-
Chương 1291-1295
Chương 1291 Tám trăm năm 2
Cho nên lão già mũi ưng kia vẫn dùng giọng điệu ngạo nghễ nói: “Lão phu là đại trưởng lão của Quỷ Vương Tông, Tư Vô Nhai. Bây giờ Quỷ Vương Tông của ta ra sao rồi? Có lên đứng đầu Ma Đạo Bát Đại Phái không?”
Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh truyền âm giải thích: “Năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo chưa quật khởi, trong Thất Tông Bát Phái, thế lực Ma đạo rất phức tạp, cho nên Thất Tông là chỉ tông môn Chính đạo, còn toàn bộ Bát Phái đều là tông môn Ma đạo.
Sau này Côn Luân Ma Giáo gần như thống nhất Ma đạo, chín thành thế lực ma đạo quy thuận Côn Luân Ma Giáo, cho nên gọi là Ma Đạo Bát Đại Phái không thích hợp. Phong Mãn Lâu bèn sửa lại, biến thành Thất Tông Bát PHái.”
Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, y đột nhiên cảm thấy cái tên Quỷ Vương Tông quen quen!
Sở Hưu cười lạnh một tiếng: “Còn nói đứng đầu Ma đạo? Bị nhốt tám trăm năm, Quỷ Vương Tông các ngươi đã sớm đoạn tử tuyệt tôn rồi!”
Tư Vô Nhai nghe vậy sững sở sau đó nổi giận hét lớn: “Không thể nào! Năm xưa Quỷ Vương Tông ta cường đại như vậy, thậm chí có chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền trấn thủ, làm sao mới qua tám trăm năm đã bị hủy diệt?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì mạnh lắm à? Các ngươi đã gặp Độc Cô Duy Ngã, vậy từng nghe tới Côn Luân Ma Giáo chưa?”
Tư Vô Nhai và đám người hai bên Chính Ma bị nhốt ở đây đều sửng sốt, Côn Luân Ma Giáo? Chẳng phải Côn Luân Sơn là địa bàn của Thiên Môn à? Sao lại xuất hiện một Ma Giáo?”
Sở Hưu cười ha hả nói: “Tám trăm năm qua, thương hải tang điền, đều thành một lũ ếch ngồi đáy giếng rồi!”
Sở Hưu nhìn Tư Vô Nhai lạnh nhạt nói: “Giang hồ hiện giờ không phải giang hồ tám trăm năm trước, đã thành ếch ngồi đáy giếng thì ngoan ngoãn nghe lời một chút. Ta rất không thích có kẻ nói chuyện với ta bằng giọng điệu ra lệnh.
Đúng rồi, nhắc tới Quỷ Vương Tông ta cũng nhớ ra, hình như đám đồ tử đồ tôn cuối cùng của Quỷ Vương Tông chết ngay trên tay ta!”
Tư Vô Nhai nghe vậy sửng sốt, sau đó gào thét điên cuồng: “Tiểu bối đáng chết! Lão phu sẽ giết ngươi, lấy nguyên thần của ngươi luyện thành oán quỷ!”
Sở Hưu cũng chẳng bận tâm, dù sao y cũng không thả đám người này ra.
Ngoài việc y ngứa mắt với mấy lão già cậy già lên mặt này còn vì thân phận của đám người.
Các thế lực như Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đều ở đây, thả đám người Viên Quảng ra cũng là tăng cường thực lực của bọn họ.
Nhưng những võ giả như Tư Vô Nhai thì sao? Tám trăm năm qua Ma đạo đã thay đổi tới long trời lở đất, có lẽ chín phần mười số võ giả Ma đạo kia đã không thể tìm lại tông môn của mình.
Quan trọng nhất là, rất có thể tông môn của bọn họ bị Côn Luân Ma Giáo tiêu diệt.
Dù sao khi Côn Luân Ma Giáo quật khởi đã giết rất nhiều người trong Chính đạo, nhưng vì thống nhất Ma đạo, bọn họ cũng giết không ít người.
Hơn nữa năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã đã từng tới, thấy bọn họ, cũng lấy đi Tiên Thiên Ma Châu trong tay bọn họ.
Với thực lực của Độc Cô Duy Ngã hoàn toàn có thể thả người ra rồi xử lý đám người Chính đạo, nhưng hắn không làm vậy. Hiển nhiên cái miệng thối của đám người Tư Vô Nhai đã đắc tội với Độc Cô Duy Ngã, cho nên Độc Cô Duy Ngã không buồn quan tâm tới bọn họ, để mặc họ ở đây tự sinh tự diệt.
Rốt cuộc tính cách của Độc Cô Duy Ngã ra sao, Sở Hưu cũng không hiểu nhiều, nhưng người mà Độc Cô Duy Ngã ngứa mắt thì y cũng ngứa mắt.
Dù sao mình cũng không thể sử dụng được, thế thì cứ để đám người này tự sinh tự diệt ở đây thôi.
Đám người Tư Vô Nhai nhận ra Sở Hưu khó đối phó, bọn họ cũng không có cách nào, mình không ra ngoài được, có uy hiếp thế nào cũng vô dụng.
Cho nên đám người Tư Vô Nhai trực tiếp đưa mắt nhìn sang các võ giả khác trong nhánh Ma đạo: “Nếu ai thả ta ra nơi này, chúng ta sẽ tặng cho hắn rất nhiều lợi lộc!
Cho dù tông môn của chúng ta không còn tồn tại, trên người chúng ta vẫn còn đủ loại tài nguyên tích cóp được!”
Vừa nói xong câu này, đám võ giả Ma đạo ở đây đã động tâm.
Những võ giả Ma đạo bị nhốt ở đây từng là trưởng lão các đại phái, thậm chí là tông chủ, đều là kiêu hùng trong Ma đạo!
Khi đó tuy Ma đạo chưa xưng bá giang hồ như Côn Luân Ma Giáo lúc huy hoàng nhất nhưng cũng không nghèo túng như bây giờ, chắc chắn vốn liếng rất phong phú.
Sở Hưu không cần những thứ này, không quan tâm, nhưng lại rất thu hút bọn họ.
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại đưa mắt đảo qua đám võ giả Ma đạo, lạnh lùng nói: “Chư vị, hôm nay nếu ai dám thả mấy lão già này ra, vậy đừng trách ta không nể tình.
Tông môn Chính đạo đang ở bên cạnh quan sát, ta thật sự không muốn giết, người mình!”
Y vừa nói xong, trong lòng mọi người ở đây lập tức phát lạnh.
Những người từng quen biết với Sở Hưu không thấy có gì bất ngờ, nhưng
những người chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu lại lộ vẻ không thể tin nổi.
Từng nghe tên Sở Hưu này hành xử điên cuồng, trước bọn họ còn không tin, bây giờ nhìn lại, tên Sở Hưu này vốn chính là kẻ điên!
Bọn họ không hề nghi ngờ chuyện Sở Hưu dám ra tay giết người, vừa rồi ngay trước mặt đám võ giả Đại Quang Minh Tự, Tư Đồ Khí chỉ nói mỉa Sở Hưu một câu, y đã lập tức động thủ. Từ điểm này có thể nhận ra tính khí của Sở Hưu.
Nhưng có vài người vẫn hơi bất mãn: “Sở đại nhân, những người này đều là tiền bối trong nhánh Ma đạo chúng ta, thả bọn họ ra cũng là tăng cường thực lực của Ma đạo ta, sao lại không được?”
Nói đoạn, đám người kia còn đưa mắt nhìn sang Ngụy Thư Nhai. Bọn họ biết Ngụy Thư Nhai là người quan tâm tới nhánh Ẩn Ma nhất, nếu có cơ hội tăng cường thực lực nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Nhưng đối diện với ánh mắt của mọi người, Ngụy Thư Nhai lại coi như không thấy.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Ẩn Ma là ma, Minh Ma là ma, đám người này là người của tám trăm năm trước, thả bọn chúng ra thì là người của nhánh Ẩn Ma hay người của Minh Ma?
Độc Cô giáo chủ từng tới nơi này, nếu hắn đã không thả người, đương nhiên ta cũng không thả.
Có những lời ta chỉ nói một lần thôi. Nếu ai coi lời ta nói như gió thoảng qua tai, vậy đừng trách ta coi đầu hắn như quả bóng.”
Bị Sở Hưu uy hiếp trắng trợn như vậy, gương mặt mọi người ở đây đều lộ vẻ giận dữ.
Trong những người này có những người cũng là đại lão trong nhánh Ẩn Ma. Bọn họ còn nhớ năm xưa khi nhánh Ẩn Ma nghị sự, Sở Hưu còn không có tư cách ngồi ghế, chỉ có thể đứng sau lưng Ngụy Thư Nhai, nghe theo chỉ huy.
Kết quả không biết từ lúc nào Sở Hưu đã có thực lực như vậy, có thế lực như vậy; còn có thể dùng sức một mình mình đối chọi với toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Nhìn Thương Thiên Lương, lại nhìn đám thuộc hạ của Sở Hưu, bây giờ đã không phải Sở Hưu cần nhánh Ẩn Ma mà là nhánh Ẩn Ma cần Sở Hưu.
Những người ở đây không ai là ngu ngốc, không ai muốn trở mặt với Sở Hưu vào lúc này, cho dù trong lòng bọn họ rất oán hận và bất mãn nhưng cũng phải nhịn.
Chương 1292 Ếch ngồi đáy giếng
Đám người Tư Vô Nhai thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ, tám trăm năm qua đi, toàn bộ giang hồ hay nên nói là nhánh Ma đạo sao lại trở nên rối loạn như vậy?
Tuy bọn họ bị nhốt dưới đầm lầy, tất cả lực lượng bị phong tỏa, bao gồm cả năng lực cảm giác, cho nên bọn họ không thấy được thực lực của Sở Hưu. Nhưng cứ nhìn tướng mạo của Sở Hưu là biết, chắc chắn là võ giả thế hệ trẻ.
Kết quả một người trẻ tuổi như vậy lại ép cho một đám lão nhân Ma đạo không dám nói lời nào, chẳng lẽ bây giờ Ma đạo trong giang hồ đã loạn tới mức này?
Bên phía Đại Quang Minh Tự thấy vậy cũng chẳng có cách nào, thậm chí bọn họ còn hy vọng mâu thuẫn nội bộ trong nhánh Ẩn Ma có thể bớt đi một chút, như vậy cũng tiện cho họ thả đám người Viên Quảng ra.
Viên Quảng kinh ngạc nói: “Nếu người này không chịu ra tay, vậy các ngươi cứ tùy tiện tìm võ giả Ma đạo mà các ngươi quen ra tay là được, sao cứ nhất quyết phải nhờ hắn? Chẳng lẽ tất cả những võ giả Ma đạo đi vào Nguyên Thủy Ma Quật lần này đều là thuộc hạ của người trẻ tuổi kia?”
Hư Ngôn nghe vậy sửng sốt: “Quen biết võ giả Ma đạo? Đại Quang Minh Tự ta không đội trời chung với Ma đạo, sao lại có chuyện quen biết với võ giả Ma đạo? Cấu kết với Ma đạo là tối kỵ trong tối kỵ!”
Viên Quảng nghe vậy càng kinh ngạc: “Chỉ là tìm người quen thôi mà, trao đổi lợi ích là được, đâu phải bán đứng lợi ích tông môn, sao lại thành tối kỵ?”
Hai người chênh lệch tám trăm năm, quan điểm sống khác biệt rất lớn. Nguyên nhân của chuyện này chính là Độc Cô Duy Ngã và Côn Luân Ma Giáo.
