Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 832
Nghĩ tới đây, Hứa Ôn Noãn cười khì khì: “Quen biết Anh Sinh lâu như vậy, vẫn luôn cho rằng anh ta là người bạc tình bạc nghĩa, nhưng không ngờ lại sủng cậu lên đến trời luôn, thiệt là xuất thần nhập hóa.”
Bởi vì Hứa Ôn Noãn đã nói đến hai chữ đầu bếp nên Tần Chỉ Ái hiểu rõ ràng đó là chuyện ngày rằm 15, cô cười yếu ớt ngượng ngùng, che dấu hạnh phúc từ trong đang sắp tràn ra ngoài: “Cái gì đâu, trước kia không tiếp xúc với anh ấy nên không cậu không biết thôi, cho rằng anh ấy là nam thần sạch sẽ gì sao, không dám đâu, chỉ cần cậu quen thì biết, anh ấy lầy lắm luôn, hồi trước mình mời giáo viên thể hình về dạy yoga riêng, người dạy thì là nam, lúc hắn đi đến thấy mình nói chuyện hợp với thầy thì cậu biết anh ấy làm gì không? Anh ấy nói với giáo viên thể hình của mình là mình 50 tuổi rồi, sở dĩ trông còn trẻ như vậy là bởi vì mỗi năm đều lấy một khoản tiền kếch xù đi tiêm botox!”
“Còn chưa đâu nha, gần đây nhất cậu biết không? Sinh nhật Tiểu Vương, lúc trước mình làm việc ở Hối thị anh ta cũng có giúp mình rất nhiều nên mình coi anh ấy là sư phụ, muốn mua quà sinh nhật cho anh ta, Cố Dư Sinh ra vẻ như không có ý kiến gì nhưng mà lúc mình mua một cái đồng hồ cho Tiểu Vương thì kết quả cậu có biết Tiểu Vương nhận được cái gì không? Suốt cả một tuần Cố Dư Sinh cứ hành hạ người ta khiến Tiểu Vương nhìn thấy mình liền bỏ chạy như ma vậy, khiến mình bực mình muốn chết, sau đó mới biết đều là do Cố Dư Sinh hành hạ anh ấy.”
Hứa Ôn Noãn vừa uống vào một ngụm café, nghe đến đó nhịn lắm mới không phun café ra ngoài: “Mình cũng không nghĩ đến thì ra Anh Sinh lại có bộ mặt đáng yêu như vậy.”
“Đáng yêu?” Tần Chỉ Ái lườm cô một cái: “Ôn Noãn, hình như cậu nên tham gia một lớp tiểu học lần nữa.”
Hứa Ôn Noãn cười nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tần Chỉ Ái bưng trà sữa lên uống, uống được nửa ly xong lại nhớ tới chuyện gì, ngẩng đầu lên nói với Hứa Ôn Noãn: “À, đúng rồi thứ tư cậu đến nhà mình một chuyến được không?”
“Chi vậy?”
“Không phải cậu rất thích nhà thiết kế đồ của SP sao? Bây giờ anh ấy là nhà thiết kế riêng của mình, cho cậu đặt mua một cái theo ý thích luôn!”
“Thiệt hay giả vậy?” Hứa Ôn Noãn không thể tin nổi liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái sau một lát mới tin được, lại hỏi: “Không phải lại là kiệt tác của Cố Dư Sinh chứ?”
Tần Chỉ Ái cười: “Ừ” một tiếng, “Tuần trước anh ấy đi công tác, mình để anh ấy mang theo túi của mình, thuận miệng nói mình rất thích mấy túi do nhà thiết kế này làm ra nên anh ấy liền đi công tác về là đưa nhà thiết kế đó về cho mình luôn.”
“Đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt…” Hứa Ôn Noãn cứ niệm như tụng kinh, còn chưa dứt miệng điện thoại của Tần Chỉ Ái lại vang lên.
Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động ra nhìn, liền quay lại giải thích với Hứa Ôn Noãn: “Là nhà tuyển dụng mà tớ mới nộp hồ sơ đó.” Sau đó mới bắt máy.
