Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 845
Vì sao lại muốn làm quân nhân?
Vấn đề này hắn vẫn không biết nên trả lời như thế nào.
Mỗi người đàn ông khi còn trẻ đều mang trong mình nhiệt huyết muốn bảo vệ thế giới.
Ban đầu, hắn muốn trở thành một anh hùng cái thế, sau đó nhập ngũ, hắn lại nhìn thấy những bộ phim tài liệu về mấy trận động đất ở Đường Sơn, hoặc là những thiên tai ở Vấn Xuyên, còn có chuyện phần tử khủng bố ném bom ở trạm xe lửa Côn Minh hai năm trước đó...
Đều là những người cùng sinh sống trên cùng một lãnh thổ, có chung quốc tịch, mỗi người đều có nghĩa vụ, có trách nhiệm phải cống hiến sức mình cho sơn hà tổ quốc.
Vì vậy cuối cùng làm lính không còn là một giấc mộng, mà lại trở thành một trách nhiệm, nghĩa vụ, là sự tận trung, trở thành một tín ngưỡng.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh lại trầm mặc, rõ ràng hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, liền không chờ hắn mở miệng, cô đã nói tiếp: “Ngày đó lúc em nhận được tin tức anh bị mất tích, em thật sự sợ, bây giờ nghĩ lại, cũng vẫn sợ, thế nhưng em vẫn hiểu rõ nếu như tương lai đất nước này lại gọi anh một lần nữa, em sẽ lại phải để anh đi.
Bởi vì, giống như anh nghĩ vậy, vùng non sông này có anh bảo vệ, mà em cũng phải trả giá bằng anh.
......
Lúc đi ngang qua quãng trường, Cố Dư Sinh không hẹn mà cùng Tần Chỉ Ái đứng lại, nhìn về phía hồ ước nguyện.
Đêm đó, cô hát “Đích” cho hắn nghe, giống như lúc này hắn vẫn có thể nghe thấy giọng hát của cô vậy.
Xung quanh rõ ràng có rất nhiều người qua lại, rất ồn ào, còn có tiếng xe cộ, tiếng còi xe inh ỏi nhưng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy được, giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng kia lại vang lên bên tai.
“Trở lại lúc bắt đầu, còn nhớ lúc đó là một ngày mưa, anh ôm em vào lòng thật chặt, nói anh sẽ mãi mãi yêu em.”
........
Lúc lái xe về nhà, Cố Dư Sinh vẫn đi trên con đường trước đây, lúc đi ngang qua mấy cửa hàng tiện lợi, Tần Chỉ Ái còn chưa nói gì, hắn đã dừng xe lại, Cố Dư Sinh giống như là tâm linh tương thông với cô vậy.
Hai người dù chẳng nói gì nhưng vẫn có thể hiểu đối phương muốn gì.
Cố Dư Sinh đi vào cửa hàng tiện lợi, mua hai cây bút. Sau khi ra ngoài liền đưa cho Tần Chỉ Ái một cây.
Tần Chỉ Ái lấy tiền từ trong ví ra, một tờ đưa cho Cố Dư Sinh, một tờ mình giữ.
Cố Dư Sinh viết: “Tình yêu đẹp nhất chính là vì em mà trân trọng quãng đời còn lại.”
Tần Chỉ Ái viết: “Tình yêu đẹp nhất chính là vì anh mà trân trọng quãng đời còn lại.”
Hai người cùng xuống xe, đi vào hai cửa hàng tiện lợi khác nhau.
Lúc Tần Chỉ Ái đi ra, lại thấy Cố Dư Sinh đang hút thuốc.
Cô dừng bước một khoảng, lúc thấy Cố Dư Sinh mới từ từ đi đến trước mặt hắn.
Hắn nhận ra cô đến gần, ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, sau đó liền dập thuốc.
Hắn quay người, muốn mở cửa xe cho cô, cô chợt lên tiếng gọi: “Dư Sinh.”
“Hửm?” Cố Dư Sinh dừng lại động tác, nhìn cô.
Ánh đèn buổi tối khiến hắn lại càng đẹp trai, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng chớp mắt, mới lên tiếng nói: “Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đến Hàng Châu tìm em, những lời mà trong đình nhỏ anh đã nói với em không?”
Cố Dư Sinh không nói gì, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái không chớp mắt.
“Anh nói em yêu anh rất oan ức, xin lỗi em, sau này sẽ không để em phải chịu oan ức nữa.” Tần Chỉ Ái cụp mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngữ khí rất nhẹ, nhưng lại mang theo một loại kiên định chưa từng có: “Kỳ thật lúc đó em cũng rất muốn nói với anh…”
Vấn đề này hắn vẫn không biết nên trả lời như thế nào.
