-
Chương 1276-1280
Chương 1276 Chuẩn bị đột phá 2
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi không phải tay chân thì là cái gì? Chẳng lẽ ngươi ở trong Trấn Võ Đường còn định ăn chùa uống chùa hay sao?
Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách bỏ đi, ta không cản. Nhưng ngươi có chắc bây giờ thân phận dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo của ngươi có thể tùy ý tung hoành trên giang hồ không?”
Lục Giang Hà nghe vậy run lên một cái, đúng là hắn không tự tin như vậy.
Năm trăm năm trước cường giả trên giang hồ rất mạnh, nhưng bây giờ cũng không kém.
Vị lão thiên sư của Thiên Sư Phủ sống đã trăm năm, đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, còn có một số cường giả Chính đạo kín tiếng. Lục Giang Hà không tự tin đối đầu được với bọn họ. Ở lại Trấn Võ Đường thì ít nhất còn có Thương Thiên Lương có thể coi là cường giả Thiên Địa Thông Huyền bình thường, hắn sẽ che chở cho.
Đương nhiên quan trọng nhất là từ đầu đến cuối Lục Giang Hà không đoán được rốt cuộc quan hệ giữa Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã ra sao.
Thứ chưa biết mới là kinh khủng nhất. Lục Giang Hà không sợ người khác nhưng lại có phần e sợ Độc Cô Duy Ngã.
Cho nên dẫu trong lòng rất khó chịu nhưng Lục Giang Hà đành ngoan ngoãn ở lại Trấn Võ Đường làm tay chân.
Đương nhiên nếu nghĩ theo hướng khác cũng không tiện, bây giờ thực lực của hắn còn chưa khôi phục, trong Trấn Võ Đường sẽ có cơ hội ra tay. Đánh đánh giết giết, không khéo sẽ có lúc trở lại đỉnh phong.
Lúc này Mai Khinh Liên lại không quan tâm chuyện Lục Giang Hà đi hay ở, cô nàng nghe Sở Hưu nói sẽ bế quan, còn không cho người khác quấy rầy, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ: “Ngươi định đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần?”
Trước đó tuy Sở Hưu thường hay bế quan nhưng chỉ là bế quan bình thường, một khi xảy ra chuyện y có thể xuất quan bất cứ lúc nào.
Nhưng lần này Sở Hưu lại nghiêm túc như vậy, hiển nhiên đối với y lần bế quan này rất quan trọng.
Sở Hưu gật đầu nói: “Gần đúng. Trước đó ta đã đến bình cảnh, nhưng ngươi biết bình cảnh từ cảnh giới Chân Đan lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi mà, cần có cảm ngộ chứ không phải cưỡng ép đột phá, cho nên lúc trước ta không bế quan.
Còn lần này nhờ vào Huyết Hồng Đề, ta thấy được vài thứ trong đó, cũng cảm ngộ được một chút. Lần bế quan này mà có đột phá, chỉ cần không có gì bất ngờ, chắc tới tám chín phần mười ta sẽ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.”
Cảnh tượng năm xưa trong Huyết Hồng Đề đã giúp Sở Hưu một đại ân, không chỉ giúp y lĩnh ngộ đao ý của Độc Cô Duy Ngã mà còn khiến bình cảnh kiên cố che trước mặt y buông lỏng.
Lần này Sở Hưu bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần là chuyện chắc như đinh đóng cột, đương nhiên cũng không thể loại trừ có chuyện bất ngờ. Dù sao luyện thành cả chân hỏa luyện thân và Chân Hỏa Luyện Thần, khắp giang hồ chỉ có mình Sở Hưu.
Nhìn bộ dáng của Trần Thanh Đế, có lẽ hắn đã bỏ qua Chân Hỏa Luyện Thần, hắn định trực tiếp dùng lực chứng đạo tu luyện cơ thể tới đỉnh phong cực hạn, thậm chí đạt tới phá tan vách ngăn của thiên địa, dùng cơ thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Cho nên có thể nói Sở Hưu là người đầu tiên trong giang hồ đột phá như vậy. Con đường phía trước rất khó lường, không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì.
Đương nhiên Sở Hưu không nói mấy chuyện này, cho nên mọi người trong Trấn Võ Đường đều rất hưng phấn.
Thực lực của Sở Hưu càng mạnh, đám thuộc hạ bọn họ càng yên tâm.
Có một cường giả như vậy làm lão đại, không ai lại không muốn.
Sau khi căn dặn mọi chuyện, Sở Hưu bèn vào mật thất bế quan.
Lục Giang Hà thì nhún vai nhìn Mai Khinh Liên nói: “Tiểu nha đầu, sau này phải gọi ta là Ma Tôn đại nhân. Nói đi, tiếp theo cần làm gì?”
Mai Khinh Liên ngẩng đầu nhìn Lục Giang Hà vóc dáng khôi ngô, đúng là kẻ thích hợp làm tay chân, ánh mắt Sở Hưu thật chính xác.
Cô nàng mỉm cười quyến rũ nói: “Trước đó trên giang hồ có người thấy Trấn Võ Đường chúng ta thu hồi lực lượng, còn tưởng Trấn Võ Đường sợ. Bọn chúng đã làm ra rất nhiều chuyện khác người, làm rất nhiều chuyện quá đáng.
Cho nên, đương nhiên là chúng ta sẽ đi giết người rồi. Đi thôi, Ma Tôn đại nhân.”
Trên con đường võ đạo, cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần khiến rất nhiều người dừng chân.
Từ cảnh giới Tiên Thiên bước tới cảnh giới Chân Đan cần có cảm ngộ về võ đạo. Trong tình huống bình thường, tính nguy hiểm khi ngưng tụ Chân Đan rất nhỏ, chỉ có rất ít người xảy ra chuyện bất trắc ở cảnh giới này.
Còn tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thì phải dùng nội lực chân hỏa rèn luyện nguyên thần tới mức kết nối được với thiên địa.
Chân hỏa luyện thân phải tiến hành trong thời gian dài còn Chân Hỏa Luyện Thần lại chỉ cần một nháy mắt.
Nhưng chính một nháy mắt này lại là bình cảnh cực lớn vì ngươi cũng không biết lúc nào mới có thể tiến hành luyện thần.
Nguyên thần không phải trò đùa, sơ sót một chút thôi là trọng thương, nặng hơn một chút thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng.
Cho nên đa số võ giả cảnh giới Chân Đan đều kẹt lại ở cảnh giới này, khổ sở chờ đợi, khổ sở cảm ngộ, nhưng mãi vẫn không mò ra bình cảnh là ở đâu.
Thậm chí bước này ngăn cản không ít thiên tài, có những võ giả trong quá khứ tung hoành trên Long Hổ Bảng, đã bước vào cảnh giới Chân Đan từ lâu. Nhưng kết quả bọn họ lại phí hoài cả cuộc đời trên cảnh giới Chân Đan mà vẫn không tìm ra bình cảnh ở đâu. Những người này không phải số ít.
Đương nhiên cũng có người chọn cách cố cưỡng ép tiến hành Chân Hỏa Luyện Thần, điều này cũng có thể thực hiện được nhưng hậu quả cực kỳ thê thảm, xác suất thành công thấp tới đáng thương. Đa số những người này đều bị tổn hại nguyên thần dẫn tới tu vi sụt giảm, thậm chí bị phế võ công.
Xưa nay con đường võ đạo vốn không có lối tắt, nghĩ ra được thì ngươi làm được. Đột phá được thì vượt qua bình cảnh. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tuy Sở Hưu cho rằng mình đứng trên cảnh giới Chân Đan đã rất lâu, nhưng trong mắt những người khác tốc độ của y có thể coi là thần tốc.
Thật ra Sở Hưu có thể tìm ra bình cảnh nhanh như vậy, hơn nữa có cơ hội đột phá, công lớn nhất là từ ảo giác trong Huyết Hồng Đề. Đương nhiên nếu ảo giác đó lâu hơn một chút thì tốt, không khéo y còn lĩnh ngộ được thêm những thứ khác.
Trong mật thất, thân thể Sở Hưu bao phủ trong ánh kim nguyên thần nhàn nhạt.
Sau lưng hắn, vô số ánh kim nguyên thần ngưng tụ thành bộ dáng mơ hồ của hắn, thiên địa nguyên khí chen chúc nhau tiến vào ánh kim nguyên thần.
Người bình thường sử dụng lực lượng nguyên thần dẫn dắt thiên địa rất tốn công, còn Sở Hưu thì nguyên thần vừa xuất hiện đã bắt đầu chủ động thu nạp thiên địa nguyên khí. Có thể thấy rốt cuộc cảnh giới hiện tại của Sở Hưu cao tới mức nào.
Trong Trấn Võ Đường, những người khác cũng chú ý tới dị tượng, nhưng bọn họ không để tâm.
Sở đại nhân đang đột phá, có dị tượng cũng rất bình thường. Việc bọn họ có thể làm là bảo vệ cẩn thận Trấn Võ Đường, không để người ngoài quấy rầy.
Lúc này bên trong mật thất, nguyên thần của Sở Hưu được nguyên khí gia trì, ánh kim nguyên thần đã trở nên vô cùng chói mắt.
Một khắc sau, trên Võ Đạo Chân Đan của Sở Hưu bắt đầu bùng lên nội lực chân hỏa. Luồng lửa lớn quấn lên nguyên thần của Sở Hưu. Một khắc sau cảm giác đau đớn cực hạn đã bao phủ toàn bộ thân thể y, thậm chí khiến y không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt bất giác trắng bệch.
Chương 1277 Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần
Trải qua Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu đã cảm nhận cơn đau do bị chân hỏa thiêu đốt, y cho rằng mình có thể chịu được cảm giác này.
Nhưng ai ngờ chân hỏa luyện thân và Chân Hỏa Luyện Thần là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cảm giác nguyên thần bị nội lực chân hỏa thiêu đốt sâu tới tận xương tủy, càng rõ rệt hơn.
Đương nhiên, so với lực lượng mà bản thân sắp đạt được thì chút đau đớn đó không tính là gì. Dù sao Sở Hưu chưa từng nghe có võ giả nào đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà không chịu nổi cơn đau dẫn tới thất bại.
Dưới thiêu đốt của nội lực chân hỏa, ánh kim nguyên thần của Sở Hưu lại càng cường thịnh, cuối cùng như trực tiếp hòa tan, trở thành một chất lỏng, dung nhập vào thiên địa này.
Giờ khắc này, Sở Hưu như được bao phủ trong một cảm giác cực kỳ huyền ảo.
Y như trở thành một bộ phận của thiên địa này, một con gió, một hạt bụi, một giọt nước.
Cảm giác này hết sức kỳ dị, trước đó y dùng ánh mắt của bản thân để quan sát thiên địa này, thấy một cảnh tượng khác. Lúc này hắn lại dùng tầm mắt của một hạt bụi nhìn thiên địa, lại thấy cảnh tượng khác.
Giới tử Tu Di, một hạt cát một thế giới.
Thiên địa càn khôn, vũ trụ hồng hoang.
Âm dương nghịch chuyển, đạo tiêu ma trướng.
Ba nhánh Đạo Phật Ma trăm sông đổ về một biển, bất cứ loại lực lượng nào cũng bắt nguồn từ thiên địa này. Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng dẫn dắt thiên địa này.
Giờ khắc này, thân thể Sở Hưu bao phủ trong cảm giác huyền ảo đó, thậm chí đau đớn do nguyên thần bị nội lực chân hỏa rèn luyện cũng bị y lãng quên.
Đến khi nguyên thần của Sở Hưu trở lại cơ thể, chỉ trong chớp mắt ánh kim nguyên thần đã trực tiếp xuyên qua cơ thể, tỏa ra. Vô số thiên địa nguyên khí điên cuồng tràn vào cơ thể của Sở Hưu, thậm chí tạo thành một vòng xoáy nguyên khí khổng lồ trên bầu trời của Trấn Võ Đường!
Cảnh tượng này khiến toàn bộ Yên Kinh Thành kinh ngạc.
