Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Xe của đội hết dầu, cộng thêm bị xác sống biến dị đập phá gần như hỏng hết. Bởi vậy tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào ông chú y tế, vậy mà ông chú y tế từ chối thẳng thừng.
Vòng vây xác sống đang gào rú, xe lại hỏng, không lẽ chạy bằng hai chân? Tất cả mọi người đều thấy ngày hôm nay thật thảm hại.
Ninh Thư nhìn thấy xác sống gần nhất muốn bắt mình, cô nã một phát súng, mặt dính đầy óc nhìn về phía ông chú y tế, khuyên bảo tận tình: "Hay là chúng ta chạy trước đi chú."
Ông chú y tế nhìn thẳng về phía trước, rõ ràng là không muốn nhìn mặt Ninh Thư, "Cô tránh xa tôi ra cái."
Ninh Thư: Khóc mù mắt tôi đi.
Cô Lang ra hiệu cho đội viên của mình và từ từ di chuyển đến xe của ông chú y tế, những người khác giả bộ đánh xác sống yểm trợ cho Cô Lang.
Ninh Thư trông thấy Cô Lang ra sức kéo cửa xe thì cũng nóng ruột, cô sẽ không trông chờ Cô Lang cho cô và ông chú đi cùng đâu. Nhóm người này đều thủ đoạn độc ác, làm nhiệm vụ cho quốc gia giết người như ngóe ấy.
"Chú ơi chú." Ninh Thư định kéo áo ông chú thế nhưng ông chú tránh rất mau.
Tật sạch sẽ thật dễ ghét, Ninh Thư lo lắng nhắc nhở: "Chú ơi, bọn họ định lái xe của chú đi kìa."
Không lẽ phải bị xác sống phanh thây như cốt truyện à?
Bỗng ông chú y tế kéo cổ áo Ninh Thư, để cô chắn trước người mình. Ninh Thư chưa kịp định hình thì một con xác sống gần đó nổ đầu, óc bắn ra và lại bắn vào mặt Ninh Thư đầy yêu thương.
Ninh Thư: Định mệnh, cái đồ hèn.
Ninh Thư tức nổ đom đóm mắt ngoảnh lại thì đã thấy ông chú đi mất rồi, cô lại bất chấp tức giận mà vội vàng đuổi theo anh ta.
Cô Lang vẫn đang so kè với cửa xe, thậm chí còn muốn mở nắp động cơ nhưng mà vẫn không mở được, tình hình nguy cấp đến nhóm Sồ Phượng cũng bực bội không đấu với xác sống nữa mà qua giúp đỡ.
Họ phô bày hết các kỹ năng của đặc công nhưng cũng không cạy được cái mai rùa đen này ra.
Ông chú y tế lấy chìa khóa xe, xe tít tít hai tiếng đã mở khóa. Cô Lang định nhân lúc xe mở sẽ nhanh chóng mở cửa vào trong nổ máy, thế nhưng một thứ lạnh ngắt đã chạm vào đầu anh.
Cô Lang không định thưởng thức mùi đạn của khẩu súng này, anh ta giơ tay lên, khuôn mặt đẹp trai gượng gạo.
"Chỉ là hiểu lầm thôi."
Ông chú y tế hừ lạnh rồi vào trong xe, Ninh Thư mặt dày ngồi vào ghế phụ.
Nhìn xe bao bọc bốn phía, bỗng Ninh Thư cảm thấy an toàn ghê.
Nhóm Cô Lang thấy người đàn ông đột ngột xuất hiện không định cho họ đi cùng thì lo lắng ra mặt gõ cửa xe, miệng mấp máy không nghe ra họ đang nói gì.
Hiệu quả cách âm quá tuyệt vời.
Xác sống xung quanh lại xông đến, Cô Lang bốc hỏa, chết tiệt, không xong thật rồi.
Sồ Phượng gõ cánh cửa bên ông chú y tế, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ngập tràn lo lắng và cả cầu xin.
Ông chú y tế nheo mắt nhìn cô gái này, anh ta hạ kính, Sồ Phượng vội kéo áo ông chú y tế, nói: "Xin anh dẫn chúng tôi đi, xin anh đấy."
Sồ Phượng nhìn ông chú y tế đầy tội nghiệp, tầm mắt ông chú y tế đảo nhẹ qua chỗ áo bị kéo, anh ta im lặng nhấn một cái nút, lập tức cửa kính kéo lên. Sồ Phượng sợ bị kẹp tay nên đành phải thả áo ông chú y tế ra rụt tay về, cô ta trợn mắt há mồm nhìn ông chú y tế.
Đang đùa người ta à? Anh không muốn thì hạ cửa kính xuống làm gì.