Từ xưa tới nay, ba nhánh Đạo Phật Ma chưa bao giờ chung sống hòa bình, cho nên ba bên đánh giết lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng trong giang hồ tám trăm năm trước, mọi người không đến mức vừa gặp mặt đã như thấy kẻ thù giết cha trực tiếp xông tới đánh đánh giết giết.
Vì khi đó phân bổ lực lượng giữa ba nhánh Đạo Phật Ma hết sức đồng đều, vừa đấu đá lại vừa kiềm chế, cho nên tổn thất rất ít.
Nhưng sau khi Độc Cô Duy Ngã xuất thế, hắn lại phá bỏ thế cân bằng này.
Côn Luân Ma Giáo độc bá giang hồ, uy thế ma diễm ngập trời khiến người người sợ hãi.
Sau khi trải qua thời đại đó, không ai muốn nó trở lại một lần nữa, cho nên từ tám trăm năm trước, ba nhánh Đạo Phật Ma tuy vẫn đối lập nhưng lại là hai nhánh Đạo Phật liên thủ chèn ép nhánh Ma đạo, biến thành Chính Ma đối lập. Quan hệ hai bên cực kỳ mẫn cảm.
Dương nhiên đám người Viên Quảng không biết chuyện này, Hư Ngôn tốn bao công sức mới tóm tắt cho họ hiểu chuyện này, khiến Viên Quảng vừa thấy
mất mát vừa bó tay.
Người trong nhà đã tìm được bọn họ, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không thể cứu bọn họ, đây là chuyện rất khó xử.
Cho nên Hư Ngôn đành phải nói: “Sư tổ đừng nóng ruột, cùng lắm thì chúng ta bắt một đệ tử Tà Cực Tông hay Ngũ Độc Giáo, bắt bọn họ chặt đứt trận pháp.”
Thấy hòa thượng Đại Quang Minh Tự đang nghĩ cách giúp đỡ mình, đám người Tư Vô Nhai đành phải quay sang chửi bới Sở Hưu.
Đương nhiên bọn họ có mắng cũng chẳng tác dụng gì, vì chỉ cần bị nhốt dưới đáy đầm lầy, bọn họ như người thực vật, trên người chỉ có miệng với đầu óc, những thứ khác đều không dùng được.
Người khác còn đang đứng đây đắn do, Sở Hưu đã dẫn người rời khỏi.
Vừa đi, Sở Hưu vừa nói: “Tạm thời không cần tìm dấu chân mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, đi đọc ma văn, tìm căn nguyên của chúng.”
Lục Giang Hà sửng sốt: “Chẳng phải ngươi nói không đi cứu đám người kia còn?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên ta không định cứu bọn chúng, cứ nhìn thái độ là biết, có cứu ra cũng là phiền toái.
Ta cảm thấy hứng thú với ma văn trời sinh kia hơn.
Những ma văn này do thiên địa tạo thành, lực lượng trong đó cực kỳ tinh khiết, thu nạp bọn chúng sẽ có lợi ích khó mà tưởng tượng nổi.”
Thương Thiên Lương ở bên cạnh hừ lạnh nói: “Đúng là không tưởng tượng nổi, ngươi sẽ bị lực lượng khổng lồ đó nổ chết!
Ngươi cũng thấy lực lượng trong đầm lầy rồi đấy, thậm chí có thể ngưng đọng thời gian. Cho dù ngươi chỉ rút lực lượng trong một ma văn thôi cũng có thể khiến ngươi phát nổ, thậm chí lão phu cũng không dám làm thế.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không tiêu hóa được thì trấn áp thôi.”
“Ngươi lấy gì mà đòi trấn áp?”
“Trấn ma đương nhiên phải dùng Phật pháp, dù sao ta cũng là người từng đọc kinh phật.”
Sau khi dứt lời, quanh người Sở Hưu hiện lên pháp tướng trang nghiêm, phật quang nóng rực bao phủ lấy y. Sở Hưu đứng giữa đám võ giả Ma đạo như Ngụy Thư Nhai, chẳng khác nào tên phản đồ lẩn trong nhánh Ẩn Ma.
Thương Thiên Lương kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lại hừ lạnh nói: “Cho dù ngươi dùng võ công Phật môn trấn áp nhưng ngươi không nghĩ tới chuyện sức mạnh của hai bên Phật Ma xung đột trong cơ thể ngươi à?
Lấp đi không bằng khai thông, nếu lực lượng của ma khí này rất yếu, ngươi hoàn toàn có thể trấp áp rồi chậm rãi luyện hóa.
Nhưng lực lượng trong một ma văn đã cường đại như vậy, càng trấn áp càng nguy hiểm.
Sở Hưu chậm rãi nói: “Lấp đi không bằng khai thông, đương nhiên ta hiểu đạo lý này. Đạo pháp tự nhiên, không chặn nổi thì dùng lực lượng đạo uẩn lưu chuyển, khiến nó tản ra trong thiên địa là được. Dù sao lực lượng của ma văn mạnh như vậy, không lo lãng phí.
Nói đoạn, từng luồng đạo uẩn xoay chuyển trong tay Sở Hưu, đây lại là pháp môn Đạo gia chính tông nhất.
Thương Thiên Lương trợn tròn hai mắt không nói gì, hắn quên Sở Hưu là người hiếm có trên giang hồ có thể tu luyện võ công ba nhánh Đạo Phật Ma tới cực hạn.
Bản thân ba nhánh Đạo Phật Ma đã là trăm sông đổ về một biển, một loại lực lượng không làm được, nhưng ba loại lực lượng hợp nhất thì không thành vấn đề.
Quay đầu nhìn lại, lúc này đám người Chính đạo còn đang dây dưa tìm cách cứu người với làm thân, tìm lão tổ nhà mình.
Những võ giả Ma đạo khác cũng đang đắn đo, không biết rốt cuộc mình có nên cứu bọn họ không? Sau khi cứu được liệu có chịu được cái giá khi đắc tội với Sở Hưu không?
Nhân lúc này, đám người Sở Hưu đi dọc theo ma văn tới cách chỗ đó hơn mười trượng mới tìm được căn nguyên của ma văn.
Cột đá như xiềng xích kéo dài tới một hang động mang theo ánh đen vô tận, đây cũng là căn nguyên của ma văn.
Rút ra lực lượng trong ma văn không phải chặt đứt, cho nên cũng không thả đám người trong đầm lầy kia ra. Còn về phần Sở Hưu rút ra lực lượng có ảnh hưởng tới cân bằng của ma khí trong đầm lầy hay không, có khiến đám người kia nổ chết không? Cái này thì Sở Hưu không quan tâm.
Sở Hưu hít sâu một hơi, kéo dài lực lượng của bản thân tới cột đá ma văn kia. Chỉ trong chớp mắt, một luồng ma khí cường đại đã tuôn ra, khoảnh khắc này hai mắt Sở Hưu đã bị nhuộm thành màu đen kịt.
Nhưng theo luồng lực lượng kia, Sở Hưu lại thấy một hình ảnh mơ hồ.
Không biết bao nhiêu năm trước, cũng có người làm như Sở Hưu, hấp thu lực lượng của ma văn.
Đây chỉ là một bóng lưng nhưng Sở Hưu lập tức nhận ra, người đó chính là Độc Cô Duy Ngã!
Chương 1293 Vây công 1
Trong ma khí vô biên cọ rửa, không ngờ Sở Hưu lại thấy hình ảnh mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại năm xưa, chuyện này khiến y rất sửng sốt.
Nói chính xác hơn hình ảnh này không phải Độc Cô Duy Ngã lưu lại mà bị ma văn ghi lại theo bản năng.
Tuy Sở Hưu cũng không biết nguyên lý là gì, nhưng đây là Nguyên Thủy Ma Quật, có chuyện gì bất thường cũng rất bình thường.
Chỉ có điều, Sở Hưu quan sát kỹ mới phát hiện, dường như mục đích của Độc Cô Duy Ngã khác với mình.
Sở Hưu chỉ chạy vào hút lực lượng của ma văn đi, nhưng Độc Cô Duy Ngã lại chỉ thu nhận một phần lực lượng rồi đứng dậy, như đang nói một mình, thốt lên một câu: “Sai rồi, bản nguyên không ở đây.”
Ma khí như vậy mà Độc Cô Duy Ngã nói thu là thu nói cắt là cắt. Hơn nữa dường như hắn không cần luồng lực lượng này. Có vẻ hắn vào trong Nguyên Thủy Ma Quật là để tìm kiếm một loại bản nguyên gì đó?
Trước đó tất cả mọi người cho rằng Độc Cô Duy Ngã chỉ tình cờ đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, Nguyên Thủy Ma Quật đột nhiên xuất hiện, hắn là giáo chủ ma giáo, đương nhiên phải đi vào trong.
Nhưng bây giờ nhìn lại, từ khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, Độc Cô Duy Ngã đã bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó, một ‘bản nguyên’ đó. Từ đầu hắn đã biết mình cần làm gì.
Đương nhiên bây giờ Sở Hưu cũng không còn sức đâu suy nghĩ xem rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã đang tìm cái gì.
Độc Cô Duy Ngã có thể tùy ý chịu đựng luồng ma khí này, nhưng Sở Hưu lại không làm được.
Cho dù với cường độ cơ thể và cảnh giới của Sở Hưu hiện tại, chỉ sau ba giây, y đã không thể khống chế ma khí này.
Hơn nữa Sở Hưu vẫn khá may mắn, y tình cờ chạm vào ma văn mà Độc Cô Duy Ngã đã rút ra một chút lực lượng, cho nên ma khí xung kích nhỏ hơn nhiều.
Nếu y chọn ma văn khác, y sẽ không thấy cảnh tượng vừa rồi mà còn bị ma khí tích tụ tám trăm năm xung kích, cảm giác sẽ không dễ chịu gì.
Thấy bản thân không thể khống chế ma khí nữa, quanh người Sở Hưu tỏa ra phật quang bừng bừng. Phật quang trấn tà tru ma trấn áp ma khí cuồng bạo trong cơ thể y, khiến nó tuần hoàn trong kinh mạch và đan điền.
Nhưng đúng như Thương Thiên Lương đã từng nói, nếu là bình thường còn đỡ, nhưng bây giờ lực lượng của ma khí quá lớn, công pháp Phật môn trấn áp ma khí nhưng cũng va chạm và bùng nổ trong cơ thể Sở Hưu. Đổi lại là người khác e là đã nổ chết từ lâu.
Nhưng lúc này quanh người Sở Hưu lại có đạo uẩn lưu chuyển, từng luồng khí tức cuồng bạo bị đạo uẩn làm tan rã, hóa thành khí tức tinh khiết nhất lưu chuyển trong cơ thể. Chỉ trong chớp mắt, quanh người Sở Hưu đã có một làn sương đen bao phủ.
Thấy cảnh này, Sở Hưu lập tức nói: “Tập trung bên cạnh ta, hấp thu ma khí này. Chúng là ma khí tinh thuần đã bị ta luyện hóa, có thể trực tiếp hấp thu.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, đám người Mai Khinh Liên lập tức đi tới, bắt đầu hấp thu làn sương đen quanh người Sở Hưu.
Sau khi Sở Hưu luyện hóa, ma khí tinh thuần đã không còn khí thế cuồng bạo trước đó, bọn họ có thể hấp thu thỏa thích. Không hấp thu hết thì để nó tiêu tan giữa thiên địa, dù sao nơi này cũng còn nhiều ma khí.
Trong đám người, Lã Phụng Tiên là người hấp thu được nhiều ma khí nhất.
