Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Edit và beta: meomeoemlameo.
Xe chậm rãi ra khỏi gara, Đinh Giản và Phương Bạch yểm hộ Thịnh Kiều an toàn lên xe xong thì đứng tại chỗ, yên lặng liếc nhau.
Hồi lâu, Đinh Giản nói: “Em có chắc đây là đu idol không?”
Phương Bạch: “Em…… Bây giờ…… Cũng không chắc lắm ạ……”
Bên trong xe, Thịnh Kiều như rơi vào hũ mật choáng váng nhìn Hoắc Hi đang lái xe, đôi mắt cũng không nỡ chớp lấy một cái. Ôi, người này dịu dàng quá tốt tính quá, chẳng những tới hiện trường cổ vũ cô mà còn lái xe đưa cô về nhà, chẳng lẽ kiếp trước mình là thành viên của nhóm Guardians of the Galaxy?
Bản thân mình cũng hơi quá đáng, lại còn dám đề đạt yêu cầu với idol.
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy Hoắc Hi hỏi mình: “Em học đánh trống từ lúc nào?”
Cô trả lời theo bản năng: “Lúc lên cấp 2 ạ.”
Lời ra khỏi miệng cô mới kinh ngạc phát hiện không đúng, giãy giụa tỉnh khỏi mật đường. Cô mím môi, nghĩ bụng nên nói một câu cứu vãn, rồi lại lo lắng giấu đầu lòi đuôi, thấy hơi luống cuống.
May mà Hoắc Hi cũng không gặng hỏi thêm, nhàn nhạt mỉm cười: “Lần sau có thể tới concert của anh đệm nhạc.”
Thịnh Kiều sợ tới mức xua tay liên tục: “Không được không được không được, lâu lắm rồi không luyện em sợ không quen tay ạ.”
Cô mà đi thật thì chắc là không thể sống sót rời khỏi sân vận động được mất.
Dứt lời, cô lại nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lo lắng hỏi anh: “Hoắc Hi, tối nay anh tới đây có bị ai phát hiện không ạ?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Làm sao?”
Cô nhỏ giọng nói: “Nếu như bị phát hiện, sẽ lại có scandal lung tung đó……” Cô lấy hết can đảm nhìn anh: “Hoắc Hi, về sau anh đừng tới tận nơi nữa ạ, thật ra gọi điện nhắn tin là đủ rồi ạ.”
Anh không nói gì.
Xe nổ vang một tiếng, nháy mắt tăng tốc, vọt lên cực nhanh. Thịnh Kiều bị xô lêm theo quán tính, đụng thẳng vào đệm dựa.
Thịnh Kiều: “………………”
Huhuhu mới nãy rõ ràng anh dịu dàng như vậy, sao đột nhiên lại dữ dằn thế chứ?!
Nhưng mà chồng dữ dằn vẫn đẹp trai lắm phải làm sao đây, huhuhu cô đúng là hết cứu nổi rồi……
Xe chạy như bay cả quãng đường, sau khi lái vào gara, anh không tắt máy, chỉ ấn khóa xe, lạnh giọng nói: “Thế thì anh không tiễn em lên nữa nhé.”
Cô khẽ vầng một tiếng, chầm chậm xoay người mở cửa xe. Sau hồi lâu, vẫn không nhịn được, quay đầu lại hơi ấm ức hỏi: “Hoắc Hi, anh đang giận em ạ?”
Anh ngắm nghía tay lái, cũng không nhìn cô: “Không có.”
Cô vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng níu góc áo anh, giật giật từng tí một, tựa như mèo cắn, “Hoắc Hi, em biết anh đang giận mà, anh đừng giận em nữa được không?”
Giọng nói kia vô cùng ấm ức, còn pha chút nức nở, trái tim anh liền mềm đi.
Cái cô ngốc này, luôn vô thức làm nũng lại còn không tự biết. Anh buông một tiếng thở dài nhẹ tới khó có thể nghe được, tắt động cơ xe đi, xoay người xoa xoa đỉnh đầu cô: “Anh không giận, đi thôi, anh đưa em lên.”
Mắt cô bèn sáng rỡ lên: “Thật ạ?”
“Thật mà.”
Cô rốt cuộc cười rộ lên.
Vào nhà xong Hoắc Hi cũng không ở lại lâu. Sáng mai anh còn có công việc, anh đưa cô đi lên chỉ vì muốn cô tin là mình không tức giận, để cô yên tâm thôi.