Những người như Bắc Cung Bách Lý cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng bọn họ cũng phải sửng sốt. Khi bọn họ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không có uy thế cỡ này.
Trước đó Sở Hưu đã có thực lực đối phó với chín phần mười cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, bây giờ y đạt được cả luyện thân và luyện thần, liệu thực lực có lên tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không?
Chuyện này khiến cho cả Bắc Cung Bách Lý cũng cảm thấy kinh khủng. Tên Sở Hưu này mới bao nhiêu tuổi? Tuy Lục Giang Hà đã sang đợt tiếp theo, hắn không coi là võ giả thế hệ mới nhất trên giang hồ nhưng vẫn là người trẻ tuổi. Kết quả bây giờ người trẻ tuổi này đã nhảy lên thành võ lâm chí tôn. Đúng là người khác khó lòng tiếp thu nổi.
Trong hoàng cung, tuy Hạng Lê không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn cũng được nghe từ miệng người khác. Nhưng hắn không có phản ứng gì.
Đã ngồi vững trên hoàng vị, tuy Hạng Lê không cần Sở Hưu như ngày trước nhưng hắn cũng không ngu ngốc tới mức đi trở mặt với Sở Hưu.
Hạng Lê hắn thân là đế vương Bắc Yên, quản lý triều đình. Sở Hưu thì khống chế võ lâm Bắc Yên. Bây giờ hai bên không có xung đột, thậm chí còn cần đến nhau.
Hạng Lê cần uy thế và tiếng tăm sau lưng Sở Hưu, giúp hắn ổn định lòng người. Còn Sở Hưu cũng cần lời hứa của Hạng Lê, giúp y danh chính ngôn thuận khống chế võ lâm Bắc Yên.
Cho nên có thể nói chỉ cần đầu óc Hạng Lê không đến mức ngu ngốc, hắn sẽ không làm việc ngu xuẩn đó.
Cơn bão nguyên khí kinh khủng trên bầu trời của Trấn Võ Đường tồn tại một khắc đồng hổ rồi mới tản mác.
Trạng thái hiện tại của Sở Hưu hết sức kỳ dị, nguyên thần đã ẩn vào trong cơ thể nhưng hai mắt y như ẩn chứa vô số thần mang, tựa như có vô số nhật nguyệt tinh thần xoay chuyển, cực kỳ thần kỳ.
Mãi tới nửa khắc đồng hồ sau, trạng thái thần dị này mới biến mất. Sở Hưu mở to mắt thở dài một tiếng, đây là lực lượng vốn có của Chân Hỏa Luyện Thần?
Nói chính xác hơn, Chân Hỏa Luyện Thần không phải lực lượng trực tiếp nhất mà là cảm ngộ đối với thiên địa này. Ngươi có thể mượn bao nhiêu lực lượng? Phải xem cảm ngộ của ngươi đối với thiên địa sâu tới mức nào?
Sau khi xuất quan, trong Trấn Võ Đường đã ít người hơn nhiều. Người đầu tiên đến chào đón là Mục Tử Y, thấy Sở Hưu xuất quan, hai mắt Mục Tử Y bừng sàng, vui mừng nói: “Sở công tử, ngài bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi à?”
Tuy Mục Tử Y biết với thực lực của Sở Hưu, bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chỉ là chuyện nước chảy thành sông, nhưng cô vẫn không nén nổi niềm vui.
Sở Hưu gật đầu: “Coi như thuận lợi, không có gì bất ngờ. Đúng rồi, những người khác đâu?”
Mục Tử Y nói: “Còn đang ở ngoài chấn chỉnh trật tự võ lâm Bắc Yên. Những sát thủ Thanh Long Hội mà ta mang tới cũng bị dẫn ra ngoài, phụ trách thu thập tình báo và giám thị. Ta ở lại đây chủ yếu là lo Sở công tử bế quan có gì sai sót.”
Thời gian vừa qua Trấn Võ Đường rất bận, cho nên những sát thủ Thanh Long Hội mà Mục Tử Y mang tới cũng tạm thời bị trưng dụng.
Tuy Mục Tử Y thấy ngứa mắt với Mai Khinh Liên nhưng cô cũng là người hiểu chuyện, cho nên Mục Tử Y không hề do dự phái sát thủ của Thanh Long Hội làm việc.
Những sát thủ Thanh Long Hội này không phải chỉ biết giết người. Thân là sát thủ, năng lực thu thập tình báo và giám sát đều không kém.
Đương nhiên cũng có lúc thất thủ, nhưng lúc này tới phiên bọn họ phát huy sở trường.
Nếu bị người ta phát hiện thì trực tiếp giết chết đối phương, xử lý tốt thi thể, bản thân vẫn có thể ‘ẩn giấu’ rất hoàn hảo.
Sau khi hỏi qua tình hình Trấn Võ Đường gần đây, thấy không có vấn đề gì, Sở Hưu tạm thời rời khỏi, đến Thương Thành.
Sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu cũng muốn thử sức với cường giả Thiên Địa Thông Huyền, xem rốt cuộc chênh lệch lớn tới mức nào.
Đánh với người khác thì dễ xảy ra chuyện, vẫn là dùng Thương Thiên Lương làm bao cát là thích hợp nhất.
Trong Thương Thành, khu thành nhỏ vạn người này đã được xử lý xong.
Có lẽ sống trong địa điểm đầy cát vàng Lục Đô lâu năm đã gây ra ám ảnh tâm lý. Trong Thương Thành gần như không thấy chút màu vàng nào. Phòng ốc và tường thành đều phủ kín dây leo, trên phố cũng trồng đầy cây xanh.
Người của Thương Thành dường như rất cố chấp về thực vật màu xanh. Khoảnh khắc đó Sở Hưu còn tưởng mình tới nhầm Tây Sở.
Khu vực Bắc Yên không phải bốn mùa như xuân, ngược lại phân chia mùa màng rất rõ ràng. Mùa đông rất xứng danh vùng đất băng giá.
Tuy bây giờ không phải mùa đông nhưng đã là đầu thu, kết quả trong Thương Thành vẫn một màu xanh biếc. Hiển nhiên có người sử dụng trận pháp thúc đẩy những thực vật này phát triển. Đúng là vô cùng xa xỉ.
Khi Sở Hưu tới tìm Thương Thiên Lương, Thương Thiên Lương còn đang cầm một cái cuốc nhỏ trồng rau. Không biết hắn trồng nhiều rau như vậy, liệu có ăn hết được không.
Sau khi tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền phải so xem ai cảm ngộ về thiên địa sâu sắc hơn, lực lượng thiên địa khống chế sẽ càng mạnh. Trong thì tu tự thân, ngoài điều khiển thiên địa.
Cho nên tới cảnh giới này trừ một số ít người tu luyện công pháp rèn luyện thân thể thì vẫn tiếp tục rèn luyện thân thể, hầu hết các võ giả khác không ngốc nghếch tích lũy nọi lực bản thân. Bọn họ tập trung cảm ngộ, cho nên trừ phi bế quan sinh tử khô khan, người tới cảnh giới này làm đủ thứ chuyện.
Nghe nói Hư Từ của Đại Quang Minh Tự thích giam mình trong thiền phòng kinh phật. Lão thiên sư thích phơi nắng. Cho nên Thương Thiên Lương thích trồng rau cũng không có gì là lạ.
Thấy Sở Hưu tới, Thương Thiên Lương lập tức nhận ra biến hóa trên người Sở Hưu.
Huống chi lúc trước hắn cũng đã đoán được.
Thương Thành cách Yên Kinh Thành không xa, một cơn bão nguyên khí lớn đến vậy, có mù mới không thấy.
Thu hồi cây cuốc, Thương Thiên Lương lạnh nhạt nói: “Ngươi tới là để chịu đòn à?”
Chương 1278 Tin tốt và tin xấu 1
Thương Thiên Lương là mèo già hóa cáo rồi, không cần Sở Hưu nói hắn cũng có thể đoán được. Sở Hưu vừa đột phá đã tới tìm hắn, đơn giản là sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thì tâm địa bành trướng, muốn thử nghiệm thân thủ của bản thân, xem xem rốt cuộc mình đã đạt tới trình độ nào.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thương thành chủ nói câu này sai rồi, không phải ta tới chịu đòn mà là đến luận bàn.”
Thương Thiên Lương bật cười một tiếng: “Luận bàn? Tuy bây giờ ngươi đạt được cả chân hỏa luyện thân và Chân Hỏa Luyện Thần, cả hai hợp nhất, chỉ sợ cả võ giả thời thượng cổ cũng chưa một ai làm được.
Nhưng Thiên Địa Thông Huyền đã là một tầng thiên địa khác, không dễ vượt qua vậy đâu.
Thôi chịu đòn hay luận bàn gì cũng được, ngươi đã tới thì tìm một chỗ động thủ đi.”
Nói xong Thương Thiên Lương đi cùng Sở Hưu tới một sơn cốc trống trải không người bên ngoài thành.
Sở Hưu híp mắt nói: “Thương thành chủ, vậy ta ra tay đây.”
Thương Thiên Lương lạnh nhạt nói: “Tới đi, ngươi muốn kiểm tra thực lực chân chính nên lão phu sẽ không lưu thủ. Lát nữa đừng trách ta ức hiếp ngươi.”
Ngay khi Thương Thiên Lương vừa dứt lời, Sở Hưu đấm ra một quyền. Chỉ trong chớp mắt, thân hình của y đã lập tức biến mất, một khắc sau đã xuất quyền đánh về phía Thương Thiên Lương!
Đây không phải bí pháp phá vỡ không gian mà là tốc độ của Sở Hưu quá nhanh. Lực lượng của thân thể kết hợp với lực lượng của gió đến từ thiên địa nguyên khí xung quanh gia trì, khiến cho tốc độ của y tăng vọt.
Từ cảnh giới Chân Đan bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thật ra nội lực chân khí không hề tăng cường. Lý do mà sức tấn công của hai bên chênh lệch khổng lồ là vì cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã không như cảnh giới Chân Đan, không cần thu nạp thiên địa nguyên khí rồi chuyển hóa thành cương khí của bản thân, chỉ tiện tay đánh một đòn cũng có thể mượn bất cứ loại lực lượng nào Trung Nguyên thiên địa.
Thương Thiên Lương khẽ cau mày, một chưởng chậm rãi đẩy ra, nhìn như thong thả nhưng lại có một luồng kình lực như vũng bùn bao phủ toàn thân Sở Hưu.
Nhưng một khắc sau, quyền kình mênh mông hùng vĩ đã từ trên không giáng xuống, sơn hà vỡ vụn. Không ngờ quyền này lại mang theo quyền ý chí cường trong Sơn Hải Quyền Kinh!
Một quyền này chia làm hai phần, cơ thể đi trước còn lực lượng mà Sở Hưu dẫn dắt bây giờ mới giáng xuống.
Thương Thiên Lương khép ngón tay làm kiếm, xuất kiếm điểm ra. Chỉ trong chớp mắt, trên không trung có vô số gió bão ngưng tụ thành kiếm, phá tan lực lượng của quyền kia.
Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu hóa thành chiến đao quét ngang ra, đao ý cường đại xé rách hư không, phá tan triệt để chưởng lực của Thương Thiên Lương. Đao chiêu Phá Hải đánh xuống, thủy triều nguyên khí vô cùng mãnh liệt rung chuyển đất trời, thậm chí phủ kín sơn cốc, tạo thành từng tiếng gầm thét chấn động.
Đao pháp cấp bậc Thất Đại Hạn thì thực lực càng mạnh, uy thế thể hiện càng lớn. Nếu bây giờ Sở Hưu chém đao này ra trong biển, không khéo có thể tạm thời chia nước biển thành hai nửa.
Thương Thiên Lương nhíu mày, bàn tay ngoắc một cái, chỉ trong chớp mắt, hơi nước vô tận trong thiên địa ngưng tụ vào tay hắn, tạo thành một thanh trường lớn hơn mười trượng.
Một côn đập xuống, uy thế như phá thiên diệt địa, phát ra từng tiếng nổ ầm ầm.
