa một cô bé khóc phải không?”
Triệu Nhạc cũng cười nói theo: “Vóc người cậu ấy cao lớn, vẻ mặt mà nghiêm lại một tí thôi đã dọa người rồi, cậu ấy dạy lớp ba, hù dọa mấy đứa nhỏ khóc là chuyện bình thường, đến giờ vẫn còn luống cuống đó ha ha ha.”
Điện thoại di động rung lên một cái, là tin nhắn từ Lục Trì: “Chú ý an toàn.”
Đường Nhân tay cầm ly nước, đang định nhắn tin trả lời, mặt đất bỗng nhiên rung một cái khiến nước trong ly bắn ra ngoài, Đường Nhân vội vàng đứng lên cũng hơi chao đảo một chút.
Triệu Nhạc nhanh tay vươn người bắt được cánh tay Đường Nhân.
Sau một giây, hai người cũng chao đảo một chút, trái tim đột nhiên có cảm giác bất an, cái ly trong tay Đường Nhân đã đổ hết nước.
Cô hỏi: “Có phải mặt đất đang rung chuyển đúng không?”
Triệu Nhạc gấp gáp nói: “Hình như vậy…”
Hai người giống như gặp ảo giác, mới vừa rồi cảm thấy mặt đất rung chuyển thì bây giờ lại không thấy gì nữa, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên không biết nên nói gì.
Một giây sau, mặt đất lại rung chuyển khiến hai người té lăn xuống con dốc.
Đường Nhân ném cái ly qua một bên, đặt điện thoại di động trong tay Triệu Nhạc: “Cậu tìm chỗ đất trống nào đó đợi tớ, tớ chạy về thôn báo cho mọi người biết.”
Triệu Nhạc bị dọa sợ không nói lên lời, chỉ có thể chạy tới chỗ đất trống bên cạnh theo lời Đường Nhân nói, màn hình điện thoại vẫn còn sáng.
Lục Lục Lục: Đã ăn uống gì chưa?
Triệu Nhạc liếc thấy Đường Nhân đã chạy về thôn, mặt đất vẫn còn đang rung chuyển, cô ta run run nhắn tin lại: Bác sĩ Lục, động đất.
Cô ta còn đang định nhắn tiếp, thì mắt đất bên cạnh nứt ra, khiến cô ta sợ hãi chạy đi chỗ khác, điện thoại di động cũng bị cô tắt máy, mà cô lại không biết mật khẩu.
Đường Nhân vừa chạy vừa la lên: "Động đất!"
Có đứa bé đang chơi trước cửa thôn, Đường Nhân chạy tới nắm lấy tay đứa bé: "Mau chạy qua bên khu đất trống! Cô giáo Triệu ở bên kia!"
Thôn không lớn, Mã Cao chạy từ cuối thôn đến, hỏi: "Đường Nhân, các cậu không sao chứ?"
Đường Nhân lắc đầu: "Những người khác trong thôn đâu rồi?"
Mã Cao nói: "Tớ vừa mới la lên rồi, còn mấy bác làm ruộng bên kia."
Ruộng hoang ở bên kia rất trống trải, tốt hơn bên này, mấy người ở đằng xa cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không nhờ người khác giúp đỡ thì đã ngã xuống đất rồi.
Con nít trong thôn không nhiều lắm, một hai chạy đến, cũng biết chạy về phía người lớn, chưa được bao lâu thì Đường Nhân đã tụ tập được một nhóm người.
"Cậu dẫn mọi người tới cổng thôn đi, Triệu Nhạc đang ở đó, tớ chạy đi tìm xem còn người nào khác không." Đường Nhân nhanh chóng quyết định.
Mã Cao do dự: "Để tớ tìm cho, cậu dẫn mọi người đi trước đi."
Không cón thời gian để tranh chấp nữa, Đường Nhân trực tiếp dẫn mọi người tới cổng thôn.
Cũng may cơn chấn động không quá lớn, cô vừa chạy vừa nhìn sơ qua các cán bộ, người đã chạy ra ngoài cũng coi như đông đủ, chỉ còn một đứa con nít trong thôn.
Em bé mới mấy tháng, còn chưa dứt sữa, mẹ em bé chiều nay đã đi qua thôn bên cạnh, ở nhà chỉ còn bà nội, chắc chắn bà chưa đi.
Đường Nhân đón không sai, lúc cô chạy tới, thì căn nhà đã bị sụp một nửa, âm thanh lộn xộn, bà lão bế em bé đứng ngoài cửa run rẩy.
Cô vội vàng đến bế em bé, vừa đúng lúc Mã Cao chạy lại đỡ bà lão, mọi người trực tiếp đi tới cổng thôn.
Trên khoảng đất trống ngoài cổng thôn là tất cả mọi người ở thon Ngũ Nguyên.
Hôm nay trưởng thôn không có ở nhà, Đường Nhân có trí nhớ rất tốt, cô đếm tới đếm lui, trừ những người không có ở nhà thì cũng coi như khá đầy đủ.
