Marvellous
Moderator
-
Chương-25
Chương 25
“Thiếu Kiệt, anh biết không, thật ra đến khi đăng ký thi Đại học, em vẫn không biết phải chọn ngành gì. Khi ấy, Tiểu Tuyết lại chọc em là nếu em hâm mộ anh như vậy, chi bằng thi vào ngành truyền thông, nói không chừng sau này lại có cơ hội được làm việc chung với anh. Nghe những lời đó, em cũng thấy hợp lý nên đã quyết định thuyết phục ba mẹ cho em theo ngành này. Có được như ngày hôm nay, em thật sự rất biết ơn lời nói đùa đó của Tiểu Tuyết.”
“Vậy sao. Vậy thì thật sự cần phải cảm ơn cô bạn thân của em rồi. Khi nào có dịp, anh nhất định sẽ đích thân cảm tạ cô ấy.” Vũ Thiếu Kiệt suy nghĩ một hồi, anh lại hỏi: “Nhưng mà Tiểu Lam à, em có thấy mệt mỏi khi ở bên cạnh anh không?”
“Em không. Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì anh là người của công chúng, đi tới đâu cũng đều bị người ta dòm ngó, soi mói, mà em đi bên cạnh anh cũng sẽ bị như vậy. Anh cũng không thể cho em những buổi hẹn hò như bao người khác.”
“Em lại không suy nghĩ nhiều như vậy. Từ khi trở thành quản lý của anh, em cũng đã sớm bị người chú ý rồi, bây giờ dù có nhiều hơn nữa cũng chẳng sao. Được ở bên cạnh anh, cũng xem như là thành công lớn nhất của em, không phí những năm qua em đã cố gắn. Chẳng phải anh đã nói, chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai chúng ta, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được, không cần bận tâm người khác nghĩ gì sao. ”
“Uhm, đúng vậy.” Lúc này, Vũ Thiếu Kiệt mới xoay người cô lại, để cô đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tiểu Lam, không biết khi nãy em đã nghe chưa nhỉ? Nhưng để chắc chắn, anh sẽ nói lại một lần nữa, và từ hôm nay, ngày nào anh cũng sẽ nói với em, Tiểu Lam, anh yêu em!”
Đỗ Nhược Lam lúc này cũng nhìn vào mắt anh mỉm cười, đôi mắt cô hiện tại đang ngập tràn hạnh phúc: “Em cũng vậy, Thiếu Kiệt, em yêu anh, rất rất yêu anh.” Nói rồi, cô lại chủ động quàng tay lên cổ anh, nhón chân, hôn lên môi anh, học anh những lần trước, dùng đầu lưỡi phác họa bờ môi mỏng của anh, mút nhẹ, rồi lại vươn lưỡi vào trong tìm kiếm.
Vũ Thiếu Kiệt bị sự chủ động của cô làm cho bất ngờ, nhưng cũng không lâu, chỉ 5 giây sau, anh vui vẻ cúi xuống ôm chặt lấy cô, từ bị động chuyển sang chủ động, mút lấy ngọt ngào của cô, đến khi cô gái trong ngực hô hấp khó khăn anh mới buông tha.
“Anh rất vui vì sự chủ động của em đấy, tuy không được thuần thục, nhưng nhiều lần sẽ quen thôi.” Anh trêu chọc cô
“Anh…đáng ghét”. Đỗ Nhược Lam lúc này xấu hổ, chôn đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, dùng tay đánh yêu lên cánh tay anh.
“Haha…”. Vũ Thiếu Kiệt bật cười: “Được rồi, giờ chúng ta về thôi, em vừa khỏe lại, ở bên ngoài lâu lại bị nhiễm lạnh nữa thì không tốt đâu.”
“Được”. Hay người tay trong tay quay về chung cư.
Ở một bụi cây cách đó không xa lúc này có hai bóng người vội vã nhảy ra
“Ui da, sao ở đây nhiều muỗi quá vậy?”
“Ngứa quá đi”
“Này, lúc nãy cậu có nhìn rõ không?”
“Rõ chứ, đó chẳng phải là nam thần của chúng ta và chị Lam sao?” – Fan Ất nói
“Đúng vậy, chúng ta thật là may mắn, chỉ là đi ra ngoài hóng gió thôi mà cũng thấy được một cảnh tượng ngọt ngào như vậy.” – Fan Giáp cũng tiếp lời
“Phải đó, nhưng tiếc là lúc nãy không có mang điện thoại theo, nếu không chúng ta có thể chụp ảnh lại, rồi khoe lên, chắc chắn mọi người sẽ ghen tị với chúng ta lắm.”