Trường côn đánh vào đao của Sở Hưu, hơi nước lập tức bay tứ tán. Nhưng chỉ một nháy mắt này, không ngờ những hơi nước bay ra lại hóa thành kiếm khí nhỏ bé vô biên bao phủ lấy Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, né tránh kiếm khí từ những giọt nước kia.
Một khắc sau, hai tay Thương Thiên Lương kết ấn, nguyên khí quanh người hắn lập tức chuyển động, hóa lửa thành đao, hóa nước thành kiếm, hóa gió thành thương, đủ loại lực lượng biến hóa thành đủ loại võ đạo, ngưng tụ trong không gian rồi bộc phát triệt để.
Sở Hưu không nói hai lời, thân hình trực tiếp lóe lên, chui ra khỏi sơn cốc.
Sơn cốc to lớn này hoàn toàn nát bấy dưới đòn thế của Thương Thiên Lương, biến thành một ngọn núi nhỏ.
Sắc mặt Sở Hưu rất nghiêm nghị, y đã biết kết quả. Bây giờ y vẫn không đánh được cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Thân hình Thương Thiên Lương từ trong phế tích đi ra, vẻ mặt đắc ý nở nụ cười nói: ”Chiêu Vạn Tượng Sâm La này thế nào? Đây không phải chiêu thức ta học được trong điển tịch của tổ tiên, mà là ta tập trung cảm ngộ của bản thân trong thời gian vừa rồi sau đó sáng tạo ra.”
Sở Hưu gật đầu nói: "Rất mạnh."
Không phải y đang tâng bốc Thương Thiên Lương mà là uy lực của chiêu này rất mạnh. Đương nhiên nếu Sở Hưu đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, uy lực cỡ này với y cũng không khó.
“Thương thành chủ, ngươi cảm thấy thực lực của ta còn cách cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bao xa?”
Thương Thiên Lương trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Cái này thì hơi khó nói.
Bây giờ cường độ cơ thể của ngươi đã đạt tới cảnh giới chân hỏa luyện thân, đủ để chỉ dùng cơ thể cũng đối phó được với võ giả cùng cấp.
Nhưng đồng thời cảnh giới của ngươi cũng đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần, hai bên tăng cường sẽ không đơn giản là một cộng một, mà hỗ trợ lẫn nhau khiến sức chiến đấu tăng gấp bội.
Nếu dùng ánh mắt của ta đánh giá, với thực lực của ngươi bây giờ, lúc ta vừa từ Lục Đô ra sẽ không đánh bại được ngươi. Đương nhiên ngươi cũng đừng hòng đánh bại ta, thậm chí hai bên hao tổn tới cuối cùng, bên chịu thiệt vẫn là ngươi.”
Nghe Thương Thiên Lương nói vậy, Sở Hưu đã hiểu. Cảnh giới bây giờ của bản thân đúng là rất xấu hổ, y đã chạm tới ranh giới thấp nhất của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng nếu giao thủ với cường giả Thiên Địa Thông Huyền thật sự, y vẫn không địch nổi.
Cho dù là Thương Thiên Lương lúc vừa ra khỏi Tiên Thiên, hắn cũng có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ khiến Sở Hưu hao tổn đến chết.
Đương nhiên trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hiện giờ ngoại trừ tên biến thái Khang Động Minh là Sở Hưu không nắm chắc, những người khác thì y đều đủ sức đánh một trận.
Nhưng điêù này cũng trong dự đoán của Sở Hưu.
Luyện thần luyện thân đều viên mãn, nếu như vậy có thể sánh vai với Thiên Địa Thông Huyền, thế thì Trần Thanh Đế đã chẳng đi mãi trên một con đường. Dù sao hắn cũng là người đầu tiên thử nghiệm chân hỏa luyện thân.
“Đúng rồi, Thương thành chủ, nếu bây giờ ngươi lại giao thủ với Thần Tăng Rama, ai thắng ai thua?”
Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Ta vẫn thua, chẳng qua thua không khó coi như trước thôi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, xem ra cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng vậy, chênh lệch lực lượng trong cấp bậc này cũng rất lớn. Rama bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã lâu, truyền thừa của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng mạnh hơn truyền thừa của Thương Thành, cho nên Rama mạnh hơn cũng không có gì là lạ.
Sở Hưu lưu lại trong Tiên Thiên vài ngày, tập trung bàn luận võ công với Thương Thiên Lương, đương nhiên có nói là chịu đòn cũng không sai.
Vừa bước vào cảnh giới mới, so với việc bế quan ổn định tu vi, còn không bằng quen thuộc với cảnh giới này trong thực chiến.
Khi Sở Hưu trở lại Trấn Võ Đường, đám người Mai Khinh Liên cũng đã trở về, hiển nhiên toàn bộ giang hồ Bắc Yên đã bị bọn họ trấn áp gần hết.
Chương 1279 Tin tốt và tin xấu 2
Đại Quang Minh Tự ra đi, Thuần Dương Đạo Môn cũng đã đi, Trấn Võ Đường được triều đình Bắc Yên tự mình tuyên bố quản lý võ lâm Bắc Yên. Muốn thực lực có thực lực, muốn danh phận có danh phận.
Cho nên võ giả Trấn Võ Đường vừa ra tay, chín thành chín các thế lực chỉ có chữ: nhận thua.
Xét ra cũng không có gì lạ, nếu không còn mạng thì ngươi còn chẳng có tư cách nhận thua.
Đương nhiên cũng có một số kẻ ương ngạnh hay lén lút giở trò.
Trước đó Sở Hưu đã ra lệnh, gặp phải kẻ như vậy thì không cần nhân nhượng, cho nên tất cả đều bị Mai Khinh Liên hạ thủ giết chết.
Đúng lúc này, bên ngoài có người đưa tin nói là Lã Phụng Tiên cũng vừa trở về.
Đi vào trong đường, thấy có nhiều người như vậy, Lã Phụng Tiên gãi tai nói: “Ta mới đi chưa bao lâu, không ngờ bên phía Sở huynh lại có chuyện lớn như vậy. A, Sở huynh, rốt cuộc ngươi cũng đột phá rồi, thật đáng mừng.”
Nói xong Lã Phụng Tiên lại đột nhiên bảo: “Đúng rồi, Sở huynh, lần này tới Bắc Địa ta phát hiện ra một thứ. Có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Sở Hưu nói thẳng: "Xấu."
Lã Phụng Tiên sửng sốt, Sở huynh này ra bài chẳng theo lẽ thường.
Hắn cười khổ một tiếng nói: “Nói tin tốt trước đi, khi ta tới Cực Bắc Hoang Nguyên tu hành, tình cờ phát hiện ra một nơi. Bọn Thủy Vô Tướng cho ta biết nơi này là Nguyên Thủy Ma Quật trong truyền thuyết, tin là chư vị trong nhánh Ẩn Ma đã từng nghe cái tên này.”
Sở Hưu nghe vậy cũng sửng sốt, tuy y không biết Nguyên Thủy Ma Quật là nơi nào, nhưng trước đó y từng nói đùa với những người khác, Lã Phụng Tiên có vận may vô song, không khéo lần này ra ngoài lại gặp kỳ ngộ gì.
Nhưng không ngờ câu nói đùa này lại trở thành sự thật, Lã Phụng Tiên thật sự phát hiện ra vài thứ.
Lúc này, Sở Hưu đưa mắt nhìn đám người Lục Giang Hà, y phát hiện Lục Giang Hà đang vô cùng kinh hãi.
Sở Hưu không khỏi nghi hoặc: “Rốt cuộc Nguyên Thủy Ma Quật là nơi nào?”
Lục Giang Hà ổn định lại cảm xúc rồi nói: “Nguyên Thủy Ma Quật là nơi nào, cái này thì không ai nói rõ được.
Nguyên Thủy Ma Quật này tồn tại trong một không gian khác, mỗi lần nó hiện thân địa điểm lại bất đồng, hơn nữa thời điểm cũng không cố định, không ai biết nó xuất hiện lúc nào. Cũng có thể nó xuất hiện nhưng không bị người ta phát hiện ra.
Phải nói là cái tên Nguyên Thủy Ma Quật là người sau đặt cho, nó là một không gian đã tồn tại từ khi thiên địa ra đời, là thánh địa của Ma đạo chúng ta!
Nơi kia trải rộng ma khí âm tà, có vô số nguy hiểm chết người nhưng cũng có vô số kỳ ngộ. Bao năm qua đã có rất nhiều kiêu hùng ma đạo tiến vào đó, chỉ cần đi ra được, chắc chắn thực lực sẽ tăng tiến.
Nói vậy có thể không trực quan, nhiều thứ chỉ là truyền thuyết, vậy ta nói một chuyện gần đây.
Năm xưa giáo chủ từng tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật một lần, rốt cuộc ngài nhìn thấy điều gì, không ai biết. Nhưng ta biết một chuyện, thanh Ma đao Thính Xuân Vũ của giáo chủ được người mang từ trong Nguyên Thủy Ma Quật ra!”
Vừa nghe câu này, ngay cả Sở Hưu cũng thầm chấn động.
Y không ngờ lai lịch của Nguyên Thủy Ma Quật này lại lớn đến vậy.
Đến giờ Sở Hưu vẫn không quên thanh Thính Xuân Vũ với đao mang cường đại màu đỏ tươi, tựa như ánh trăng trong ảo ảnh.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì, y vội vàng hỏi Lã Phụng Tiên: “Tin xấu mà ngươi nói là gì?”
Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “Thủy Vô Tướng nói chỗ đó có liên quan tới Ma đạo, vốn ta định phong ấn lại, đề phòng người khác phát hiện, sau đó đưa tin cho Sở huynh.
Kết quả không ngờ biến khéo thành vụng, nơi như vậy thì Thủy Vô Tướng cũng không thể phong tỏa được. Thủy Vô Tướng vừa vận dụng trận pháp thì Nguyên Thủy Ma Quật đã tỏa ra chấn động còn cường đại hơn. Ta đoán lúc này Đại Quang Minh Tự và một số tu sĩ khổ tu ở vùng Cực Bắc Man Hoang đã phát hiện.”
Phát hiện Nguyên Thủy Ma Quật đúng là tin mừng bất ngờ, nhưng bị người khác phát hiện lại chẳng phải vui hay mừng gì.
Nhưng Lã Phụng Tiên đúng là bằng hữu chí cốt, hắn cũng tu luyện võ công Ma đạo, Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân của Lã Ôn Hầu là ma công hàng thật giá thật.
Cho nên mới nói Lã Phụng Tiên là người đầu tiên phát hiện Nguyên Thủy Ma Quật, hắn có thể vào thăm dò trước tiên, nhưng chính vì hắn muốn báo tin cho Sở Hưu nên mới từ bỏ tiên cơ, chạy tới thông báo với Sở Hưu.
Bàng Hổ ở bên cạnh gãi đầu nói: “Nghe ta nói này, đây đâu phải tin tức xấu gì.
Chẳng phải các ngươi nói trong Nguyên Thủy Ma Quật âm tà quỷ dị, là dành riêng cho Ma đạo à? Vậy vì sao các ngươi còn lo bị người trong Chính đạo phát hiện?
Toàn bộ Bắc Yên chỉ có mình Tà Cực Tông là thế lực Ma đạo, giải quyết dễ
thôi.”
Mai Khinh Liên nhìn Bàng Hổ như nhìn thằng ngốc: “Có biết thế nào là hại người không lợi mình không?
Có những thứ cho dùng đám tông môn Chính đạo không dùng được, bọn chúng cũng không muốn để ngươi nhận được.”
Ma trướng đạo tiêu, suy yếu đối thủ chính là cường hóa bản thân. Đọa lý đơn giản như vậy sao ngươi không hiểu?
Huống chi trong Nguyên Thủy Ma Quật không chỉ có bảo bối thích hợp với võ giả Ma đạo mà còn các thứ thiên tài địa bảo. Tuy chúng thích hợp với võ giả Ma đạo hơn nhưng những thứ này không chia chính tà, Ma đạo dùng được, Chính đạo cũng dùng của.”
