Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Tần Chỉ Ái nhìn thấy cánh tay của Shary vung lên, còn nghĩ là sẽ tàn nhẫn va vào mặt mình, liền theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng đau đớn theo dự tình hoàn toàn không tới, lại nghe tới một câu "Anh Sinh" của Tưởng Tiêm Tiêm.
Anh Sinh? Cố Dư Sinh sao?
Tần Chỉ Ái theo bản năng cho rằng mình nghe nhầm, mãi đến lúc Lục Bán Thành mở miệng, cô mới từ từ mở mắt, liền thấy người đứng trước mặt mình, đem cô che chắn phía sau lưng, là Cố Dư Sinh.
Đúng là hắn a... Sao hắn lại có thể đến đây?
Tần Chỉ Ái còn không kịp kinh ngạc, đã nghe thấy lời nói của Tưởng Tiêm Tiêm.
Tưởng Tiêm Tiêm biết Cố Dư Sinh không thích Tần Chỉ Ái, nên mới trắng trợn không kiêng dè nói sai sự thật trước mặt hắn đúng không?
Tần Chỉ Ái dựa vào lan can, bởi vì quá đau bụng, cô không mở miệng nói chuyện, chỉ hơi mím môi, ánh mắt lẳng lặng nhìn Cố Dư Sinh.
Bọn họ chờ một hồi lâu cũng không thấy Cố Dư Sinh có quay lại hỏi Tần Chỉ Ái: "Cô ta nói có đúng không?"
Trên mặt hắn hoàn toàn bình thản, không biết là tin lời của Tưởng Tiêm Tiêm, cho rằng cô trêu chọc Shary hay không.
Tưởng Tiêm Tiêm vừa nói một câu thăm dò, sau khi nói xong liền nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh không chớp mắt, nhìn thấy người đàn ông này một chút tức giận cũng không có, nhất thời liền đắc ý.
Xem ra cô nghĩ không sai, Cố Dư Sinh không thích Tần Chỉ Ái, chỉ cần cho hắn biết Lương Đậu Khấu là người gây ra phiền phức, hắn nhất định sẽ không che chở cho vợ.
Tưởng Tiêm Tiêm có niềm tin, liền nói lại toàn bộ sự việc, chỉ kể những yếu tố khiến các cô thắng thế, đổi trắng thay đen: "Ban đầu Shary cũng không nghĩ cãi nhau với chị Khấu, Shary bị chị Khấu đụng trúng, có chút nghiêm trọng, nhưng mà chị Khấu lại không xin lỗi cô ấy, Shary mới nói đụng người sao lại không xin lỗi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền chọc chị Khấu tức giận, nói chuyện khó nghe, sau đó Shary liền..."
Tưởng Tiêm Tiêm nói vậy, Cố Dư Sinh nghe từ đầu đến cuối mí mắt cũng không động, lúc cô ta nói đến đây, người đàn ông bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, như là bắt được trọng tâm của câu chuyện, hỏi ngược lại một câu: "Xin lỗi sao?"
Tưởng Tiêm Tiêm không hiểu ý tứ của hắn, ngoan ngoãn gật gù, lặp lại một lần: "Phải, anh Sinh, ban đầu Shary chỉ thật sự muốn chị Khấu xin lỗi..."
Nghe xong lần thứ hai, Cố Dư Sinh bỗng nhiên quay đầu về phía Shary, trong mắt hắn trở nên lãnh đạm.
Hắn mở miệng nói rất nhỏ, nhưng mang theo sự tàn độc: "Cô muốn cô ấy xin lỗi cô?"
Nghe lời hắn nói, hắn lại hướng về phía Shary một bước, bộ dạng ác liệt như muốn đem Shary xé thành trăm mảnh.
"Cũng bởi vì cô ấy không xin lỗi? Vì cô ấy không xin lỗi thôi mà các người con mẹ nó hất rượu lên người cô ấy, còn muốn tát cô ấy?