Tuy ở đây có nhiều người cảnh giới cao hơn hắn, nhưng hắn và Sở Hưu cùng tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, ma khí được Sở Hưu luyện hóa cũng mang theo một chút lực lượng đồng nguyên, cho nên hắn hấp thu dễ dàng hơn. Lại thêm cường độ cơ thể của Lã Phụng Tiên cũng có thể hấp thu nhiều lực lượng như vậy.
Lúc này Thương Thiên Lương đứng ở một phía khác, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tuy hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng lực lượng cho không biếu không, ai lại không muốn?
Khổ nỗi hắn không biết công pháp ma đạo, có hấp thu ma khí cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn phải dùng lực lượng bản thân trấp áp, được không bù nổi mất.
Công pháp truyền thừa từ tổ tiên Thương gia rất tạp, nhưng lại không có công pháp liên quan tới Ma đạo.
Bàng Hổ sống đã lâu trong Trấn Võ Đường, cũng học được một chút công pháp Ma đạo, đương nhiên không phải loại nòng cốt.
Ngay lúc đám người Sở Hưu dốc toàn lực luyện hóa ma văn, tông môn Chính đạo và những người khác trong Ma đạo cũng chạy tới.
Tạm thời không tìm được biện pháp an toàn để phá vỡ ma văn, bọn họ đành phải đi khỏi, không ở lại nơi đó nữa.
Trước mắt tông môn Chính đạo đang rất e ngại Sở Hưu, thậm chí có thể nói kiêng kỵ y gần bằng Dạ Thiều Nam.
Nếu nói bây giờ Dạ Thiều Nam đại biểu cho sức chiến đấu đỉnh cao của Ma đạo, vậy Sở Hưu đại biểu cho sức chiến đấu đỉnh cao của Ma đạo trong tương lai.
Bây giờ nói Sở Hưu là vô địch dưới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì có phần khoa trương, nhưng đúng là ít người địch được y. Thậm chí nếu Sở Hưu dốc toàn lực xuất thủ, y có thể giao thủ vài chiêu với mấy vị trên Chí Tôn Bảng.
Những người khác thấy Sở Hưu lại đứng đó hấp thu lực lượng trên ma văn, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Người bên tông môn Chính đạo lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ sợ Sở Hưu làm loạn ở đây khiến cho đầm lầy phát nổ, khiến lão tổ tông của bọn họ nổ chết.
Khi thấy đầm lầy không có vấn đề gì, mọi người mới thở phào một hơi.
Nhưng sau đó sắc mặt mọi người ở đây đều trầm xuống, không thể để Sở Hưu tiếp tục hấp thu như vậy!
Rốt cuộc lực lượng trong ma văn này mạnh tới mức nào? Bọn họ có thể cảm giác được. Kết quả Sở Hưu lại hấp thu loại lực lượng này, thật quá kinh khủng.
Nếu để y hấp thu toàn bộ lực lượng trong một ma văn, vậy y sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Đám người Chính đạo đã không dám nghĩ thêm, Lăng Vân Tử nói thẳng: “Động thủ! Ngăn cản Sở Hưu!”
Vừa dứt lời, Thuần Dương Cương Khí nóng rực tỏa ra quanh thân thể Lăng Vân Tử, thân hình lập tức lao tới.
Thương Thiên Lương thở dài một tiếng, lần này mình tới đây lại là làm tay chân cho Sở Hưu, đúng là số khổ.
Đến giờ hắn vẫn chẳng được chút lợi lộc nào, chỉ có làm tay chân cho Sở Hưu.
Nhưng nên xuất thủ thì vẫn phải xuất thủ, Thương Thiên Lương xuất quyền đánh ra, ma khí quanh người hội tụ thành gió bão cuốn tới. Lúc này Thương Thiên Lương lại có chút phong độ của kiêu hùng Ma đạo.
Thật ra trong võ đạo truyền thừa của Thương Thiên Lương, ngoài kỹ xảo chém giết cận chiến còn có không ít võ đạo mượn lực lượng của thiên địa.
Trong Nguyên Thủy Ma Quật này thứ tồn tại nhiều nhất là những ma khí mãnh liệt, cho nên Thương Thiên Lương vừa ra tay cũng là ma diễm ngập trời.
Lăng Vân Tử cau mày, khí trong tay điểm ra. Chỉ trong chớp mắt, tựa như có vầng mặt trời hàng lâm, một điểm sáng thuần dương chiếu rọi Nguyên Thủy Ma Quật đen kịt, cách xa hơn mười dặm cũng có thể chứng kiến.
Hai chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao thủ, uy thế chẳng khác nào hủy thiệt diệt địa.
Hơn nữa lần này Thương Thiên Lương không rơi xuống hạ phong, ngược lại còn đánh qua đánh lại với Lăng Vân Tử.
Sau khi giao thủ với Sở Hưu lần trước, bị Sở Hưu chém tan tâm ma, Lăng Vân Tử mới bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Chương 1294 Vây công 2
Có thể nói bây giờ hắn mới ổn định lại cảnh giới này mà thôi, là người ‘trẻ tuổi’ nhất trong cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tích lũy căn cơ chưa sâu.
Hơn nữa động thủ trong Nguyên Thủy Ma Quật thì xung quanh đều là ma khí âm trầm, cho dù Lăng Vân Tử là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, hắn cũng không hợp với khí tức xung quanh, đương nhiên sức chiến đấu suy giảm rất nhiều. Ngược lại Thương Thiên Lương không phải băn khoăn như vậy.
Cho nên càng đánh thì Thương Thiên Lương càng chiếm ưu thế, cuối cùng không chỉ ngươi tới ta lui, thậm chí còn có vẻ áp đảo Lăng Vân Tử.
Nhưng những người khác không được lạc quan như vậy.
Các võ giả Chính đạo lao tới, đương nhiên đám người Ngụy Thư Nhai không thể hấp thu ma khí nữa, buộc phải ra tay.
Ngụy Thư Nhai ngăn cản Hư Vân, đám người Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên cũng ra tay chống cự, nhưng khổ nỗi phe đối diện quá đông.
Đặc biệt là bên phía Hư Vân, Ngụy Thư Nhai không chống được bao lâu.
Dù sao Hư Vân cũng đã đứng trên đỉnh của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu bây giờ thể lực của Ngụy Thư Nhai còn đang ở mức đỉnh phong, cho dù lão không đánh được Hư Vân nhưng cũng có thể giao chiến với Hư Vân trong một thời gian. Nhưng bây giờ, hắn lại không cản được mấy chiêu.
Lúc này những kẻ trong nhánh Ma đạo không những không ra tay giúp đỡ, ngược lại trong mắt bọn họ còn có sắc thái lạ.
Chẳng phải lúc trước Sở Hưu lớn lối lắm à? Càn rỡ lắm cơ mà? Bây giờ cũng bị người ta đè xuống đất đánh cho thôi.
Bọn họ không hứng thú đi giúp Sở Hưu, ngược lại bọn họ rất hứng thú với lực lượng trong ma văn.
Thấy Sở Hưu đứng đó hấp thu lực lượng của ma văn, một võ giả cảnh giới Chân Đan chạy tới một bên, phía đó cũng có một ma văn. Hắn định học theo Sở Hưu, hấp thu lực lượng trong đó.
Kết quả hắn vừa động thủ, chỉ trong nháy mắt thôi, ma khí cuồng bạo tới khủng khiếp đột ngột bộc phát. Không tới một giây sau võ giả kia đã bị ma khí cuồng bạo đánh nát, không còn xương cốt!
Tất cả mọi người đều run sợ, e là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không chịu nổi loại lực lượng này bộc phát.
Lại nhìn sang phía Sở Hưu, tuy mọi người không biết Sở Hưu làm thế nào gánh vác được lực lượng đó bộc phát, nhưng trước mắt có nhiều ma văn như vậy, chỉ có ma văn mà Sở Hưu đang hấp thu là an toàn nhất.
Ánh mắt một số võ giả Ma đạo ở đây lộ vẻ tham lam, nhưng không ai ra tay.
Một là những người trong Chính đạo vẫn còn ở đây, bọn họ không giúp Sở
Hưu thì thôi, giờ còn bỏ đá xuống giếng thì có vẻ không ổn lắm.
Đương nhiên quan trọng nhất là bọn họ sợ sau này Sở Hưu sẽ trả thù.
Lúc này Tư Đồ Khí chớp mắt, hắn không ra tay, ngược lại kích động một võ giả tán tu Ma đạo khác là Hàn Thu Hồng xuất thủ.
Hàn Thu Hồng quanh năm ẩn cư trong khu vực Tây Sở, tình nghĩa với Tư Đồ Khí cũng không tệ. Quan trọng nhất là trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu.
Tư Đồ Khí đã bị Sở Hưu giáo huấn vài lần, cũng biết Lý Thu Dịch chết trong tay Sở Hưu. Không thể không nói, hắn cảm thấy e ngại về Sở Hưu, cho nên lần này hắn không định làm chim đầu đàn.
Tư Đồ Khí không dám làm chim đầu đàn, đương nhiên phải kích động người khác đi làm thay.
Hàn Thu Hồng là một lão già mặc áo xanh xanh đỏ đỏ, hắn vốn không phải người Trung Nguyên mà là người Miêu Cương.
Người Miêu Cương rất ít khi ra khỏi Tây Sở, Hàn Thu Hồng không hứng thú với nhánh Ẩn Ma, càng không hứng thú gia nhập Minh Ma, thậm chí hắn còn có một chút thù hận nho nhỏ với Bái Nguyệt Giáo. Cho nên phần lớn thời giờ, thậm chí hắn còn ít khi ra khỏi địa bàn của mình, đừng nói tới đi vào Trung Nguyên, đấu đá với những người khác.
Nhưng Hàn Thu Hồng có không giỏi chuyện đấu đá với người khác thì cũng không phải là kẻ ngốc, nghe vậy hắn trực tiếp hỏi ngược lại: “Trong giới Ma đạo ngươi nổi tiếng hơn ta nhiều, sao ngươi không tự nói?”
Tư Đồ Khí ra vẻ khổ sở nói: “Hàn huynh, ngươi cũng thấy thái độ của tên Sở Hưu đối với ta rồi mà, trước đây chúng ta từng có thù hận.
Ngươi không phải người của nhánh Ẩn Ma chứ ta còn muốn sống trong nhánh Ẩn Ma.
Bây giờ nhánh Ẩn Ma đã không phải nhánh Ẩn Ma trước kia nữa, Sở Hưu thế lớn, những người khác chỉ là đống cát, không đấu nổi với Sở Hưu.
Trước kia Ngụy lão còn khá công bằng, nhưng bây giờ ngươi nhìn xem, Ngụy lão đã thiên vị Sở Hưu tới mức nào rồi?
Bây giờ nếu ta mở miệng, chắc chắn sau này tên Sở Hưu kia sẽ nhắm vào ta.”
Thấy Tư Đồ Khí ra vẻ thê thảm, Hàn Thu Hồng vẫn không bị mắc lừa, hắn chỉ cười lạnh nói: “Ta mà nói thì tên Sở Hưu kia sẽ không nhắm vào ta chắc?”
Tư Đồ Khí chỉ vào ma văn nói: “Hàn huynh, ngươi nhìn xung quanh xem, có ai không hứng thú với ma văn kia?
Ngươi chỉ cần hô một tiếng, chắc chắn những người khác sẽ làm theo. Luật pháp không trách số đông, chẳng lẽ một mình tên Sở Hưu kia có thể giết sạch mọi người trong Ma đạo hay sao?
Hơn nữa ngươi không phải võ giả Trung Nguyên, càng không võ giả nhánh Ẩn Ma, sau khi được lợi ngươi trực tiếp trốn về Miêu Cương là được. Chẳng lẽ tên Sở Hưu kia còn đuổi tới Miêu Cương hay sao?”