Bàng Hổ nhếch môi, đám ngụy quân tử này tính toán quá nhiều, rõ là âm hiểm.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện đã như vậy rồi, chúng ta không nên đợi thêm nữa, đến thẳng Nguyên Thủy Ma Quật đi. Đúng rồi, gọi Thương thành chủ đi cùng.”
Thương Thiên Lương không phải võ giả Ma đạo, công pháp mà hắn tu luyện không dính dáng gì tới ma đạo.
Nhưng trực giác nói với Sở Hưu, một khi Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện, có một số kẻ sẽ không muốn để võ giả Ma đạo được lợi.
Đúng như lời Mai Khinh Liên vừa nói, có những thứ cho dù bọn chúng không dùng được nhưng cũng không muốn để người khác có được. Tuy là hại người không lợi mình, nhưng cần làm hại thì phải làm hại.
Xưa nay Sở Hưu không tin đám người Chính đạo kia có gì chính trực.
Vị trí Lã Phụng Tiên phát hiện Nguyên Thủy Ma Quật rất xa, ở tận Cực Bắc Hoang Nguyên.
Thật ra diện tích của Bắc Yên không phải là nhỏ, nếu nhìn trên bản đồ thậm chí diện tích của nó không bé hơn Đông Tề.
Nhưng trên thực tế, diện tích mà Bắc Yên thật sự thống trị chỉ không tới một phần mười Bắc Địa, khu vực còn lại là vùng Cực Bắc, ít người ở, chỉ có số ít thế lực võ lâm như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Đại Quang Minh Tự và Tà Cực Tông ở đây.
Còn tiếp tục đi lên hướng bắc chính là Cực Bắc Hoang Nguyên, đây là nơi lạnh lẽo hoang vu, ngoại trừ một số võ giả muốn thử vận may đến tìm thiên tài địa bảo sinh trưởng trong vùng đất băng giá này, vậy chỉ có một số võ tăng của Đại Quang Minh Tự tới đây luyện tập, rèn luyện thân thể vân vân.
Lã Phụng Tiên tới nơi này là muốn mượn hoàn cảnh gian khổ mài giũa tâm cảnh và lực lượng cơ thể.
Vị trí của Nguyên Thủy Ma Quật ở sâu trong Cực Bắc Hoang Nguyên, mọi người đi liền mấy ngày nhưng vẫn chỉ thấy một biển tuyết trắng mênh mông. Nếu không phải võ giả có năng lực cảm giác kinh người, đổi thành người khác ở đây e là đã mất phương hướng từ lâu.
Chương 1280 Nguyên Thủy Ma Quật
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu có thể cảm nhận được một luồng ma khí cường đại mà mơ hồ, ở một hướng nào đó. Luồng ma khí đó tinh thuần đến cực điểm, chắc hẳn là vị trí Nguyên Thủy Ma Quật.
Thấy cảnh này, Sở Hưu khẽ lắc đầu.
Khoảng cách xa như vậy mà vẫn phát hiện được, e rằng Nguyên Thủy Ma Quật đã bị người ta nhận ra, tin tức cũng đã lan truyền.
Khu vực Cực Bắc Hoang Nguyên ít người lui tới nhưng thực tế vẫn có người ở.
“Đúng rồi, Thương thành chủ, trong điển tịch của Thương gia các người có ghi chép về Nguyên Thủy Ma Quật không?”
Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Xưa nay lão phu chưa từng nghe nói tới Nguyên Thủy Ma Quật gì đó, nhưng không thể chứng minh là thời thượng cổ không có thứ này.
Có lẽ Nguyên Thủy Ma Quật là một kiến thức thông thường trong thời thượng cổ, ai cũng biết cho nên tổ tiên Thương gia ta không ghi lại.
Cũng có thể là cái tên Nguyên Thủy Ma Quật là sau thời thượng cổ mới đặt, trước thời thượng cổ nó có mang tên như vậy không? Cái này thì không ai biết được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, thấy hơi đáng tiếc.
Bên phía y cũng hiểu biết rất ít về Nguyên Thủy Ma Quật.
Cả Lục Giang Hà hay Mai Khinh Liên đều chỉ nghe nói tới Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng rốt cuộc bên trong có cái gì? Năm xưa Độc Cô Duy Ngã không kể lại chuyện ở trong đó cho người khác.
Có lẽ cỡ Tứ Đại Ma Tôn sẽ biết nhưng dù sao Lục Giang Hà cũng không biết.
Còn Nguyên Thủy Ma Quật tuy đã mở nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là ở nơi hết sức vắng vẻ, số người đi vào đều không nhiều, lại thêm một số người không trở về cho nên tin tức trong đó cũng không rõ ràng.
Ngày trước Ngụy Thư Nhai và bốn vị Thiên Ma ở Cửu Thiên Sơn đã nhận được không ít điển tịch của Côn Luân Ma Giáo, không khéo còn hiểu biết nhiều hơn người của Côn Luân Ma Giáo như Lục Giang Hà. Nhưng bây giờ Ngụy Thư Nhai không có ở đây, tuy Sở Hưu đã phái người thông báo cho Ngụy Thư Nhai nhưng muốn đi từ Đông Tề về đây vẫn phải mất một chút thời gian.
Mọi người không trì hoãn trực tiếp chạy tới địa điểm Nguyên Thủy Ma Quật.
Tập trung đi đường suốt ba ngày, mọi người mới tới vị trí của Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng không ngoài dự liệu, quả nhiên có người nhanh chân đến trước, hơn nữa còn là người quen. Một phe là Đại Quang Minh Tự, một phe là người của Tà Cực Tông.
Chắc hẳn người của Đại Quang Minh Tự tới trước, phương trượng Hư Từ, thủ tọa Tam Đại Thiền Viện: Hư Vân, Hư Tĩnh và Hư Độ đều có mặt. Thậm chí bọn họ còn mang theo hơn mười cao tăng cảnh giới Chân Đan và Chân Hỏa Luyện Thần của Lục Đại Võ Viện. Lực lượng này khiến người khác hết sức kinh ngạc, bọn họ định tới đoạt bảo hay triển khai một lần Chính Ma Đại Chiến nữa?
Nhưng người của Đại Quang Minh Tự tới trước mà không vào trong thăm dò. Bọn họ được Hư Tĩnh dẫn dắt, các đệ tử Nhân Quả Thiện Đường đang bố trí trận pháp, hiển nhiên định phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật, không cho người ngoài vào.
Đại Quang Minh Tự cũng biết được một chút về Nguyên Thủy Ma Quật.
Nhưng chính vì biết nên bọn họ cũng hiểu thứ này quan trọng tới nhường nào.
Năm xưa Độc Cô Duy Ngã từng đi vào trong đó, thực lực tăng tiến, hơn nữa còn mang thanh ma đao Thính Xuân Vũ ra.
Lần này Nguyên Thủy Ma Quật mở cửa, không ai biết trong đó còn có thứ quỷ dị gì khác.
Đại Quang Minh Tự không hứng thú gì với những thứ trong đó, nhưng phong tỏa nó tương đương với niêm phong một mầm tai họa!
Tà Cực Tông đến sau Đại Quang Minh Tự, thấy Đại Quang Minh Tự phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật, tông chủ Tà Cực Tông Thịnh Bắc Hiên cười khổ nói: “Chư vị cao tăng nghe ta nói này, đâu cần làm việc quyết liệt như vậy chứ?
Nguyên Thủy Ma Quật vừa mới xuất hiện các ngươi đã phong tỏa, chẳng lẽ không định đi vào thăm dò?”
Nếu đổi lại là người khác, không khéo Thịnh Bắc Hiên đã động thủ từ lâu.
Nhưng lúc này vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, Hư Từ đang nhắm mắt đả tọa, có cho Thịnh Bắc Hiên hai lá gan, hắn cũng không dám động thủ.
Nhưng lúc này hắn cũng rất lo lắng, Nguyên Thủy Ma Quật chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại xuất hiện ở Bắc Địa, còn xuất hiện bên cạnh Tà Cực Tông, đây là vận may trời ban cho hắn. Kết quả đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự lại định phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật, đúng là nực cười.
Hư Vân lạnh nhạt nói: “Địa phương tràn ngập yêu tà làm hại thế gian như vậy, phong tỏa càng sớm càng an tâm.
Thịnh Bắc Hiên, Tà Cực Tông của ngươi ở bên Đại Quang Minh Tự chúng ta lâu như vậy, ngươi chưa từng làm những chuyện khác người. Lần này thấy Nguyên Thủy Ma Quật là đứng ngồi không yên?
Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện ở Bắc Địa, không chừng là trong cõi u minh tự có thiên ý, để Đại Quang Minh Tự phong tỏa mầm họa này.”
Đúng lúc này, giọng nói của Sở Hưu lại từ xa truyền lại.
“Thiên ý? Hư Vân đại sư đổi sang nghề đoán mệnh từ lúc nào? Có đoán cũng phải là Hư Tĩnh đại sư đoán mới đúng.
Không khéo ý của thiên ý là Nguyên Thủy Ma Quật thuộc về Sở Hưu ta!”
Khi đám người Trấn Võ Đường của Sở Hưu xuất hiện ở đây, tăng nhân Đại Quang Minh Tự đều cau mày.
Thế lực dưới trướng Sở Hưu không dễ đối phó như Tà Cực Tông, đặc biệt là trong số thủ hạ của Sở Hưu còn có một chí cường giả thần bí cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Thương Thiên Lương!
Còn Tà Cực Đông thấy Sở Hưu đến, hai mắt sáng bừng lên.
Tuy hắn và Sở Hưu không thật sự chung một trận doanh, một là Minh Ma, một là Ẩn Ma.
Nhưng hai bên cùng là người của Ma đạo, đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự chơi chiêu hại người không lợi mình, người trong ma đạo đương nhiên phải hợp sức.
Hư Vân cau mày nói: “Sở Hưu, ngươi vừa giải quyết tranh chấp hoàng vị ở Bắc Yên, bây giờ lại định đoạt lấy Nguyên Thủy Ma Quật. Lấy được quá nhiều cũng không phải chuyện tốt đâu.
Một khi Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện chắc chắn sẽ kéo theo vô số máu tươi và giết chóc.
Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên, căn cơ của Sở Hưu ngươi cũng ở Bắc Yên, chẳng lẽ ngươi muốn để toàn bộ Bắc Yên bị cuốn vào hỗn loạn?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Hư Vân đại sư, ngươi là cao tăng Phật môn, chẳng lẽ không hiểu đạo lý là con người thì ai cũng tham lam?
Quyền thế ở Bắc Yên, ta muốn. Bảo bối trong Nguyên Thủy Ma Quật, ta cũng muốn!
Làm những chuyện hại người không lợi mình nhiều lần sẽ không tốt đâu. Nếu Hư Vân đại sư không muốn cho, vậy chúng ta chỉ có thể ra tay cướp đoạt!”
Thấy thái độ của đám người Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu đã hiểu ý đối phương.
Ma trướng đạo tiêu, xưa nay không ai muốn thấy chuyện này.
Nếu là chuyện khác thì cũng thôi, Đại Quang Minh Tự sẽ không để ý, cũng không phát động lực lượng hùng mạnh đến vậy.
Mấu chốt là lần gần nhất Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện là năm trăm năm trước, Độc Cô Duy Ngã đã từng đi vào, thực lực tăng tiến, đồng thời còn mang thanh ma đao Thính Xuân Vũ ra ngoài.
Tuy nguyên nhân Độc Cô Duy Ngã ma diễm ngập trời, xưng bá giang hồ không phải là vì Nguyên Thủy Ma Quật mà là vì hắn là Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng bốn chữ Nguyên Thủy Ma Quật như cây gai trong lòng tông môn Chính đạo, còn đâm sâu vào tận đáy lòng.
Bọn họ không muốn có người đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, trở thành Độc Cô Duy Ngã thứ hai.