Chỉ có Ninh Thư hiểu, là vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cộng với bệnh sạch sẽ cầu toàn của ông chú y tế phát tác đấy. Để cân nhắc thì, Ninh Thư nhận thấy ông chú y tế vẫn khá bao dung cô, anh ta chỉ để óc của xác sống bắn tung tóe vào mặt cô thôi.
Óc gì kia không khủng bố chút nào hết.
Ninh Thư ngắm ông chú y tế, gò má anh ta không cao, áo khoác đen mặc ngoài không dính một hạt bụi, ngồi ghế nên trông chân còn dài hơn, cả người tỏa ra khí chất chớ có lại gần.
Vậy nên tổng kết lại, nhà khoa học hay bác sĩ gì đó dễ trở thành biến thái nhất, mà ông chú y tế thì gom cả hai thân phận luôn.
Ninh Thư thấy nhóm Cô Lang ở ngoài vừa xử lý xác sống vừa ra sức vỗ cửa xe, không hiểu sao anh ta không lái xe đi ngay nữa.
Cảm giác này... sảng khoái ghê.
"Đám ở ngoài là người thế nào?" Ông chú y tế quay sang hỏi Ninh Thư nhưng lập tức ngoảnh mặt đi, anh ta vươn ngón tay mảnh dẻ rút giấy ném cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhặt giấy lau óc trên mặt mình, cô thành ra như vậy là do ai yêu thương mà còn ghét cô hả.
"Tôi và họ đều là đặc công thuộc tổ đặc công quốc gia." Ninh Thư trả lời thành thật.
Ông chú y tế nhìn Ninh Thư chau mày, "Cô? Đặc công? Hờ!"
Ninh Thư: ...
Từ bốn chữ này, Ninh Thư suy ra được tận cùng khinh bỉ và châm biếm của ông chú y tế. Ờ, đâu phải ai cũng có thể biến thái như chú. Đi qua hai thế giới rồi, giờ gặp lại phát hiện ra chú đã thay đổi tiến trình nhân loại, đã trở thành đại ma vương hủy diệt thế giới, còn cô, cô vẫn chỉ là rác thải.
Ninh Thư co giãn cơ miệng, lặng lẽ lau óc trên mặt.
Chờ khi người bên ngoài sắp mệt chết rồi ông chú y tế mới hạ cửa kính, Sồ Phượng xử lý xong một con xác sống thì chạy vội đến, lần này không túm áo ông chú y tế nữa.
Sồ Phượng thở hổn hển, mồ hôi rớt tong tỏng, mồ hôi lăn từ cổ trượt xuống bộ ngực trắng ngần rồi rơi vào rãnh ngực sâu hoắm.
Ninh Thư nuốt nước bọt ực ực, ông chú y tế ngoảnh sang đảo mắt qua Ninh Thư khinh bỉ: "Không có tiền đồ."
Ninh Thư: (⊙o⊙)
Tại sao cô nghe không hiểu ông chú y tế đang ám chỉ phương diện nào nhỉ?
"Anh có yêu cầu gì cứ nói." Sồ Phượng chau mày, "Chúng tôi đã hết đạn, xin hãy cứu chúng tôi."
Ông chú y tế thản nhiên hỏi: "Cái gì cũng được à?" Ánh mắt sắc bén của ông chú y tế lướt qua mặt Sồ Phượng.
Mặt Sồ Phượng trắng bệch đá mắt qua Cô Lang, sắc mặt Cô Lang rất không vui nhưng vẫn gật đầu với Sồ Phượng.
Sồ Phượng hít một hơi thật sâu, nói: "Được, xin hãy cứu chúng tôi."
"Được thôi." Ông chú y tế gật đầu, nói tiếp: "À này, trong chiếc xe này của tôi có trang bị đầy bom. Nếu như tôi chết, trước khi chết vẫn có thể cho xe nổ. Với cả, cửa xe là kính chống đạn, vào được không ra được nhé."
Nhé cái cờ cờ mày ý, nhóm Cô Lang đều lặng thinh rồi mau chóng chui vào xe.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Bỗng nhiên ông chú y tế rút súng bên hông, bắn một phát vào ông anh ngồi sau, trước khi chết ông anh kia cũng hoảng ra mặt.
"Anh làm gì thế?"
"Anh làm gì thế?"
Sồ Phượng Cô Lang đều ngắm súng vào ông chú y tế, Lang Chu lại chĩa súng vào Ninh Thư, tạo thành tình thế giằng co.
Ninh Thư: Đâu phải tôi giết người, chĩa tôi làm cái quần què gì.