Nghe Tư Đồ Khí nói vậy, Hàn Thu Hồng cũng thấy động tâm.
Lúc này Tư Đồ Khí lại thêm một mồi lửa: “Hàn huynh, ta nghe nói ngươi chuẩn bị luyện chế kỳ cổ Thiên Niên Trùng. Thứ này không chỉ hao tổn tâm huyết, còn có yêu cầu rất cao đối với tu vi bản thân, bằng không chỉ sơ sót một chút thôi là căn ngược lại bản thân.
Nếu ngươi hấp thu chỗ ma khí đó, khiến cho căn cơ tu vi tiến bộ thêm một bậc, chẳng phải sẽ chắc chắn hơn à?”
Tư Đồ Khí lại chỉ những người khác: “Hàn huynh, ngươi cũng thấy đấy. Không ai mở miệng, không có người dẫn đầu thì đám người này sẽ tuyệt đối không động thủ.
Còn đợi thêm nữa thì Sở Hưu sẽ hấp thu toàn bộ lực lượng của một ma văn, khi đó sẽ không còn cơ hội.”
Bị Tư Đồ Khí kích động như vậy, lại thêm lợi ích mê hoặc, Hàn Thu Hồng còn không hiểu mấy về Sở Hưu, hắn bèn cắn răng một cái, đứng ra nói: “Chư vị, Nguyên Thủy Ma Quật là của tất cả mọi người trong Ma đạo chúng ta chứ không phải của riêng tên Sở Hưu kia.
Lúc trước tên Sở Hưu kia uy hiếp chúng ta, không cho chúng ta cứu viện các tiền bối Ma đạo, vậy thì cũng thôi, dù sao trong đó không có tổ tiên của chúng ta.
Nhưng bây giờ tên Sở Hưu kia còn vọng tưởng độc chiếm ma văn này, sao chúng ta lại phải nhịn?”
Hàn Thu Hồng vừa dứt lời đã lập tức lao lên trước nhất.
Con người luôn có tâm lý mù quáng, nếu không có Hàn Thu Hồng dẫn đầu, chưa chắc những người khác đã ra tay.
Nhưng bây giờ thấy Hàn Thu Hồng đã động thủ, có đắc tội với Sở Hưu thì cũng là hắn đắc tội trước, những người khác cũng đỡ băn khoăn.
Trong nhánh Ma đạo, chỉ có số ít như Tần Triều Tiên là không ra tay.
Tần Triều Tiên là vì tính cách bản thân, Xích Luyện Ma Tông tự thành một phái, không muốn đắc tội với đám người Sở Hưu nhưng cũng không muốn tiếp cận với bọn họ.
Còn những người khác, tuy bọn họ không phải thuộc hạ của Sở Hưu nhưng lại có chút giao tình với Ngụy Thư Nhai. Thời điểm này mà bảo bọn họ bỏ đá xuống giếng, bọn họ không làm được.
Chương 1295 Bỏ đá xuống giếng
Lúc này Sở Hưu vẫn hấp thu ma khí mãnh liệt kia, thấy người của Ma đạo định ra tay hãm hại mình, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ý lạnh.
Lúc trước y cũng đã đoán, chắc chắn đám người này sẽ không ngồi yên một chỗ.
Tông môn Chính đạo còn để ý tới thể diện, nhưng đứng trước lợi ích thì người của Ma đạo nói trở mặt là trở mặt ngay.
Lúc trước thái độ của Sở Hưu bá đạo như vậy một phần là vì y đã có tư cách hành xử bá đạo, một phần khác là y muốn dùng thái độ bá đạo này để chấn nhiếp kẻ khác.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ hiệu quả không được tốt.
Nếu chấn nhiếp có tác dụng, trên giang hồ đã chẳng có nhiều chém giết như vậy.
Đứng trước lợi ích, vẫn là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
Vốn dĩ bên phía Sở Hưu đã ngăn cản hết sức khó khăn, lúc này đám võ giả Ma đạo bỏ đá xuống giếng, đám người Lã Phụng Tiên thật sự không gánh nổi.
“Các ngươi muốn chết à!”
Sở Hưu đột nhiên quát lên một tiếng, một tay phất lên, ma khí trong ma văn bị y hút vào tay, ma khí cuồng bạo sôi trào, như một cây trường thương quét ngang ra.
Hầu hết các võ giả ở đây đều không yếu, đặc biệt là đám người tới động thủ với Sở Hưu, ai cũng có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Tuy trước đó bọn họ chưa từng liên thủ, nhưng lúc này cùng đối phó với Sở Hưu, mọi người cùng thể hiện thực lực. Cương khí ầm ầm bộc phát, phối hợp cũng khá ăn ý, gần như đồng thời ngăn cản ma khí cuồng bạo đó.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ma khí tiêu tán, ánh mắt đám người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Sở Hưu đúng là quái vật, không ngờ lực lượng của y đã cường đại tới mức này?
Sở Hưu vừa thu nạp ma khí trong ma văn, tuy có người quấy rầy khiến cho y không thể hấp thu toàn bộ, nhưng chỉ hấp thu một phần cũng đủ khiến lực lượng của Sở Hưu mạnh thêm ba phần.
Ma khí lưu chuyển trong mắt Sở Hưu, nhìn sang bốn phía.
Y đang tìm Hàn Thu Hồng, y không nhận ra người này nhưng nếu đã đứng ra làm chim đầu đàn, vậy phải chuẩn bị để trả giá khi làm chim đầu đàn!
Hàn Thu Hồng trong đám người vừa thấy Sở Hưu đã lập tức run rẩy, trong lòng chửi mắng Tư Đồ Khí không thôi.
Chẳng phải đã nói luật pháp không trách số đông à? Sao Sở Hưu còn nhìn chằm chằm vào mình?
Ma khí trong tay lưu chuyển, trường cung ma khí ngưng tụ trong tay Sở Hưu, Diệt Tam Liên Thành Tiễn trực tiếp bắn về phía Hàn Thu Hồng, ngọn lửa diệt thế cháy hừng hực, lực lượng đó khiến người khác kinh hãi không thôi.
"Cứu ta!"
Hàn Thu Hồng hét lớn, đối mặt với mũi tên danh chấn giang hồ mà Độc Cô Duy Ngã từng sử dụng, bây giờ tới tay Sở Hưu vẫn là danh chấn giang hồ; hắn không có dũng khí chống đỡ.
Những người khác trong Ma đạo đều không phải kẻ ngốc, nếu lúc này bọn họ còn đứng nhìn Hàn Thu Hồng bị Sở Hưu giết chết, đến cuối cùng bị Sở Hưu lần lượt đánh gục, vậy chỉ trách bọn họ quá ngốc.
Cho nên ngay lúc Sở Hưu xuất thủ, có vài người cũng ra tay ngăn cản.
Côn Mạc xuất thân Tây Vực, ma công của hắn mang đặc điểm võ kỹ của Tây Vực, đó là vô cùng kỳ quái.
Ma diễm màu đỏ bốc lên, thậm chí trong đó còn có ma thần gầm rú.
Tuy ma hỏa kia lập tức bị Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu bắn nổ, nhưng ma hỏa vẫn lưu lại trên mũi tên, tuy không thể hủy diệt ngọn lửa diệt thế nhưng lại không ngừng hấp thu lực lượng trong đó.
Tư Đồ Khí thì cầm một thanh loan đao, loan đao kia được chế từ xương trắng, chém ra một đao. Quỷ khí lạnh lẽo xen lẫn theo ma khí vô biên giáng xuống, va chạm với Diệt Tam Liên Thành Tiễn, tuy vô số quỷ vật âm tà bị phá tan nhưng vẫn hấp thu một lần lực lượng của mũi tên đó.
Nhưng dọc theo đao vừa rồi, ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu lại lao thẳng về phía Tư Đồ Khí. Tư Đồ Khí vội vàng lui lại phía sau, khí thế trên người bộc phát, dốc toàn lực ngăn cản ngọn lửa diệt thế.
Chứng kiến mũi tên của Sở Hưu đã tới trước mặt, Hàn Thu Hồng gầm lên một tiếng, cương khí trên người tràn vào trường bào màu xanh xanh đỏ đỏ. Chỉ trong chớp mắt, vô số cổ trùng lấp lóe hào quang màu vàng đã hiện lên, chạm vào Diệt Tam Liên Thành Tiễn, không ngờ lại tạo thành tiếng nổ như sắt thép va chạm.
Tuy mũi tên của Sở Hưu đã bị Côn Mạc và Tư Đồ Khí triệt tiêu phân nửa uy lực, nhưng Hàn Thu Hồng vẫn không dễ gì đỡ được.
Sau mũi tên này, số Kim Cương Cổ mà Hàn Thu Hồng chăn nuôi cẩn thận đã chết mất phân nửa, chuyện này khiến hắn đau xót không thôi.
Nhưng vẫn chưa hết, Sở Hưu như đã nhắm thẳng vào Hàn Thu Hồng, thân hình trực tiếp lao về phía hắn.
Một võ giả tán tu Ma đạo ra tay chặn đường, chỉ trong chớp mắt ma âm truyền tới tai, thậm chí khiến cho không gian xung quanh cũng chấn động kịch liệt.
Nhưng một khắc sau, quanh người Sở Hưu đã tỏa ra phật quang vô tận,
pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện, trấn tà hàng ma. Một chưởng ầm ầm giáng xuống, đánh cho võ giả Ma đạo kia hộc máu lui lại phía sau.
Ngay lúc này, thân hình Côn Mạc lại xuất hiện sau lưng Sở Hưu một cách quỷ dị. Ma diễm đỏ tươi vô biên dâng trào, cháy rực, trực tiếp thiêu đốt pháp tướng Đại Nhật Như Lai của Sở Hưu.
Nhưng ngay tiếp theo, pháp tướng Đại Nhật Như Lai vốn tỏa ra phật quang rực rỡ sau lưng Sở Hưu lại lập tức chuyển hóa thành Đại Hắc Thiên Ma Thần hừng hực lửa đen.
“Ngươi cũng chơi lửa? Nhưng ánh đom đóm mà dám tranh sáng với mặt trời?”
Chỉ trong chớp mắt, màu đen bùng lên trên con mắt của Đại Hắc Thiên Ma Thần, đó là một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Màu đen vốn là không có ánh sáng, nhưng ánh sáng đen trong con mắt thứ ba của Đại Hắc Thiên Ma Thần lại cực kỳ chói mắt.
Ngọn lửa diệt thế vô biên bao phủ lấy Côn Mạc. Chớp mắt sau cái gọi là ma diễm cũng lụi tàn, hắn kêu lên một tiếng, nói một đống từ Tây Vực rồi kinh hãi né sang một bên, chống lại ngọn lửa diệt thế đang ăn mòn.
Đánh liền hai người, uy thế của Sở Hưu khiến người ta kinh ngạc.
Bên phía Tư Đồ Khí, lưỡi loan đao bằng xương trắng cắm dưới đất, tay hắn niết ấn quyết, vô số oan hồn ác quỷ giãy dụa chui khỏi mặt đất, kéo lấy nguyên thần Sở Hưu, ý đồ ngăn cản y.
“Mau mau ra tay!”
Tư Đồ Khí hét lên với những người khác, định nhân cơ hội Sở Hưu đang bị kiềm chế hạ gục y.
Hai võ giả Ma Thiên Cảnh lập tức lao về phía Sở Hưu, nhưng ngay sau đó Sở Hưu lại cười ha hả, vung chiến đao trong tay. Tất cả như ngưng bặt giữa không trung, một khắc sau bất luận yêu ma quỷ quái, bí pháp kỳ dị gì cũng bị đao này của Sở Hưu hủy diệt!