Cho nên sau khi nhận được tin, Đại Quang Minh Tự lập tức đi tới chặn đường. Thậm chí bọn họ không buồn nhìn xem bên trong có cái gì, lập tức ra tay phong tỏa.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi không phải tay chân thì là cái gì? Chẳng lẽ ngươi ở trong Trấn Võ Đường còn định ăn chùa uống chùa hay sao?
Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách bỏ đi, ta không cản. Nhưng ngươi có chắc bây giờ thân phận dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo của ngươi có thể tùy ý tung hoành trên giang hồ không?”
Lục Giang Hà nghe vậy run lên một cái, đúng là hắn không tự tin như vậy.
Năm trăm năm trước cường giả trên giang hồ rất mạnh, nhưng bây giờ cũng không kém.
Vị lão thiên sư của Thiên Sư Phủ sống đã trăm năm, đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, còn có một số cường giả Chính đạo kín tiếng. Lục Giang Hà không tự tin đối đầu được với bọn họ. Ở lại Trấn Võ Đường thì ít nhất còn có Thương Thiên Lương có thể coi là cường giả Thiên Địa Thông Huyền bình thường, hắn sẽ che chở cho.
Đương nhiên quan trọng nhất là từ đầu đến cuối Lục Giang Hà không đoán được rốt cuộc quan hệ giữa Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã ra sao.
Thứ chưa biết mới là kinh khủng nhất. Lục Giang Hà không sợ người khác nhưng lại có phần e sợ Độc Cô Duy Ngã.
Cho nên dẫu trong lòng rất khó chịu nhưng Lục Giang Hà đành ngoan ngoãn ở lại Trấn Võ Đường làm tay chân.
Đương nhiên nếu nghĩ theo hướng khác cũng không tiện, bây giờ thực lực của hắn còn chưa khôi phục, trong Trấn Võ Đường sẽ có cơ hội ra tay. Đánh đánh giết giết, không khéo sẽ có lúc trở lại đỉnh phong.
Lúc này Mai Khinh Liên lại không quan tâm chuyện Lục Giang Hà đi hay ở, cô nàng nghe Sở Hưu nói sẽ bế quan, còn không cho người khác quấy rầy, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ: “Ngươi định đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần?”
Trước đó tuy Sở Hưu thường hay bế quan nhưng chỉ là bế quan bình thường, một khi xảy ra chuyện y có thể xuất quan bất cứ lúc nào.
Nhưng lần này Sở Hưu lại nghiêm túc như vậy, hiển nhiên đối với y lần bế quan này rất quan trọng.
Sở Hưu gật đầu nói: “Gần đúng. Trước đó ta đã đến bình cảnh, nhưng ngươi biết bình cảnh từ cảnh giới Chân Đan lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi mà, cần có cảm ngộ chứ không phải cưỡng ép đột phá, cho nên lúc trước ta không bế quan.
Còn lần này nhờ vào Huyết Hồng Đề, ta thấy được vài thứ trong đó, cũng cảm ngộ được một chút. Lần bế quan này mà có đột phá, chỉ cần không có gì bất ngờ, chắc tới tám chín phần mười ta sẽ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.”
Cảnh tượng năm xưa trong Huyết Hồng Đề đã giúp Sở Hưu một đại ân, không chỉ giúp y lĩnh ngộ đao ý của Độc Cô Duy Ngã mà còn khiến bình cảnh kiên cố che trước mặt y buông lỏng.
Lần này Sở Hưu bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần là chuyện chắc như đinh đóng cột, đương nhiên cũng không thể loại trừ có chuyện bất ngờ. Dù sao luyện thành cả chân hỏa luyện thân và Chân Hỏa Luyện Thần, khắp giang hồ chỉ có mình Sở Hưu.
Nhìn bộ dáng của Trần Thanh Đế, có lẽ hắn đã bỏ qua Chân Hỏa Luyện Thần, hắn định trực tiếp dùng lực chứng đạo tu luyện cơ thể tới đỉnh phong cực hạn, thậm chí đạt tới phá tan vách ngăn của thiên địa, dùng cơ thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Cho nên có thể nói Sở Hưu là người đầu tiên trong giang hồ đột phá như vậy. Con đường phía trước rất khó lường, không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì.
Đương nhiên Sở Hưu không nói mấy chuyện này, cho nên mọi người trong Trấn Võ Đường đều rất hưng phấn.
Thực lực của Sở Hưu càng mạnh, đám thuộc hạ bọn họ càng yên tâm.
Có một cường giả như vậy làm lão đại, không ai lại không muốn.
Sau khi căn dặn mọi chuyện, Sở Hưu bèn vào mật thất bế quan.
Lục Giang Hà thì nhún vai nhìn Mai Khinh Liên nói: “Tiểu nha đầu, sau này phải gọi ta là Ma Tôn đại nhân. Nói đi, tiếp theo cần làm gì?”
Mai Khinh Liên ngẩng đầu nhìn Lục Giang Hà vóc dáng khôi ngô, đúng là kẻ thích hợp làm tay chân, ánh mắt Sở Hưu thật chính xác.
Cô nàng mỉm cười quyến rũ nói: “Trước đó trên giang hồ có người thấy Trấn Võ Đường chúng ta thu hồi lực lượng, còn tưởng Trấn Võ Đường sợ. Bọn chúng đã làm ra rất nhiều chuyện khác người, làm rất nhiều chuyện quá đáng.
Cho nên, đương nhiên là chúng ta sẽ đi giết người rồi. Đi thôi, Ma Tôn đại nhân.”
Trên con đường võ đạo, cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần khiến rất nhiều người dừng chân.
Từ cảnh giới Tiên Thiên bước tới cảnh giới Chân Đan cần có cảm ngộ về võ đạo. Trong tình huống bình thường, tính nguy hiểm khi ngưng tụ Chân Đan rất nhỏ, chỉ có rất ít người xảy ra chuyện bất trắc ở cảnh giới này.
Còn tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thì phải dùng nội lực chân hỏa rèn luyện nguyên thần tới mức kết nối được với thiên địa.
Chân hỏa luyện thân phải tiến hành trong thời gian dài còn Chân Hỏa Luyện Thần lại chỉ cần một nháy mắt.
Nhưng chính một nháy mắt này lại là bình cảnh cực lớn vì ngươi cũng không biết lúc nào mới có thể tiến hành luyện thần.
Nguyên thần không phải trò đùa, sơ sót một chút thôi là trọng thương, nặng hơn một chút thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng.
Cho nên đa số võ giả cảnh giới Chân Đan đều kẹt lại ở cảnh giới này, khổ sở chờ đợi, khổ sở cảm ngộ, nhưng mãi vẫn không mò ra bình cảnh là ở đâu.
Thậm chí bước này ngăn cản không ít thiên tài, có những võ giả trong quá khứ tung hoành trên Long Hổ Bảng, đã bước vào cảnh giới Chân Đan từ lâu. Nhưng kết quả bọn họ lại phí hoài cả cuộc đời trên cảnh giới Chân Đan mà vẫn không tìm ra bình cảnh ở đâu. Những người này không phải số ít.
Đương nhiên cũng có người chọn cách cố cưỡng ép tiến hành Chân Hỏa Luyện Thần, điều này cũng có thể thực hiện được nhưng hậu quả cực kỳ thê thảm, xác suất thành công thấp tới đáng thương. Đa số những người này đều bị tổn hại nguyên thần dẫn tới tu vi sụt giảm, thậm chí bị phế võ công.
Xưa nay con đường võ đạo vốn không có lối tắt, nghĩ ra được thì ngươi làm được. Đột phá được thì vượt qua bình cảnh. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tuy Sở Hưu cho rằng mình đứng trên cảnh giới Chân Đan đã rất lâu, nhưng trong mắt những người khác tốc độ của y có thể coi là thần tốc.
Thật ra Sở Hưu có thể tìm ra bình cảnh nhanh như vậy, hơn nữa có cơ hội đột phá, công lớn nhất là từ ảo giác trong Huyết Hồng Đề. Đương nhiên nếu ảo giác đó lâu hơn một chút thì tốt, không khéo y còn lĩnh ngộ được thêm những thứ khác.
Trong mật thất, thân thể Sở Hưu bao phủ trong ánh kim nguyên thần nhàn nhạt.
Sau lưng hắn, vô số ánh kim nguyên thần ngưng tụ thành bộ dáng mơ hồ của hắn, thiên địa nguyên khí chen chúc nhau tiến vào ánh kim nguyên thần.
Người bình thường sử dụng lực lượng nguyên thần dẫn dắt thiên địa rất tốn công, còn Sở Hưu thì nguyên thần vừa xuất hiện đã bắt đầu chủ động thu nạp thiên địa nguyên khí. Có thể thấy rốt cuộc cảnh giới hiện tại của Sở Hưu cao tới mức nào.
Trong Trấn Võ Đường, những người khác cũng chú ý tới dị tượng, nhưng bọn họ không để tâm.
Sở đại nhân đang đột phá, có dị tượng cũng rất bình thường. Việc bọn họ có thể làm là bảo vệ cẩn thận Trấn Võ Đường, không để người ngoài quấy rầy.
Lúc này bên trong mật thất, nguyên thần của Sở Hưu được nguyên khí gia trì, ánh kim nguyên thần đã trở nên vô cùng chói mắt.
Một khắc sau, trên Võ Đạo Chân Đan của Sở Hưu bắt đầu bùng lên nội lực chân hỏa. Luồng lửa lớn quấn lên nguyên thần của Sở Hưu. Một khắc sau cảm giác đau đớn cực hạn đã bao phủ toàn bộ thân thể y, thậm chí khiến y không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt bất giác trắng bệch.
Chương 1277 Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần
Trải qua Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu đã cảm nhận cơn đau do bị chân hỏa thiêu đốt, y cho rằng mình có thể chịu được cảm giác này.
Nhưng ai ngờ chân hỏa luyện thân và Chân Hỏa Luyện Thần là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cảm giác nguyên thần bị nội lực chân hỏa thiêu đốt sâu tới tận xương tủy, càng rõ rệt hơn.
Đương nhiên, so với lực lượng mà bản thân sắp đạt được thì chút đau đớn đó không tính là gì. Dù sao Sở Hưu chưa từng nghe có võ giả nào đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà không chịu nổi cơn đau dẫn tới thất bại.
Dưới thiêu đốt của nội lực chân hỏa, ánh kim nguyên thần của Sở Hưu lại càng cường thịnh, cuối cùng như trực tiếp hòa tan, trở thành một chất lỏng, dung nhập vào thiên địa này.
Giờ khắc này, Sở Hưu như được bao phủ trong một cảm giác cực kỳ huyền ảo.
Y như trở thành một bộ phận của thiên địa này, một con gió, một hạt bụi, một giọt nước.
Cảm giác này hết sức kỳ dị, trước đó y dùng ánh mắt của bản thân để quan sát thiên địa này, thấy một cảnh tượng khác. Lúc này hắn lại dùng tầm mắt của một hạt bụi nhìn thiên địa, lại thấy cảnh tượng khác.
Giới tử Tu Di, một hạt cát một thế giới.
Thiên địa càn khôn, vũ trụ hồng hoang.
Âm dương nghịch chuyển, đạo tiêu ma trướng.
Ba nhánh Đạo Phật Ma trăm sông đổ về một biển, bất cứ loại lực lượng nào cũng bắt nguồn từ thiên địa này. Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng dẫn dắt thiên địa này.
Giờ khắc này, thân thể Sở Hưu bao phủ trong cảm giác huyền ảo đó, thậm chí đau đớn do nguyên thần bị nội lực chân hỏa rèn luyện cũng bị y lãng quên.
Đến khi nguyên thần của Sở Hưu trở lại cơ thể, chỉ trong chớp mắt ánh kim nguyên thần đã trực tiếp xuyên qua cơ thể, tỏa ra. Vô số thiên địa nguyên khí điên cuồng tràn vào cơ thể của Sở Hưu, thậm chí tạo thành một vòng xoáy nguyên khí khổng lồ trên bầu trời của Trấn Võ Đường!
Cảnh tượng này khiến toàn bộ Yên Kinh Thành kinh ngạc.
Những người như Bắc Cung Bách Lý cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng bọn họ cũng phải sửng sốt. Khi bọn họ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không có uy thế cỡ này.
