Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Tần Chỉ Ái ngồi ở một bên, tuy rằng không nhìn qua phía Cố Dư Sinh nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô sợ Cố Dư Sinh tức giận chuyện gì đó, cũng có thể trút giận lên mình, liền cẩn thận từng li từng tí ngồi lệch người về phía cửa xe.
Cô cứ lơ đãng di chuyển như vậy, lại khiến chiếc nơ trước ngực bị kéo xuống, mở thêm một khoảng ngực.
Bởi vì lễ phục hở vai, cô không mặc áo lót, bên trong là miếng dán ngực màu da.
Từ góc độ của Cố Dư Sinh nhìn sang, hoàn toàn có thể thấy được toàn bộ ngực bên phải của cô.
Tuy rằng có miếng dán che lại điểm mấu chốt, nhưng trong mắt Cố Dư Sinh, giống như không hề che chắn gì.
Cô mặc y phục như thế đi dự dạ hội với hắn?
Lát nữa lúc xã giao, chẳng phải ai cũng có thể nhìn thấy ngực của cô sao?
Trong đầu Cố Dư Sinh nhìn thấy hình ảnh những người đàn ông đến chào hỏi, lúc vừa nói chuyện với hắn, cũng sẽ nhìn sang ngực của cô.
Cố Dư Sinh phản xạ có điều kiện chửi một câu thô tục trong lòng, mắt nhìn chằm chằm ngực của Tần Chỉ Ái, lửa hừng hực nổi lên, hắn cảm giác được bản thân mình đang dâng lên một sự kích động muốn giết người.
Không có chỗ nào để trút giận, hắn nghiến răng ken két, hung tợn đập tắt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc vì sự hung tợn của hắn mà bị bóp nát biến dạng.
Khuôn mặt âm trầm của hắn lại phải hướng ra ngoài cửa sổ, đã gần sắp đến nơi tổ chức tiệc rồi.
Chẳng lẽ thật sự để cô đi vào cùng hắn sao?
Người muốn cô tới là hắn, bây giờ đến rồi cũng không thể ôm cô trở về được đúng không?
Cố Dư Sinh hít thở không thông kéo kéo ca-ra-vát vừa mới chuẩn bị mở một khuy áo trong tay, để cho mình dễ thở, tầm mắt vô tình nhìn trúng một cái cốp trong xe.
Ở đó có một con dao gấp.
Cố Dư Sinh đang nổi điên nhất thời lại bình tĩnh lại.
Hắn nhìn chằm chằm con dao nhỏ một lúc, nhẹ nhàng chuyển động con ngươi, thừa dịp Tần Chỉ Ái và Tiểu Vương không để ý, nhanh chóng cầm lấy con dao.
Hắn giả vờ thoải mái tựa vào lưng ghế, nhìn như nhìn chằm chằm phía trước, nhưng thật ra khóe mắt lại để ý đến quần áo trên người Tần Chỉ Ái.
Khi hắn tìm thấy dây kéo phec mo tuya, lại giơ tay chống chóp mũi, nhắm hai mắt lại.
Qua khoảng mười mấy phút, thân thân thể của hắn lại từ từ nghiêng về phía Tần Chỉ Ái, sau đó gối lên vai Tần Chỉ Ái.
Cố Dư Sinh chủ động tiến sát lại, khiến toàn thân Tần Chỉ Ái run nhẹ, theo bản năng quay đầu về phía hắn.
Người đàn ông ấy đang nhắm mắt lại, như là ngủ thiếp đi.
Hắn đặt sức nặng trên người cô, Tần Chỉ Ái không cách nào nhúc nhích, hơi thở mang mùi thơm vốn có của hắn hòa với mùi thuốc lá thơm ngát không ngừng phả vào người cô, khiến tinh thần cô bất ổn.
Sau khi Cố Dư Sinh yên tĩnh dựa lên vai Tần Chỉ Ái một hồi, mới lén nhấc mi mắt lên, liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô ngây người, lúc này mới lặng lẽ cầm dao, dời đến hông của cô, bằng trí nhớ, rạch vào phec mo tuya hai lần.
