Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 842
Gừi tin nhắn đi xong, điện thoại của hắn vẫn giống như một tảng đá, không có hồi âm.
Lục Bán Thành lại tiếp tục gọi cho Hứa Ôn Noãn một cú điện thoại, vẫn là trong tình trạng không bắt máy, hắn tàn nhẫn đạp chân ga, đi thẳng đến công ty của Hứa Ôn Noãn.
Hỏi người tiếp tân xong mới biết, hôm nay cô xin nghỉ, không đi làm.
Lại trở lại xe, Lục Bán Thành nhận được điện thoại của thư ký nhắc hắn còn 10 phút nữa là bắt đầu họp.
Lục Bán Thành lại trả lời câu: “Hủy cuộc họp chiều nay cho tôi.” Sau đó liền cúp máy, vừa gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn, vừa lái xe đến những nơi mà hắn biết cô thường hay đến để tìm cô.
-
“Đối với anh mà nói, nghề nghiệp tốt nhất của em trong cuộc đời này chính là làm vợ của Cố Dư Sinh.”
Có người nói, tình yêu đi đến tận cùng sẽ trở thành củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, nhưng đến bây giờ, tình cảm của Cố Dư Sinh và cô vẫn tươi mới như lúc ban đầu.
Nói không chừng sau này hắn lúc nào cũng sẽ như vậy, cứ mang lại cho cô thật nhiều xúc động và bất ngờ.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm tờ giấy mà Cố Dư Sinh viết, đầu ngón tay lại vuốt ve mấy chữ trên bảng chức vị: “Vợ của Cố Dư Sinh.” Trong lòng lại có một loại ấm áp tràn lan.
“Đang nhìn gì vậy?” cửa phòng làm việc được đẩy ra, lại là âm thanh tao nhã của Cố Dư Sinh truyền tới.
Tần Chỉ Ái tập trung tinh thần, cầm bảng chức vị trên tay nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh giơ tay lên, nới lỏng cravat xong, đã nhìn thấy đồ mà cô cầm trên tay, liền đi về phía cô, lại hỏi: “Thế nào? Công việc này sắp xếp như vậy, em có hài lòng không?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh càng ngày càng đến gần mình, chỉ cảm thấy hô hấp có chút bất ổn.
Hắn và cô rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, có thể nói mỗi lần nhìn kỹ hắn lại là một lần cô cảm thấy hoảng loạn, giống như lúc còn trẻ vậy
Thật là không có tiền đồ… Tần Chỉ Ái thầm mắng chính mình trong lòng một câu, sau đó liền ngước đầu lên nhìn về phía Cố Dư Sinh, cười: “Vậy công việc này lương được bao nhiêu vậy?”
Cố Dư Sinh nhìn đôi mắt của cô hai giây, sau đó lại đi đến trước mặt cô, đưa tay kéo eo của cô, hơi khom người tiến đến tai cô, mở miệng, giọng nói như trêu hoa ghẹo nguyệt: “Để anh hôn một cái liền cho em lãnh lương!”
Bên tai trắng trẻo của Tần Chỉ Ái có chút hồng, cô cụp mắt lông mi dài cứ như vậy rũ xuống.
Cố Dư Sinh không chờ cô nói chuyện, liền tìm kiếm môi cô, nhẹ nhàng hôn.
Hắn và cô đã làm rất nhiều lần, dạo gần đây hắn lại càng được tẩm bổ nên mỗi lần đụng trúng cô liền giống như một cậu bé mới biết yêu, kích động mà khát vọng cứ không ngừng dâng trào.
Hắn hôn lúc dịu dàng lúc mạnh mẽ, đến cuối cùng không thể chịu nổi, một lúc lâu mới cố gắng bình tĩnh kiềm chế lại máu nóng đang cuồn cuộn trong người, rời hỏi môi cô một chút.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn một lúc lâu mới giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve gò má cô, nói rất nhỏ: “Nếu như hôn một cái, trả lương một lần, anh muốn hôn đến phá sản luôn!”