Thịnh Kiều đã trải qua sự thay đổi nhanh chóng trong tâm trạng, phất tay chào tạm biệt idol, rửa mặt xong cô bèn chui vào chăn lấy di động ra lướt lướt, lúc này mới biết chuyện mình đánh trống đã lên hot search.
Hơn nữa hashtag hot search còn là 【 Thịnh Kiều tỏ vẻ nguy hiểm thất bại bị đập 】
???
Hơn nữa lại còn nhờ vào cái này mà hút được một đợt fan?
Các người làm fan của tui không phải bởi vì tui biết đánh trống, mà là bởi vì tôi bị dùi đập vào đầu à?
Thẩm mỹ của cư dân mạng dạo này mặn quá.
……
Bởi vì Thịnh Kiều lên hot search, couple Tìm ngựa trước đây đã hạ nhiệt một ít lại bị cư dân mạng đào ra. Hoắc Hi đang vào clone lướt Weibo lướt đến cái hashtag này, ngón tay khựng lại, mặt mày vô cảm click vào.
Anh scroll xuống, bị nội dung của một bài post Weibo hấp dẫn lực chú ý:
—— couple Tìm ngựa là thể loại tà giáo gì?! Thuyền Thắng Lợi mới là vương đạo!
Thắng Lợi?
Anh chọc vào wall của người post status, phát hiện là một cái clone, Weibo chỉ follow hai người: 【 Hoắc Hi 】, 【 Thịnh Kiều 】.
Hóa ra Thắng Lợi là có ý này?
Anh cong môi, tiếp tục scroll xuống, chủ post này tuy rằng gáy rất to, nhưng rốt cuộc vẫn không dám gào cả tên họ của hai vị chính chủ, lo lắng bị fan của hai người search được thì lại nổ ra trận war thế kỉ.
Status Weibo đầu tiên mới post cách đó không lâu, viết là: Thuyền Thắng Lợi đầu đội trời xanh, chân đạp đất vàng. Couple vương đạo không thể nào lật kèo!
0 share 0 comment 0 like.
Tự high.
Đầu tiên anh bấm like, sau đó lại click vào phần bình luận gửi một emo cố lên, đang định rời khỏi giao diện, tiếng thông báo có bình luận mới vang lên. Anh click vào thì thấy, là người post bài kia reply anh:
——!!! Sao bạn lại bấm like? Bạn cũng chèo Thuyền Thắng Lợi sao?!
—— Ừ.
—— Trời đất quỷ thần ơi! Tớ còn tưởng rằng cả cộng đồng mạng chỉ có mình tớ chèo Thuyền Thắng Lợi! A a a chị em ơi bạn thật sự biết Thắng Lợi là ship cặp nào chứ?!
—— Ship cặp mà bạn follow.
——!!! A a a a tớ có người thân rồi! Tớ không hề cô đơn! Chị em ơi chúng mình cũng cố gắng vì tương lai của Thắng Lợi nhé!!!
—— Được.
……
Lương Tiểu Đường ở đầu bên kia bưng di động vừa nhảy nhót vừa thét gào. Cô bé biết mà! Chỉ cần một tia lửa có thể dẫn thành đám cháy to, lá cờ của Thuyền Thắng Lợi một ngày nào đó sẽ phất khắp bốn biển năm châu toàn tổ quốc!!!
Trong niềm vui nỗi sầu của từng người, “Chạy để giữ mạng” rốt cuộc đã nghênh đón buổi thu hình tập thứ tư.
Địa điểm thu hình tập này ở Atlanta, bởi vì chỉ có thể bay thẳng từ Thượng Hải, mấy vị khách mời bèn tới Thượng Hải trước để tập hợp, sau đó thống nhất xuất phát.
Thịnh Kiều vừa đến sân bay Phổ Đông liền thấy khắp nơi đều là lightboard màu đỏ. Thẩm Tuyển Ý là người Thượng Hải, tiếp ứng ở quê nhà anh chàng luôn luôn được làm tốt nhất. Hơn nữa dạo này anh chàng đang làm đại diện thương hiệu cho một hãng di động, trong ngoài sân bay chỗ nào cũng là ảnh quảng cáo. Người nào không biết nhìn vào còn tưởng là sân bay này do nhà anh ta mở.
