Marvellous
Moderator
-
Chương-28
Chương 28
Về đến nhà, Đỗ Nhược Lam đi một mạch lên lầu, không nói với Vũ Thiếu Kiệt một lời, cũng không thèm xách đồ lên. Sau khi sắp xếp xong những thứ đã mua vào bếp, Vũ Thiếu Kiệt lại nhìn ra cô gái đang ngồi lướt điện thoại trên sofa.
“Giận anh sao?” Anh tiến đến ôm cô vào lòng.
“Hừ!”
“Tiểu Lam à, anh đói bụng rồi, chúng ta đi nấu cơm trước đi, lát nữa anh sẽ nói cho em biết.”
“Hừ, em cũng không muốn biết nữa.” Dù nói vậy, nhưng cô vẫn đứng lên đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu bữa tối. Vũ Thiếu Kiệt thấy vậy cũng lon ton chạy vào bếp giúp đỡ.
Thật ra, cô cũng không phải là tức giận gì, chỉ là cô xấu hổ khi bị anh chọc vì sự tò mò của cô mà thôi.
Sau khi ăn tối xong, Vũ Thiếu Kiệt giành phần dọn dẹp nên cô đi ra ban công nhà anh ngắm cảnh đêm. Nhà anh là ở lầu 8 nên vừa vặn có thể nhìn ngắm khung cảnh bên dưới rất hoàn hảo. Vừa nhìn những ánh đèn lung linh bên dưới, lại ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cô lại cảm thấy rất thoải mái, như trút hết những áp lực công việc.
“Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?” Vũ Thiếu Kiệt lúc này cũng dọn dẹp xong đi ra thì thấy cô đứng yên bên lan can, gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc dài cũng với làn váy của cô, có màu đen làm nền, trông cô lúc này y như một thiên sứ. Anh không một tiếng động bước đến ôm lấy cô từ phía sau, cùng ngắm bầu trời đêm.
“Không có gì, chỉ là đang ngắm sao thôi, anh xem, trời đêm nay thật đẹp.” Cô tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, trả lời.
“Đúng vậy, nhưng anh lại thấy em đẹp hơn.”
“Anh đừng có mà thả thính nữa.”
“Haha, anh là đang nói thật lòng đấy.” Yên lặng một hồi, anh lại lên tiếng hỏi: “Tiểu Lam, chúng ta bên nhau hơn một năm rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật. Một năm qua, anh có làm cho em hạnh phúc hơn không?”
“Có a... em rất hạnh phúc. Anh biết không, em thích nhất là được dựa vào anh như thế này. Cảm giác giống như ở phía trước, em có thể tự do ngắm nhìn mọi thứ, tự do làm những điều mình thích mà không cần bận tâm điều gì, vì em biết phía sau lưng em, luôn có một điểm tựa vững chắc, có thể bảo vệ cho em, mang lại cho em một cảm giác an toàn.”
Vũ Thiếu Kiệt nghe cô bày tỏ, lòng cũng lâng lâng, không tự chủ mà siết chặt vòng tay: “Tiểu Lam, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh.”
Đỗ Nhược Lam chỉ mỉm cười không đáp, đặt tay mình lên tay của anh. Gió đêm thổi càng mạnh, lại càng lạnh hơn, hai người đứng một hồi rồi cũng vào nhà.
“Cũng trễ rồi, em về đây.”
“Tiểu Lam, hay là hôm nay em ở lại đây đi.”
“Không được, em còn có việc phải làm. Anh cũng mau nghỉ ngơi đi.”
“Vậy để anh đưa em lên nhà.” Vũ Thiếu Kiệt khóa cửa nhà, rồi dắt tay cô đi về phía thang máy.
Đến cửa nhà cô, anh vẫn lưu luyến, chưa chịu buông tay.
“Được rồi, đã đến rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi. Chúc anh ngủ ngon.”
“Em không hôn tạm biệt sao?”
“Anh thật là... chụt.” Đỗ Nhược Lam đặt lên má anh một nụ hôn thật mạnh: “Được rồi chứ.”
“Chỉ có vậy thôi sao.” Nói rồi, anh lại dùng hai tay bưng mặt cô lên, đáp cánh môi bạc lên đôi môi anh đào của cô, hôn đến khi cô không thở được nữa mới buông ra, thỏa mãn nói: “Được rồi, em vào nhà đi, ngủ ngon.” Anh vươn tay xoa đầu cô, đẩy cô vào nhà rồi cũng tiện tay đóng cửa giúp.