Trước đó Sở Hưu đã có thực lực đối phó với chín phần mười cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, bây giờ y đạt được cả luyện thân và luyện thần, liệu thực lực có lên tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không?
Chuyện này khiến cho cả Bắc Cung Bách Lý cũng cảm thấy kinh khủng. Tên Sở Hưu này mới bao nhiêu tuổi? Tuy Lục Giang Hà đã sang đợt tiếp theo, hắn không coi là võ giả thế hệ mới nhất trên giang hồ nhưng vẫn là người trẻ tuổi. Kết quả bây giờ người trẻ tuổi này đã nhảy lên thành võ lâm chí tôn. Đúng là người khác khó lòng tiếp thu nổi.
Trong hoàng cung, tuy Hạng Lê không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn cũng được nghe từ miệng người khác. Nhưng hắn không có phản ứng gì.
Đã ngồi vững trên hoàng vị, tuy Hạng Lê không cần Sở Hưu như ngày trước nhưng hắn cũng không ngu ngốc tới mức đi trở mặt với Sở Hưu.
Hạng Lê hắn thân là đế vương Bắc Yên, quản lý triều đình. Sở Hưu thì khống chế võ lâm Bắc Yên. Bây giờ hai bên không có xung đột, thậm chí còn cần đến nhau.
Hạng Lê cần uy thế và tiếng tăm sau lưng Sở Hưu, giúp hắn ổn định lòng người. Còn Sở Hưu cũng cần lời hứa của Hạng Lê, giúp y danh chính ngôn thuận khống chế võ lâm Bắc Yên.
Cho nên có thể nói chỉ cần đầu óc Hạng Lê không đến mức ngu ngốc, hắn sẽ không làm việc ngu xuẩn đó.
Cơn bão nguyên khí kinh khủng trên bầu trời của Trấn Võ Đường tồn tại một khắc đồng hổ rồi mới tản mác.
Trạng thái hiện tại của Sở Hưu hết sức kỳ dị, nguyên thần đã ẩn vào trong cơ thể nhưng hai mắt y như ẩn chứa vô số thần mang, tựa như có vô số nhật nguyệt tinh thần xoay chuyển, cực kỳ thần kỳ.
Mãi tới nửa khắc đồng hồ sau, trạng thái thần dị này mới biến mất. Sở Hưu mở to mắt thở dài một tiếng, đây là lực lượng vốn có của Chân Hỏa Luyện Thần?
Nói chính xác hơn, Chân Hỏa Luyện Thần không phải lực lượng trực tiếp nhất mà là cảm ngộ đối với thiên địa này. Ngươi có thể mượn bao nhiêu lực lượng? Phải xem cảm ngộ của ngươi đối với thiên địa sâu tới mức nào?
Sau khi xuất quan, trong Trấn Võ Đường đã ít người hơn nhiều. Người đầu tiên đến chào đón là Mục Tử Y, thấy Sở Hưu xuất quan, hai mắt Mục Tử Y bừng sàng, vui mừng nói: “Sở công tử, ngài bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi à?”
Tuy Mục Tử Y biết với thực lực của Sở Hưu, bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chỉ là chuyện nước chảy thành sông, nhưng cô vẫn không nén nổi niềm vui.
Sở Hưu gật đầu: “Coi như thuận lợi, không có gì bất ngờ. Đúng rồi, những người khác đâu?”
Mục Tử Y nói: “Còn đang ở ngoài chấn chỉnh trật tự võ lâm Bắc Yên. Những sát thủ Thanh Long Hội mà ta mang tới cũng bị dẫn ra ngoài, phụ trách thu thập tình báo và giám thị. Ta ở lại đây chủ yếu là lo Sở công tử bế quan có gì sai sót.”
Thời gian vừa qua Trấn Võ Đường rất bận, cho nên những sát thủ Thanh Long Hội mà Mục Tử Y mang tới cũng tạm thời bị trưng dụng.
Tuy Mục Tử Y thấy ngứa mắt với Mai Khinh Liên nhưng cô cũng là người hiểu chuyện, cho nên Mục Tử Y không hề do dự phái sát thủ của Thanh Long Hội làm việc.
Những sát thủ Thanh Long Hội này không phải chỉ biết giết người. Thân là sát thủ, năng lực thu thập tình báo và giám sát đều không kém.
Đương nhiên cũng có lúc thất thủ, nhưng lúc này tới phiên bọn họ phát huy sở trường.
Nếu bị người ta phát hiện thì trực tiếp giết chết đối phương, xử lý tốt thi thể, bản thân vẫn có thể ‘ẩn giấu’ rất hoàn hảo.
Sau khi hỏi qua tình hình Trấn Võ Đường gần đây, thấy không có vấn đề gì, Sở Hưu tạm thời rời khỏi, đến Thương Thành.
Sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu cũng muốn thử sức với cường giả Thiên Địa Thông Huyền, xem rốt cuộc chênh lệch lớn tới mức nào.
Đánh với người khác thì dễ xảy ra chuyện, vẫn là dùng Thương Thiên Lương làm bao cát là thích hợp nhất.
Trong Thương Thành, khu thành nhỏ vạn người này đã được xử lý xong.
Có lẽ sống trong địa điểm đầy cát vàng Lục Đô lâu năm đã gây ra ám ảnh tâm lý. Trong Thương Thành gần như không thấy chút màu vàng nào. Phòng ốc và tường thành đều phủ kín dây leo, trên phố cũng trồng đầy cây xanh.
Người của Thương Thành dường như rất cố chấp về thực vật màu xanh. Khoảnh khắc đó Sở Hưu còn tưởng mình tới nhầm Tây Sở.
Khu vực Bắc Yên không phải bốn mùa như xuân, ngược lại phân chia mùa màng rất rõ ràng. Mùa đông rất xứng danh vùng đất băng giá.
Tuy bây giờ không phải mùa đông nhưng đã là đầu thu, kết quả trong Thương Thành vẫn một màu xanh biếc. Hiển nhiên có người sử dụng trận pháp thúc đẩy những thực vật này phát triển. Đúng là vô cùng xa xỉ.
Khi Sở Hưu tới tìm Thương Thiên Lương, Thương Thiên Lương còn đang cầm một cái cuốc nhỏ trồng rau. Không biết hắn trồng nhiều rau như vậy, liệu có ăn hết được không.
Sau khi tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền phải so xem ai cảm ngộ về thiên địa sâu sắc hơn, lực lượng thiên địa khống chế sẽ càng mạnh. Trong thì tu tự thân, ngoài điều khiển thiên địa.
Cho nên tới cảnh giới này trừ một số ít người tu luyện công pháp rèn luyện thân thể thì vẫn tiếp tục rèn luyện thân thể, hầu hết các võ giả khác không ngốc nghếch tích lũy nọi lực bản thân. Bọn họ tập trung cảm ngộ, cho nên trừ phi bế quan sinh tử khô khan, người tới cảnh giới này làm đủ thứ chuyện.
Nghe nói Hư Từ của Đại Quang Minh Tự thích giam mình trong thiền phòng kinh phật. Lão thiên sư thích phơi nắng. Cho nên Thương Thiên Lương thích trồng rau cũng không có gì là lạ.
Thấy Sở Hưu tới, Thương Thiên Lương lập tức nhận ra biến hóa trên người Sở Hưu.
Huống chi lúc trước hắn cũng đã đoán được.
Thương Thành cách Yên Kinh Thành không xa, một cơn bão nguyên khí lớn đến vậy, có mù mới không thấy.
Thu hồi cây cuốc, Thương Thiên Lương lạnh nhạt nói: “Ngươi tới là để chịu đòn à?”
Chương 1278 Tin tốt và tin xấu 1
Thương Thiên Lương là mèo già hóa cáo rồi, không cần Sở Hưu nói hắn cũng có thể đoán được. Sở Hưu vừa đột phá đã tới tìm hắn, đơn giản là sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thì tâm địa bành trướng, muốn thử nghiệm thân thủ của bản thân, xem xem rốt cuộc mình đã đạt tới trình độ nào.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thương thành chủ nói câu này sai rồi, không phải ta tới chịu đòn mà là đến luận bàn.”
Thương Thiên Lương bật cười một tiếng: “Luận bàn? Tuy bây giờ ngươi đạt được cả chân hỏa luyện thân và Chân Hỏa Luyện Thần, cả hai hợp nhất, chỉ sợ cả võ giả thời thượng cổ cũng chưa một ai làm được.
Nhưng Thiên Địa Thông Huyền đã là một tầng thiên địa khác, không dễ vượt qua vậy đâu.
Thôi chịu đòn hay luận bàn gì cũng được, ngươi đã tới thì tìm một chỗ động thủ đi.”
Nói xong Thương Thiên Lương đi cùng Sở Hưu tới một sơn cốc trống trải không người bên ngoài thành.
Sở Hưu híp mắt nói: “Thương thành chủ, vậy ta ra tay đây.”
Thương Thiên Lương lạnh nhạt nói: “Tới đi, ngươi muốn kiểm tra thực lực chân chính nên lão phu sẽ không lưu thủ. Lát nữa đừng trách ta ức hiếp ngươi.”
Ngay khi Thương Thiên Lương vừa dứt lời, Sở Hưu đấm ra một quyền. Chỉ trong chớp mắt, thân hình của y đã lập tức biến mất, một khắc sau đã xuất quyền đánh về phía Thương Thiên Lương!
Đây không phải bí pháp phá vỡ không gian mà là tốc độ của Sở Hưu quá nhanh. Lực lượng của thân thể kết hợp với lực lượng của gió đến từ thiên địa nguyên khí xung quanh gia trì, khiến cho tốc độ của y tăng vọt.
Từ cảnh giới Chân Đan bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thật ra nội lực chân khí không hề tăng cường. Lý do mà sức tấn công của hai bên chênh lệch khổng lồ là vì cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã không như cảnh giới Chân Đan, không cần thu nạp thiên địa nguyên khí rồi chuyển hóa thành cương khí của bản thân, chỉ tiện tay đánh một đòn cũng có thể mượn bất cứ loại lực lượng nào Trung Nguyên thiên địa.
Thương Thiên Lương khẽ cau mày, một chưởng chậm rãi đẩy ra, nhìn như thong thả nhưng lại có một luồng kình lực như vũng bùn bao phủ toàn thân Sở Hưu.
Nhưng một khắc sau, quyền kình mênh mông hùng vĩ đã từ trên không giáng xuống, sơn hà vỡ vụn. Không ngờ quyền này lại mang theo quyền ý chí cường trong Sơn Hải Quyền Kinh!
Một quyền này chia làm hai phần, cơ thể đi trước còn lực lượng mà Sở Hưu dẫn dắt bây giờ mới giáng xuống.
Thương Thiên Lương khép ngón tay làm kiếm, xuất kiếm điểm ra. Chỉ trong chớp mắt, trên không trung có vô số gió bão ngưng tụ thành kiếm, phá tan lực lượng của quyền kia.
Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu hóa thành chiến đao quét ngang ra, đao ý cường đại xé rách hư không, phá tan triệt để chưởng lực của Thương Thiên Lương. Đao chiêu Phá Hải đánh xuống, thủy triều nguyên khí vô cùng mãnh liệt rung chuyển đất trời, thậm chí phủ kín sơn cốc, tạo thành từng tiếng gầm thét chấn động.
Đao pháp cấp bậc Thất Đại Hạn thì thực lực càng mạnh, uy thế thể hiện càng lớn. Nếu bây giờ Sở Hưu chém đao này ra trong biển, không khéo có thể tạm thời chia nước biển thành hai nửa.
Thương Thiên Lương nhíu mày, bàn tay ngoắc một cái, chỉ trong chớp mắt, hơi nước vô tận trong thiên địa ngưng tụ vào tay hắn, tạo thành một thanh trường lớn hơn mười trượng.
Một côn đập xuống, uy thế như phá thiên diệt địa, phát ra từng tiếng nổ ầm ầm.