Sau đó cô liền thấy biển bạc và biển đỏ đang…… trợn trắng mắt nhìn nhau?
Không chửi, không đánh, chính là khi ánh mắt chạm vào nhau, ai cũng cười khinh thường, ném cho nhau những ánh mắt hình viên đạn. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ người đối phương đã bị mình chọc cho thủng lỗ chỗ.
Cố tình đang ở chiến trường kịch liệt thế này, lại còn! Còn có người! Không sợ chết mà giơ một cái lightboard “Couple Tìm ngựa”!!!
Bác nói xem có tức không kia chứ???!!!
Fan hai nhà không lườm nguýt lẫn nhau nữa, thống nhất nhắm hết lửa đạn vào chú cờ hó chèo thuyền. Chú cờ hó chèo thuyền kia là một cậu trai cao cao gầy gầy, lúc thấy Thịnh Kiều vừa đi vào, cậu ta tức khắc hô to: “Tiểu Kiều phải nỗ lực tìm ngựa nhé!”
Thịnh Kiều: “???”
Fan Kiều: Tìm tìm cái mả bố mày ấy?
Không bao lâu sau Thẩm Tuyển Ý cũng tới nơi, Ý Nhân vây xung quanh, bốn phía tức khắc chật như nêm cối. Nhưng chú cờ hó chèo thuyền cao ráo, lightboard cũng giơ lên rất cao, quả thực như hạc trong bầy gà giữa một đám biển đỏ.
Thẩm Tuyển Ý vừa ngẩng đầu đã thấy tấm lightboard đỏ bạc đan xem kia, còn sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại liền lập tức bật cười.
Ý Nhân: “Thẩm Tuyển Ý! Không được cười với chó chèo thuyền!”
Lại trải qua một trận náo loạn ầm ĩ quen thuộc, mấy vị khách mời cuối cùng cũng tập hợp với nhau ở cửa vip chờ máy bay. Từ sau khi tập 1 của chương trình phát sóng, danh tiếng của mấy người đều có sự tăng lên nhất định, phòng live stream game của Kỷ Gia Hữu thường xuyên lag tưng vì có quá nhiều người xem.
Phương Chỉ là người đi vào cuối cùng, vừa nhìn thấy họ liền chỉ ra bên ngoài nói: “Tiểu Kiều, Tuyển Tuyển, fan couple của hai đứa đuổi tới tận sân bay rồi nè!”
Thịnh Kiều: “…………”
Thẩm Tuyển Ý: “Không ngờ tên couple của tui và người anh em nhà tui lại đặc sắc như vậy.”
???
Thời gian bay lần này dài tới mười bốn tiếng đồng hồ, check in xong mấy người hầu như đều tán dóc hoặc ngủ gà gật để trám thời gian, Thịnh Kiều như thường lệ lấy kịch bản ra xem.
Cô giở mấy đoạn thoại tự mình cảm thấy khó đảm nhiệm ra, chờ Lạc Thanh rảnh rỗi, bèn sáp lại gần xin chỉ giáo. Lạc Thanh vô cùng tán dương với tinh thần hiếu học của cô, lần nào cũng kiên nhẫn chỉ dạy cho cô.
Cuối cùng bà hỏi cô: “Tiểu Kiều đã từng yêu ai chưa?”
Thịnh Kiều: “…… Chưa ạ.”
Lạc Thanh cười: “Cô thấy trong này có không ít cảnh hôn đó.”
Thịnh Kiều tức khắc nhớ tới hôm nọ đối diễn ở nhà với Hoắc Hi, và nụ hôn cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào kia.
Đó là nụ hôn đầu tiên của cô.
Hồi cô lên cấp 3, gia đình cấm cô yêu đương, toàn bộ những rung động ngây thơ đều là tình yêu thầm vô tận. Chờ tới lúc rốt cuộc lên đại học rồi, cô định trải qua một mối tình vi diệu có một không hai, ai dè Hoắc Hi debut ngang trời, trực tiếp chiếm cứ toàn bộ trái tim cô.
Những chú cờ hó đu idol không xứng có được tình yêu, cũng không nghĩ tới nó.
Chẳng ngờ cuối cùng, nụ hôn đầu tiên lại trao cho idol.
Hức, thật sự muốn vỗ tay cho Thịnh · đu idol mẫu mực · Kiều mà!