“Alo, chào ngài, phải, tôi là Tần Chỉ Ái,… đúng vậy… được, làm phiền ngài quá, tạm biệt.”
Bởi vì Hứa Ôn Noãn đã nói đến hai chữ đầu bếp nên Tần Chỉ Ái hiểu rõ ràng đó là chuyện ngày rằm 15, cô cười yếu ớt ngượng ngùng, che dấu hạnh phúc từ trong đang sắp tràn ra ngoài: “Cái gì đâu, trước kia không tiếp xúc với anh ấy nên không cậu không biết thôi, cho rằng anh ấy là nam thần sạch sẽ gì sao, không dám đâu, chỉ cần cậu quen thì biết, anh ấy lầy lắm luôn, hồi trước mình mời giáo viên thể hình về dạy yoga riêng, người dạy thì là nam, lúc hắn đi đến thấy mình nói chuyện hợp với thầy thì cậu biết anh ấy làm gì không? Anh ấy nói với giáo viên thể hình của mình là mình 50 tuổi rồi, sở dĩ trông còn trẻ như vậy là bởi vì mỗi năm đều lấy một khoản tiền kếch xù đi tiêm botox!”
“Còn chưa đâu nha, gần đây nhất cậu biết không? Sinh nhật Tiểu Vương, lúc trước mình làm việc ở Hối thị anh ta cũng có giúp mình rất nhiều nên mình coi anh ấy là sư phụ, muốn mua quà sinh nhật cho anh ta, Cố Dư Sinh ra vẻ như không có ý kiến gì nhưng mà lúc mình mua một cái đồng hồ cho Tiểu Vương thì kết quả cậu có biết Tiểu Vương nhận được cái gì không? Suốt cả một tuần Cố Dư Sinh cứ hành hạ người ta khiến Tiểu Vương nhìn thấy mình liền bỏ chạy như ma vậy, khiến mình bực mình muốn chết, sau đó mới biết đều là do Cố Dư Sinh hành hạ anh ấy.”
Hứa Ôn Noãn vừa uống vào một ngụm café, nghe đến đó nhịn lắm mới không phun café ra ngoài: “Mình cũng không nghĩ đến thì ra Anh Sinh lại có bộ mặt đáng yêu như vậy.”
“Đáng yêu?” Tần Chỉ Ái lườm cô một cái: “Ôn Noãn, hình như cậu nên tham gia một lớp tiểu học lần nữa.”
Hứa Ôn Noãn cười nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tần Chỉ Ái bưng trà sữa lên uống, uống được nửa ly xong lại nhớ tới chuyện gì, ngẩng đầu lên nói với Hứa Ôn Noãn: “À, đúng rồi thứ tư cậu đến nhà mình một chuyến được không?”
“Chi vậy?”
“Không phải cậu rất thích nhà thiết kế đồ của SP sao? Bây giờ anh ấy là nhà thiết kế riêng của mình, cho cậu đặt mua một cái theo ý thích luôn!”
“Thiệt hay giả vậy?” Hứa Ôn Noãn không thể tin nổi liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái sau một lát mới tin được, lại hỏi: “Không phải lại là kiệt tác của Cố Dư Sinh chứ?”
Tần Chỉ Ái cười: “Ừ” một tiếng, “Tuần trước anh ấy đi công tác, mình để anh ấy mang theo túi của mình, thuận miệng nói mình rất thích mấy túi do nhà thiết kế này làm ra nên anh ấy liền đi công tác về là đưa nhà thiết kế đó về cho mình luôn.”
“Đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt…” Hứa Ôn Noãn cứ niệm như tụng kinh, còn chưa dứt miệng điện thoại của Tần Chỉ Ái lại vang lên.
Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động ra nhìn, liền quay lại giải thích với Hứa Ôn Noãn: “Là nhà tuyển dụng mà tớ mới nộp hồ sơ đó.” Sau đó mới bắt máy.
“Alo, chào ngài, phải, tôi là Tần Chỉ Ái,… đúng vậy… được, làm phiền ngài quá, tạm biệt.”