Cho nên lão già mũi ưng kia vẫn dùng giọng điệu ngạo nghễ nói: “Lão phu là đại trưởng lão của Quỷ Vương Tông, Tư Vô Nhai. Bây giờ Quỷ Vương Tông của ta ra sao rồi? Có lên đứng đầu Ma Đạo Bát Đại Phái không?”
Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh truyền âm giải thích: “Năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo chưa quật khởi, trong Thất Tông Bát Phái, thế lực Ma đạo rất phức tạp, cho nên Thất Tông là chỉ tông môn Chính đạo, còn toàn bộ Bát Phái đều là tông môn Ma đạo.
Sau này Côn Luân Ma Giáo gần như thống nhất Ma đạo, chín thành thế lực ma đạo quy thuận Côn Luân Ma Giáo, cho nên gọi là Ma Đạo Bát Đại Phái không thích hợp. Phong Mãn Lâu bèn sửa lại, biến thành Thất Tông Bát PHái.”
Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, y đột nhiên cảm thấy cái tên Quỷ Vương Tông quen quen!
Sở Hưu cười lạnh một tiếng: “Còn nói đứng đầu Ma đạo? Bị nhốt tám trăm năm, Quỷ Vương Tông các ngươi đã sớm đoạn tử tuyệt tôn rồi!”
Tư Vô Nhai nghe vậy sững sở sau đó nổi giận hét lớn: “Không thể nào! Năm xưa Quỷ Vương Tông ta cường đại như vậy, thậm chí có chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền trấn thủ, làm sao mới qua tám trăm năm đã bị hủy diệt?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì mạnh lắm à? Các ngươi đã gặp Độc Cô Duy Ngã, vậy từng nghe tới Côn Luân Ma Giáo chưa?”
Tư Vô Nhai và đám người hai bên Chính Ma bị nhốt ở đây đều sửng sốt, Côn Luân Ma Giáo? Chẳng phải Côn Luân Sơn là địa bàn của Thiên Môn à? Sao lại xuất hiện một Ma Giáo?”
Sở Hưu cười ha hả nói: “Tám trăm năm qua, thương hải tang điền, đều thành một lũ ếch ngồi đáy giếng rồi!”
Sở Hưu nhìn Tư Vô Nhai lạnh nhạt nói: “Giang hồ hiện giờ không phải giang hồ tám trăm năm trước, đã thành ếch ngồi đáy giếng thì ngoan ngoãn nghe lời một chút. Ta rất không thích có kẻ nói chuyện với ta bằng giọng điệu ra lệnh.
Đúng rồi, nhắc tới Quỷ Vương Tông ta cũng nhớ ra, hình như đám đồ tử đồ tôn cuối cùng của Quỷ Vương Tông chết ngay trên tay ta!”
Tư Vô Nhai nghe vậy sửng sốt, sau đó gào thét điên cuồng: “Tiểu bối đáng chết! Lão phu sẽ giết ngươi, lấy nguyên thần của ngươi luyện thành oán quỷ!”
Sở Hưu cũng chẳng bận tâm, dù sao y cũng không thả đám người này ra.
Ngoài việc y ngứa mắt với mấy lão già cậy già lên mặt này còn vì thân phận của đám người.
Các thế lực như Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đều ở đây, thả đám người Viên Quảng ra cũng là tăng cường thực lực của bọn họ.
Nhưng những võ giả như Tư Vô Nhai thì sao? Tám trăm năm qua Ma đạo đã thay đổi tới long trời lở đất, có lẽ chín phần mười số võ giả Ma đạo kia đã không thể tìm lại tông môn của mình.
Quan trọng nhất là, rất có thể tông môn của bọn họ bị Côn Luân Ma Giáo tiêu diệt.
Dù sao khi Côn Luân Ma Giáo quật khởi đã giết rất nhiều người trong Chính đạo, nhưng vì thống nhất Ma đạo, bọn họ cũng giết không ít người.
Hơn nữa năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã đã từng tới, thấy bọn họ, cũng lấy đi Tiên Thiên Ma Châu trong tay bọn họ.
Với thực lực của Độc Cô Duy Ngã hoàn toàn có thể thả người ra rồi xử lý đám người Chính đạo, nhưng hắn không làm vậy. Hiển nhiên cái miệng thối của đám người Tư Vô Nhai đã đắc tội với Độc Cô Duy Ngã, cho nên Độc Cô Duy Ngã không buồn quan tâm tới bọn họ, để mặc họ ở đây tự sinh tự diệt.
Rốt cuộc tính cách của Độc Cô Duy Ngã ra sao, Sở Hưu cũng không hiểu nhiều, nhưng người mà Độc Cô Duy Ngã ngứa mắt thì y cũng ngứa mắt.
Dù sao mình cũng không thể sử dụng được, thế thì cứ để đám người này tự sinh tự diệt ở đây thôi.
Đám người Tư Vô Nhai nhận ra Sở Hưu khó đối phó, bọn họ cũng không có cách nào, mình không ra ngoài được, có uy hiếp thế nào cũng vô dụng.
Cho nên đám người Tư Vô Nhai trực tiếp đưa mắt nhìn sang các võ giả khác trong nhánh Ma đạo: “Nếu ai thả ta ra nơi này, chúng ta sẽ tặng cho hắn rất nhiều lợi lộc!
Cho dù tông môn của chúng ta không còn tồn tại, trên người chúng ta vẫn còn đủ loại tài nguyên tích cóp được!”
Vừa nói xong câu này, đám võ giả Ma đạo ở đây đã động tâm.
Những võ giả Ma đạo bị nhốt ở đây từng là trưởng lão các đại phái, thậm chí là tông chủ, đều là kiêu hùng trong Ma đạo!
Khi đó tuy Ma đạo chưa xưng bá giang hồ như Côn Luân Ma Giáo lúc huy hoàng nhất nhưng cũng không nghèo túng như bây giờ, chắc chắn vốn liếng rất phong phú.
Sở Hưu không cần những thứ này, không quan tâm, nhưng lại rất thu hút bọn họ.
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại đưa mắt đảo qua đám võ giả Ma đạo, lạnh lùng nói: “Chư vị, hôm nay nếu ai dám thả mấy lão già này ra, vậy đừng trách ta không nể tình.
Tông môn Chính đạo đang ở bên cạnh quan sát, ta thật sự không muốn giết, người mình!”
Y vừa nói xong, trong lòng mọi người ở đây lập tức phát lạnh.
Những người từng quen biết với Sở Hưu không thấy có gì bất ngờ, nhưng
những người chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu lại lộ vẻ không thể tin nổi.
Từng nghe tên Sở Hưu này hành xử điên cuồng, trước bọn họ còn không tin, bây giờ nhìn lại, tên Sở Hưu này vốn chính là kẻ điên!
Bọn họ không hề nghi ngờ chuyện Sở Hưu dám ra tay giết người, vừa rồi ngay trước mặt đám võ giả Đại Quang Minh Tự, Tư Đồ Khí chỉ nói mỉa Sở Hưu một câu, y đã lập tức động thủ. Từ điểm này có thể nhận ra tính khí của Sở Hưu.
Nhưng có vài người vẫn hơi bất mãn: “Sở đại nhân, những người này đều là tiền bối trong nhánh Ma đạo chúng ta, thả bọn họ ra cũng là tăng cường thực lực của Ma đạo ta, sao lại không được?”
Nói đoạn, đám người kia còn đưa mắt nhìn sang Ngụy Thư Nhai. Bọn họ biết Ngụy Thư Nhai là người quan tâm tới nhánh Ẩn Ma nhất, nếu có cơ hội tăng cường thực lực nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Nhưng đối diện với ánh mắt của mọi người, Ngụy Thư Nhai lại coi như không thấy.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Ẩn Ma là ma, Minh Ma là ma, đám người này là người của tám trăm năm trước, thả bọn chúng ra thì là người của nhánh Ẩn Ma hay người của Minh Ma?
Độc Cô giáo chủ từng tới nơi này, nếu hắn đã không thả người, đương nhiên ta cũng không thả.
Có những lời ta chỉ nói một lần thôi. Nếu ai coi lời ta nói như gió thoảng qua tai, vậy đừng trách ta coi đầu hắn như quả bóng.”
Bị Sở Hưu uy hiếp trắng trợn như vậy, gương mặt mọi người ở đây đều lộ vẻ giận dữ.
Trong những người này có những người cũng là đại lão trong nhánh Ẩn Ma. Bọn họ còn nhớ năm xưa khi nhánh Ẩn Ma nghị sự, Sở Hưu còn không có tư cách ngồi ghế, chỉ có thể đứng sau lưng Ngụy Thư Nhai, nghe theo chỉ huy.
Kết quả không biết từ lúc nào Sở Hưu đã có thực lực như vậy, có thế lực như vậy; còn có thể dùng sức một mình mình đối chọi với toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Nhìn Thương Thiên Lương, lại nhìn đám thuộc hạ của Sở Hưu, bây giờ đã không phải Sở Hưu cần nhánh Ẩn Ma mà là nhánh Ẩn Ma cần Sở Hưu.
Những người ở đây không ai là ngu ngốc, không ai muốn trở mặt với Sở Hưu vào lúc này, cho dù trong lòng bọn họ rất oán hận và bất mãn nhưng cũng phải nhịn.
Chương 1292 Ếch ngồi đáy giếng
Đám người Tư Vô Nhai thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ, tám trăm năm qua đi, toàn bộ giang hồ hay nên nói là nhánh Ma đạo sao lại trở nên rối loạn như vậy?
Tuy bọn họ bị nhốt dưới đầm lầy, tất cả lực lượng bị phong tỏa, bao gồm cả năng lực cảm giác, cho nên bọn họ không thấy được thực lực của Sở Hưu. Nhưng cứ nhìn tướng mạo của Sở Hưu là biết, chắc chắn là võ giả thế hệ trẻ.
Kết quả một người trẻ tuổi như vậy lại ép cho một đám lão nhân Ma đạo không dám nói lời nào, chẳng lẽ bây giờ Ma đạo trong giang hồ đã loạn tới mức này?
Bên phía Đại Quang Minh Tự thấy vậy cũng chẳng có cách nào, thậm chí bọn họ còn hy vọng mâu thuẫn nội bộ trong nhánh Ẩn Ma có thể bớt đi một chút, như vậy cũng tiện cho họ thả đám người Viên Quảng ra.
Viên Quảng kinh ngạc nói: “Nếu người này không chịu ra tay, vậy các ngươi cứ tùy tiện tìm võ giả Ma đạo mà các ngươi quen ra tay là được, sao cứ nhất quyết phải nhờ hắn? Chẳng lẽ tất cả những võ giả Ma đạo đi vào Nguyên Thủy Ma Quật lần này đều là thuộc hạ của người trẻ tuổi kia?”
Hư Ngôn nghe vậy sửng sốt: “Quen biết võ giả Ma đạo? Đại Quang Minh Tự ta không đội trời chung với Ma đạo, sao lại có chuyện quen biết với võ giả Ma đạo? Cấu kết với Ma đạo là tối kỵ trong tối kỵ!”
Viên Quảng nghe vậy càng kinh ngạc: “Chỉ là tìm người quen thôi mà, trao đổi lợi ích là được, đâu phải bán đứng lợi ích tông môn, sao lại thành tối kỵ?”
Hai người chênh lệch tám trăm năm, quan điểm sống khác biệt rất lớn. Nguyên nhân của chuyện này chính là Độc Cô Duy Ngã và Côn Luân Ma Giáo.