Lạc Thanh nói: “Những cảnh thế này, càng thẹn thùng càng phải hôn nhiều lần, cô kiến nghị cháu làm sao qua cảnh luôn trong một lần là tốt nhất. Hôn xong là coi như xong việc, đối với diễn viên mà nói, hôn môi chỉ có thể tính là công việc thôi.”
Thịnh Kiều gật gật đầu.
Lạc Thanh lại nói: “Lần trước cô có đọc báo, nam diễn viên diễn cặp với cháu, hình như tên là Hoắc Hi đúng không? Nghe nói danh tiếng cao ngang Tuyển Ý. Loại ngôi sao nổi tiếng rầm rộ thế này không biết tính cách thật sự thế nào, cháu vào đoàn phim xong phải để ý nhiều vào nhé.”
Thịnh Kiều vội nói: “Anh ấy tốt lắm ạ!”
Lạc Thanh sửng sốt, cười nói: “Hai đứa quen nhau à?”
Thịnh Kiều: “Dạ, chúng cháu là…… bạn bè ạ. Anh ấy rất tốt, tính cách cũng rất tốt, rất lương thiện rất ôn hòa ạ.”
Lạc Thanh cười cười: “Vậy là tốt rồi.”
Thịnh Kiều cầm kịch bản ngồi trở lại vị trí của mình. Sắc trời đã tối sầm, mấy vị khách mời còn lại đã mở ghế ra ngủ từ lâu. Cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm Tuyển Ý đeo bịt mắt bên cạnh liền ngồi dậy, cánh tay gác lên lưng ghế nói với cô: “Người anh em, sao em lại còn ra bên ngoài khen đối thủ của anh như thế? Lương tâm em không thấy cắn rứt à?!”
Thịnh Kiều: “……”
Anh chàng vô cùng đau đớn hỏi cô: “Nếu có một ngày, anh và đối thủ của anh đồng thời rơi xuống nước, em sẽ cứu ai? Em nói đi!”
Thịnh Kiều: “Cứu đối thủ của anh, sau đó dí điện vào trong nước, giật chết anh luôn!”
Thẩm Tuyển Ý: “……”
Éc.
Buổi chiều ngày hôm sau, máy bay rốt cuộc cũng hạ cánh.
Sau khi ra nước ngoài, ở sân bay ngoại trừ sắc đỏ của Ý Nhân nhà Thẩm Tuyển Ý thì mấy người khác cơ bản đều không có fan tới đón ở sân bay.
Trải qua chuyến bay đường dài, sáu người đều mệt gần chết. Tổ chương trình phái xe đưa họ về khách sạn cái đã, lúc lên xe còn nói với họ 12h đêm sẽ bắt đầu thu.
Thẩm Tuyển Ý tức khắc nói: “Lại đánh đêm ạ? Có phải các thầy muốn tiết kiệm kinh phí nên lợi dụng bối cảnh trời cho không thế?”
Tổ chương trình: “………………”
Nói cái fuck gì nữa.
Sau khi đến khách sạn, mấy người trở về phòng từng người nghỉ ngơi. Lúc tới giờ ăn tối thì tập hợp với nhau ăn gì đó, chưa gì đã bị chương trình kéo đến địa điểm ghi hình tập này.
Trời đất đã tối đen hẳn.
Lúc đi xuống từ xe bus, bốn phía đều đang đánh đèn flash, tổ đạo diễn kiểm tra trang bị của từng người, vẫn chỉ cho mỗi người mang năm món đồ đi vào.
Tổ đạo diễn ở bên cạnh nói: “Tập này có hai vị khách mời gia nhập với các bạn, cùng nhau hoàn thành hành trình tẩu thoát.”
Oa, có khách mời!
Mấy người đều tập trung tinh thần nhìn sang.
Thịnh Kiều bị đèn flash chiếu đến mức hơi hoa mắt, cô đang giơ tay chắn thì thấy có người đi ngược sáng tới giữa ánh đèn flash, vành mũ tỏa bóng xuống mũi, chỉ có thể thấy rõ cặp môi mỏng kia.
Tổ đạo diễn: “Hoan nghênh Hoắc Hi!”
Thịnh Kiều: “???”
Thẩm Tuyển Ý: “???”
Toang rồi, nói phát ăn ngay, cảm giác mình sắp bị người anh em giật điện chết rồi.