Chuyển ngữ: Wanhoo
Xe của đội hết dầu, cộng thêm bị xác sống biến dị đập phá gần như hỏng hết. Bởi vậy tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào ông chú y tế, vậy mà ông chú y tế từ chối thẳng thừng.
Vòng vây xác sống đang gào rú, xe lại hỏng, không lẽ chạy bằng hai chân? Tất cả mọi người đều thấy ngày hôm nay thật thảm hại.
Ninh Thư nhìn thấy xác sống gần nhất muốn bắt mình, cô nã một phát súng, mặt dính đầy óc nhìn về phía ông chú y tế, khuyên bảo tận tình: "Hay là chúng ta chạy trước đi chú."
Ông chú y tế nhìn thẳng về phía trước, rõ ràng là không muốn nhìn mặt Ninh Thư, "Cô tránh xa tôi ra cái."
Ninh Thư: Khóc mù mắt tôi đi.
Cô Lang ra hiệu cho đội viên của mình và từ từ di chuyển đến xe của ông chú y tế, những người khác giả bộ đánh xác sống yểm trợ cho Cô Lang.
Ninh Thư trông thấy Cô Lang ra sức kéo cửa xe thì cũng nóng ruột, cô sẽ không trông chờ Cô Lang cho cô và ông chú đi cùng đâu. Nhóm người này đều thủ đoạn độc ác, làm nhiệm vụ cho quốc gia giết người như ngóe ấy.
"Chú ơi chú." Ninh Thư định kéo áo ông chú thế nhưng ông chú tránh rất mau.
Tật sạch sẽ thật dễ ghét, Ninh Thư lo lắng nhắc nhở: "Chú ơi, bọn họ định lái xe của chú đi kìa."
Không lẽ phải bị xác sống phanh thây như cốt truyện à?
Bỗng ông chú y tế kéo cổ áo Ninh Thư, để cô chắn trước người mình. Ninh Thư chưa kịp định hình thì một con xác sống gần đó nổ đầu, óc bắn ra và lại bắn vào mặt Ninh Thư đầy yêu thương.
Ninh Thư: Định mệnh, cái đồ hèn.
Ninh Thư tức nổ đom đóm mắt ngoảnh lại thì đã thấy ông chú đi mất rồi, cô lại bất chấp tức giận mà vội vàng đuổi theo anh ta.
Cô Lang vẫn đang so kè với cửa xe, thậm chí còn muốn mở nắp động cơ nhưng mà vẫn không mở được, tình hình nguy cấp đến nhóm Sồ Phượng cũng bực bội không đấu với xác sống nữa mà qua giúp đỡ.
Họ phô bày hết các kỹ năng của đặc công nhưng cũng không cạy được cái mai rùa đen này ra.
Ông chú y tế lấy chìa khóa xe, xe tít tít hai tiếng đã mở khóa. Cô Lang định nhân lúc xe mở sẽ nhanh chóng mở cửa vào trong nổ máy, thế nhưng một thứ lạnh ngắt đã chạm vào đầu anh.
Cô Lang không định thưởng thức mùi đạn của khẩu súng này, anh ta giơ tay lên, khuôn mặt đẹp trai gượng gạo.
"Chỉ là hiểu lầm thôi."
Ông chú y tế hừ lạnh rồi vào trong xe, Ninh Thư mặt dày ngồi vào ghế phụ.
Nhìn xe bao bọc bốn phía, bỗng Ninh Thư cảm thấy an toàn ghê.
Nhóm Cô Lang thấy người đàn ông đột ngột xuất hiện không định cho họ đi cùng thì lo lắng ra mặt gõ cửa xe, miệng mấp máy không nghe ra họ đang nói gì.
Hiệu quả cách âm quá tuyệt vời.
Xác sống xung quanh lại xông đến, Cô Lang bốc hỏa, chết tiệt, không xong thật rồi.
Sồ Phượng gõ cánh cửa bên ông chú y tế, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ngập tràn lo lắng và cả cầu xin.
Ông chú y tế nheo mắt nhìn cô gái này, anh ta hạ kính, Sồ Phượng vội kéo áo ông chú y tế, nói: "Xin anh dẫn chúng tôi đi, xin anh đấy."
Sồ Phượng nhìn ông chú y tế đầy tội nghiệp, tầm mắt ông chú y tế đảo nhẹ qua chỗ áo bị kéo, anh ta im lặng nhấn một cái nút, lập tức cửa kính kéo lên. Sồ Phượng sợ bị kẹp tay nên đành phải thả áo ông chú y tế ra rụt tay về, cô ta trợn mắt há mồm nhìn ông chú y tế.