Từ xưa tới nay, ba nhánh Đạo Phật Ma chưa bao giờ chung sống hòa bình, cho nên ba bên đánh giết lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng trong giang hồ tám trăm năm trước, mọi người không đến mức vừa gặp mặt đã như thấy kẻ thù giết cha trực tiếp xông tới đánh đánh giết giết.
Vì khi đó phân bổ lực lượng giữa ba nhánh Đạo Phật Ma hết sức đồng đều, vừa đấu đá lại vừa kiềm chế, cho nên tổn thất rất ít.
Nhưng sau khi Độc Cô Duy Ngã xuất thế, hắn lại phá bỏ thế cân bằng này.
Côn Luân Ma Giáo độc bá giang hồ, uy thế ma diễm ngập trời khiến người người sợ hãi.
Sau khi trải qua thời đại đó, không ai muốn nó trở lại một lần nữa, cho nên từ tám trăm năm trước, ba nhánh Đạo Phật Ma tuy vẫn đối lập nhưng lại là hai nhánh Đạo Phật liên thủ chèn ép nhánh Ma đạo, biến thành Chính Ma đối lập. Quan hệ hai bên cực kỳ mẫn cảm.
Dương nhiên đám người Viên Quảng không biết chuyện này, Hư Ngôn tốn bao công sức mới tóm tắt cho họ hiểu chuyện này, khiến Viên Quảng vừa thấy
mất mát vừa bó tay.
Người trong nhà đã tìm được bọn họ, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không thể cứu bọn họ, đây là chuyện rất khó xử.
Cho nên Hư Ngôn đành phải nói: “Sư tổ đừng nóng ruột, cùng lắm thì chúng ta bắt một đệ tử Tà Cực Tông hay Ngũ Độc Giáo, bắt bọn họ chặt đứt trận pháp.”
Thấy hòa thượng Đại Quang Minh Tự đang nghĩ cách giúp đỡ mình, đám người Tư Vô Nhai đành phải quay sang chửi bới Sở Hưu.
Đương nhiên bọn họ có mắng cũng chẳng tác dụng gì, vì chỉ cần bị nhốt dưới đáy đầm lầy, bọn họ như người thực vật, trên người chỉ có miệng với đầu óc, những thứ khác đều không dùng được.
Người khác còn đang đứng đây đắn do, Sở Hưu đã dẫn người rời khỏi.
Vừa đi, Sở Hưu vừa nói: “Tạm thời không cần tìm dấu chân mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, đi đọc ma văn, tìm căn nguyên của chúng.”
Lục Giang Hà sửng sốt: “Chẳng phải ngươi nói không đi cứu đám người kia còn?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên ta không định cứu bọn chúng, cứ nhìn thái độ là biết, có cứu ra cũng là phiền toái.
Ta cảm thấy hứng thú với ma văn trời sinh kia hơn.
Những ma văn này do thiên địa tạo thành, lực lượng trong đó cực kỳ tinh khiết, thu nạp bọn chúng sẽ có lợi ích khó mà tưởng tượng nổi.”
Thương Thiên Lương ở bên cạnh hừ lạnh nói: “Đúng là không tưởng tượng nổi, ngươi sẽ bị lực lượng khổng lồ đó nổ chết!
Ngươi cũng thấy lực lượng trong đầm lầy rồi đấy, thậm chí có thể ngưng đọng thời gian. Cho dù ngươi chỉ rút lực lượng trong một ma văn thôi cũng có thể khiến ngươi phát nổ, thậm chí lão phu cũng không dám làm thế.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không tiêu hóa được thì trấn áp thôi.”
“Ngươi lấy gì mà đòi trấn áp?”
“Trấn ma đương nhiên phải dùng Phật pháp, dù sao ta cũng là người từng đọc kinh phật.”
Sau khi dứt lời, quanh người Sở Hưu hiện lên pháp tướng trang nghiêm, phật quang nóng rực bao phủ lấy y. Sở Hưu đứng giữa đám võ giả Ma đạo như Ngụy Thư Nhai, chẳng khác nào tên phản đồ lẩn trong nhánh Ẩn Ma.
Thương Thiên Lương kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lại hừ lạnh nói: “Cho dù ngươi dùng võ công Phật môn trấn áp nhưng ngươi không nghĩ tới chuyện sức mạnh của hai bên Phật Ma xung đột trong cơ thể ngươi à?
Lấp đi không bằng khai thông, nếu lực lượng của ma khí này rất yếu, ngươi hoàn toàn có thể trấp áp rồi chậm rãi luyện hóa.
Nhưng lực lượng trong một ma văn đã cường đại như vậy, càng trấn áp càng nguy hiểm.
Sở Hưu chậm rãi nói: “Lấp đi không bằng khai thông, đương nhiên ta hiểu đạo lý này. Đạo pháp tự nhiên, không chặn nổi thì dùng lực lượng đạo uẩn lưu chuyển, khiến nó tản ra trong thiên địa là được. Dù sao lực lượng của ma văn mạnh như vậy, không lo lãng phí.
Nói đoạn, từng luồng đạo uẩn xoay chuyển trong tay Sở Hưu, đây lại là pháp môn Đạo gia chính tông nhất.
Thương Thiên Lương trợn tròn hai mắt không nói gì, hắn quên Sở Hưu là người hiếm có trên giang hồ có thể tu luyện võ công ba nhánh Đạo Phật Ma tới cực hạn.
Bản thân ba nhánh Đạo Phật Ma đã là trăm sông đổ về một biển, một loại lực lượng không làm được, nhưng ba loại lực lượng hợp nhất thì không thành vấn đề.
Quay đầu nhìn lại, lúc này đám người Chính đạo còn đang dây dưa tìm cách cứu người với làm thân, tìm lão tổ nhà mình.
Những võ giả Ma đạo khác cũng đang đắn đo, không biết rốt cuộc mình có nên cứu bọn họ không? Sau khi cứu được liệu có chịu được cái giá khi đắc tội với Sở Hưu không?
Nhân lúc này, đám người Sở Hưu đi dọc theo ma văn tới cách chỗ đó hơn mười trượng mới tìm được căn nguyên của ma văn.
Cột đá như xiềng xích kéo dài tới một hang động mang theo ánh đen vô tận, đây cũng là căn nguyên của ma văn.
Rút ra lực lượng trong ma văn không phải chặt đứt, cho nên cũng không thả đám người trong đầm lầy kia ra. Còn về phần Sở Hưu rút ra lực lượng có ảnh hưởng tới cân bằng của ma khí trong đầm lầy hay không, có khiến đám người kia nổ chết không? Cái này thì Sở Hưu không quan tâm.
Sở Hưu hít sâu một hơi, kéo dài lực lượng của bản thân tới cột đá ma văn kia. Chỉ trong chớp mắt, một luồng ma khí cường đại đã tuôn ra, khoảnh khắc này hai mắt Sở Hưu đã bị nhuộm thành màu đen kịt.
Nhưng theo luồng lực lượng kia, Sở Hưu lại thấy một hình ảnh mơ hồ.
Không biết bao nhiêu năm trước, cũng có người làm như Sở Hưu, hấp thu lực lượng của ma văn.
Đây chỉ là một bóng lưng nhưng Sở Hưu lập tức nhận ra, người đó chính là Độc Cô Duy Ngã!
Chương 1293 Vây công 1
Trong ma khí vô biên cọ rửa, không ngờ Sở Hưu lại thấy hình ảnh mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại năm xưa, chuyện này khiến y rất sửng sốt.
Nói chính xác hơn hình ảnh này không phải Độc Cô Duy Ngã lưu lại mà bị ma văn ghi lại theo bản năng.
Tuy Sở Hưu cũng không biết nguyên lý là gì, nhưng đây là Nguyên Thủy Ma Quật, có chuyện gì bất thường cũng rất bình thường.
Chỉ có điều, Sở Hưu quan sát kỹ mới phát hiện, dường như mục đích của Độc Cô Duy Ngã khác với mình.
Sở Hưu chỉ chạy vào hút lực lượng của ma văn đi, nhưng Độc Cô Duy Ngã lại chỉ thu nhận một phần lực lượng rồi đứng dậy, như đang nói một mình, thốt lên một câu: “Sai rồi, bản nguyên không ở đây.”
Ma khí như vậy mà Độc Cô Duy Ngã nói thu là thu nói cắt là cắt. Hơn nữa dường như hắn không cần luồng lực lượng này. Có vẻ hắn vào trong Nguyên Thủy Ma Quật là để tìm kiếm một loại bản nguyên gì đó?
Trước đó tất cả mọi người cho rằng Độc Cô Duy Ngã chỉ tình cờ đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, Nguyên Thủy Ma Quật đột nhiên xuất hiện, hắn là giáo chủ ma giáo, đương nhiên phải đi vào trong.
Nhưng bây giờ nhìn lại, từ khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, Độc Cô Duy Ngã đã bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó, một ‘bản nguyên’ đó. Từ đầu hắn đã biết mình cần làm gì.
Đương nhiên bây giờ Sở Hưu cũng không còn sức đâu suy nghĩ xem rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã đang tìm cái gì.
Độc Cô Duy Ngã có thể tùy ý chịu đựng luồng ma khí này, nhưng Sở Hưu lại không làm được.
Cho dù với cường độ cơ thể và cảnh giới của Sở Hưu hiện tại, chỉ sau ba giây, y đã không thể khống chế ma khí này.
Hơn nữa Sở Hưu vẫn khá may mắn, y tình cờ chạm vào ma văn mà Độc Cô Duy Ngã đã rút ra một chút lực lượng, cho nên ma khí xung kích nhỏ hơn nhiều.
Nếu y chọn ma văn khác, y sẽ không thấy cảnh tượng vừa rồi mà còn bị ma khí tích tụ tám trăm năm xung kích, cảm giác sẽ không dễ chịu gì.
Thấy bản thân không thể khống chế ma khí nữa, quanh người Sở Hưu tỏa ra phật quang bừng bừng. Phật quang trấn tà tru ma trấn áp ma khí cuồng bạo trong cơ thể y, khiến nó tuần hoàn trong kinh mạch và đan điền.
Nhưng đúng như Thương Thiên Lương đã từng nói, nếu là bình thường còn đỡ, nhưng bây giờ lực lượng của ma khí quá lớn, công pháp Phật môn trấn áp ma khí nhưng cũng va chạm và bùng nổ trong cơ thể Sở Hưu. Đổi lại là người khác e là đã nổ chết từ lâu.
Nhưng lúc này quanh người Sở Hưu lại có đạo uẩn lưu chuyển, từng luồng khí tức cuồng bạo bị đạo uẩn làm tan rã, hóa thành khí tức tinh khiết nhất lưu chuyển trong cơ thể. Chỉ trong chớp mắt, quanh người Sở Hưu đã có một làn sương đen bao phủ.
Thấy cảnh này, Sở Hưu lập tức nói: “Tập trung bên cạnh ta, hấp thu ma khí này. Chúng là ma khí tinh thuần đã bị ta luyện hóa, có thể trực tiếp hấp thu.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, đám người Mai Khinh Liên lập tức đi tới, bắt đầu hấp thu làn sương đen quanh người Sở Hưu.
Sau khi Sở Hưu luyện hóa, ma khí tinh thuần đã không còn khí thế cuồng bạo trước đó, bọn họ có thể hấp thu thỏa thích. Không hấp thu hết thì để nó tiêu tan giữa thiên địa, dù sao nơi này cũng còn nhiều ma khí.
Trong đám người, Lã Phụng Tiên là người hấp thu được nhiều ma khí nhất.