Xe chậm rãi ra khỏi gara, Đinh Giản và Phương Bạch yểm hộ Thịnh Kiều an toàn lên xe xong thì đứng tại chỗ, yên lặng liếc nhau.
Hồi lâu, Đinh Giản nói: “Em có chắc đây là đu idol không?”
Phương Bạch: “Em…… Bây giờ…… Cũng không chắc lắm ạ……”
Bên trong xe, Thịnh Kiều như rơi vào hũ mật choáng váng nhìn Hoắc Hi đang lái xe, đôi mắt cũng không nỡ chớp lấy một cái. Ôi, người này dịu dàng quá tốt tính quá, chẳng những tới hiện trường cổ vũ cô mà còn lái xe đưa cô về nhà, chẳng lẽ kiếp trước mình là thành viên của nhóm Guardians of the Galaxy?
Bản thân mình cũng hơi quá đáng, lại còn dám đề đạt yêu cầu với idol.
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy Hoắc Hi hỏi mình: “Em học đánh trống từ lúc nào?”
Cô trả lời theo bản năng: “Lúc lên cấp 2 ạ.”
Lời ra khỏi miệng cô mới kinh ngạc phát hiện không đúng, giãy giụa tỉnh khỏi mật đường. Cô mím môi, nghĩ bụng nên nói một câu cứu vãn, rồi lại lo lắng giấu đầu lòi đuôi, thấy hơi luống cuống.
May mà Hoắc Hi cũng không gặng hỏi thêm, nhàn nhạt mỉm cười: “Lần sau có thể tới concert của anh đệm nhạc.”
Thịnh Kiều sợ tới mức xua tay liên tục: “Không được không được không được, lâu lắm rồi không luyện em sợ không quen tay ạ.”
Cô mà đi thật thì chắc là không thể sống sót rời khỏi sân vận động được mất.
Dứt lời, cô lại nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lo lắng hỏi anh: “Hoắc Hi, tối nay anh tới đây có bị ai phát hiện không ạ?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Làm sao?”
Cô nhỏ giọng nói: “Nếu như bị phát hiện, sẽ lại có scandal lung tung đó……” Cô lấy hết can đảm nhìn anh: “Hoắc Hi, về sau anh đừng tới tận nơi nữa ạ, thật ra gọi điện nhắn tin là đủ rồi ạ.”
Anh không nói gì.
Xe nổ vang một tiếng, nháy mắt tăng tốc, vọt lên cực nhanh. Thịnh Kiều bị xô lêm theo quán tính, đụng thẳng vào đệm dựa.
Thịnh Kiều: “………………”
Huhuhu mới nãy rõ ràng anh dịu dàng như vậy, sao đột nhiên lại dữ dằn thế chứ?!
Nhưng mà chồng dữ dằn vẫn đẹp trai lắm phải làm sao đây, huhuhu cô đúng là hết cứu nổi rồi……
Xe chạy như bay cả quãng đường, sau khi lái vào gara, anh không tắt máy, chỉ ấn khóa xe, lạnh giọng nói: “Thế thì anh không tiễn em lên nữa nhé.”
Cô khẽ vầng một tiếng, chầm chậm xoay người mở cửa xe. Sau hồi lâu, vẫn không nhịn được, quay đầu lại hơi ấm ức hỏi: “Hoắc Hi, anh đang giận em ạ?”
Anh ngắm nghía tay lái, cũng không nhìn cô: “Không có.”
Cô vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng níu góc áo anh, giật giật từng tí một, tựa như mèo cắn, “Hoắc Hi, em biết anh đang giận mà, anh đừng giận em nữa được không?”
Giọng nói kia vô cùng ấm ức, còn pha chút nức nở, trái tim anh liền mềm đi.
Cái cô ngốc này, luôn vô thức làm nũng lại còn không tự biết. Anh buông một tiếng thở dài nhẹ tới khó có thể nghe được, tắt động cơ xe đi, xoay người xoa xoa đỉnh đầu cô: “Anh không giận, đi thôi, anh đưa em lên.”
Mắt cô bèn sáng rỡ lên: “Thật ạ?”
“Thật mà.”
Cô rốt cuộc cười rộ lên.
Vào nhà xong Hoắc Hi cũng không ở lại lâu. Sáng mai anh còn có công việc, anh đưa cô đi lên chỉ vì muốn cô tin là mình không tức giận, để cô yên tâm thôi.