Mỗi người đàn ông khi còn trẻ đều mang trong mình nhiệt huyết muốn bảo vệ thế giới.
Ban đầu, hắn muốn trở thành một anh hùng cái thế, sau đó nhập ngũ, hắn lại nhìn thấy những bộ phim tài liệu về mấy trận động đất ở Đường Sơn, hoặc là những thiên tai ở Vấn Xuyên, còn có chuyện phần tử khủng bố ném bom ở trạm xe lửa Côn Minh hai năm trước đó...
Đều là những người cùng sinh sống trên cùng một lãnh thổ, có chung quốc tịch, mỗi người đều có nghĩa vụ, có trách nhiệm phải cống hiến sức mình cho sơn hà tổ quốc.
Vì vậy cuối cùng làm lính không còn là một giấc mộng, mà lại trở thành một trách nhiệm, nghĩa vụ, là sự tận trung, trở thành một tín ngưỡng.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh lại trầm mặc, rõ ràng hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, liền không chờ hắn mở miệng, cô đã nói tiếp: “Ngày đó lúc em nhận được tin tức anh bị mất tích, em thật sự sợ, bây giờ nghĩ lại, cũng vẫn sợ, thế nhưng em vẫn hiểu rõ nếu như tương lai đất nước này lại gọi anh một lần nữa, em sẽ lại phải để anh đi.
Bởi vì, giống như anh nghĩ vậy, vùng non sông này có anh bảo vệ, mà em cũng phải trả giá bằng anh.
......
Lúc đi ngang qua quãng trường, Cố Dư Sinh không hẹn mà cùng Tần Chỉ Ái đứng lại, nhìn về phía hồ ước nguyện.
Đêm đó, cô hát “Đích” cho hắn nghe, giống như lúc này hắn vẫn có thể nghe thấy giọng hát của cô vậy.
Xung quanh rõ ràng có rất nhiều người qua lại, rất ồn ào, còn có tiếng xe cộ, tiếng còi xe inh ỏi nhưng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy được, giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng kia lại vang lên bên tai.
“Trở lại lúc bắt đầu, còn nhớ lúc đó là một ngày mưa, anh ôm em vào lòng thật chặt, nói anh sẽ mãi mãi yêu em.”
........
Lúc lái xe về nhà, Cố Dư Sinh vẫn đi trên con đường trước đây, lúc đi ngang qua mấy cửa hàng tiện lợi, Tần Chỉ Ái còn chưa nói gì, hắn đã dừng xe lại, Cố Dư Sinh giống như là tâm linh tương thông với cô vậy.
Hai người dù chẳng nói gì nhưng vẫn có thể hiểu đối phương muốn gì.
Cố Dư Sinh đi vào cửa hàng tiện lợi, mua hai cây bút. Sau khi ra ngoài liền đưa cho Tần Chỉ Ái một cây.
Tần Chỉ Ái lấy tiền từ trong ví ra, một tờ đưa cho Cố Dư Sinh, một tờ mình giữ.
Cố Dư Sinh viết: “Tình yêu đẹp nhất chính là vì em mà trân trọng quãng đời còn lại.”
Tần Chỉ Ái viết: “Tình yêu đẹp nhất chính là vì anh mà trân trọng quãng đời còn lại.”
Hai người cùng xuống xe, đi vào hai cửa hàng tiện lợi khác nhau.
Lúc Tần Chỉ Ái đi ra, lại thấy Cố Dư Sinh đang hút thuốc.
Cô dừng bước một khoảng, lúc thấy Cố Dư Sinh mới từ từ đi đến trước mặt hắn.
Hắn nhận ra cô đến gần, ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, sau đó liền dập thuốc.
Hắn quay người, muốn mở cửa xe cho cô, cô chợt lên tiếng gọi: “Dư Sinh.”
“Hửm?” Cố Dư Sinh dừng lại động tác, nhìn cô.
Ánh đèn buổi tối khiến hắn lại càng đẹp trai, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng chớp mắt, mới lên tiếng nói: “Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đến Hàng Châu tìm em, những lời mà trong đình nhỏ anh đã nói với em không?”
Cố Dư Sinh không nói gì, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái không chớp mắt.
“Anh nói em yêu anh rất oan ức, xin lỗi em, sau này sẽ không để em phải chịu oan ức nữa.” Tần Chỉ Ái cụp mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngữ khí rất nhẹ, nhưng lại mang theo một loại kiên định chưa từng có: “Kỳ thật lúc đó em cũng rất muốn nói với anh…”