Tuy ở đây có nhiều người cảnh giới cao hơn hắn, nhưng hắn và Sở Hưu cùng tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, ma khí được Sở Hưu luyện hóa cũng mang theo một chút lực lượng đồng nguyên, cho nên hắn hấp thu dễ dàng hơn. Lại thêm cường độ cơ thể của Lã Phụng Tiên cũng có thể hấp thu nhiều lực lượng như vậy.
Lúc này Thương Thiên Lương đứng ở một phía khác, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tuy hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng lực lượng cho không biếu không, ai lại không muốn?
Khổ nỗi hắn không biết công pháp ma đạo, có hấp thu ma khí cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn phải dùng lực lượng bản thân trấp áp, được không bù nổi mất.
Công pháp truyền thừa từ tổ tiên Thương gia rất tạp, nhưng lại không có công pháp liên quan tới Ma đạo.
Bàng Hổ sống đã lâu trong Trấn Võ Đường, cũng học được một chút công pháp Ma đạo, đương nhiên không phải loại nòng cốt.
Ngay lúc đám người Sở Hưu dốc toàn lực luyện hóa ma văn, tông môn Chính đạo và những người khác trong Ma đạo cũng chạy tới.
Tạm thời không tìm được biện pháp an toàn để phá vỡ ma văn, bọn họ đành phải đi khỏi, không ở lại nơi đó nữa.
Trước mắt tông môn Chính đạo đang rất e ngại Sở Hưu, thậm chí có thể nói kiêng kỵ y gần bằng Dạ Thiều Nam.
Nếu nói bây giờ Dạ Thiều Nam đại biểu cho sức chiến đấu đỉnh cao của Ma đạo, vậy Sở Hưu đại biểu cho sức chiến đấu đỉnh cao của Ma đạo trong tương lai.
Bây giờ nói Sở Hưu là vô địch dưới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì có phần khoa trương, nhưng đúng là ít người địch được y. Thậm chí nếu Sở Hưu dốc toàn lực xuất thủ, y có thể giao thủ vài chiêu với mấy vị trên Chí Tôn Bảng.
Những người khác thấy Sở Hưu lại đứng đó hấp thu lực lượng trên ma văn, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Người bên tông môn Chính đạo lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ sợ Sở Hưu làm loạn ở đây khiến cho đầm lầy phát nổ, khiến lão tổ tông của bọn họ nổ chết.
Khi thấy đầm lầy không có vấn đề gì, mọi người mới thở phào một hơi.
Nhưng sau đó sắc mặt mọi người ở đây đều trầm xuống, không thể để Sở Hưu tiếp tục hấp thu như vậy!
Rốt cuộc lực lượng trong ma văn này mạnh tới mức nào? Bọn họ có thể cảm giác được. Kết quả Sở Hưu lại hấp thu loại lực lượng này, thật quá kinh khủng.
Nếu để y hấp thu toàn bộ lực lượng trong một ma văn, vậy y sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Đám người Chính đạo đã không dám nghĩ thêm, Lăng Vân Tử nói thẳng: “Động thủ! Ngăn cản Sở Hưu!”
Vừa dứt lời, Thuần Dương Cương Khí nóng rực tỏa ra quanh thân thể Lăng Vân Tử, thân hình lập tức lao tới.
Thương Thiên Lương thở dài một tiếng, lần này mình tới đây lại là làm tay chân cho Sở Hưu, đúng là số khổ.
Đến giờ hắn vẫn chẳng được chút lợi lộc nào, chỉ có làm tay chân cho Sở Hưu.
Nhưng nên xuất thủ thì vẫn phải xuất thủ, Thương Thiên Lương xuất quyền đánh ra, ma khí quanh người hội tụ thành gió bão cuốn tới. Lúc này Thương Thiên Lương lại có chút phong độ của kiêu hùng Ma đạo.
Thật ra trong võ đạo truyền thừa của Thương Thiên Lương, ngoài kỹ xảo chém giết cận chiến còn có không ít võ đạo mượn lực lượng của thiên địa.
Trong Nguyên Thủy Ma Quật này thứ tồn tại nhiều nhất là những ma khí mãnh liệt, cho nên Thương Thiên Lương vừa ra tay cũng là ma diễm ngập trời.
Lăng Vân Tử cau mày, khí trong tay điểm ra. Chỉ trong chớp mắt, tựa như có vầng mặt trời hàng lâm, một điểm sáng thuần dương chiếu rọi Nguyên Thủy Ma Quật đen kịt, cách xa hơn mười dặm cũng có thể chứng kiến.
Hai chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao thủ, uy thế chẳng khác nào hủy thiệt diệt địa.
Hơn nữa lần này Thương Thiên Lương không rơi xuống hạ phong, ngược lại còn đánh qua đánh lại với Lăng Vân Tử.
Sau khi giao thủ với Sở Hưu lần trước, bị Sở Hưu chém tan tâm ma, Lăng Vân Tử mới bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Chương 1294 Vây công 2
Có thể nói bây giờ hắn mới ổn định lại cảnh giới này mà thôi, là người ‘trẻ tuổi’ nhất trong cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tích lũy căn cơ chưa sâu.
Hơn nữa động thủ trong Nguyên Thủy Ma Quật thì xung quanh đều là ma khí âm trầm, cho dù Lăng Vân Tử là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, hắn cũng không hợp với khí tức xung quanh, đương nhiên sức chiến đấu suy giảm rất nhiều. Ngược lại Thương Thiên Lương không phải băn khoăn như vậy.
Cho nên càng đánh thì Thương Thiên Lương càng chiếm ưu thế, cuối cùng không chỉ ngươi tới ta lui, thậm chí còn có vẻ áp đảo Lăng Vân Tử.
Nhưng những người khác không được lạc quan như vậy.
Các võ giả Chính đạo lao tới, đương nhiên đám người Ngụy Thư Nhai không thể hấp thu ma khí nữa, buộc phải ra tay.
Ngụy Thư Nhai ngăn cản Hư Vân, đám người Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên cũng ra tay chống cự, nhưng khổ nỗi phe đối diện quá đông.
Đặc biệt là bên phía Hư Vân, Ngụy Thư Nhai không chống được bao lâu.
Dù sao Hư Vân cũng đã đứng trên đỉnh của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu bây giờ thể lực của Ngụy Thư Nhai còn đang ở mức đỉnh phong, cho dù lão không đánh được Hư Vân nhưng cũng có thể giao chiến với Hư Vân trong một thời gian. Nhưng bây giờ, hắn lại không cản được mấy chiêu.
Lúc này những kẻ trong nhánh Ma đạo không những không ra tay giúp đỡ, ngược lại trong mắt bọn họ còn có sắc thái lạ.
Chẳng phải lúc trước Sở Hưu lớn lối lắm à? Càn rỡ lắm cơ mà? Bây giờ cũng bị người ta đè xuống đất đánh cho thôi.
Bọn họ không hứng thú đi giúp Sở Hưu, ngược lại bọn họ rất hứng thú với lực lượng trong ma văn.
Thấy Sở Hưu đứng đó hấp thu lực lượng của ma văn, một võ giả cảnh giới Chân Đan chạy tới một bên, phía đó cũng có một ma văn. Hắn định học theo Sở Hưu, hấp thu lực lượng trong đó.
Kết quả hắn vừa động thủ, chỉ trong nháy mắt thôi, ma khí cuồng bạo tới khủng khiếp đột ngột bộc phát. Không tới một giây sau võ giả kia đã bị ma khí cuồng bạo đánh nát, không còn xương cốt!
Tất cả mọi người đều run sợ, e là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không chịu nổi loại lực lượng này bộc phát.
Lại nhìn sang phía Sở Hưu, tuy mọi người không biết Sở Hưu làm thế nào gánh vác được lực lượng đó bộc phát, nhưng trước mắt có nhiều ma văn như vậy, chỉ có ma văn mà Sở Hưu đang hấp thu là an toàn nhất.
Ánh mắt một số võ giả Ma đạo ở đây lộ vẻ tham lam, nhưng không ai ra tay.
Một là những người trong Chính đạo vẫn còn ở đây, bọn họ không giúp Sở
Hưu thì thôi, giờ còn bỏ đá xuống giếng thì có vẻ không ổn lắm.
Đương nhiên quan trọng nhất là bọn họ sợ sau này Sở Hưu sẽ trả thù.
Lúc này Tư Đồ Khí chớp mắt, hắn không ra tay, ngược lại kích động một võ giả tán tu Ma đạo khác là Hàn Thu Hồng xuất thủ.
Hàn Thu Hồng quanh năm ẩn cư trong khu vực Tây Sở, tình nghĩa với Tư Đồ Khí cũng không tệ. Quan trọng nhất là trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu.
Tư Đồ Khí đã bị Sở Hưu giáo huấn vài lần, cũng biết Lý Thu Dịch chết trong tay Sở Hưu. Không thể không nói, hắn cảm thấy e ngại về Sở Hưu, cho nên lần này hắn không định làm chim đầu đàn.
Tư Đồ Khí không dám làm chim đầu đàn, đương nhiên phải kích động người khác đi làm thay.
Hàn Thu Hồng là một lão già mặc áo xanh xanh đỏ đỏ, hắn vốn không phải người Trung Nguyên mà là người Miêu Cương.
Người Miêu Cương rất ít khi ra khỏi Tây Sở, Hàn Thu Hồng không hứng thú với nhánh Ẩn Ma, càng không hứng thú gia nhập Minh Ma, thậm chí hắn còn có một chút thù hận nho nhỏ với Bái Nguyệt Giáo. Cho nên phần lớn thời giờ, thậm chí hắn còn ít khi ra khỏi địa bàn của mình, đừng nói tới đi vào Trung Nguyên, đấu đá với những người khác.
Nhưng Hàn Thu Hồng có không giỏi chuyện đấu đá với người khác thì cũng không phải là kẻ ngốc, nghe vậy hắn trực tiếp hỏi ngược lại: “Trong giới Ma đạo ngươi nổi tiếng hơn ta nhiều, sao ngươi không tự nói?”
Tư Đồ Khí ra vẻ khổ sở nói: “Hàn huynh, ngươi cũng thấy thái độ của tên Sở Hưu đối với ta rồi mà, trước đây chúng ta từng có thù hận.
Ngươi không phải người của nhánh Ẩn Ma chứ ta còn muốn sống trong nhánh Ẩn Ma.
Bây giờ nhánh Ẩn Ma đã không phải nhánh Ẩn Ma trước kia nữa, Sở Hưu thế lớn, những người khác chỉ là đống cát, không đấu nổi với Sở Hưu.
Trước kia Ngụy lão còn khá công bằng, nhưng bây giờ ngươi nhìn xem, Ngụy lão đã thiên vị Sở Hưu tới mức nào rồi?
Bây giờ nếu ta mở miệng, chắc chắn sau này tên Sở Hưu kia sẽ nhắm vào ta.”
Thấy Tư Đồ Khí ra vẻ thê thảm, Hàn Thu Hồng vẫn không bị mắc lừa, hắn chỉ cười lạnh nói: “Ta mà nói thì tên Sở Hưu kia sẽ không nhắm vào ta chắc?”
Tư Đồ Khí chỉ vào ma văn nói: “Hàn huynh, ngươi nhìn xung quanh xem, có ai không hứng thú với ma văn kia?
Ngươi chỉ cần hô một tiếng, chắc chắn những người khác sẽ làm theo. Luật pháp không trách số đông, chẳng lẽ một mình tên Sở Hưu kia có thể giết sạch mọi người trong Ma đạo hay sao?
Hơn nữa ngươi không phải võ giả Trung Nguyên, càng không võ giả nhánh Ẩn Ma, sau khi được lợi ngươi trực tiếp trốn về Miêu Cương là được. Chẳng lẽ tên Sở Hưu kia còn đuổi tới Miêu Cương hay sao?”