Thịnh Kiều đã trải qua sự thay đổi nhanh chóng trong tâm trạng, phất tay chào tạm biệt idol, rửa mặt xong cô bèn chui vào chăn lấy di động ra lướt lướt, lúc này mới biết chuyện mình đánh trống đã lên hot search.
Hơn nữa hashtag hot search còn là 【 Thịnh Kiều tỏ vẻ nguy hiểm thất bại bị đập 】
???
Hơn nữa lại còn nhờ vào cái này mà hút được một đợt fan?
Các người làm fan của tui không phải bởi vì tui biết đánh trống, mà là bởi vì tôi bị dùi đập vào đầu à?
Thẩm mỹ của cư dân mạng dạo này mặn quá.
……
Bởi vì Thịnh Kiều lên hot search, couple Tìm ngựa trước đây đã hạ nhiệt một ít lại bị cư dân mạng đào ra. Hoắc Hi đang vào clone lướt Weibo lướt đến cái hashtag này, ngón tay khựng lại, mặt mày vô cảm click vào.
Anh scroll xuống, bị nội dung của một bài post Weibo hấp dẫn lực chú ý:
—— couple Tìm ngựa là thể loại tà giáo gì?! Thuyền Thắng Lợi mới là vương đạo!
Thắng Lợi?
Anh chọc vào wall của người post status, phát hiện là một cái clone, Weibo chỉ follow hai người: 【 Hoắc Hi 】, 【 Thịnh Kiều 】.
Hóa ra Thắng Lợi là có ý này?
Anh cong môi, tiếp tục scroll xuống, chủ post này tuy rằng gáy rất to, nhưng rốt cuộc vẫn không dám gào cả tên họ của hai vị chính chủ, lo lắng bị fan của hai người search được thì lại nổ ra trận war thế kỉ.
Status Weibo đầu tiên mới post cách đó không lâu, viết là: Thuyền Thắng Lợi đầu đội trời xanh, chân đạp đất vàng. Couple vương đạo không thể nào lật kèo!
0 share 0 comment 0 like.
Tự high.
Đầu tiên anh bấm like, sau đó lại click vào phần bình luận gửi một emo cố lên, đang định rời khỏi giao diện, tiếng thông báo có bình luận mới vang lên. Anh click vào thì thấy, là người post bài kia reply anh:
——!!! Sao bạn lại bấm like? Bạn cũng chèo Thuyền Thắng Lợi sao?!
—— Ừ.
—— Trời đất quỷ thần ơi! Tớ còn tưởng rằng cả cộng đồng mạng chỉ có mình tớ chèo Thuyền Thắng Lợi! A a a chị em ơi bạn thật sự biết Thắng Lợi là ship cặp nào chứ?!
—— Ship cặp mà bạn follow.
——!!! A a a a tớ có người thân rồi! Tớ không hề cô đơn! Chị em ơi chúng mình cũng cố gắng vì tương lai của Thắng Lợi nhé!!!
—— Được.
……
Lương Tiểu Đường ở đầu bên kia bưng di động vừa nhảy nhót vừa thét gào. Cô bé biết mà! Chỉ cần một tia lửa có thể dẫn thành đám cháy to, lá cờ của Thuyền Thắng Lợi một ngày nào đó sẽ phất khắp bốn biển năm châu toàn tổ quốc!!!
Trong niềm vui nỗi sầu của từng người, “Chạy để giữ mạng” rốt cuộc đã nghênh đón buổi thu hình tập thứ tư.
Địa điểm thu hình tập này ở Atlanta, bởi vì chỉ có thể bay thẳng từ Thượng Hải, mấy vị khách mời bèn tới Thượng Hải trước để tập hợp, sau đó thống nhất xuất phát.
Thịnh Kiều vừa đến sân bay Phổ Đông liền thấy khắp nơi đều là lightboard màu đỏ. Thẩm Tuyển Ý là người Thượng Hải, tiếp ứng ở quê nhà anh chàng luôn luôn được làm tốt nhất. Hơn nữa dạo này anh chàng đang làm đại diện thương hiệu cho một hãng di động, trong ngoài sân bay chỗ nào cũng là ảnh quảng cáo. Người nào không biết nhìn vào còn tưởng là sân bay này do nhà anh ta mở.