“Cậu nói gì vậy chứ, cậu có biết tại sao hai người họ lại hẹn hò ở đây, vào giờ này không, là vì họ không muốn để cho ai biết, họ muốn sự riêng tư mà không bị ai quấy rầy. Nếu chúng ta khoe khoang lên, chẳng phải là họ sẽ không được vui và thoải mái khi hẹn hò nữa sao. Cậu hãy xem như đây là chuyện bí mật, chỉ có hai chúng ta biết. Nói không chừng sau này chúng ta còn được thấy nhiều hơn, nếu mọi người đều biết, họ sẽ bu lại, đến lúc đó cậu có còn được thoải mái xem phim tình cảm thực tế nữa hay không.”
“Ừ ha, cậu nói đúng. Vậy thì đây sẽ là bí mật của hai chúng ta thôi.”. Hai người ngoắc tay nhau như một lời hứa, sau đó cũng quay về nhà.
Từ sau khi công khai chuyện hẹn hò, Vũ Thiếu Kiệt lại càng không ngại ngùng gì nữa, liên tục rải cẩu lương đều đều. Đi làm thì tay trong tay, nói cười vui vẻ, có khi lại cúi xuống nói nhỏ vào tay Đỗ Nhược Lam gì đó, khiến cô phải đỏ mặt đẩy anh ra. Lúc nghỉ giải lao ở các hoạt động, mọi người lại thấy hai người ngồi cạnh nhau, trò chuyện to nhỏ, thỉnh thoảng còn bắt gặp anh hôn cô, điều này làm cho Đỗ Nhược Lam xấu hổ không thôi.
Fan của anh thì ngày ngày gào thét trên weibo, than là không thích cẩu lương, cũng xin hai người đừng có tùy tiện rải nữa. Nhưng họ lại không nhịn được mà ngày nào cũng theo dõi, tìm kiếm những tin tức liên quan đến việc hẹn hò của hai người.
“Thiếu Kiệt, anh biết không, thật ra đến khi đăng ký thi Đại học, em vẫn không biết phải chọn ngành gì. Khi ấy, Tiểu Tuyết lại chọc em là nếu em hâm mộ anh như vậy, chi bằng thi vào ngành truyền thông, nói không chừng sau này lại có cơ hội được làm việc chung với anh. Nghe những lời đó, em cũng thấy hợp lý nên đã quyết định thuyết phục ba mẹ cho em theo ngành này. Có được như ngày hôm nay, em thật sự rất biết ơn lời nói đùa đó của Tiểu Tuyết.”
“Vậy sao. Vậy thì thật sự cần phải cảm ơn cô bạn thân của em rồi. Khi nào có dịp, anh nhất định sẽ đích thân cảm tạ cô ấy.” Vũ Thiếu Kiệt suy nghĩ một hồi, anh lại hỏi: “Nhưng mà Tiểu Lam à, em có thấy mệt mỏi khi ở bên cạnh anh không?”
“Em không. Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì anh là người của công chúng, đi tới đâu cũng đều bị người ta dòm ngó, soi mói, mà em đi bên cạnh anh cũng sẽ bị như vậy. Anh cũng không thể cho em những buổi hẹn hò như bao người khác.”
“Em lại không suy nghĩ nhiều như vậy. Từ khi trở thành quản lý của anh, em cũng đã sớm bị người chú ý rồi, bây giờ dù có nhiều hơn nữa cũng chẳng sao. Được ở bên cạnh anh, cũng xem như là thành công lớn nhất của em, không phí những năm qua em đã cố gắn. Chẳng phải anh đã nói, chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai chúng ta, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được, không cần bận tâm người khác nghĩ gì sao. ”
“Uhm, đúng vậy.” Lúc này, Vũ Thiếu Kiệt mới xoay người cô lại, để cô đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tiểu Lam, không biết khi nãy em đã nghe chưa nhỉ? Nhưng để chắc chắn, anh sẽ nói lại một lần nữa, và từ hôm nay, ngày nào anh cũng sẽ nói với em, Tiểu Lam, anh yêu em!”