Trong một năm qua, không ít lần anh đề nghị cô dọn đến ở chung với anh, nhưng cô lại không đồng ý, chỉ có vài lần cô ngủ lại qua đêm là do anh quấn lấy không buông, bật mode lưu manh làm nũng cùng hăm dọa.
Tiểu Lam, đợi anh một chút nữa thôi, anh sẽ rước em vào cửa. Món quà anh dành cho cô cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến thời điểm thích hợp.
Hôm nay, Vũ Thiếu Kiệt sẽ tham dự một buổi lễ trao giải do Đài truyền hình Trung ương tổ chức, không biết có chuyện gì mà anh lại giục cô đến nơi tổ chức lễ sớm hơn dự định. Khi đến nơi, trong lúc cô bận cùng stylist chuẩn bị quần áo cho anh thì anh lại lén đi đâu mất, mà đến lúc cô phát hiện thì anh cũng vừa quay lại. Gần đây anh cũng thường có một số hành tung bí ẩn, đến cô cũng không biết.
“Và sau đây, chúng tôi xin công bố giải thưởng cuối cùng của ngày hôm nay, giải Nam diễn viên mới xuất sắc nhất, các bạn nghĩ là ai đây?”
“Lâm Hạo Nhiên,...”
“Trần Cương,...”
“Vũ Thiếu Kiệt,...”
“Chung Thần,...” Các fan bên dưới hét ầm lên tên thần tượng của mình.
“Vâng, và trên tay tôi là kết quả, tôi sẽ công bố ngay đây. Giải thưởng nam diễn viên mới xuất sắc nhất thuộc về... Xin chúc mừng... Người đoạt giải... Diễn viên... Vũ Thiếu Kiệt, vâng, xin chúc mừng.”
“Wow”, “Yeah”, “Vũ Thiếu Kiệt, Vũ Thiếu Kiệt,...”
Những lời hò reo của fan vang khắp hội trường, Đỗ Nhược Lam đứng trong cánh gà cũng hưng phấn vỗ tay. Vũ Thiếu Kiệt đi lên nhận giải thưởng, lại phát biểu lời cảm ơn sâu sắc đến mọi người.
Về đến nhà, Đỗ Nhược Lam đi một mạch lên lầu, không nói với Vũ Thiếu Kiệt một lời, cũng không thèm xách đồ lên. Sau khi sắp xếp xong những thứ đã mua vào bếp, Vũ Thiếu Kiệt lại nhìn ra cô gái đang ngồi lướt điện thoại trên sofa.
“Giận anh sao?” Anh tiến đến ôm cô vào lòng.
“Hừ!”
“Tiểu Lam à, anh đói bụng rồi, chúng ta đi nấu cơm trước đi, lát nữa anh sẽ nói cho em biết.”
“Hừ, em cũng không muốn biết nữa.” Dù nói vậy, nhưng cô vẫn đứng lên đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu bữa tối. Vũ Thiếu Kiệt thấy vậy cũng lon ton chạy vào bếp giúp đỡ.
Thật ra, cô cũng không phải là tức giận gì, chỉ là cô xấu hổ khi bị anh chọc vì sự tò mò của cô mà thôi.
Sau khi ăn tối xong, Vũ Thiếu Kiệt giành phần dọn dẹp nên cô đi ra ban công nhà anh ngắm cảnh đêm. Nhà anh là ở lầu 8 nên vừa vặn có thể nhìn ngắm khung cảnh bên dưới rất hoàn hảo. Vừa nhìn những ánh đèn lung linh bên dưới, lại ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cô lại cảm thấy rất thoải mái, như trút hết những áp lực công việc.
“Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?” Vũ Thiếu Kiệt lúc này cũng dọn dẹp xong đi ra thì thấy cô đứng yên bên lan can, gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc dài cũng với làn váy của cô, có màu đen làm nền, trông cô lúc này y như một thiên sứ. Anh không một tiếng động bước đến ôm lấy cô từ phía sau, cùng ngắm bầu trời đêm.
“Không có gì, chỉ là đang ngắm sao thôi, anh xem, trời đêm nay thật đẹp.” Cô tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, trả lời.
“Đúng vậy, nhưng anh lại thấy em đẹp hơn.”
“Anh đừng có mà thả thính nữa.”