Sau đó cô liền thấy biển bạc và biển đỏ đang…… trợn trắng mắt nhìn nhau?
Không chửi, không đánh, chính là khi ánh mắt chạm vào nhau, ai cũng cười khinh thường, ném cho nhau những ánh mắt hình viên đạn. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ người đối phương đã bị mình chọc cho thủng lỗ chỗ.
Cố tình đang ở chiến trường kịch liệt thế này, lại còn! Còn có người! Không sợ chết mà giơ một cái lightboard “Couple Tìm ngựa”!!!
Bác nói xem có tức không kia chứ???!!!
Fan hai nhà không lườm nguýt lẫn nhau nữa, thống nhất nhắm hết lửa đạn vào chú cờ hó chèo thuyền. Chú cờ hó chèo thuyền kia là một cậu trai cao cao gầy gầy, lúc thấy Thịnh Kiều vừa đi vào, cậu ta tức khắc hô to: “Tiểu Kiều phải nỗ lực tìm ngựa nhé!”
Thịnh Kiều: “???”
Fan Kiều: Tìm tìm cái mả bố mày ấy?
Không bao lâu sau Thẩm Tuyển Ý cũng tới nơi, Ý Nhân vây xung quanh, bốn phía tức khắc chật như nêm cối. Nhưng chú cờ hó chèo thuyền cao ráo, lightboard cũng giơ lên rất cao, quả thực như hạc trong bầy gà giữa một đám biển đỏ.
Thẩm Tuyển Ý vừa ngẩng đầu đã thấy tấm lightboard đỏ bạc đan xem kia, còn sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại liền lập tức bật cười.
Ý Nhân: “Thẩm Tuyển Ý! Không được cười với chó chèo thuyền!”
Lại trải qua một trận náo loạn ầm ĩ quen thuộc, mấy vị khách mời cuối cùng cũng tập hợp với nhau ở cửa vip chờ máy bay. Từ sau khi tập 1 của chương trình phát sóng, danh tiếng của mấy người đều có sự tăng lên nhất định, phòng live stream game của Kỷ Gia Hữu thường xuyên lag tưng vì có quá nhiều người xem.
Phương Chỉ là người đi vào cuối cùng, vừa nhìn thấy họ liền chỉ ra bên ngoài nói: “Tiểu Kiều, Tuyển Tuyển, fan couple của hai đứa đuổi tới tận sân bay rồi nè!”
Thịnh Kiều: “…………”
Thẩm Tuyển Ý: “Không ngờ tên couple của tui và người anh em nhà tui lại đặc sắc như vậy.”
???
Thời gian bay lần này dài tới mười bốn tiếng đồng hồ, check in xong mấy người hầu như đều tán dóc hoặc ngủ gà gật để trám thời gian, Thịnh Kiều như thường lệ lấy kịch bản ra xem.
Cô giở mấy đoạn thoại tự mình cảm thấy khó đảm nhiệm ra, chờ Lạc Thanh rảnh rỗi, bèn sáp lại gần xin chỉ giáo. Lạc Thanh vô cùng tán dương với tinh thần hiếu học của cô, lần nào cũng kiên nhẫn chỉ dạy cho cô.
Cuối cùng bà hỏi cô: “Tiểu Kiều đã từng yêu ai chưa?”
Thịnh Kiều: “…… Chưa ạ.”
Lạc Thanh cười: “Cô thấy trong này có không ít cảnh hôn đó.”
Thịnh Kiều tức khắc nhớ tới hôm nọ đối diễn ở nhà với Hoắc Hi, và nụ hôn cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào kia.
Đó là nụ hôn đầu tiên của cô.
Hồi cô lên cấp 3, gia đình cấm cô yêu đương, toàn bộ những rung động ngây thơ đều là tình yêu thầm vô tận. Chờ tới lúc rốt cuộc lên đại học rồi, cô định trải qua một mối tình vi diệu có một không hai, ai dè Hoắc Hi debut ngang trời, trực tiếp chiếm cứ toàn bộ trái tim cô.
Những chú cờ hó đu idol không xứng có được tình yêu, cũng không nghĩ tới nó.
Chẳng ngờ cuối cùng, nụ hôn đầu tiên lại trao cho idol.
Hức, thật sự muốn vỗ tay cho Thịnh · đu idol mẫu mực · Kiều mà!