Trường côn đánh vào đao của Sở Hưu, hơi nước lập tức bay tứ tán. Nhưng chỉ một nháy mắt này, không ngờ những hơi nước bay ra lại hóa thành kiếm khí nhỏ bé vô biên bao phủ lấy Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, né tránh kiếm khí từ những giọt nước kia.
Một khắc sau, hai tay Thương Thiên Lương kết ấn, nguyên khí quanh người hắn lập tức chuyển động, hóa lửa thành đao, hóa nước thành kiếm, hóa gió thành thương, đủ loại lực lượng biến hóa thành đủ loại võ đạo, ngưng tụ trong không gian rồi bộc phát triệt để.
Sở Hưu không nói hai lời, thân hình trực tiếp lóe lên, chui ra khỏi sơn cốc.
Sơn cốc to lớn này hoàn toàn nát bấy dưới đòn thế của Thương Thiên Lương, biến thành một ngọn núi nhỏ.
Sắc mặt Sở Hưu rất nghiêm nghị, y đã biết kết quả. Bây giờ y vẫn không đánh được cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Thân hình Thương Thiên Lương từ trong phế tích đi ra, vẻ mặt đắc ý nở nụ cười nói: ”Chiêu Vạn Tượng Sâm La này thế nào? Đây không phải chiêu thức ta học được trong điển tịch của tổ tiên, mà là ta tập trung cảm ngộ của bản thân trong thời gian vừa rồi sau đó sáng tạo ra.”
Sở Hưu gật đầu nói: "Rất mạnh."
Không phải y đang tâng bốc Thương Thiên Lương mà là uy lực của chiêu này rất mạnh. Đương nhiên nếu Sở Hưu đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, uy lực cỡ này với y cũng không khó.
“Thương thành chủ, ngươi cảm thấy thực lực của ta còn cách cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bao xa?”
Thương Thiên Lương trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Cái này thì hơi khó nói.
Bây giờ cường độ cơ thể của ngươi đã đạt tới cảnh giới chân hỏa luyện thân, đủ để chỉ dùng cơ thể cũng đối phó được với võ giả cùng cấp.
Nhưng đồng thời cảnh giới của ngươi cũng đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần, hai bên tăng cường sẽ không đơn giản là một cộng một, mà hỗ trợ lẫn nhau khiến sức chiến đấu tăng gấp bội.
Nếu dùng ánh mắt của ta đánh giá, với thực lực của ngươi bây giờ, lúc ta vừa từ Lục Đô ra sẽ không đánh bại được ngươi. Đương nhiên ngươi cũng đừng hòng đánh bại ta, thậm chí hai bên hao tổn tới cuối cùng, bên chịu thiệt vẫn là ngươi.”
Nghe Thương Thiên Lương nói vậy, Sở Hưu đã hiểu. Cảnh giới bây giờ của bản thân đúng là rất xấu hổ, y đã chạm tới ranh giới thấp nhất của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng nếu giao thủ với cường giả Thiên Địa Thông Huyền thật sự, y vẫn không địch nổi.
Cho dù là Thương Thiên Lương lúc vừa ra khỏi Tiên Thiên, hắn cũng có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ khiến Sở Hưu hao tổn đến chết.
Đương nhiên trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hiện giờ ngoại trừ tên biến thái Khang Động Minh là Sở Hưu không nắm chắc, những người khác thì y đều đủ sức đánh một trận.
Nhưng điêù này cũng trong dự đoán của Sở Hưu.
Luyện thần luyện thân đều viên mãn, nếu như vậy có thể sánh vai với Thiên Địa Thông Huyền, thế thì Trần Thanh Đế đã chẳng đi mãi trên một con đường. Dù sao hắn cũng là người đầu tiên thử nghiệm chân hỏa luyện thân.
“Đúng rồi, Thương thành chủ, nếu bây giờ ngươi lại giao thủ với Thần Tăng Rama, ai thắng ai thua?”
Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Ta vẫn thua, chẳng qua thua không khó coi như trước thôi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, xem ra cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng vậy, chênh lệch lực lượng trong cấp bậc này cũng rất lớn. Rama bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã lâu, truyền thừa của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng mạnh hơn truyền thừa của Thương Thành, cho nên Rama mạnh hơn cũng không có gì là lạ.
Sở Hưu lưu lại trong Tiên Thiên vài ngày, tập trung bàn luận võ công với Thương Thiên Lương, đương nhiên có nói là chịu đòn cũng không sai.
Vừa bước vào cảnh giới mới, so với việc bế quan ổn định tu vi, còn không bằng quen thuộc với cảnh giới này trong thực chiến.
Khi Sở Hưu trở lại Trấn Võ Đường, đám người Mai Khinh Liên cũng đã trở về, hiển nhiên toàn bộ giang hồ Bắc Yên đã bị bọn họ trấn áp gần hết.
Chương 1279 Tin tốt và tin xấu 2
Đại Quang Minh Tự ra đi, Thuần Dương Đạo Môn cũng đã đi, Trấn Võ Đường được triều đình Bắc Yên tự mình tuyên bố quản lý võ lâm Bắc Yên. Muốn thực lực có thực lực, muốn danh phận có danh phận.
Cho nên võ giả Trấn Võ Đường vừa ra tay, chín thành chín các thế lực chỉ có chữ: nhận thua.
Xét ra cũng không có gì lạ, nếu không còn mạng thì ngươi còn chẳng có tư cách nhận thua.
Đương nhiên cũng có một số kẻ ương ngạnh hay lén lút giở trò.
Trước đó Sở Hưu đã ra lệnh, gặp phải kẻ như vậy thì không cần nhân nhượng, cho nên tất cả đều bị Mai Khinh Liên hạ thủ giết chết.
Đúng lúc này, bên ngoài có người đưa tin nói là Lã Phụng Tiên cũng vừa trở về.
Đi vào trong đường, thấy có nhiều người như vậy, Lã Phụng Tiên gãi tai nói: “Ta mới đi chưa bao lâu, không ngờ bên phía Sở huynh lại có chuyện lớn như vậy. A, Sở huynh, rốt cuộc ngươi cũng đột phá rồi, thật đáng mừng.”
Nói xong Lã Phụng Tiên lại đột nhiên bảo: “Đúng rồi, Sở huynh, lần này tới Bắc Địa ta phát hiện ra một thứ. Có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Sở Hưu nói thẳng: "Xấu."
Lã Phụng Tiên sửng sốt, Sở huynh này ra bài chẳng theo lẽ thường.
Hắn cười khổ một tiếng nói: “Nói tin tốt trước đi, khi ta tới Cực Bắc Hoang Nguyên tu hành, tình cờ phát hiện ra một nơi. Bọn Thủy Vô Tướng cho ta biết nơi này là Nguyên Thủy Ma Quật trong truyền thuyết, tin là chư vị trong nhánh Ẩn Ma đã từng nghe cái tên này.”
Sở Hưu nghe vậy cũng sửng sốt, tuy y không biết Nguyên Thủy Ma Quật là nơi nào, nhưng trước đó y từng nói đùa với những người khác, Lã Phụng Tiên có vận may vô song, không khéo lần này ra ngoài lại gặp kỳ ngộ gì.
Nhưng không ngờ câu nói đùa này lại trở thành sự thật, Lã Phụng Tiên thật sự phát hiện ra vài thứ.
Lúc này, Sở Hưu đưa mắt nhìn đám người Lục Giang Hà, y phát hiện Lục Giang Hà đang vô cùng kinh hãi.
Sở Hưu không khỏi nghi hoặc: “Rốt cuộc Nguyên Thủy Ma Quật là nơi nào?”
Lục Giang Hà ổn định lại cảm xúc rồi nói: “Nguyên Thủy Ma Quật là nơi nào, cái này thì không ai nói rõ được.
Nguyên Thủy Ma Quật này tồn tại trong một không gian khác, mỗi lần nó hiện thân địa điểm lại bất đồng, hơn nữa thời điểm cũng không cố định, không ai biết nó xuất hiện lúc nào. Cũng có thể nó xuất hiện nhưng không bị người ta phát hiện ra.
Phải nói là cái tên Nguyên Thủy Ma Quật là người sau đặt cho, nó là một không gian đã tồn tại từ khi thiên địa ra đời, là thánh địa của Ma đạo chúng ta!
Nơi kia trải rộng ma khí âm tà, có vô số nguy hiểm chết người nhưng cũng có vô số kỳ ngộ. Bao năm qua đã có rất nhiều kiêu hùng ma đạo tiến vào đó, chỉ cần đi ra được, chắc chắn thực lực sẽ tăng tiến.
Nói vậy có thể không trực quan, nhiều thứ chỉ là truyền thuyết, vậy ta nói một chuyện gần đây.
Năm xưa giáo chủ từng tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật một lần, rốt cuộc ngài nhìn thấy điều gì, không ai biết. Nhưng ta biết một chuyện, thanh Ma đao Thính Xuân Vũ của giáo chủ được người mang từ trong Nguyên Thủy Ma Quật ra!”
Vừa nghe câu này, ngay cả Sở Hưu cũng thầm chấn động.
Y không ngờ lai lịch của Nguyên Thủy Ma Quật này lại lớn đến vậy.
Đến giờ Sở Hưu vẫn không quên thanh Thính Xuân Vũ với đao mang cường đại màu đỏ tươi, tựa như ánh trăng trong ảo ảnh.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì, y vội vàng hỏi Lã Phụng Tiên: “Tin xấu mà ngươi nói là gì?”
Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “Thủy Vô Tướng nói chỗ đó có liên quan tới Ma đạo, vốn ta định phong ấn lại, đề phòng người khác phát hiện, sau đó đưa tin cho Sở huynh.
Kết quả không ngờ biến khéo thành vụng, nơi như vậy thì Thủy Vô Tướng cũng không thể phong tỏa được. Thủy Vô Tướng vừa vận dụng trận pháp thì Nguyên Thủy Ma Quật đã tỏa ra chấn động còn cường đại hơn. Ta đoán lúc này Đại Quang Minh Tự và một số tu sĩ khổ tu ở vùng Cực Bắc Man Hoang đã phát hiện.”
Phát hiện Nguyên Thủy Ma Quật đúng là tin mừng bất ngờ, nhưng bị người khác phát hiện lại chẳng phải vui hay mừng gì.
Nhưng Lã Phụng Tiên đúng là bằng hữu chí cốt, hắn cũng tu luyện võ công Ma đạo, Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân của Lã Ôn Hầu là ma công hàng thật giá thật.
Cho nên mới nói Lã Phụng Tiên là người đầu tiên phát hiện Nguyên Thủy Ma Quật, hắn có thể vào thăm dò trước tiên, nhưng chính vì hắn muốn báo tin cho Sở Hưu nên mới từ bỏ tiên cơ, chạy tới thông báo với Sở Hưu.
Bàng Hổ ở bên cạnh gãi đầu nói: “Nghe ta nói này, đây đâu phải tin tức xấu gì.
Chẳng phải các ngươi nói trong Nguyên Thủy Ma Quật âm tà quỷ dị, là dành riêng cho Ma đạo à? Vậy vì sao các ngươi còn lo bị người trong Chính đạo phát hiện?
Toàn bộ Bắc Yên chỉ có mình Tà Cực Tông là thế lực Ma đạo, giải quyết dễ
thôi.”
Mai Khinh Liên nhìn Bàng Hổ như nhìn thằng ngốc: “Có biết thế nào là hại người không lợi mình không?
Có những thứ cho dùng đám tông môn Chính đạo không dùng được, bọn chúng cũng không muốn để ngươi nhận được.”
Ma trướng đạo tiêu, suy yếu đối thủ chính là cường hóa bản thân. Đọa lý đơn giản như vậy sao ngươi không hiểu?
Huống chi trong Nguyên Thủy Ma Quật không chỉ có bảo bối thích hợp với võ giả Ma đạo mà còn các thứ thiên tài địa bảo. Tuy chúng thích hợp với võ giả Ma đạo hơn nhưng những thứ này không chia chính tà, Ma đạo dùng được, Chính đạo cũng dùng của.”