Đang đùa người ta à? Anh không muốn thì hạ cửa kính xuống làm gì.
Chỉ có Ninh Thư hiểu, là vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cộng với bệnh sạch sẽ cầu toàn của ông chú y tế phát tác đấy. Để cân nhắc thì, Ninh Thư nhận thấy ông chú y tế vẫn khá bao dung cô, anh ta chỉ để óc của xác sống bắn tung tóe vào mặt cô thôi.
Óc gì kia không khủng bố chút nào hết.
Ninh Thư ngắm ông chú y tế, gò má anh ta không cao, áo khoác đen mặc ngoài không dính một hạt bụi, ngồi ghế nên trông chân còn dài hơn, cả người tỏa ra khí chất chớ có lại gần.
Vậy nên tổng kết lại, nhà khoa học hay bác sĩ gì đó dễ trở thành biến thái nhất, mà ông chú y tế thì gom cả hai thân phận luôn.
Ninh Thư thấy nhóm Cô Lang ở ngoài vừa xử lý xác sống vừa ra sức vỗ cửa xe, không hiểu sao anh ta không lái xe đi ngay nữa.
Cảm giác này... sảng khoái ghê.
"Đám ở ngoài là người thế nào?" Ông chú y tế quay sang hỏi Ninh Thư nhưng lập tức ngoảnh mặt đi, anh ta vươn ngón tay mảnh dẻ rút giấy ném cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhặt giấy lau óc trên mặt mình, cô thành ra như vậy là do ai yêu thương mà còn ghét cô hả.
"Tôi và họ đều là đặc công thuộc tổ đặc công quốc gia." Ninh Thư trả lời thành thật.
Ông chú y tế nhìn Ninh Thư chau mày, "Cô? Đặc công? Hờ!"
Ninh Thư: ...
Từ bốn chữ này, Ninh Thư suy ra được tận cùng khinh bỉ và châm biếm của ông chú y tế. Ờ, đâu phải ai cũng có thể biến thái như chú. Đi qua hai thế giới rồi, giờ gặp lại phát hiện ra chú đã thay đổi tiến trình nhân loại, đã trở thành đại ma vương hủy diệt thế giới, còn cô, cô vẫn chỉ là rác thải.
Ninh Thư co giãn cơ miệng, lặng lẽ lau óc trên mặt.
Chờ khi người bên ngoài sắp mệt chết rồi ông chú y tế mới hạ cửa kính, Sồ Phượng xử lý xong một con xác sống thì chạy vội đến, lần này không túm áo ông chú y tế nữa.
Sồ Phượng thở hổn hển, mồ hôi rớt tong tỏng, mồ hôi lăn từ cổ trượt xuống bộ ngực trắng ngần rồi rơi vào rãnh ngực sâu hoắm.
Ninh Thư nuốt nước bọt ực ực, ông chú y tế ngoảnh sang đảo mắt qua Ninh Thư khinh bỉ: "Không có tiền đồ."
Ninh Thư: (⊙o⊙)
Tại sao cô nghe không hiểu ông chú y tế đang ám chỉ phương diện nào nhỉ?
"Anh có yêu cầu gì cứ nói." Sồ Phượng chau mày, "Chúng tôi đã hết đạn, xin hãy cứu chúng tôi."
Ông chú y tế thản nhiên hỏi: "Cái gì cũng được à?" Ánh mắt sắc bén của ông chú y tế lướt qua mặt Sồ Phượng.
Mặt Sồ Phượng trắng bệch đá mắt qua Cô Lang, sắc mặt Cô Lang rất không vui nhưng vẫn gật đầu với Sồ Phượng.
Sồ Phượng hít một hơi thật sâu, nói: "Được, xin hãy cứu chúng tôi."
"Được thôi." Ông chú y tế gật đầu, nói tiếp: "À này, trong chiếc xe này của tôi có trang bị đầy bom. Nếu như tôi chết, trước khi chết vẫn có thể cho xe nổ. Với cả, cửa xe là kính chống đạn, vào được không ra được nhé."
Nhé cái cờ cờ mày ý, nhóm Cô Lang đều lặng thinh rồi mau chóng chui vào xe.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Bỗng nhiên ông chú y tế rút súng bên hông, bắn một phát vào ông anh ngồi sau, trước khi chết ông anh kia cũng hoảng ra mặt.
"Anh làm gì thế?"
"Anh làm gì thế?"
Sồ Phượng Cô Lang đều ngắm súng vào ông chú y tế, Lang Chu lại chĩa súng vào Ninh Thư, tạo thành tình thế giằng co.
Ninh Thư: Đâu phải tôi giết người, chĩa tôi làm cái quần què gì.