Lạc Thanh nói: “Những cảnh thế này, càng thẹn thùng càng phải hôn nhiều lần, cô kiến nghị cháu làm sao qua cảnh luôn trong một lần là tốt nhất. Hôn xong là coi như xong việc, đối với diễn viên mà nói, hôn môi chỉ có thể tính là công việc thôi.”
Thịnh Kiều gật gật đầu.
Lạc Thanh lại nói: “Lần trước cô có đọc báo, nam diễn viên diễn cặp với cháu, hình như tên là Hoắc Hi đúng không? Nghe nói danh tiếng cao ngang Tuyển Ý. Loại ngôi sao nổi tiếng rầm rộ thế này không biết tính cách thật sự thế nào, cháu vào đoàn phim xong phải để ý nhiều vào nhé.”
Thịnh Kiều vội nói: “Anh ấy tốt lắm ạ!”
Lạc Thanh sửng sốt, cười nói: “Hai đứa quen nhau à?”
Thịnh Kiều: “Dạ, chúng cháu là…… bạn bè ạ. Anh ấy rất tốt, tính cách cũng rất tốt, rất lương thiện rất ôn hòa ạ.”
Lạc Thanh cười cười: “Vậy là tốt rồi.”
Thịnh Kiều cầm kịch bản ngồi trở lại vị trí của mình. Sắc trời đã tối sầm, mấy vị khách mời còn lại đã mở ghế ra ngủ từ lâu. Cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm Tuyển Ý đeo bịt mắt bên cạnh liền ngồi dậy, cánh tay gác lên lưng ghế nói với cô: “Người anh em, sao em lại còn ra bên ngoài khen đối thủ của anh như thế? Lương tâm em không thấy cắn rứt à?!”
Thịnh Kiều: “……”
Anh chàng vô cùng đau đớn hỏi cô: “Nếu có một ngày, anh và đối thủ của anh đồng thời rơi xuống nước, em sẽ cứu ai? Em nói đi!”
Thịnh Kiều: “Cứu đối thủ của anh, sau đó dí điện vào trong nước, giật chết anh luôn!”
Thẩm Tuyển Ý: “……”
Éc.
Buổi chiều ngày hôm sau, máy bay rốt cuộc cũng hạ cánh.
Sau khi ra nước ngoài, ở sân bay ngoại trừ sắc đỏ của Ý Nhân nhà Thẩm Tuyển Ý thì mấy người khác cơ bản đều không có fan tới đón ở sân bay.
Trải qua chuyến bay đường dài, sáu người đều mệt gần chết. Tổ chương trình phái xe đưa họ về khách sạn cái đã, lúc lên xe còn nói với họ 12h đêm sẽ bắt đầu thu.
Thẩm Tuyển Ý tức khắc nói: “Lại đánh đêm ạ? Có phải các thầy muốn tiết kiệm kinh phí nên lợi dụng bối cảnh trời cho không thế?”
Tổ chương trình: “………………”
Nói cái fuck gì nữa.
Sau khi đến khách sạn, mấy người trở về phòng từng người nghỉ ngơi. Lúc tới giờ ăn tối thì tập hợp với nhau ăn gì đó, chưa gì đã bị chương trình kéo đến địa điểm ghi hình tập này.
Trời đất đã tối đen hẳn.
Lúc đi xuống từ xe bus, bốn phía đều đang đánh đèn flash, tổ đạo diễn kiểm tra trang bị của từng người, vẫn chỉ cho mỗi người mang năm món đồ đi vào.
Tổ đạo diễn ở bên cạnh nói: “Tập này có hai vị khách mời gia nhập với các bạn, cùng nhau hoàn thành hành trình tẩu thoát.”
Oa, có khách mời!
Mấy người đều tập trung tinh thần nhìn sang.
Thịnh Kiều bị đèn flash chiếu đến mức hơi hoa mắt, cô đang giơ tay chắn thì thấy có người đi ngược sáng tới giữa ánh đèn flash, vành mũ tỏa bóng xuống mũi, chỉ có thể thấy rõ cặp môi mỏng kia.
Tổ đạo diễn: “Hoan nghênh Hoắc Hi!”
Thịnh Kiều: “???”
Thẩm Tuyển Ý: “???”
Toang rồi, nói phát ăn ngay, cảm giác mình sắp bị người anh em giật điện chết rồi.