Cô sợ Cố Dư Sinh tức giận chuyện gì đó, cũng có thể trút giận lên mình, liền cẩn thận từng li từng tí ngồi lệch người về phía cửa xe.
Cô cứ lơ đãng di chuyển như vậy, lại khiến chiếc nơ trước ngực bị kéo xuống, mở thêm một khoảng ngực.
Bởi vì lễ phục hở vai, cô không mặc áo lót, bên trong là miếng dán ngực màu da.
Từ góc độ của Cố Dư Sinh nhìn sang, hoàn toàn có thể thấy được toàn bộ ngực bên phải của cô.
Tuy rằng có miếng dán che lại điểm mấu chốt, nhưng trong mắt Cố Dư Sinh, giống như không hề che chắn gì.
Cô mặc y phục như thế đi dự dạ hội với hắn?
Lát nữa lúc xã giao, chẳng phải ai cũng có thể nhìn thấy ngực của cô sao?
Trong đầu Cố Dư Sinh nhìn thấy hình ảnh những người đàn ông đến chào hỏi, lúc vừa nói chuyện với hắn, cũng sẽ nhìn sang ngực của cô.
Cố Dư Sinh phản xạ có điều kiện chửi một câu thô tục trong lòng, mắt nhìn chằm chằm ngực của Tần Chỉ Ái, lửa hừng hực nổi lên, hắn cảm giác được bản thân mình đang dâng lên một sự kích động muốn giết người.
Không có chỗ nào để trút giận, hắn nghiến răng ken két, hung tợn đập tắt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc vì sự hung tợn của hắn mà bị bóp nát biến dạng.
Khuôn mặt âm trầm của hắn lại phải hướng ra ngoài cửa sổ, đã gần sắp đến nơi tổ chức tiệc rồi.
Chẳng lẽ thật sự để cô đi vào cùng hắn sao?
Người muốn cô tới là hắn, bây giờ đến rồi cũng không thể ôm cô trở về được đúng không?
Cố Dư Sinh hít thở không thông kéo kéo ca-ra-vát vừa mới chuẩn bị mở một khuy áo trong tay, để cho mình dễ thở, tầm mắt vô tình nhìn trúng một cái cốp trong xe.
Ở đó có một con dao gấp.
Cố Dư Sinh đang nổi điên nhất thời lại bình tĩnh lại.
Hắn nhìn chằm chằm con dao nhỏ một lúc, nhẹ nhàng chuyển động con ngươi, thừa dịp Tần Chỉ Ái và Tiểu Vương không để ý, nhanh chóng cầm lấy con dao.
Hắn giả vờ thoải mái tựa vào lưng ghế, nhìn như nhìn chằm chằm phía trước, nhưng thật ra khóe mắt lại để ý đến quần áo trên người Tần Chỉ Ái.
Khi hắn tìm thấy dây kéo phec mo tuya, lại giơ tay chống chóp mũi, nhắm hai mắt lại.
Qua khoảng mười mấy phút, thân thân thể của hắn lại từ từ nghiêng về phía Tần Chỉ Ái, sau đó gối lên vai Tần Chỉ Ái.
Cố Dư Sinh chủ động tiến sát lại, khiến toàn thân Tần Chỉ Ái run nhẹ, theo bản năng quay đầu về phía hắn.
Người đàn ông ấy đang nhắm mắt lại, như là ngủ thiếp đi.
Hắn đặt sức nặng trên người cô, Tần Chỉ Ái không cách nào nhúc nhích, hơi thở mang mùi thơm vốn có của hắn hòa với mùi thuốc lá thơm ngát không ngừng phả vào người cô, khiến tinh thần cô bất ổn.
Sau khi Cố Dư Sinh yên tĩnh dựa lên vai Tần Chỉ Ái một hồi, mới lén nhấc mi mắt lên, liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô ngây người, lúc này mới lặng lẽ cầm dao, dời đến hông của cô, bằng trí nhớ, rạch vào phec mo tuya hai lần.