Em bé trong tay cô khóc không ngừng, cô vừa dỗ vừa hỏi: "Triệu Nhạc, báo cảnh sát chưa?"
Triệu Nhạc gật đầu, lắp bắp nói: "Rồi, bọn họ nói lập tức tới ngay, bảo chúng ta chú ý an toàn."
Cảnh tượng bây giờ giống như những gì thấy trên tivi, nhà cửa sụp đổ trong nháy mắt, âm thanh đinh tai nhức óc, bụi bặm khắp nơi.
Thôn nhỏ cứ như vậy bị hủy diệt.
Kèm theo đó là tiếng các loại sấm sét, gió mạnh đến mức có thể thổi bay người, mặt đất rung chuyển thường xuyên hơn, một lần lạu một lần nữa, mặt đất nứt càng lớn hơn.
Cũng không lâu sau, trời bắt đầu đổ mưa, sau đó mưa xối xả như trút nước, bọn nhỏ ngồi trên đất trống lạnh phát run, mọi người cũng kiên cường không dám khóc.
Nhà cửa trong thôn đã sụp một nửa, không ai dám đi vào trú mưa.
Đường Nhân nhìn xung quanh một vòng, phát hiện một túp liều ny lon khá lớn, nghe nói trước kia người ta ở để canh đất, bây giờ bị bỏ phế.
Cô kéo Mã Cao đi lượm những nhánh cây cao và cứng, mắc bốn góc ny lon trên nhánh cây, mặc dù hở, nhưng dù sqo cũng ngăn được mưa, mấy đứa nhỏ lớn lớn thay phiên giữ nhánh cây cho các sinh viên.
Trên mặt đất nhầy nhụa như bùn lầy, lần đầu tiên Dường Nhân cảm thấy chật vật như vậy, tóc tai ướt nhẹp, bết dính trên mặt, vừa nhột vừa khó chịu, lòng bàn tay còn bị mấy nhánh cây cào rách.
Ngoài trời đã tối, bên này chỉ còn ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, cũng không biết cứu viện tới lúc nào.
Triệu Nhạc chen tới, nhỏ giọng nói: "Đường Nhân, lúc cậu chạy về thôn thì bác sĩ nhà cậu có nhắn tin tới, tớ có trả lại cậu ấy."
Giọng nói Đường Nhân có chút khàn: "Ừ, không sao đâu."
Cô suy nghĩ Lục Trì đã biết rồi, bây giờ chắc chắn anh đang rất lo lắng cho cô, sau đó sẽ nhanh chóng kiếm cách đến đây....
Đường Nhân cười nhạo bản thân, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Điện thoại di dộng đã hoàn toàn mất tín hiệu, biểu chiều còn đầy pin nhưng bây giờ chỉ còn lại một chút, cũng có thể duy trì được một lúc.
Phiền toái nhất là những đứa bé này bị ướt mưa lạnh người, ngày hôm sau trời lại nóng lên.
Triệu Nhạc yếu ớt mở miệng: "Ai mà ngờ có động đất chứ... Hiện tai đã ngừng rồi, nhưng tớ cũng không dám mất cảnh giác, chỉ sợ có dư chấn..."
Từ nhỏ Triệu Nhạc đã sống một cuộc sống rất yên bình, chưa bao giờ trải qua thiên tai động đất hay sóng thần nào cả, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, Đường Nhany chắc chắn cũng giống như cô ta, nhưng Đường Nhân lại ra tay gánh vác mọi chuyện.
Đường Nhân nắn nắn cổ tay: "Tớ cũng chưa từng trải qua chuyện này. Cũng may là trong thôn không có ai bị thương..."
Sau lưng có bàn tay nhỏ kéo áo cô: "Cô giáo Đường, phía sau có ánh đèn."
Đường Nhân chui ra ngoài, quả nhiên thấy ánh đèn từ đằng xa, tảng đá trong lòng cũng lập tức rơi xuống.
Cô sợ nhất là động dất cộng mưa lớn khiến núi bị sạt lở, đến lúc đó cứu viện chắc chắn không vào được, bây giờ đã ổn hơn rồi.
Mấy phút sau, nhân viên phòng cháy chữa cháy và cảnh sát đã đến, còn có các bác sĩ y tá, thậm chí còn có cả máy bay trực thăng tới, Đường Nhân nhanh chóng báo những người mất tích.
Con đường đầy bùn lầy, Đường Nhân đi tới trước bị sụp bùn, nửa ngày mới thoát ra được, giày dép dính đầy bùn lầy.
Mọi người xung quanh đang rất bận rộn, ánh đèn sáng bên này, rồi lại sáng bên kia, cơn mưa mùa hạ vẫn còn rất lớn, ánh mắt của cô có chút đau nhức, phải nheo lại mới thấy rõ được.
Trong thoáng chốc, bả vai cô bị ai đó nắm thật chặt, lực dạo rất lớn, một mùi hương quen thuộc chui vào chóp mũi cô.
Sau đó Đường Nhân lập tức mất đi ý thức.