Nghe Tư Đồ Khí nói vậy, Hàn Thu Hồng cũng thấy động tâm.
Lúc này Tư Đồ Khí lại thêm một mồi lửa: “Hàn huynh, ta nghe nói ngươi chuẩn bị luyện chế kỳ cổ Thiên Niên Trùng. Thứ này không chỉ hao tổn tâm huyết, còn có yêu cầu rất cao đối với tu vi bản thân, bằng không chỉ sơ sót một chút thôi là căn ngược lại bản thân.
Nếu ngươi hấp thu chỗ ma khí đó, khiến cho căn cơ tu vi tiến bộ thêm một bậc, chẳng phải sẽ chắc chắn hơn à?”
Tư Đồ Khí lại chỉ những người khác: “Hàn huynh, ngươi cũng thấy đấy. Không ai mở miệng, không có người dẫn đầu thì đám người này sẽ tuyệt đối không động thủ.
Còn đợi thêm nữa thì Sở Hưu sẽ hấp thu toàn bộ lực lượng của một ma văn, khi đó sẽ không còn cơ hội.”
Bị Tư Đồ Khí kích động như vậy, lại thêm lợi ích mê hoặc, Hàn Thu Hồng còn không hiểu mấy về Sở Hưu, hắn bèn cắn răng một cái, đứng ra nói: “Chư vị, Nguyên Thủy Ma Quật là của tất cả mọi người trong Ma đạo chúng ta chứ không phải của riêng tên Sở Hưu kia.
Lúc trước tên Sở Hưu kia uy hiếp chúng ta, không cho chúng ta cứu viện các tiền bối Ma đạo, vậy thì cũng thôi, dù sao trong đó không có tổ tiên của chúng ta.
Nhưng bây giờ tên Sở Hưu kia còn vọng tưởng độc chiếm ma văn này, sao chúng ta lại phải nhịn?”
Hàn Thu Hồng vừa dứt lời đã lập tức lao lên trước nhất.
Con người luôn có tâm lý mù quáng, nếu không có Hàn Thu Hồng dẫn đầu, chưa chắc những người khác đã ra tay.
Nhưng bây giờ thấy Hàn Thu Hồng đã động thủ, có đắc tội với Sở Hưu thì cũng là hắn đắc tội trước, những người khác cũng đỡ băn khoăn.
Trong nhánh Ma đạo, chỉ có số ít như Tần Triều Tiên là không ra tay.
Tần Triều Tiên là vì tính cách bản thân, Xích Luyện Ma Tông tự thành một phái, không muốn đắc tội với đám người Sở Hưu nhưng cũng không muốn tiếp cận với bọn họ.
Còn những người khác, tuy bọn họ không phải thuộc hạ của Sở Hưu nhưng lại có chút giao tình với Ngụy Thư Nhai. Thời điểm này mà bảo bọn họ bỏ đá xuống giếng, bọn họ không làm được.
Chương 1295 Bỏ đá xuống giếng
Lúc này Sở Hưu vẫn hấp thu ma khí mãnh liệt kia, thấy người của Ma đạo định ra tay hãm hại mình, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ý lạnh.
Lúc trước y cũng đã đoán, chắc chắn đám người này sẽ không ngồi yên một chỗ.
Tông môn Chính đạo còn để ý tới thể diện, nhưng đứng trước lợi ích thì người của Ma đạo nói trở mặt là trở mặt ngay.
Lúc trước thái độ của Sở Hưu bá đạo như vậy một phần là vì y đã có tư cách hành xử bá đạo, một phần khác là y muốn dùng thái độ bá đạo này để chấn nhiếp kẻ khác.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ hiệu quả không được tốt.
Nếu chấn nhiếp có tác dụng, trên giang hồ đã chẳng có nhiều chém giết như vậy.
Đứng trước lợi ích, vẫn là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
Vốn dĩ bên phía Sở Hưu đã ngăn cản hết sức khó khăn, lúc này đám võ giả Ma đạo bỏ đá xuống giếng, đám người Lã Phụng Tiên thật sự không gánh nổi.
“Các ngươi muốn chết à!”
Sở Hưu đột nhiên quát lên một tiếng, một tay phất lên, ma khí trong ma văn bị y hút vào tay, ma khí cuồng bạo sôi trào, như một cây trường thương quét ngang ra.
Hầu hết các võ giả ở đây đều không yếu, đặc biệt là đám người tới động thủ với Sở Hưu, ai cũng có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Tuy trước đó bọn họ chưa từng liên thủ, nhưng lúc này cùng đối phó với Sở Hưu, mọi người cùng thể hiện thực lực. Cương khí ầm ầm bộc phát, phối hợp cũng khá ăn ý, gần như đồng thời ngăn cản ma khí cuồng bạo đó.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ma khí tiêu tán, ánh mắt đám người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Sở Hưu đúng là quái vật, không ngờ lực lượng của y đã cường đại tới mức này?
Sở Hưu vừa thu nạp ma khí trong ma văn, tuy có người quấy rầy khiến cho y không thể hấp thu toàn bộ, nhưng chỉ hấp thu một phần cũng đủ khiến lực lượng của Sở Hưu mạnh thêm ba phần.
Ma khí lưu chuyển trong mắt Sở Hưu, nhìn sang bốn phía.
Y đang tìm Hàn Thu Hồng, y không nhận ra người này nhưng nếu đã đứng ra làm chim đầu đàn, vậy phải chuẩn bị để trả giá khi làm chim đầu đàn!
Hàn Thu Hồng trong đám người vừa thấy Sở Hưu đã lập tức run rẩy, trong lòng chửi mắng Tư Đồ Khí không thôi.
Chẳng phải đã nói luật pháp không trách số đông à? Sao Sở Hưu còn nhìn chằm chằm vào mình?
Ma khí trong tay lưu chuyển, trường cung ma khí ngưng tụ trong tay Sở Hưu, Diệt Tam Liên Thành Tiễn trực tiếp bắn về phía Hàn Thu Hồng, ngọn lửa diệt thế cháy hừng hực, lực lượng đó khiến người khác kinh hãi không thôi.
"Cứu ta!"
Hàn Thu Hồng hét lớn, đối mặt với mũi tên danh chấn giang hồ mà Độc Cô Duy Ngã từng sử dụng, bây giờ tới tay Sở Hưu vẫn là danh chấn giang hồ; hắn không có dũng khí chống đỡ.
Những người khác trong Ma đạo đều không phải kẻ ngốc, nếu lúc này bọn họ còn đứng nhìn Hàn Thu Hồng bị Sở Hưu giết chết, đến cuối cùng bị Sở Hưu lần lượt đánh gục, vậy chỉ trách bọn họ quá ngốc.
Cho nên ngay lúc Sở Hưu xuất thủ, có vài người cũng ra tay ngăn cản.
Côn Mạc xuất thân Tây Vực, ma công của hắn mang đặc điểm võ kỹ của Tây Vực, đó là vô cùng kỳ quái.
Ma diễm màu đỏ bốc lên, thậm chí trong đó còn có ma thần gầm rú.
Tuy ma hỏa kia lập tức bị Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu bắn nổ, nhưng ma hỏa vẫn lưu lại trên mũi tên, tuy không thể hủy diệt ngọn lửa diệt thế nhưng lại không ngừng hấp thu lực lượng trong đó.
Tư Đồ Khí thì cầm một thanh loan đao, loan đao kia được chế từ xương trắng, chém ra một đao. Quỷ khí lạnh lẽo xen lẫn theo ma khí vô biên giáng xuống, va chạm với Diệt Tam Liên Thành Tiễn, tuy vô số quỷ vật âm tà bị phá tan nhưng vẫn hấp thu một lần lực lượng của mũi tên đó.
Nhưng dọc theo đao vừa rồi, ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu lại lao thẳng về phía Tư Đồ Khí. Tư Đồ Khí vội vàng lui lại phía sau, khí thế trên người bộc phát, dốc toàn lực ngăn cản ngọn lửa diệt thế.
Chứng kiến mũi tên của Sở Hưu đã tới trước mặt, Hàn Thu Hồng gầm lên một tiếng, cương khí trên người tràn vào trường bào màu xanh xanh đỏ đỏ. Chỉ trong chớp mắt, vô số cổ trùng lấp lóe hào quang màu vàng đã hiện lên, chạm vào Diệt Tam Liên Thành Tiễn, không ngờ lại tạo thành tiếng nổ như sắt thép va chạm.
Tuy mũi tên của Sở Hưu đã bị Côn Mạc và Tư Đồ Khí triệt tiêu phân nửa uy lực, nhưng Hàn Thu Hồng vẫn không dễ gì đỡ được.
Sau mũi tên này, số Kim Cương Cổ mà Hàn Thu Hồng chăn nuôi cẩn thận đã chết mất phân nửa, chuyện này khiến hắn đau xót không thôi.
Nhưng vẫn chưa hết, Sở Hưu như đã nhắm thẳng vào Hàn Thu Hồng, thân hình trực tiếp lao về phía hắn.
Một võ giả tán tu Ma đạo ra tay chặn đường, chỉ trong chớp mắt ma âm truyền tới tai, thậm chí khiến cho không gian xung quanh cũng chấn động kịch liệt.
Nhưng một khắc sau, quanh người Sở Hưu đã tỏa ra phật quang vô tận,
pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện, trấn tà hàng ma. Một chưởng ầm ầm giáng xuống, đánh cho võ giả Ma đạo kia hộc máu lui lại phía sau.
Ngay lúc này, thân hình Côn Mạc lại xuất hiện sau lưng Sở Hưu một cách quỷ dị. Ma diễm đỏ tươi vô biên dâng trào, cháy rực, trực tiếp thiêu đốt pháp tướng Đại Nhật Như Lai của Sở Hưu.
Nhưng ngay tiếp theo, pháp tướng Đại Nhật Như Lai vốn tỏa ra phật quang rực rỡ sau lưng Sở Hưu lại lập tức chuyển hóa thành Đại Hắc Thiên Ma Thần hừng hực lửa đen.
“Ngươi cũng chơi lửa? Nhưng ánh đom đóm mà dám tranh sáng với mặt trời?”
Chỉ trong chớp mắt, màu đen bùng lên trên con mắt của Đại Hắc Thiên Ma Thần, đó là một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Màu đen vốn là không có ánh sáng, nhưng ánh sáng đen trong con mắt thứ ba của Đại Hắc Thiên Ma Thần lại cực kỳ chói mắt.
Ngọn lửa diệt thế vô biên bao phủ lấy Côn Mạc. Chớp mắt sau cái gọi là ma diễm cũng lụi tàn, hắn kêu lên một tiếng, nói một đống từ Tây Vực rồi kinh hãi né sang một bên, chống lại ngọn lửa diệt thế đang ăn mòn.
Đánh liền hai người, uy thế của Sở Hưu khiến người ta kinh ngạc.
Bên phía Tư Đồ Khí, lưỡi loan đao bằng xương trắng cắm dưới đất, tay hắn niết ấn quyết, vô số oan hồn ác quỷ giãy dụa chui khỏi mặt đất, kéo lấy nguyên thần Sở Hưu, ý đồ ngăn cản y.
“Mau mau ra tay!”
Tư Đồ Khí hét lên với những người khác, định nhân cơ hội Sở Hưu đang bị kiềm chế hạ gục y.
Hai võ giả Ma Thiên Cảnh lập tức lao về phía Sở Hưu, nhưng ngay sau đó Sở Hưu lại cười ha hả, vung chiến đao trong tay. Tất cả như ngưng bặt giữa không trung, một khắc sau bất luận yêu ma quỷ quái, bí pháp kỳ dị gì cũng bị đao này của Sở Hưu hủy diệt!