Đỗ Nhược Lam lúc này cũng nhìn vào mắt anh mỉm cười, đôi mắt cô hiện tại đang ngập tràn hạnh phúc: “Em cũng vậy, Thiếu Kiệt, em yêu anh, rất rất yêu anh.” Nói rồi, cô lại chủ động quàng tay lên cổ anh, nhón chân, hôn lên môi anh, học anh những lần trước, dùng đầu lưỡi phác họa bờ môi mỏng của anh, mút nhẹ, rồi lại vươn lưỡi vào trong tìm kiếm.
Vũ Thiếu Kiệt bị sự chủ động của cô làm cho bất ngờ, nhưng cũng không lâu, chỉ 5 giây sau, anh vui vẻ cúi xuống ôm chặt lấy cô, từ bị động chuyển sang chủ động, mút lấy ngọt ngào của cô, đến khi cô gái trong ngực hô hấp khó khăn anh mới buông tha.
“Anh rất vui vì sự chủ động của em đấy, tuy không được thuần thục, nhưng nhiều lần sẽ quen thôi.” Anh trêu chọc cô
“Anh…đáng ghét”. Đỗ Nhược Lam lúc này xấu hổ, chôn đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, dùng tay đánh yêu lên cánh tay anh.
“Haha…”. Vũ Thiếu Kiệt bật cười: “Được rồi, giờ chúng ta về thôi, em vừa khỏe lại, ở bên ngoài lâu lại bị nhiễm lạnh nữa thì không tốt đâu.”
“Được”. Hay người tay trong tay quay về chung cư.
Ở một bụi cây cách đó không xa lúc này có hai bóng người vội vã nhảy ra
“Ui da, sao ở đây nhiều muỗi quá vậy?”
“Ngứa quá đi”
“Này, lúc nãy cậu có nhìn rõ không?”
“Rõ chứ, đó chẳng phải là nam thần của chúng ta và chị Lam sao?” – Fan Ất nói
“Đúng vậy, chúng ta thật là may mắn, chỉ là đi ra ngoài hóng gió thôi mà cũng thấy được một cảnh tượng ngọt ngào như vậy.” – Fan Giáp cũng tiếp lời
“Phải đó, nhưng tiếc là lúc nãy không có mang điện thoại theo, nếu không chúng ta có thể chụp ảnh lại, rồi khoe lên, chắc chắn mọi người sẽ ghen tị với chúng ta lắm.”
“Cậu nói gì vậy chứ, cậu có biết tại sao hai người họ lại hẹn hò ở đây, vào giờ này không, là vì họ không muốn để cho ai biết, họ muốn sự riêng tư mà không bị ai quấy rầy. Nếu chúng ta khoe khoang lên, chẳng phải là họ sẽ không được vui và thoải mái khi hẹn hò nữa sao. Cậu hãy xem như đây là chuyện bí mật, chỉ có hai chúng ta biết. Nói không chừng sau này chúng ta còn được thấy nhiều hơn, nếu mọi người đều biết, họ sẽ bu lại, đến lúc đó cậu có còn được thoải mái xem phim tình cảm thực tế nữa hay không.”
“Ừ ha, cậu nói đúng. Vậy thì đây sẽ là bí mật của hai chúng ta thôi.”. Hai người ngoắc tay nhau như một lời hứa, sau đó cũng quay về nhà.
Từ sau khi công khai chuyện hẹn hò, Vũ Thiếu Kiệt lại càng không ngại ngùng gì nữa, liên tục rải cẩu lương đều đều. Đi làm thì tay trong tay, nói cười vui vẻ, có khi lại cúi xuống nói nhỏ vào tay Đỗ Nhược Lam gì đó, khiến cô phải đỏ mặt đẩy anh ra. Lúc nghỉ giải lao ở các hoạt động, mọi người lại thấy hai người ngồi cạnh nhau, trò chuyện to nhỏ, thỉnh thoảng còn bắt gặp anh hôn cô, điều này làm cho Đỗ Nhược Lam xấu hổ không thôi.
Fan của anh thì ngày ngày gào thét trên weibo, than là không thích cẩu lương, cũng xin hai người đừng có tùy tiện rải nữa. Nhưng họ lại không nhịn được mà ngày nào cũng theo dõi, tìm kiếm những tin tức liên quan đến việc hẹn hò của hai người.