Lục Bán Thành lại tiếp tục gọi cho Hứa Ôn Noãn một cú điện thoại, vẫn là trong tình trạng không bắt máy, hắn tàn nhẫn đạp chân ga, đi thẳng đến công ty của Hứa Ôn Noãn.
Hỏi người tiếp tân xong mới biết, hôm nay cô xin nghỉ, không đi làm.
Lại trở lại xe, Lục Bán Thành nhận được điện thoại của thư ký nhắc hắn còn 10 phút nữa là bắt đầu họp.
Lục Bán Thành lại trả lời câu: “Hủy cuộc họp chiều nay cho tôi.” Sau đó liền cúp máy, vừa gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn, vừa lái xe đến những nơi mà hắn biết cô thường hay đến để tìm cô.
-
“Đối với anh mà nói, nghề nghiệp tốt nhất của em trong cuộc đời này chính là làm vợ của Cố Dư Sinh.”
Có người nói, tình yêu đi đến tận cùng sẽ trở thành củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, nhưng đến bây giờ, tình cảm của Cố Dư Sinh và cô vẫn tươi mới như lúc ban đầu.
Nói không chừng sau này hắn lúc nào cũng sẽ như vậy, cứ mang lại cho cô thật nhiều xúc động và bất ngờ.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm tờ giấy mà Cố Dư Sinh viết, đầu ngón tay lại vuốt ve mấy chữ trên bảng chức vị: “Vợ của Cố Dư Sinh.” Trong lòng lại có một loại ấm áp tràn lan.
“Đang nhìn gì vậy?” cửa phòng làm việc được đẩy ra, lại là âm thanh tao nhã của Cố Dư Sinh truyền tới.
Tần Chỉ Ái tập trung tinh thần, cầm bảng chức vị trên tay nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh giơ tay lên, nới lỏng cravat xong, đã nhìn thấy đồ mà cô cầm trên tay, liền đi về phía cô, lại hỏi: “Thế nào? Công việc này sắp xếp như vậy, em có hài lòng không?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh càng ngày càng đến gần mình, chỉ cảm thấy hô hấp có chút bất ổn.
Hắn và cô rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, có thể nói mỗi lần nhìn kỹ hắn lại là một lần cô cảm thấy hoảng loạn, giống như lúc còn trẻ vậy
Thật là không có tiền đồ… Tần Chỉ Ái thầm mắng chính mình trong lòng một câu, sau đó liền ngước đầu lên nhìn về phía Cố Dư Sinh, cười: “Vậy công việc này lương được bao nhiêu vậy?”
Cố Dư Sinh nhìn đôi mắt của cô hai giây, sau đó lại đi đến trước mặt cô, đưa tay kéo eo của cô, hơi khom người tiến đến tai cô, mở miệng, giọng nói như trêu hoa ghẹo nguyệt: “Để anh hôn một cái liền cho em lãnh lương!”
Bên tai trắng trẻo của Tần Chỉ Ái có chút hồng, cô cụp mắt lông mi dài cứ như vậy rũ xuống.
Cố Dư Sinh không chờ cô nói chuyện, liền tìm kiếm môi cô, nhẹ nhàng hôn.
Hắn và cô đã làm rất nhiều lần, dạo gần đây hắn lại càng được tẩm bổ nên mỗi lần đụng trúng cô liền giống như một cậu bé mới biết yêu, kích động mà khát vọng cứ không ngừng dâng trào.
Hắn hôn lúc dịu dàng lúc mạnh mẽ, đến cuối cùng không thể chịu nổi, một lúc lâu mới cố gắng bình tĩnh kiềm chế lại máu nóng đang cuồn cuộn trong người, rời hỏi môi cô một chút.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn một lúc lâu mới giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve gò má cô, nói rất nhỏ: “Nếu như hôn một cái, trả lương một lần, anh muốn hôn đến phá sản luôn!”