Hơn ai hết, Shary có thể cảm nhận được sự dọa dẫm đáng sợ của Cố Dư Sinh, sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng đau đớn theo dự tình hoàn toàn không tới, lại nghe tới một câu "Anh Sinh" của Tưởng Tiêm Tiêm.
Anh Sinh? Cố Dư Sinh sao?
Tần Chỉ Ái theo bản năng cho rằng mình nghe nhầm, mãi đến lúc Lục Bán Thành mở miệng, cô mới từ từ mở mắt, liền thấy người đứng trước mặt mình, đem cô che chắn phía sau lưng, là Cố Dư Sinh.
Đúng là hắn a... Sao hắn lại có thể đến đây?
Tần Chỉ Ái còn không kịp kinh ngạc, đã nghe thấy lời nói của Tưởng Tiêm Tiêm.
Tưởng Tiêm Tiêm biết Cố Dư Sinh không thích Tần Chỉ Ái, nên mới trắng trợn không kiêng dè nói sai sự thật trước mặt hắn đúng không?
Tần Chỉ Ái dựa vào lan can, bởi vì quá đau bụng, cô không mở miệng nói chuyện, chỉ hơi mím môi, ánh mắt lẳng lặng nhìn Cố Dư Sinh.
Bọn họ chờ một hồi lâu cũng không thấy Cố Dư Sinh có quay lại hỏi Tần Chỉ Ái: "Cô ta nói có đúng không?"
Trên mặt hắn hoàn toàn bình thản, không biết là tin lời của Tưởng Tiêm Tiêm, cho rằng cô trêu chọc Shary hay không.
Tưởng Tiêm Tiêm vừa nói một câu thăm dò, sau khi nói xong liền nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh không chớp mắt, nhìn thấy người đàn ông này một chút tức giận cũng không có, nhất thời liền đắc ý.
Xem ra cô nghĩ không sai, Cố Dư Sinh không thích Tần Chỉ Ái, chỉ cần cho hắn biết Lương Đậu Khấu là người gây ra phiền phức, hắn nhất định sẽ không che chở cho vợ.
Tưởng Tiêm Tiêm có niềm tin, liền nói lại toàn bộ sự việc, chỉ kể những yếu tố khiến các cô thắng thế, đổi trắng thay đen: "Ban đầu Shary cũng không nghĩ cãi nhau với chị Khấu, Shary bị chị Khấu đụng trúng, có chút nghiêm trọng, nhưng mà chị Khấu lại không xin lỗi cô ấy, Shary mới nói đụng người sao lại không xin lỗi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền chọc chị Khấu tức giận, nói chuyện khó nghe, sau đó Shary liền..."
Tưởng Tiêm Tiêm nói vậy, Cố Dư Sinh nghe từ đầu đến cuối mí mắt cũng không động, lúc cô ta nói đến đây, người đàn ông bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, như là bắt được trọng tâm của câu chuyện, hỏi ngược lại một câu: "Xin lỗi sao?"
Tưởng Tiêm Tiêm không hiểu ý tứ của hắn, ngoan ngoãn gật gù, lặp lại một lần: "Phải, anh Sinh, ban đầu Shary chỉ thật sự muốn chị Khấu xin lỗi..."
Nghe xong lần thứ hai, Cố Dư Sinh bỗng nhiên quay đầu về phía Shary, trong mắt hắn trở nên lãnh đạm.
Hắn mở miệng nói rất nhỏ, nhưng mang theo sự tàn độc: "Cô muốn cô ấy xin lỗi cô?"
Nghe lời hắn nói, hắn lại hướng về phía Shary một bước, bộ dạng ác liệt như muốn đem Shary xé thành trăm mảnh.
"Cũng bởi vì cô ấy không xin lỗi? Vì cô ấy không xin lỗi thôi mà các người con mẹ nó hất rượu lên người cô ấy, còn muốn tát cô ấy?
Hơn ai hết, Shary có thể cảm nhận được sự dọa dẫm đáng sợ của Cố Dư Sinh, sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.