“Haha, anh là đang nói thật lòng đấy.” Yên lặng một hồi, anh lại lên tiếng hỏi: “Tiểu Lam, chúng ta bên nhau hơn một năm rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật. Một năm qua, anh có làm cho em hạnh phúc hơn không?”
“Có a... em rất hạnh phúc. Anh biết không, em thích nhất là được dựa vào anh như thế này. Cảm giác giống như ở phía trước, em có thể tự do ngắm nhìn mọi thứ, tự do làm những điều mình thích mà không cần bận tâm điều gì, vì em biết phía sau lưng em, luôn có một điểm tựa vững chắc, có thể bảo vệ cho em, mang lại cho em một cảm giác an toàn.”
Vũ Thiếu Kiệt nghe cô bày tỏ, lòng cũng lâng lâng, không tự chủ mà siết chặt vòng tay: “Tiểu Lam, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh.”
Đỗ Nhược Lam chỉ mỉm cười không đáp, đặt tay mình lên tay của anh. Gió đêm thổi càng mạnh, lại càng lạnh hơn, hai người đứng một hồi rồi cũng vào nhà.
“Cũng trễ rồi, em về đây.”
“Tiểu Lam, hay là hôm nay em ở lại đây đi.”
“Không được, em còn có việc phải làm. Anh cũng mau nghỉ ngơi đi.”
“Vậy để anh đưa em lên nhà.” Vũ Thiếu Kiệt khóa cửa nhà, rồi dắt tay cô đi về phía thang máy.
Đến cửa nhà cô, anh vẫn lưu luyến, chưa chịu buông tay.
“Được rồi, đã đến rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi. Chúc anh ngủ ngon.”
“Em không hôn tạm biệt sao?”
“Anh thật là... chụt.” Đỗ Nhược Lam đặt lên má anh một nụ hôn thật mạnh: “Được rồi chứ.”
“Chỉ có vậy thôi sao.” Nói rồi, anh lại dùng hai tay bưng mặt cô lên, đáp cánh môi bạc lên đôi môi anh đào của cô, hôn đến khi cô không thở được nữa mới buông ra, thỏa mãn nói: “Được rồi, em vào nhà đi, ngủ ngon.” Anh vươn tay xoa đầu cô, đẩy cô vào nhà rồi cũng tiện tay đóng cửa giúp.
Trong một năm qua, không ít lần anh đề nghị cô dọn đến ở chung với anh, nhưng cô lại không đồng ý, chỉ có vài lần cô ngủ lại qua đêm là do anh quấn lấy không buông, bật mode lưu manh làm nũng cùng hăm dọa.
Tiểu Lam, đợi anh một chút nữa thôi, anh sẽ rước em vào cửa. Món quà anh dành cho cô cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến thời điểm thích hợp.
Hôm nay, Vũ Thiếu Kiệt sẽ tham dự một buổi lễ trao giải do Đài truyền hình Trung ương tổ chức, không biết có chuyện gì mà anh lại giục cô đến nơi tổ chức lễ sớm hơn dự định. Khi đến nơi, trong lúc cô bận cùng stylist chuẩn bị quần áo cho anh thì anh lại lén đi đâu mất, mà đến lúc cô phát hiện thì anh cũng vừa quay lại. Gần đây anh cũng thường có một số hành tung bí ẩn, đến cô cũng không biết.
“Và sau đây, chúng tôi xin công bố giải thưởng cuối cùng của ngày hôm nay, giải Nam diễn viên mới xuất sắc nhất, các bạn nghĩ là ai đây?”
“Lâm Hạo Nhiên,...”
“Trần Cương,...”
“Vũ Thiếu Kiệt,...”
“Chung Thần,...” Các fan bên dưới hét ầm lên tên thần tượng của mình.
“Vâng, và trên tay tôi là kết quả, tôi sẽ công bố ngay đây. Giải thưởng nam diễn viên mới xuất sắc nhất thuộc về... Xin chúc mừng... Người đoạt giải... Diễn viên... Vũ Thiếu Kiệt, vâng, xin chúc mừng.”
“Wow”, “Yeah”, “Vũ Thiếu Kiệt, Vũ Thiếu Kiệt,...”
Những lời hò reo của fan vang khắp hội trường, Đỗ Nhược Lam đứng trong cánh gà cũng hưng phấn vỗ tay. Vũ Thiếu Kiệt đi lên nhận giải thưởng, lại phát biểu lời cảm ơn sâu sắc đến mọi người.