Bàng Hổ nhếch môi, đám ngụy quân tử này tính toán quá nhiều, rõ là âm hiểm.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện đã như vậy rồi, chúng ta không nên đợi thêm nữa, đến thẳng Nguyên Thủy Ma Quật đi. Đúng rồi, gọi Thương thành chủ đi cùng.”
Thương Thiên Lương không phải võ giả Ma đạo, công pháp mà hắn tu luyện không dính dáng gì tới ma đạo.
Nhưng trực giác nói với Sở Hưu, một khi Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện, có một số kẻ sẽ không muốn để võ giả Ma đạo được lợi.
Đúng như lời Mai Khinh Liên vừa nói, có những thứ cho dù bọn chúng không dùng được nhưng cũng không muốn để người khác có được. Tuy là hại người không lợi mình, nhưng cần làm hại thì phải làm hại.
Xưa nay Sở Hưu không tin đám người Chính đạo kia có gì chính trực.
Vị trí Lã Phụng Tiên phát hiện Nguyên Thủy Ma Quật rất xa, ở tận Cực Bắc Hoang Nguyên.
Thật ra diện tích của Bắc Yên không phải là nhỏ, nếu nhìn trên bản đồ thậm chí diện tích của nó không bé hơn Đông Tề.
Nhưng trên thực tế, diện tích mà Bắc Yên thật sự thống trị chỉ không tới một phần mười Bắc Địa, khu vực còn lại là vùng Cực Bắc, ít người ở, chỉ có số ít thế lực võ lâm như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Đại Quang Minh Tự và Tà Cực Tông ở đây.
Còn tiếp tục đi lên hướng bắc chính là Cực Bắc Hoang Nguyên, đây là nơi lạnh lẽo hoang vu, ngoại trừ một số võ giả muốn thử vận may đến tìm thiên tài địa bảo sinh trưởng trong vùng đất băng giá này, vậy chỉ có một số võ tăng của Đại Quang Minh Tự tới đây luyện tập, rèn luyện thân thể vân vân.
Lã Phụng Tiên tới nơi này là muốn mượn hoàn cảnh gian khổ mài giũa tâm cảnh và lực lượng cơ thể.
Vị trí của Nguyên Thủy Ma Quật ở sâu trong Cực Bắc Hoang Nguyên, mọi người đi liền mấy ngày nhưng vẫn chỉ thấy một biển tuyết trắng mênh mông. Nếu không phải võ giả có năng lực cảm giác kinh người, đổi thành người khác ở đây e là đã mất phương hướng từ lâu.
Chương 1280 Nguyên Thủy Ma Quật
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu có thể cảm nhận được một luồng ma khí cường đại mà mơ hồ, ở một hướng nào đó. Luồng ma khí đó tinh thuần đến cực điểm, chắc hẳn là vị trí Nguyên Thủy Ma Quật.
Thấy cảnh này, Sở Hưu khẽ lắc đầu.
Khoảng cách xa như vậy mà vẫn phát hiện được, e rằng Nguyên Thủy Ma Quật đã bị người ta nhận ra, tin tức cũng đã lan truyền.
Khu vực Cực Bắc Hoang Nguyên ít người lui tới nhưng thực tế vẫn có người ở.
“Đúng rồi, Thương thành chủ, trong điển tịch của Thương gia các người có ghi chép về Nguyên Thủy Ma Quật không?”
Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Xưa nay lão phu chưa từng nghe nói tới Nguyên Thủy Ma Quật gì đó, nhưng không thể chứng minh là thời thượng cổ không có thứ này.
Có lẽ Nguyên Thủy Ma Quật là một kiến thức thông thường trong thời thượng cổ, ai cũng biết cho nên tổ tiên Thương gia ta không ghi lại.
Cũng có thể là cái tên Nguyên Thủy Ma Quật là sau thời thượng cổ mới đặt, trước thời thượng cổ nó có mang tên như vậy không? Cái này thì không ai biết được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, thấy hơi đáng tiếc.
Bên phía y cũng hiểu biết rất ít về Nguyên Thủy Ma Quật.
Cả Lục Giang Hà hay Mai Khinh Liên đều chỉ nghe nói tới Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng rốt cuộc bên trong có cái gì? Năm xưa Độc Cô Duy Ngã không kể lại chuyện ở trong đó cho người khác.
Có lẽ cỡ Tứ Đại Ma Tôn sẽ biết nhưng dù sao Lục Giang Hà cũng không biết.
Còn Nguyên Thủy Ma Quật tuy đã mở nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là ở nơi hết sức vắng vẻ, số người đi vào đều không nhiều, lại thêm một số người không trở về cho nên tin tức trong đó cũng không rõ ràng.
Ngày trước Ngụy Thư Nhai và bốn vị Thiên Ma ở Cửu Thiên Sơn đã nhận được không ít điển tịch của Côn Luân Ma Giáo, không khéo còn hiểu biết nhiều hơn người của Côn Luân Ma Giáo như Lục Giang Hà. Nhưng bây giờ Ngụy Thư Nhai không có ở đây, tuy Sở Hưu đã phái người thông báo cho Ngụy Thư Nhai nhưng muốn đi từ Đông Tề về đây vẫn phải mất một chút thời gian.
Mọi người không trì hoãn trực tiếp chạy tới địa điểm Nguyên Thủy Ma Quật.
Tập trung đi đường suốt ba ngày, mọi người mới tới vị trí của Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng không ngoài dự liệu, quả nhiên có người nhanh chân đến trước, hơn nữa còn là người quen. Một phe là Đại Quang Minh Tự, một phe là người của Tà Cực Tông.
Chắc hẳn người của Đại Quang Minh Tự tới trước, phương trượng Hư Từ, thủ tọa Tam Đại Thiền Viện: Hư Vân, Hư Tĩnh và Hư Độ đều có mặt. Thậm chí bọn họ còn mang theo hơn mười cao tăng cảnh giới Chân Đan và Chân Hỏa Luyện Thần của Lục Đại Võ Viện. Lực lượng này khiến người khác hết sức kinh ngạc, bọn họ định tới đoạt bảo hay triển khai một lần Chính Ma Đại Chiến nữa?
Nhưng người của Đại Quang Minh Tự tới trước mà không vào trong thăm dò. Bọn họ được Hư Tĩnh dẫn dắt, các đệ tử Nhân Quả Thiện Đường đang bố trí trận pháp, hiển nhiên định phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật, không cho người ngoài vào.
Đại Quang Minh Tự cũng biết được một chút về Nguyên Thủy Ma Quật.
Nhưng chính vì biết nên bọn họ cũng hiểu thứ này quan trọng tới nhường nào.
Năm xưa Độc Cô Duy Ngã từng đi vào trong đó, thực lực tăng tiến, hơn nữa còn mang thanh ma đao Thính Xuân Vũ ra.
Lần này Nguyên Thủy Ma Quật mở cửa, không ai biết trong đó còn có thứ quỷ dị gì khác.
Đại Quang Minh Tự không hứng thú gì với những thứ trong đó, nhưng phong tỏa nó tương đương với niêm phong một mầm tai họa!
Tà Cực Tông đến sau Đại Quang Minh Tự, thấy Đại Quang Minh Tự phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật, tông chủ Tà Cực Tông Thịnh Bắc Hiên cười khổ nói: “Chư vị cao tăng nghe ta nói này, đâu cần làm việc quyết liệt như vậy chứ?
Nguyên Thủy Ma Quật vừa mới xuất hiện các ngươi đã phong tỏa, chẳng lẽ không định đi vào thăm dò?”
Nếu đổi lại là người khác, không khéo Thịnh Bắc Hiên đã động thủ từ lâu.
Nhưng lúc này vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, Hư Từ đang nhắm mắt đả tọa, có cho Thịnh Bắc Hiên hai lá gan, hắn cũng không dám động thủ.
Nhưng lúc này hắn cũng rất lo lắng, Nguyên Thủy Ma Quật chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại xuất hiện ở Bắc Địa, còn xuất hiện bên cạnh Tà Cực Tông, đây là vận may trời ban cho hắn. Kết quả đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự lại định phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật, đúng là nực cười.
Hư Vân lạnh nhạt nói: “Địa phương tràn ngập yêu tà làm hại thế gian như vậy, phong tỏa càng sớm càng an tâm.
Thịnh Bắc Hiên, Tà Cực Tông của ngươi ở bên Đại Quang Minh Tự chúng ta lâu như vậy, ngươi chưa từng làm những chuyện khác người. Lần này thấy Nguyên Thủy Ma Quật là đứng ngồi không yên?
Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện ở Bắc Địa, không chừng là trong cõi u minh tự có thiên ý, để Đại Quang Minh Tự phong tỏa mầm họa này.”
Đúng lúc này, giọng nói của Sở Hưu lại từ xa truyền lại.
“Thiên ý? Hư Vân đại sư đổi sang nghề đoán mệnh từ lúc nào? Có đoán cũng phải là Hư Tĩnh đại sư đoán mới đúng.
Không khéo ý của thiên ý là Nguyên Thủy Ma Quật thuộc về Sở Hưu ta!”
Khi đám người Trấn Võ Đường của Sở Hưu xuất hiện ở đây, tăng nhân Đại Quang Minh Tự đều cau mày.
Thế lực dưới trướng Sở Hưu không dễ đối phó như Tà Cực Tông, đặc biệt là trong số thủ hạ của Sở Hưu còn có một chí cường giả thần bí cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Thương Thiên Lương!
Còn Tà Cực Đông thấy Sở Hưu đến, hai mắt sáng bừng lên.
Tuy hắn và Sở Hưu không thật sự chung một trận doanh, một là Minh Ma, một là Ẩn Ma.
Nhưng hai bên cùng là người của Ma đạo, đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự chơi chiêu hại người không lợi mình, người trong ma đạo đương nhiên phải hợp sức.
Hư Vân cau mày nói: “Sở Hưu, ngươi vừa giải quyết tranh chấp hoàng vị ở Bắc Yên, bây giờ lại định đoạt lấy Nguyên Thủy Ma Quật. Lấy được quá nhiều cũng không phải chuyện tốt đâu.
Một khi Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện chắc chắn sẽ kéo theo vô số máu tươi và giết chóc.
Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên, căn cơ của Sở Hưu ngươi cũng ở Bắc Yên, chẳng lẽ ngươi muốn để toàn bộ Bắc Yên bị cuốn vào hỗn loạn?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Hư Vân đại sư, ngươi là cao tăng Phật môn, chẳng lẽ không hiểu đạo lý là con người thì ai cũng tham lam?
Quyền thế ở Bắc Yên, ta muốn. Bảo bối trong Nguyên Thủy Ma Quật, ta cũng muốn!
Làm những chuyện hại người không lợi mình nhiều lần sẽ không tốt đâu. Nếu Hư Vân đại sư không muốn cho, vậy chúng ta chỉ có thể ra tay cướp đoạt!”
Thấy thái độ của đám người Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu đã hiểu ý đối phương.
Ma trướng đạo tiêu, xưa nay không ai muốn thấy chuyện này.
Nếu là chuyện khác thì cũng thôi, Đại Quang Minh Tự sẽ không để ý, cũng không phát động lực lượng hùng mạnh đến vậy.
Mấu chốt là lần gần nhất Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện là năm trăm năm trước, Độc Cô Duy Ngã đã từng đi vào, thực lực tăng tiến, đồng thời còn mang thanh ma đao Thính Xuân Vũ ra ngoài.
Tuy nguyên nhân Độc Cô Duy Ngã ma diễm ngập trời, xưng bá giang hồ không phải là vì Nguyên Thủy Ma Quật mà là vì hắn là Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng bốn chữ Nguyên Thủy Ma Quật như cây gai trong lòng tông môn Chính đạo, còn đâm sâu vào tận đáy lòng.
Bọn họ không muốn có người đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, trở thành Độc Cô Duy Ngã thứ hai.
Cho nên sau khi nhận được tin, Đại Quang Minh Tự lập tức đi tới chặn đường. Thậm chí bọn họ không buồn nhìn xem bên trong có cái gì, lập tức ra tay phong tỏa.